Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió
-
Quyển 2 - Chương 48
Cuối cùng chủ nhà không khấu trừ tiền của chúng tôi, đương nhiên cũng không bồi thường cái gọi là “Tổn thất kinh tế”, mỗi người lùi một bước, căn hộ vẫn tiếp tục cho thuê, tiền sửa ống nước chia ra 8: 2, chị ta tám, tôi hai. Ặc, nghe sao mà kỳ kỳ…
Thực ra nếu theo ý của Tiểu Phong Tử thì cả hai phần này chúng tôi cũng không cần trả, nhưng tôi nghĩ tốt xấu gì mình vẫn còn ở đây lâu, xích mích cũng chẳng ích lợi, sửa ống nước tổng cộng chỉ hết một trăm tám mươi đồng, mình bỏ ra chút cũng không sao. Tiểu Phong Tử nói tôi kém tắm, tôi khuyên cậu đừng quá khắc nghiệt, cậu nói đó không phải khắc nghiệt mà là tự vệ, tôi nói lùi một bước thì biển vẫn còn rộng. Về sau hai bọn tôi đều không thuyết phục được đối phương, thế là đình chiến, bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp phòng.
Bận rộn đến tối mới xong, Venice biến trở về Côn Minh, rộng rãi thoáng mát hơn hẳn. Chủ nhà chắc cũng thỏa thuận gì đó với mấy nhà bên dưới, nên đến tám giờ tối bọn tôi ngồi ăn dưa hấu trên sofa vẫn không thấy ai tìm tới cửa. Hết thảy đều tốt đẹp, ngoại trừ —-
“Này, không nghe mụ ta nói lúc nãy à, chúng ta phải mua di động thôi. Đây là chuyện đại sự, rất hệ trọng, rất chính yếu, rất bức thiết!”
Gỡ hạt dưa bị phun lên tóc ra, nhẹ búng một cái, vật nhỏ vẽ một đường cong cực kỳ xinh đẹp trên không trung rồi chui tọt vào thùng rác, tôi thản nhiên thở dài, “Không phải anh không muốn mua, mà là di động bây giờ cũng chẳng có ích lắm, cậu xem, hai ta từ sáng đến tối như hình với bóng, có chuyện gì thì hô một tiếng là xong, hoặc gấp lắm thì cậu đi tìm anh hoặc anh đi tìm cậu, tiện quá còn gì.”
Tiểu Phong Tử nghiêm túc nhìn tôi, “Phùng Nhất Lộ, bây giờ cả lượm ve chai cũng có di động đấy.”
Tôi há hốc miệng, kinh ngạc, “Lãng phí thế, may mà chúng ta chưa suy đồi đến mức đó.”
Tiểu Phong Tử giận đến phồng lên như cá nóc, cắm đầu vào dưa hấu không chịu ló mặt ra.
Chín giờ sáng hôm sau, chúng tôi đến chợ gia dụng như thường lệ. Trên đường tôi lại lải nhải như mẹ già, bởi vì tôi vẫn cảm thấy Tiểu Phong Tử làm công việc kia không ổn lắm, chẳng may người ta bắt gặp lại đánh cho. Tiểu Phong Tử phản đối, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai. Thành ra về sau tôi lại thấy mình cằn nhằn nhiều, dù sao Dung Khải cũng ba mươi tuổi đầu, tôi đâu thể ngày ngày cầm tã chạy theo sau được, vì thế tôi câm miệng, im luôn.
Hôm nay thứ Hai, thị trường gia dụng vắng vẻ buồn thiu, khách hàng chỉ lượn lờ ngoài đường cái, chẳng mấy ai đi thẳng vào trong, xe ba gác lại càng ế ẩm, tới gần trưa, chờ mãi chẳng thấy khách, có mấy anh em về nhà ngủ. Tôi đánh giá hôm nay tám phần mười là tay trắng rồi, nhưng vẫn không cam lòng nên nằm úp sấp trên tay lái chợp mắt một lát, coi như tự an ủi và giết thời giờ.
“Này, đừng ngủ chứ.”
Má nó tôi đang đi chơi công viên với ông già, đứa nào lao nhao gì đấy? Đánh chết giờ!
“Hì hì, nói chú mày đó, ban ngày ban mặt nằm sấp đẻ trứng à?”
Ông thích thế, mày quản được à?
“Tám mươi, không đi anh tìm người khác đây này!”
Muốn tìm ai thì… phải bước qua xác ông đã!
Tôi ngồi bật dậy, mạnh đến nỗi xe ba gác lắc la lắc lư, làm cái tên vừa nói sợ tới nghẹn họng, “Mơ thấy alien tấn công địa cầu à?”
Tôi cũng giật mình nhìn gương mặt nọ, thốt lên, “Đầu trọc?”
Đầu trọc (-_-|||), “Chú mày đặt biệt danh sáng tạo hơn tí được không?”
Tôi gượng gạo cười, hơi ngượng, vội vàng lảng sang chuyện khác, “À mà, anh lại mới mua cái gì à?”
“Ừ, một bộ mini sofa, một bàn làm việc, hai kệ TV… Cả đèn sàn nữa.”
Choáng, sao nhà anh không mua hết cái chợ về đi!
Có điều là…
“Nhiều thế sao anh không gọi hẳn xe tải mà chở về?” Một chuyến tám mươi, ba chuyến hai trăm tư, gọi xe tải một lần rẻ hơn hẳn, huống hồ còn đỡ mất sức.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận ngay, ôi trời, tiền dâng đến miệng mà còn đẩy ra ngoài, mình đúng là đần quá!
Đầu trọc cũng không ngờ tôi lại hỏi như vậy, sửng sốt hai giây, vẻ mặt bỗng trở nên rất khó xử, “Mẹ kiếp, anh thích đi xe ba gác đấy, tiết kiệm nhiên liệu bảo vệ môi trường, cái đm mày quản được à?”
Tôi híp mắt, bắt đầu săm soi.
Đầu trọc mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói luôn, “Chú mày làm được không? Không thì anh tìm người khác!”
Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên hỏi một người đàn ông làm được hay không.
Giống như lần trước, Đầu trọc và đồ đạc cùng ngồi trên xe, tôi è cổ đạp. Có điều lần này một chuyến tám mươi đồng, nên tôi rất phúc hậu không giở quẻ giữa đường. Hơn nữa trời hôm nay cũng đẹp, nhiều mây, mặt trời không gắt, gió mát hiu hiu thổi, khoan khoái vô cùng.
Đường xá xa xôi, tôi bèn tán gẫu câu được câu mất với Đầu trọc, dù sao cũng coi như khách quen.
“Lần trước thấy anh bày biện phòng tân hôn, định bao giờ tổ chức đấy?”
“Đang định Quốc khánh.”
“Quốc khánh á, ngày rất tốt nha.”
“Nhưng nhà cổ không đồng ý, bảo lần trước cổ cũng kết hôn vào Quốc khánh, chưa được hai năm đã chia tay, điềm xấu.”
“…” Tôi suýt nữa kêu lên, ối giời hóa ra là tái hôn à?! Đương nhiên tôi không xem thường hay gì cả, chỉ là thấy Đầu trọc chăm chút chuẩn bị, mua cả đồ đạc mới tinh, nhìn kiểu gì cũng giống mới cưới lần đầu.
Đầu trọc thì chẳng hề để ý, nói đến đây, tiện thể bật máy kể luôn, “Năm kia cổ kết hôn một lần rồi, nhưng gã nọ lằng nhằng bên ngoài, hai người cãi vã hơn nửa năm, cuối cùng ly dị, lúc đó cổ đang mang bầu hai đứa, về sau không muốn sinh.”
“Ồ.” Tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể cống hiến lỗ tai và im lặng.
“Hồi trước anh mua qua bán lại đồ gia dụng, ngay ở cái chợ này nè, bọn anh quen nhau lúc cổ đang yêu thằng kia, tính ra cũng năm sáu năm rồi. Cổ bán hàng cho anh, bán nhiều lắm, cũng chẳng phải cổ khéo ăn nói, mà là… Nói sao nhỉ, cổ cho người ta cảm giác rất đáng tin, rất đặc biệt, nên anh lúc nào cũng muốn mua hàng chỗ cổ, có điều sau khi kết hôn thì cổ thôi không làm nữa, mấy năm sau bọn anh mới gặp lại nhau, mới đây thôi, lúc ở bệnh viện phụ sản, cổ mới phá thai xong…”
“E hèm… Ngắt lời chút được không?” Câu chuyện rất lâm li xúc động, tôi cũng rất chăm chú lắng nghe, nhưng chính vì chăm chú lắng nghe, nên tôi khá là câu nệ tiểu tiết.
Đầu trọc đang đắm chìm trong hồi ức, nghe tôi hỏi thì dịu dàng mỉm cười, “Ừ?”
Da gà da vịt nổi tưng bừng, tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi, “Sao anh lại đến bệnh viện phụ sản?”
“Một con ả mang bầu với thằng khác dám lừa bịp anh em anh, anh dẫn người đến dọa nó.”
“…” Được rồi, tôi hết ý kiến.
Câu chuyện vẫn còn tiếp diễn, tôi nghe xong còn tái hiện luôn được cảnh tượng. Có điều tôi nhận ra, Đầu trọc rất yêu cô vợ sắp cưới, tôi cũng mừng thay cho gã. Tìm được một người để yêu thương cả cuộc đời không dễ chút nào, gặp gỡ, phải biết nắm bắt, nên khi biết đây là lần đầu tiên Đầu trọc kết hôn, tôi khá xúc động, gã là một người biết mình muốn gì, nên gã thành công cũng hiển nhiên thôi.
“À đúng rồi, nói chuyện nửa ngày mà tôi vẫn chưa biết anh tên gì đấy.”
“Chu Dũng.”
“Êu, họ kép à?”
“… Cút ngay!”
“Ha ha!”
Đầu trọc đúng là họ Chu, lúc trước tôi thuận miệng rủa thầm, không ngờ đúng thật, lẽ ra hôm ấy phải mua xổ số.
Xong chuyến thứ hai, tôi lại chở Đầu trọc về chợ, lúc ấy đã hơn ba giờ chiều. Tôi khóa xe ven đường, cùng Đầu trọc đi vào, chuẩn bị khiêng cái tủ cuối cùng và đèn sàn ra ngoài. Trên đường tôi còn tính toán, thêm chuyến này chắc phải hơn năm giờ mới xong, tốt nhất là nên báo với Tiểu Phong Tử một tiếng, lát nữa không thấy tôi cũng đỡ sốt ruột. Nhưng dọc đường tôi không tìm thấy Tiểu Phong Tử, ngược lại còn để người khác tìm hộ.
Một cô nàng tóc tai bù rối từ xa chạy đến chỗ tôi, thoạt nhìn chẳng khác nào Mai Siêu Phong. Tôi thậm chí còn chuẩn bị trước, chỉ chờ cô ta nhào tới là tôi né, ai ngờ còn chưa đến nơi, cô nàng đã ngoác miệng la hét ầm ĩ. Tiếng hét cực chói tai, the thé lên tận trời —- (Mai Siêu Phong cho những ai chưa biết: http://vi.wikipedia.org/wiki/Mai_Si%C3%AAu_Phong)
“Anh Dung! Anh Dung!!”
Cuối cùng tôi quyết không bỏ chạy, mà vững vàng đỡ lấy cô ta, nhẹ nhàng nói, “Ấy này, anh họ Phùng…”
“Không phải!” Cô nàng thở không ra hơi, cuống đến nỗi hai mắt đỏ bừng, “Anh Dung gặp chuyện rồi, anh đến nhanh đi —-”
Giờ tôi mới nhận ra, đây chẳng phải cô nàng đồng lõa của Tiểu Phong Tử sao? Mà “anh Dung” tức là… Mẹ kiếp!
“Xảy ra chuyện gì? Cậu ta đâu rồi?!!”
“Ở cổng Tây…” Cô nàng còn chưa dứt lời, nước mắt đã cuồn cuộn tuôn rơi.
Tôi nào còn tâm trạng quan tâm tới cô ta, vội vàng chạy đến cổng Tây, cả đời tôi chưa từng chạy nhanh như thế, nhanh tới chẳng thiết mạng sống, linh hồn tựa hồ không theo kịp tốc độ của thân thể, bị bỏ lại phía sau.
Vừa vào cổng Tây, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào, chạy đến phía trước, mười mấy người đang đứng chỉ trỏ. Tôi gắng sức chen vào giữa, chỉ thấy một đám người đang vây quanh đánh đập một ai đó. Người bị đánh là ai, tôi thật sự không muốn biết, nhưng khốn nạn nó đã không đứng lên nổi rồi mà chúng mày còn đạp vào chỗ hiểm, sao chúng mày ác độc thế!
Hình ảnh Tiểu Phong Tử cuộn mình thành một khối trên đất như thanh sắt nhọn đâm thẳng vào đầu tôi, chỉ trong chớp mắt đó, tôi bùng nổ, chẳng còn biết gì cả, chẳng còn nghĩ được gì, thấy gần đó có cái bình cứu hỏa, tôi lập tức xách lên, nhào đến phang thẳng vào đầu thằng đứng ngay đằng trước!
“Ầm” một tiếng, gã đàn ông cao hơn mét tám ngã nhào xuống đất, nằm sấp không nhúc nhích. Những tên còn lại cũng choáng váng, có mấy thằng vẫn đang giơ chân lên, kinh ngạc trố mắt nhìn tôi, như thể tôi là sinh vật dị biến ngoài hành tinh mới đáp xuống. Nhưng tôi không ngốc, tôi biết tôi nên làm gì, tôi phải giết chết lũ khốn nạn này. Tục ngữ nói đúng, lỗ mãng thì sợ liều, mà liều thì sợ không muốn sống, cái đ*t mẹ ngày thường tao cưng chiều chẳng dám dụng vào một ngón tay của nó mà chúng mày đánh nó thế kia à? Đánh nữa đi, tao liều mạng với chúng mày, xem bên nào sống dai hơn!
Hít sâu một hơi, tôi gồng mình, chuẩn bị nện bình cứu hỏa lên đầu thằng thứ hai!
…
Không có tiếng vang nào cả, tôi ngờ vực ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh tay chặn trước bình cứu hỏa, cắt đứt đường của tôi.
“Cái đ*t mẹ mày lại muốn vào tù à?!”
Thực ra nếu theo ý của Tiểu Phong Tử thì cả hai phần này chúng tôi cũng không cần trả, nhưng tôi nghĩ tốt xấu gì mình vẫn còn ở đây lâu, xích mích cũng chẳng ích lợi, sửa ống nước tổng cộng chỉ hết một trăm tám mươi đồng, mình bỏ ra chút cũng không sao. Tiểu Phong Tử nói tôi kém tắm, tôi khuyên cậu đừng quá khắc nghiệt, cậu nói đó không phải khắc nghiệt mà là tự vệ, tôi nói lùi một bước thì biển vẫn còn rộng. Về sau hai bọn tôi đều không thuyết phục được đối phương, thế là đình chiến, bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp phòng.
Bận rộn đến tối mới xong, Venice biến trở về Côn Minh, rộng rãi thoáng mát hơn hẳn. Chủ nhà chắc cũng thỏa thuận gì đó với mấy nhà bên dưới, nên đến tám giờ tối bọn tôi ngồi ăn dưa hấu trên sofa vẫn không thấy ai tìm tới cửa. Hết thảy đều tốt đẹp, ngoại trừ —-
“Này, không nghe mụ ta nói lúc nãy à, chúng ta phải mua di động thôi. Đây là chuyện đại sự, rất hệ trọng, rất chính yếu, rất bức thiết!”
Gỡ hạt dưa bị phun lên tóc ra, nhẹ búng một cái, vật nhỏ vẽ một đường cong cực kỳ xinh đẹp trên không trung rồi chui tọt vào thùng rác, tôi thản nhiên thở dài, “Không phải anh không muốn mua, mà là di động bây giờ cũng chẳng có ích lắm, cậu xem, hai ta từ sáng đến tối như hình với bóng, có chuyện gì thì hô một tiếng là xong, hoặc gấp lắm thì cậu đi tìm anh hoặc anh đi tìm cậu, tiện quá còn gì.”
Tiểu Phong Tử nghiêm túc nhìn tôi, “Phùng Nhất Lộ, bây giờ cả lượm ve chai cũng có di động đấy.”
Tôi há hốc miệng, kinh ngạc, “Lãng phí thế, may mà chúng ta chưa suy đồi đến mức đó.”
Tiểu Phong Tử giận đến phồng lên như cá nóc, cắm đầu vào dưa hấu không chịu ló mặt ra.
Chín giờ sáng hôm sau, chúng tôi đến chợ gia dụng như thường lệ. Trên đường tôi lại lải nhải như mẹ già, bởi vì tôi vẫn cảm thấy Tiểu Phong Tử làm công việc kia không ổn lắm, chẳng may người ta bắt gặp lại đánh cho. Tiểu Phong Tử phản đối, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai. Thành ra về sau tôi lại thấy mình cằn nhằn nhiều, dù sao Dung Khải cũng ba mươi tuổi đầu, tôi đâu thể ngày ngày cầm tã chạy theo sau được, vì thế tôi câm miệng, im luôn.
Hôm nay thứ Hai, thị trường gia dụng vắng vẻ buồn thiu, khách hàng chỉ lượn lờ ngoài đường cái, chẳng mấy ai đi thẳng vào trong, xe ba gác lại càng ế ẩm, tới gần trưa, chờ mãi chẳng thấy khách, có mấy anh em về nhà ngủ. Tôi đánh giá hôm nay tám phần mười là tay trắng rồi, nhưng vẫn không cam lòng nên nằm úp sấp trên tay lái chợp mắt một lát, coi như tự an ủi và giết thời giờ.
“Này, đừng ngủ chứ.”
Má nó tôi đang đi chơi công viên với ông già, đứa nào lao nhao gì đấy? Đánh chết giờ!
“Hì hì, nói chú mày đó, ban ngày ban mặt nằm sấp đẻ trứng à?”
Ông thích thế, mày quản được à?
“Tám mươi, không đi anh tìm người khác đây này!”
Muốn tìm ai thì… phải bước qua xác ông đã!
Tôi ngồi bật dậy, mạnh đến nỗi xe ba gác lắc la lắc lư, làm cái tên vừa nói sợ tới nghẹn họng, “Mơ thấy alien tấn công địa cầu à?”
Tôi cũng giật mình nhìn gương mặt nọ, thốt lên, “Đầu trọc?”
Đầu trọc (-_-|||), “Chú mày đặt biệt danh sáng tạo hơn tí được không?”
Tôi gượng gạo cười, hơi ngượng, vội vàng lảng sang chuyện khác, “À mà, anh lại mới mua cái gì à?”
“Ừ, một bộ mini sofa, một bàn làm việc, hai kệ TV… Cả đèn sàn nữa.”
Choáng, sao nhà anh không mua hết cái chợ về đi!
Có điều là…
“Nhiều thế sao anh không gọi hẳn xe tải mà chở về?” Một chuyến tám mươi, ba chuyến hai trăm tư, gọi xe tải một lần rẻ hơn hẳn, huống hồ còn đỡ mất sức.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận ngay, ôi trời, tiền dâng đến miệng mà còn đẩy ra ngoài, mình đúng là đần quá!
Đầu trọc cũng không ngờ tôi lại hỏi như vậy, sửng sốt hai giây, vẻ mặt bỗng trở nên rất khó xử, “Mẹ kiếp, anh thích đi xe ba gác đấy, tiết kiệm nhiên liệu bảo vệ môi trường, cái đm mày quản được à?”
Tôi híp mắt, bắt đầu săm soi.
Đầu trọc mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói luôn, “Chú mày làm được không? Không thì anh tìm người khác!”
Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên hỏi một người đàn ông làm được hay không.
Giống như lần trước, Đầu trọc và đồ đạc cùng ngồi trên xe, tôi è cổ đạp. Có điều lần này một chuyến tám mươi đồng, nên tôi rất phúc hậu không giở quẻ giữa đường. Hơn nữa trời hôm nay cũng đẹp, nhiều mây, mặt trời không gắt, gió mát hiu hiu thổi, khoan khoái vô cùng.
Đường xá xa xôi, tôi bèn tán gẫu câu được câu mất với Đầu trọc, dù sao cũng coi như khách quen.
“Lần trước thấy anh bày biện phòng tân hôn, định bao giờ tổ chức đấy?”
“Đang định Quốc khánh.”
“Quốc khánh á, ngày rất tốt nha.”
“Nhưng nhà cổ không đồng ý, bảo lần trước cổ cũng kết hôn vào Quốc khánh, chưa được hai năm đã chia tay, điềm xấu.”
“…” Tôi suýt nữa kêu lên, ối giời hóa ra là tái hôn à?! Đương nhiên tôi không xem thường hay gì cả, chỉ là thấy Đầu trọc chăm chút chuẩn bị, mua cả đồ đạc mới tinh, nhìn kiểu gì cũng giống mới cưới lần đầu.
Đầu trọc thì chẳng hề để ý, nói đến đây, tiện thể bật máy kể luôn, “Năm kia cổ kết hôn một lần rồi, nhưng gã nọ lằng nhằng bên ngoài, hai người cãi vã hơn nửa năm, cuối cùng ly dị, lúc đó cổ đang mang bầu hai đứa, về sau không muốn sinh.”
“Ồ.” Tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể cống hiến lỗ tai và im lặng.
“Hồi trước anh mua qua bán lại đồ gia dụng, ngay ở cái chợ này nè, bọn anh quen nhau lúc cổ đang yêu thằng kia, tính ra cũng năm sáu năm rồi. Cổ bán hàng cho anh, bán nhiều lắm, cũng chẳng phải cổ khéo ăn nói, mà là… Nói sao nhỉ, cổ cho người ta cảm giác rất đáng tin, rất đặc biệt, nên anh lúc nào cũng muốn mua hàng chỗ cổ, có điều sau khi kết hôn thì cổ thôi không làm nữa, mấy năm sau bọn anh mới gặp lại nhau, mới đây thôi, lúc ở bệnh viện phụ sản, cổ mới phá thai xong…”
“E hèm… Ngắt lời chút được không?” Câu chuyện rất lâm li xúc động, tôi cũng rất chăm chú lắng nghe, nhưng chính vì chăm chú lắng nghe, nên tôi khá là câu nệ tiểu tiết.
Đầu trọc đang đắm chìm trong hồi ức, nghe tôi hỏi thì dịu dàng mỉm cười, “Ừ?”
Da gà da vịt nổi tưng bừng, tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi, “Sao anh lại đến bệnh viện phụ sản?”
“Một con ả mang bầu với thằng khác dám lừa bịp anh em anh, anh dẫn người đến dọa nó.”
“…” Được rồi, tôi hết ý kiến.
Câu chuyện vẫn còn tiếp diễn, tôi nghe xong còn tái hiện luôn được cảnh tượng. Có điều tôi nhận ra, Đầu trọc rất yêu cô vợ sắp cưới, tôi cũng mừng thay cho gã. Tìm được một người để yêu thương cả cuộc đời không dễ chút nào, gặp gỡ, phải biết nắm bắt, nên khi biết đây là lần đầu tiên Đầu trọc kết hôn, tôi khá xúc động, gã là một người biết mình muốn gì, nên gã thành công cũng hiển nhiên thôi.
“À đúng rồi, nói chuyện nửa ngày mà tôi vẫn chưa biết anh tên gì đấy.”
“Chu Dũng.”
“Êu, họ kép à?”
“… Cút ngay!”
“Ha ha!”
Đầu trọc đúng là họ Chu, lúc trước tôi thuận miệng rủa thầm, không ngờ đúng thật, lẽ ra hôm ấy phải mua xổ số.
Xong chuyến thứ hai, tôi lại chở Đầu trọc về chợ, lúc ấy đã hơn ba giờ chiều. Tôi khóa xe ven đường, cùng Đầu trọc đi vào, chuẩn bị khiêng cái tủ cuối cùng và đèn sàn ra ngoài. Trên đường tôi còn tính toán, thêm chuyến này chắc phải hơn năm giờ mới xong, tốt nhất là nên báo với Tiểu Phong Tử một tiếng, lát nữa không thấy tôi cũng đỡ sốt ruột. Nhưng dọc đường tôi không tìm thấy Tiểu Phong Tử, ngược lại còn để người khác tìm hộ.
Một cô nàng tóc tai bù rối từ xa chạy đến chỗ tôi, thoạt nhìn chẳng khác nào Mai Siêu Phong. Tôi thậm chí còn chuẩn bị trước, chỉ chờ cô ta nhào tới là tôi né, ai ngờ còn chưa đến nơi, cô nàng đã ngoác miệng la hét ầm ĩ. Tiếng hét cực chói tai, the thé lên tận trời —- (Mai Siêu Phong cho những ai chưa biết: http://vi.wikipedia.org/wiki/Mai_Si%C3%AAu_Phong)
“Anh Dung! Anh Dung!!”
Cuối cùng tôi quyết không bỏ chạy, mà vững vàng đỡ lấy cô ta, nhẹ nhàng nói, “Ấy này, anh họ Phùng…”
“Không phải!” Cô nàng thở không ra hơi, cuống đến nỗi hai mắt đỏ bừng, “Anh Dung gặp chuyện rồi, anh đến nhanh đi —-”
Giờ tôi mới nhận ra, đây chẳng phải cô nàng đồng lõa của Tiểu Phong Tử sao? Mà “anh Dung” tức là… Mẹ kiếp!
“Xảy ra chuyện gì? Cậu ta đâu rồi?!!”
“Ở cổng Tây…” Cô nàng còn chưa dứt lời, nước mắt đã cuồn cuộn tuôn rơi.
Tôi nào còn tâm trạng quan tâm tới cô ta, vội vàng chạy đến cổng Tây, cả đời tôi chưa từng chạy nhanh như thế, nhanh tới chẳng thiết mạng sống, linh hồn tựa hồ không theo kịp tốc độ của thân thể, bị bỏ lại phía sau.
Vừa vào cổng Tây, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào, chạy đến phía trước, mười mấy người đang đứng chỉ trỏ. Tôi gắng sức chen vào giữa, chỉ thấy một đám người đang vây quanh đánh đập một ai đó. Người bị đánh là ai, tôi thật sự không muốn biết, nhưng khốn nạn nó đã không đứng lên nổi rồi mà chúng mày còn đạp vào chỗ hiểm, sao chúng mày ác độc thế!
Hình ảnh Tiểu Phong Tử cuộn mình thành một khối trên đất như thanh sắt nhọn đâm thẳng vào đầu tôi, chỉ trong chớp mắt đó, tôi bùng nổ, chẳng còn biết gì cả, chẳng còn nghĩ được gì, thấy gần đó có cái bình cứu hỏa, tôi lập tức xách lên, nhào đến phang thẳng vào đầu thằng đứng ngay đằng trước!
“Ầm” một tiếng, gã đàn ông cao hơn mét tám ngã nhào xuống đất, nằm sấp không nhúc nhích. Những tên còn lại cũng choáng váng, có mấy thằng vẫn đang giơ chân lên, kinh ngạc trố mắt nhìn tôi, như thể tôi là sinh vật dị biến ngoài hành tinh mới đáp xuống. Nhưng tôi không ngốc, tôi biết tôi nên làm gì, tôi phải giết chết lũ khốn nạn này. Tục ngữ nói đúng, lỗ mãng thì sợ liều, mà liều thì sợ không muốn sống, cái đ*t mẹ ngày thường tao cưng chiều chẳng dám dụng vào một ngón tay của nó mà chúng mày đánh nó thế kia à? Đánh nữa đi, tao liều mạng với chúng mày, xem bên nào sống dai hơn!
Hít sâu một hơi, tôi gồng mình, chuẩn bị nện bình cứu hỏa lên đầu thằng thứ hai!
…
Không có tiếng vang nào cả, tôi ngờ vực ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh tay chặn trước bình cứu hỏa, cắt đứt đường của tôi.
“Cái đ*t mẹ mày lại muốn vào tù à?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook