Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió
-
Quyển 1 - Chương 6
Vốn tưởng rằng bạn tù trở về, không khí trong phòng sẽ từ bi ai biến thành êm ái, nhưng ngay tại khoảnh khắc Hoa Hoa viết tên mình lên giấy cho tôi, tôi đã biết, tôi ngây thơ rồi.
Đương nhiên đó không phải lỗi của Hoa Hoa, tôi nghĩ nếu có thể, nhất định cậu ấy cũng sẽ khao khát được nói tào lao không ngớt như Dung Khải, chỉ có điều cậu ấy không thể. Dù thật lòng rất đồng cảm với Hoa Hoa, nhưng tôi vẫn cố không biểu lộ ra ngoài, bởi vì nếu đổi lại, nếu tôi là Hoa Hoa, tôi cũng không muốn người khác nhìn tôi bằng ánh mắt “Cậu thật đáng thương”, mặc dù đó đúng là cảm giác thật của tôi lúc này. Đôi khi tôi rất hâm mộ Dung Khải, thằng ranh kia vô tâm vô tư, nên cứ sống trơ trơ mà sảng khoái, hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
Lúc này, làm mình làm mẩy xong, Tiểu Phong Tử cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt tập trung, chẳng biết đang suy tưởng cái gì.
Tôi cũng nhàn rỗi, lúc cậu ta càn quấy tôi còn thấy ầm ĩ, nhưng đến khi cậu ta im lặng, căn phòng này thật chẳng còn gì hay ho, thế nên tôi lại vội vàng bắt chuyện, “Tiểu Phong Tử, đang muốn tu tiên đó à?”
Dung Khải rất nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay tôi đang gọi cậu ta, lập tức lườm nguýt kháng nghị, “Ai cho phép anh tự tiện đặt biệt danh cho tôi?”
Tôi nhướn mày, “Thế cậu gọi Hoa Điêu là Tên câm thì đã được cho phép chưa?”
“Đấy là tôi chỉ nói sự thật.”
“Tôi đây cũng rất khách quan mà.”
“…” Hiếm khi Dung Khải bị tôi chèn ép tới á khẩu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ được một giây, rồi cậu chàng lại lập tức bắt được trọng tâm, “Biệt danh thì ai cũng phải công bằng, anh phải nghĩ cho mỗi người một cái.”
Tôi nhủ thầm Dung Khải thật là vô vị, nhưng trên thực tế, tôi tán gẫu với cậu ta thì cũng chẳng khá hơn gì, trong đầu lập tức hiện ra đủ loại nick name, cuối cùng tôi cười bỉ ổi, đảo mắt qua từng người trong phòng, “Hay luyên thuyên, Tiểu Phong Tử (Nhóc khùng), hay ngủ, Đại Kim Tử (Kim bự), hay đọc sách, Thư Ngốc Tử (Mọt sách), nằm giường trên kia, Hoa Hoa.”
Dung Khải vẫn đang khoái chí lắng nghe, đến từ cuối cùng thì mất vui hẳn, “Tại sao nó lại khác?”
Tôi choáng, có thế mà cũng phải tị nạnh, “Hay cũng gọi cậu như thế nhé? Dung Dung?”
Thân lừa ưa nặng, Dung Khải lập tức vui vẻ chấp nhận biệt danh vừa nãy, sau đó giơ tay chọt chọt ván giường bên trên, “Hê, Tên câm, mày thấy Hoa Hoa thế nào? Thích thì vỗ giường hai cái, không thích thì vỗ một cái.”
Tôi vểnh tai, tập trung tinh thần hệt như ngày xưa nghe thầy giáo đọc điểm kiểm tra trước lớp.
Rầm —–
Không phải vỗ, mà là nện, Hoa Điêu thực nể tình.
“Xì xì xì,” Dung Khải vừa quơ tay xoa đầu, vừa ngẩng mặt lên kêu, “Không thích thì thôi, làm gì phải đập kinh thế, bụi mù cả giường tao rồi!”
Tôi im lặng đứng dậy.
Mở cửa phòng số Mười bảy, vung tay hô lớn, “Báo cáo, tôi muốn đến phòng sinh hoạt chung!”
Tiên sư bố nó, không thể ngồi đây thêm một giây nào nữa!
“Lắm chuyện thế, sao lúc ăn cơm về không đi luôn đi?!” Hai quản phạm đang chơi cờ trên hành lang bực mình hô lên, nhưng vẫn có một người đứng dậy bước tới.
Nhà giam số Hai, gồm mười bảy phòng, có ba quản giáo, bao gồm Du Khinh Chu, ngoài ra còn rất nhiều hiệp quản phạm. Hiệp quản phạm, nghĩa như mặt chữ, hỗ trợ quản giáo quản lý phạm nhân. Những người này phần lớn đều sắp mãn hạn tù, thuộc kiểu chỉ cần giám thị sơ sài, vì nhà giam thiếu thốn nhân sự nên được mấy quản giáo hùn tay đề bạt lên làm cán bộ.
Sau khi đưa tôi đến phòng sinh hoạt chung, quản phạm nọ liền vội vàng quay lại chơi cờ. Phòng sinh hoạt chung có hai quản giáo, đang tán gẫu bên cửa sổ, vị trí nọ rất tốt, vừa mát mẻ, vừa có không khí trong lành, lại vừa quan sát được toàn bộ căn phòng.
Du Khinh Chu không ở đây, tôi đến phòng sinh hoạt chung vài lần đều chưa từng gặp gã, tôi đoán chắc là gã ngủ lại văn phòng luôn.
“Ô, Phùng huynh đệ tới rồi.” Tôi chân trước mới bước vào, chân sau đã có người quen nhạt nhẽo nhích lại.
Lý Trùng Sinh, nghe đâu ba mươi lăm, nhưng mặt mũi nhìn kiểu gì cũng thấy giống năm mươi ba, vào tù năm 96, phạm nhân thâm niên của khu nhà giam số Hai, phòng Mười bốn.
Thực ra thì tôi với hắn cũng chẳng quen biết nhiều, chỉ có thể nói hắn rất thân thiện, ạch, đương nhiên, con người tôi cũng khá thân thiện, nên chỉ vài buổi tối gặp nhau tại đây, giống hai bà cô đã có chồng, nhàn rỗi liền xúm lại con cà con kê.
“Sao lại không tới, phòng tôi như cái nhà xác.” Tôi thở dài thườn thượt, hận không thể lôi tóc ra bứt như rơm rạ.
“Hiểu mà hiểu mà, cậu đúng là xúi quẩy, tự nhiên lại bị tống vào cái phòng đó.” Lý Trùng Sinh kéo một cái ghế cho tôi ngồi.
Cái gọi là phòng sinh hoạt chung, thực ra đơn giản chỉ có lèo tèo mấy bàn cờ tướng, đến bài tú-lơ-khơ cũng chẳng có, nên những người tới đây chả mấy ai thực sự muốn luận bàn kỹ nghệ chơi cờ, đa phần chỉ đến để tán gẫu năm ba chuyện trên trời dưới biển, có khi một giây trước vừa bình luận mấy chuyện cười tục tĩu, một giây sau đã bàn chuyện mộng mơ, miên man chuyện đại sự cơ nghiệp sau khi ra tù.
Tôi thích chỗ này, bởi vì những cái xác không hồn ban ngày đều biến trở về người sống khi tới đây, biểu cảm không trống rỗng, động tác không cứng ngắc, thất tình lục dục gì đó đều thổ lộ ra ngoài, khiến cho người ta kiên định và an lòng.
“Tôi thấy mấy anh cũng rất bình thường, thế mà tại sao cái phòng tôi toàn là lũ bệnh.” Tôi cũng chẳng chờ mong Lý Trùng Sinh cho tôi đáp án, chỉ theo quán tính trút giận đôi câu.
Không ngờ Lý Trùng Sinh lại phân tích căn nguyên cho tôi biết, “Phòng đó lúc đầu chỉ có Chu Thành thôi, vào năm 02 thì phải, chưa được nửa năm thì Tên câm và Kim Đại Phúc cùng vào, Dung Khải vào năm 03, nhưng mới đầu nó vào khu bọn tôi, nghe nói bị bắt nạt ghê quá, phải cách ly nên mới chuyển đến phòng nọ.”
“Tên câm và Kim Đại Phúc cùng vào?” Tôi nghe ra điểm đặc biệt.
“Ừ, hai người nọ cùng một hội bên ngoài mà, phạm tội đương nhiên chẳng ai thoát, cố ý gây thương tích, cùng lĩnh án mười năm.”
Đáy lòng tôi rớt bộp xuống. Tôi ăn trộm nên mới vào tù, vì thế cứ nghĩ các bạn tù đều là đồng nghiệp, mẹ kiếp tự nhiên lòi ra hai phần tử bạo lực, tôi hơi bị khó tiếp thu.
“Thế còn Chu Thành và Dung Khải, phạm tội gì thế?” Tôi cảm thấy mình phải hiểu thêm một chút về mấy bạn cùng phòng.
Phỏng chừng chọc đúng chỗ ngứa, mắt Lý Trùng Sinh lập tức sáng trưng, “Đừng nhìn thằng nhóc Dung Khải cả ngày liến láu, đầu nó khôn lắm đấy, làm giả thẻ tín dụng, nghe nói giả được hơn mười cái, lấy khoảng hai trăm vạn mới bị bắt. Chu Thành thì khỏi nói, tội danh là ngộ sát, nhưng có thật là ngộ hay không thì chẳng ai biết, dù sao thì muốn hại người cũng đầy cách giả tạo tai nạn.”
Tôi có thể khẳng định, nửa câu cuối cùng là tự hắn bổ sung.
Làm giả thẻ tín dụng thì rất giống phong cách của Tiểu Phong Tử, nhưng mà ngộ sát… Chu Thành giết người? Tôi thật không thể tưởng tượng, bảo hắn vì nghĩa diệt thân thì tôi còn tin, chứ còn giết người, có nghĩ đến nát óc tôi cũng chẳng thể tin nổi.
Thế nên mới nói, toàn là bức ép bức ép bức ép, mẹ nó chứ thói đời quỷ gì đây?!
Thấy tôi thất thần nửa ngày không nói, Lý Trùng Sinh đẩy đẩy tôi, “Này, cậu trộm xe nên mới vào đây hả, phán mấy năm?”
“Sáu năm.” Mỗi lần nói ra con số này, tôi đều bi thương không ngớt.
Chẳng phải nói láo, từ ba mươi đến ba mươi sáu, cái thời hoàng kim của người đàn ông đó, má nó chứ, chẳng lẽ tôi có thể không bi thương sao?!
“Phán nặng thế, chắc cái xe cậu trộm đáng giá lắm nhỉ.” Lý Trùng Sinh chỉ cần trải bạt ra đường là làm thầy bói ngay được.
“Năm năm trộm xe của tôi đây cộng lại cũng chẳng đáng giá bằng nó ấy chứ.” Tôi không hối hận vì đã lựa chọn nghề nghiệp này, nhưng lại cực kỳ hối hận vì đã trộm chiếc xe đó, hối hận vì lơ đễnh, hối hận vì cái tay!
Tôi thở dài, Lý Trùng Sinh cũng thở dài, thở dài làm khuôn mặt già cỗi của hắn càng thêm tang thương, “Cậu nói xem, các cậu giết người rồi đánh người rồi lừa đảo mấy trăm vạn thì vào tù cũng đúng, nhưng má nó tôi chỉ có mấy vạn đồng mà bị phán mười một năm thì có oan quá không?”
“Được rồi được rồi, cuối năm ra tù rồi còn kêu la gì nữa.” Tôi hơi bất bình, nhưng dù gì người ta cũng đã cho tôi biết nhiều thông tin như vậy, nên tôi cũng đành làm bộ quan tâm một chút, “Mấy vạn đồng? Anh phạm tội gì? Cướp à?” Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ ra được loại tội ác này.
“Đâu có,” Lý Trùng Sinh ai oán, “Tôi chỉ tự trượt băng thôi, về sau giữ trong nhà thêm một ít, mỗi hai trăm gram mà bị phán tàng trữ chất gây nghiện, mười một năm luôn, mả cha nhà nó!”
Tôi nhíu mày, cảm thấy hơi ngứa mắt hắn. Trượt băng, nói trắng ra chính là hít ma túy, trong cái nghề của tôi không thiếu những kẻ như vậy, tôi đã tận mắt nhìn thấy vài người, có kẻ mới hít mấy lần, ngày nào cũng ba hoa chuyện đê mê ra sao, lên tiên thế nào, có kẻ hít lâu, túng tiền, mình không có thì đi ăn trộm, trộm của người không được thì về nhà trộm, người ngợm chỉ còn da bọc xương, nhìn giống quỷ còn hơn cả quỷ, có lần gặp tôi còn hỏi, thử miếng không?
Cho tới giờ tôi vẫn chưa từng thử.
Chính xác mà nói, tôi không dám thử, tôi thuộc kiểu rất yêu mạng sống, tôi không muốn da thịt quý giá trên người mình sột soạt tiêu biến, cả đời tôi chỉ có một người cha, không được phép nhận thêm bất cứ thứ gì làm cha nữa.
“Người anh em,” Lý Trùng Sinh đột nhiên hỏi tôi, “Ra tù cậu muốn làm gì nhất?”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thành thật trả lời, “Tôi mới vào, vẫn chưa nghĩ xa đến thế.”
“Cậu biết tôi muốn làm gì nhất sau khi ra ngoài không?” Hắn bám riết không tha.
Tôi thầm thở dài, nhưng vẫn rất phối hợp, “Làm gì?”
Lý Trùng Sinh nhếch mép, những cái răng ố vàng lộ ra, “Hít một hơi, xong lại hít thêm một hơi, quá đã!”
Tôi vỗ vỗ vai hắn, “Người anh em, cứ phấn đấu.” Sau đó đứng dậy, không ngoái lại bước tới chỗ quản giáo, “Phiền đưa tôi về nhà giam.”
Quản giáo hùng hùng hổ hổ nói, nửa tiếng nữa tất cả cùng về, mẹ kiếp mi mắc đái à, nhưng vẫn phải miễn cưỡng thực hiện chức trách.
Lý Trùng Sinh làm tôi ghê tởm, ghê tởm hoàn toàn.
Hôm trước hắn nói với tôi, cha mẹ hắn sắp tám mươi tuổi, gần đất xa trời rồi, chẳng biết có chờ được tới khi hắn ra tù không, hôm qua hắn nói với tôi, lúc hắn vào đây, con trai mới một tuổi, từ đó vợ hắn không hề đưa con tới thăm, phỏng chừng bây giờ đứa nhỏ cũng chẳng nhận ra hắn nữa, rồi đến hôm nay hắn nói với tôi, chuyện hắn muốn làm nhất sau khi rời khỏi đây chính là hít thêm một hơi nữa.
Tôi nghĩ, nếu tôi là cha mẹ hắn, biết tương lai hắn sẽ biến thành thế này, thì chẳng bằng bóp chết hắn từ khi mới sinh ra.
Trùng Sinh, cái tên thật hay, tiếc rằng gắn với súc sinh như vậy, cuối cùng lại chỉ thành một trò hề.
Mấy tên trong phòng Mười bảy vẫn như cũ. Trước khi tôi đi, Kim Đại Phúc đang ngủ, bây giờ chỉ khác ở chỗ đã trở mình, trước khi tôi đi, Chu Thành đang đọc sách, bây giờ chỉ khác ở chỗ đã lật trang, trước khi tôi đi, Dung Khải ngồi xếp bằng, bây giờ chỉ khác ở chỗ không ngồi xếp bằng nữa, vẫn tập trung nín thở, trước khi tôi đi, Hoa Điêu ngẩn người trên giường, bây giờ chỉ khác ở chỗ không ngẩn người nữa, tầm nhìn chuyển đến trên mặt tôi, mắt cũng không thèm chớp.
Tôi nghĩ hành động này có thể là phương thức chào hỏi đặc biệt của Hoa Điêu, nên cũng khoát tay với cậu, “Hi, Hoa Hoa, tôi về rồi.”
Dung Khải mở mắt ra, “Hôm nay sao không buôn chuyện đến tắt đèn?”
“Làm gì có nhiều chuyện mà buôn thế, làm như ai cũng giống cậu.” Tôi lấy cái phích, tự rót cho mình một chén nước sôi để nguội, ừng ực tu cạn, cuối cùng mới thấy thoải mái đôi chút.
“Tôi nói nhiều mà anh có buôn với tôi bao giờ đâu, mợ kiếp.” Dung Khải khinh khỉnh lườm, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng.
Đây là, tranh thủ tình cảm?
Thứ lỗi cho tôi vốn từ eo hẹp, nhưng đối với nhóc con Tiểu Phong Tử này, tôi cảm thấy miêu tả vậy rất chuẩn xác.
Trèo lên giường Tiểu Phong Tử, tôi cũng học theo ngồi xếp bằng, “Từ nay tôi sẽ buôn với cậu, được chưa, mặt đối mặt, hai ta Hoa Sơn luận kiếm.”
Dung Khải nghiêng đầu nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng nuốt nước miếng, “Anh bị thần kinh rồi.”
Tôi cười ha hả, túm lấy cậu ta, mạnh bạo xoa nắn.
Dung Khải giãy giụa kịch liệt, la hét chói tai, “Phùng Nhất Lộ điên rồi, cứu mạng a a a a ——-”
Rầm —–
Bụi bặm lại rơi xuống, biểu thị nỗi bất mãn của người nằm giường trên.
Kim Đại Phúc ngồi dậy, vẻ mặt chịu không nổi, “Phùng Nhất Lộ, đừng có hùa với nó động kinh!”
Tôi nhìn sang phía Kim Đại Phúc, Chu Thành vẫn đang im lặng đọc sách, nhưng khóe miệng cong cong nhìn rất khả nghi.
Đôi lúc bạn cảm thấy chẳng có ai vừa mắt, đó là bởi vì bạn chưa gặp phải những kẻ thật sự đáng ghê tởm. So sánh với lũ súc sinh, mấy tên zombie này đáng yêu đến lạ.
Đương nhiên đó không phải lỗi của Hoa Hoa, tôi nghĩ nếu có thể, nhất định cậu ấy cũng sẽ khao khát được nói tào lao không ngớt như Dung Khải, chỉ có điều cậu ấy không thể. Dù thật lòng rất đồng cảm với Hoa Hoa, nhưng tôi vẫn cố không biểu lộ ra ngoài, bởi vì nếu đổi lại, nếu tôi là Hoa Hoa, tôi cũng không muốn người khác nhìn tôi bằng ánh mắt “Cậu thật đáng thương”, mặc dù đó đúng là cảm giác thật của tôi lúc này. Đôi khi tôi rất hâm mộ Dung Khải, thằng ranh kia vô tâm vô tư, nên cứ sống trơ trơ mà sảng khoái, hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
Lúc này, làm mình làm mẩy xong, Tiểu Phong Tử cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt tập trung, chẳng biết đang suy tưởng cái gì.
Tôi cũng nhàn rỗi, lúc cậu ta càn quấy tôi còn thấy ầm ĩ, nhưng đến khi cậu ta im lặng, căn phòng này thật chẳng còn gì hay ho, thế nên tôi lại vội vàng bắt chuyện, “Tiểu Phong Tử, đang muốn tu tiên đó à?”
Dung Khải rất nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay tôi đang gọi cậu ta, lập tức lườm nguýt kháng nghị, “Ai cho phép anh tự tiện đặt biệt danh cho tôi?”
Tôi nhướn mày, “Thế cậu gọi Hoa Điêu là Tên câm thì đã được cho phép chưa?”
“Đấy là tôi chỉ nói sự thật.”
“Tôi đây cũng rất khách quan mà.”
“…” Hiếm khi Dung Khải bị tôi chèn ép tới á khẩu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ được một giây, rồi cậu chàng lại lập tức bắt được trọng tâm, “Biệt danh thì ai cũng phải công bằng, anh phải nghĩ cho mỗi người một cái.”
Tôi nhủ thầm Dung Khải thật là vô vị, nhưng trên thực tế, tôi tán gẫu với cậu ta thì cũng chẳng khá hơn gì, trong đầu lập tức hiện ra đủ loại nick name, cuối cùng tôi cười bỉ ổi, đảo mắt qua từng người trong phòng, “Hay luyên thuyên, Tiểu Phong Tử (Nhóc khùng), hay ngủ, Đại Kim Tử (Kim bự), hay đọc sách, Thư Ngốc Tử (Mọt sách), nằm giường trên kia, Hoa Hoa.”
Dung Khải vẫn đang khoái chí lắng nghe, đến từ cuối cùng thì mất vui hẳn, “Tại sao nó lại khác?”
Tôi choáng, có thế mà cũng phải tị nạnh, “Hay cũng gọi cậu như thế nhé? Dung Dung?”
Thân lừa ưa nặng, Dung Khải lập tức vui vẻ chấp nhận biệt danh vừa nãy, sau đó giơ tay chọt chọt ván giường bên trên, “Hê, Tên câm, mày thấy Hoa Hoa thế nào? Thích thì vỗ giường hai cái, không thích thì vỗ một cái.”
Tôi vểnh tai, tập trung tinh thần hệt như ngày xưa nghe thầy giáo đọc điểm kiểm tra trước lớp.
Rầm —–
Không phải vỗ, mà là nện, Hoa Điêu thực nể tình.
“Xì xì xì,” Dung Khải vừa quơ tay xoa đầu, vừa ngẩng mặt lên kêu, “Không thích thì thôi, làm gì phải đập kinh thế, bụi mù cả giường tao rồi!”
Tôi im lặng đứng dậy.
Mở cửa phòng số Mười bảy, vung tay hô lớn, “Báo cáo, tôi muốn đến phòng sinh hoạt chung!”
Tiên sư bố nó, không thể ngồi đây thêm một giây nào nữa!
“Lắm chuyện thế, sao lúc ăn cơm về không đi luôn đi?!” Hai quản phạm đang chơi cờ trên hành lang bực mình hô lên, nhưng vẫn có một người đứng dậy bước tới.
Nhà giam số Hai, gồm mười bảy phòng, có ba quản giáo, bao gồm Du Khinh Chu, ngoài ra còn rất nhiều hiệp quản phạm. Hiệp quản phạm, nghĩa như mặt chữ, hỗ trợ quản giáo quản lý phạm nhân. Những người này phần lớn đều sắp mãn hạn tù, thuộc kiểu chỉ cần giám thị sơ sài, vì nhà giam thiếu thốn nhân sự nên được mấy quản giáo hùn tay đề bạt lên làm cán bộ.
Sau khi đưa tôi đến phòng sinh hoạt chung, quản phạm nọ liền vội vàng quay lại chơi cờ. Phòng sinh hoạt chung có hai quản giáo, đang tán gẫu bên cửa sổ, vị trí nọ rất tốt, vừa mát mẻ, vừa có không khí trong lành, lại vừa quan sát được toàn bộ căn phòng.
Du Khinh Chu không ở đây, tôi đến phòng sinh hoạt chung vài lần đều chưa từng gặp gã, tôi đoán chắc là gã ngủ lại văn phòng luôn.
“Ô, Phùng huynh đệ tới rồi.” Tôi chân trước mới bước vào, chân sau đã có người quen nhạt nhẽo nhích lại.
Lý Trùng Sinh, nghe đâu ba mươi lăm, nhưng mặt mũi nhìn kiểu gì cũng thấy giống năm mươi ba, vào tù năm 96, phạm nhân thâm niên của khu nhà giam số Hai, phòng Mười bốn.
Thực ra thì tôi với hắn cũng chẳng quen biết nhiều, chỉ có thể nói hắn rất thân thiện, ạch, đương nhiên, con người tôi cũng khá thân thiện, nên chỉ vài buổi tối gặp nhau tại đây, giống hai bà cô đã có chồng, nhàn rỗi liền xúm lại con cà con kê.
“Sao lại không tới, phòng tôi như cái nhà xác.” Tôi thở dài thườn thượt, hận không thể lôi tóc ra bứt như rơm rạ.
“Hiểu mà hiểu mà, cậu đúng là xúi quẩy, tự nhiên lại bị tống vào cái phòng đó.” Lý Trùng Sinh kéo một cái ghế cho tôi ngồi.
Cái gọi là phòng sinh hoạt chung, thực ra đơn giản chỉ có lèo tèo mấy bàn cờ tướng, đến bài tú-lơ-khơ cũng chẳng có, nên những người tới đây chả mấy ai thực sự muốn luận bàn kỹ nghệ chơi cờ, đa phần chỉ đến để tán gẫu năm ba chuyện trên trời dưới biển, có khi một giây trước vừa bình luận mấy chuyện cười tục tĩu, một giây sau đã bàn chuyện mộng mơ, miên man chuyện đại sự cơ nghiệp sau khi ra tù.
Tôi thích chỗ này, bởi vì những cái xác không hồn ban ngày đều biến trở về người sống khi tới đây, biểu cảm không trống rỗng, động tác không cứng ngắc, thất tình lục dục gì đó đều thổ lộ ra ngoài, khiến cho người ta kiên định và an lòng.
“Tôi thấy mấy anh cũng rất bình thường, thế mà tại sao cái phòng tôi toàn là lũ bệnh.” Tôi cũng chẳng chờ mong Lý Trùng Sinh cho tôi đáp án, chỉ theo quán tính trút giận đôi câu.
Không ngờ Lý Trùng Sinh lại phân tích căn nguyên cho tôi biết, “Phòng đó lúc đầu chỉ có Chu Thành thôi, vào năm 02 thì phải, chưa được nửa năm thì Tên câm và Kim Đại Phúc cùng vào, Dung Khải vào năm 03, nhưng mới đầu nó vào khu bọn tôi, nghe nói bị bắt nạt ghê quá, phải cách ly nên mới chuyển đến phòng nọ.”
“Tên câm và Kim Đại Phúc cùng vào?” Tôi nghe ra điểm đặc biệt.
“Ừ, hai người nọ cùng một hội bên ngoài mà, phạm tội đương nhiên chẳng ai thoát, cố ý gây thương tích, cùng lĩnh án mười năm.”
Đáy lòng tôi rớt bộp xuống. Tôi ăn trộm nên mới vào tù, vì thế cứ nghĩ các bạn tù đều là đồng nghiệp, mẹ kiếp tự nhiên lòi ra hai phần tử bạo lực, tôi hơi bị khó tiếp thu.
“Thế còn Chu Thành và Dung Khải, phạm tội gì thế?” Tôi cảm thấy mình phải hiểu thêm một chút về mấy bạn cùng phòng.
Phỏng chừng chọc đúng chỗ ngứa, mắt Lý Trùng Sinh lập tức sáng trưng, “Đừng nhìn thằng nhóc Dung Khải cả ngày liến láu, đầu nó khôn lắm đấy, làm giả thẻ tín dụng, nghe nói giả được hơn mười cái, lấy khoảng hai trăm vạn mới bị bắt. Chu Thành thì khỏi nói, tội danh là ngộ sát, nhưng có thật là ngộ hay không thì chẳng ai biết, dù sao thì muốn hại người cũng đầy cách giả tạo tai nạn.”
Tôi có thể khẳng định, nửa câu cuối cùng là tự hắn bổ sung.
Làm giả thẻ tín dụng thì rất giống phong cách của Tiểu Phong Tử, nhưng mà ngộ sát… Chu Thành giết người? Tôi thật không thể tưởng tượng, bảo hắn vì nghĩa diệt thân thì tôi còn tin, chứ còn giết người, có nghĩ đến nát óc tôi cũng chẳng thể tin nổi.
Thế nên mới nói, toàn là bức ép bức ép bức ép, mẹ nó chứ thói đời quỷ gì đây?!
Thấy tôi thất thần nửa ngày không nói, Lý Trùng Sinh đẩy đẩy tôi, “Này, cậu trộm xe nên mới vào đây hả, phán mấy năm?”
“Sáu năm.” Mỗi lần nói ra con số này, tôi đều bi thương không ngớt.
Chẳng phải nói láo, từ ba mươi đến ba mươi sáu, cái thời hoàng kim của người đàn ông đó, má nó chứ, chẳng lẽ tôi có thể không bi thương sao?!
“Phán nặng thế, chắc cái xe cậu trộm đáng giá lắm nhỉ.” Lý Trùng Sinh chỉ cần trải bạt ra đường là làm thầy bói ngay được.
“Năm năm trộm xe của tôi đây cộng lại cũng chẳng đáng giá bằng nó ấy chứ.” Tôi không hối hận vì đã lựa chọn nghề nghiệp này, nhưng lại cực kỳ hối hận vì đã trộm chiếc xe đó, hối hận vì lơ đễnh, hối hận vì cái tay!
Tôi thở dài, Lý Trùng Sinh cũng thở dài, thở dài làm khuôn mặt già cỗi của hắn càng thêm tang thương, “Cậu nói xem, các cậu giết người rồi đánh người rồi lừa đảo mấy trăm vạn thì vào tù cũng đúng, nhưng má nó tôi chỉ có mấy vạn đồng mà bị phán mười một năm thì có oan quá không?”
“Được rồi được rồi, cuối năm ra tù rồi còn kêu la gì nữa.” Tôi hơi bất bình, nhưng dù gì người ta cũng đã cho tôi biết nhiều thông tin như vậy, nên tôi cũng đành làm bộ quan tâm một chút, “Mấy vạn đồng? Anh phạm tội gì? Cướp à?” Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ ra được loại tội ác này.
“Đâu có,” Lý Trùng Sinh ai oán, “Tôi chỉ tự trượt băng thôi, về sau giữ trong nhà thêm một ít, mỗi hai trăm gram mà bị phán tàng trữ chất gây nghiện, mười một năm luôn, mả cha nhà nó!”
Tôi nhíu mày, cảm thấy hơi ngứa mắt hắn. Trượt băng, nói trắng ra chính là hít ma túy, trong cái nghề của tôi không thiếu những kẻ như vậy, tôi đã tận mắt nhìn thấy vài người, có kẻ mới hít mấy lần, ngày nào cũng ba hoa chuyện đê mê ra sao, lên tiên thế nào, có kẻ hít lâu, túng tiền, mình không có thì đi ăn trộm, trộm của người không được thì về nhà trộm, người ngợm chỉ còn da bọc xương, nhìn giống quỷ còn hơn cả quỷ, có lần gặp tôi còn hỏi, thử miếng không?
Cho tới giờ tôi vẫn chưa từng thử.
Chính xác mà nói, tôi không dám thử, tôi thuộc kiểu rất yêu mạng sống, tôi không muốn da thịt quý giá trên người mình sột soạt tiêu biến, cả đời tôi chỉ có một người cha, không được phép nhận thêm bất cứ thứ gì làm cha nữa.
“Người anh em,” Lý Trùng Sinh đột nhiên hỏi tôi, “Ra tù cậu muốn làm gì nhất?”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thành thật trả lời, “Tôi mới vào, vẫn chưa nghĩ xa đến thế.”
“Cậu biết tôi muốn làm gì nhất sau khi ra ngoài không?” Hắn bám riết không tha.
Tôi thầm thở dài, nhưng vẫn rất phối hợp, “Làm gì?”
Lý Trùng Sinh nhếch mép, những cái răng ố vàng lộ ra, “Hít một hơi, xong lại hít thêm một hơi, quá đã!”
Tôi vỗ vỗ vai hắn, “Người anh em, cứ phấn đấu.” Sau đó đứng dậy, không ngoái lại bước tới chỗ quản giáo, “Phiền đưa tôi về nhà giam.”
Quản giáo hùng hùng hổ hổ nói, nửa tiếng nữa tất cả cùng về, mẹ kiếp mi mắc đái à, nhưng vẫn phải miễn cưỡng thực hiện chức trách.
Lý Trùng Sinh làm tôi ghê tởm, ghê tởm hoàn toàn.
Hôm trước hắn nói với tôi, cha mẹ hắn sắp tám mươi tuổi, gần đất xa trời rồi, chẳng biết có chờ được tới khi hắn ra tù không, hôm qua hắn nói với tôi, lúc hắn vào đây, con trai mới một tuổi, từ đó vợ hắn không hề đưa con tới thăm, phỏng chừng bây giờ đứa nhỏ cũng chẳng nhận ra hắn nữa, rồi đến hôm nay hắn nói với tôi, chuyện hắn muốn làm nhất sau khi rời khỏi đây chính là hít thêm một hơi nữa.
Tôi nghĩ, nếu tôi là cha mẹ hắn, biết tương lai hắn sẽ biến thành thế này, thì chẳng bằng bóp chết hắn từ khi mới sinh ra.
Trùng Sinh, cái tên thật hay, tiếc rằng gắn với súc sinh như vậy, cuối cùng lại chỉ thành một trò hề.
Mấy tên trong phòng Mười bảy vẫn như cũ. Trước khi tôi đi, Kim Đại Phúc đang ngủ, bây giờ chỉ khác ở chỗ đã trở mình, trước khi tôi đi, Chu Thành đang đọc sách, bây giờ chỉ khác ở chỗ đã lật trang, trước khi tôi đi, Dung Khải ngồi xếp bằng, bây giờ chỉ khác ở chỗ không ngồi xếp bằng nữa, vẫn tập trung nín thở, trước khi tôi đi, Hoa Điêu ngẩn người trên giường, bây giờ chỉ khác ở chỗ không ngẩn người nữa, tầm nhìn chuyển đến trên mặt tôi, mắt cũng không thèm chớp.
Tôi nghĩ hành động này có thể là phương thức chào hỏi đặc biệt của Hoa Điêu, nên cũng khoát tay với cậu, “Hi, Hoa Hoa, tôi về rồi.”
Dung Khải mở mắt ra, “Hôm nay sao không buôn chuyện đến tắt đèn?”
“Làm gì có nhiều chuyện mà buôn thế, làm như ai cũng giống cậu.” Tôi lấy cái phích, tự rót cho mình một chén nước sôi để nguội, ừng ực tu cạn, cuối cùng mới thấy thoải mái đôi chút.
“Tôi nói nhiều mà anh có buôn với tôi bao giờ đâu, mợ kiếp.” Dung Khải khinh khỉnh lườm, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng.
Đây là, tranh thủ tình cảm?
Thứ lỗi cho tôi vốn từ eo hẹp, nhưng đối với nhóc con Tiểu Phong Tử này, tôi cảm thấy miêu tả vậy rất chuẩn xác.
Trèo lên giường Tiểu Phong Tử, tôi cũng học theo ngồi xếp bằng, “Từ nay tôi sẽ buôn với cậu, được chưa, mặt đối mặt, hai ta Hoa Sơn luận kiếm.”
Dung Khải nghiêng đầu nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng nuốt nước miếng, “Anh bị thần kinh rồi.”
Tôi cười ha hả, túm lấy cậu ta, mạnh bạo xoa nắn.
Dung Khải giãy giụa kịch liệt, la hét chói tai, “Phùng Nhất Lộ điên rồi, cứu mạng a a a a ——-”
Rầm —–
Bụi bặm lại rơi xuống, biểu thị nỗi bất mãn của người nằm giường trên.
Kim Đại Phúc ngồi dậy, vẻ mặt chịu không nổi, “Phùng Nhất Lộ, đừng có hùa với nó động kinh!”
Tôi nhìn sang phía Kim Đại Phúc, Chu Thành vẫn đang im lặng đọc sách, nhưng khóe miệng cong cong nhìn rất khả nghi.
Đôi lúc bạn cảm thấy chẳng có ai vừa mắt, đó là bởi vì bạn chưa gặp phải những kẻ thật sự đáng ghê tởm. So sánh với lũ súc sinh, mấy tên zombie này đáng yêu đến lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook