Giờ cơm trưa, tất nhiên Lưu Địch đến quầy bán đồ ăn riêng, ngồi cách đám cơm tập thể bọn tôi rất xa, thỉnh thoảng quản giáo khu khác đi ngang còn chào hỏi hắn. Tuy không nghe thấy tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt họ thì nhất định không phải kiểu “Mi ngoan ngoãn cho ta”, mà giống như là… Ăn được không?

Tôi híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Địch, suy đoán gia thế nhà hắn.

Từ trước đến nay, trong tù không thiếu gì người có quan hệ, nói cho chính xác, nơi nào có người thì chắc chắn sẽ có quan hệ, xã hội còn như thế, huống chi cái nhà tù bé tí tẹo này. Vào đây mấy năm, tôi cũng gặp vài người được “Chăm sóc đặc biệt”, nhưng kiêu ngạo như Lưu Địch thì chưa từng, quản giáo khu khác nhìn thấy hắn cũng phải cung kính. Suy cho cùng, huyện quan không bằng hiện quản, hơn nữa thái độ anh càng tốt thì người ta càng thoải mái trong lòng, gian khổ hối lộ quản giáo cũng chỉ để dễ dàng cho mình thêm một chút, không phải sao? Nhưng Lưu Địch thì khác, hắn giống hệt một quý ông nhà giàu, chỉ thiếu điều vắt chéo chân nằm lắc lư trên xích đu, chờ người khác đến chăm sóc, cung phụng, hoặc hầu chuyện giải sầu.

Hắn cố tình.

Chẳng biết tại sao tôi lại cảm thấy vậy. Hắn làm thế không phải vì hằn học với ai, mà là vì bản thân hắn khó chịu, nên nhìn ai cũng thấy khó ưa, không thể thoải mái nên phải “Gây sức ép”. Tôi chẳng rõ vì sao hắn khó chịu, tôi chỉ biết là lần trước thi kiến thức, hắn cũng mang cái vẻ mặt đó, rõ ràng đã biết trước đề, rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, nhưng nhìn hắn vẫn không vui vẻ. Phẫn nộ hay thương tâm kịch liệt thì không hẳn, hắn chỉ “Khó chịu”, như thể nhìn đâu cũng thấy phiền, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, nhưng lại chưa đến mức cáu kỉnh và bực bội, vì thế hắn cứ khinh khỉnh ngạo mạn, quanh năm như vậy.

Bất chợt có người kéo tay tôi, quay lại, thì ra là Hoa Hoa.

Tâm trí tôi vẫn đang để ở khu bán đồ ăn riêng, nên tôi chỉ ngạc nhiên nhìn Hoa Hoa, mãi không chịu phản ứng.

Hoa Hoa khẽ nhíu mày, đưa tay chỉ chỉ khay ăn của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt chạm nhau, rốt cuộc tôi mới hiểu — Cậu đang giục tôi ăn nhanh lên, vì sắp hết giờ rồi, mọi người cũng sắp ăn xong cả.

Không có thời gian suy luận tiếp về người mới phòng Mười bảy, tôi cuống quýt ăn cơm như đánh giặc, mấy lần lúng búng suýt nghẹn, may mà Hoa Hoa đưa cháo ngô cho.

Buổi chiều tiếp tục làm việc, Lưu Địch vẫn ngồi bên cạnh tôi. Nhưng lúc này hắn rất chú tâm, không tán nhảm linh tinh nữa, mà cẩn thận hỏi tôi các phương pháp chế tác đèn màu, như thể đây là lần đầu hắn nhìn thấy thứ này. Nếu tôi nhớ không nhầm, hắn chính là “Lưu Địch” mà y sĩ quen của Vương bát đản nhắc cho Dưa Hấu lúc tôi mới vào đây, tôi nhớ rõ lúc ấy y sĩ kia nói nguyên văn là, “Tạo quan hệ tốt với hắn, sau này cậu sẽ không phải gặp tôi nữa.” Nếu tính ra, Lưu Địch vào đây ít nhất ba năm rồi, thế mà vẫn không biết làm đèn màu? Ha, thật là mẹ nó tài cao!

Nhưng người ta đã hỏi, tôi cũng không thể ngó lơ, đành phải miễn cưỡng làm chậm lại, vừa làm vừa giải thích cho hắn, chỗ này cắt ra sao, chỗ kia dán thế nào.

Lưu Địch lắng nghe rất nghiêm túc, tập trung tinh thần, hết sức chăm chú, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng gật đầu, cuối cùng mới nói một câu, “Tay anh đẹp thật, trắng trắng mềm mềm.”

Tôi phun máu xa tám trăm trượng.

“Cái đm cậu nhìn chỗ nào thế?!” Nghiến răng nghiến lợi mà không dám hò hét, quá ức chế, “Muốn đùa tôi thì nói sớm, phí cả công của bố!”

“Nói sớm thì đùa làm sao được?” Lưu Địch chẳng quan tâm, ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ.

Tôi mím môi thành một đường thẳng tắp, thề nếu còn nói chuyện với thằng cháu này thêm câu nữa, tôi sẽ thành cháu nó luôn!

Ra vẻ mệt mỏi, Lưu Địch ghé luôn vào băng chuyền, nhắm mắt ngủ.

Tôi kinh hãi, chẳng kịp suy nghĩ tóm cổ hắn lên, “Đầu cậu hỏng rồi à? Băng chuyền mà chạy thì da trên mặt cậu chẳng còn tí nào đâu!”

Làm cháu thì làm cháu, ai bảo tôi đánh giá thấp năng lực nhiều chuyện của mình.

Lưu Địch như thể không ngờ tôi lại nhắc nhở hắn, vài giây sau mới nhếch mép cười khoái trá, “Ơ, cảm ơn.”

Tôi chẳng biết lời cảm ơn này có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng vẫn đáp lời theo phản xạ, “Đừng khách sáo.”

Nói xong, tôi chỉ muốn đập cho mình một cái.
Xế chiều xong việc, Lưu Địch chẳng biết chạy đi đâu, theo lý thuyết, nhà tù không bao giờ khoan dung nếu có người chạy loạn, “Không khoan dung” ở đây không phải phê bình cảnh cáo, mà là lấy súng bắn luôn, nhưng tôi vừa lơ đãng thì Lưu Địch đã chẳng thấy bóng, Vương bát đản cũng không có ở đây, nên tôi đành báo cáo cho một quản giáo khác, đại để nói rằng phòng Mười bảy thiếu một người. Quản giáo liếc tôi một cái, hờ hững đáp, thôi về đi.

Ờ, nếu người ta đã không thích tôi nhiều chuyện, thì tôi cũng chẳng nên nhiều chuyện làm gì. Đang định quay về thì bị gọi lại, tôi quay đầu nhìn, Vương bát đản cứ như Thổ địa, đùng một cái từ dưới đất chui lên.

“Theo tôi đến văn phòng.” Vương bát đản nói.

Tôi gật đầu, vội vàng đuổi theo, rất nghe lời.

Trừ cái lần hồi mới vào tù năm đầu tiên, Du Khinh Chu rất ít khi gọi tôi đến văn phòng đả thông tư tưởng, đa số đều giải quyết luôn tại sân thể dục, đôi khi không có ai, tôi lên cơn động kinh, cũng dám to gan vỗ vai gã xưng huynh gọi đệ. Thế nên hôm nay gã gọi tôi đến, tôi linh cảm chuyện lần này không nhỏ.

Hoặc có lẽ, chuyện thì nhỏ, nhưng người thì lớn.

“Biết hôm nay tôi gọi cậu đến đây vì cái gì chứ?” Màn dạo đầu của Vương bát đản lúc nào cũng thiếu văn hoa, thiếu tế nhị, thiếu mỹ cảm nghệ thuật.

Tôi rất tử tế đóng cửa lại, gót chân khảy một cái, nghiêm trang ngẩng đầu, “Báo cáo quản giáo, bạn mới ăn ngon ngủ ngon tinh thần phấn chấn, ngài có thể yên một trăm hai mươi cái tâm.”

Du Khinh Chu nửa cười nửa không, nhấc chân đẩy cái ghế đến trước mặt tôi.

Tôi ngồi xuống, cái này gọi là ý hợp tâm đầu.

“Cậu đang không vui.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, Vương bát đản làm cảnh ngục nhiều năm như vậy, tất nhiên không đơn giản.

Lúc này không có người ngoài, tôi cũng chẳng cần khách sáo với Vương bát đản, “Nhà người ta đang yên đang lành, tự nhiên từ đâu rớt xuống một đại thần, lai lịch không rõ, gia thế cũng không rõ, ai mà vui cho nổi?”

Du Khinh Chu sửng sốt vài giây, thoắt cái lại vui vẻ cười ha hả, đến nỗi tôi còn lo gã ta ngã ngửa ra luôn.

“Lãnh đạo bọn tôi mà nghe được câu này của cậu chắc là phải nước mắt lưng tròng, ha ha ha ha… Dĩ ngục vi gia (Coi nhà giam là nhà mình), bốn chữ này phải viết thành cẩm nang cải tạo nhân phẩm thôi…”

Cười thì cười đi, việc gì phải đập bàn, thói quen xấu thế.

“Báo cáo quản giáo, chúng ta vào chuyện chính được chưa?” Tôi cam chịu thở dài, phân chia giai cấp ở đây lớn quá, tôi không thể phùng mang trợn mắt với người ta, nên chỉ đành thương lượng, “Ngài cười thế tôi xấu hổ lắm.”

Du Khinh Chu cười xong, lau lau nước mắt, rốt cuộc mới đứng đắn trở lại, “Hắn không ở lại lâu đâu, cậu về bảo bọn Kim Đại Phúc đừng có chọc hắn, trước như thế nào thì giờ cứ như thế ấy, nên làm gì thì làm đó, cứ thế là được.”

Tôi không thích kiểu “Thuận theo tự nhiên” này lắm, “Nếu hắn chọc bọn tôi thì sao?”

Du Khinh Chu nhướn mày, “Vậy thì còn phải xem định nghĩa “Chọc” của cậu là như thế nào. Theo tôi được biết, trên cơ bản thì Lưu Địch không chủ động bắt nạt ai, cùng lắm chỉ xấu miệng đôi ba câu, hắn ta thích trêu chọc người khác, thích đùa bỡn, nhưng hẳn là không quá đáng.”

Tôi không đưa ra ý kiến gì với cái “Theo như được biết” của Vương bát đản.

“Hắn ở khu Mười lăm mấy năm rồi đúng không, đang yên đang lành chuyển đến đây làm gì? Du lịch à?”

Du Khinh Chu nhìn tôi, tôi cũng nhìn Du Khinh Chu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đắm đuối hơn phân nửa đều là tôi chờ mong khấp khởi.

Cuối cùng, Du Khinh Chu khẽ mở miệng, dịu dàng nỉ non, “Không nên hỏi thăm những chuyện không nên hỏi thăm.”

Tôi hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì ngất luôn trên ghế.

“Không được nói chuyện nửa chừng nhé!” Quá là thiếu đạo đức! Thế này khác gì buộc quả chuối tiêu lên đầu con khỉ rồi bắt nó chạy tới chạy lui?

Du Khinh Chu cực kỳ vô tội nhìn tôi, ngây thơ chớp chớp mắt, “Quy định ở đâu thế?”

Tôi thật muốn đấm gã.

“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đấm, trả giá quá lớn.”

Mẹ nhà mi, chẳng lẽ tiếng lòng của ta hiển thị trên mặt sao?

Nhì nhằng mãi, cuối cùng Du Khinh Chu mới chịu hé ra một ít tin tức, sau khi tôi mang cả vợ tương lai ra thề thốt — Tôi nói nếu tôi tiết lộ cho người thứ 3, thì cả đời này tôi không cưới được vợ.

Cái gọi là tin tức, thực ra cũng không phức tạp. Lưu Địch ở khu Mười lăm hơn ba năm vẫn rất thái bình, người bên đó hoặc ít hoặc nhiều đều biết hắn gia thế lớn, nên ai cũng bình an vô sự. Chỉ có điều tháng trước lại có người mới, gia thế cũng lớn, đãi ngộ tương đương với Lưu Địch. Theo lý thuyết, chỉ cần không cùng phòng, thì khu Mười lăm vẫn yên ổn, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng chẳng hiểu thế nào mà hai tên này lại ngứa mắt nhau, thường xuyên hầm hè. Tuy chưa phát sinh chuyện gì lớn, nhưng tục ngữ nói một núi không thể chứa hai cọp, các lãnh đạo lo nghĩ mãi, cảm thấy sớm muộn gì cũng có chuyện chẳng lành, phương pháp duy nhất là bóp chết mối nguy từ trong trứng nước, nhưng nói thì nói thế, chứ vẫn phải xem bên nào chịu khó hạ mình chuyển đi. Lưu Địch được cân nhắc đầu tiên, vì lãnh đạo cảm thấy hắn ở đây mấy năm, ít nhiều cũng đã giác ngộ chính trị, chẳng ngờ sự tình thuận lợi vô cùng, Lưu Địch gật đầu đáp ứng luôn, sau đó còn chỉ rõ, tôi muốn đến khu số Hai, hơn nữa còn phải đến cái phòng đoạt giải nhất cuộc thi kiến thức.

“Hoá ra ở đây được chuyển phòng thoải mái.” Nghe xong, tên dân đen trong lòng tôi bắt đầu nóng máu, chẳng riêng gì hâm mộ ghen tị tức tối, mà nhớ lại mấy năm bức bối tuyệt vọng trong này, thậm chí nhiều lần tôi còn nghĩ mình không thể chống đỡ nổi, thế mà cũng là một kẻ phạm pháp khác, hắn lại không hề phải trải qua những điều đó, tôi chẳng rõ mình cảm thấy thế nào nữa. Phẫn nộ thì chưa hẳn, có chút chua xót, có chút cay đắng.

Du Khinh Chu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

“Xã hội là vậy đó,” Gã nhìn tôi, châm biếm nhếch miệng cười, “Cậu mới ra đời sao?”
Đến cuối cùng, tôi vẫn không tìm hiểu được gia thế nhà Lưu Địch, chỉ mơ hồ xác định là không nhỏ, những cái khác chưa nói, chỉ riêng chuyện vào đây hơn ba năm mà không phải làm việc ngày nào, trong khi điểm số vẫn tăng đều đều, chỉ nghe thôi cũng đủ rợn cả người.

Lúc quay lại phòng Mười bảy, Lưu Địch vẫn không thấy bóng, tôi hỏi Vương bát đản đang đưa tôi về, gã ta lại thoái thác theo kiểu —- Không nên hỏi thăm những chuyện không nên hỏi thăm.

Mọe, tưởng tôi muốn hỏi lắm chắc?! Nếu Lưu Địch không ở tại phòng Mười bảy, tôi đây còn khướt mới thèm quan tâm hắn chui rúc xó nào!

“Hết giờ làm có ai gặp hắn không?” Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn người nhà, tôi mới hỏi.

Cả bốn đều lắc đầu.

“Haizz, đúng là đại lão gia…” Kim Đại Phúc vừa gãi chân, vừa thở dài.

“Anh dùng từ bảo thủ thế, ” Tôi lườm gã, “Phải gọi là Thái thượng hoàng.”

Chu Thành cười, khóe mắt cong cong rất hiền hòa, “Tôi thấy hắn rất thân với cậu đó, cả buổi chiều quấn lấy cậu hỏi han đủ chuyện.”

Tôi (-_-|||), nghiệt trái này đỡ không nổi, “Chẳng phải tại cả đám các anh đều lạnh nhạt với hắn à?”

“Ừ,” Kim Đại Phúc vờ vịt gãi cằm, cười dâm đãng, “Phỏng chừng hắn định xuống tay với cậu đấy.”

Tôi chui luôn vào chăn, nín thở tự sát.

Tiểu Phong Tử hiếm khi không góp lời, lúc này mới lên tiếng, “Phùng Nhất Lộ, anh không dọn giường trên cho hắn à?”

“Tôi nợ nần gì mà phải dọn giường cho hắn? Tôi có phải mẹ hắn đâu?” Tôi chẳng hiểu gì cả.

Giờ thì Tiểu Phong Tử lại kinh ngạc, “Không phải anh đang tận tâm ton hót nịnh bợ hắn à?”

Tôi thật sự giận đến sôi gan, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, “Tận tâm? Ton hót nịnh bợ? Tôi được cái gì nào?”

“Thì nhờ quan hệ của ba hắn, lấy thêm chút ưu đãi ở đây, hoặc là rút ngắn thời hạn, hoặc là được đãi ngộ tốt hơn tẹo…”

Tôi đỡ trán, Tiểu Phong Tử không phải đa nghi, mà là tự biên tự diễn luôn rồi.

“Tôi còn chẳng biết ba hắn tròn hay méo nam hay nữ thì bấu víu kiểu gì?!”

“Xin nói một câu,” Kim Đại Phúc giơ cái tay vừa gãi chân lên, “Tôi cảm thấy ba hắn chắc là nam đó.”

Ai mang bom nguyên tử đến nổ banh xác cái phòng này đi, chẳng cần chừa anh đây ra làm gì, đằng nào anh cũng đang muốn chết…

“Đi nửa ngày trời mà anh vẫn không biết gia thế nhà Lưu Địch à?” Tiểu Phong Tử làm vẻ mặt “Cứ tưởng anh ngon lắm, hóa ra tôi đánh giá anh cao quá rồi”.

Dứt bỏ nội thương, tinh thần tôi lại tỉnh táo, “Cậu biết à?”

“Tất nhiên,” Tiểu Phong Tử nghênh ngang hếch cằm, “Ba hắn làm quan lớn ở tỉnh, kiểu như công – kiểm – pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) ấy.”

“Cậu biết à?”

“Sao biết được.”

“Thế sao cậu biết cái đó?”

“Nghe nói ấy mà.”

“…”

“Đừng hỏi tôi nghe ai nói, thời buổi này làm gì có tường nào kín gió.”

Nhưng mà tôi thật sự rất muốn hỏi, chẳng có lý nào cùng sống dưới một mái hiên, Tiểu Phong Tử có các loại “Nghe nói”, “Nghe đâu”, “Nghe kể”, còn tôi thì sống chết đu bám Du Khinh Chu mà chẳng được cái gì, khác biệt quá lớn! Chẳng lẽ tại vì… Nhan sắc tôi chưa đủ?!

“Công – kiểm – pháp mà hắn còn phải vào đây, chứng tỏ ba hắn cũng chẳng to tát gì lắm.” Kim Đại Phúc ngáp một cái, cuối cùng cũng biết xuống giường đi rửa tay.

“Anh thì biết cái gì,” Tiểu Phong Tử khinh thường liếc gã một cái, “Có thể thẳng tay đưa con mình vào tù, loại người đó mới gọi là ngoan độc. Ngồi trên cao, phía dưới còn bao nhiêu người chờ lão gặp nạn, tin hay không thì tùy, nếu lão bao che, chắc chắn kẻ khác sẽ có cách đốn hạ lão, giờ thì hay rồi, con trai vào đây hưởng thụ, lão còn được thêm cái tiếng chính trực công minh, trị tội cả người nhà.”

Tiểu Phong Tử quả thật vô tâm vô tư, nhưng vận tốc quay của não thì, đa số thời điểm đều sắc bén vô cùng.

Tôi đồng ý gần hết, chỉ có một điều, “Thực ra vào đây cũng không hẳn là hưởng thụ…”

“Anh cứ nghĩ mà xem,” Tiểu Phong Tử nhún vai, “Tôi phỏng chừng Lưu Địch hồi trước cũng chẳng phải thanh niên gương mẫu gì, nói không chừng ba hắn còn thấy tống hắn vào đây cải tạo mới là tốt nhất, tuy về sau không có đường làm quan, nhưng những cái khác chẳng ảnh hưởng gì.”

Tôi cảm thấy Tiểu Phong Tử đã thâm nhập được vào hoa viên bí mật ở sâu trong nội tâm lão cha Lưu Địch.

Nói chuyện gia thế xong, Tiểu Phong Tử tò mò hỏi Du Khinh Chu gọi tôi đến văn phòng để làm gì, tôi liền khai ra tất tần tật nguyên nhân Lưu Địch chuyển nhà giam và lời dặn dò của Vương bát đản, mọi người rất vui vẻ, thống nhất quan điểm, so với khúm núm, thì cứ coi Lưu Địch như người vô hình cũng được đấy. Về sau tôi mới nhớ, hình như mình có thề độc cái gì thì phải…

Buổi tối sắp tắt đèn, Lưu Địch vẫn chưa trở lại, tôi thì thầm, chắc không đi cả đêm ngay ngày đầu tiên chuyển đến đâu nhỉ, Tiểu Phong Tử nói, có khi thấy khó chịu lại chuyển sang chỗ khác, Chu Thành thì trêu chọc, có lẽ nhớ kẻ thù ở nhà giam Mười lăm, nên quay về tương ái tương sát (yêu nhau giết nhau) rồi. Nói thật ra, thỉnh thoảng Chu Thành dùng những từ tôi không hiểu lắm, nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện tôi ngây ngô cười theo.

Đúng lúc đó Hoa Hoa kéo tôi qua.

Cả buổi cậu không tỏ vẻ gì, thậm chí lúc bọn tôi bàn tán nhao nhao, cậu cũng chỉ thản nhiên nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn một chút, nghe một chút, như người qua đường mà thôi. Vậy nên lúc cậu đột nhiên kéo tôi đến bàn viết chữ, tôi còn tưởng cậu định nói chuyện khác.

Mọi người cũng thấy nhưng không ai trách, biết đây là Hoa Hoa muốn nói chuyện riêng với tôi, trừ Tiểu Phong Tử bất mãn kêu mấy tiếng, thì không ai tới quấy rầy.

Hoa Hoa đã viết sẵn trước khi kéo tôi đến, trên giấy là mấy chữ xiêu vẹo: Anh đừng nhiệt tình với hắn quá.

Tôi nhíu mày đọc một hồi lâu, mãi mới kịp phản ứng, “Lưu Địch?”

Hoa Hoa gật đầu, lại viết: Người nọ rất phiền toái.

“Em biết gì à?”

Hoa Hoa lắc đầu, suy nghĩ một lát, viết thêm hai chữ: Cảm giác.

Tôi nhìn đôi mắt Hoa Hoa, hai con ngươi đen láy, chỉ phản chiếu hình ảnh của tôi. Tôi không biết cảm giác của cậu có đúng hay không, nhưng tôi biết cậu thật lòng lo lắng cho tôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đó là cách sinh tồn kinh điển ở nơi này.

Nhưng mà —-

“Em nhìn kiểu gì mà thành anh nhiệt tình với hắn thế? Anh bị động đấy nhé, oan còn hơn Đậu Nga mà…”

Hai hàng lông mày nhíu chặt của Hoa Hoa vẫn không có dấu hiệu giãn ra.

Tôi thầm thở dài, nghĩ bụng, nếu Hoa Hoa vô tâm vô tư được bằng một nửa Tiểu Phong Tử thì tốt rồi. Đứa nhỏ này lúc nào cũng nghiêm túc, suy nghĩ quá nhiều, tâm tư nặng nề, hơn nữa còn bướng bỉnh cứng đầu, đã quyết cái gì thì tám con ngựa cũng không kéo lại được.

“Yên tâm đi,” Tôi vỗ vỗ vai cậu, “Anh biết mà, đừng lo.”

Hoa Hoa híp mắt, rõ ràng vẫn đang nghi ngờ tôi.

Tôi bị xúc cảm dưới lòng bàn tay hấp dẫn, bèn thử nhéo nhéo vai cậu, “Ơ này, rắn chắc hơn hồi trước đó.”

Hoa Hoa mím môi, vẻ như buồn cười, nhưng vẫn đang giận.

Tôi nhìn mà đau lòng, vội vàng giơ tay kéo mặt cậu thành một nụ cười, “Đừng nhịn, dễ nội thương.”

Hoa Hoa gạt tay tôi ra, bực bội viết lên giấy: Lúc nào anh cũng thiếu nghiêm túc!

Lời này tôi nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái, về sau mới ngớ ra. Rõ ràng đó là câu ba tôi hay dùng để lên lớp tôi, ôi trời, vai vế khác nhau mà!

Lúc phản ánh ý kiến này với Hoa Hoa, cậu hoàn toàn chẳng biết sai, lại còn dùng vẻ mặt trầm ngâm “Giận thì giận mà thương thì thương” nhìn tôi, làm tôi chẳng hiểu mô tê gì, tự nhiên lại thấy tội lỗi.

Lưu Địch trở về giữa đêm khuya, mang theo một cái đèn khẩn cấp, phạm vi trăm dặm sáng trưng như ban ngày.

Lúc quản giáo đưa hắn về tôi không biết, bởi vì tôi đang ngủ, nên chỉ mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó bị một quầng sáng rất chói chiếu thẳng vào mắt.

Tôi trở mình, muốn tránh ánh sáng để tiếp tục ngủ, nhưng bị ai đó lật lại, sau đó bị lắc điên cuồng, “Dậy đi dậy đi dậy đi…”

Giọng Lưu Địch nghe như tiếng ma quỷ nguyền rủa, tôi cố sức lờ đi, lại bị hắn lắc đến váng đầu muốn ói, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ mở mắt, líu lưỡi hỏi, “Cái đm cậu… Rỗi hơi à… Đêm hôm lên cơn động kinh à?”

“Tôi ngủ giường dưới.” Không phải ‘muốn ngủ’, mà là ‘ngủ’. Đèn khẩn cấp đặt dưới đất, vừa khéo chiếu lên mặt Lưu Địch.

Tôi thật lòng muốn đạp hắn hai phát, nhưng tôi vẫn chưa tỉnh táo, giá mà có ai đến đạp hắn thay tôi. Đúng là có người đến thật, nhưng không đạp hắn, mà chỉ nhấc hắn lên, ném sang bên cạnh.

Hoa Hoa ngồi xổm xuống, xoay đèn lại, nhìn tôi.

Tôi buồn cười xoa xoa đầu cậu, “Bị lắc mấy cái thôi, anh của em không chết được.”

Hoa Hoa không để ý, vẫn kiểm tra tôi cẩn thận, sau đó đứng dậy, xoay người nhìn Lưu Địch.

Lưu Địch chưa đứng lên, vẫn an vị trên đất, ngửa đầu nhìn Hoa Hoa, rất hứng thú, “Chú em, anh hùng cứu mỹ nhân hả?”

Hoa Hoa vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

“Ừ ừ, suýt nữa tôi quên mất, cậu không nói được nhỉ.” Lưu Địch vỗ trán như thể đột nhiên nhớ ra, sau đó lập tức chuyển sang vẻ thích thú tò mò, “Thế thì cậu trao đổi kiểu gì? Khoa tay múa chân làm động tác à?”

Hoa Hoa híp mắt, hồi lâu sau, đi đến cạnh bàn, viết vài chữ đưa cho Lưu Địch.

Lưu Địch bừng tỉnh, nói “Hóa ra còn có chiêu này”, cúi đầu đọc, khuôn mặt lập tức cứng ngắc.

“Nếu tôi vẫn muốn thì sao?” Giọng điệu ngang ngược, còn thêm cả thô bạo.

Hoa Hoa đưa tay chỉ ra cửa, rất kiên định.

Lưu Địch nở nụ cười, chẳng rõ vì vui vẻ hay vì thích thú, “Tôi đây chỉ có thể cuốn gói đúng không?”

Hoa Hoa vẫn đứng thẳng tắp, giống như một cây bạch dương sừng sững.

Lưu Địch thôi cười, chăm chú nhìn Hoa Hoa từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, cuối cùng mới nhún vai, “Thực ra cậu chẳng có mặt mũi gì, nhưng hôm nay tôi nể mặt cậu, vì cuộc thi lần trước cậu thắng tôi.” Nói xong, hắn xoay người trèo lên giường trên.

Giường trên lần đầu tiên có chủ, khung sắt kẽo kẹt lung lay. Tôi tỉnh táo nhờ những tiếng kẽo kẹt ấy, vươn tay nhặt tờ giấy Lưu Địch ném xuống đất lên.

Thực ra tôi không phải người lập dị, không phải thích nằm giường dưới vì tiện lợi linh tinh, hồi trước tôi cũng từng thử trèo lên giường trên trải nghiệm không khí, cuối cùng thì cả đêm không ngủ được, trằn trọc đến rạng sáng, nên về sau tôi không dám chơi dại nữa.

Hoa Hoa biết chuyện này, cả phòng Mười bảy đều biết.

Phòng Mười bảy chỉ có giường trên.

Chữ của Hoa Hoa thật khó đọc…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương