Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió
-
Quyển 1 - Chương 22
Phòng Mười bảy chẳng ai ngờ được, cuối cùng chúng tôi lại hợp xướng “Bài ca hai chú bé chăn bò”!
Nếu Chu Thành không phát hiện tôi tình cờ ngâm nga mấy câu “Sơn ca dâng Đảng” lúc đang lật Hồng ca kinh điển, thì cả năm mạng phòng Mười bảy đã đắm chìm trong giai điệu bi thương và đau xót của “Trước nòng súng địch”. Thực ra đau thương sâu lắng thì cũng được thôi, nhưng cả bảy đoạn ca từ mà chỉ có đúng một giai điệu đó! Tập đi tập lại, rốt cuộc có người ngáp một cái, thành ra một truyền mười mười truyền trăm, ai cũng mệt rã rời.
So ra, “Sơn ca dâng Đảng” khả thi hơn, tuy phần đơn ca của tôi chiếm bảy mươi phần trăm, nhưng mọi người có thể đứng đằng sau hát bè “A ~~ a ~~ a ~~”. Có điều Dung Khải cho rằng, như vậy sẽ không làm nổi bật được kỹ thuật của dàn đồng ca chúng tôi cho khán giả bên dưới.
Bởi vì không ai biết tôi hát hay, nên tôi vừa cất giọng thì ai cũng kinh hoàng, Chu Thành phải thẩm định lại vài lần mới dám tin tôi có năng khiếu trời cho, chứ không phải một phút xuất thần.
Có điều là hát thì hát, còn chỉ huy thì tôi dốt đặc cán mai, nên tất cả động tác đều do Tiểu Phong Tử cung cấp, lúc nào thì vung tay ra, lúc nào thì rút tay về, đánh nhịp ra làm sao, Tiểu Phong Tử quyết định hết. Cũng may Hoa Hoa học nhanh, nên viễn cảnh ông thầy nóng giận xử phạt học trò ngốc nghếch không hề phát sinh.
Liên hoan tổ chức đúng theo lịch, tiết mục của chúng tôi vừa sáng tạo vừa sinh động nên trúng cử, được khen ngợi vô cùng, cả tôi, cả phòng Mười bảy, và cả nhà tù Phủ Sơn đều chấn động.
Sau đó tiết mục của bọn tôi được giải nhì, điểm thưởng gấp đôi, ngày công bố, Tiểu Phong Tử ôm cứng lấy tôi, không ngừng hô lên hạn tù lại ngắn đi rồi ha ha! Những người khác cũng rất phấn chấn, Kim Đại Phúc lấy nước sôi làm rượu, ừng ực tu liền bốn vại, Chu Thành luôn miệng bảo tôi là gà mẹ, khóe mắt Hoa Hoa cong như trăng lưỡi liềm, khóe miệng cũng cong theo, cả đêm chưa hạ xuống.
Về sau, danh hiệu “Người hùng khu số Hai” của tôi được đổi thành “Ông hoàng ca nhạc khu số Hai”, chẳng biết có phải do mấy chữ “Khu số Hai” hay không, mà biệt hiệu nào nghe cũng quái quái…
Mùa xuân trong nhà tù Phủ Sơn luôn tới trễ hơn mùa xuân bên ngoài, chắc bởi vì nơi đây là ngoại thành, nên dù TV thông báo chỗ nào cỏ hoa đua nở, chỗ nào tấp nập chơi xuân, thì ở đây vẫn gió lạnh vù vù, nhất là sau khi tắt lò sưởi, đêm về lạnh không ngủ được.
Nhưng cái thời tiết quái quỷ này cũng mang đến một chuyện vui —- Bọn tôi không cần cạo đầu trọc nữa!
Tin tức vỉa hè bắt đầu lan truyền trong nhà giam từ hai tháng trước, nhưng vì không có cơ sở nên chẳng ai để ý. Mãi đến tận trung tuần tháng Tư, văn bản thông báo mới được đưa ra, vì thế trước khi đi ngủ lại có thêm đề tài đàm đạo.
“Mẹ, nhà nước đã ra chính sách từ năm ngoái rồi, ở đây lạc hậu tận một năm.” Bảo trì biện chứng ngay cả lúc nước chảy bèo trôi là nhân sinh quan của Tiểu Phong Tử, nên trong lúc bọn tôi nhảy nhót và khóc lóc ăn mừng, cậu ta vẫn luôn là người xù lông đầu tiên.
Tôi trở mình, kéo gối đầu lại gần giường Tiểu Phong Tử một chút, ván gỗ mỏng manh kẽo kẹt lắc lư, “Cậu sống thế có mệt không vậy, có phúc lợi thì cứ thỏa mãn đi.”
Tiểu Phong Tử lườm tôi một cái, “Chính vì Trung Quốc có những tên nhà quê như anh nên tình trạng ngu dân mới phát triển không ngừng.”
Tôi nặng nề thở dài, “Đúng thế đó, tôi chỉ là một ngu dân IQ hạn hẹp, sao có thể cống hiến sức mình cho tổ quốc trong nền kinh tế rối ren này.”
Tiểu Phong Tử nghẹn lời, giận đến phồng lên như cá nóc, Chu Thành nằm giường trên bên cạnh chậm rì rì hỏi, “Sao cậu biết năm ngoái quốc gia có chính sách?”
Câu này hiển nhiên là hỏi Dung Khải, nên Tiểu Phong Tử đành phải trả lời, “Anh quản làm gì?”
Chu Thành mất mặt, cũng không giận, chỉ nhún vai, im lặng.
Để xoa dịu không khí xấu hổ, tôi buộc lòng phải dũng cảm đứng ra, hờ hững buông một câu, “Thực ra tôi cũng không thích để dài quá, khoảng hơn một tấc là được.”
“Hơn một tấc không hợp với anh đâu,” Tiểu Phong Tử lập tức đề xuất ý kiến, “Anh phải cắt cho tròn một tấc.”
Đức mẹ Maria, xin tha thứ cho con sống hơn ba mươi năm mà không biết một tấc và hơn một tấc lại khác biệt đến thế…
Sau đó một thời gian, tôi cứ mải cân nhắc xem mình để kiểu đầu gì thì hợp, rảnh rỗi lại soi mặt trong chậu nước, suy tư chuyện theo phái cương nghị, phái rạng ngời, phái lưu manh hay phái u buồn, thực ra tôi để kiểu nào cũng hợp, haizzz, đẹp trai nó khổ thế đấy. Mỗi tội dù trông ngóng bao nhiêu thì tóc vẫn mọc cực kỳ chậm, hồi trước bị bắt cạo trọc toàn chê bai sao tóc mọc nhanh thế, mười ngày nửa tháng phải xén một lần, bây giờ khấp khởi đợi chờ nó mau dài thì nó rụt rè thấy ớn, hơn một tháng mà chỉ dài ra có tẹo, chẳng khác gì gốc hẹ mới cắt.
Về sau tôi cũng quên luôn chuyện đó, mãi đến một ngày đầu tháng Sáu, buổi tối rửa mặt, tình cờ nhìn thấy cái đầu Hoa Hoa.
“Ô, tóc em xoăn tự nhiên à.” Lúc ấy tôi đang ùng ục đánh răng súc miệng, vừa định lấy tay lau thì đột nhiên nhìn thấy một cái đầu xù xù.
Hoa Hoa đang rửa mặt, nghe thấy thế thì lập tức dừng lại, đứng thẳng lên, khuôn mặt còn ướt nước ngơ ngác nhìn tôi, chờ đợi câu tiếp theo.
Tôi thích thú vươn tay sờ đầu cậu, ngón tay cuốn một lọn tóc, thử kéo lên, nhưng tóc ngắn quá, chưa chi đã tuột ra, trở về vị trí cũ. Tôi không cam lòng, lần này dùng hai ngón tay nắm một nắm, chậm rãi kéo cho thẳng, được một đoạn kha khá, đến khi buông ra, chúng lại xoăn xoăn như cũ. Tôi nổi hứng nghịch ngợm, kéo ra kéo vào bao nhiêu lần, rốt cuộc mới phát giác, đúng là chủ nào tóc nấy, thật là đáng cmn yêu!
Hoa Hoa bị tôi mân mê mà chẳng hiểu gì, nhưng ngoại trừ vô tội chớp chớp mắt, cậu cũng không chống cự, cứ thế ngoan ngoãn đứng.
Cuối cùng, tôi nghiện quá, vừa nhéo nhéo khuôn mặt ngăm đen của cậu, vừa vân vê cái đầu quăn quăn, mỹ mãn bình luận, “Vương tử dầu mỏ, ha ha ha…”
Sau đó vài ngày, cứ nhìn thấy đầu Hoa Hoa là tôi lại buồn cười, lần nào cũng rên rỉ “Tôi là vương tử dầu mỏ rất vinh quang ~~”, đến nỗi Chu Thành xúc động bùi ngùi, đùa đùa cho tôi hầu hạ cậu cả đời. Tiểu Phong Tử thì cực kỳ khinh bỉ, nói rằng kiểu sống chỉ biết ăn ngủ với cười hềnh hệch của tôi chẳng khác gì lũ sâu trên cây, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của toàn bộ phòng Mười bảy.
Hoa Hoa thì lại cực ngoan, dù tôi nhìn chằm chằm cậu rồi phì cười, cậu cũng không giận, đôi khi bốn mắt chạm nhau, cậu còn cười với tôi một cái. Nhưng sang trung tuần tháng Sáu, đến kỳ tự nguyện cạo đầu, cậu lại im lìm quay về kiểu bóng loáng.
Nhóc con hẹp hòi!
Tháng Sáu, toàn bộ tỉnh Phổ Hàng mưa lớn, lê thê cả tuần lễ.
Nhà tù Phủ Sơn địa hình tương đối thấp, tầng một các khu đều ngập nước. Mới đầu nhà tù thông báo mọi người phải nhẫn nại, nước chỉ đến mắt cá chân, giờ đang là mùa hè, cứ chịu khó rồi sẽ qua. Ai ngờ hệ thống thoát nước trong nhà giam kém quá, mưa càng lớn thì ngập càng cao, nước cứ dâng lên hạ xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cả giường cả tủ cũng ẩm thấp. Các phạm nhân nổi giận, thứ nhất là không thích bơi lội, thứ hai là ngày nào cũng thấp thỏm, đêm ngủ chẳng yên, chỉ sợ bất cẩn một phút là về bên kia thế giới, vì thế có người kháng nghị, có người tuyệt thực, có người tuyên bố bị nước ngâm lâu quá, không đi làm được nữa.
Nhà tù là ngành nghề lũng đoạn, cũng không muốn có người gặp chuyện không may, bưng bít truyền thông thì được, nhưng phê bình và sức ép bên trong vẫn luôn còn đó, vì thế mấy lãnh đạo đứng ngồi không yên, vào một buổi chiều nọ, quyết định tổ chức di dời phạm nhân tập thể. Phòng tám người thành phòng mười người, riêng phòng Mười bảy bị nhét thêm một người, thành sáu người chen chúc.
Lúc đó, mấy phần tử an nhàn chúng tôi đang khí thế ngất trời yên ổn sinh sống, bắt đầu tò mò không biết thành viên mới ra sao. Tiểu Phong Tử hỏi tôi, anh đoán xem người sắp đến phạm tội gì? Tôi không hiểu thông tin đó có gì phải quan tâm, vì thế hỏi, phạm tội gì mà chẳng thế? Tiểu Phong Tử nói đương nhiên là không thế, giết người phóng hỏa không dễ chọc, có khi còn làm bá chủ phòng này, trộm cắp là tốt nhất, bắt nạt thoải mái. Tôi thật không muốn khinh bỉ cậu ta, nhưng mà không chịu nổi, vì thế tôi nhìn cậu ta một lát, sau đó nhe răng cười, chắc là tội phạm tài chính rồi.
Nhưng không ai ngờ, tối hôm đó trở về, phòng Mười bảy lại vườn không nhà trống. Hóa ra trời quang mây tạnh ngay giữa trưa cũng không phải hiếm —- Theo tin mới nhất từ đài khí tượng, cơn bão đã chuyển sang hướng Đông, trận mưa lớn nhất trong vòng một trăm năm đổ lại của tỉnh này, đã kết thúc. Lãnh đạo nhà tù hiếm khi đến hiện trường thăm hỏi, nhìn thấy mực nước đã hạ, bèn ra lệnh một tiếng, đại quân di dời thu gom hành lý, quay lại chỗ của mình.
Mãi đến cuối cùng chúng tôi vẫn không biết anh bạn suýt cùng phòng tròn méo ra sao, kẻ cắp chuyên nghiệp hay giết người cướp của. Bởi vì cuộc sống ở đây thật nhàm chán, nên chuyện này lại thành đề tài bàn luận trong lúc rảnh rỗi của bọn tôi, giúp chúng tôi vượt qua những ngày hè chói chang nóng như đổ lửa.
“Thi kiến thức?”
Tối hôm đó xong việc, quay về phòng, trợ lý biên tập tạp chí Nhà tù Tiểu Phong Tử mang về tin tức nội bộ.
“Ừ, sắp đến ngày thành lập Đảng còn gì, làm chút văn nghệ chào mừng thôi.” Chẳng biết Tiểu Phong Tử kiếm đâu ra quả táo, đỏ mọng, tròn xoe, cắn một miếng mà nước văng ra bốn phía, đẳng cấp cao sang hơn hẳn mấy thứ vớ vẩn bán ở quầy ăn vặt.
Tôi nuốt nước miếng, nhủ lòng Phùng Nhất Lộ, cố chịu đựng, có phải trẻ con đâu, đừng bị một quả táo hớp hồn.
“Đại diện cho từng khu,” Quai hàm Tiểu Phong Tử phồng lên, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Mỗi khu cử ra hai đội, mỗi đội năm người, đại diện cho từng khu…”
“Mày không định bảo bọn tao tham gia đó chứ?” Kim Đại Phúc nhíu mày chen ngang, “Thi kiến thức, nghe đã thấy ngu dốt.”
Tiểu Phong Tử khinh miệt lườm gã một cái, lạnh lùng nói, “Giải ba, mỗi người cộng mười điểm, giải nhất, mỗi người hai mươi điểm.”
Kim Đại Phúc kinh ngạc, “Mẹ kiếp, cộng cả điểm hợp xướng năm ngoái là đủ xin giảm?!”
Xin giảm hình phạt, gọi tắt là xin giảm.
Tiểu Phong Tử liếc liếc, ra vẻ “Đấy thấy chưa”.
“Thế thì còn chờ gì nữa, ghi danh đi!” Kim Đại Phúc không chút do dự xung phong gia nhập đội ngũ vừa bị gã chửi là ngu dốt.
Tiểu Phong Tử quay lại hỏi tôi, “Anh thì sao?”
Tôi xòe tay, “Kẻ hèn này tội ác chồng chất, nhiều lắm chỉ gỡ được điểm trừ hồi bị biệt giam thôi.” Trước khi Tiểu Phong Tử lại trợn mắt lườm, tôi nhanh nhẹn bổ sung, “Nhưng ruồi tuy nhỏ vẫn còn có thịt, tất nhiên phải hơn không có gì.”
Tiểu Phong Tử mỉm cười hài lòng, cuối cùng mới miễn cưỡng nhìn về phía Chu Thành, “Này.”
Chu Thành buông sách, ung dung nhìn lại như đang hỏi, có gì à?
Tôi mím chặt miệng, quyết không phì cười. Chu Thành rõ ràng cố ý, hồi trước tôi cứ nghĩ hắn không để bụng chuyện Tiểu Phong Tử châm chọc mình, giờ mới biết, người ta có rất nhiều độc chiêu để trả thù. Cái này gọi là, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Quả nhiên, Dung Khải nghẹn nửa ngày mới phun ra được ba chữ, “Có hay không?”
Chu Thành ngây thơ nghiêng đầu, “Táo cậu ăn nửa quả rồi còn gì.”
“Ai bảo cho anh táo! Tôi hỏi thi kiến thức, anh có tham gia hay không?!”
“À… Để tôi nghĩ đã.”
“%$%#!!”
Tiểu Phong Tử đạp ghế, không nói nữa. Chu Thành cũng tài, cầm sách lên đọc tiếp. Cứ như thế, phòng Mười bảy yên tĩnh khoảng năm phút đồng hồ, sau đó, lúc Tiểu Phong Tử chuẩn bị lên giường giả chết, từ phía trên lại vọng xuống một tiếng thở dài, “Được rồi.”
Đầy vẻ miễn cưỡng.
Tôi nghĩ Tiểu Phong Tử chắc nội thương luôn rồi.
Nhưng tôi hơi bất bình với cậu ta. Hỏi khắp một vòng mà không hỏi Hoa Hoa, tôi thừa nhận mình rất bất bình. Dù Hoa Hoa không nói được, có đi thi cũng chỉ để cho đủ quân số, nhưng dù sao cũng phải hỏi cậu một tiếng chứ. Tục ngữ nói rồi, đến rau cải còn có tôn nghiêm, huống hồ gì Hoa Hoa?
“Hoa Hoa, em thì sao?” Cậu ta không hỏi thì tôi hỏi, đằng nào chuyện này tôi làm cũng quen rồi, “Đủ xin giảm đấy, cùng đi nhé.”
Hoa Hoa ngồi ở giường trên, nghe thấy tôi hỏi, bèn nhìn quanh tìm giấy bút để viết chữ, chẳng ngờ lại bị Tiểu Phong Tử chen ngang —-
“Nó phải đi chứ, tự nhiên được cho không, sướng nhất rồi còn gì. Nhưng chắc chắn nó không đủ xin giảm đâu, nhiều nhất cũng chỉ gỡ lại được nửa năm phạt thêm thôi.”
Tôi sửng sốt, trố mắt nhìn Hoa Hoa, mẹ kiếp sao không ai nói với tôi đứa nhỏ này còn bị phạt thêm nửa năm tù?!
Hoa Hoa cúi đầu, không nhìn tôi, tờ giấy mới tìm được bị cậu nắm trong tay, giờ đã nhăn nhúm lại.
Sau đó tôi nghe thấy Chu Thành thản nhiên nói, “Năm kia cậu ấy đánh nhau, đánh cho tên đó biến dạng, tuy điều tra ra thì tên đó bắt nạt cậu ấy trước, nhưng cậu ấy vẫn bị phạt thêm.”
Năm kia? Là cái năm tôi vừa vào đây ấy à?
“Lần gãy xương á?” Tôi nhớ rõ lúc mới đến, Hoa Hoa bị bó bột cánh tay phải.
“Không, nửa năm trước nữa cơ.” Chu Thành tiếp tục nói, “Gãy xương là lần thứ hai, nên cậu ấy khăng khăng nói bị ngã lúc đang làm việc, Du Khinh Chu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không truy cứu thêm.”
“Thực ra khi ấy cũng là đánh nhau?”
“Anh động não tí được không?” Tiểu Phong Tử không nhịn được, lại chõ mồm vào, “Từ trên ghế ngã xuống mà gãy xương được à? Trừ phi anh lộn ngược vài vòng rồi lăn đùng ra đất.”
Đáy lòng tôi quặn lên, chậm rãi suy ngẫm lại tiền căn hậu quả. Tại sao Hoa Hoa bị bắt nạt nhiều như vậy, vì cậu sợ bị phạt thêm, nên không dám trắng trợn đánh nhau nữa, chỉ có thể tìm thời cơ lén trả thù, nhưng lũ kia đâu phải ngốc, làm gì có đứa nào lớ ngớ đi một mình để cậu ra tay? Chính bởi thế nên…
Mẹ kiếp, không ngờ, nhưng dù sao mọi chuyện đã qua rồi, gần nửa năm nay Du Khinh Chu quản nghiêm, lúc hóng mát Hoa Hoa cũng chỉ chơi bóng trên sân, mấy chuyện thối nát đó không phát sinh nữa.
Tôi đứng đậy, bước tới, xoay cái đầu đang vùi vào gối của Hoa Hoa lại. Tôi đứng dưới đất, cánh tay bám trên giường cậu, gần đến nỗi rướn thêm một chút là cắn được vào mũi cậu, “Nếu trừ đi nửa năm đó thì bao giờ em được ra ngoài?”
Hoa Hoa nhanh nhẹn viết vài chữ lên giấy, sau đó đưa cho tôi.
Tôi cầm giấy đọc, sững sờ ngay tại trận. Một cảm giác cực kỳ tinh tế bao bọc trái tim tôi, mãn nguyện, vui sướng, ấm lòng. Được người ta quan tâm thật tuyệt, tôi nghĩ.
Hoa Hoa viết: Sau anh một năm.
Nếu Chu Thành không phát hiện tôi tình cờ ngâm nga mấy câu “Sơn ca dâng Đảng” lúc đang lật Hồng ca kinh điển, thì cả năm mạng phòng Mười bảy đã đắm chìm trong giai điệu bi thương và đau xót của “Trước nòng súng địch”. Thực ra đau thương sâu lắng thì cũng được thôi, nhưng cả bảy đoạn ca từ mà chỉ có đúng một giai điệu đó! Tập đi tập lại, rốt cuộc có người ngáp một cái, thành ra một truyền mười mười truyền trăm, ai cũng mệt rã rời.
So ra, “Sơn ca dâng Đảng” khả thi hơn, tuy phần đơn ca của tôi chiếm bảy mươi phần trăm, nhưng mọi người có thể đứng đằng sau hát bè “A ~~ a ~~ a ~~”. Có điều Dung Khải cho rằng, như vậy sẽ không làm nổi bật được kỹ thuật của dàn đồng ca chúng tôi cho khán giả bên dưới.
Bởi vì không ai biết tôi hát hay, nên tôi vừa cất giọng thì ai cũng kinh hoàng, Chu Thành phải thẩm định lại vài lần mới dám tin tôi có năng khiếu trời cho, chứ không phải một phút xuất thần.
Có điều là hát thì hát, còn chỉ huy thì tôi dốt đặc cán mai, nên tất cả động tác đều do Tiểu Phong Tử cung cấp, lúc nào thì vung tay ra, lúc nào thì rút tay về, đánh nhịp ra làm sao, Tiểu Phong Tử quyết định hết. Cũng may Hoa Hoa học nhanh, nên viễn cảnh ông thầy nóng giận xử phạt học trò ngốc nghếch không hề phát sinh.
Liên hoan tổ chức đúng theo lịch, tiết mục của chúng tôi vừa sáng tạo vừa sinh động nên trúng cử, được khen ngợi vô cùng, cả tôi, cả phòng Mười bảy, và cả nhà tù Phủ Sơn đều chấn động.
Sau đó tiết mục của bọn tôi được giải nhì, điểm thưởng gấp đôi, ngày công bố, Tiểu Phong Tử ôm cứng lấy tôi, không ngừng hô lên hạn tù lại ngắn đi rồi ha ha! Những người khác cũng rất phấn chấn, Kim Đại Phúc lấy nước sôi làm rượu, ừng ực tu liền bốn vại, Chu Thành luôn miệng bảo tôi là gà mẹ, khóe mắt Hoa Hoa cong như trăng lưỡi liềm, khóe miệng cũng cong theo, cả đêm chưa hạ xuống.
Về sau, danh hiệu “Người hùng khu số Hai” của tôi được đổi thành “Ông hoàng ca nhạc khu số Hai”, chẳng biết có phải do mấy chữ “Khu số Hai” hay không, mà biệt hiệu nào nghe cũng quái quái…
Mùa xuân trong nhà tù Phủ Sơn luôn tới trễ hơn mùa xuân bên ngoài, chắc bởi vì nơi đây là ngoại thành, nên dù TV thông báo chỗ nào cỏ hoa đua nở, chỗ nào tấp nập chơi xuân, thì ở đây vẫn gió lạnh vù vù, nhất là sau khi tắt lò sưởi, đêm về lạnh không ngủ được.
Nhưng cái thời tiết quái quỷ này cũng mang đến một chuyện vui —- Bọn tôi không cần cạo đầu trọc nữa!
Tin tức vỉa hè bắt đầu lan truyền trong nhà giam từ hai tháng trước, nhưng vì không có cơ sở nên chẳng ai để ý. Mãi đến tận trung tuần tháng Tư, văn bản thông báo mới được đưa ra, vì thế trước khi đi ngủ lại có thêm đề tài đàm đạo.
“Mẹ, nhà nước đã ra chính sách từ năm ngoái rồi, ở đây lạc hậu tận một năm.” Bảo trì biện chứng ngay cả lúc nước chảy bèo trôi là nhân sinh quan của Tiểu Phong Tử, nên trong lúc bọn tôi nhảy nhót và khóc lóc ăn mừng, cậu ta vẫn luôn là người xù lông đầu tiên.
Tôi trở mình, kéo gối đầu lại gần giường Tiểu Phong Tử một chút, ván gỗ mỏng manh kẽo kẹt lắc lư, “Cậu sống thế có mệt không vậy, có phúc lợi thì cứ thỏa mãn đi.”
Tiểu Phong Tử lườm tôi một cái, “Chính vì Trung Quốc có những tên nhà quê như anh nên tình trạng ngu dân mới phát triển không ngừng.”
Tôi nặng nề thở dài, “Đúng thế đó, tôi chỉ là một ngu dân IQ hạn hẹp, sao có thể cống hiến sức mình cho tổ quốc trong nền kinh tế rối ren này.”
Tiểu Phong Tử nghẹn lời, giận đến phồng lên như cá nóc, Chu Thành nằm giường trên bên cạnh chậm rì rì hỏi, “Sao cậu biết năm ngoái quốc gia có chính sách?”
Câu này hiển nhiên là hỏi Dung Khải, nên Tiểu Phong Tử đành phải trả lời, “Anh quản làm gì?”
Chu Thành mất mặt, cũng không giận, chỉ nhún vai, im lặng.
Để xoa dịu không khí xấu hổ, tôi buộc lòng phải dũng cảm đứng ra, hờ hững buông một câu, “Thực ra tôi cũng không thích để dài quá, khoảng hơn một tấc là được.”
“Hơn một tấc không hợp với anh đâu,” Tiểu Phong Tử lập tức đề xuất ý kiến, “Anh phải cắt cho tròn một tấc.”
Đức mẹ Maria, xin tha thứ cho con sống hơn ba mươi năm mà không biết một tấc và hơn một tấc lại khác biệt đến thế…
Sau đó một thời gian, tôi cứ mải cân nhắc xem mình để kiểu đầu gì thì hợp, rảnh rỗi lại soi mặt trong chậu nước, suy tư chuyện theo phái cương nghị, phái rạng ngời, phái lưu manh hay phái u buồn, thực ra tôi để kiểu nào cũng hợp, haizzz, đẹp trai nó khổ thế đấy. Mỗi tội dù trông ngóng bao nhiêu thì tóc vẫn mọc cực kỳ chậm, hồi trước bị bắt cạo trọc toàn chê bai sao tóc mọc nhanh thế, mười ngày nửa tháng phải xén một lần, bây giờ khấp khởi đợi chờ nó mau dài thì nó rụt rè thấy ớn, hơn một tháng mà chỉ dài ra có tẹo, chẳng khác gì gốc hẹ mới cắt.
Về sau tôi cũng quên luôn chuyện đó, mãi đến một ngày đầu tháng Sáu, buổi tối rửa mặt, tình cờ nhìn thấy cái đầu Hoa Hoa.
“Ô, tóc em xoăn tự nhiên à.” Lúc ấy tôi đang ùng ục đánh răng súc miệng, vừa định lấy tay lau thì đột nhiên nhìn thấy một cái đầu xù xù.
Hoa Hoa đang rửa mặt, nghe thấy thế thì lập tức dừng lại, đứng thẳng lên, khuôn mặt còn ướt nước ngơ ngác nhìn tôi, chờ đợi câu tiếp theo.
Tôi thích thú vươn tay sờ đầu cậu, ngón tay cuốn một lọn tóc, thử kéo lên, nhưng tóc ngắn quá, chưa chi đã tuột ra, trở về vị trí cũ. Tôi không cam lòng, lần này dùng hai ngón tay nắm một nắm, chậm rãi kéo cho thẳng, được một đoạn kha khá, đến khi buông ra, chúng lại xoăn xoăn như cũ. Tôi nổi hứng nghịch ngợm, kéo ra kéo vào bao nhiêu lần, rốt cuộc mới phát giác, đúng là chủ nào tóc nấy, thật là đáng cmn yêu!
Hoa Hoa bị tôi mân mê mà chẳng hiểu gì, nhưng ngoại trừ vô tội chớp chớp mắt, cậu cũng không chống cự, cứ thế ngoan ngoãn đứng.
Cuối cùng, tôi nghiện quá, vừa nhéo nhéo khuôn mặt ngăm đen của cậu, vừa vân vê cái đầu quăn quăn, mỹ mãn bình luận, “Vương tử dầu mỏ, ha ha ha…”
Sau đó vài ngày, cứ nhìn thấy đầu Hoa Hoa là tôi lại buồn cười, lần nào cũng rên rỉ “Tôi là vương tử dầu mỏ rất vinh quang ~~”, đến nỗi Chu Thành xúc động bùi ngùi, đùa đùa cho tôi hầu hạ cậu cả đời. Tiểu Phong Tử thì cực kỳ khinh bỉ, nói rằng kiểu sống chỉ biết ăn ngủ với cười hềnh hệch của tôi chẳng khác gì lũ sâu trên cây, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của toàn bộ phòng Mười bảy.
Hoa Hoa thì lại cực ngoan, dù tôi nhìn chằm chằm cậu rồi phì cười, cậu cũng không giận, đôi khi bốn mắt chạm nhau, cậu còn cười với tôi một cái. Nhưng sang trung tuần tháng Sáu, đến kỳ tự nguyện cạo đầu, cậu lại im lìm quay về kiểu bóng loáng.
Nhóc con hẹp hòi!
Tháng Sáu, toàn bộ tỉnh Phổ Hàng mưa lớn, lê thê cả tuần lễ.
Nhà tù Phủ Sơn địa hình tương đối thấp, tầng một các khu đều ngập nước. Mới đầu nhà tù thông báo mọi người phải nhẫn nại, nước chỉ đến mắt cá chân, giờ đang là mùa hè, cứ chịu khó rồi sẽ qua. Ai ngờ hệ thống thoát nước trong nhà giam kém quá, mưa càng lớn thì ngập càng cao, nước cứ dâng lên hạ xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cả giường cả tủ cũng ẩm thấp. Các phạm nhân nổi giận, thứ nhất là không thích bơi lội, thứ hai là ngày nào cũng thấp thỏm, đêm ngủ chẳng yên, chỉ sợ bất cẩn một phút là về bên kia thế giới, vì thế có người kháng nghị, có người tuyệt thực, có người tuyên bố bị nước ngâm lâu quá, không đi làm được nữa.
Nhà tù là ngành nghề lũng đoạn, cũng không muốn có người gặp chuyện không may, bưng bít truyền thông thì được, nhưng phê bình và sức ép bên trong vẫn luôn còn đó, vì thế mấy lãnh đạo đứng ngồi không yên, vào một buổi chiều nọ, quyết định tổ chức di dời phạm nhân tập thể. Phòng tám người thành phòng mười người, riêng phòng Mười bảy bị nhét thêm một người, thành sáu người chen chúc.
Lúc đó, mấy phần tử an nhàn chúng tôi đang khí thế ngất trời yên ổn sinh sống, bắt đầu tò mò không biết thành viên mới ra sao. Tiểu Phong Tử hỏi tôi, anh đoán xem người sắp đến phạm tội gì? Tôi không hiểu thông tin đó có gì phải quan tâm, vì thế hỏi, phạm tội gì mà chẳng thế? Tiểu Phong Tử nói đương nhiên là không thế, giết người phóng hỏa không dễ chọc, có khi còn làm bá chủ phòng này, trộm cắp là tốt nhất, bắt nạt thoải mái. Tôi thật không muốn khinh bỉ cậu ta, nhưng mà không chịu nổi, vì thế tôi nhìn cậu ta một lát, sau đó nhe răng cười, chắc là tội phạm tài chính rồi.
Nhưng không ai ngờ, tối hôm đó trở về, phòng Mười bảy lại vườn không nhà trống. Hóa ra trời quang mây tạnh ngay giữa trưa cũng không phải hiếm —- Theo tin mới nhất từ đài khí tượng, cơn bão đã chuyển sang hướng Đông, trận mưa lớn nhất trong vòng một trăm năm đổ lại của tỉnh này, đã kết thúc. Lãnh đạo nhà tù hiếm khi đến hiện trường thăm hỏi, nhìn thấy mực nước đã hạ, bèn ra lệnh một tiếng, đại quân di dời thu gom hành lý, quay lại chỗ của mình.
Mãi đến cuối cùng chúng tôi vẫn không biết anh bạn suýt cùng phòng tròn méo ra sao, kẻ cắp chuyên nghiệp hay giết người cướp của. Bởi vì cuộc sống ở đây thật nhàm chán, nên chuyện này lại thành đề tài bàn luận trong lúc rảnh rỗi của bọn tôi, giúp chúng tôi vượt qua những ngày hè chói chang nóng như đổ lửa.
“Thi kiến thức?”
Tối hôm đó xong việc, quay về phòng, trợ lý biên tập tạp chí Nhà tù Tiểu Phong Tử mang về tin tức nội bộ.
“Ừ, sắp đến ngày thành lập Đảng còn gì, làm chút văn nghệ chào mừng thôi.” Chẳng biết Tiểu Phong Tử kiếm đâu ra quả táo, đỏ mọng, tròn xoe, cắn một miếng mà nước văng ra bốn phía, đẳng cấp cao sang hơn hẳn mấy thứ vớ vẩn bán ở quầy ăn vặt.
Tôi nuốt nước miếng, nhủ lòng Phùng Nhất Lộ, cố chịu đựng, có phải trẻ con đâu, đừng bị một quả táo hớp hồn.
“Đại diện cho từng khu,” Quai hàm Tiểu Phong Tử phồng lên, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Mỗi khu cử ra hai đội, mỗi đội năm người, đại diện cho từng khu…”
“Mày không định bảo bọn tao tham gia đó chứ?” Kim Đại Phúc nhíu mày chen ngang, “Thi kiến thức, nghe đã thấy ngu dốt.”
Tiểu Phong Tử khinh miệt lườm gã một cái, lạnh lùng nói, “Giải ba, mỗi người cộng mười điểm, giải nhất, mỗi người hai mươi điểm.”
Kim Đại Phúc kinh ngạc, “Mẹ kiếp, cộng cả điểm hợp xướng năm ngoái là đủ xin giảm?!”
Xin giảm hình phạt, gọi tắt là xin giảm.
Tiểu Phong Tử liếc liếc, ra vẻ “Đấy thấy chưa”.
“Thế thì còn chờ gì nữa, ghi danh đi!” Kim Đại Phúc không chút do dự xung phong gia nhập đội ngũ vừa bị gã chửi là ngu dốt.
Tiểu Phong Tử quay lại hỏi tôi, “Anh thì sao?”
Tôi xòe tay, “Kẻ hèn này tội ác chồng chất, nhiều lắm chỉ gỡ được điểm trừ hồi bị biệt giam thôi.” Trước khi Tiểu Phong Tử lại trợn mắt lườm, tôi nhanh nhẹn bổ sung, “Nhưng ruồi tuy nhỏ vẫn còn có thịt, tất nhiên phải hơn không có gì.”
Tiểu Phong Tử mỉm cười hài lòng, cuối cùng mới miễn cưỡng nhìn về phía Chu Thành, “Này.”
Chu Thành buông sách, ung dung nhìn lại như đang hỏi, có gì à?
Tôi mím chặt miệng, quyết không phì cười. Chu Thành rõ ràng cố ý, hồi trước tôi cứ nghĩ hắn không để bụng chuyện Tiểu Phong Tử châm chọc mình, giờ mới biết, người ta có rất nhiều độc chiêu để trả thù. Cái này gọi là, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Quả nhiên, Dung Khải nghẹn nửa ngày mới phun ra được ba chữ, “Có hay không?”
Chu Thành ngây thơ nghiêng đầu, “Táo cậu ăn nửa quả rồi còn gì.”
“Ai bảo cho anh táo! Tôi hỏi thi kiến thức, anh có tham gia hay không?!”
“À… Để tôi nghĩ đã.”
“%$%#!!”
Tiểu Phong Tử đạp ghế, không nói nữa. Chu Thành cũng tài, cầm sách lên đọc tiếp. Cứ như thế, phòng Mười bảy yên tĩnh khoảng năm phút đồng hồ, sau đó, lúc Tiểu Phong Tử chuẩn bị lên giường giả chết, từ phía trên lại vọng xuống một tiếng thở dài, “Được rồi.”
Đầy vẻ miễn cưỡng.
Tôi nghĩ Tiểu Phong Tử chắc nội thương luôn rồi.
Nhưng tôi hơi bất bình với cậu ta. Hỏi khắp một vòng mà không hỏi Hoa Hoa, tôi thừa nhận mình rất bất bình. Dù Hoa Hoa không nói được, có đi thi cũng chỉ để cho đủ quân số, nhưng dù sao cũng phải hỏi cậu một tiếng chứ. Tục ngữ nói rồi, đến rau cải còn có tôn nghiêm, huống hồ gì Hoa Hoa?
“Hoa Hoa, em thì sao?” Cậu ta không hỏi thì tôi hỏi, đằng nào chuyện này tôi làm cũng quen rồi, “Đủ xin giảm đấy, cùng đi nhé.”
Hoa Hoa ngồi ở giường trên, nghe thấy tôi hỏi, bèn nhìn quanh tìm giấy bút để viết chữ, chẳng ngờ lại bị Tiểu Phong Tử chen ngang —-
“Nó phải đi chứ, tự nhiên được cho không, sướng nhất rồi còn gì. Nhưng chắc chắn nó không đủ xin giảm đâu, nhiều nhất cũng chỉ gỡ lại được nửa năm phạt thêm thôi.”
Tôi sửng sốt, trố mắt nhìn Hoa Hoa, mẹ kiếp sao không ai nói với tôi đứa nhỏ này còn bị phạt thêm nửa năm tù?!
Hoa Hoa cúi đầu, không nhìn tôi, tờ giấy mới tìm được bị cậu nắm trong tay, giờ đã nhăn nhúm lại.
Sau đó tôi nghe thấy Chu Thành thản nhiên nói, “Năm kia cậu ấy đánh nhau, đánh cho tên đó biến dạng, tuy điều tra ra thì tên đó bắt nạt cậu ấy trước, nhưng cậu ấy vẫn bị phạt thêm.”
Năm kia? Là cái năm tôi vừa vào đây ấy à?
“Lần gãy xương á?” Tôi nhớ rõ lúc mới đến, Hoa Hoa bị bó bột cánh tay phải.
“Không, nửa năm trước nữa cơ.” Chu Thành tiếp tục nói, “Gãy xương là lần thứ hai, nên cậu ấy khăng khăng nói bị ngã lúc đang làm việc, Du Khinh Chu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không truy cứu thêm.”
“Thực ra khi ấy cũng là đánh nhau?”
“Anh động não tí được không?” Tiểu Phong Tử không nhịn được, lại chõ mồm vào, “Từ trên ghế ngã xuống mà gãy xương được à? Trừ phi anh lộn ngược vài vòng rồi lăn đùng ra đất.”
Đáy lòng tôi quặn lên, chậm rãi suy ngẫm lại tiền căn hậu quả. Tại sao Hoa Hoa bị bắt nạt nhiều như vậy, vì cậu sợ bị phạt thêm, nên không dám trắng trợn đánh nhau nữa, chỉ có thể tìm thời cơ lén trả thù, nhưng lũ kia đâu phải ngốc, làm gì có đứa nào lớ ngớ đi một mình để cậu ra tay? Chính bởi thế nên…
Mẹ kiếp, không ngờ, nhưng dù sao mọi chuyện đã qua rồi, gần nửa năm nay Du Khinh Chu quản nghiêm, lúc hóng mát Hoa Hoa cũng chỉ chơi bóng trên sân, mấy chuyện thối nát đó không phát sinh nữa.
Tôi đứng đậy, bước tới, xoay cái đầu đang vùi vào gối của Hoa Hoa lại. Tôi đứng dưới đất, cánh tay bám trên giường cậu, gần đến nỗi rướn thêm một chút là cắn được vào mũi cậu, “Nếu trừ đi nửa năm đó thì bao giờ em được ra ngoài?”
Hoa Hoa nhanh nhẹn viết vài chữ lên giấy, sau đó đưa cho tôi.
Tôi cầm giấy đọc, sững sờ ngay tại trận. Một cảm giác cực kỳ tinh tế bao bọc trái tim tôi, mãn nguyện, vui sướng, ấm lòng. Được người ta quan tâm thật tuyệt, tôi nghĩ.
Hoa Hoa viết: Sau anh một năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook