Thế Gia Tử
85: Tiên Tri


Trạng thái tinh thần của Phạm Đình là thật sự không ổn định, nghe Cố Hoài Chi nói xong, Phạm Đình nhanh chóng co rụt lại vào góc tường, đôi tay gắt gao ôm lấy đầu gối, bày biện ra tư thái bất lực lại đáng thương, thanh âm đã mang theo khóc nức nở, "Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết!"
"Cái gì cũng không biết, ngươi còn có thể chuẩn xác biết được thời gian Thanh Y sinh sản? Chẳng sợ lúc ấy ngươi đang ở trong từ đường vãn có thể an bài người tản lời đồn đãi? Ta xem ngươi khôn khéo thật sự."
Phạm Đình vẫn không mở miệng.
Cố Hoài Chi cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Để ta đoán thử xem đời trước ngươi đã trải qua cái gì? Ngươi sợ Trịnh Văn Tương như vậy, lại đối với hắn ái hận đan chéo, đời trước ngươi gả cho hắn, hắn lại hại cả nhà ngươi đúng hay không?"
Phạm Đình thân mình run lên, đem mặt vùi vào giữa hai chân, cố nén không đi nghe Cố Hoài Chi nói.
Nhưng mà thanh âm Cố Hoài Chi lại phảng phất mang theo lực lượng kỳ dị, mặc kệ Phạm Đình kháng cự như thế nào đều liên tiếp truyền vào trong tai nàng.
"Đời trước ngươi cùng Thanh Y hẳn là có thể xem như bạn tốt, nhưng sau khi ngươi thành thân trải qua cũng không tốt, lại nhìn thấy Thanh Y ngày càng hạnh phúc, ngươi tâm sinh ghen ghét.

Nhưng đời trước ngươi còn chưa kịp làm gì đã trọng sinh tới lúc còn chưa xuất các.

Ngày tập hội hôm đó, ngươi hẳn là vừa mới trọng sinh trở về không bao lâu phải không? Chưa làm bất luận chuẩn bị gì đã muốn cướp ta từ tay Thanh Y."
Nghe đến đó, Phạm Đình rốt cuộc nhịn không được, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hoài Chi, kích động nói: "Khi đó các ngươi trai chưa cưới nữ chưa gả, sao có thể nói ta muốn cướp ngươi từ tay Từ Thanh Y? Ngươi hẳn là của ta! Rõ ràng ta mới là người chịu trời cao hậu đãi, vì sao sau khi trọng sinh lại mọi chuyện không thuận? Một khi đã như vậy, ông trời cần gì phải làm ta sống lại lần nữa?"
Cố Hoài Chi không dám gật bừa quan điểm của Phạm Đình, biết rõ hai người ngày sau sẽ trở thành một đôi phu thê ân ái còn muốn mượn ưu thế tiên tri hòng thay thế người khác, còn nơi chốn vì mình tìm cớ giải vây, điểm mấu chốt đạo đức thấp đến mức nào?
Phạm Đình rõ ràng rơi vào ảo tưởng, liên tiếp lặp lại với Cố Hoài Chi, "Ngươi là của ta, ta là nữ nhân khiến người hâm mộ!"
Cố Hoài Chi không kiên nhẫn nhíu mày, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi là khi nào chết?"
Phạm Đình sửng sốt, ánh mắt có chút mờ mịt, "Ta đã chết? Đúng, ta hẳn là đã chết.


Đau quá, có người hạ dược ta, hắn muốn độc chết ta!"
Phạm Đình bỗng nhiên khóc lớn lên, lại mong đợi nhìn Cố Hoài Chi, ngọt ngào nói: "Hoài Chi ca ca, ngươi phải bảo vệ ta nha, ta chính là thê tử của ngươi, ngươi thương thê tử nhất, khẳng định luyến tiếc ta chịu khổ đúng hay không?"
Cố Hoài Chi không chút dao động cùng mềm lòng, bình tĩnh trả lời: "Thê tử của ta là Từ Thanh Y, không phải ngươi."
"Ngươi nói bậy! Chính là ta!" Phạm Đình đôi tay nắm tóc mình, hung tợn mà trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, "Ta mới là thê tử của ngươi! Từ Thanh Y đã sớm nên chết đi! Ha ha ha ha, ta sai người tặng cho Từ Thanh Y một ly " trà ngon", nàng bá chiếm ngươi, nên xuống địa ngục!"
Phạm Đình đầy mặt dữ tợn, bỗng nhiên lại ha ha nở nụ cười, "Chỉ tiếc ta còn chưa nghe được tin tức Từ Thanh Y chết bệnh đã trở lại, nếu không, ta nhất định có thể trở thành thê tử của ngươi!"
Bị một người như vậy ái mộ, Cố Hoài Chi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, nhịn không được hỏi: "Lấy tính tình của ta, đời trước cũng không có khả năng có bất luận tiếp xúc gì với ngươi mới phải, vì sao ngươi lại giống như trúng tà mà nhìn chằm chằm ta không bỏ?"
"Ha ha, ngươi đi hỏi nữ nhân khắp kinh thành này xem có ai không không muốn làm Cố phu nhân không?"
Phạm Đình ha hả cười, lại si ngốc nhìn về phía Cố Hoài Chi, ai oán nói: "Nhưng vì sao ngươi luôn không nhìn tới ta?"
"Đại khái là bởi vì, ta cũng không biết ngươi là ai đi."
Nữ quyến giao lưu nam tính lại không tiện ở đấy, Cố Hoài Chi cảm thấy theo tính cách của chính mình căn bản không có khả năng chú ý Phạm Đình, sợ là ngay cả tên nàng cũng không nhớ được.
Hơn nữa, Phạm Đình ái mộ căn bản không phải Cố Hoài Chi, mà là đối tượng hoàn mỹ tự nàng ảo tưởng ra tới.

Muốn sinh hoạt hoàn mỹ trong mắt thế nhân, muốn tiếp thu ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác, trở thành tiêu điểm trong đám người.

Cố Hoài Chi cũng chỉ là công cụ người thực hiện sinh hoạt hoàn mỹ mà nàng tưởng tượng ra tới thôi.
Cố Hoài Chi đối Phạm Đình ngay cả một tia hảo cảm cũng không có.


Lại nghe được đời trước Phạm Đình hạ độc Từ Thanh Y, Cố Hoài Chi lại càng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với Phạm Đình, nhàn nhạt nói: "Ngươi không nói cũng không sao, kỳ thật ta cũng không để ý có người biết đến những việc này hay không.

Dù sao từ những tin tức mà ngươi để lộ ra tới xem, ta vẫn luôn trải qua không tồi, Thanh Y đi theo ta trải qua thật sự hạnh phúc.

Chuyện về sau ta cũng không cần thiết biết được."
Nói xong, Cố Hoài Chi xoay người rời đi.
Lúc này, Phạm Đình lại nóng nảy, vội vàng bò dậy hô to, "Sao ngươi sao có thể không có hứng thú? Như vậy đi, chỉ cần ngươi đáp ứng cưới ta, ta sẽ đem sở hữu sự tình đều nói cho ngươi, thế nào?"
Phạm Đình càng nói càng ủy khuất, "Hiện tại ngay cả thân phận Phạm Đình ta cũng không còn, không thể vẻ vang mà gả cho ngươi, chỉ cầu chiếm một vị trí bên cạnh ngươi cũng không được sao?"
"Đương nhiên không được, ta không có sở thích nuôi rắn rết."
Phạm Đình bạo nộ, "Ta tâm địa rắn rết không sai, nhưng ngươi cho rằng Từ Thanh Y lại là thứ tốt gì? Nàng cùng Trịnh Văn Tương không minh bạch, ngươi cũng sợ mình nuôi nhi tử thay người khác!"
Cố Hoài Chi nháy mắt lạnh mặt, lần đầu tức giạn, "Người giống như ngươi lại có cơ hội sống lại một lần đúng là ông trời không có mắt!"
Dứt lời, Cố Hoài Chi không thèm xem Phạm Đình một cái, lập tức đi ra ngoài.
"Cho dù là đại sự liên quan đến Cố thị ngươi cũng không muốn nghe sao?"
"Cho dù đã biết thì thế nào? Nhìn xem ngươi thì sẽ biết, chẳng sợ làm lại một lẫn vẫn cứ hỏng bét.


Ta chỉ cần biết rằng, Cố thị như cũ sẽ kéo dài vinh quang ngày xưa là được."
Cố Hoài Chi có chút hối hận, hao hết tâm lực mang ra một người như vậy quả thực lãng phí nhân thủ cùng thời gian.
Phạm Đình biết, Cố Hoài Chi đi ra ngoài sẽ không lại trở về, đời này nàng cũng sẽ không lại nhìn thấy Cố Hoài Chi.

Giờ khắc này, Phạm Đình phá lệ thanh tỉnh, lưng đĩnh thẳng tắp, lạnh lùng nói: "Cho dù là Cố Huyền qua đời ngươi cũng không thèm để ý sao?"
Cố Hoài Chi đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Phạm Đình, "Nói rõ ràng!"
Phạm Đình cười khẽ, vươn một bàn tay, không chút để ý nói: "5 năm, Cố Huyền chỉ có thời gian 5 năm.

5 năm sau, bệ hạ long ngự tấn thiên, Thái Tử vào chỗ, bắc man ngo ngoe rục rịch, liên tiếp khiêu khích.

Trong triều là chủ chiến chủ hòa tranh luận không thôi, tân đế lại nghe lời gièm pha, lấy tội danh tư thông ngoại địch trảm mãn môn Phạm gia ta.

Ngay sau đó lại là Hoàng Hà phát lũ lụt, sau khi Cố Tướng xử lý xong việc lũ lụt, bệnh không dậy nổi, không bao lâu, Cố phủ treo cờ trắng.

Ngươi cho là ta hạ độc Từ Thanh Y như thế nào? Đương nhiên là ngày phúng viếng hôm đó mua được hạ nhân.

Lại nói tiếp, nếu không phải bởi vì Cố Huyền ly thế khiến Cố phủ nhân tâm hoảng sợ, ta cũng không thể dễ dàng đắc thủ như vậy.

Ha ha ha, chỉ tiếc không nghe được tin tức tốt của Từ Thanh Y ta đã trọng sinh.


Nghĩ đến nàng đi cầu Nại Hà một mình cũng rất tịch mịch."
Cố Hoài Chi sắc mặt trầm túc, nhàn nhạt nhìn Phạm Đình, lạnh lùng nói: "Ngươi làm sao để xác định chính mình nhất định đắc thủ? Nói không chừng hại người thành hại mình, cuối cùng ly trà kia lại vào bụng ngươi?"
"Không có khả năng!"
"Có cái gì không có khả năng? Hạ nhân của Cố phủ dễ thu mua như vậy sao? Hơn nữa, Thanh Y cũng dễ lừa như vậy.

Ngươi không khỏi quá mức xem trọng chính mình."
Dựa theo tin tức Phạm Đình lộ ra tới xem, đời trước Trịnh Văn Tương hẳn là không để lộ thân phận.

Nhưng quan hệ huyết thống của hắn và Từ Thanh Y là chém không đứt, đời này Trịnh Văn Tương quan tâm Từ Thanh Y như vậy, đời trước khẳng định cũng sẽ không kém đi nơi nào.

Cố Hoài Chi có lý do hoài nghi, ly trà mà Phạm Đình uống đời trước, chính là chiêu gậy ông đập lưng ông của Trịnh Văn Tương sau khi biết dự tính của nàng.
Phạm Đình hận nhất người khác nói nàng kém Từ Thanh Y, nghe vậy lập tức cao giọng nói: "Nàng so với ta tốt thì thế nào, người ông trời yêu thích vẫn là ta!"
"Phải không? Cho ngươi cơ hội sống lị một lần ngươi cũng chỉ có thể nhìn Thanh Y tiếp tục sống hạnh phúc, ngươi cảm thấy đây là ông trời thiên vị ngươi?"
Những lời này của Cố Hoài Chi giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, tâm thái Phạm Đình hoàn toàn băng rồi, đôi tay che lại lỗ tai liều mạng lắc đầu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
Cố Hoài Chi lắc đầu, bước đi kiên định ra ngoài.
Trịnh Văn Tương ở đình trong hoa viên chuẩn bị trà, thấy Cố Hoài Chi ra tới, cười chỉ trà trên bàn, ý bảo hắn qua cùng phẩm trà.
Tâm tình vốn nặng nề của Cố Hoài Chi cũng tốt hơn không ít, đi qua nâng chung trà lên cẩn thận phẩm một ngụm, rồi sau đó tán một tiếng: "Trà ngon."
Trịnh Văn Tương quan tâm hỏi: "Thế nào, hỏi ra chuyện ngươi muốn biết không? Người này từ lúc bị mang về đến giờ vẫn luôn điên điên khùng khùng, trong chốc lát kêu ta là phu quân, trong chốc lát lại hô to nàng là Cố phu nhân, nghĩ cũng thật đẹp!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương