Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Nghiêm Uyên khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lý Nhược suýt nhịn không nổi mà lao đến đánh cô ta. Cả Nghiêm Uy và Lý Nhược đều biết rõ Nghiêm Uyên là người đứng sau tên bắt cóc ấy nhưng hiện tại tên bắt cóc đã sửa đổi lời khai, hai người lại không có bằng chứng gì để buộc tội cô ta cả.

Lý Nhược giận dữ quyết tâm sẽ khiến cô ta phải trả giá cho những gì mà cô ta đã gây ra, Nghiêm Uy choàng tay qua bả vai của cô cất giọng nói: “Anh nhất định sẽ cho người điều tra rõ, nhất định sẽ khiến cho cô ta lộ bộ mặt thật của mình ra.”

Lý Nhược hít sâu một hơi nén cơn giận dữ của mình lại, sau chuyện này Nghiêm Uy đã khiến cho cô cảm động bởi hành động bất chấp nguy hiểm cứu Tiểu Bảo Bảo hơn nữa sự quyết tâm theo đuổi của anh đã khiến cô rung động, cô quyết định quay trở về bên cạnh Nghiêm Uy, quay về Nghiêm gia điều này đã khiến cho anh vui mừng vô cùng.

Nghiêm gia

Nghiêm Uyên vẫn mặt dày mày dạn đến Nghiêm gia vừa bước vào đã nhìn thấy Tiểu Bảo Bảo đang chơi đồ chơi trên lầu, cô ta không ngờ nhanh như vậy mà Lý Nhược cùng con trai của cô đã chuyển về Nghiêm gia ở rồi.

Nghiêm Uyên không cam tâm, trừng mắt, nghiến răng nhìn Tiểu Bảo Bảo cô ta cho rằng nếu không phải vì Lý Nhược có Tiểu Bảo Bảo thì đã không thể quay về đây. Nghiêm Uyên chầm chậm bước lên trên lầu đứng trước mặt của bảo bảo cố nở một nụ cười thân thiện, hiền lành, bắt chuyện với cậu: “Chào cháu, cháu tên là Tiểu Bảo Bảo có đúng không? Cô là Nghiêm Uyên, theo vai vế thì cô là cô của cháu đấy.”

Tiểu Bảo Bảo dường như cảm nhận được người trước mặt mình chính là người xấu, cậu mím môi tỏ vẻ e sợ, né tránh, cậu đứng dậy ôm đồ chơi của mình đi xuống lầu.

Nghiêm Uyên trợn trừng mắt tức giận, ánh mắt tỏ rõ sự căm ghét khi thấy ánh mắt ấy của Tiểu Bảo Bảo, cặp mắt của cậu rất giống mẹ của mình nên càng khiến cho Nghiêm Uyên ghét cay ghét đắng hơn. Nghiêm Uyên xoay người từ từ bước theo Tiểu Bảo Bảo, hai tay giơ ra muốn đẩy cậu ngã xuống cầu thang.

Đúng lúc này, Lý Nhược quay về, từ bên ngoài bước vào cô nhìn thấy hành động này của Nghiêm Uyên liền hoảng hốt hét lớn: “Nghiêm Uyên! Cô đang định làm gì con của tôi vậy hả?”

Cô nhanh chóng chạy lên cầu thang ôm lấy Tiểu Bảo Bảo sau đó quăng cho Nghiêm Uyên một cặp mắt sắc lạnh, đáng sợ đầy sự giận dữ, căm phẫn: “Cô to gan thật đấy, dám đến tận đây để hại con trai của tôi.”

“Tôi có làm gì đâu chứ?” Nghiêm Uyên liếc mắt nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ khinh khỉnh chối tội, tỏ ra vô tội bản thân không có làm gì cả.



Lý Nhược đứng thẳng người dậy cho người hầu đưa Tiểu Bảo Bảo đi ra bên ngoài chơi, đợi sau khi bảo bảo đi ra ngoài, Lý Nhược mới tiến đến gần tát vào mặt của Nghiêm Uyên hai cái thật mạnh: “Tôi nói cho cô biết cô tốt nhất là đừng động vào con trai của tôi, nó là giới hạn của tôi nếu cô dám làm hại đến nó một lần nữa thì tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt đấy, không tin thì cô thử xem.”

“Cô…” Nghiêm Uyên bị Lý Nhược tát hai cái khiến cho người người choáng váng, lảo đảo, cô ta tức tối, trừng mắt giận dữ muốn giơ tay lên đánh trả nhưng Lý Nhược đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Nghiêm Uyên, nhìn cô ta bằng cặp mắt hừng hực lửa giận sau đó hất mạnh tay của cô ta ra khiến Nghiêm Uyên suýt nữa thì té ngã.

Lý Nhược lãnh đạm cất giọng nói: “Nghiêm Uyên! Tôi nói cho cô biết tôi nhất định sẽ cho người tra rõ tất cả mọi chuyện, từng chuyện từng chuyện một cô gây ra cho tôi tôi nhất định sẽ trả lại từng cái một từ chuyện cô vu oan, hãm hại tôi từ bốn năm trước cho đến chuyện cô hại con trai của tôi.”

Nghiêm Uyên vừa nghe Lý Nhược nói như thế thì giật thon thót, nuốt một ngụm nước bọt trong lòng bắt đầu sợ hãi sợ rằng Lý Nhược thật sự đã điều tra được gì đó rồi.

Ánh mắt của Nghiêm Uyên bắt đầu hoảng loạn, lúc này nhìn thấy Nghiêm Uy về liền giả vờ ngã xuống, ôm mặt khóc nức nở, tỏ ra bản thân bị bắt nạt: “Lý Nhược! Tôi không có làm gì cả, tôi đã nói rồi tôi thật sự bị oan, tại sao cô vẫn đánh tôi chứ?”

Lý Nhược khẽ chau mày, mặt hơi nhăn lại không biết Nghiêm Uyên lại muốn chơi trò gì? Nghiêm Uy chậm rãi bước lên lầu, gương mặt không mang chút cảm xúc nào, cặp mắt sắc bén cất giọng hỏi: “Cô lại muốn giở trò gì nữa đây hả?”

Thấy Nghiêm Uy quay về thì Lý Nhược ngay lập tức hiểu ra Nghiêm Uyên muốn gì rồi, cô cười khẩy một tiếng dửng dưng đứng đấy muốn xem Nghiêm Uyên làm gì tiếp theo, cô ta tỏ ra bản thân dường như đã chịu rất nhiều ủy khuất, khóc thảm thương nói với Nghiêm Uy: “Nghiêm Uy! Anh hãy xem Lý Nhược kìa, tại sao anh lại có thể quay lại với con người độc ác này chứ? Anh xem cô ta đánh em như thế nào này.”

Hai mày của Nghiêm Uy thoáng chau lại, đến giờ này mà Nghiêm Uyên vẫn còn diễn kịch được nữa sao? Kiên trì thật, dáng vẻ có chút hờ hững, một chút quan tâm đến Nghiêm Uyên cũng không, anh lạnh nhạt cất tiếng: “Cô diễn kịch càng ngày càng tệ đấy, tôi thấy A Nhược đánh cô như vậy vẫn chưa đủ đấy.”

Nghiêm Uy quay sang nhìn Lý Nhược hỏi han, giọng điệu đau lòng: “Em đánh cô ta không bị đau tay chứ? Có cần anh cho người đến đánh thay không?”

Nghiêm Uyên trợn mắt không tin được Nghiêm Uy lại nói như thế, cô ta có chút hoảng hốt đứng dậy, Nghiêm Uy cười lạnh một tiếng, nói: “Sao? Sao cô không diễn nữa đi, tôi nói cho cô biết hiện tại tôi đang cho người thu thập hết tất cả bằng chứng phạm tội của cô đấy, tất cả những gì cô gây ra kể cả chuyện hôm nay cô muốn hại con trai của tôi tôi sẽ gom lại tính với cô một lượt, cô cho dù muốn chối tội cũng không được đâu bởi vì ở đây có camera.”

Cả người Nghiêm Uyên bắt đầu run lẩy bẩy, trong lòng tự trấn an rằng Nghiêm Uy chỉ hù dọa mình thôi, hoàn toàn không biết gì cả, cô ta không dám nói gì thêm nữa chỉ nhanh chóng chạy khỏi Nghiêm gia tìm Nghiêm Siêu để cầu cứu nhưng khi lái xe rời đi được một lúc thì đầu óc bỗng trở nên choáng váng, cảm thấy không ổn cô ta thắng gấp, đầu không may đập vào vô lăng, Nghiêm Uyên ngất đi sau đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương