Thề Độc
Chương 40: 40: Không Nghĩ Tới Ngươi Sẽ Chết


"Chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ chết.

"

Trên mặt Tiêu Vô Chu hiện lên vẻ lạnh lùng.

"Chừng nào thế gia chưa bị diệt, thì bệ hạ vĩnh viễn không có cách nào chân chính nắm giữ quyền lực trong tay.



“ Những người cầm quyền của triều đình sẽ vĩnh viễn là con cháu thế gia, chỉ có tiêu diệt thế gia thì những học sinh nhà nghèo mới có cơ hội đặt chân được đến khoa cử, khi đó triều đình này mới thực sự là người của bệ hạ.


Lúc này, hắn mới thở dài: "Linh Hi, ngươi thông minh như vậy, ngươi hẳn phải hiểu.

"

"Chỉ là ngươi và chúng ta không chọn cùng một con đường, ngươi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, còn chúng ta lại quá đáng khinh.

"

Ta thầm nghĩ: “ Quả nhiên trò chơi chính trị làm lòng người trở nên bẩn thỉu.




Ta không nói gì, Tần Nhiễm nhìn ta với vẻ mặt buồn bã.

"Ta cùng Vô Chu vốn là muốn đem ngươi ra khỏi kinh, nhưng bệ hạ… không cho phép.



Ta chợt cảm thấy buồn cười, cõi lòng tĩnh mịch.

"Các ngươi vì quyền lợi của chính mình, từng bước đều tính toán, nhưng cuối cùng người hy sinh vẫn là ta, ta đã làm sai điều gì?

Giờ phút này trên mặt hai người đều lộ vẻ áy náy.


Im lặng 1 lúc, Tiêu Vô Chu nghiến răng nghiến lợi nói: "Linh Hi, chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng chúng ta sắp thành công rồi.

Ngay cả Quý Thanh Thần tiên sinh cũng được bệ hạ mời ra khỏi núi, chỉ còn lại một bước cuối cùng.

Chúng ta lập tức sẽ có năng lực thanh tẩy triều đình, vì hạnh phúc của bá tánh trăm họ.



Tần Nhiễm bổ sung: "Đây không phải là điều ngươi mong muốn sao?"

Ta khẽ thở dài: “Vậy à?”

Hai người nhìn nhau, quỳ xuống trước mặt ta: “Sau khi sự việc kết thúc, chúng ta sẽ tùy ý ngươi trừng phạt, nhưng vào thời điểm quan trọng này, Linh Hi, cầu xin ngươi đừng làm bệ hạ phân tâm.



Ta bật cười.

Quay đầu lại, thiên hạ này có trở nên tốt đẹp hơn hay không đều quy trách nhiệm lên đầu ta.


Ta không đáp lại lời họ mà chỉ thờ ơ phất tay với thị nữ.

"Đưa Tiêu tướng quân và Tần công tử ra ngoài.

"

Hai người vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng lại không nói gì.


Sau khi hai người rời đi, bầu trời vốn đầy nắng bỗng chốc trở nên u ám.


Ta đưa tay ra khỏi đình, một giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống tay ta.


Ta co người lại, lẩm bẩm: “Kinh thành này, sắp thay đổi rồi”.

Ngày hôm sau, ta đưa Bạch Hành về phủ.

Bởi vì lời nói của ta, phủ Thanh Vương trước kia đã trở thành Bạch phủ.


Ta hỏi Bạch Hành: “A Hành, mấy ngày nay đệ có đến thăm cữu cữu không?”

Gia tộc Thẩm thị cũng là một trong năm đại gia tộc, có rất nhiều người đang làm quan trong triều.


Trong số đó, người có chức vụ cao nhất chính là đệ đệ của Thẩm Ngưng, cữu cữu của Bạch Hành và ta.


Bạch Hành gật đầu: “Ta vừa đến thăm, vừa đúng lúc cữu cữu bị ốm, ông ấy vừa từ quan và định về nguyên quán Thanh Hà dưỡng bệnh.



Ta gật đầu, cữu cữu ta là người thông minh, khi cần lui ông sẽ lui.


Như vậy cũng tốt, ít nhất cuộc thanh trừ diễn ra, người mẹ yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân của ta cũng sẽ không đến nỗi khóc đến chết.


Bạch Hành thoạt nhìn rất bình tĩnh, cậu đã mười sáu tuổi, mỗi ngày đều đi theo sư phụ, không thể nào cái gì cũng không biết.


Ta dò hỏi: “A Hành, nếu không có cữu cữu và không có Thẩm gia làm chỗ dựa, đệ nghĩ sau này Bạch gia chúng ta sẽ ra sao?”

Bạch Hành bình tĩnh nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi có thể sống cuộc sống ngươi muốn, hết thảy còn có ta.

"
Mũi ta đau xót, gần như sắp khóc.


Bạch Hành đến gần ta: “Tỷ tỷ, ở bên bệ hạ, ngươi có vui vẻ không?”
Ta kỳ quái hỏi: “Sao đệ lại hỏi câu này?”

Đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Hành khẽ cau lại: "Sư phụ ta nói, ngươi cự tuyệt ngôi vị hoàng hậu, nhưng lại 1 lòng muốn làm yêu phi hại nước.


—-------------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương