Thê Điều Lệnh
-
Chương 56-3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cacmons
Xe ngựa chạy trong ánh chiều tàn về trước cổng Hầu phủ.
- Khúc cô nương, đã đến phủ rồi, mời người xuống xe.
Mụ hầu theo xe cung kính báo.
Khúc Liễm hít vào thật sâu, lại trút nỗi bực dọc kia đi, rồi mới bình tĩnh lại, được Bích Xuân đỡ xuống xe.
Sai Bích Xuân ở lại thưởng cho mụ hầu theo xe, Khúc Liễm tự đi Gia Thiện Đường trước.
Lạc lão phu nhân đang xem kinh Phật bên trong, thấy nàng về, bèn tươi cười mà hỏi:
- Mọi việc hôm nay có ổn không?
Khúc Liễm ngồi vào ghế con đệm gấm cạnh bà, kể hết mọi chuyện về việc tiến cung hôm nay, không chút giấu diếm.
Lạc lão phu nhân nghe xong thì trong lòng có hiểu biết đúng đắn hơn tình cảm cô chồng - cháu dâu giữa Đại trưởng công chúa Thục Nghi và hoàng hậu, âm thầm thở dài, chỉ cần Đại trưởng công chúa Thục Nghi còn sống, dù phủ Trấn Quốc công không có con cháu nên người cũng có thể huy hoàng thêm 20 năm nữa. Huống chi Kỷ Lẫm lại là đứa trẻ ưu tú, e là đời thứ ba vẫn hiển hách không suy đâu.
Khi nghe Khúc Liễm kể đến lúc Công chúa Tương Di đến Trung cung của hoàng hậu, Lạc lão cũng không khỏi giật mình:
- Công chúa Tương Di nói như thế thật sao?
Khúc Liễm gật đầu thưa:
- Vâng ạ, cháu cũng không biết tại sao Công chúa Tương Di lại nói thế nữa.
Chẳng lẽ Công chúa Tương Di thật sự thấy Khúc Liễm thuận mắt? Lạc lão phu nhân hơi mơ hồ không hiểu được ý của Công chúa Tương Di, nhưng cũng biết Công chúa Tương Di rất được các vị trong cung yêu chiều, nếu Khúc Liễm thật sự lọt vào mắt xanh của cô ta, cũng là vận mệnh của Khúc Liễm, không tránh được lại thở dài, không ngờ con bé này trước giờ vẫn không chút tiếng tăm, mà một khi một bước lên mây (1) thì chẳng ai may mắn bằng nó.
- Công chúa Tương Di ở trong cung, cũng không dễ ra ngoài, chắc cũng không tùy tiện xuất cung, nếu ngày sau có khi gặp gỡ, dù công chúa muốn làm gì, cháu chỉ cần làm theo là được rồi.
Lạc lão phu nhân nói.
Khúc Liễm ngoan ngoãn thưa vâng.
Lại trò chuyện thêm một lúc, Khúc Liễm tạm biệt Lạc lão phu nhân, đi về viện của mình.
Lúc về tới, nàng liền thấy tỷ tỷ đã đợi sẵn.
Trông Khúc Thấm hơi lo lắng, xem nàng từ trên xuống dưới rồi mới dắt tay nàng đi vào trong, cười hỏi:
- Hôm nay sao rồi?
Khúc Liễm không thể không kể lại toàn bộ quá trình tiến cung hôm nay, lại không hề nhắc đến việc xảy ra ở phủ Trấn quốc công, nếu nàng nói ra, chẳng phải càng khiến tỷ tỷ lo lắng hơn sao?
Khúc Thấm nghe xong, không nhịn được che miệng dở khóc dở cười, nhưng cũng thầm hiểu được dự định của Công chúa Tương Di.
Cái vị Công chúa Tương Di này vì xuất cung mà ngay cả muội muội cũng có thể dụ dỗ được, cũng không rõ có phải công chúa dám làm thế vì nhắm trúng thân phận của muội muội là vị hôn thê của Kỷ Lẫm hay không.
Khúc Liễm quan sát nét mặt của tỷ tỷ, liền biết rằng tỷ ấy biết nguyên nhân, không giấu được thắc mắc:
- Tỷ tỷ, tỷ thấy Công chúa Tương Di là người thế nào? Sao công chúa lại nói thế?
- Tất nhiên là...
Khúc Thấm buột miệng rồi lại cười:
- Tỷ cũng không biết, nhưng nghe nói Công chúa Tương Di có vẻ thích tiểu thư Hầu phủ, muốn tới chơi khi xuất cung, nên mới nói vậy.
Khúc Liễm vốn chẳng tin, nhưng hỏi thêm cũng không hay.
Đến chừng biết món quà Thái hậu và công chúa Tương Di thưởng cho muội muội, lại xem bộ trang sức minh châu màu đỏ ráng chiều (2) mà Đại trưởng công chúa Thục Nghi thưởng, Khúc Thấm nhanh chóng hiểu được ý của Đại trưởng công chúa Thục Nghi, không khỏi mừng cho muội muội.
- Được rồi, muội mệt mỏi cả ngày, đi ăn gì đó trước rồi rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi với ngoại tổ mẫu đến thôn trang chơi.
Khúc Liễm vâng lời, giờ nàng cũng không còn sức đâu mà trò chuyện với tỷ tỷ nữa.
Khi đêm xuống, mặt trăng treo giữa trời cao, Khúc Liễm mặc áo ngủ rộng rãi nằm trên giường một lúc rồi mà vẫn không ngủ được.
Nàng đang nhớ về Kỷ Lẫm, nhớ lại khi gặp hắn lần đầu ở chùa Tế Minh phủ Thường Châu, cho đến Kỷ Lẫm có vẻ hơi hồn bay phách lạc đứng lặng trong hoàng hôn, cuối cùng cắn môi, xuống giường mang giày vải mềm đi đến lấy khối huyết ngọc (3) khắc chữ "Liễm" kia từ trong ngăn tủ, giận dỗi ném nó vào trong một cái hộp, lại đem cất vào rương khóa lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Làm xong xuôi, nàng mới phủi tay, tức giận lên giường ngủ.
Chú thích:
(1) Bản gốc là: "飞上枝头"
QT thành: "bay lên đầu cành"
Ý lấy từ câu "chim sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng", trong truyện thường dùng để chỉ những nhân vật bình thường bỗng chốc rơi vào hoàn cảnh đặc biệt tốt (ví dụ: gả vào nhà giàu).
(2) Bản gốc là: "那套明珠晚霞的首饰"
QT thành: "bộ kia minh châu ráng chiều đồ trang sức" (Hán Việt là "na sáo minh châu vãn hà đích thủ sức")
Hình minh họa:
[/IMG]
(3) Huyết ngọc: không rõ trong truyện đề cập đến loại ngọc gì nhưng search thì toàn ra ngọc cẩm thạch huyết. Theo đó, ngọc cẩm thạch huyết chỉ ngọc cẩm thạch có màu đỏ - vàng, xanh - đỏ hoặc xanh - vàng, là một trong những loại đá quý thuộc hàng thượng đẳng.
Hình minh họa:
[/IMG]
Chuyển ngữ: Cacmons
Xe ngựa chạy trong ánh chiều tàn về trước cổng Hầu phủ.
- Khúc cô nương, đã đến phủ rồi, mời người xuống xe.
Mụ hầu theo xe cung kính báo.
Khúc Liễm hít vào thật sâu, lại trút nỗi bực dọc kia đi, rồi mới bình tĩnh lại, được Bích Xuân đỡ xuống xe.
Sai Bích Xuân ở lại thưởng cho mụ hầu theo xe, Khúc Liễm tự đi Gia Thiện Đường trước.
Lạc lão phu nhân đang xem kinh Phật bên trong, thấy nàng về, bèn tươi cười mà hỏi:
- Mọi việc hôm nay có ổn không?
Khúc Liễm ngồi vào ghế con đệm gấm cạnh bà, kể hết mọi chuyện về việc tiến cung hôm nay, không chút giấu diếm.
Lạc lão phu nhân nghe xong thì trong lòng có hiểu biết đúng đắn hơn tình cảm cô chồng - cháu dâu giữa Đại trưởng công chúa Thục Nghi và hoàng hậu, âm thầm thở dài, chỉ cần Đại trưởng công chúa Thục Nghi còn sống, dù phủ Trấn Quốc công không có con cháu nên người cũng có thể huy hoàng thêm 20 năm nữa. Huống chi Kỷ Lẫm lại là đứa trẻ ưu tú, e là đời thứ ba vẫn hiển hách không suy đâu.
Khi nghe Khúc Liễm kể đến lúc Công chúa Tương Di đến Trung cung của hoàng hậu, Lạc lão cũng không khỏi giật mình:
- Công chúa Tương Di nói như thế thật sao?
Khúc Liễm gật đầu thưa:
- Vâng ạ, cháu cũng không biết tại sao Công chúa Tương Di lại nói thế nữa.
Chẳng lẽ Công chúa Tương Di thật sự thấy Khúc Liễm thuận mắt? Lạc lão phu nhân hơi mơ hồ không hiểu được ý của Công chúa Tương Di, nhưng cũng biết Công chúa Tương Di rất được các vị trong cung yêu chiều, nếu Khúc Liễm thật sự lọt vào mắt xanh của cô ta, cũng là vận mệnh của Khúc Liễm, không tránh được lại thở dài, không ngờ con bé này trước giờ vẫn không chút tiếng tăm, mà một khi một bước lên mây (1) thì chẳng ai may mắn bằng nó.
- Công chúa Tương Di ở trong cung, cũng không dễ ra ngoài, chắc cũng không tùy tiện xuất cung, nếu ngày sau có khi gặp gỡ, dù công chúa muốn làm gì, cháu chỉ cần làm theo là được rồi.
Lạc lão phu nhân nói.
Khúc Liễm ngoan ngoãn thưa vâng.
Lại trò chuyện thêm một lúc, Khúc Liễm tạm biệt Lạc lão phu nhân, đi về viện của mình.
Lúc về tới, nàng liền thấy tỷ tỷ đã đợi sẵn.
Trông Khúc Thấm hơi lo lắng, xem nàng từ trên xuống dưới rồi mới dắt tay nàng đi vào trong, cười hỏi:
- Hôm nay sao rồi?
Khúc Liễm không thể không kể lại toàn bộ quá trình tiến cung hôm nay, lại không hề nhắc đến việc xảy ra ở phủ Trấn quốc công, nếu nàng nói ra, chẳng phải càng khiến tỷ tỷ lo lắng hơn sao?
Khúc Thấm nghe xong, không nhịn được che miệng dở khóc dở cười, nhưng cũng thầm hiểu được dự định của Công chúa Tương Di.
Cái vị Công chúa Tương Di này vì xuất cung mà ngay cả muội muội cũng có thể dụ dỗ được, cũng không rõ có phải công chúa dám làm thế vì nhắm trúng thân phận của muội muội là vị hôn thê của Kỷ Lẫm hay không.
Khúc Liễm quan sát nét mặt của tỷ tỷ, liền biết rằng tỷ ấy biết nguyên nhân, không giấu được thắc mắc:
- Tỷ tỷ, tỷ thấy Công chúa Tương Di là người thế nào? Sao công chúa lại nói thế?
- Tất nhiên là...
Khúc Thấm buột miệng rồi lại cười:
- Tỷ cũng không biết, nhưng nghe nói Công chúa Tương Di có vẻ thích tiểu thư Hầu phủ, muốn tới chơi khi xuất cung, nên mới nói vậy.
Khúc Liễm vốn chẳng tin, nhưng hỏi thêm cũng không hay.
Đến chừng biết món quà Thái hậu và công chúa Tương Di thưởng cho muội muội, lại xem bộ trang sức minh châu màu đỏ ráng chiều (2) mà Đại trưởng công chúa Thục Nghi thưởng, Khúc Thấm nhanh chóng hiểu được ý của Đại trưởng công chúa Thục Nghi, không khỏi mừng cho muội muội.
- Được rồi, muội mệt mỏi cả ngày, đi ăn gì đó trước rồi rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi với ngoại tổ mẫu đến thôn trang chơi.
Khúc Liễm vâng lời, giờ nàng cũng không còn sức đâu mà trò chuyện với tỷ tỷ nữa.
Khi đêm xuống, mặt trăng treo giữa trời cao, Khúc Liễm mặc áo ngủ rộng rãi nằm trên giường một lúc rồi mà vẫn không ngủ được.
Nàng đang nhớ về Kỷ Lẫm, nhớ lại khi gặp hắn lần đầu ở chùa Tế Minh phủ Thường Châu, cho đến Kỷ Lẫm có vẻ hơi hồn bay phách lạc đứng lặng trong hoàng hôn, cuối cùng cắn môi, xuống giường mang giày vải mềm đi đến lấy khối huyết ngọc (3) khắc chữ "Liễm" kia từ trong ngăn tủ, giận dỗi ném nó vào trong một cái hộp, lại đem cất vào rương khóa lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Làm xong xuôi, nàng mới phủi tay, tức giận lên giường ngủ.
Chú thích:
(1) Bản gốc là: "飞上枝头"
QT thành: "bay lên đầu cành"
Ý lấy từ câu "chim sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng", trong truyện thường dùng để chỉ những nhân vật bình thường bỗng chốc rơi vào hoàn cảnh đặc biệt tốt (ví dụ: gả vào nhà giàu).
(2) Bản gốc là: "那套明珠晚霞的首饰"
QT thành: "bộ kia minh châu ráng chiều đồ trang sức" (Hán Việt là "na sáo minh châu vãn hà đích thủ sức")
Hình minh họa:
[/IMG]
(3) Huyết ngọc: không rõ trong truyện đề cập đến loại ngọc gì nhưng search thì toàn ra ngọc cẩm thạch huyết. Theo đó, ngọc cẩm thạch huyết chỉ ngọc cẩm thạch có màu đỏ - vàng, xanh - đỏ hoặc xanh - vàng, là một trong những loại đá quý thuộc hàng thượng đẳng.
Hình minh họa:
[/IMG]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook