The Dark Duet Series
-
Quyển 2 - Chương 24-6
Dinh thự rất yên ắng, yên ắng đến lạ kì. Không Felipe. Không Celia. Không Rafiq. Caleb không đưa ra câu trả lời và tôi cũng không hỏi han gì.
Bên ngoài rất nóng, dù chỉ mới là sáng sớm. Tôi nhận ra đã rất lâu rồi mình không bước ra ngoài, ở dưới ánh mặt trời sáng chói. Tôi đang mặc quần áo. Tôi được…tự do. Bước chân tôi khựng lại khi nhận thức đó ập tới. TỰ DO!
“Xe tải ở không xa lắm, tiếp tục đi thôi,” Caleb lạnh lùng nói.
Tôi cảm thấy mình đang nghẹn ngào, tiếng cười phấn khích thoát khỏi môi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?” tôi nói với những giọt lệ sung sướng trong mắt.
“Xin em đừng hỏi. Chỉ cần đi với anh thôi.”
Tôi nhìn anh, nỗi đau trên gương mặt anh thật quá dữ dội. Giờ không phải lúc tranh cãi với anh. Dù anh có đang làm gì, thì chuyện đó cũng có vẻ rất to tát. Nó sẽ thay đổi mọi thứ giữa hai chúng tôi, nhưng anh lại đang xin tôi hãy đi với anh, và khi người đàn ông bạn yêu xin bạn hãy đi với anh ấy – bạn sẽ đi.
Chúng tôi đi bộ chưa đến một dặm, song tôi lại thấy kinh ngạc trước quy mô tổng thể tòa dinh thự của Felipe. Dù công việc làm ăn của ông ta có là gì, thì chắc hẳn nó cũng đang sinh lãi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được chỗ chiếc xe tải cũ đã dùng để đến đây. Tôi thấy ngạc nhiên khi nó nổ máy ngay lập tức.
Caleb không hề nói gì nhiều, và dù anh có vẻ như đã kiểm soát được bản thân, tôi biết chuyện đã xảy ra vẫn đang đè nặng lên anh. Tôi với qua chỗ ngồi để nắm lấy tay anh, và ngạc nhiên thay, anh không chỉ nắm tay tôi mà còn siết chặt nó nữa. Khi chúng tôi rời khỏi dinh thự của Felipe, tôi nhìn đăm đăm con đường rải sỏi trong gương chiếu hậu mặt bên. Chuyện này thật sự đang xảy ra. Chúng tôi đang rời đi – cùng nhau. Tôi cứ quệt nước mắt liên tục trong suốt gần hai mươi phút.
Chúng tôi di chuyển nhiều giờ liền trước khi tôi buộc Caleb phải từ bỏ sự im lặng. “Em đói rồi, Caleb.” Tôi nhìn anh và xoa xoa bụng.
“Chúng ta có thể mua thức ăn và nước uống khi dừng lại đổ xăng. Hiện tại, anh muốn tiếp tục đi,” anh nói. Mắt anh không hề rời khỏi con đường, nhưng ngón cái của anh lại di chuyển tới lui trên bàn tay tôi.
“Được,” tôi nói. “Chúng ta còn…di chuyển lâu lắm không? Anh biết đấy, trước khi tới được nơi sẽ tới ấy?”
Caleb siết tay tôi và nhắm mắt lại trong một giây, “Chúng ta sẽ lái xe trong khoảng mười sáu giờ, hoặc ít hơn. Chúng ta có thể dừng chân nghỉ đêm khi đã gần đến nơi.”
Tôi không thích giọng điệu của anh. Nó quá…buồn bã và xa cách. “Đâu là nơi chúng ta -?”
“Mèo Con!” anh cảnh cáo. Rồi anh lắc đầu, “Ý anh là…Livvie. Xin em. Thôi đi.”
Nỗi lo lắng khuấy đảo dạ dày tôi. Tôi không thích chuyện này chút nào. Tôi siết lấy tay anh, “Anh không cần phải gọi em là Livvie nếu không muốn thế, Caleb. Thành thật mà nói, chuyện đó khiến em khá sợ hãi. Anh đang khiến em sợ hãi.”
Gương mặt Caleb dường như vỡ ra trong một giây, và tôi thoáng nhìn thấy vẻ buồn bã của anh trước khi anh thả lỏng ra. “Đừng sợ, Mèo Con. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh hứa. Em sẽ không phải sợ anh nữa đâu.”
“Ý anh là sao, Caleb?” tôi thì thào.
“Ý là anh sẽ chăm sóc em,” anh đáp.
“Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau. Giờ em đã mạnh mẽ hơn rồi, Caleb. Dù bất kì chuyện gì xảy đến…bất kì chuyện gì đã xảy ra, chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết. Được chứ?”
Anh yên lặng rất lâu trước khi trả lời. “Được.”
“Em yêu anh,” tôi nói.
Im lặng.
Chúng tôi không dừng lại khi không cần thiết. Chỉ dùng nhà vệ sinh và mua thức ăn mỗi lần dừng lại đổ xăng. Khiến Caleb phải nói chuyện khá là nản lòng, nhưng dường như anh rất hứng thú với cuộc đời trước kia của tôi. Tôi tránh nói về gia đình mình – các em trai và em gái, mẹ tôi. Tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại bất kì ai trong số họ nữa, và nghĩ về việc đó thật quá đau đớn để có thể nói thành lời. Giờ tôi đã có Caleb và anh cần tôi.
Tôi nói về những quyển sách và những bộ phim mình yêu thích. Tôi đề cập đến giấc mơ viết được một quyển sách mà sau đó tôi sẽ tự tay chuyển thể thành kịch bản và giữ vai trò đạo diễn. Tôi sẽ là một người giỏi ở cả ba lĩnh vực. Caleb cười và nói rằng anh thích đọc bất kì thứ gì tôi viết. Bỗng nhiên tôi thấy lạc quan hơn về tương lai của mình và Caleb, song tôi cứ liên tục nhìn thấy biển chỉ dẫn đến Laredo, Texas.
“Có gì ở Texas thế?” Tôi hỏi.
“Ngoài cao bồi ra à?” Caleb nói. Tôi giận dữ nhìn anh. “Anh có việc ở đó, Mèo Con. Được chưa?” Đột nhiên anh nghiêm túc trở lại.
“Được,” Tôi xìu xuống.
Chúng tôi đã lái xe được gần mười tiếng khi cuối cùng, sự mệt mỏi cũng thấm vào Caleb. Anh gần như không mở mắt nổi nữa, và tôi thuyết phục anh rằng chúng tôi cần phải dừng lại bởi tôi không biết lái xe. Caleb cười tôi, nhưng vẫn tấp vào một khách sạn nhỏ để nghỉ đêm. Nơi này chẳng có gì đặc sắc, và thật lòng mà nói, mấy người ở bãi đỗ xe khá là đáng sợ. Đây chắc chắn không phải một điểm đến dành cho du khách.
“Bọn họ chắc chắn sẽ đánh cắp chiếc xe tải này. Anh biết điều đó mà, phải không?” Tôi nói.
Caleb nhún vai, “Anh sẽ đánh cắp một chiếc khác vào buổi sáng.” Tôi bật cười; Caleb thì không.
Tôi muốn làm tình, nhưng Caleb đã ngủ mất trong khi tôi đi tắm. Tôi không có tâm trạng để đánh thức anh. Vào giữa đêm, anh với sang ôm lấy tôi. Tôi gần như không hề biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi cảm nhận được miệng anh trên ‘cô bé’ vẫn còn đau rát của mình. Tôi chống người trên hai khuỷu tay và nhìn anh liếm láp cho đến khi tôi lên đỉnh ngay trên lưỡi anh.
Đến lúc anh tiến vào, tôi đã quên sạch rằng mình đang đau rát thế nào. ‘Mũi giáo’ của Caleb lấp đầy tôi đến độ tôi chẳng còn để tâm nữa. Tôi hướng những tiếng rên rỉ sung sướng lên xà nhà, không thèm quan tâm liệu có ai nghe thấy mình không. Caleb có vẻ cũng chẳng màng điều đó khi anh lên đỉnh bên trong tôi cùng một tiếng gầm. Ý nghĩ về biện pháp an toàn lướt qua tâm trí tôi, nhưng rồi tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là Caleb và những cú thúc ngắn ngủi khi anh tiến vào ‘cô bé’ của tôi để đẩy ra hết những dư chấn còn lại của cơn cực khoái.
Sau khi xoay sở tắm rửa sạch sẽ, chúng tôi chìm vào giấc ngủ với khung cửa sổ để mở. Tôi ngủ trong vòng tay anh, an toàn, bình yên và chứa đựng nhiều hơn cả sự nhẹ nhõm. Tôi không quan tâm chúng tôi đang đi đâu, chỉ cần có anh bên tôi là được.
Bên ngoài rất nóng, dù chỉ mới là sáng sớm. Tôi nhận ra đã rất lâu rồi mình không bước ra ngoài, ở dưới ánh mặt trời sáng chói. Tôi đang mặc quần áo. Tôi được…tự do. Bước chân tôi khựng lại khi nhận thức đó ập tới. TỰ DO!
“Xe tải ở không xa lắm, tiếp tục đi thôi,” Caleb lạnh lùng nói.
Tôi cảm thấy mình đang nghẹn ngào, tiếng cười phấn khích thoát khỏi môi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?” tôi nói với những giọt lệ sung sướng trong mắt.
“Xin em đừng hỏi. Chỉ cần đi với anh thôi.”
Tôi nhìn anh, nỗi đau trên gương mặt anh thật quá dữ dội. Giờ không phải lúc tranh cãi với anh. Dù anh có đang làm gì, thì chuyện đó cũng có vẻ rất to tát. Nó sẽ thay đổi mọi thứ giữa hai chúng tôi, nhưng anh lại đang xin tôi hãy đi với anh, và khi người đàn ông bạn yêu xin bạn hãy đi với anh ấy – bạn sẽ đi.
Chúng tôi đi bộ chưa đến một dặm, song tôi lại thấy kinh ngạc trước quy mô tổng thể tòa dinh thự của Felipe. Dù công việc làm ăn của ông ta có là gì, thì chắc hẳn nó cũng đang sinh lãi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được chỗ chiếc xe tải cũ đã dùng để đến đây. Tôi thấy ngạc nhiên khi nó nổ máy ngay lập tức.
Caleb không hề nói gì nhiều, và dù anh có vẻ như đã kiểm soát được bản thân, tôi biết chuyện đã xảy ra vẫn đang đè nặng lên anh. Tôi với qua chỗ ngồi để nắm lấy tay anh, và ngạc nhiên thay, anh không chỉ nắm tay tôi mà còn siết chặt nó nữa. Khi chúng tôi rời khỏi dinh thự của Felipe, tôi nhìn đăm đăm con đường rải sỏi trong gương chiếu hậu mặt bên. Chuyện này thật sự đang xảy ra. Chúng tôi đang rời đi – cùng nhau. Tôi cứ quệt nước mắt liên tục trong suốt gần hai mươi phút.
Chúng tôi di chuyển nhiều giờ liền trước khi tôi buộc Caleb phải từ bỏ sự im lặng. “Em đói rồi, Caleb.” Tôi nhìn anh và xoa xoa bụng.
“Chúng ta có thể mua thức ăn và nước uống khi dừng lại đổ xăng. Hiện tại, anh muốn tiếp tục đi,” anh nói. Mắt anh không hề rời khỏi con đường, nhưng ngón cái của anh lại di chuyển tới lui trên bàn tay tôi.
“Được,” tôi nói. “Chúng ta còn…di chuyển lâu lắm không? Anh biết đấy, trước khi tới được nơi sẽ tới ấy?”
Caleb siết tay tôi và nhắm mắt lại trong một giây, “Chúng ta sẽ lái xe trong khoảng mười sáu giờ, hoặc ít hơn. Chúng ta có thể dừng chân nghỉ đêm khi đã gần đến nơi.”
Tôi không thích giọng điệu của anh. Nó quá…buồn bã và xa cách. “Đâu là nơi chúng ta -?”
“Mèo Con!” anh cảnh cáo. Rồi anh lắc đầu, “Ý anh là…Livvie. Xin em. Thôi đi.”
Nỗi lo lắng khuấy đảo dạ dày tôi. Tôi không thích chuyện này chút nào. Tôi siết lấy tay anh, “Anh không cần phải gọi em là Livvie nếu không muốn thế, Caleb. Thành thật mà nói, chuyện đó khiến em khá sợ hãi. Anh đang khiến em sợ hãi.”
Gương mặt Caleb dường như vỡ ra trong một giây, và tôi thoáng nhìn thấy vẻ buồn bã của anh trước khi anh thả lỏng ra. “Đừng sợ, Mèo Con. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh hứa. Em sẽ không phải sợ anh nữa đâu.”
“Ý anh là sao, Caleb?” tôi thì thào.
“Ý là anh sẽ chăm sóc em,” anh đáp.
“Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau. Giờ em đã mạnh mẽ hơn rồi, Caleb. Dù bất kì chuyện gì xảy đến…bất kì chuyện gì đã xảy ra, chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết. Được chứ?”
Anh yên lặng rất lâu trước khi trả lời. “Được.”
“Em yêu anh,” tôi nói.
Im lặng.
Chúng tôi không dừng lại khi không cần thiết. Chỉ dùng nhà vệ sinh và mua thức ăn mỗi lần dừng lại đổ xăng. Khiến Caleb phải nói chuyện khá là nản lòng, nhưng dường như anh rất hứng thú với cuộc đời trước kia của tôi. Tôi tránh nói về gia đình mình – các em trai và em gái, mẹ tôi. Tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại bất kì ai trong số họ nữa, và nghĩ về việc đó thật quá đau đớn để có thể nói thành lời. Giờ tôi đã có Caleb và anh cần tôi.
Tôi nói về những quyển sách và những bộ phim mình yêu thích. Tôi đề cập đến giấc mơ viết được một quyển sách mà sau đó tôi sẽ tự tay chuyển thể thành kịch bản và giữ vai trò đạo diễn. Tôi sẽ là một người giỏi ở cả ba lĩnh vực. Caleb cười và nói rằng anh thích đọc bất kì thứ gì tôi viết. Bỗng nhiên tôi thấy lạc quan hơn về tương lai của mình và Caleb, song tôi cứ liên tục nhìn thấy biển chỉ dẫn đến Laredo, Texas.
“Có gì ở Texas thế?” Tôi hỏi.
“Ngoài cao bồi ra à?” Caleb nói. Tôi giận dữ nhìn anh. “Anh có việc ở đó, Mèo Con. Được chưa?” Đột nhiên anh nghiêm túc trở lại.
“Được,” Tôi xìu xuống.
Chúng tôi đã lái xe được gần mười tiếng khi cuối cùng, sự mệt mỏi cũng thấm vào Caleb. Anh gần như không mở mắt nổi nữa, và tôi thuyết phục anh rằng chúng tôi cần phải dừng lại bởi tôi không biết lái xe. Caleb cười tôi, nhưng vẫn tấp vào một khách sạn nhỏ để nghỉ đêm. Nơi này chẳng có gì đặc sắc, và thật lòng mà nói, mấy người ở bãi đỗ xe khá là đáng sợ. Đây chắc chắn không phải một điểm đến dành cho du khách.
“Bọn họ chắc chắn sẽ đánh cắp chiếc xe tải này. Anh biết điều đó mà, phải không?” Tôi nói.
Caleb nhún vai, “Anh sẽ đánh cắp một chiếc khác vào buổi sáng.” Tôi bật cười; Caleb thì không.
Tôi muốn làm tình, nhưng Caleb đã ngủ mất trong khi tôi đi tắm. Tôi không có tâm trạng để đánh thức anh. Vào giữa đêm, anh với sang ôm lấy tôi. Tôi gần như không hề biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi cảm nhận được miệng anh trên ‘cô bé’ vẫn còn đau rát của mình. Tôi chống người trên hai khuỷu tay và nhìn anh liếm láp cho đến khi tôi lên đỉnh ngay trên lưỡi anh.
Đến lúc anh tiến vào, tôi đã quên sạch rằng mình đang đau rát thế nào. ‘Mũi giáo’ của Caleb lấp đầy tôi đến độ tôi chẳng còn để tâm nữa. Tôi hướng những tiếng rên rỉ sung sướng lên xà nhà, không thèm quan tâm liệu có ai nghe thấy mình không. Caleb có vẻ cũng chẳng màng điều đó khi anh lên đỉnh bên trong tôi cùng một tiếng gầm. Ý nghĩ về biện pháp an toàn lướt qua tâm trí tôi, nhưng rồi tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là Caleb và những cú thúc ngắn ngủi khi anh tiến vào ‘cô bé’ của tôi để đẩy ra hết những dư chấn còn lại của cơn cực khoái.
Sau khi xoay sở tắm rửa sạch sẽ, chúng tôi chìm vào giấc ngủ với khung cửa sổ để mở. Tôi ngủ trong vòng tay anh, an toàn, bình yên và chứa đựng nhiều hơn cả sự nhẹ nhõm. Tôi không quan tâm chúng tôi đang đi đâu, chỉ cần có anh bên tôi là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook