The Dark Duet Series
-
Quyển 2 - Chương 24-2
Tôi ngồi bật dậy, váng vất mất một giây trước khi Reed giữ tôi ngồi vững lại. Tôi túm lấy áo khoác của Reed và kéo anh ta lại gần. Tôi đang phát điên. Đôi tay Reed chộp lấy vai tôi và đẩy. Rất mạnh. Khi tôi ngã ra sau, anh ta nắm lấy một bên cẳng tay tôi rồi nhanh chóng kéo tôi lên giường. Tôi chửi bới, quơ quào và đấm đá anh ta, nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, anh ta đã ghim hai cánh tay tôi lên ngực rồi ngồi lên chân tôi.
“Xuống khỏi người tôi!”
“Bình tĩnh lại!”
Lần đầu tiên kể từ khi Reed bước vào, tôi thực sự nhìn anh ta. Anh ta đang thở hổn hển, mái tóc đen của anh ta là một mớ hỗn loạn hệt như tình trạng của chiếc áo sơ-mi và áo khoác vậy.
“Anh tìm ra xác của anh ấy à?” Tôi thì thào. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu anh ta nói có nữa.
“Cái gì? Không. Không!” Reed nói. Vẻ mặt chuyển từ giận dữ sang xót xa.
Thông tin đó quả là nhẹ nhõm, song tôi lại không thể ngừng khóc được. Reed từ từ thả tôi ra, và tôi lăn người nằm nghiêng lại, quay lưng về phía anh ta. Reed xoa xoa lưng tôi, nhưng rồi hình như nhận ra việc mình đang làm nên rời đi. Tôi nghe thấy tiếng anh ta ngồi xuống ghế.
“Có chuyện gì vậy?” Sau vài phút, anh ta hỏi.
Tiếng sụt sịt của tôi đã lắng đi, và tôi đáp, “Ác mộng thôi. À thì, cũng không phải. Phần duy nhất tồi tệ chính là tỉnh giấc và nhận ra…” Tôi không nói tiếp được nữa.
Reed im lặng một lúc lâu. Tôi cũng im lặng. Đang là giữa đêm, và sự hiện diện của anh ta là một điềm báo đen tối. Có gì đó đã xảy ra, và dù rất hiếu kì – tôi không hề muốn biết.
Cuối cùng, Reed hắng giọng, “Nếu mơ là như thế, vậy thì hãy để cho tôi tiếp tục ngủ,” anh ta thì thầm. Tôi không ngạc nhiên khi anh ta biết Shakespeare. Reed là một người đàn ông vô cùng thông minh.
Tôi mỉm cười mặc cho nỗi buồn trong lòng, “Đêm Thứ Mười Hai, Sebastian đã nói những lời đó với Olivia.”
“Tôi biết. Tôi đã học đến lớp mười một mà,” anh ta nói. Nụ cười anh ta rất nhăn nhở.
“Chẳng phải chuyện đó cách đây đã một triệu năm rồi sao? Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn còn nhớ đấy,” tôi thì thầm. Mặt tôi có cảm giác cứng ngắc do nước mắt khô lại, và tôi dám chắc mặt mình nhếch nhác lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng bắt đầu thấy khá hơn một chút. Những ý nghĩ cùng kí ức của mấy ngày vừa qua từ từ liên kết lại trong đầu tôi, và sự sáng suốt dần quay trở về. Tôi từng nghe nói rằng, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, song nếu một giấc mơ có thể kéo bạn lún sâu vào quá khứ, bạn sẽ không thể nhớ được hiện tại nữa, tôi không chắc những vết thương của mình sẽ lành lại. Caleb sống trong những giấc mơ của tôi.
“Tôi nhớ chút chút thôi, Cô Ruiz,” Reed nói.
Tôi lăn người nằm ngửa ra và nhìm đăm đăm lên trần nhà. Chiếc bóng đèn nhấp nháy trong phòng tôi đã được thay từ lâu, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng rì rì, theo sau đó là: chớp-tắt-chớp-tắt-ro ro-chớp. “Sao anh lại ở đây hả Reed?” Tôi thì thào. Tôi tập trung vào trần nhà, tập trung vào hơi thở của mình, và cố chuẩn bị tinh thần đón nhận những gì sắp nghe.
“Tôi nói rồi, là để nghe nốt câu chuyện của cô,” anh ta nói rất nghiêm túc.
“Đó không phải lý do duy nhất, đúng không?”
“Đúng. Đúng là không phải.” Anh ta hắng giọng lần nữa, “Cái tên James Cole có ý nghĩa gì với cô không?”
Tôi thấy bối rối. “Không. Sao thế?”
“Nó được đề xuất và tôi cần biết, thế thôi,” Reed nói. “Không sao. Tôi đoán nó không quan trọng.”
“Anh sẽ không hỏi nếu chuyện đó không quan trọng, Reed.” Anh ta đã gợi hứng thú trong tôi và tôi xoay sở ngồi dậy để có thể thấy mặt và đánh giá anh ta rõ ràng hơn. Trông anh ta giống như không ngủ nhiều ngày rồi vậy.
Reed nghiêng người tới, hai cánh tay chống trên đầu gối. “Tôi đến để cho cô biết các cáo buộc chống lại cô đã bị xóa bỏ.” Anh ta vội vàng nói, dứt khoát nhưng đầy hàm ý gì đó. “Khi cô đã được bác sĩ chẩn đoán là ổn, tôi được lệnh phải thẩm vấn cô. Kí thêm một số giấy tờ là cô có thể rời khỏi đây hôm nay.”
“Cái gì?!” Tôi thốt lên, tâm trí quay cuồng. Quả một tin tức gây sốc với cơ thể tôi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng rời đi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu lại. Tôi vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận rằng Caleb đã đi rồi và tôi phải đơn độc đối diện với thế giới.
“Chúng tôi biết nơi buổi đấu giá sẽ diễn ra và cũng biết vài người sẽ tham dự,” anh ta nói. “Tôi ước có thể cho cô biết nhiều hơn, nhưng tôi đã được lệnh phải giữ kín thông tin. Tất cả những gì tôi có thể nói, đó là mọi chuyện kết thúc rồi, Livvie. Cô được tự do. Và cô được an toàn. Cô sẽ lấy lại được cuộc đời mình, và những nạn nhân khác cũng thế.”
Nhịp tim tôi dường như rất chập choạng. Tôi không thể để Reed rời đi khi chưa biết hết mọi chuyện được. Tôi cần anh ta phải hiểu. Thông tin, bằng chứng là điều kiện trao đổi duy nhất của tôi. Nếu anh ta không cần nó, xem như tôi mất trắng. “L-làm sao anh biết nơi tổ chức đấu giá?” tôi điên cuồng hỏi.
Reed nhìn tôi, “Sao cô lại hỏi thế?” anh ta hỏi, nheo mắt lại, “Cô còn gì chưa kể với tôi sao?”
“Làm ơn đi, Reed. Anh phải nói cho tôi những gì anh biết. Tôi đã móc hết ruột gan của mình ra cho anh suốt một tuần tồi tệ vừa qua rồi. Làm ơn đừng giữ tôi trong bóng tối nữa. Tôi xứng đáng được biết mà!” Tôi đang van xin anh ta, nhưng lại không hề thấy nhục nhã.
“Vụ này phức tạp hơn nhiều so những gì người ta nghĩ, Cô Ruiz à. Ở thời điểm này, nó đã vượt khỏi tầm tay tôi rồi. Sở Điều Tra Liên Bang ở Pakistan đã chấp nhận thành lập một lực lượng đặc nhiệm chung.” Gương mặt Reed trở nên chua chát, “Ồ, nhưng tôi đã đảm bảo sự liên quan của mình sẽ được đề cập đến trong báo cáo!” Reed đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại. Cơn giận và sự chán nản của anh ta rất rõ ràng, nhưng tôi không hiểu nó đến từ đâu.
“Thế có nghĩa là sao, Reed? Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ đã bắt được hết tất cả?” Tôi muốn xuống khỏi giường và theo chân Reed trong khi anh ta đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, nhưng tôi biết việc đó sẽ chỉ khiến anh ta thấy phiền phức và anh ta có thể sẽ không chịu kể tôi nghe bất kì điều gì.
“Còn tùy,” anh ta nói qua hàm răng nghiến chặt. Anh ta đứng yên trong một phút, ngẫm nghĩ gì đó. Khi đã quay về từ trong suy tưởng, anh ta nhìn tôi và tôi thấy được sự hối tiếc trong mắt anh ta. Tim tôi gần như ngừng đập.
“Xuống khỏi người tôi!”
“Bình tĩnh lại!”
Lần đầu tiên kể từ khi Reed bước vào, tôi thực sự nhìn anh ta. Anh ta đang thở hổn hển, mái tóc đen của anh ta là một mớ hỗn loạn hệt như tình trạng của chiếc áo sơ-mi và áo khoác vậy.
“Anh tìm ra xác của anh ấy à?” Tôi thì thào. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu anh ta nói có nữa.
“Cái gì? Không. Không!” Reed nói. Vẻ mặt chuyển từ giận dữ sang xót xa.
Thông tin đó quả là nhẹ nhõm, song tôi lại không thể ngừng khóc được. Reed từ từ thả tôi ra, và tôi lăn người nằm nghiêng lại, quay lưng về phía anh ta. Reed xoa xoa lưng tôi, nhưng rồi hình như nhận ra việc mình đang làm nên rời đi. Tôi nghe thấy tiếng anh ta ngồi xuống ghế.
“Có chuyện gì vậy?” Sau vài phút, anh ta hỏi.
Tiếng sụt sịt của tôi đã lắng đi, và tôi đáp, “Ác mộng thôi. À thì, cũng không phải. Phần duy nhất tồi tệ chính là tỉnh giấc và nhận ra…” Tôi không nói tiếp được nữa.
Reed im lặng một lúc lâu. Tôi cũng im lặng. Đang là giữa đêm, và sự hiện diện của anh ta là một điềm báo đen tối. Có gì đó đã xảy ra, và dù rất hiếu kì – tôi không hề muốn biết.
Cuối cùng, Reed hắng giọng, “Nếu mơ là như thế, vậy thì hãy để cho tôi tiếp tục ngủ,” anh ta thì thầm. Tôi không ngạc nhiên khi anh ta biết Shakespeare. Reed là một người đàn ông vô cùng thông minh.
Tôi mỉm cười mặc cho nỗi buồn trong lòng, “Đêm Thứ Mười Hai, Sebastian đã nói những lời đó với Olivia.”
“Tôi biết. Tôi đã học đến lớp mười một mà,” anh ta nói. Nụ cười anh ta rất nhăn nhở.
“Chẳng phải chuyện đó cách đây đã một triệu năm rồi sao? Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn còn nhớ đấy,” tôi thì thầm. Mặt tôi có cảm giác cứng ngắc do nước mắt khô lại, và tôi dám chắc mặt mình nhếch nhác lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng bắt đầu thấy khá hơn một chút. Những ý nghĩ cùng kí ức của mấy ngày vừa qua từ từ liên kết lại trong đầu tôi, và sự sáng suốt dần quay trở về. Tôi từng nghe nói rằng, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, song nếu một giấc mơ có thể kéo bạn lún sâu vào quá khứ, bạn sẽ không thể nhớ được hiện tại nữa, tôi không chắc những vết thương của mình sẽ lành lại. Caleb sống trong những giấc mơ của tôi.
“Tôi nhớ chút chút thôi, Cô Ruiz,” Reed nói.
Tôi lăn người nằm ngửa ra và nhìm đăm đăm lên trần nhà. Chiếc bóng đèn nhấp nháy trong phòng tôi đã được thay từ lâu, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng rì rì, theo sau đó là: chớp-tắt-chớp-tắt-ro ro-chớp. “Sao anh lại ở đây hả Reed?” Tôi thì thào. Tôi tập trung vào trần nhà, tập trung vào hơi thở của mình, và cố chuẩn bị tinh thần đón nhận những gì sắp nghe.
“Tôi nói rồi, là để nghe nốt câu chuyện của cô,” anh ta nói rất nghiêm túc.
“Đó không phải lý do duy nhất, đúng không?”
“Đúng. Đúng là không phải.” Anh ta hắng giọng lần nữa, “Cái tên James Cole có ý nghĩa gì với cô không?”
Tôi thấy bối rối. “Không. Sao thế?”
“Nó được đề xuất và tôi cần biết, thế thôi,” Reed nói. “Không sao. Tôi đoán nó không quan trọng.”
“Anh sẽ không hỏi nếu chuyện đó không quan trọng, Reed.” Anh ta đã gợi hứng thú trong tôi và tôi xoay sở ngồi dậy để có thể thấy mặt và đánh giá anh ta rõ ràng hơn. Trông anh ta giống như không ngủ nhiều ngày rồi vậy.
Reed nghiêng người tới, hai cánh tay chống trên đầu gối. “Tôi đến để cho cô biết các cáo buộc chống lại cô đã bị xóa bỏ.” Anh ta vội vàng nói, dứt khoát nhưng đầy hàm ý gì đó. “Khi cô đã được bác sĩ chẩn đoán là ổn, tôi được lệnh phải thẩm vấn cô. Kí thêm một số giấy tờ là cô có thể rời khỏi đây hôm nay.”
“Cái gì?!” Tôi thốt lên, tâm trí quay cuồng. Quả một tin tức gây sốc với cơ thể tôi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng rời đi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu lại. Tôi vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận rằng Caleb đã đi rồi và tôi phải đơn độc đối diện với thế giới.
“Chúng tôi biết nơi buổi đấu giá sẽ diễn ra và cũng biết vài người sẽ tham dự,” anh ta nói. “Tôi ước có thể cho cô biết nhiều hơn, nhưng tôi đã được lệnh phải giữ kín thông tin. Tất cả những gì tôi có thể nói, đó là mọi chuyện kết thúc rồi, Livvie. Cô được tự do. Và cô được an toàn. Cô sẽ lấy lại được cuộc đời mình, và những nạn nhân khác cũng thế.”
Nhịp tim tôi dường như rất chập choạng. Tôi không thể để Reed rời đi khi chưa biết hết mọi chuyện được. Tôi cần anh ta phải hiểu. Thông tin, bằng chứng là điều kiện trao đổi duy nhất của tôi. Nếu anh ta không cần nó, xem như tôi mất trắng. “L-làm sao anh biết nơi tổ chức đấu giá?” tôi điên cuồng hỏi.
Reed nhìn tôi, “Sao cô lại hỏi thế?” anh ta hỏi, nheo mắt lại, “Cô còn gì chưa kể với tôi sao?”
“Làm ơn đi, Reed. Anh phải nói cho tôi những gì anh biết. Tôi đã móc hết ruột gan của mình ra cho anh suốt một tuần tồi tệ vừa qua rồi. Làm ơn đừng giữ tôi trong bóng tối nữa. Tôi xứng đáng được biết mà!” Tôi đang van xin anh ta, nhưng lại không hề thấy nhục nhã.
“Vụ này phức tạp hơn nhiều so những gì người ta nghĩ, Cô Ruiz à. Ở thời điểm này, nó đã vượt khỏi tầm tay tôi rồi. Sở Điều Tra Liên Bang ở Pakistan đã chấp nhận thành lập một lực lượng đặc nhiệm chung.” Gương mặt Reed trở nên chua chát, “Ồ, nhưng tôi đã đảm bảo sự liên quan của mình sẽ được đề cập đến trong báo cáo!” Reed đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại. Cơn giận và sự chán nản của anh ta rất rõ ràng, nhưng tôi không hiểu nó đến từ đâu.
“Thế có nghĩa là sao, Reed? Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ đã bắt được hết tất cả?” Tôi muốn xuống khỏi giường và theo chân Reed trong khi anh ta đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, nhưng tôi biết việc đó sẽ chỉ khiến anh ta thấy phiền phức và anh ta có thể sẽ không chịu kể tôi nghe bất kì điều gì.
“Còn tùy,” anh ta nói qua hàm răng nghiến chặt. Anh ta đứng yên trong một phút, ngẫm nghĩ gì đó. Khi đã quay về từ trong suy tưởng, anh ta nhìn tôi và tôi thấy được sự hối tiếc trong mắt anh ta. Tim tôi gần như ngừng đập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook