Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
-
Chương 48: Thật muốn hung hăng khi dễ em
Edit: melbournje
🤤
Dưới lầu, Đồng Kiều ngửa đầu nhìn giá sách.
Trong đó có trà đạo, văn xuôi, thơ ca, thi từ.....
Đồng Kiều nhìn hoa cả mắt, tùy tiện lấy ra một bản thi từ tập hợp, ngồi ở bên cửa sổ yên lặng xem.
Ngoài cửa sổ gió thổi, cùng với tiếng xào xạc của cây trúc, lòng Đồng Kiều còn đang rộn ràng trở nên bình thản không ít.
Trách không được tính tình Ngụy Cẩn Hằng trầm ổn như vậy, thì ra uống trà thật sự rất tu tâm dưỡng tính.
Uống mấy chén trà nóng vào trong bụng, dạ dày ấm áp rất dễ chịu.
Lúc này, phục vụ ngồi ở phía sau quầy đi tới, giúp cô rót thêm trà.
Đồng Kiều gọi anh ta lại: "Xin chào, cho hỏi vườn đằng sau có thể đi ra xem không?"
Anh trai kia cười gật đầu nói có thể, còn dẫn đường cho cô.
Vừa mới vào vườn, một mùi hoa thơm nức mũi.
Anh trai phục vụ dẫn đường cho cô giới thiệu nói hiện tại chính là mùa mai nở.
Đưa cô chỗ vườn mai, dặn dò cô hai câu, liền đi.
Đồng Kiều nhìn xung quanh màu hồng phấn, màu đỏ, liền không cảm thấy lạnh nữa.
Chụp không ít ảnh đẹp đăng lên vòng bạn bè trên Weibo.
Nói xong hợp đồng, bốn người từ trong phòng đi ra đến lầu một, Ngụy Cẩn Hằng cự tuyệt lời mời cơm của Cao tổng, để Cao Viễn đưa người ra khỏi quán trà.
Xong xuôi, Ngụy Cẩn Hằng quay đầu đảo mắt một vòng, chỉ thấy trên bàn gỗ bày biện chén cùng ấm trà, nhắc nhở rằng nơi đó từng có người ngồi qua.
Hỏi phục vụ, mới biết được Đồng Kiều chạy tới sân vườn sau.
Tại tầng hai trong một phòng khác, Quân Nhất ngồi ở bên cửa sổ một mình uống trà, vừa quay đầu liền nhìn thấy dưới vườn hoa mai có hai người.
Trên đầu người nữ đội mũ đen, áo màu vàng nhạt làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, quần màu đen cùng giày cao gót làm rộ lên đôi chân vừa mảnh vừa dài kia.
Nhưng mà hiện tại cô ấy đang cúi đầu, một bộ dáng đáng thương.
Trong ấn tượng của Quân Nhất, có rất ít chuyện có thể khiến cho Ngụy Cẩn Hằng tức giận, Ngụy Cẩn Hằng từng nói rằng không cần thiết phải tức giận vì một số người và một số việc không đáng.
Không nghĩ tới bây giờ cũng bởi vì cô gái ngốc ở bên ngoài quá lâu, hai tay lạnh buốt, liền chọc tức cậu ấy, buộc phải rèn giũa cho một trận.
Quân Nhất nhìn hai người bên ngoài, sắc mặt Ngụy Cẩn Hằng lạnh lùng quay người đi vào tiệm, cô bé ở phía sau chạy chậm hai bước đuổi theo bắt lấy bàn tay lớn của anh, ngửa đầu ôn nhu nói: "Em sai rồi."
Vẻn vẹn một câu, sắc mặt Ngụy Cẩn Hằng dần dần bình thản xuống, tuy vẫn như cũ không mở miệng để ý đến cô, nhưng lại đem bàn tay kia giữ thật chặt.
Nhìn đến đây, Quân Nhất nhịn không cười ra tiếng.
"A, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Anh đem chén trà trong tay uống một hơi cạn sạch, đem chén trà đặt ở mặt bàn, đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi xuống lầu.
Lầu một:
Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt lạnh lùng ngồi ở đối diện Đồng Kiều, không nói một lời.
Phát hiện được người con gái đó không ngừng liếc trộm mình, Ngụy Cẩn Hằng cũng chỉ xem như không nhìn thấy.
Đồng Kiều thấy anh còn đang tức giận, ý đồ tìm chủ đề, hỏi: "Chuyện của anh nói xong rồi?"
Ngụy Cẩn Hằng đem để chén trà trong tay đặt xuống, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Đồng Kiều duỗi tay nhỏ: "Anh đừng giận, tay của em không lạnh, không tin anh sờ sờ đi."
Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới cô, Đồng Kiều bĩu môi, vừa muốn thu tay lại, hai bàn tay to duỗi tới đem tay của cô nắm chặt.
Đồng Kiều lộ ra nụ cười như ý, nghiêng đầu hỏi anh: "Không tức giận nữa?"
"Khụ khụ." Từ bậc thang lầu một truyền đến tiếng ho nhẹ.
Đồng Kiều theo bản năng thu tay lại, con mắt nhìn về phía người đàn ông mặt tươi cười, ngượng ngùng đỏ mặt.
"Đám phán với Cao tổng thế nào?" Quân Nhất cười đi tới ngồi xuống.
"Cũng không tệ lắm." Ngụy Cẩn Hằng đem một chiếc chén tới, rót nước trà nóng hổi vào.
"Hai ngày trước công ty của Phương tổng còn đề cập với tôi về cậu, nói muốn hợp tác một chút."
Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt thanh lãnh: "Không hứng thú."
"Người ta tuy là nhãn hiệu không lớn, nhưng tôi xem số lượng tiêu thụ của bọn họ cũny không tệ."
"Ông ta đã đi tìm không ít người, nhưng mà công ty đó của ông ta có hiềm nghi lớn, loại người này nhân phẩm sẽ không tốt, không nên tiếp xúc."
Thấy Ngụy Cẩn Hằng đối với người ta có hiểu biết, Quân Nhất cũng không có tiếp tục nói chuyện đó nữa.
Hai người uống xong vài chén trà, Ngụy Cẩn Hằng liền dẫn Đồng Kiều đi.
Buổi tối Ngụy Cẩn Hằng còn có tiệc rượu, hỏi Đồng Kiều có muốn hay không đi.
Đồng Kiều cự tuyệt, trên đầu của cô bây giờ còn có băng gạc nên không thể trang điểm, lại nói trong tiệc rượu quá nhiều người, cô sợ quan hệ của hai người bị lộ.
Buổi tối, 7h50.
Đồng Kiều đem đồ ăn làm để ở trong nồi, chờ mẹ Đồng 8h tan làm về.
Việc Đồng Kiều ngoài ý muốn chính là cô vừa làm xong cơm, chuông cửa liền vang lên.
Cô còn lầm bầm một câu sao hôm nay mẹ tan làm sớm như vậy?
Cửa mở ra, khí lạnh xông vào mũi còn mang mùi rượu dày đặc.
"Đồng Đồng." Thanh âm của người đàn ông khàn khàn.
Đồng Kiều thấy rõ là Ngụy Cẩn Hằng, hơi giật mình.
"Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?"
Nói thật Đồng Kiều có chút bối rối, cô không ngờ Ngụy Cẩn Hằng sẽ tới bây giờ.
Ngụy Cẩn Hằng cất bước đi đến, đưa cô ôm vào trong ngực.
Đồng Kiều tranh thủ thời gian đóng cửa lại: "Anh Ngụy, đừng như vậy, mẹ em sắp về rồi."
Ngụy Cẩn Hằng ôm cô không nói lời nào, bên tai cô truyền đến hô hấp cực nóng của anh.
Đồng Kiều mắt nhìn giờ, cắn răng đem anh kéo lại phòng của mình.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở cái ghế của cô, khuỷu tay chống ở bàn trang điểm nâng trán, giữ im lặng nhìn cô.
Đồng Kiều bưng một cốc nước ấm đưa cho anh: "Anh uống nhiều hay ít?"
Ngụy Cẩn Hằng uống hai ngụm nước, giọng nói mang theo chút khàn khàn vì say rượu: "Rất nhiều."
"Vậy anh uống nhiều như vậy làm gì?"
Ngụy Cẩn Hằng cúi đầu tiếp tục uống nước không có trả lời.
Một cốc nước uống xong, Ngụy Cẩn Hằng đem cốc đặt trên bàn trang điểm, ngoắc tay với cô.
Đồng Kiều nghi hoặc đi tới: "Thế nào?"
Vừa đi tới, cổ tay của cô liền bị người ta bóp chặt, đối phương có chút dùng lực, cô không vững liền ngã vào trong ngực của anh, eo thon bị anh nhốt chặt, ngồi ở trên đùi của anh.
Đồng Kiều tránh hai lần: "Đừng làm rộn, mẹ em thật sự sắp về."
Ngụy Cẩn Hằng giống như không nghe thấy, bóp chặt cằm của cô, lấn người hôn lên.
"Đừng...ưm."
Cái ót của Đồng Kiều bị bàn tay của anh giữ chặt, cô dùng lực đẩy, nhưng không ra.
Cô rơi vào đường cùng chỉ có thể từ bỏ chống lại, tùy tiện để anh hôn.
Ngụy Cẩn Hằng uống say nên không có sự lý trí của ngày xưa.
Bàn tay đang nắm cằm cô chẳng biết lúc nào đã đến sau lưng, ngón tay hơi lạnh tiến đến nội y của cô.
Đồng Kiều bị lạnh giật cả mình: "Này."
Cô vội vươn tay nắm bàn tay không thành thật kia.
Lúc này, Đồng Kiều đã bị hôn đến thiếu hơi, dùng tay vỗ vỗ ngực của anh, Ngụy Cẩn Hằng buông cô ra.
Đồng Kiều thở hổn hển lên án nói: "Tay của anh thật lạnh."
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.
Đồng Kiều giật nảy mình, đem tay của anh rút ra, đứng lên bối rối nói: "Mẹ em về."
Ngụy Cẩn Hằng chống đầu, ánh mắt mơ màng, nâng khóe môi trêu chọc nói: "Yêu đương vụng trộm bị phát hiện, làm sao bây giờ?"
Đồng Kiều tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
"Anh ở trong phòng thành thật một chút, đừng lên tiếng."
Ngụy Cẩn Hằng thấy cô thật sự luống cuống, cũng không đùa cô nữa, thành thành thật thật gật đầu.
Đồng Kiều nuốt một ngụm nước bọt, đem quần áo sửa sang một chút, mở cửa đi ra.
"Mẹ, mẹ về rồi."
Mẹ Đồng vừa thay dép xong ừ một tiếng: "Thay băng rồi sao?"
"Rồi ạ."
Mẹ Đồng quan tâm nói: "Mẹ xem một chút, vết thương thế nào?"
Đồng Kiều né tránh tay mẹ Đồng: "Vẫn rất tốt, con làm cơm rồi, ăn cơm thôi."
"A, miệng của con làm sao hồng như vậy?"
"A?" Đồng Kiều bị hỏi đến luống cuống, bận bịu chà xát môi hai lần: "Có, có sao?"
Mẹ Đồng nhìn Đồng Kiều chột dạ, cau mày nói: "Có phải là con giấu mẹ ăn cay phải không."
"......"
Không đợi Đồng Kiều kịp phản ứng, mẹ Đồng không nhịn được mắng cho cô một trận: "Không phải nói gần đây con không thể ăn cay, không có lợi cho vết thương sao, hai ngày nữa liền phải đi quay phim, vết thương không lành được đến lúc đó lại khó khăn...."
Mẹ Đồng một bên rửa tay, một bên bla bla không ngừng nói.
Đồng Kiều không có sức, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Cô đem đồ ăn bưng lên bàn, giữ im lặng bồi mẹ Đồng ăn cơm xong liền nói muốn trở về phòng.
Mẹ Đồng cũng không nghi ngờ gì nói cô chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ đi.
Mở cửa, Đồng Kiều nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng đang nằm tại trên giường của cô.
Cô khóa trái cửa, sợ chút nữa mẹ Đồng trực tiếp mở cửa đi vào.
Cô đi tới cạnh giường lớn vừa cúi người xuống chuẩn bị gọi anh một tiếng, ai ngờ vừa đi tới, bên hông lại đột nhiên bị một cánh tay kéo lấy, nhốt chặt, Đồng Kiều không kịp đề phòng ngã xuống trên người anh, trời đất quay cuồng, liền bị anh đặt ở dưới thân.
"Xong rồi?" Ngụy Cẩn Hằng khàn khàn hỏi.
Mặt Đồng Kiều ửng đỏ, hai tay chống tại trước ngực của anh: "Anh Ngụy, anh chớ làm loạn, mẹ em còn ở bên ngoài."
"Gọi tên anh."
Đồng Kiều mở đôi mắt to ướt sũng nhìn anh, thăm dò nói: "Ngụy Cẩn Hằng?"
"Không phải."
"Vậy gọi nhu nào?" Đồng Kiều nhỏ giọng hỏi.
Ngụy Cẩn Hằng hai tay chống hai bên người cô, cúi người nhìn cô không nói lời nào.
"Cẩn Hằng?" Đồng Kiều lần nữa gọi.
Gọi một tiếng này ra, Đồng Kiều cảm giác đôi mắt Ngụy Cẩn Hằng xuất hiện biến hóa.
Kiểu biến hóa này, Đồng Kiều vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô bận bịu hoảng sợ nói: "Không muốn."
Đáng tiếc đã trễ, người đàn ông đã cúi người ngăn chặn miệng của cô.
Bàn tay còn hơi lạnh bỗng trở nên nóng rực, đem áo lông của cô đẩy lên.
Đáng sợ nhất là anh biết rõ tất cả các chỗ mẫn cảm trên người Đồng Kiều, mấy lần liền trêu chọc cô muốn ngừng mà không được.
Cô dùng lý trí cắn môi để không phát ra âm thanh.
Hai tay của cô nắm chặt áo trước ngực anh, bên tai truyền đến hô hấp cực nóng, vành tai bị anh khẽ cắn chặt, Đồng Kiều chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Đồng Đồng, mẹ đi ngủ, con đánh răng rửa mặt một chút rồi cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức đêm."
Đồng Kiều phát run không dám mở miệng, hít sâu vài hơi, mới mở miệng nói: "Được, mẹ đi ngủ sớm một chút."
Biết mẹ Đồng đi ngủ, Đồng Kiều cảm giác người này càng làm càn.
Ngụy Cẩn Hằng trở nên rất ác liệt, biết Đồng Kiều không dám phát ra tiếng, anh còn cố ý khi dễ cô, làm cho Đồng Kiều một tay che miệng lại, còn lại thì chấp nhận.
Hốc mắt đỏ bừng, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Hồi lâu không có vận động dữ dội, Đồng Kiều không bao lâu liền không chịu nổi.
Cảm giác rất trướng.
"Cẩn Hằng, thôi." Cô cúi đầu khẩn cầu.
Ngụy Cẩn Hằng hôn nhẹ gương mặt của cô: "Dễ chịu không?"
Đồng Kiều cắn môi lắc đầu không trả lời.
Ngụy Cẩn Hằng ác liệt giật giật eo, Đồng Kiều kinh ngạc hô một tiếng.
Nhưng mà vừa phát ra âm thanh, cô đã kịp bịt miệng lại.
Chờ phản ứng lại, Đồng Kiều tức giận cắn một cái trước ngực của anh.
"Đau!" Thẳng đến bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông, Đồng Kiều mới thả miệng, nhìn dấu răng trên ngực anh, ngẩng đầu đắc ý trừng mắt liếc anh một cái.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô, cười khẽ một tiếng, cúi người hôn trán cô một cái.
"Thật muốn hung hăng khi dễ em."
🤤
Dưới lầu, Đồng Kiều ngửa đầu nhìn giá sách.
Trong đó có trà đạo, văn xuôi, thơ ca, thi từ.....
Đồng Kiều nhìn hoa cả mắt, tùy tiện lấy ra một bản thi từ tập hợp, ngồi ở bên cửa sổ yên lặng xem.
Ngoài cửa sổ gió thổi, cùng với tiếng xào xạc của cây trúc, lòng Đồng Kiều còn đang rộn ràng trở nên bình thản không ít.
Trách không được tính tình Ngụy Cẩn Hằng trầm ổn như vậy, thì ra uống trà thật sự rất tu tâm dưỡng tính.
Uống mấy chén trà nóng vào trong bụng, dạ dày ấm áp rất dễ chịu.
Lúc này, phục vụ ngồi ở phía sau quầy đi tới, giúp cô rót thêm trà.
Đồng Kiều gọi anh ta lại: "Xin chào, cho hỏi vườn đằng sau có thể đi ra xem không?"
Anh trai kia cười gật đầu nói có thể, còn dẫn đường cho cô.
Vừa mới vào vườn, một mùi hoa thơm nức mũi.
Anh trai phục vụ dẫn đường cho cô giới thiệu nói hiện tại chính là mùa mai nở.
Đưa cô chỗ vườn mai, dặn dò cô hai câu, liền đi.
Đồng Kiều nhìn xung quanh màu hồng phấn, màu đỏ, liền không cảm thấy lạnh nữa.
Chụp không ít ảnh đẹp đăng lên vòng bạn bè trên Weibo.
Nói xong hợp đồng, bốn người từ trong phòng đi ra đến lầu một, Ngụy Cẩn Hằng cự tuyệt lời mời cơm của Cao tổng, để Cao Viễn đưa người ra khỏi quán trà.
Xong xuôi, Ngụy Cẩn Hằng quay đầu đảo mắt một vòng, chỉ thấy trên bàn gỗ bày biện chén cùng ấm trà, nhắc nhở rằng nơi đó từng có người ngồi qua.
Hỏi phục vụ, mới biết được Đồng Kiều chạy tới sân vườn sau.
Tại tầng hai trong một phòng khác, Quân Nhất ngồi ở bên cửa sổ một mình uống trà, vừa quay đầu liền nhìn thấy dưới vườn hoa mai có hai người.
Trên đầu người nữ đội mũ đen, áo màu vàng nhạt làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, quần màu đen cùng giày cao gót làm rộ lên đôi chân vừa mảnh vừa dài kia.
Nhưng mà hiện tại cô ấy đang cúi đầu, một bộ dáng đáng thương.
Trong ấn tượng của Quân Nhất, có rất ít chuyện có thể khiến cho Ngụy Cẩn Hằng tức giận, Ngụy Cẩn Hằng từng nói rằng không cần thiết phải tức giận vì một số người và một số việc không đáng.
Không nghĩ tới bây giờ cũng bởi vì cô gái ngốc ở bên ngoài quá lâu, hai tay lạnh buốt, liền chọc tức cậu ấy, buộc phải rèn giũa cho một trận.
Quân Nhất nhìn hai người bên ngoài, sắc mặt Ngụy Cẩn Hằng lạnh lùng quay người đi vào tiệm, cô bé ở phía sau chạy chậm hai bước đuổi theo bắt lấy bàn tay lớn của anh, ngửa đầu ôn nhu nói: "Em sai rồi."
Vẻn vẹn một câu, sắc mặt Ngụy Cẩn Hằng dần dần bình thản xuống, tuy vẫn như cũ không mở miệng để ý đến cô, nhưng lại đem bàn tay kia giữ thật chặt.
Nhìn đến đây, Quân Nhất nhịn không cười ra tiếng.
"A, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Anh đem chén trà trong tay uống một hơi cạn sạch, đem chén trà đặt ở mặt bàn, đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi xuống lầu.
Lầu một:
Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt lạnh lùng ngồi ở đối diện Đồng Kiều, không nói một lời.
Phát hiện được người con gái đó không ngừng liếc trộm mình, Ngụy Cẩn Hằng cũng chỉ xem như không nhìn thấy.
Đồng Kiều thấy anh còn đang tức giận, ý đồ tìm chủ đề, hỏi: "Chuyện của anh nói xong rồi?"
Ngụy Cẩn Hằng đem để chén trà trong tay đặt xuống, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Đồng Kiều duỗi tay nhỏ: "Anh đừng giận, tay của em không lạnh, không tin anh sờ sờ đi."
Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới cô, Đồng Kiều bĩu môi, vừa muốn thu tay lại, hai bàn tay to duỗi tới đem tay của cô nắm chặt.
Đồng Kiều lộ ra nụ cười như ý, nghiêng đầu hỏi anh: "Không tức giận nữa?"
"Khụ khụ." Từ bậc thang lầu một truyền đến tiếng ho nhẹ.
Đồng Kiều theo bản năng thu tay lại, con mắt nhìn về phía người đàn ông mặt tươi cười, ngượng ngùng đỏ mặt.
"Đám phán với Cao tổng thế nào?" Quân Nhất cười đi tới ngồi xuống.
"Cũng không tệ lắm." Ngụy Cẩn Hằng đem một chiếc chén tới, rót nước trà nóng hổi vào.
"Hai ngày trước công ty của Phương tổng còn đề cập với tôi về cậu, nói muốn hợp tác một chút."
Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt thanh lãnh: "Không hứng thú."
"Người ta tuy là nhãn hiệu không lớn, nhưng tôi xem số lượng tiêu thụ của bọn họ cũny không tệ."
"Ông ta đã đi tìm không ít người, nhưng mà công ty đó của ông ta có hiềm nghi lớn, loại người này nhân phẩm sẽ không tốt, không nên tiếp xúc."
Thấy Ngụy Cẩn Hằng đối với người ta có hiểu biết, Quân Nhất cũng không có tiếp tục nói chuyện đó nữa.
Hai người uống xong vài chén trà, Ngụy Cẩn Hằng liền dẫn Đồng Kiều đi.
Buổi tối Ngụy Cẩn Hằng còn có tiệc rượu, hỏi Đồng Kiều có muốn hay không đi.
Đồng Kiều cự tuyệt, trên đầu của cô bây giờ còn có băng gạc nên không thể trang điểm, lại nói trong tiệc rượu quá nhiều người, cô sợ quan hệ của hai người bị lộ.
Buổi tối, 7h50.
Đồng Kiều đem đồ ăn làm để ở trong nồi, chờ mẹ Đồng 8h tan làm về.
Việc Đồng Kiều ngoài ý muốn chính là cô vừa làm xong cơm, chuông cửa liền vang lên.
Cô còn lầm bầm một câu sao hôm nay mẹ tan làm sớm như vậy?
Cửa mở ra, khí lạnh xông vào mũi còn mang mùi rượu dày đặc.
"Đồng Đồng." Thanh âm của người đàn ông khàn khàn.
Đồng Kiều thấy rõ là Ngụy Cẩn Hằng, hơi giật mình.
"Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?"
Nói thật Đồng Kiều có chút bối rối, cô không ngờ Ngụy Cẩn Hằng sẽ tới bây giờ.
Ngụy Cẩn Hằng cất bước đi đến, đưa cô ôm vào trong ngực.
Đồng Kiều tranh thủ thời gian đóng cửa lại: "Anh Ngụy, đừng như vậy, mẹ em sắp về rồi."
Ngụy Cẩn Hằng ôm cô không nói lời nào, bên tai cô truyền đến hô hấp cực nóng của anh.
Đồng Kiều mắt nhìn giờ, cắn răng đem anh kéo lại phòng của mình.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở cái ghế của cô, khuỷu tay chống ở bàn trang điểm nâng trán, giữ im lặng nhìn cô.
Đồng Kiều bưng một cốc nước ấm đưa cho anh: "Anh uống nhiều hay ít?"
Ngụy Cẩn Hằng uống hai ngụm nước, giọng nói mang theo chút khàn khàn vì say rượu: "Rất nhiều."
"Vậy anh uống nhiều như vậy làm gì?"
Ngụy Cẩn Hằng cúi đầu tiếp tục uống nước không có trả lời.
Một cốc nước uống xong, Ngụy Cẩn Hằng đem cốc đặt trên bàn trang điểm, ngoắc tay với cô.
Đồng Kiều nghi hoặc đi tới: "Thế nào?"
Vừa đi tới, cổ tay của cô liền bị người ta bóp chặt, đối phương có chút dùng lực, cô không vững liền ngã vào trong ngực của anh, eo thon bị anh nhốt chặt, ngồi ở trên đùi của anh.
Đồng Kiều tránh hai lần: "Đừng làm rộn, mẹ em thật sự sắp về."
Ngụy Cẩn Hằng giống như không nghe thấy, bóp chặt cằm của cô, lấn người hôn lên.
"Đừng...ưm."
Cái ót của Đồng Kiều bị bàn tay của anh giữ chặt, cô dùng lực đẩy, nhưng không ra.
Cô rơi vào đường cùng chỉ có thể từ bỏ chống lại, tùy tiện để anh hôn.
Ngụy Cẩn Hằng uống say nên không có sự lý trí của ngày xưa.
Bàn tay đang nắm cằm cô chẳng biết lúc nào đã đến sau lưng, ngón tay hơi lạnh tiến đến nội y của cô.
Đồng Kiều bị lạnh giật cả mình: "Này."
Cô vội vươn tay nắm bàn tay không thành thật kia.
Lúc này, Đồng Kiều đã bị hôn đến thiếu hơi, dùng tay vỗ vỗ ngực của anh, Ngụy Cẩn Hằng buông cô ra.
Đồng Kiều thở hổn hển lên án nói: "Tay của anh thật lạnh."
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.
Đồng Kiều giật nảy mình, đem tay của anh rút ra, đứng lên bối rối nói: "Mẹ em về."
Ngụy Cẩn Hằng chống đầu, ánh mắt mơ màng, nâng khóe môi trêu chọc nói: "Yêu đương vụng trộm bị phát hiện, làm sao bây giờ?"
Đồng Kiều tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
"Anh ở trong phòng thành thật một chút, đừng lên tiếng."
Ngụy Cẩn Hằng thấy cô thật sự luống cuống, cũng không đùa cô nữa, thành thành thật thật gật đầu.
Đồng Kiều nuốt một ngụm nước bọt, đem quần áo sửa sang một chút, mở cửa đi ra.
"Mẹ, mẹ về rồi."
Mẹ Đồng vừa thay dép xong ừ một tiếng: "Thay băng rồi sao?"
"Rồi ạ."
Mẹ Đồng quan tâm nói: "Mẹ xem một chút, vết thương thế nào?"
Đồng Kiều né tránh tay mẹ Đồng: "Vẫn rất tốt, con làm cơm rồi, ăn cơm thôi."
"A, miệng của con làm sao hồng như vậy?"
"A?" Đồng Kiều bị hỏi đến luống cuống, bận bịu chà xát môi hai lần: "Có, có sao?"
Mẹ Đồng nhìn Đồng Kiều chột dạ, cau mày nói: "Có phải là con giấu mẹ ăn cay phải không."
"......"
Không đợi Đồng Kiều kịp phản ứng, mẹ Đồng không nhịn được mắng cho cô một trận: "Không phải nói gần đây con không thể ăn cay, không có lợi cho vết thương sao, hai ngày nữa liền phải đi quay phim, vết thương không lành được đến lúc đó lại khó khăn...."
Mẹ Đồng một bên rửa tay, một bên bla bla không ngừng nói.
Đồng Kiều không có sức, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Cô đem đồ ăn bưng lên bàn, giữ im lặng bồi mẹ Đồng ăn cơm xong liền nói muốn trở về phòng.
Mẹ Đồng cũng không nghi ngờ gì nói cô chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ đi.
Mở cửa, Đồng Kiều nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng đang nằm tại trên giường của cô.
Cô khóa trái cửa, sợ chút nữa mẹ Đồng trực tiếp mở cửa đi vào.
Cô đi tới cạnh giường lớn vừa cúi người xuống chuẩn bị gọi anh một tiếng, ai ngờ vừa đi tới, bên hông lại đột nhiên bị một cánh tay kéo lấy, nhốt chặt, Đồng Kiều không kịp đề phòng ngã xuống trên người anh, trời đất quay cuồng, liền bị anh đặt ở dưới thân.
"Xong rồi?" Ngụy Cẩn Hằng khàn khàn hỏi.
Mặt Đồng Kiều ửng đỏ, hai tay chống tại trước ngực của anh: "Anh Ngụy, anh chớ làm loạn, mẹ em còn ở bên ngoài."
"Gọi tên anh."
Đồng Kiều mở đôi mắt to ướt sũng nhìn anh, thăm dò nói: "Ngụy Cẩn Hằng?"
"Không phải."
"Vậy gọi nhu nào?" Đồng Kiều nhỏ giọng hỏi.
Ngụy Cẩn Hằng hai tay chống hai bên người cô, cúi người nhìn cô không nói lời nào.
"Cẩn Hằng?" Đồng Kiều lần nữa gọi.
Gọi một tiếng này ra, Đồng Kiều cảm giác đôi mắt Ngụy Cẩn Hằng xuất hiện biến hóa.
Kiểu biến hóa này, Đồng Kiều vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô bận bịu hoảng sợ nói: "Không muốn."
Đáng tiếc đã trễ, người đàn ông đã cúi người ngăn chặn miệng của cô.
Bàn tay còn hơi lạnh bỗng trở nên nóng rực, đem áo lông của cô đẩy lên.
Đáng sợ nhất là anh biết rõ tất cả các chỗ mẫn cảm trên người Đồng Kiều, mấy lần liền trêu chọc cô muốn ngừng mà không được.
Cô dùng lý trí cắn môi để không phát ra âm thanh.
Hai tay của cô nắm chặt áo trước ngực anh, bên tai truyền đến hô hấp cực nóng, vành tai bị anh khẽ cắn chặt, Đồng Kiều chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Đồng Đồng, mẹ đi ngủ, con đánh răng rửa mặt một chút rồi cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức đêm."
Đồng Kiều phát run không dám mở miệng, hít sâu vài hơi, mới mở miệng nói: "Được, mẹ đi ngủ sớm một chút."
Biết mẹ Đồng đi ngủ, Đồng Kiều cảm giác người này càng làm càn.
Ngụy Cẩn Hằng trở nên rất ác liệt, biết Đồng Kiều không dám phát ra tiếng, anh còn cố ý khi dễ cô, làm cho Đồng Kiều một tay che miệng lại, còn lại thì chấp nhận.
Hốc mắt đỏ bừng, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Hồi lâu không có vận động dữ dội, Đồng Kiều không bao lâu liền không chịu nổi.
Cảm giác rất trướng.
"Cẩn Hằng, thôi." Cô cúi đầu khẩn cầu.
Ngụy Cẩn Hằng hôn nhẹ gương mặt của cô: "Dễ chịu không?"
Đồng Kiều cắn môi lắc đầu không trả lời.
Ngụy Cẩn Hằng ác liệt giật giật eo, Đồng Kiều kinh ngạc hô một tiếng.
Nhưng mà vừa phát ra âm thanh, cô đã kịp bịt miệng lại.
Chờ phản ứng lại, Đồng Kiều tức giận cắn một cái trước ngực của anh.
"Đau!" Thẳng đến bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông, Đồng Kiều mới thả miệng, nhìn dấu răng trên ngực anh, ngẩng đầu đắc ý trừng mắt liếc anh một cái.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô, cười khẽ một tiếng, cúi người hôn trán cô một cái.
"Thật muốn hung hăng khi dễ em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook