Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
-
Chương 34: Sao cô lại không ăn dấm?
Edit: melbournje
🤤
Quan Vĩ Lễ nhìn thấy trên màn hình là những chữ này, lập tức hứng thú.
"Úi, Ngụy đại gia cũny bắt đầu xem mấy chương trình kiểu này rồi sao?"
Nói xong, anh bước nhanh đi tới sau Ngụy Cẩn Hằng, nắm chuột ấn mở.
Hiện lên trên màn hình là video đang tạm dừng.
"Xem tới tập 3 rồi sao?"
Ngụy Cẩn Hằng không trả lời, trên chân dùng sức, cái ghế đột nhiên quay vòng, đập vào người Quan Vĩ Lễ.
"Ai u." Quan Vĩ Lễ hét thảm một tiếng.
Người ngồi trên ghế như không nghe thấy, đoạt lấy chuột từ trong tay Quan Vĩ Lễ, bình tĩnh đóng video.
"Cậu ra tay càng ngày càng nặng."
Quan Vĩ Lễ ôm bụng lên án nói.
Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Anh hung hăng trừng mắt liếc người đàn ông đang giả vờ làm việc kia.
Sau đó từ trong túi lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay cả âm thanh đều trở nên ôn nhu, "Thần Thần, em xong việc rồi sao?"
Lúc nói chuyện, khóe miệng nhếch lên.
Cầm điện thoại, Quan Vĩ Lễ vỗ vỗ bàn, nói với anh thời gian cùng địa điểm.
Cuối cùng liền gọi điện thoại tiếp, bước ra khỏi phòng làm việc.
Sáu giờ chiều, tại một nhà hàng.
Ngụy Tiếu Vũ thật vất vả mới được nghỉ ngơi, liền muốn kéo bạn bè ra ngoài đi ăn chút, hát một tí, thư giãn một tí.
Đồng Kiều đang bị anti-fan mắng nên tâm tình rất kém, căn bản không muốn đi ra ngoài.
Nhưng nhìn Tiếu Vũ cao hứng như vậy, Đồng Kiều không muốn làm mọi người mất hứng, liền đi theo ra ngoài.
Lúc này Ngụy Tiếu Vũ chính đang cùng cô giảng dạy chuyện ngày hôm trước đi tham gia sự kiện.
Nói là, có một người bạn trai mang bạn gái hiện tại làm người mẫu đi sự kiện, vừa vặn gặp bạn gái cũ.
Hai người lên tiếng chào nhau, kết quả anh ta phát hiện bạn gái không thích, nói trong lòng của anh vẫn còn bạn gái cũ.
Người đàn ông đó thấy phiền, lại không có kiên nhẫn dỗ dành con gái, liền nói tùy em nghĩ.
Kết quả nữ người mẫu kia liền nghỉ việc, không cùng nhà thiết kế và ban tổ chức nói một câu liền chạy.
Đồng Kiều nghe được kinh ngạc, nửa ngày mới phun ra một câu, "Thật...thật tùy hứng."
Ngụy Tiếu Vũ hừ một tiếng, "Tùy hứng? Tiền đề của cái tùy hứng này là phải chịu được sự khốc liệt của giới giải trí."
"Cô ấy làm trò như thế thì ra thể thống gì, em nghĩ về sau ai còn dám mời cô ấy, giới thời trang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng phong sát cô ấy thì hoàn toàn có thể."
Đồng Kiều tán đồng gật đầu.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Quan Vĩ Lễ nắm tay Cố Thần Thần đi đến.
Ngụy Tiếu Vũ cùng Cố Thần Thần có quan hệ không tệ, thấy cô ấy đi tới, Ngụy Tiếu Vũ lập tức đứng lên chào hỏi, "Thần Thần."
Đối phương cũng trong nháy mắt buông lỏng tay Quan Vĩ Lễ ra, chạy chậm đến ôm Ngụy Tiếu Vũ, "Tiếu Vũ, đã lâu không gặp."
"Đúng rồi, cậu gần đây bận gì sao?" Cố Thần Thần hỏi.
Ngụy Tiếu Vũ chỉ chỉ Đồng Kiều bên cạnh, nói, "Tớ cùng Đồng Đồng tham gia một chương trình, hiện tại tớ phải đi quảng bá cho phim nữa, thế nên tham gia thêm vài show."
Cố Thần Thần quay đầu nhìn về Đồng Kiều gật đầu cười cười.
Đồng Kiều cũng lễ phép nói câu xin chào.
Nói đến đây đã là lần thứ hai gặp Cố Thần Thần, lần trước nhìn Quan Vĩ Lễ như kia, hẳn là còn đang theo đuổi, nhưng mà mới mấy tháng, lần này hai người cùng nắm tay đi vào với nhau.
Bạn gái của ông chủ, thì chính là bà chủ tương lai.
Đồng Kiều đột nhiên trở nên câu nệ.
Quan Vĩ Lễ rất bất mãn đi tới ôm bả vai Cố Thần Thần, cười nói, "Hai người các em không cần căng thẳng đâu."
Nói xong đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ lên đầu Cố Thần Thần, "Sao nhiệt tình với người khác như thế, mà lại lãnh đạm với anh như vậy hả."
Ngụy Tiếu Vũ đứng gần họ nhất khoa trương lui lại hai bước, "Ếu ui, đừng ân ái trước mặt em, cẩu độc thân không chịu nổi."
Cố Thần Thần thẹn quá mắng câu, "Tại anh đó."
Đồng Kiều bị chọc cười, lúc này, phía sau cô truyền đến một giọng nói trầm thấp, "Vui vẻ như vậy sao."
Đồng Kiều bị giật mình, quay người liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đi tới, khóe miệng mỉm cười, mắt nhìn cô.
Quan Vĩ Lễ giả bộ như kinh ngạc nói "Ui, Ngụy đại gia cũng tới sao."
Nói xong xoay người, một mặt cười gian nói, "Đúng rồi, tôi nói với mấy người một chuyện, mọi người khẳng định không ngờ."
Ngụy Tiếu Vũ nghi hoặc, "Chuyện gì?"
"Anh của em không làm việc, trong thời gian làm việc, xem lén....."
Quan Vĩ Lễ vừa nói ra được nửa, trên vai của anh có thêm một cái bàn tay lớn.
Anh lập tức ngậm mồm lại.
Câu này rất dễ khiến cho người ta mơ màng, Ngụy Tiếu Vũ ngược lại, bao che khuyết điểm, bận bịu giải thích, "Anh của em tuổi đời không còn nhỏ, xem cái đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, Đồng Kiều em nói xem."
Đồng Kiều đứng một bên nằm không cũng trúng đạn.
Cô giả vờ ngu ngơ nghi hoặc, "Ha ha, cái gì?"
Quan Vĩ Lễ nhịn không được cười ha ha, không giải thích.
Lại nhìn mặt Ngụy Cẩn Hằng, đã trở nên xanh xám, không nói một câu liền đi ra ngoại.
Đồng Kiều lanh lẹ kéo tay anh lại, "Anh Ngụy."
Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt ngưng cười, biết Ngụy Cẩn Hằng người này kiêu ngạo, bận bịu đứng đắn giải thích, "Được rồi, không giỡn nữa, thật ra Ngụy đại gia là đi làm xem chương trình giải trí của các em, Tiếu Vũ em đừng nói mò, hủy họai hình tượng của anh em lắm."
Ngụy Tiếu Vũ biết là mình nghĩ liên xiên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Ai ui, tới dùng cơm đi."
Ba người khác đều đi đến bàn ăn, còn tay Ngụy Cẩn Hằng bị Đồng Kiều nắm lấy.
Cô nhỏ giọng trấn an, "Bọn họ nói đùa thôi."
Ngụy Cẩn Hằng xoay người, cúi đầu mắt nhìn tay cô nắm tay mình, giữ im lặng trở tay, đem bàn tay nhỏ của cô giữ trong lòng bàn tay mình, hướng bàn ăn đi đến.
Bị anh tập kích, gương mặt Đồng Kiều liền phản ứng, trong nháy mắt đỏ lên.
Thừa dịp những người khác không chú ý, dùng sức đem tay mình rút ra, nhanh chóng đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, cúi đầu sợ bị người ta nghi ngờ.
Ngụy Tiếu Vũ nhìn anh mình giữ yên lặng ngồi cạnh Đồng Kiều, trong lòng lộ ra một nụ cười thầm.
Trên bàn ăn, có Ngụy Tiếu Vũ cùng Quan Vĩ Lễ hai người dở hơi, bầu không khí muốn tẻ nhạt cũng khó khăn.
Năm người, trong đó bốn người làm việc liên quan tới giới giải trí, chủ đề không thể rời khỏi ba chữ này.
Tính cách Ngụy Tiếu Vũ tùy tiện, nói cũng đặc biệt nhiều, có thể là do kiến thức quá nhiều, cô ấy kể chuyện Kỳ Hoa nhiều nhất.
"Em kể mọi người nghe, lúc trước em đi tuần lễ thời trang ở Paris, gặp một người phụ nữ, sinh hoạt cá nhân có thể gọi là hỗn loạn."
"Chồng của cô ấy là ông chủ của một nhãn hiệu ôtô, về sau bị tai nạn mất hai chân, có thể là do phương diện trên giường không có cách nào thỏa mãn, cô ta liền ở bên ngoài bao nuôi mấy tình nhân, ngày đó em đi ngang qua một quán cà phê, còn chứng kiến cô ta ngồi trên đùi một người đàn ông, hai người không coi ai ra gì mà âu yếm, tay của người đàn ông kia còn luồn vào trong váy cô ta."
Quan Vĩ Lễ nghiêng người, tay trái khoác lên trên thành ghế, tay phải nghịch cái bật lửa, nói, "Người em nói chính là Wall Maylene phải không."
Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc, "Anh biết cô ấy?"
Quan Vĩ Lễ nhẹ hừ một tiếng, "Xin lỗi, không quá quen."
Ánh mắt Cố Thần Thần lập tức chuyển hướng về trên người anh, trên mặt mang nụ cười yếu ớt, "Không quá quen là có ý gì? Không phải từng ngủ qua rồi chứ?"
Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt im lặng, bối rối giải thích, "Em đừng hiểu lầm, chỉ gặp qua trong tiệc rượu thôi, không có cái gì khác...."
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Đồng Kiều nhìn lấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, nhịn không được cười ra tiếng.
Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, "Wall Maylene? Hiện tại là giám đốc công ty ô tô?"
Đồng Kiều nghiêng đầu, nhìn anh, "Anh cũng biết?"
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, "Trước đó anh đi công tác có từng bàn công việc chung."
Khác với phản ứng chất vấn của Cố Thần Thần, Đồng Kiều chỉ gật đầu à thì ra là thế, liền đem ánh mắt quay lại trên người Ngụy Tiếu Vũ.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn gò má của cô, mấp máy môi.
Ăn cơm xong, Ngụy Tiếu Vũ cùng Quan Vĩ Lễ đề nghị đi KTV hát, Đồng Kiều liền nói muốn toilet.
Rửa tay xong, liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đứng cửa thang máy, thấy Đồng Kiều ra, anh ngoắc tay với cô.
Đồng Kiều đi tới, nghi ngờ nói, "Ba người kia đâu?"
"Đi trước rồi." Ngụy Cẩn Hằng trả lời.
Đồng Kiều thuận tay nhấn nút thang máy, "Vậy chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi thôi."
Ngụy Cẩn Hằng lại bắt lấy cổ tay của cô, đưa cô ngăn ở trên vách tường, "Tâm tình không tốt?"
Đồng Kiều ngước mắt nhìn anh, cười nói, "Không có nha."
Ngày hôm nay cô nói mặc dù không nhiều, nhưng trên mặt một mực cười, anh là thần sao, còn có thể thấy được đáy lòng cô không vui?
Ngụy Cẩn Hằng nâng cằm của cô lên, để Đồng Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Đồng Kiều nhìn con mắt sâu hun hút, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, lỗ tai không tự chủ đỏ lên.
"Anh Ngụy, anh đừng như vậy, đợi lát nữa ai thấy được thì không hay đâu."
"Đinh", tại lúc cô nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Ngụy Cẩn Hằng buông cằm của cô, nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, một tay dùng sức, đưa cô kéo vào thang máy.
Cô cũng không rõ Ngụy Cẩn Hằng lúc này thế nào?
Bình thường từ trước đến nay anh thanh lãnh xa cách, vì cái gì hiện tại cô cảm giác trong con ngươi anh chứa sự tức giận?
Đồng Kiều khiếp đảm xê dịch sang bên cạnh.
Thang máy đến tầng một, Đồng Kiều vừa ra liền thấy ba người kia.
Cô giống như là thấy được vị cứu tinh, chạy tới bên Ngụy Tiếu Vũ.
Ngay cả lúc ngồi xe, Đồng Kiều đều giữ im lặng lên xe Ngụy Tiếu Vũ.
Về sau Ngụy Tiếu Vũ, Đồng Kiều cùng Cố Thần Thần ba người một xe.
Quan Vĩ Lễ cùng Ngụy Cẩn Hằng một xe.
Vừa ngồi lên xe, Quan Vĩ Lễ liền không nhịn được hỏi, "Dọa người ta ra nông nỗi thế, cậu làm cái gì?"
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhếch môi không nói lời nào.
Quan Vĩ Lễ thấy anh không để ý tới, cũng không có tiếp tục hỏi, nổ máy, đi theo sau xe Ngụy Tiếu Vũ.
Thời gian trôi qua gần một phút, Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên hỏi một câu, "Cô ấy không ăn giấm có phải bởi vì trong lòng không có tôi?
Quan Vĩ Lễ chuyên tâm lái xe không kịp phản ứng, "Hả?"
Sau đó nghĩ nghĩ, trong nháy mắt hiểu được, cười ra tiếng, "Ngụy đại gia, tính ông già của cậu đâu, sao đột nhiên như trẻ con thế?"
Thấy người ngồi phía sau không để ý tới mình, Quan Vĩ Lễ cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, "Cậu nha, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng không trực tiếp hỏi thật là khiến người ta đau đầu, Thần Thần ghen là bởi vì bọn tôi đã xác nhận quan hệ, tôi là bạn trai cô ấy, cô ấy ghen là chuyện rất bình thường, nhưng cậu và Đồng Kiều thì thế nào, đứng trên lập trường của cô ấy có tư cách gì mà ghen, lại nói, có ăn dấm hay không làm sao cậu biết."
Ngụy Cẩn Hằng lại thuận miệng nói một câu, "Ngày hôm nay tâm tình của cô ấy không tốt."
Quan Vĩ Lễ nhíu mày, "Thật sao, nhưng mà tôi có thể đoán được lí do đấy."
Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu, hỏi lại, "Cậu biết?"
Quan Vĩ Lễ gật đầu, đem chuyện trên mạng kể một lần.
"Nhưng mà cũng không có cách nào khác, làm nghệ sĩ mà không bị chửi là chuyện không thể nào."
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Ngụy Tiếu Vũ trong xe, bật nhạc rất vui sướng, Đồng Kiều ngồi ở phía sau nghe hai người phía trước nói chuyện phiếm.
Đến bãi đỗ xe, năm người tập hợp.
Ngụy Tiếu Vũ dẫn đầu đi vào, Quan Vĩ Lễ vừa xuống xe liền dính chặt lấy Cố Thần Thần.
Đồng Kiều vừa định theo sau, cổ tay của cô đột nhiên bị người ta tóm lấy.
Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhã của Ngụy Cẩn Hằng, "Đi theo tôi."
[ Tôi vừa mạnh dạn đào hố thêm một truyện nữa mng ơi ủng hộ mình nha =))))) ]
🤤
Quan Vĩ Lễ nhìn thấy trên màn hình là những chữ này, lập tức hứng thú.
"Úi, Ngụy đại gia cũny bắt đầu xem mấy chương trình kiểu này rồi sao?"
Nói xong, anh bước nhanh đi tới sau Ngụy Cẩn Hằng, nắm chuột ấn mở.
Hiện lên trên màn hình là video đang tạm dừng.
"Xem tới tập 3 rồi sao?"
Ngụy Cẩn Hằng không trả lời, trên chân dùng sức, cái ghế đột nhiên quay vòng, đập vào người Quan Vĩ Lễ.
"Ai u." Quan Vĩ Lễ hét thảm một tiếng.
Người ngồi trên ghế như không nghe thấy, đoạt lấy chuột từ trong tay Quan Vĩ Lễ, bình tĩnh đóng video.
"Cậu ra tay càng ngày càng nặng."
Quan Vĩ Lễ ôm bụng lên án nói.
Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Anh hung hăng trừng mắt liếc người đàn ông đang giả vờ làm việc kia.
Sau đó từ trong túi lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay cả âm thanh đều trở nên ôn nhu, "Thần Thần, em xong việc rồi sao?"
Lúc nói chuyện, khóe miệng nhếch lên.
Cầm điện thoại, Quan Vĩ Lễ vỗ vỗ bàn, nói với anh thời gian cùng địa điểm.
Cuối cùng liền gọi điện thoại tiếp, bước ra khỏi phòng làm việc.
Sáu giờ chiều, tại một nhà hàng.
Ngụy Tiếu Vũ thật vất vả mới được nghỉ ngơi, liền muốn kéo bạn bè ra ngoài đi ăn chút, hát một tí, thư giãn một tí.
Đồng Kiều đang bị anti-fan mắng nên tâm tình rất kém, căn bản không muốn đi ra ngoài.
Nhưng nhìn Tiếu Vũ cao hứng như vậy, Đồng Kiều không muốn làm mọi người mất hứng, liền đi theo ra ngoài.
Lúc này Ngụy Tiếu Vũ chính đang cùng cô giảng dạy chuyện ngày hôm trước đi tham gia sự kiện.
Nói là, có một người bạn trai mang bạn gái hiện tại làm người mẫu đi sự kiện, vừa vặn gặp bạn gái cũ.
Hai người lên tiếng chào nhau, kết quả anh ta phát hiện bạn gái không thích, nói trong lòng của anh vẫn còn bạn gái cũ.
Người đàn ông đó thấy phiền, lại không có kiên nhẫn dỗ dành con gái, liền nói tùy em nghĩ.
Kết quả nữ người mẫu kia liền nghỉ việc, không cùng nhà thiết kế và ban tổ chức nói một câu liền chạy.
Đồng Kiều nghe được kinh ngạc, nửa ngày mới phun ra một câu, "Thật...thật tùy hứng."
Ngụy Tiếu Vũ hừ một tiếng, "Tùy hứng? Tiền đề của cái tùy hứng này là phải chịu được sự khốc liệt của giới giải trí."
"Cô ấy làm trò như thế thì ra thể thống gì, em nghĩ về sau ai còn dám mời cô ấy, giới thời trang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng phong sát cô ấy thì hoàn toàn có thể."
Đồng Kiều tán đồng gật đầu.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Quan Vĩ Lễ nắm tay Cố Thần Thần đi đến.
Ngụy Tiếu Vũ cùng Cố Thần Thần có quan hệ không tệ, thấy cô ấy đi tới, Ngụy Tiếu Vũ lập tức đứng lên chào hỏi, "Thần Thần."
Đối phương cũng trong nháy mắt buông lỏng tay Quan Vĩ Lễ ra, chạy chậm đến ôm Ngụy Tiếu Vũ, "Tiếu Vũ, đã lâu không gặp."
"Đúng rồi, cậu gần đây bận gì sao?" Cố Thần Thần hỏi.
Ngụy Tiếu Vũ chỉ chỉ Đồng Kiều bên cạnh, nói, "Tớ cùng Đồng Đồng tham gia một chương trình, hiện tại tớ phải đi quảng bá cho phim nữa, thế nên tham gia thêm vài show."
Cố Thần Thần quay đầu nhìn về Đồng Kiều gật đầu cười cười.
Đồng Kiều cũng lễ phép nói câu xin chào.
Nói đến đây đã là lần thứ hai gặp Cố Thần Thần, lần trước nhìn Quan Vĩ Lễ như kia, hẳn là còn đang theo đuổi, nhưng mà mới mấy tháng, lần này hai người cùng nắm tay đi vào với nhau.
Bạn gái của ông chủ, thì chính là bà chủ tương lai.
Đồng Kiều đột nhiên trở nên câu nệ.
Quan Vĩ Lễ rất bất mãn đi tới ôm bả vai Cố Thần Thần, cười nói, "Hai người các em không cần căng thẳng đâu."
Nói xong đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ lên đầu Cố Thần Thần, "Sao nhiệt tình với người khác như thế, mà lại lãnh đạm với anh như vậy hả."
Ngụy Tiếu Vũ đứng gần họ nhất khoa trương lui lại hai bước, "Ếu ui, đừng ân ái trước mặt em, cẩu độc thân không chịu nổi."
Cố Thần Thần thẹn quá mắng câu, "Tại anh đó."
Đồng Kiều bị chọc cười, lúc này, phía sau cô truyền đến một giọng nói trầm thấp, "Vui vẻ như vậy sao."
Đồng Kiều bị giật mình, quay người liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đi tới, khóe miệng mỉm cười, mắt nhìn cô.
Quan Vĩ Lễ giả bộ như kinh ngạc nói "Ui, Ngụy đại gia cũng tới sao."
Nói xong xoay người, một mặt cười gian nói, "Đúng rồi, tôi nói với mấy người một chuyện, mọi người khẳng định không ngờ."
Ngụy Tiếu Vũ nghi hoặc, "Chuyện gì?"
"Anh của em không làm việc, trong thời gian làm việc, xem lén....."
Quan Vĩ Lễ vừa nói ra được nửa, trên vai của anh có thêm một cái bàn tay lớn.
Anh lập tức ngậm mồm lại.
Câu này rất dễ khiến cho người ta mơ màng, Ngụy Tiếu Vũ ngược lại, bao che khuyết điểm, bận bịu giải thích, "Anh của em tuổi đời không còn nhỏ, xem cái đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, Đồng Kiều em nói xem."
Đồng Kiều đứng một bên nằm không cũng trúng đạn.
Cô giả vờ ngu ngơ nghi hoặc, "Ha ha, cái gì?"
Quan Vĩ Lễ nhịn không được cười ha ha, không giải thích.
Lại nhìn mặt Ngụy Cẩn Hằng, đã trở nên xanh xám, không nói một câu liền đi ra ngoại.
Đồng Kiều lanh lẹ kéo tay anh lại, "Anh Ngụy."
Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt ngưng cười, biết Ngụy Cẩn Hằng người này kiêu ngạo, bận bịu đứng đắn giải thích, "Được rồi, không giỡn nữa, thật ra Ngụy đại gia là đi làm xem chương trình giải trí của các em, Tiếu Vũ em đừng nói mò, hủy họai hình tượng của anh em lắm."
Ngụy Tiếu Vũ biết là mình nghĩ liên xiên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Ai ui, tới dùng cơm đi."
Ba người khác đều đi đến bàn ăn, còn tay Ngụy Cẩn Hằng bị Đồng Kiều nắm lấy.
Cô nhỏ giọng trấn an, "Bọn họ nói đùa thôi."
Ngụy Cẩn Hằng xoay người, cúi đầu mắt nhìn tay cô nắm tay mình, giữ im lặng trở tay, đem bàn tay nhỏ của cô giữ trong lòng bàn tay mình, hướng bàn ăn đi đến.
Bị anh tập kích, gương mặt Đồng Kiều liền phản ứng, trong nháy mắt đỏ lên.
Thừa dịp những người khác không chú ý, dùng sức đem tay mình rút ra, nhanh chóng đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, cúi đầu sợ bị người ta nghi ngờ.
Ngụy Tiếu Vũ nhìn anh mình giữ yên lặng ngồi cạnh Đồng Kiều, trong lòng lộ ra một nụ cười thầm.
Trên bàn ăn, có Ngụy Tiếu Vũ cùng Quan Vĩ Lễ hai người dở hơi, bầu không khí muốn tẻ nhạt cũng khó khăn.
Năm người, trong đó bốn người làm việc liên quan tới giới giải trí, chủ đề không thể rời khỏi ba chữ này.
Tính cách Ngụy Tiếu Vũ tùy tiện, nói cũng đặc biệt nhiều, có thể là do kiến thức quá nhiều, cô ấy kể chuyện Kỳ Hoa nhiều nhất.
"Em kể mọi người nghe, lúc trước em đi tuần lễ thời trang ở Paris, gặp một người phụ nữ, sinh hoạt cá nhân có thể gọi là hỗn loạn."
"Chồng của cô ấy là ông chủ của một nhãn hiệu ôtô, về sau bị tai nạn mất hai chân, có thể là do phương diện trên giường không có cách nào thỏa mãn, cô ta liền ở bên ngoài bao nuôi mấy tình nhân, ngày đó em đi ngang qua một quán cà phê, còn chứng kiến cô ta ngồi trên đùi một người đàn ông, hai người không coi ai ra gì mà âu yếm, tay của người đàn ông kia còn luồn vào trong váy cô ta."
Quan Vĩ Lễ nghiêng người, tay trái khoác lên trên thành ghế, tay phải nghịch cái bật lửa, nói, "Người em nói chính là Wall Maylene phải không."
Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc, "Anh biết cô ấy?"
Quan Vĩ Lễ nhẹ hừ một tiếng, "Xin lỗi, không quá quen."
Ánh mắt Cố Thần Thần lập tức chuyển hướng về trên người anh, trên mặt mang nụ cười yếu ớt, "Không quá quen là có ý gì? Không phải từng ngủ qua rồi chứ?"
Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt im lặng, bối rối giải thích, "Em đừng hiểu lầm, chỉ gặp qua trong tiệc rượu thôi, không có cái gì khác...."
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Đồng Kiều nhìn lấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, nhịn không được cười ra tiếng.
Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, "Wall Maylene? Hiện tại là giám đốc công ty ô tô?"
Đồng Kiều nghiêng đầu, nhìn anh, "Anh cũng biết?"
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, "Trước đó anh đi công tác có từng bàn công việc chung."
Khác với phản ứng chất vấn của Cố Thần Thần, Đồng Kiều chỉ gật đầu à thì ra là thế, liền đem ánh mắt quay lại trên người Ngụy Tiếu Vũ.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn gò má của cô, mấp máy môi.
Ăn cơm xong, Ngụy Tiếu Vũ cùng Quan Vĩ Lễ đề nghị đi KTV hát, Đồng Kiều liền nói muốn toilet.
Rửa tay xong, liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đứng cửa thang máy, thấy Đồng Kiều ra, anh ngoắc tay với cô.
Đồng Kiều đi tới, nghi ngờ nói, "Ba người kia đâu?"
"Đi trước rồi." Ngụy Cẩn Hằng trả lời.
Đồng Kiều thuận tay nhấn nút thang máy, "Vậy chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi thôi."
Ngụy Cẩn Hằng lại bắt lấy cổ tay của cô, đưa cô ngăn ở trên vách tường, "Tâm tình không tốt?"
Đồng Kiều ngước mắt nhìn anh, cười nói, "Không có nha."
Ngày hôm nay cô nói mặc dù không nhiều, nhưng trên mặt một mực cười, anh là thần sao, còn có thể thấy được đáy lòng cô không vui?
Ngụy Cẩn Hằng nâng cằm của cô lên, để Đồng Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Đồng Kiều nhìn con mắt sâu hun hút, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, lỗ tai không tự chủ đỏ lên.
"Anh Ngụy, anh đừng như vậy, đợi lát nữa ai thấy được thì không hay đâu."
"Đinh", tại lúc cô nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Ngụy Cẩn Hằng buông cằm của cô, nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, một tay dùng sức, đưa cô kéo vào thang máy.
Cô cũng không rõ Ngụy Cẩn Hằng lúc này thế nào?
Bình thường từ trước đến nay anh thanh lãnh xa cách, vì cái gì hiện tại cô cảm giác trong con ngươi anh chứa sự tức giận?
Đồng Kiều khiếp đảm xê dịch sang bên cạnh.
Thang máy đến tầng một, Đồng Kiều vừa ra liền thấy ba người kia.
Cô giống như là thấy được vị cứu tinh, chạy tới bên Ngụy Tiếu Vũ.
Ngay cả lúc ngồi xe, Đồng Kiều đều giữ im lặng lên xe Ngụy Tiếu Vũ.
Về sau Ngụy Tiếu Vũ, Đồng Kiều cùng Cố Thần Thần ba người một xe.
Quan Vĩ Lễ cùng Ngụy Cẩn Hằng một xe.
Vừa ngồi lên xe, Quan Vĩ Lễ liền không nhịn được hỏi, "Dọa người ta ra nông nỗi thế, cậu làm cái gì?"
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhếch môi không nói lời nào.
Quan Vĩ Lễ thấy anh không để ý tới, cũng không có tiếp tục hỏi, nổ máy, đi theo sau xe Ngụy Tiếu Vũ.
Thời gian trôi qua gần một phút, Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên hỏi một câu, "Cô ấy không ăn giấm có phải bởi vì trong lòng không có tôi?
Quan Vĩ Lễ chuyên tâm lái xe không kịp phản ứng, "Hả?"
Sau đó nghĩ nghĩ, trong nháy mắt hiểu được, cười ra tiếng, "Ngụy đại gia, tính ông già của cậu đâu, sao đột nhiên như trẻ con thế?"
Thấy người ngồi phía sau không để ý tới mình, Quan Vĩ Lễ cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, "Cậu nha, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng không trực tiếp hỏi thật là khiến người ta đau đầu, Thần Thần ghen là bởi vì bọn tôi đã xác nhận quan hệ, tôi là bạn trai cô ấy, cô ấy ghen là chuyện rất bình thường, nhưng cậu và Đồng Kiều thì thế nào, đứng trên lập trường của cô ấy có tư cách gì mà ghen, lại nói, có ăn dấm hay không làm sao cậu biết."
Ngụy Cẩn Hằng lại thuận miệng nói một câu, "Ngày hôm nay tâm tình của cô ấy không tốt."
Quan Vĩ Lễ nhíu mày, "Thật sao, nhưng mà tôi có thể đoán được lí do đấy."
Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu, hỏi lại, "Cậu biết?"
Quan Vĩ Lễ gật đầu, đem chuyện trên mạng kể một lần.
"Nhưng mà cũng không có cách nào khác, làm nghệ sĩ mà không bị chửi là chuyện không thể nào."
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Ngụy Tiếu Vũ trong xe, bật nhạc rất vui sướng, Đồng Kiều ngồi ở phía sau nghe hai người phía trước nói chuyện phiếm.
Đến bãi đỗ xe, năm người tập hợp.
Ngụy Tiếu Vũ dẫn đầu đi vào, Quan Vĩ Lễ vừa xuống xe liền dính chặt lấy Cố Thần Thần.
Đồng Kiều vừa định theo sau, cổ tay của cô đột nhiên bị người ta tóm lấy.
Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhã của Ngụy Cẩn Hằng, "Đi theo tôi."
[ Tôi vừa mạnh dạn đào hố thêm một truyện nữa mng ơi ủng hộ mình nha =))))) ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook