Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
-
Chương 2: Sẽ không phải bạn gái chứ? Không phải
Edit: melbournje
🤤
Trong phòng ngủ một có một mùi thơm toả ra, hương vị rất nhạt, như có như không.
Cùng với mùi Trầm Hương ở thư phòng khác biệt, bất quá Đồng Kiều đối với mùi thơm hoa cỏ này không hiểu, chỉ cảm thấy rất dễ chịu.
Đồng Kiều giật giật thân thể đau nhức, mỏi mệt mở mắt.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn màu cam nhạt, bốn phía lờ mờ, nhưng còn có thể thấy mơ hồ xung quanh, gian phòng rất lớn, cửa sổ được kéo rèm lại, cản trở tất cả các ánh sáng bên ngoài.
Người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, kính mắt gọng vàng bị anh tháo xuống đặt ở tủ cạnh giường.
Đồng Kiều rón rén đem tay của anh từ trên người mình dời đi, vịn giường đứng dậy.
Hậu quả của thể dục quá độ chính là hai chân bất lực không thể chống đỡ thân thể nặng nề của cô.
Cả người cô trực tiếp xụi lơ, ngồi xuống thảm.
Lúc này, người đàn ông đang ngủ say dĩ nhiên mở mắt, ngồi ở trên giường như cười như không mà nhìn cô.
Đồng Kiều mặt đỏ bừng, xấu hổ giận dữ nói: "Đừng nhìn."
Người đàn ông đối với cô cười, duỗi bàn tay thon dài rộng lượng ra, đưa cô từ trên thảm kéo lên.
"Đi đâu?" Thanh âm của anh đã trầm thấp, lúc này lại vừa tỉnh ngủ, khàn một cách đặc biệt, hận không thể khắc đến tận xương.
"Toilet." Cô lần nữa đứng dậy, cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu bên hông, giống như chạy tới toilet.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô thẹn quá thành giận đang rửa tay, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.
Đeo kính mắt bên cạnh lên, mở điện thoại nhìn thoáng qua, hiện tại đã là ba giờ sáng.
Có một tin nhắn được gửi đến lúc 00h08".
Cao Viễn: "Ngụy Tổng, làm xong rồi."
** *
Rạng sáng, năm giờ, Lưu Kỳ ngủ say, điện thoại để cạnh một mực chấn động.
Ánh mắt anh ta trợn lên, trực tiếp cầm lấy điện thoại nhận, giọng điệu bất thiện hỏi: "Alo, ai đấy?"
"Anh Lưu, tôi là trợ lý Tiểu Lưu của Trương Cưu."
"Gọi điện sớm như vậy làm gì?"
"Weibo nổ rồi, anh Cưu lại lên hot search."
Lưu Kỳ giọng điệu không tốt nói: "Cái gì mà lên hot search, anh ta lúc đầu chẳng phải đang chễm chệ trên hot search rồi sao, chính tôi đang nghĩ biện pháp giải quyết, gấp làm gì chứ."
Người bên kia gấp sắp khóc: "Không phải không phải, là chuyện bạn gái của anh Cưu bị lộ ra rồi."
Nghe nói như thế, Lưu Kỳ trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, mở to mắt hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Bạn gái của Trương Cưu bị bóc ra rồi? Là ai? Đồng Kiều sao?"
"Không phải Đồng Kiều, là Liễu Khiết."
"Cái gì?" Nghe được cái tên này, Lưu Kỳ trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, giọng cao vót.
"Anh Cưu bảo tôi hỏi anh, chuyện của anh cùng Đồng Kiều thế nào? Cô ấy đến cùng đồng ý làm "bạn gái" của anh Cưu sao? Lúc này để có thể nhanh chóng giải quyết việc này biện pháp chỉ có thể để hai người họ cùng chung một chỗ rồi bác bỏ tin đồn."
"Móa nó, hôm qua giữa trưa tôi cùng cô ta nói được rồi, kết quả buổi tối tôi liền gọi điện thoại thì không nghe máy, tôi hiện tại liền đi bệnh viện tìm cô ta."
Nói xong Lưu Kỳ cúp điện thoại, từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng leo lên Weibo.
Nhìn thấy hot search thứ nhất, bạn gái của Trương Cưu.
Bấm vào liền thấy một câu: Bạn gái của Trương Cưu tên là Liễu Khiết, là thiên kim của tập đoàn Lâm thị, 19 tuổi, hiện đang học đại học năm hai ở trường đại học Giang Tân, năm ngoái tháng chín hẹn hò cùng với Trương Cưu, Trương Cưu cùng bạn gái cũ chia tay vào tháng một năm nay, nói cách khác là có bốn tháng bên cô người yêu mới này, Trương Cưu một chân đạp hai thuyền....
Chủ blog rõ ràng chính là anti fan của Trương Cưu, đem Trương Cưu viết không còn gì khác, up weibo mới hơn 5 tiếng, đã hơn năm trăm ngàn lượt like, bình luận hơn bảy trăm ngàn, số tương tác vượt qua triệu.
Từ sáng sớm đã up weibo, đối phương rõ ràng có chuẩn bị, muốn bọn họ trở tay không kịp.
Lưu Kỳ tức hổn hển mắng câu: Con mẹ nó chứ.
Anh ta thay quần áo, không kịp rửa mặt liền lái xe bay thẳng đến bệnh viện ung thư Lâm Hà.
Sáu giờ rưỡi, Ngụy Cẩn Hằng đúng giờ rời giường.
Đồng Kiều bị giày vò đến kiệt sức cũng không thể không đứng lên đi theo.
Cô rời giường liền bật nguồn điện thoại, hôm qua cô đang ngồi ăn cơm cùng Ngụy Cẩn Hằng, một bên điện thoại di động cứ vang lên.
Ngụy Cẩn Hằng thấy cô nhìn chằm chằm lấy điện thoại, một mặt xoắn xuýt phân vân nên nghe hay không nghe.
Anh lập tức liền đoán được đối phương là ai: "Người đại diện của cô?"
Đồng Kiều giữ im lặng gật đầu.
Kết quả, người đàn ông này trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
"Ài..." Đồng Kiều đưa tay muốn ngăn cản.
Màn hình điện thoại di động đã đen ngòm.
Ngụy Cẩn Hằng giống như không có chuyện gì xảy ra: "Tiếp tục ăn cơm đi."
Đồng Kiều hiểu rõ ý của anh: Xảy ra chuyện, thì để anh giải quyết.
Điện thoại vừa mở, từng tin nhắn oanh tạc gửi đến.
Wechat, tin nhắn, đều 30+.
Điện thoại lập tức nhận được hơn sáu mươi thông báo.
Cô chưa kịp thấy rõ, một cuộc điện thoại lần nữa gọi tới.
Cô nhìn thấy không phải Lưu Kỳ gọi, hơi kinh ngạc.
"Alo, ba."
"Kiều Kiều, con đang ở đâu?"
"Con đang ở bên ngoài quay phim."
"Con đừng gạt ba, vừa rồi người đại diện của con đến đây, nói con làm trái với
hợp đồng, muốn kiện con, con gái, con nói cho ba đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao lại làm trái với hợp đồng của công ty?" Ba Đồng càng nói càng sốt ruột.
Đồng Kiều nghe xong, từ trên ghế salon đứng lên.
Lưu Kỳ quả nhiên đến bệnh viện.
Cô một bên an ủi ba nói không có việc gì, một bên nhanh chóng hướng tới phía cửa mà đi.
Vội vàng hấp tấp cầm túi của mình, cúp điện thoại liền vội vàng đi giày.
Dì Trương từ trong phòng bếp đi ra hỏi: "Tiểu Đồng, sao mà gấp vậy?"
"Dì Trương, con có việc phải đi tới bệnh viện, dì giúp con nói với Ngụy Tổng một chút, con đi trước."
"Ài con đợi một chút, điểm tâm một chút nữa là làm xong rồi, ở lại ăn chút hẵng đi."
Đồng Kiều mở cửa, sốt ruột nói: "Không còn kịp rồi, con đi trước."
Sau năm mươi phút, Đồng Kiều xuất hiện tại cửa phòng bệnh của ba.
Cô còn chưa có đi vào liền bị Lưu Kỳ ngăn lại ở cửa, cưỡng ép kéo cô kéo đến chỗ vắng vẻ của cầu thang.
Lưu Kỳ cắn răng gầm nhẹ: "Đồng Kiều, cô điên rồi sao? Một đêm này cô đi đâu, không biết tôi đang tìm cô sao? Hôm qua ở công ty không phải đáp ứng rồi, ngày hôm nay trực tiếp tắt máy, chơi trò mất tích là sao?"
Đồng Kiều không cam lòng chịu yếu thế: "Chuyện này tôi chưa bao giờ gật đầu đáp ứng, hôm qua tôi cũng chỉ là nói cân nhắc, tắt điện thoại chính là đáp án mà tôi đưa ra cho anh, chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao?"
Lưu Kỳ tức đến mặt đỏ rần: "Cô!"
Đồng Kiều đem ngón trỏ của anh ta đang chỉ vào mặt cô, vặn ngược lại, chỉ vào mặt anh ta: "Tôi cảm thấy tôi làm cũng không quá phận, ngược lại là anh, làm người đại diện của tôi thôi, dĩ nhiên bắt tôi đi làm cũng phải lẽ, nhưng biết rõ ba tôi bị bệnh nặng, lại còn đến đây hù doạ ba tôi bảo tôi làm trái hợp đồng, là anh quá đáng mới đúng."
Lưu Kỳ híp mắt nhìn Đồng Kiều: "Xem ra cô thật sự không biết mình đang diễn trò hề gì."
Nghe lời uy hiếp của anh ta, Đồng Kiều chột dạ nháy nháy mắt, nhưng nghĩ đến ba trong phòng bệnh lo sợ bất an, vì cô lo cho ba mẹ, ánh mắt của cô trong nháy mắt kiên định, sắc bén.
Lưu Kỳ giận quá mà cười: "Được, cô giỏi đấy, để tôi xem cô có thể cứng rắn tới khi nào."
Nói xong tức giận hừ một tiếng, lúc bỏ đi, không biết là vô tình hay cố ý, anh ta hung hăng va vào bả vai Đồng Kiều một phát.
Để Đồng Kiều cả người đang khó chịu trực tiếp lui lại, đâm vào trên vách tường, đôi mi thanh tú nhăn lại vì đau.
Tại văn phòng giám đốc của Thuỵ Tân:
"Ai da, Ngụy đại gia làm sao có thời gian đến cái chỗ này của tôi ngồi thế." Một người nam mặc tây trang màu đen trêu đùa.
Ngụy đại gia là tên biệt hiệu nhóm bạn của Ngụy Cẩn Hằng đặt cho.
Chủ yếu là anh mới hơn hai mươi tuổi, tính cách lại trầm ổn quá mức, liền ngay cả sở thích cũng khác bọn họ.
Bọn họ thích chơi game, đi bar, các loại xe thể thao.
Mà anh thì thích đồ chơi văn hoá, trà đạo, những này đều dành cho mấy ông lão 4-50 tuổi thôi.
Trên miệng trêu chọc, nhưng tay đã làm tư thế mời ngồi với Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng cũng không khách khí với anh, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, vào chủ đề: "Hôm nay tôi tới là có người muốn đề cử cho cậu."
Quan Vĩ Lễ hứng thú nhíu nhíu mày: "Đề cử người? Ai nha?"
"Diễn viên, Đồng Kiều."
"Ai ui, nữ sao? Vậy tôi liền hiếu kỳ, người phụ nữ dung mạo ra sao mới có thể khiến cậu tự mình giới thiệu đây."
Ngụy Cẩn Hằng đối với việc anh ba hoa đã sớm quen thuộc, biện pháp đối phó chính là không để ý tới.
Anh bưng chén lên nhấp một ngụm trà, nhíu mày ghét bỏ nhìn nước trong ly, đem chén nước một lần nữa buông xuống, nói sang chuyện khác: "Trà quá nhạt."
Quan Vĩ Lễ thuận miệng trả lời: "Tôi lại không thích cái đồ chơi này, cậu là bị những cái trà ngon kia nuôi kén miệng, mấy cái trà bình thường này tất nhiên không hợp khẩu vị rồi." Nói xong tiếp tục đem chủ đề lại lượn trở về.
"Cái người Đồng Kiều cùng cậu quan hệ thế nào?"
Ngụy Cẩn Hằng lắc cái vòng đeo ở cổ tay trái mình, lần nữa lựa chọn trầm mặc.
Quan Vĩ Lễ hào hứng không giảm chút nào: "Sẽ không phải bạn gái chứ?"
Ngụy Cẩn Hằng có chút ngước mắt, nhìn anh một cái, lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: "Không phải."
🤤
Trong phòng ngủ một có một mùi thơm toả ra, hương vị rất nhạt, như có như không.
Cùng với mùi Trầm Hương ở thư phòng khác biệt, bất quá Đồng Kiều đối với mùi thơm hoa cỏ này không hiểu, chỉ cảm thấy rất dễ chịu.
Đồng Kiều giật giật thân thể đau nhức, mỏi mệt mở mắt.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn màu cam nhạt, bốn phía lờ mờ, nhưng còn có thể thấy mơ hồ xung quanh, gian phòng rất lớn, cửa sổ được kéo rèm lại, cản trở tất cả các ánh sáng bên ngoài.
Người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, kính mắt gọng vàng bị anh tháo xuống đặt ở tủ cạnh giường.
Đồng Kiều rón rén đem tay của anh từ trên người mình dời đi, vịn giường đứng dậy.
Hậu quả của thể dục quá độ chính là hai chân bất lực không thể chống đỡ thân thể nặng nề của cô.
Cả người cô trực tiếp xụi lơ, ngồi xuống thảm.
Lúc này, người đàn ông đang ngủ say dĩ nhiên mở mắt, ngồi ở trên giường như cười như không mà nhìn cô.
Đồng Kiều mặt đỏ bừng, xấu hổ giận dữ nói: "Đừng nhìn."
Người đàn ông đối với cô cười, duỗi bàn tay thon dài rộng lượng ra, đưa cô từ trên thảm kéo lên.
"Đi đâu?" Thanh âm của anh đã trầm thấp, lúc này lại vừa tỉnh ngủ, khàn một cách đặc biệt, hận không thể khắc đến tận xương.
"Toilet." Cô lần nữa đứng dậy, cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu bên hông, giống như chạy tới toilet.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô thẹn quá thành giận đang rửa tay, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.
Đeo kính mắt bên cạnh lên, mở điện thoại nhìn thoáng qua, hiện tại đã là ba giờ sáng.
Có một tin nhắn được gửi đến lúc 00h08".
Cao Viễn: "Ngụy Tổng, làm xong rồi."
** *
Rạng sáng, năm giờ, Lưu Kỳ ngủ say, điện thoại để cạnh một mực chấn động.
Ánh mắt anh ta trợn lên, trực tiếp cầm lấy điện thoại nhận, giọng điệu bất thiện hỏi: "Alo, ai đấy?"
"Anh Lưu, tôi là trợ lý Tiểu Lưu của Trương Cưu."
"Gọi điện sớm như vậy làm gì?"
"Weibo nổ rồi, anh Cưu lại lên hot search."
Lưu Kỳ giọng điệu không tốt nói: "Cái gì mà lên hot search, anh ta lúc đầu chẳng phải đang chễm chệ trên hot search rồi sao, chính tôi đang nghĩ biện pháp giải quyết, gấp làm gì chứ."
Người bên kia gấp sắp khóc: "Không phải không phải, là chuyện bạn gái của anh Cưu bị lộ ra rồi."
Nghe nói như thế, Lưu Kỳ trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, mở to mắt hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Bạn gái của Trương Cưu bị bóc ra rồi? Là ai? Đồng Kiều sao?"
"Không phải Đồng Kiều, là Liễu Khiết."
"Cái gì?" Nghe được cái tên này, Lưu Kỳ trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, giọng cao vót.
"Anh Cưu bảo tôi hỏi anh, chuyện của anh cùng Đồng Kiều thế nào? Cô ấy đến cùng đồng ý làm "bạn gái" của anh Cưu sao? Lúc này để có thể nhanh chóng giải quyết việc này biện pháp chỉ có thể để hai người họ cùng chung một chỗ rồi bác bỏ tin đồn."
"Móa nó, hôm qua giữa trưa tôi cùng cô ta nói được rồi, kết quả buổi tối tôi liền gọi điện thoại thì không nghe máy, tôi hiện tại liền đi bệnh viện tìm cô ta."
Nói xong Lưu Kỳ cúp điện thoại, từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng leo lên Weibo.
Nhìn thấy hot search thứ nhất, bạn gái của Trương Cưu.
Bấm vào liền thấy một câu: Bạn gái của Trương Cưu tên là Liễu Khiết, là thiên kim của tập đoàn Lâm thị, 19 tuổi, hiện đang học đại học năm hai ở trường đại học Giang Tân, năm ngoái tháng chín hẹn hò cùng với Trương Cưu, Trương Cưu cùng bạn gái cũ chia tay vào tháng một năm nay, nói cách khác là có bốn tháng bên cô người yêu mới này, Trương Cưu một chân đạp hai thuyền....
Chủ blog rõ ràng chính là anti fan của Trương Cưu, đem Trương Cưu viết không còn gì khác, up weibo mới hơn 5 tiếng, đã hơn năm trăm ngàn lượt like, bình luận hơn bảy trăm ngàn, số tương tác vượt qua triệu.
Từ sáng sớm đã up weibo, đối phương rõ ràng có chuẩn bị, muốn bọn họ trở tay không kịp.
Lưu Kỳ tức hổn hển mắng câu: Con mẹ nó chứ.
Anh ta thay quần áo, không kịp rửa mặt liền lái xe bay thẳng đến bệnh viện ung thư Lâm Hà.
Sáu giờ rưỡi, Ngụy Cẩn Hằng đúng giờ rời giường.
Đồng Kiều bị giày vò đến kiệt sức cũng không thể không đứng lên đi theo.
Cô rời giường liền bật nguồn điện thoại, hôm qua cô đang ngồi ăn cơm cùng Ngụy Cẩn Hằng, một bên điện thoại di động cứ vang lên.
Ngụy Cẩn Hằng thấy cô nhìn chằm chằm lấy điện thoại, một mặt xoắn xuýt phân vân nên nghe hay không nghe.
Anh lập tức liền đoán được đối phương là ai: "Người đại diện của cô?"
Đồng Kiều giữ im lặng gật đầu.
Kết quả, người đàn ông này trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
"Ài..." Đồng Kiều đưa tay muốn ngăn cản.
Màn hình điện thoại di động đã đen ngòm.
Ngụy Cẩn Hằng giống như không có chuyện gì xảy ra: "Tiếp tục ăn cơm đi."
Đồng Kiều hiểu rõ ý của anh: Xảy ra chuyện, thì để anh giải quyết.
Điện thoại vừa mở, từng tin nhắn oanh tạc gửi đến.
Wechat, tin nhắn, đều 30+.
Điện thoại lập tức nhận được hơn sáu mươi thông báo.
Cô chưa kịp thấy rõ, một cuộc điện thoại lần nữa gọi tới.
Cô nhìn thấy không phải Lưu Kỳ gọi, hơi kinh ngạc.
"Alo, ba."
"Kiều Kiều, con đang ở đâu?"
"Con đang ở bên ngoài quay phim."
"Con đừng gạt ba, vừa rồi người đại diện của con đến đây, nói con làm trái với
hợp đồng, muốn kiện con, con gái, con nói cho ba đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao lại làm trái với hợp đồng của công ty?" Ba Đồng càng nói càng sốt ruột.
Đồng Kiều nghe xong, từ trên ghế salon đứng lên.
Lưu Kỳ quả nhiên đến bệnh viện.
Cô một bên an ủi ba nói không có việc gì, một bên nhanh chóng hướng tới phía cửa mà đi.
Vội vàng hấp tấp cầm túi của mình, cúp điện thoại liền vội vàng đi giày.
Dì Trương từ trong phòng bếp đi ra hỏi: "Tiểu Đồng, sao mà gấp vậy?"
"Dì Trương, con có việc phải đi tới bệnh viện, dì giúp con nói với Ngụy Tổng một chút, con đi trước."
"Ài con đợi một chút, điểm tâm một chút nữa là làm xong rồi, ở lại ăn chút hẵng đi."
Đồng Kiều mở cửa, sốt ruột nói: "Không còn kịp rồi, con đi trước."
Sau năm mươi phút, Đồng Kiều xuất hiện tại cửa phòng bệnh của ba.
Cô còn chưa có đi vào liền bị Lưu Kỳ ngăn lại ở cửa, cưỡng ép kéo cô kéo đến chỗ vắng vẻ của cầu thang.
Lưu Kỳ cắn răng gầm nhẹ: "Đồng Kiều, cô điên rồi sao? Một đêm này cô đi đâu, không biết tôi đang tìm cô sao? Hôm qua ở công ty không phải đáp ứng rồi, ngày hôm nay trực tiếp tắt máy, chơi trò mất tích là sao?"
Đồng Kiều không cam lòng chịu yếu thế: "Chuyện này tôi chưa bao giờ gật đầu đáp ứng, hôm qua tôi cũng chỉ là nói cân nhắc, tắt điện thoại chính là đáp án mà tôi đưa ra cho anh, chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao?"
Lưu Kỳ tức đến mặt đỏ rần: "Cô!"
Đồng Kiều đem ngón trỏ của anh ta đang chỉ vào mặt cô, vặn ngược lại, chỉ vào mặt anh ta: "Tôi cảm thấy tôi làm cũng không quá phận, ngược lại là anh, làm người đại diện của tôi thôi, dĩ nhiên bắt tôi đi làm cũng phải lẽ, nhưng biết rõ ba tôi bị bệnh nặng, lại còn đến đây hù doạ ba tôi bảo tôi làm trái hợp đồng, là anh quá đáng mới đúng."
Lưu Kỳ híp mắt nhìn Đồng Kiều: "Xem ra cô thật sự không biết mình đang diễn trò hề gì."
Nghe lời uy hiếp của anh ta, Đồng Kiều chột dạ nháy nháy mắt, nhưng nghĩ đến ba trong phòng bệnh lo sợ bất an, vì cô lo cho ba mẹ, ánh mắt của cô trong nháy mắt kiên định, sắc bén.
Lưu Kỳ giận quá mà cười: "Được, cô giỏi đấy, để tôi xem cô có thể cứng rắn tới khi nào."
Nói xong tức giận hừ một tiếng, lúc bỏ đi, không biết là vô tình hay cố ý, anh ta hung hăng va vào bả vai Đồng Kiều một phát.
Để Đồng Kiều cả người đang khó chịu trực tiếp lui lại, đâm vào trên vách tường, đôi mi thanh tú nhăn lại vì đau.
Tại văn phòng giám đốc của Thuỵ Tân:
"Ai da, Ngụy đại gia làm sao có thời gian đến cái chỗ này của tôi ngồi thế." Một người nam mặc tây trang màu đen trêu đùa.
Ngụy đại gia là tên biệt hiệu nhóm bạn của Ngụy Cẩn Hằng đặt cho.
Chủ yếu là anh mới hơn hai mươi tuổi, tính cách lại trầm ổn quá mức, liền ngay cả sở thích cũng khác bọn họ.
Bọn họ thích chơi game, đi bar, các loại xe thể thao.
Mà anh thì thích đồ chơi văn hoá, trà đạo, những này đều dành cho mấy ông lão 4-50 tuổi thôi.
Trên miệng trêu chọc, nhưng tay đã làm tư thế mời ngồi với Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng cũng không khách khí với anh, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, vào chủ đề: "Hôm nay tôi tới là có người muốn đề cử cho cậu."
Quan Vĩ Lễ hứng thú nhíu nhíu mày: "Đề cử người? Ai nha?"
"Diễn viên, Đồng Kiều."
"Ai ui, nữ sao? Vậy tôi liền hiếu kỳ, người phụ nữ dung mạo ra sao mới có thể khiến cậu tự mình giới thiệu đây."
Ngụy Cẩn Hằng đối với việc anh ba hoa đã sớm quen thuộc, biện pháp đối phó chính là không để ý tới.
Anh bưng chén lên nhấp một ngụm trà, nhíu mày ghét bỏ nhìn nước trong ly, đem chén nước một lần nữa buông xuống, nói sang chuyện khác: "Trà quá nhạt."
Quan Vĩ Lễ thuận miệng trả lời: "Tôi lại không thích cái đồ chơi này, cậu là bị những cái trà ngon kia nuôi kén miệng, mấy cái trà bình thường này tất nhiên không hợp khẩu vị rồi." Nói xong tiếp tục đem chủ đề lại lượn trở về.
"Cái người Đồng Kiều cùng cậu quan hệ thế nào?"
Ngụy Cẩn Hằng lắc cái vòng đeo ở cổ tay trái mình, lần nữa lựa chọn trầm mặc.
Quan Vĩ Lễ hào hứng không giảm chút nào: "Sẽ không phải bạn gái chứ?"
Ngụy Cẩn Hằng có chút ngước mắt, nhìn anh một cái, lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: "Không phải."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook