Sau khi sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy Đại phu nhân, nàng vẫn tràn đầy tinh thần, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua rất thân thiện nhưng lại có sự xa cách với mọi người.

Lớp áo ngoài màu đỏ sẫm thêu cá vàng vui đùa với tảo biển, với viền gấm rộng ba đốt tay, bên trong là một chiếc áo khoác màu xanh đá hoa văn chim ngậm cành cúc, làn váy màu tối bên dưới, mép váy thêu đường viền hoa phức tạp, trên đầu đeo trâm cài ngọc mã não chất lượng vô cùng tốt, trang điểm thật sự là trong phú quý lộ ra vẻ trang nhã, dáng vẻ cao quý trước sau như một.

Hai tỷ đệ Minh Yên hành lễ đứng ở một bên, Úc Dương cố ý đứng cách Minh Yên hai bước chân, mặc dù Úc Dương còn nhỏ tuổi, nhưng sống nhiều năm ở ngoài phủ, tiếp xúc với xã hội này sớm hơn những đứa trẻ bình thường sống trong nhà cao cửa rộng, bởi vậy cậu rất hiểu đường cong quẹo ở phương diện này.

Nếu bản thân biểu hiện quá rõ ràng cũng sẽ bị người ta cho rằng cố ý bất hòa với tỷ tỷ ruột của mình, sẽ bị Đại phu nhân khôn khéo nhìn ra kẽ hở, nếu biểu hiện quá nhỏ mọn hẹp hòi, Đại phu nhân sẽ nghi ngờ, cho rằng hai tỷ đệ thông đồng lừa gạt bà, chỉ có biểu hiện đúng mức, trong xa lánh mang theo chút chán ghét, còn có chút xấu hổ, người có khôn khéo mấy cũng sẽ không nghi ngờ.

Quả nhiên Đại phu nhân chú ý tới động tác nhỏ của Úc Dương, nhìn Úc Dương liếc nhìn tỷ tỷ ruột của mình, trong mắt mang theo chút chán ghét xen lẫn chút xa lánh, còn có một chút do dự không thể nói rõ, ánh mắt Đại phu nhân sáng lên, xem ra tình cảm của hai tỷ đệ này không tốt mấy.

Bà không hy vọng tình cảm của bọn họ quá tốt, tình cảm của bọn họ tốt thì xem đích mẫu bà đây có địa vị gì? Nếu nuôi dưỡng Dương ca nhi dưới danh nghĩa của mình, vậy Dương ca nhi cũng chỉ có thể thân thiết với hai nữ nhi ruột của bà, còn bất kể là ai cũng phải tránh sang một bên.

Nghĩ tới đây, bà vươn tay ra vẫy gọi Úc Dương qua, vẻ mặt mang theo ý cười hỏi: “Dương ca nhi, con có từng đi học chưa? Di nương có từng mời tiên sinh cho con không?”

Úc Dương ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, hai mắt trong trẻo mang theo từng tia ánh sáng, lớn tiếng trả lời: “Di nương con chưa từng mời tiên sinh cho con, chỉ để cho con sống ở trong trường tư thục của người ta hai năm. Di nương nói chuyện gì cũng phải nghe theo mẫu thân, mẫu thân nói mời tiên sinh thì mới có thể mời tiên sinh được, làm thiếp thất phải an phận biết lễ nghĩa, di nương không dám tự ý nắm giữ, cho nên…”

Nói đến đây Úc Dương khổ sở cúi đầu xuống, hai tay nhỏ xoắn lại với nhau, vẻ mặt khát vọng cùng chờ đợi.

Đại phu nhân chưa từng nghĩ tới Mai thị thật sự là một người an phận, nếu biết như vậy đáng lẽ ra nên sớm đưa mẹ con bọn họ vào phủ sớm mấy năm… Nghĩ tới đây thì cười lạnh một tiếng, nếu không phải Mai thị không chịu được nữa mà chết đi, chỉ sợ trượng phu tốt của bà sẽ không nói cho bà biết ở bên ngoài ông vẫn còn hai đứa con!

Nghĩ tới đây ánh mắt biến đổi, nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu nhát gan của Minh Yên, lại nhìn vẻ mặt mất mát của Úc Dương, trái tim hoàn hoãn lại, may mà hai đứa bé này nhìn cũng không phải thuộc loại khó xơi, chỉ cần có thể giữ tốt là được, sau này thứ nữ vẫn có thể vì Úc phủ mà lấy được chút lễ nghi từ quan hệ thông gia, chỉ cần Dương ca nhi thân thiết với mình một chút, với lại quan sát mấy năm, sau này làm đích tử[1] cũng không phải không được…

[1] Đích tử: con trai trưởng

Bên này Đại phu nhân tính toán trong đầu, bên kia Minh Yên âm thầm giễu cợt vài tiếng ở trong lòng, nếu không phải biết rõ tính tình của Đại phu nhân, nàng làm sao dám bước chân vào nơi này, thiếu nợ nàng, sớm muộn gì cũng phải trả!

Nói chuyện được một lát thì Đại phu nhân nói: “Hai con cũng mệt rồi đi về nghỉ ngơi trước đi, ta đã cho người sắp xếp viện cho hai con, Dương ca nhi không thích hợp ở nội viện, mười tuổi nam nữ khác biệt rồi, sẽ ở ngoại viện.”

Úc Dương sảng khoái đồng ý, hiển nhiên cậu cũng không có ý định ở nội viện, chỉ có ở ngoại viện mới có thể có cơ hội va chạm nhiều hơn, mới có thể có nhiều cơ hội để học hỏi, rồi học được nhiều bản lĩnh để bảo vệ tỷ tỷ.

Minh Yên cáo từ đi ra ngoài, nhìn Úc Dương kiên định theo ma ma quản sự đi ngoại viện, vì sợ bị người ta nhìn ra sự bất thường nên chỉ có thể cứng lòng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái. Khóe mắt Minh Yên hơi có ý cười, Tô ma ma ở một bên dò xét hỏi, “Thất tiểu thư, dường như cô và Nhị thiếu gia…”

Minh Yên nghe vậy nét mặthơi cứng lại, vội vàng nói: “Tô ma ma lo lắng quá rồi, tình cảm của ta và Dương ca nhi rất tốt, chỉ là đột nhiên tới đây vẫn chưa thích ứng mà thôi, người đừng nghĩ nhiều.”

Tô ma ma thường thấy cảnh đời, nhìn dáng vẻ này của Minh Yên là biết ngay nàng đang nói dối, người sáng suốt cũng nhìn ra được tỷ đệ bọn họ có phần xa cách, mặc dù không biết là gì cái gì nhưng cũng không tính là chuyện xấu.

Tô ma ma do dự một lát, nhìn Minh Yên gầy yếu, thở dài một tiếng, nói, “Thất tiểu thư, mọi việc phải nghĩ thông một chút, vì tương lai của Nhị thiếu gia… Hôm nay như thế này cũng là tốt rồi!”

Cơ thể Minh Yên tức thời lay nhẹ, tay cầm khăn tơ tằm che miệng, trong ánh mắt mang theo chút hoảng sợ nhìn Tô ma ma, dường như bị lời của bà ta hù sợ, Tô ma ma thấy vậy trong lòng càng có chút thương xót, nhưng thương thì thương thế thôi, trên đời này có ai mà được cung cấp vô điều kiện đâu.

Nhìn Thất tiểu thư là biết người có bản tính giữ phép tắc, Tô ma ma nhìn quen người đời, vẫn có thể nhận ra Minh Yên người thông minh, trống kêu khỏi cần búa tạ, cuối cùng cũng sẽ rõ thôi.

Minh Yên đi phía sau Tô ma ma, nàng hiểu ý của Tô ma ma, là muốn nàng giữ một khoảng cách với Úc Dương, có thể thiện ý nhắc nhở nàng như vậy, mấy năm này Tô ma ma cũng mềm lòng ra không ít, dường như không còn lòng dạ độc ác như mấy năm trước nữa.

“Chính là chỗ này, vị trí của viện Trúc Ẩn đẹp và tĩnh mịch, có hai cửa trước và sau để đi vào, Thất tiểu thư ở đây là quá hời rồi.” Tô ma ma cười nói, vươn tay đẩy cửa chính ra, để Minh Yên đi vào trong.

Nếu thật sự không hiểu việc đời, chưa từng sống trong Úc phủ, sợ là Minh Yên sẽ tin lời của bà ta. Chỉ là nàng lớn lên ở Úc phủ, vô cùng hiểu rõ từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch? Lừa quỷ à, cái nơi hoang vắng nhất, không có ai ở lại để cho nàng ở, thật đúng là xem như ban ơn rồi!

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra, Minh Yên ngượng ngùng cười, nói: “Sao mẫu thân lại biết ta thích yên tĩnh vậy? Xem ra lời di nương nói thật sự đúng, mẫu thân rất hiền lành, Tiểu Thất thật sự có phúc phận.”

Tô ma ma nhìn Minh Yên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, không biết sao trong lòng lại có chút không đành lòng, vừa cười vừa nói: “Trong này đã có sẵn nha hoàn bà tử, đều phục dịch viện Trúc Ẩn từ lúc đầu, nếu bọn họ không nghe theo sai bảo của Thất tiểu thư thì cô có thể nói cho lão bà ta biết.”

“Cảm ơn Tô ma ma, nhất định mọi người sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra đâu.” Minh Yên níu lấy góc áo nói, trong vẻ mặt tươi cười thân thiết xen lẫn vẻ bất an. Tô ma ma càng nhìn càng thấy mềm lòng, tập họp đủ người lại dạy bảo một phen, lúc này mới trở về phục mệnh.

Thật ra dù Tô ma ma không giới thiệu thì Minh Yên cũng biết những người này, Tuyết Hủy vì không muốn làm nha đầu thông phòng cho Úc Duy Chương nên bị Đại phu nhân đánh cho một trận rồi đuổi đến viện Trúc Ẩn. Tuyết Hủy rất xinh đẹp, có khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, nhất là đôi mắt lấp lánh như ánh sao, khó trách Đại phu nhân cũng động lòng để nàng ấy làm nha đầu thông phòng để củng cố sự sủng ái của mình.

Ký Dung, là nô tỳ luôn giữ phép tắc, bởi vì quá đàng hoàng cho nên không có địa vị gì trong phủ này, ngay cả nương của mình cũng chỉ có thể làm người hầu ở nơi không có béo bở gì, là một người nói chuyện làm việc luôn ổn trọng, lúc còn là Lan Nhụy nàng biết Ký Dung là người đáng tin.

Liên Song và Nguyên Lăng vẫn còn là tiểu nha đầu, ngoài ra còn có bà tử giữ cửa, bà tử quét dọn, viện này nhiều người như vậy, thật sự quạnh quẽ mà.

Tuyết Hủy cực kì cởi mở, không vì bị sắp xếp đến đây mà buồn bực không vui, chỉ thấy nàng ấy tiến lên một bước vén rèm cho Minh Yên, nói: “Thất tiểu thư mau vào phòng đi, bên ngoài gắt lắm, đừng để bị nóng.”

Minh Yên dịu dàng cười gật đầu, xoay người nói với mọi người: “Tất cả giải tán đi, trời nắng nóng đừng đứng ở đây hứng nóng.”

“Tạ ơn Thất tiểu thư.” Mọi người vội vàng cất giọng đáp lại, nhìn Minh Yên vào phòng lúc này mới giải tán hết, hai bà tử đi cùng nhau lẩm bẩm, mấy tiểu nha đầu có chút lo sợ bất an không biết chủ tử mới tới tính tình như thế nào, trong lúc nhất thời không dám nói chuyện lớn tiếng.

Dọc trên đường đi, Minh Yên nhìn ra được ở viện Trúc Ẩn này ngoài trừ một rừng trúc xanh tươi ướt át ở góc tường, một gạch một ngói nơi này, góc cạnh cánh cửa sổ đều rất cũ kỹ, mặc dù cửa sổ được sơn mới lại, màn cửa sổ cũng được dán mới, nhưng vẫn không che giấu được mùi lụn bại phát ra từ trong khung.

Trong phòng có một bàn bốn ghế đặt ở giữa phòng, một tủ kệ được đặt dựa vào tường, trên tủ kệ phần lớn đều trống rỗng, chỉ có vài món đồ không đáng bao nhiêu tiền tượng trưng cho có. Vén rèm đi vào phòng trong, bậc thềm gần cửa sổ có một cái giường đất lớn, trên giường trải thảm nỉ màu vàng đất mới cỡ bảy phần, mấy cái gối mềm cùng màu được dựa một mặt vào tường, màu sắc và hoa văn của mặt gấm thêu cũng chỉ là loại bình thường, ở giữa đặt một cái kháng trác[2], quả thực hết sức đơn sơ.

[2] Kháng trác: một loại gia cụ ở Bắc TQ, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng gia cụ, cùng phổ thông bàn hình dạng giống nhau, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng cho mọi người ở trên giường ăn cơm, viết chữ sử dụng rất tiện lợi

Minh Yên thả bọc quần áo ở trong tay lên giường, ngồi xuống mép giường, Tuyết Hủy sớm đã ngâm trà. Chén sứ trắng bình thường, bên trong có mấy lá trà nổi lên, cũng may còn có lá trà có thể uống, không nghèo đến mức không có nước uống. Nếu kiếp trước nhìn thấy lá trà như vậy e rằng nàng đã sớm ném cái ly làm ầm lên rồi, nhưng kiếp này sẽ không, nàng phải học nhẫn nhịn, học giấu nghề.

Tuyết Hủy có chút bất an nhìn Minh Yên, sợ Minh Yên nhìn thấy lá trà như vậy sẽ nổi giận, ai biết Minh Yên chỉ liếc nhìn một cái rồi nhận lấy uống một ngụm, trái tim đang treo cao lúc này mới thả xuống, cũng may là một chủ tử dễ nói chuyện.

Bên này Đại phu nhân đang dò hỏi Tô ma ma: “Đến viện Trúc Ẩn có nói gì không? Có không vui gì không?” Bà sắp xếp Minh Yên ở viện Trúc Ẩn cũng là có thâm ý, mặc dù nhìn qua là một người hiền lành an phận, nhưng cũng không thể không tính toán, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, sau này vẫn phải quan sát nhiều, bà không thể tái phạm sai lầm lúc trước, có một Úc Lan Nhụy là đủ lắm rồi!

“Nhìn Thất tiểu thư rất vui vẻ, ngẫm lại cũng chỉ là một đứa bé do phòng ngoài sinh thì có thể gặp được bao nhiêu cảnh đời chứ, phu nhân rộng lượng nhận hai tỷ đệ bọn họ vào phủ đã là ban ân rất lớn rồi, cảm ơn còn không kịp nữa đấy.” Tô ma ma cười nói, theo bản năng nói giúp Minh Yên mấy lời hữu ích.

Đại phu nhân nhìn Tô ma ma nói: “Vậy cũng không thể khinh thường, Tuyết Hủy đang ở viện Trúc Ẩn đúng không?”

“Vâng, nha đầu kia là đứa không tốt phúc, cũng chỉ có phu nhân vẫn nhớ đến tình nghĩa năm đó, bằng không với sai lầm nàng ta phạm phải có đánh chết cũng không đủ.” Tô ma ma nhắc tới chuyện này thì có mấy phần tức giận.

“Bà thường xuyên qua lại với Tuyết Hủy một chút, dù sao nha đầu này cũng từ nhà ta ra, khế ước bán thân của mẹ nha đầu kia cũng ở chỗ ta, đoán chừng nó cũng không tạo ra nổi sóng lớn nào.” Mặc dù giọng nói của Đại phu nhân vô cùng lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tô ma ma vội vàng nói: “Phu nhân yên tâm, lão nô hiểu nên làm thế nào.”

Vẫy vẫy tay để Tô ma ma đi xuống, Đại phu nhân tựa người lên gối mềm màu thu hương yên lặng ngẩn người. Bà cũng có chuyện phiền lòng, đại nữ nhi gả cho Chung Dực xem như là một mối hôn sự vô cùng tốt, sau này bám víu vào Chung gia cũng khiến bản thân lên hương, lão gia từ lục phẩm lên Lang trung bộ Hộ ngũ phẩm, chủ quản Thanh Lại ti Sơn Đông, Sơn Đông là một tỉnh lớn, đương nhiên đủ béo bở, nếu không mấy năm này Úc phủ cũng sẽ không phồn hoa như vậy, nhưng người luôn có lòng tham không đáy, năm nay còn muốn phát động thêm một bước nữa…

Nghĩ tới đây khẽ thở dài, nếu muốn thăng quan phát tài thì quan hệ thông gia là con đường tắt, Thượng thư bộ Lại Khổng Kiệt vốn là người tham hoa háo sắc, lại không nỡ để mấy nữ nhi nhà mình đi làm thiếp cho hắn ta, thứ nữ cũng không nỡ, dù sao làm phu nhân chính phòng[3] mới tốt, sau này mới có thể phát huy được hết sức lực.

[3] Phu nhân chính phòng: vợ lớn

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một chủ ý đứng đắn, Đại phu nhân cảm thấy vẫn nên bàn bạc với đại nữ nhi, dù sao đại nữ nhi cũng gả vào phủ Đô đốc có lẽ hiểu biết nhiều hơn chút, càng nghĩ càng thấy có lí, vội vàng kêu người đến truyền tin cho Lan Cúc, bảo nàng ta rảnh thì trở về nhà một chuyến.

Vừa mới sai người đi thì Úc Duy Chương trở về, Đại phu nhân vội vàng nghênh đón, cười hỏi: “Hôm nay lão gia trở về sớm vậy? Trong nha môn không có việc gì sao?”

“Hôm nay không có việc gì nên về nhà sớm chút, trong nhà không có chuyện gì chứ?” Úc Duy Chương cởi giày lên sạp, nhận lấy trà Đại phu nhân bứng tới nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng.

Hai mắt Đại phu nhân lóe lên, trong lòng có chút oán giận, khó trách hôm nay trở về sớm là sợ mình chèn ép con riêng của ông ta đúng không? Trong lòng nén giận trên mặt lại không lộ ra chút tức giận nào, vẫn chỉ cười nói: “Có chuyện gì đâu, chẳng qua thiếp nhớ tới chuyện hiếm khó gặp mấy hôm trước, nếu lão gia muốn tiếp tục thăng quan, e rằng phải đến cửa của Thượng thư bộ Lại.”

Bà vốn không muốn đẩy thứ nữ nào vào hố lửa cả, nhưng hành vi của trượng phu quả thực khiến bà căm tức, bà muốn gả Úc Minh Yên cho ông già thì như thế nào?

Úc Duy Chương nghe thấy hai chữ thăng quan thì hai mắt sáng lên, nhưng lại nghe đến hai chữ Khổng Kiệt thì sắc mặt liền âm trầm xuống, nhìn mặt Đại phu nhân, không vui nói: “Bà lại có chủ ý gì? Con gái của Úc Duy Chương ta không thể làm thiếp của người khác, huống chi Khổng Thượng thư đã hơn bốn mươi rồi, ta và ông ta là quan đồng liêu, sau này nhìn mặt nhau thế nào? Bà mau chóng bỏ cái ý nghĩ này đi!”

Đại phu nhân thấy phản ứng của Úc Duy Chương kịch liệt như thế thì trong lòng thật sự khó chịu muốn chết, nói cho cùng vẫn yêu thương hai đứa ti tiện của phòng ngoài kia? Dù sao mọi việc cũng là do mình quản lý, muốn động tay động chân gì cũng rất dễ dàng!

“Dù sao chuyện này cũng là chuyện hệ trọng, không cần nói tới lão gia không nỡ, chẳng lẽ thiếp có nỡ mấy nữ nhi như hoa như ngọc kia sao? Lan Hinh gả đi Hồ Bắc xa xôi, Lan Tuệ gả đi Lương Châu, muốn quay về một chuyến cũng không dễ dàng, mặc dù hai mối hôn sự này ở xa, nhưng đều là dòng dõi tốt, gả vào làm đích thê[4], mặc dù không phải là con ruột do thiếp đẻ ra, nhưng thiếp chưa từng bạc đãi ai cả, lúc xuất giá không phải đều hết sức nở này nở mặt sao?” Khóe mắt Đại phu nhân ửng hồng, cầm khăn lau lệ nói, vẻ mặt uất ức.

[4] Đích thê: vợ lớn, vợ cả

Úc Duy Chương thấy vậy thì bản mặt già hơi đỏ lên, vội nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, nàng suy nghĩ nhiều làm gì? Biết phu nhân cũng không dễ dàng gì, chỉ là làm việc gì cũng phải nhớ tới danh tiếng nhà quan, đi đến bước này cũng không dễ dành, ta không có ý gì khác, nàng nhìn xem nàng khóc cái gì chứ?”

“Khóc cái gì hả? Có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú, ai mà không uất ức khóc hai tiếng chứ?” Đại phu nhân dứt khoát quay người đi, bà hiểu Úc Duy Chương, mình nói như vậy nhất định ông ấy sẽ đau lòng, chuyện sau này muốn ra tay cũng dễ hơn chút.

Úc Duy Chương lại vừa nhận lỗi vừa xin lỗi, lúc này mới dỗ dành được Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn ông nói: “Chuyện này cũng không thể nói hết trong chốc lát được, thiếp sai người đưa tin cho Lan Cúc, bảo nó trong hai ngày này rảnh rỗi thì về một chuyến, tốt xấu gì cũng gả vào phủ Đô đốc, tin tức nhiều hơn chúng ta, Lan Cúc lại là đứa cẩn thận, nghe ý kiến của nó xem thế nào rồi tính sau.”

Nói đến đại nữ nhi, nụ cười trên mặt Úc Duy Chương càng tươi hơn, chỉ là Đại phu nhân vẫn khiến ông có chút không vui, nhưng mấy năm gần đây Đại phu nhân chủ trì việc trong phủ, chăm sóc con cái, lại hy sinh rất nhiều vì tiền đồ của ông, ông cũng không nên làm căng quá, chỉ nói: “Tóm lại không được làm thiếp, Lan Phương là con ruột của nàng, cũng sắp đến tuổi bàn hôn sự rồi, nếu nó có tỷ tỷ hay muội muội làm thiếp, lúc mai mối muốn tìm người có gia cảnh tốt chỉ sợ không thể, nàng một lòng hy vọng Lan Phương có chốn về tốt thì phải suy nghĩ cho kỹ.”

Đại lão gia không phải kẻ ngốc, làm quan bao nhiêu năm biết cái gì là điểm yếu, vừa nói là chọt trúng trái tim của Đại phu nhân, lập tức trong phòng yên tĩnh trở lại, hồi lâu Đại phu nhân mới nói: “Chuyện của Lan Phương sau này hãy nói, nếu có cách khác thì sao, biết đâu được.”

*

Tay cầm kim chỉ của Minh Yên chợt run lên, mí mắt cũng nhảy mấy cái, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ có chuyện không hay xảy ra?

Tuyết Hủy đứng bên cạnh phân sợi chỉ cho Minh Yên thấy Minh Yên thừ người thì vội hỏi: “Thất tiểu thư, người sao vậy?”

Minh Yên lắc đầu một cái, cười nhẹ nói: “Không có gì, chỉ là mí mắt nhảy mấy cái, không biết sẽ xảy ra chuyện gì thôi. Thôi, không thêu nữa, để hai mắt nghỉ ngơi chút.”

Tuyết Hủy vội vàng thu hồi kim chỉ, đang muốn đi pha trà thì thấy Ký Dung đi vào, nói: “Thất tiểu thư, người của phu nhân đưa tin tới, nói là ngày mai đại cô nãi nãi[5] và đại cô gia[6] sẽ trở về, sáng mai dậy sớm đi qua.”

[5] Đại cô nãi nãi: đại cô nương, nữ nhi cả

[6] Đại cô gia: chồng của đại cô nương

Đại cô nãi nãi… Đại cô gia… Chung Dực! Trong lòng Minh Yên căng thẳng, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn sắp đến đây?

Nghe thấy cái tên này lần nữa, đáng tiếc không còn là Chung thiếu gia mà đổi thành đại cô gia, trong lòng Minh Yên chua xót, lúc nhớ tới cái tên này ngoài hận ra thì còn có thêm chút chua xót, chẳng lẽ vì nguyên nhân trở lại Úc phủ sao?

“Biết rồi, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ qua.” Minh Yên tận lực không để bản thân có điều khác thường, khẽ nói. Châm ngôn nói đúng, gặp lại Tiêu lang là người qua đường… Nhưng chỉ là người đi đường thôi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương