Ở trước mặt Tuyết Hủy, Ký Dung có chút khó xử không biết có nên nói hay không, Tuyết Hủy thông minh, lập tức nói: “Tiểu thư, nô tỳ đến phía trước nhìn xem, hẳn là Đại phu nhân cũng đi thắp nhang rồi, nô tỳ đi lên trước ứng phó, tránh cho không tìm được người lại muốn xử lý người.”

Trong lòng Minh Yên hiểu, ngoài miệng nói: “Không cần, mấy bước đường này chúng ta cùng đi, vẫn chưa đến buổi trưa, trong miếu nhiều người, chắc hẳn mẫu thân phải đợi một lát mới thắp nhang được, tỷ cùng đi về chung đi.”

Tuyết Hủy đành phải ở lại, mặc dù Ký Dung có chút nghi ngờ tại sao Minh Yên lại đột nhiên tin tưởng Tuyết Hủy như vậy, nhưng nàng ấy biết Minh Yên là một người cẩn thận, làm việc gì cũng có đạo lý của mình, bởi vậy không do dự nữa, nói: “Lúc nô tỳ đi lấy khăn thì thấy Thư Điệp của Ngũ tiểu thư đi theo người bên cạnh Doãn phu nhân nói chuyện, còn Hương Xảo bên cạnh Tứ tiểu thư thì đi đến chỗ của Triệu phu nhân.” Nói đến đây thì ngừng một chút, hạ thấp giọng nói: “Nô tỳ còn cố ý đi một vòng, qua cửa nhỏ của sân sau mới quay trở lại, thế mà lại thấy Tứ tiểu thư leo ra cửa sổ đi đến phía sau phòng của đám người Đại phu nhân nói chuyện nghe lén.”

Minh Yên sững sờ tại chỗ, Lan Lăng… leo cửa sổ? Một đại tiểu thư khuê các lại có thể làm ra loại chuyện này… Quả thực khiến người ta không thể tin được, ngay cả Tuyết Hủy cũng giật mình, thật sự là quá khiến người ta không thể tin nổi, Tứ tiểu thư lại leo cửa sổ…

Minh Yên chậm rãi đi về hướng miếu Dược Vương, vươn tay bẻ mấy cành hoa quế, trong lúc bất chợt nghĩ đến Đại phu nhân không thích hoa quế, đành phải tiện tay giao cho Tuyết Hủy, nói: “Đợi lát nữa để vào trong xe ngựa của chúng ta mang về, mẫu thân không thích hoa quế đừng để cho bà ấy biết, nhưng dù biết được thì cũng không quan trọng, cũng chỉ là mấy cành thôi.”

“Vâng, nô tỳ biết rồi.” Tuyết Hủy vươn tay nhận lấy.

Ký Dung lo lắng nhìn Minh Yên, trong lòng khẽ thở dài, Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư đều thông minh lanh lợi, chỉ riêng tiểu thư nhà mình… tốt bụng quá cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Lúc này Minh Yên vẫn đang suy nghĩ chẳng lẽ Lan Lăng thật sự muốn gả cho Tống Thành Môn Lĩnh? Mặc dù chức quan Tòng tứ phẩm quả thực mê người, nhưng dù sao cũng là kế thất, nào có phải mối hôn sự tốt đâu? Nhìn vẻ mặt khôn khéo của Lan Lăng, không ngờ lại hồ đồ ở trên phương diện hôn nhân đại sự như vậy.

Lan Phương lại đi theo người của Doãn phu nhân lôi kéo làm quen, xem ra nàng ấy nhìn trúng vị trí Trắc phi vương phủ, vị trí Trắc phi vương phủ ai cũng muốn vào có phẩm cấp cao hơn so với chính thê nhà bình thường, dù sao cũng có quan hệ với Thiên gia[1], từ đầu đến cuối Lan Phương có tâm kế hơn Lan Lăng rất nhiều.

[1] Thiên gia = Hoàng gia = Hoàng thất

Vốn Minh Yên muốn quyết định phá hư chuyện Lan Phương gả vào vương phủ, nhưng vừa rồi nhìn thấy Chu Hạo Khiên… Nàng cảm thấy để cho Lan Phương gả vào đó cũng không tồi, nam nhân như vậy cho không nàng nàng cũng không hiếm lạ gì!

Nhớ tới toàn thân màu đỏ chói mắt kia, Minh Yên lại cảm thấy đau đầu, dáng vẻ lưu manh nào giống vương công quý tộc chứ, quả thật chính là lưu manh ở phố phường!

Theo bản năng sờ miếng ngọc bội ở trong hà bao, nàng cười khổ một tiếng, nhất định phải tìm cơ hội trả ngọc bội lại cho hắn, chỉ là cơ hội này… không biết có có hay không!

“Thất muội muội trở lại rồi? Mẫu thân đang tìm muội đấy.” Lan Lăng đang ở trong sân, vừa nhìn thấy Minh Yên trở về thì mở miệng cười nói.

Minh Yên nhấc chân vào cửa thì nhìn thấy Lan Lăng đang đứng cùng nha hoàn của mình, lúc này Lan Phương cũng dẫn nha hoàn của mình đi ra khỏi sương phòng. Nghe thấy Đại phu nhân đang tìm nàng, mặc dù không biết vì chuyện gì nhưng Minh Yên vẫn khiến bản thân giữ bình tĩnh, cười nói: “Đi ra ngoài xem rừng hoa quế thật sự rất đẹp, bất tri bất giác làm chậm trễ thời gian, muội vào xem mẫu thân có gì dặn dò, trở lại sẽ tiếp tục nói chuyện cùng Tứ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ.”

“Thất muội muội không cần đi, mẫu thân muốn đi theo các vị phu nhân kia thắp nhang, lúc này mới tìm Thất muội muội đi cùng, chúng ta chờ ở đây cũng được.” Lan Phương cười đi tới, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa.

Minh Yên gật đầu một cái, lúc này trái tim đang treo lên mới thả xuống, nhìn trên mặt Lan Lăng và Lan Phương đều mang theo vẻ vui mừng, có thể thấy nhất định hai người đã nghe được tin tức tốt, chỉ có điều tất cả đều không có quan hệ gì quá lớn với mình.

Đợi mấy vị phu nhân cùng nhau thắp nhang xong, lúc này mới đều chia ra cáo từ. Đại phu nhân dẫn mấy người Minh Yên rầm rộ trở về Úc phủ, các vị tiểu thư đều tự trở về khuê phòng của mình, Đại phu nhân gọi Tô ma ma vào, dựa vào gối hương hỏi: “Những chuyện ta bảo bà làm bà đã làm xong hết chưa?”

“Đã làm xong, lão nô phái người coi chừng rồi. Sau khi các vị tiểu thư ra khỏi cửa phòng, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư đến sương phòng nghỉ ngơi, Thất tiểu thư đến sân sau xem hoa quế.” Tô ma ma vội vàng nói, lúc này tuyệt đối không dám giấu diếm, bà biết tính tình Đại phu nhân nói trở mặt là trở mặt, mặc dù đã đi theo bà ấy rất nhiều năm nhưng cũng không dám khinh thường.

“Sau đó thì sao?” Đại phu nhân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng hỏi.

“Nha hoàn bên cạnh Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư chia ra đi tìm vú già của Triệu phu nhân và Doãn phu nhân nói chuyện, bên Ngũ tiểu thư nói mấy câu rồi về, ngược lại bên Tứ tiểu thư nói rất lâu, sau đó nô tỳ phái bà tử ngó chừng Tứ tiểu thư thì bà ấy nói Tứ tiểu thư lại leo ra từ cửa sổ đi đến phía sau phòng ngài nghe lén. Thất tiểu thư vẫn luôn ở trong rừng hoa quế không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, bà tử đi theo không tiện đi quá gần sợ bị phát hiện, nhìn từ xa cũng không nhìn ra điều bất thường nào.” Sau khi Tô ma ma nói xong thì trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lá gan của Tứ tiểu thư thật đúng là quá lớn, không biết phu nhân sẽ xử lý nàng ấy như thế nào.

Đại phu nhân nghe vậy sắc mặt trở nên tái mét, ngẩng đầu nhìn Tô ma ma quát: “Cái gì? Leo cửa sổ? Lan Lăng là tiểu thư khuê các lại làm ra cái chuyện hạ lưu này, thật uổng công ta nuôi nó mấy năm nay! Ngay cả phép tắc cũng không biết?”

“Phu nhân đừng giận, có lẽ Tứ tiểu thư nhất thời hồ đồ ham chơi mà thôi!” Tô ma ma lập tức nói, trên trán phủ đầy mồ hôi.

Đại phu nhân giận quá hóa cười, nói: “Được, rất tốt, ta lại có thể nuôi ra một nữ nhi tốt, leo cửa sổ nghe lén? Mệt cho nó làm được, một chút dáng vẻ tiểu thư khuê các cũng không có. Ta còn vì nghĩ cho nó mà tìm một mối hôn sự tốt, xem ra nó không yên tâm, lại dám nghe lén?” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Tô ma ma nói: “Bà đi hỏi thăm xem Lan Lăng lấy được tin tức biết chuyện mai mối cho nó từ đâu, còn chưa xuất giá đã gian trá với ta như vậy rồi, nó còn non lắm!”

Tô ma ma không dám nói tiếp, đành phải cúi thấp đầu đáp một tiếng, đang muốn nhấc chân rời đi, Đại phu nhân gọi bà lại, nói thêm: “Lấy một ít đồ trang sức từ trong rương của ta ra đưa cho Thất tiểu thư, rồi đi nói với Tứ tiểu thư chép một trăm lần Hiếu Kinh cho ta, chép không xong không được đi ra khỏi cửa phòng một bước.”

Tô ma ma sững sờ, thưởng Thất tiểu thư phạt Tứ tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự nổi giận, lập tức không dám khuyên thêm nữa, đành phải rời đi.

Đại phu nhân tức giận khó tiêu, chỉ cảm thấy trong lòng có lửa, cất giọng hô: “Đông Tuyết.”

“Phu nhân, ngài có gì phân phó?” Đông Tuyết cẩn thận vén rèm đi vào, Tô ma ma vừa mới mặt đầy mồ hôi đi ra, ngay cả Tô ma ma cũng bị quở mắng thì các nàng càng phải cẩn thận hơn.

“Đưa tin cho Đại tiểu thư, bảo nó ngày mai trở về một chuyến.” Đại phu nhân nhắm mắt lại dựa vào gối nói, trong giọng nói mang theo chút âm u xem lẫn hơi thở khiến người ta bất an.

Đông Tuyết vội vàng đáp, vén rèm lên truyền ra ngoài, rồi quay trở lại đấm vai bóp đùi cho Đại phu nhân, trong lúc nhất thời ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, trong phòng nhất thời yên lặng đi.

*

Minh Yên nhìn hộp trang sức trên bàn vội vàng cảm ơn Tô ma ma, Tô ma ma cười nói: “Thất tiểu thư, đây là phu nhân cho, biết người vào phủ không có đồ trang sức gì, cầm lấy những thứ này mà mang, dù sao cũng là tâm ý của phu nhân, Thất tiểu thư ghi nhớ ở trong lòng là được.”

Nghe lời nói chứa đầy hàm ý của Tô ma ma, Minh Yên càng cẩn thận trả lời, nói chuyện một hồi với Tô ma ma mới tiễn người đi, lúc gần đi Tô ma ma nói đến chỗ của Lan Lăng, nhưng trong tay lại không cầm vật gì, thật sự khiến người ta suy nghĩ.

Ký Dung pha trà dâng lên, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, ngày hôm nay có chút kỳ quái, sao Đại phu nhân có thể vô duyên vô cớ tặng đồ cho người chứ?”

Minh Yên nhẹ nhàng nói: “Nào có vô duyên vô cớ, chắc hẳn Đại phu nhân đã biết chuyện Lan Lăng leo cửa sổ, lại biết ta không gây ra chuyện gì, có thưởng có phạt, tâm tư của Đại phu nhân tỷ còn không nhìn thấu sao?”

Sắc mặt Ký Dung trắng nhợt, tự lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Đại phu nhân phái người đi theo chúng ta?”

“Đại phu nhân trời sinh tính đa nghi, cái này thì có gì phải ngạc nhiên.” Minh Yên khẽ thở dài, nàng đã sớm biết, hôm nay đi miếu Dược Vương thật ra là một cuộc thăm dò của Đại phu nhân với các nàng. Đại phu nhân muốn nhìn xem trong các nàng ai không an phận nhất, thật may mình chỉ đi xem hoa quế, lúc tình cờ gặp Chu Hạo Khiên cũng là ở trong một cái hốc bí ẩn, không có ai phát hiện, nếu không hôm nay đưa tới đây chỉ sợ không phải là hộp trang sức, mà là cây đao đòi mạng!

Trời còn chưa tối, Tuyết Hủy vội vàng đi vào, nhìn Minh Yên nói: “Tứ tiểu thư bị phạt chép một trăm lần Hiếu Kinh, chép không xong thì không được phép ra cửa. Nô tỳ còn hỏi thăm được, bên phu nhân phái người đến phủ Tả Đô đốc, e rằng ngày mai Đại tiểu thư sẽ trở về phủ.”

Trong lòng Minh Yên chấn động, nhìn Tuyết Hủy nhíu mày nói: “Đại tỷ tỷ trở về? Có biết tại sao không?”

Tuyết Hủy khẽ cắn môi, rồi mới lên tiếng: “Hôn sự với vương phủ Vũ Ninh là do lần trước Đại tiểu thư đề ra, chỉ sợ Đại phu nhân muốn hỏi lại lần nữa.”

Minh Yên lại lắc đầu, nói: “Không đâu, nếu mẫu thân đồng ý thì sẽ đưa cho Đại tỷ tỷ một thông tin chính xác rồi để tỷ ấy sắp xếp, lần này lại gọi trở về, chỉ sợ chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ.” Nói đến đây nhìn Tuyết Hủy, thần sắc ngưng trọng, nói: “Hôm nay đừng đến viện chủ hỏi thăm tin tức nữa, thời gian này nhất định mẫu thân sẽ gia tăng đề phòng, đừng tự kéo mình vào.”

“Nhưng nếu Đại phu nhân đổi ý gả người đến Tống phủ thì sao?” Tuyết Hủy biết Minh Yên không muốn gả cho người ta làm kế thất, bởi vậy có chút lo lắng.

“Cho dù là vậy cũng không cho phép tỷ đi, cho dù ta có gả đi thì vẫn còn mạng, nhưng nếu tỷ bị mẫu thân biết đứng về phía ta thì đến mạng cũng sẽ không còn, hơn nữa chuyện này vẫn chưa có kết luận, khoang sốt ruột, chúng ta nhất định phải ổn định mới được.” Trên mặt Minh Yên mang theo vẻ kiên nghị, đời này nàng tuyệt đối không cho phép nha hoàn bên cạnh nàng vì nàng mà bị bất kỳ thương tổn nào, không biết đám người Hồng Tụ có còn sống không? Lại đang ở nơi đâu?

Sáng sớm ngày hôm sau Lan Cúc trở về phủ, lần này Chung Dực không về cùng, mặt mày Lan Cúc còn mang theo chút uất ức, hai mắt cũng có chút tơ máu, Đại phu nhân vừa nhìn thấy thì lập tức kinh hãi, lôi kéo Lan Cúc hỏi: “Sao thế này? Sao lại biến thành thế này? Cô gia bắt nạt con sao?”

Lan Cúc lắc đầu một cái, mím môi xà vào lòng Đại phu nhân, nói: “Hôm qua bà bà lại đưa hai thông phòng qua cho phu quân, nói là chỉ cần sinh được hài tử sẽ nâng lên làm di nương.”

Đại phu nhân nghe vậy thì hoảng loạng một trận, lập tức kéo nữ nhi ra, nói: “Con nói gì? Không phải con sinh U tỷ nhi rồi sao, tiếp tục sinh nhi tử chỉ là chuyện sớm muộn thôi, sao lại có thể nhét người vào phòng con thế? Thật sự là bắt nạt người quá đáng mà!”

Lan Cúc sinh một nữ nhi, Chung Dực đặt tên là Cúc U, cực kỳ yêu thương cưng chiều cô bé, ngày thường cũng rất bảo vệ nữ nhi này. Lúc trước Lan Cúc sinh thai đầu là nữ nhi thật sự trong lòng bất an, ai mà không muốn một lần là được nam chứ, không ngờ còn chưa đợi công công bà bà nổi giận, Chung Dực đã đặt cái tên này trước, hàm ý trong chuyện này khắp cả phủ Tả Đô đốc đều biết cả, bởi vậy công công bà bà cũng không chỉ trích nhiều chuyện nàng sinh nữ nhi, chỉ an ủi nói nàng vẫn còn nhiều thời gian, rồi sẽ tiếp tục sinh nhi tử thôi.

Ai biết một năm nay bụng nàng vẫn không có chút tin tức gì, cũng từng khám rất nhiều đại phu nhưng bọn họ đều nói không có bệnh gì, thế mà vẫn không hoài thai được. Bởi vậy Lan Cúc cũng thương tâm không ít, chỉ là không dám để mẫu thân lo lắng, cho nên ngày thường cũng không nói những chuyện này cho bà biết, nhưng hôm nay thật sự là không nhịn được nữa.

“Cô gia có ý gì? Cũng nhận hai nữ tử kia?” Đại phu nhân cắn răng hỏi, nhìn vẻ mặt nữ nhi, Đại phu nhân đã biết kết quả, nhưng trong lòng vẫn ôm lấy chút may mắn hỏi một câu.

“Phu quân rất hiếu thuận, đương nhiên là nhận.” Lan Cúc uất ức khóc, nhào vào trong lòng Đại phu nhân nghẹn ngào không thôi.

Đại phu nhân xanh mặt, muốn nói gì đó nhưng rốt cục vẫn nhịn xuống. Tìm nhà chồng cho nữ nhi chính là như vậy, dòng dõi thấp, nữ nhi bị ủy khuất vẫn có thể làm chỗ dựa cho nữ nhi, hơn nữa còn rất chính đáng. Nhưng tìm dòng dõi cao, tương tự nữ nhi bị buồn phiền hơn nữa bên nhà chồng còn có lý do đầy đủ, cho dù Đại phu nhân ngày thường khoe khoang thế nào cũng không dám đến phủ Tả Đô đốc đòi công đạo cho nữ nhi, lúc này nghe xong chuyện cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt máu.

“Vậy tối hôm qua…” Đại phu nhân dò hỏi, vẻ mặt mang theo chút khẩn trương.

“Tối qua phu quân không đến phòng của các nàng ấy, tuy nhiên cũng không đến phòng của con, ở lại trong thư phòng cả một đêm.” Lan Cúc buồn bực nói, trong một tháng này có hơn phân nửa là ngủ qua đêm trong thư phòng, mặc dù cũng có hai phòng thiếp thất nhưng chưa từng thấy Chung Dực đi qua, thật sự không biết là hắn không ham nữ sắc hay là không thích nàng, nhưng nếu không thích nàng, tại sao cũng không thấy hắn đến chỗ của thiếp thất, Lan Cúc vẫn luôn không hiểu rõ vấn đề này.

Đại phu nhân nghe thấy nữ nhi nói như vậy, vỗ vai nàng ta hỏi: “Cô gia ở thư phòng nhiều hơn?”

Lan Cúc gật đầu một cái, thần sắc của Đại phu nhân đầy vẻ u sầu, thở dài một tiếng hỏi: “Sao con không đi nói chuyện này với bà bà con, hai phu thê không chung chăn gối thì hài tử ở đâu ra?”

Nói đến đây Lan Cúc càng ủy khuất hơn, nghẹn ngào nói: “Nữ nhi có thể nói như vậy sao? Con mà nói như vậy thì bà bà lại nói do con không nằm giữ được trái tim của trượng phu con, còn thầm oán phu quân ngủ trong thư phòng?”

Khi bà bà muốn chỉnh con dâu thì đó là chuyện hết sức đơn giản, Đại phu nhân còn không biết sao? Chỉ là chỉnh người khác là một chuyện, nhưng nếu người khác chỉnh nữ nhi của mình thì cũng không thể đùa giỡn với cây đuốc trong lòng kia.

Đại phu nhân nhìn Lan Cúc nói: “Con cũng không thể khoanh tay chịu chết được, mang thai? Sao có thể dễ dàng như vậy chứ! Bà bà con nghĩ thật là hay, trước khi con sinh ra nhi tử thì ai cũng không thể sinh ra được!”

Lan Cúc ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, hai mắt sáng ngời, cầm tay mẫu thân của mình hỏi: “Nương, nương có cách? Nếu thật sự để hai tiểu tiện nhân kia sinh thứ trưởng tử, sau này nữ nhi phải thế nào?”

Đại phu nhân yêu thương vỗ vỗ tay Lan Cúc: “Đây cũng không phải là chuyện khó gì, phu nhân phòng chính sao không hiểu được đạo lý này? Bà bà con cũng có đích tử sau đó thiếp thất mới có thể sinh con?”

Lan Cúc hơi hiểu một chút, lại suy nghĩ về nhà mình, nếu không phải sau này lúc mẫu thân sinh Lan Phương thân thể bị tổn thương không sinh được nữa, nào có chỗ để cho Tứ di nương sinh Đạt ca nhi, nếu không phải phụ thân nuôi ngoại thất, chỉ sợ là trên đời này cũng không có Dương ca nhi xuất hiện. Càng nghĩ trong lòng càng yên ổn, nhìn mẫu thân nói: “Nương, nương có cách gì vậy?”

“Con vội cái gì, đợi lát nữa con đi nương cho con một đơn thuốc, con về mua dược mài ra thành bột cho hai nữ nhân kia uống, cho dù là đại phu cũng không thể bắt mạch ra được điều gì. Sau này con sợ gì không có đích tử?” Nói đến đây nhìn nữ nhi đau lòng nói: “Gả nữ nhi đến nhà quyền quý tuy nở mày nở mặt nhưng con bị chọc tức mẫu thân lại không thể ra mặt giúp con…”

“Nương, đây không phải là lỗi của nương, đây đều là số mệnh…” Lan Cúc vội vàng khuyên bảo Đại phu nhân, sợ Đại phu nhân vì chuyện của nàng mà buồn bực thành bệnh.

“Cái này thì có là gì đâu, bà bà con có thể nhét người chúng ta lại không thể cáu gắt, thật đúng là bắt nạt chúng ta mà. Con nghe nương, tìm lý do hầm canh bổ gì đó bỏ thêm thuốc đưa sang cho hai người kia, muốn sinh con… cũng không dễ như vậy!” Sắc mặt Đại phu nhân vô cùng lạnh lùng, nữ nhi lớn mình hết lòng yêu thương không thể gả cho người ta để bị xỉ nhục như vậy được.

Có những lời này của Đại phu nhân, lúc này Lan Cúc mới yên tâm, rồi sai người đưa nước đến rửa mặt trang điểm lại lần nữa mới tiếp tục ngồi xuống nói chuyện với Đại phu nhân. Xuân Vũ dâng trà lên, lại mang mấy món điểm tâm lúc Lan Cúc chưa xuất giá thích ăn nhất, Lan Cúc cười khen Xuân Vũ, lúc này Xuân Vũ mới lui xuống.

“Nương, nương vội vàng tìm con quay về là vì chuyện gì vậy?” Một chút mâu thuẫn lúc trước với mẫu thân đã sớm tan thành mây khói, giữa mẹ con làm gì có chuyện qua đêm thành thù, lúc này mình khóc lóc kể lể xong mới hỏi Đại phu nhân chuyện gọi mình trở về.

Đại phu nhân nhìn Lan Cúc, nhíu mày nói: “Mẫu thân của Tống Thành Môn Lĩnh nhờ Từ phu nhân dò xét trước, muốn kết thân với chúng ta, con xem mối hôn sự này thế nào?”

Lan Cúc uống một ngụm trà nuốt điểm tâm trong miệng xuống, lặp lại: “Tống Thành Lĩnh Môn? Thời gian trước mới được nâng lên làm Tống Thái phải không?”

“Đúng là hắn, con cũng nghe nói về người này rồi hả?” Đại phu nhân nhìn Lan Cúc hỏi, khẽ cau mày.

“Nương, nương đồng ý rồi?” Lan Cúc sốt ruột hỏi, Tống Thái này cũng không phải là người dễ trêu chọc, muốn kết thân nhất định phải thận trọng, đừng có lập tức đồng ý ngay.

Đại phu nhân nhìn vẻ mặt sốt ruột của Lan Cúc, hơi nhíu mày quan sát nữ nhi của mình nói: “Đương nhiên chưa đồng ý, nếu không gọi con về làm gì?”

Nghe thấy câu này Lan Cúc yên lòng lại, nhìn Đại phu nhân nói: “Tống Thái bất đồng ý kiến với công công con, ở trong triều đình cũng đối chọi gay gắt, nữ nhi còn nghe nói hắn đã có một người vợ đã chết, gả qua sẽ làm kế thất, hôn sự như vậy vẫn nên bỏ đi, chờ con cẩn thận nghe ngóng rồi tìm một mối tốt hơn chút…”

*

Minh Yên ngồi ở trước cửa sổ thêu thùa may vá, mặc một bộ váy áo tán hoa nhàn nhã, buổi sáng Xuân Vũ đưa tin đến nói là Đại phu nhân không cho đi qua thỉnh an, xem ra Đại phu nhân có không ít lời muốn nói với Lan Cúc. Nghĩ tới đây không kiềm được mà thở dài, vận mệnh bị người khác nắm bóp trong tay lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, thật đúng là không phải người bình thường có thể thừa nhận được.

“Tiểu thư, uống chén trà cho nhuận cổ họng đi, cũng nghỉ ngơi một lát luôn, thêu thùa may vá thời gian dài như vậy hai mắt sẽ không chịu được.” Ký Dung đau lòng bưng chén trà qua đặt lên bàn, vươn tay nhận lấy khung thêu hoa của Minh Yên đặt vào trong giỏ, vẻ mặt không vui.

Minh Yên cười nhạt, nói: “Không có chuyện gì làm, thuê thùa một chút còn bị tỷ quản, chẳng lẽ để ta thừ người cả ngày à.”

Ký Dung nhìn nha hoàn bà tử bận rộn ở bên ngoài cửa sổ, hạ giọng nói: “Mẹ nô tỳ kể lúc sáng Đại tiểu thư trở về hai mắt hồng hồng, e rằng cả đêm không ngủ còn khóc nữa đấy.”

Minh Yên sững sờ, trong lòng thoáng hiện lên chút khác thường, nhìn Ký Dung hỏi: “Nhìn thấy rõ không?”

“Thấy rõ, còn có thể giả được sao?” Nô tỳ thật sự không rõ Đại tiểu thư và Đại cô gia cầm sắt hòa minh, còn có chuyện gì có thể khiến Đại tiểu thư ủy khuất như vậy, khóc thành ra như vậy còn quay về.” Ký Dung đấm bóp vai cho Minh Yên để nàng được thả lỏng.

Cãi nhau? Trong đầu hiện ra khuôn mặt như ánh mặt trời sáng lạn của Chung Dực, người như vậy cũng biết cãi nhau? Nàng thật sự rất khó tưởng tượng ra được dáng vẻ khi Chung Dực cãi nhau với người khác. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại rất có thể Lan Cúc có quan hệ đến cái chết kiếp trước của mình, Minh Yên đã không còn tâm tính bình tĩnh đối đãi với nàng ta, lúc này nghe thấy tin tức phu thê bọn họ cãi nhau trong lòng thật sự cực kỳ vui mừng. Đúng vậy, nàng không có cách nào để nhìn Chung Dực có thể quên nàng, sống một cuộc sống hạnh phúc với người khác!

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng cay nghiệt cũng tốt, nàng thật sự không có cách nào nhìn tình lang lúc trước của mình có thể cười nói ôm hôn người khác vui vẻ hạnh phúc, ném cuộc tình với nàng ra sau ót. Nàng chưa từng nghĩ sẽ tự tay hủy diệt hôn nhân của bọn họ, nhưng cũng tuyệt đối không muốn nhìn bọn họ vui vẻ hạnh phúc.

Chung Dực… Ta cũng muốn nhìn xem chàng có thể hạnh phúc được bao lâu, quên ta rồi, chàng thật sự hạnh phúc sao? Lời hứa dưới cây hoa quế năm đó chàng đều quên rồi sao? Nam nhân quả thật đều bạc tình bạc nghĩa, nếu có cơ hội biết được ta chính là Lan Nhụy, chàng sẽ đối mặt với ta như thế nào?

Phong trú trần hương hoa dĩ tận, vật thị nhân phi sự sự hựu[2]… Minh Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mọi chuyện đều thôi? Khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh, thật sự mọi việc có thể thôi sao? Vậy vì sao ông trời lại để nàng sống lại? Nhân quả báo ứng luân hồi thiện ác sớm có định số, cả đời này ai cũng không chạy thoát được!

[2] Bài thơ Vũ Xuân lăng – Vãn xuân

“Ký Dung, tỷ giúp ta tìm hiểu thử xem vì sao Đại tiểu thư lại khóc, rốt cộc đã xảy ra chyện gì?” Minh Yên dịu dàng nói, nếu không ngoài dự kiến, với tính nết của Chung Dực nhất định sẽ tới đón Lan Cúc trở về, nàng phải làm gì mới được đây.

Tuyết Hủy vén rèm lên đi vào, nhìn thấy Ký Dung cũng hé miệng cười, nhìn hai người nói: “Bên Đại phu nhân đưa tin tới, bảo Thất tiểu thư đi qua nói chuyện ạ.”

Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, Minh Yên đang nghĩ xem mình phải làm gì mới có thể vô tình gặp Chung Dực, xem ra có cơ hội rồi, bởi vậy cười nói: “Vậy thì thay quần áo chải tóc đi, Đại tỷ tỷ đến cũng nên qua nói chuyện một lát.”

Tuyết Hủy và Ký Dung lập tức loay hoay bận rộn, không đến một lát đã thay cho Minh Yên một bộ áo vải tơ tằm màu vàng, lớp áo ngoài là tơ lụa màu trắng thuần có thuê hoa phù dung, váy mã diện màu sáng, mép váy điểm xuyết hoa văn cỏ xoắn. Trên đầu búi trụy mã kế đơn giản, lúc trước Lan Nhụy thích búi trụy mã kế nhất, thích xuyết thêm một vòng vàng nhỏ nửa ẩn nửa hiện ở giữa tóc mai vô cùng xinh đẹp.

Minh Yên không có vòng vàng nhỏ tinh xảo, đúng lúc trong hộp trang sức hôm qua Đại phu nhân đưa tới có một chuỗi vòng dài được làm từ ngọc châu, vốn có thể làm đai buộc đầu, nhưng hiện tại Minh Yên lại cầm nó lên tự mình quấn lên tóc mai, nhìn dung nhan sáng rực trong gương đồng, Minh Yên nở một nụ cười thản nhiên.

Tuyết Hủy chỉ cảm thấy hô hấp xiết chặt, nghẹn ngào nói: “Lục tiểu thư…”

Ký Dung chợt kéo Tuyết Hủy một cái, thấp giọng quát: “Nói bậy gì đấy? Không muốn sống nữa sao!”

Minh Yên nghe thấy rất rõ ràng, xoay đầu lại không hiểu nhìn Tuyết Hủy, cau mày hỏi: “Tuyết Hủy, tỷ vừa mới nói… Lục tiểu thư? Chẳng lẽ là nói Lục tỷ tỷ sao?”

Tuyết Hủy nghe vậy phịch một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: “Tiểu thư, là nô tỳ nói bừa, người đừng để trong lòng. Vừa rồi nhất định là nô tỳ mắt mờ, tại thấy người quấn vòng ngọc lên tóc mai, lại búi trụy mã kế, thật sự rất giống Lục tiểu thư đã chết. Số lần Ký Dung nhìn thấy Lục tiểu thư ít, nhưng số lần nô tỳ gặp thì rất nhiều, vẻ mặt vừa rồi của người cộng thêm búi tóc này thật sự rất giống Lục tiểu thư, Thất tiểu thư thứ tội, nô tỳ không dám nói nữa…”

Minh Yên vươn tay đỡ Tuyết Hủy, thở dài nói: “Lục tỷ tỷ đúng là sổ khổ, bị một trận bệnh phong hàn thế là mất mạng, nếu ta có thể giống Lục tỷ tỷ khiến mẫu thân vui vẻ, được phụ thân yêu thích, hai người đi theo ta ít nhiều cũng dính được chút ánh sáng, chỉ tiếc ta ngu ngốc, để hai người đi theo ta cũng bị liên lụy. Có thể giống Lục tỷ tỷ cũng là phúc của ta, tỷ sợ cái gì, ta không trách tỷ đâu.”

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Minh Yên, Tuyết Hủy muốn nói lại thôi, nàng biết Lục tiểu thư nào phải tốt phước, muốn khuyên Thất tiểu thư đổi kiểu tóc khác, nhưng khi thấy bộ dạng vui vẻ của Minh Yên thì lại không nói ra lời này. May mắn bây giờ nhìn không giống Lục tiểu thư rồi, thật sự ánh mắt vừa rồi quá giống, hai người hoàn toàn khác nhau sao có thể có ánh mắt giống nhau như đúc được, vừa rồi thật sự hù chết nàng mà!

Nhìn thấy phản ứng của Tuyết Hủy, trong lòng Minh Yên hiểu rõ, cũng không biết lúc Chung Dực nhìn thấy mình sẽ có dáng vẻ gì. Nếu bị Lan Cúc thấy Chung Dực nhìn mình thừ người thì sẽ có dáng vẻ gì? Lần đầu tiên Minh Yên có một loại kích động, nàng rất muốn nhìn xem phản ứng của Chung Dực, cho dù là ở trước mặt Lan Cúc!

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cuối cùng Minh Yên vẫn không thể để bản thân mình gặp nguy hiểm khi chưa có bất kỳ điều kiện nào để bảo vệ mình, vươn tay lấy vòng ngọc trên đầu xuống, cười nói: “Nhìn thật là đẹp, sau khi đeo vào thì thấy thật là nặng, vẫn nên lấy xuống thôi.”

Ký Dung không có phản ứng gì, Tuyết Hủy lại thở dài một hơi vội cười nói: “Đúng là có hơi nặng, dù tiểu thư không mang cũng không che được phong thái tài hoa đâu.”

Minh Yên thấy rõ phản ứng của Tuyết Hủy, Tuyết Hủy cũng không biết mình chính là Lan Nhụy sống lại, nhưng sự lo lắng vừa rồi Minh Yên nhìn vào trong mắt, trong lòng có chút vui mừng, sau này Tuyết Hủy có thể dùng rồi, có nàng ấy, có Ký Dung, ở trong phủ này mình không bao giờ cô đơn một mình nữa.

Chỉnh sửa xong Minh Yên chỉ mang theo Tuyết Hủy đi đến nhà chính, Ký Dung thì đi làm chuyện Minh Yên phân phó.

Vào cửa sân thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, Đông Tuyết nhấc rèm lên cười nói: “Thất tiểu thư đến rồi.”

Minh Yên gật đầu, cười nhạt một cái, trên khuôn mặt tươi cười của nàng lúc nào cũng mang theo một cảm giác sợ hãi, khiến người ta vừa nhìn thấy là không nhịn được muốn che chở cho nàng. Để Tuyết Hủy ở bên ngoài, một mình Minh Yên đi vào trong.

Minh Yên đi lên phía trước thỉnh an Đại phu nhân, lại nhìn Lan Cúc cười nói: “Minh Yên ra mắt Đại tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ.” Lan Lăng không có ở đây, tỷ ta đang bị cấm túc cho nên không xuất hiện. Mặc dù Lan Lăng không ở đây, Minh Yên cũng không thể mở miệng dò hỏi, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, hai tay nắm chặt khăn, đầu hơi cúi xuống, nhút nhát e lệ.

“Ngồi đi, hôm nay Đại tỷ tỷ con trở lại, tỷ muội các con ngồi cùng một chỗ trò chuyện đi.” Đại phu nhân để Minh Yên ngồi xuống, vừa cười vừa nói.

Minh Yên cảm tạ một tiếng, lúc này mới nghiêng nửa người ngồi xuống, mặc dù cử chỉ có chút gò bó nhưng phép tắc lễ nghi lại không kém chút nào, Lan Cúc thấy vậy thì thầm khen trong lòng, cười hỏi: “Trong thời gian này Thất muội muội có thứ gì để tiêu khiển không?”

Minh Yên gật nhẹ một cái, nhìn gật đầu trả lời: “Bẩm Đại tỷ tỷ, chỉ làm chút chuyện thêu thùa may vá, thỉnh thoảng đọc sách luyện vài chữ, ngoài ra không có sở thích gì khác.”

Ánh mắt Lan Cúc sáng lên, hé môi cười nói: “Thất muội muội cũng từng học viết chữ?”

Minh Yên có chút thận trọng nói: “Vâng, trước kia phụ thân nói thân là nữ nhi Úc phủ phải biết đọc sách biết chữ, cho nên di nương mới mời nữ tiên sinh dạy mấy năm, cũng không biết được bao nhiêu, miễn cưỡng có thể đọc một vài quyển sách dễ hiểu.”

Hai mắt Lan Cúc chợt lóe nhìn Đại phu nhân một cái, lại hỏi: “Thật ra mẫu thân vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của các muội, nếu sớm biết đã đón ba mẹ con muội vào phủ rồi, cũng tránh cho chịu nhiều đau khổ. Trong phủ chúng ta cũng có không ít di nương, vốn sẽ không bạc đãi các muội.”

Minh Yên nghe vậy lập tức đứng dậy, hoang mang nói: “Mẫu thân rất khoan dung đại lượng, là dì nương của muội không có phúc khí, từ lúc muội vào phủ cho đến nay mẫu thân đối xử với muội như ruột thịt vậy, Minh Yên thật sự không có gì báo đáp, chỉ mong sau này có thể giúp mẫu thân phân ưu giải phiền, lấy đó để báo đại ân. Chỉ là… Đại tỷ tỷ và Ngũ tỷ tỷ đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ hơn người, chỉ sợ Tiểu Thất không làm được gì.”

Đại phu nhân nghe thấy Minh Yên nói vậy, nhất thời trong lòng dễ chịu, cuối cùng cũng không uổng công bỏ sức trên người nó, thoạt nhìn là một người biết ơn báo ơn.

Lan Cúc lập tức nở nụ cười, Lan Phương nhìn Minh Yên một cái, lại nhìn Lan Cúc nói: “Đại tỷ, muội nói không sai chứ, đừng nói là mẫu thân, ngay cả muội cũng rất thích Thất muội muội đấy. Vừa thông minh lại hiểu chuyện, còn có thể khiến người ta yêu thích, tỷ nói có đúng không?”

—–

Chú thích [2]:

Bài thơ: Vũ Lăng xuân – Vãn xuân

Phong trú trần hương hoa dĩ tận,

Nhật vãn quyện sơ đầu.

Vật thị nhân phi sự sự hưu,

Dục ngữ lệ tiên lưu.

Văn thuyết Song Khê xuân thượng hảo,

Dã nghĩ phiếm khinh châu.

Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu,

Tái bất động, hứa đa sầu.

Dịch nghĩa

Gió lặng, bụi thơm, hoa rụng hết,

Ngày tàn, mệt mỏi chải đầu.

Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi

Muốn nói, nước mắt đã tuôn trào.

Nghe nói ở Song Khê mùa xuân còn đẹp,

Cũng định dong chiếc thuyền nhỏ du lãm.

Chỉ sợ những chiếc thuyền nhỏ nhẹ ở Song Khê

Chở không nổi quá nhiều nỗi buồn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương