Thê Chủ Tà Mị
Chương 77: Du lịch, tạo phản

Editor: demcodon

Phong Lăng Hề chỉ dùng người mình biết, mọi chuyện đều giao cho thuộc hạ đi làm. Khi tra được tính thật chất gì đó trước, cô tự nhiên là mừng rỡ thanh nhàn, đối với lần này, vài người bị cô nô dịch cũng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng rơi lệ.

Vân Tư Vũ ngược lại cao hứng, Phong Lăng Hề nếu là không thời gian ở bên hắn, hắn khó tránh khỏi nhàm chán, tránh không được lại muốn đi chui ngõ hẻm. Thế nhưng sau khi chui qua hai lần đó, hắn cũng cảm thấy không có ý nghĩa.

Chớ Huyên trong khoảng thời gian này vẫn đang tiếp thu huấn luyện, bất quá Bạch Khung cũng không phải lúc nào cũng rảnh, cho nên đa số thời gian vẫn là dựa vào hắn tự giác. Bởi vì trước đây chịu qua Bạch Khung giáo dục, Chớ Huyên ngược lại rất tích cực, được bố trí nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành đảm bảo chất lượng. Bất quá chỉ cần vừa hoàn thành huấn luyện, hắn sẽ không nhịn được chạy đi trước mặt Vân Tư Vũ cáo trạng, trình bày Bạch Khung ngược đãi hắn như thế nào.

Sau đó Vân Tư Vũ sẽ tức giận phê bình Bạch Khung vài câu, thêm sau đó Chớ Huyên sẽ mắt nước mắt lưng tròng, đủ loại cảm động, cảm thấy công tử đối với hắn tốt nhất.

Chớ Huyên nhìn bị lừa dối đến sững sờ, Khởi Vân không nói gì nhìn trời, trong lòng yên lặng tự nói với mình: ‘Vương quân tuyệt đối không có nói với Bạch Khung có thể tăng mạnh cường độ huấn luyện, tuyệt đối không có, đó đều là ảo giác của hắn.’

Kết quả Chớ Huyên bị Vân Tư Vũ lừa dối đến đầu óc choáng váng, các loại tiềm lực bùng phát, thề muốn làm đến tốt nhất mới không làm công tử thất vọng.

Sắc trời tờ mờ sáng, Nhàn vương quân đại nhân tinh lực dồi dào liền bò dậy, quay về phía Phong Lăng Hề lôi kéo các loại: "Hề, trời đã sáng."

Phong Lăng Hề mở mắt vừa nhìn, quyết định xoay người đem người nào đó không thành thật đặt ở dưới thân, nói lầm bầm: "Ngủ tiếp."

Theo thống kê, từ khi sau khi thành thân, số lần Nhàn vương điện hạ dậy sớm quả đoán đột phá kỷ lục. Bởi vì mỗi lần Nhàn vương quân đại nhân tâm huyết dâng trào, Nhàn vương điện hạ liền không thể không chiến thắng dây gân lười của mình.

Vân Tư Vũ lắc lắc thân thể muốn tránh thoát sự kiềm chế của nàng, trong miệng vẫn không quên nói: "Tối hôm qua rõ ràng ngủ rất sớm, không muốn ngủ tiếp nữa, nhanh lên một chút đi."

"A... tối hôm qua ngủ rất sớm..." Dường như thật sự là như vậy, cho nên hiện tại là không phải có thể bổ sung một số chuyện?

Vân Tư Vũ đang suy nghĩ có muốn dùng nội lực đánh thức một con heo lười này hay không, lại đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, trong đó tựa hồ còn mang theo một loại thở dốc ám muội nào đó.

"Không muốn... luyện chữ... nàng đã đồng ý với ta... ư..."

Lời nói đứt quãng đối với Phong Lăng Hề là quá mức trực tiếp công kích đến mức quân lính đều tan rã, hoàn toàn chuyển hóa thành than nhẹ uyển chuyển. Vân Tư Vũ nhẹ nhàng run rẩy, mở to mắt ngập nước tức giận nhìn người phía trên, đối với thân thể của mình đó là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho dù muốn bại cũng không cần bị bại dễ dàng như thế chứ? Không đúng, không nên bại!

Ngón tay thon dài của Phong Lăng Hề vẽ vòng tròn ở trên bụng hắn, như có như không nhẹ nhàng đụng vào, cười đến có chút ác liệt: "Có muốn hay không?"

Vân Tư Vũ rất không cốt khí kéo mũi ra, gật đầu: "Muốn..."

Sau đó không đợi Phong Lăng Hề tiến thêm một bước hành động, đột nhiên bùng phát một cái lớn, trực tiếp xốc mở nàng trên thân mình ra.

Nhàn vương điện hạ hiếm thấy mờ mịt trong nháy mắt, sau đó sau một khắc, Vân Tư Vũ xoay người nằm ở trên người nàng, mặt mũi tràn đầy hung ác quát: "Bản Vương quân muốn tạo phản!"

Cổ cảm nhận được răng nanh nhỏ kia gặm cắn, Phong Lăng Hề mới cười khẽ một tiếng, ngón tay trìu mến xuyên qua mái tóc của hắn, hơi nhắm mắt, hưởng thụ tiểu mèo hoang nhà mình tạo phản.

Lúc Nhàn vương quân đại nhân tạo phản ngược lại rất dũng mãnh, rất nhiệt tình, rất có khí thế, đáng tiếc mọi chuyện làm sau đó, đột nhiên liền ỉu xìu, nằm lỳ ở trên giường, đầu như đà điểu vùi mặt vào trong gối mềm không chịu đi ra.

Phong Lăng Hề cảm thấy buồn cười, tiểu mèo hoang nhà cô thẹn thùng luôn làm cho người cảm thấy thần kỳ là chuyện đương nhiên.

Ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ở trên lưng hắn, Nhàn vương điện hạ nhíu mày nói: "Ăn hết sạch sẽ rồi liền không có ý định phụ trách sao?"

Vân Tư Vũ nghiêng nghiêng đầu, lộ ra một đôi mắt tròn trịa, nhìn thấy rõ những dấu vết hắn làm chuyện xấu lưu lại chứng cứ trên người Phong Lăng Hề, không khỏi mím mím môi, sớm biết thế liền không nên cắn.

Làn da của Phong Lăng Hề hơi trắng, cho nên có một chút dấu vết đều thấy rất rõ ràng, hiện ở trên người nàng đông một vết - tây một vết đỏ, ngoài ra mấy cái dấu răng còn chưa không đánh tan, thật là có chút... vô cùng thê thảm.

Thấy dáng vẻ Vân Tư Vũ như vậy có chút hối hận, Phong Lăng Hề càng thêm để xát vào mấy phần, để hắn thấy rõ những chứng cớ phạm tội kia, sau đó rất là hào phóng hỏi: "Còn muốn hay không? Hả?"

Giọng nói kia rất có ý tứ hàm xúc mạnh mẽ "ngươi muốn liền đến", bất quá âm cuối giương lên lại mang theo mấy phần hương vị đầu độc như vậy.

Vân Tư Vũ kinh ngạc nhìn một lúc, sau đó cũng không biết cái gân nào đột nhiên cũng không giật, cũng sẽ không thẹn thùng, trực tiếp xoay người nhào vào trong lòng nàng cọ cọ, oan ức nói lầm bầm: "Eo của người ta đều đau."

Phong Lăng Hề đặt tay lên eo của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, buồn cười nói: "Ai bảo chàng dùng sức như vậy?"

Cũng không biết là không phải là bởi vì nông nô* nổi dậy ca hát hay không, làm cho người quá mức kích động. Vân Tư Vũ thật sự là tận tâm lại tận lực, làm hại Phong Lăng Hề hưởng thụ cùng lúc lại không khỏi lo lắng hắn có thể quá cực khổ hay không. Bất quá bây giờ xem ra vẫn tinh lực mười phần như cũ, eo sao, cần xoa xoa là tốt rồi.

(*Nông nô: người đày tớ làm ruộng.)

Khuôn mặt nhỏ của Vân Tư Vũ đỏ lên, rầm rì hai tiếng, không lên tiếng.

Bất quá Vân Tư Vũ cũng không hổ là Tiểu Cường* chỉ đánh không chết, Phong Lăng Hề kìm huyệt vị ở bên hông hắn một phen, hắn liền lại không có chuyện gì.

(*Là một tên gọi khác của loài gián - loài côn trùng có nhiều chân, màu nâu, có cánh, 2 râu dài trên đầu, thường sống ở nơi tối tăm, ẩm thấp như góc tủ, cống rãnh... Gọi là Tiểu Cường vì chúng thân hình bé nhỏ mà sống dai, giẫm đạp lên cũng chưa chết. tiểu = bé, cường = mạnh mẽ, dai dẳng.)

Lúc này mới nhớ tới mục đích trước của mình, rốt cuộc lôi kéo Phong Lăng Hề rời giường.

Vân Tư Vũ kích động cho người đem án thư* bày ở dưới tàng cây trong sân. Sau đó trải tờ giấy ra, giương mắt nhìn Phong Lăng Hề.

(*Chiếc bàn cao để sách, để đọc sách.)

Phong Lăng Hề dứt khoát ngồi xuống ghế dựa, Vân Tư Vũ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên đùi nàng, rất là nghiêm túc nhìn chằm chằm giấy bút trên bàn, một bộ dáng học sinh ngoan ngoãn.

Phong Lăng Hề lấy bút chấm mực, đem bút thả trong tay hắn, bắt đầu cầm tay dạy hắn viết chữ.

Không cần hoài nghi, Vân Tư Vũ không phải là mù chữ. Mặc dù Liễu Chính quân không có mời tiên sinh dạy bảo cho hắn, thế nhưng sư phụ của hắn lại không cái gì không làm được, cho nên nên học hay không nên học, Vân Tư Vũ đều học.

Kỳ thật hắn viết chữ rất đẹp, bất quá sau khi nhìn thấy chữ của Phong Lăng Hề, hắn quyết định ghét bỏ chữ viết của mình. Bởi vì... không có khí thế!

Chữ của Phong Lăng Hề như rồng bay phượng múa, mang theo khí phách của kẻ bề trên, rồi lại mang theo một tia tùy ý, đầu bút lông bén nhọn bởi vì một tia tùy ý kia thoáng biến thành mềm mại, rồi lại không che giấu được vẻ sắc sảo này, làm cho người ta cảm giác một loại thủ thế chờ đợi.

Làm cho Vân Tư Vũ rất là ước ao, vì vậy liền có một màn như thế.

Ở trong mắt đa số mọi người, hành động của Vân Tư Vũ như vậy hẳn là tùy hứng không hiền lành. Bất quá Phong Lăng Hề lại rất có kiên trì, huống chi, đây là tình thú nha!

Hai người một người dạy - một người học, chơi đến vô cùng cao hứng. Bất quá phủ Nhàn vương lại nghênh đón một vị khách quý, Ninh vương quân - Lục Nhã Âm.

Vừa vặn Khởi Vân từ bên ngoài trở về gặp phải Ninh vương quân đến cửa viếng thăm, suy nghĩ một chút liền trực tiếp dẫn người đi vào. Vương quân ở trong vương phủ kìm nén mấy ngày chắc có chút nhàm chán.

Bởi vì năng lực của Phong Lăng Hề đều tiết lộ, phủ Nhàn vương thần bí này tự nhiên cũng không cần lại tận lực ẩn giấu, cho nên cũng không ngăn cản khách đến trước cửa viếng thăm nữa.

Lục Nhã Âm đi theo Khởi Vân một đường đến chủ viện, xa xa liền nhìn thấy hai người ngồi dưới tàng cây mà ôm nhau. Vân Tư Vũ trừng một đôi mắt to, rất tập trung mà nhìn tờ giấy, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, nhìn qua rất chăm chỉ.

Phong Lăng Hề đem cả người hắn cuộn vào trong ngực, nắm tay hắn viết chữ. Thế nhưng tinh thần hiển nhiên không phải tập trung như vậy, chỉ thấy cằm của nàng đặt ở trên vai Vân Tư Vũ, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi mang theo nụ cười sung sướng, giống như bộ dáng nghiêm túc kia của Vân Tư Vũ lấy lòng nàng.

Tầm mắt của nàng rõ ràng dao động một lúc ở trên mặt Vân Tư Vũ, cuối cùng dừng lại ở trên khóe môi hắn khẽ mím.

Cuối cùng bị Vân Tư Vũ phát hiện nàng thất thần liền trừng một cái, Nhàn vương điện hạ liền thẳng thắn trộm hương, lúc này mới lần nữa nhìn về phía tờ giấy, chuẩn bị viết chữ cái kế tiếp.

Bởi vì trước đây không lâu mới trải qua một hồi hoan ái, lúc này hai người mặc dù áo mũ chỉnh tề, cũng dường như mang theo hơi thở mập mờ, cộng thêm động tác quá thân mật, thật sự là làm cho người không nhịn được muốn mặt đỏ.

Lục Nhã Âm thở dài trong lòng, trong lúc vô tình bắt gặp được một màn này làm cho hắn cảm thấy sâu sắc, Vân Tư Vũ xác thật nên bị người ghen tỵ.

Ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra sủng ái, cũng không thể làm cho hắn hâm mộ, mặc kệ lưu truyền lời êm tai đến mức nào. Bởi vì hắn biết, rất nhiều nam tử ở trong mắt người ngoài được sủng ái, kỳ thật nội tâm đau đớn càng sâu, chỉ là không có người hiểu rõ thôi. Nhưng là bây giờ nhìn thấy hai người này một chỗ ấm áp, hắn lại không thể không thừa nhận, Nhàn vương điện hạ là thật sự thương Vân Tư Vũ.

Bất quá, hắn chân chính là người thông minh, không chiếm được hắn căn bản cũng sẽ không đi hy vọng xa vời, ngay cả nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới. Thế nhưng có thể có được, hắn lại sẽ dùng hết toàn lực, sít sao nắm trong tay.

Khởi Vân mang theo Lục Nhã Âm đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn đá trong sân, cho người mang trà đến, nhưng không có ý đi bẩm báo cho Phong Lăng Hề biết.

Bất quá sau khi Phong Lăng Hề viết xong vài chữ, trực tiếp ôm Vân Tư Vũ đi tới, hiển nhiên, khi hắn đến Nhàn vương điện hạ đã biết rõ để trong lòng rồi.

"Không biết Ninh vương quân đến đây có chuyện gì hay không?"

Lục Nhã Âm cũng không để ý thái độ không đủ thân thiện kia của Phong Lăng Hề, nhìn về phía Vân Tư Vũ cười nói: "Nghe nói vách núi Đoạn tình phong cảnh tươi đẹp, rất đáng giá để thưởng thức, không biết Nhàn vương quân có hứng thú hay không?"

Hoàng Vũ Mặc tổn thương vốn là bị thương ngoài da, lại được Nữ hoàng bệ hạ ban cho thuốc tốt bôi lên đã tốt lên bảy tám phần, cho nên Lục Nhã Âm mới có tâm tình ra đi du ngoạn.

Phong Lăng Hề khẽ nhíu mày, hiện tại tình huống như thế, cô có chút không yên lòng để cho Vân Tư Vũ một mình ra cửa. Bất quá nhìn dáng vẻ hai con mắt rõ ràng sáng ngời kia của Vân Tư Vũ, cô lại không muốn làm hắn mất hứng.

Vân Tư Vũ quả thật có chút nhịn gần chết, sau khi thành thân hắn quá an phận. Mặc dù Phong Lăng Hề có dẫn hắn ra ngoài chơi, thế nhưng dọc theo đường đi cũng quá bình tĩnh, nói trắng ra, hắn chính là quá lâu không có làm ác, trong lòng không thoải mái, cho nên luôn muốn đi ra ngoài tìm chút chuyện, cưỡi gió lướt mây một phen.

Nhưng là hắn cũng rõ Phong Lăng Hề sẽ lo lắng, mặc dù hắn luôn luôn rất tin tưởng bản thân mình, nhưng cũng không thể bởi vì vậy làm cho Phong Lăng Hề yên tâm, giống như hắn cũng sẽ lo lắng cho Phong Lăng Hề như thế.

Vì vậy Vân Tư Vũ chỉ có thể ôm hận quyết định, không đi.

Nhưng là không chờ hắn từ chối, Phong Lăng Hề lại thay hắn đồng ý.

Ước hẹn cẩn thận ngày hôm sau gặp nhau ở cửa thành, Lục Nhã Âm liền rời đi. Vân Tư Vũ nhìn về phía Phong Lăng Hề nói ra: "Ta có thể không đi." Kỳ thật hắn như thế nào cũng không thích lui tới với những nam tử này, chỉ là muốn ra cửa mà thôi.

Phong Lăng Hề nhéo nhéo mặt của hắn, cười nói: "Đi chơi đi! Vừa vặn kế tiếp ta có việc, có thể không có thời gian ở bên chàng, chàng ở vương phủ nhất định sẽ nhàm chán." Nhàn vương điện hạ vẫn còn có chút tiếc nuối, nếu không phải là không đi được, cô cũng sẽ đi chung.

Cũng may vách núi Đoạn tình mặc dù không ở trong kinh thành, nhưng cũng không xa, nhiều nhất ba bốn ngày liền có thể trở về.

Lời này trực tiếp đem lời Vân Tư Vũ còn muốn từ chối chặn lại trở lại, hắn không muốn đi là bởi vì không muốn tách ra với Phong Lăng Hề, so với cưỡi gió lướt mây, hắn vẫn là thích sống chung một chỗ với Phong Lăng Hề. Bất quá nếu như Phong Lăng Hề không thời gian ở bên hắn, giống như ra cửa chơi một chút cũng không liên quan. Hắn biết rõ có thể là Võ vương nơi nào tra được chuyện gì, nói như vậy, Phong Lăng Hề còn thật không có thời gian ở bên hắn.

Hơn nữa, hắn dường như cũng quá lâu không có tin tức truyền ra ngoài, chơi mất tích như vật thật không tốt lắm.

Hai người không có hỏi Lục Nhã Âm đến tột cùng hẹn những người nào, đều cho rằng phải có rất nhiều nam tử cùng nhau du lịch. Nếu không Lục Nhã Âm cũng sẽ không tìm tới Vân Tư Vũ, nhưng là ai biết chờ Vân Tư Vũ đến cửa thành mới phát hiện, Lục Nhã Âm chỉ hẹn hắn và Vân Dật. Vân Tư Vũ không khỏi có chút mờ mịt, nói như vậy Lục Nhã Âm coi như là đặc biệt hắn, tại sao?

Vân Dật cũng không nghĩ tới Lục Nhã Âm lại còn hẹn Vân Tư Vũ.

Lục Nhã Âm cũng không biết giữa Vân Dật và Vân Tư Vũ có quan hệ xơ cứng tới trình độ nào, chỉ biết là Vân Dật hiện tại ở phủ Chiến thiên tướng quân không tốt lắm, cho nên muốn giúp hắn một chút.

Tô Văn có lẽ vẫn còn đang trách Vân Dật tính kế nàng chiếm thân thể Vân Thiển, rõ ràng hàng đêm đều nghỉ ở chỗ Vân Thiển.

Trong phủ gia đình giàu có đều có thật nhiều sân, dùng để chứa đựng đủ loại nam tử, mà nữ chủ nhân cũng có chỗ ở của mình, muốn sủng hạnh ai liền đến sân của người đó. Nếu là không có hứng thú cũng có thể ngủ lại chỗ ở của mình, ngay cả Chính quân cũng là một sân lẻ loi, hoàn toàn khác với phủ Nhàn vương.

Bất đầu từ lúc Vân Tư Vũ vào cửa, Phong Lăng Hề cũng không có cho hắn cái sân. Sau đó liền trực tiếp ở chung một chỗ với nàng, dựa theo Nhàn vương điện hạ, giữa phu thê vốn là nên như vậy. Vân Tư Vũ cũng hoàn toàn không có cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Thế nhưng nếu để cho người ngoài biết, phỏng đoán lại có thể nói chuyện say sưa một phen.

Mặc kệ tâm tư Tô Văn là gì, nàng ngày ngày đến sân Vân Thiển liền đại biểu cho Vân Thiển được sủng ái. Tính tình Vân Thiển luôn luôn điêu ngoa, lần này được sủng ái, kiêu căng càng cao, phách lối chèn ép hai vị Thị quân kia, tư thái kia đúng là so với Chính quân Vân Dật này còn làm tốt hơn.

Bởi vì hắn là con trai trưởng phủ Trấn quốc tướng quân, thân phận cao quý, cho nên hắn tiến vào phủ Chiến thiên tướng quân cũng đạt được danh phận Trắc quân.

Thật muốn tính ra, ngoại trừ Chính quân, những thứ khác mặc kệ là Trắc quân hay là Thị quân kỳ thật đều không khác nhau mấy, đều là chiếm nhỏ không thể lên mặt bàn. Nhưng là Trắc quân này so với Thị quân, địa vị vẫn là cao hơn một chút.

Hai vị Thị quân kia bị Vân Thiển chọc tức là ở chỗ đó, cũng không dám giao đấu chính diện với hắn. Dĩ nhiên là tìm đến người ca ca Vân Dật này gây phiền phức, thỉnh thoảng liền muốn đâm chọc vài câu, ai bảo Vân Dật nhìn qua dễ ức hiếp hơn Vân Thiển chứ?

Thậm chí tiểu thị của hồi môn bên cạnh Vân Dật là Thu Ngâm cũng chết không rõ ràng rồi. Hiện tại cũng không biết rõ rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn không.

Mặc dù Lục Nhã Âm biết Vân Dật nhìn thấy Vân Tư Vũ trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút vướng mắc. Dù sao nhân duyên tốt này vốn nên là của hắn, nhưng không suy nghĩ cẩn thận liền vụt mất.

Bất quá nếu như có thể quan hệ thân mật với Vân Tư Vũ một chút, Tô Văn cũng sẽ thêm mấy phần coi trọng hắn.

Người dù sao vẫn phải nhìn về phía trước, chuyện có muốn vẫn không thể cứu vãn, hối hận đau lòng thì có ích lợi gì.

Tô Văn và Phong Lăng Hề mặc dù nhìn như không có ý quan hệ tốt, thế nhưng thế lực của Nhàn vương điện hạ không giống với trước kia, tin tưởng Tô Văn cũng phải cho mấy phần thể diện. Nhàn vương điện hạ sủng ái Nhàn vương quân mọi người đều biết, Vân Dật và Vân Tư Vũ vốn là thân huynh đệ. Nếu là quan hệ lại thân mật một chút, Tô Văn coi như là xem trọng thể diện của Phong Lăng Hề, cũng sẽ không quá mức lạnh nhạt với Vân dật.

Đừng xem ý tưởng này có chút rối, nhưng thật sự nhìn thấy rõ đều phải thông, quan lại trong triều này nhiều người như vậy, trong lòng ai không có vài đường cong? Ngay cả thê chủ nhà hắn vậy mà có lúc sơ ý bất cẩn, cũng là rất có ý tưởng. Nếu không cho dù Nữ hoàng bệ hạ sủng ái rất nhiều quan lại, nàng cũng chỉ có thể hữu danh vô thực, giống như Nhàn vương điện hạ lúc trước.

Ninh vương quân nghĩ đến rất tốt đẹp, đáng tiếc tất cả những thứ này đều phải ở Tô tướng quân và Nhàn vương điện hạ chưa từng có chút điều kiện tiên quyết, mới có thể thành lập.

Hắn mặc dù là một tấm lòng tốt, thế nhưng lại không biết rõ tình huống, cho nên hiện tại bầu không khí có chút lúng túng, cuối cùng cũng không thể đạt đến kỳ vọng của hắn.

Ba nam tử xuất hành, hộ vệ đều là mười mấy người, đương nhiên đều là người của Vân Dật và Lục Nhã Âm, Vân Tư Vũ mang người đơn giản hơn nhiều.

Phong Lăng Hề vốn là muốn cho Dạ Tinh đi theo hắn, bất đắc dĩ Vân Tư Vũ chết sống không chịu. Cuối cùng Phong Lăng Hề không thể làm gì khác hơn là lùi lại mà cầu việc khác, đem duy nhất Duẫn Thiểu Thiên rút được thời gian ném tới đi làm hộ vệ. Duẫn Thiểu Thiên đi theo cũng không có thiếu chỗ tốt, lúc cần thiết Duẫn Thiểu Thiên là có quyền hạn có thể triệu tập toàn bộ người ám vệ, hơn nữa y thuật của nàng tốt, vạn nhất có người đau đầu nhức óc cũng không cần phải lo lắng.

Hơn nữa bạc băng và tiểu hồ ly, so sánh với nhau, Lục Nhã Âm và Vân Dật mang mười mấy người hộ vệ căn bản không đáng chú ý.

Đương nhiên cũng không thiếu được Khởi Vân người tiểu thị toàn năng này, có hắn ở đây, có thể bảo đảm Vân Tư Vũ dọc theo đường đi trải qua thoải mái. Phong Lăng Hề vốn còn muốn để Chớ Huyên đi theo rèn luyện một chút, bất quá sau đó ngẫm lại, Chớ Huyên còn không có xuất sư. Nếu như thật sự gặp phải bất ngờ có chuyện không hay xảy ra, tiểu mèo hoang nhà cô nhất định sẽ đau lòng, cuối cùng đành phải thôi.

Ba người sau khi tập hợp lại, liền tập trung vào cùng một chiếc xe ngựa, dọc theo đường đi cũng có thể nói một chút, sẽ không nhàm chán như vậy, chen vào một xe ngựa tự nhiên là chọn chiếc thoải mái, bị lưu lại tự nhiên là xe ngựa của Vân Tư Vũ. Phong Lăng Hề vốn là người hiểu được hưởng thụ, đối với Vân Tư Vũ càng là sẽ không bạc đãi dù chỉ một phần, thợ trang bị trong xe thật hoàn mỹ, công cụ xuất hành tự nhiên cũng sẽ không kém.

Lục Nhã Âm lên xe ngựa, liếc nhanh liền nhìn thấy tiểu hồ ly đáng yêu.

Tiểu hồ ly đang ngủ gà ngủ gật bên chân Vân Tư Vũ, bởi vì trước khi ra cửa Phong Lăng Hề ân cần dạy bảo, nó không dám quá mức thả lỏng, lúc này ngồi thẳng tắp, đầu lại từng chút từng chút, thật sự là làm cho người ta yêu thương.

Lục Nhã Âm mừng rỡ liền đưa tay muốn sờ sờ.

Vân Tư Vũ từ cửa sổ nhìn thấy Duẫn Thiểu Thiên cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, lại nhìn một chút một đoàn thị vệ đằng sau bĩu môi. Lúc này mới thu tầm mắt lại, sau đó liền nhìn thấy một màn này, nhưng là hắn đã không kịp mở miệng ngăn cản.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương