Thê Chủ Tà Mị
Chương 70: Nhàn vương quân hung hãn

Hoàng tử Ngọc Ngạn nhìn thấy một màn này, mím mím môi, vẫn như cũ tự nhiên hoàn thành bài biểu diễn của mình.

Mặc dù Phong Lăng Hề không thể thưởng thức được, thế nhưng những người khác lại may mắn thưởng thức được. Tuy nhiên cũng thật lòng cảm thấy tốt, kết thúc một điệu múa, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Đương nhiên điều này cũng không thiếu ý lấy lòng Nữ hoàng bệ hạ và Thái hậu.

Ở trong tiếng vỗ tay, Hoàng tử Ngọc Ngạn đột nhiên quỳ xuống về phía Nữ hoàng bệ hạ nói ra một câu, làm cho mọi người có chút chưa thẫn thờ, tiếng vỗ tay cũng chầm chậm ngừng lại.

Bọn họ nghe thấy cái gì? Nhất định là nghe lầm rồi? Hoàng tử Ngọc Ngạn rõ ràng thỉnh cầu Nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho hắn và Nhàn vương điện hạ?

Hôm nay ngay cả Hoàng tử Ngọc Ngạn cũng đều bị Nhàn vương điện hạ đầu độc sao? Đúng là, Nhàn vương điện hạ đã có Chính quân, lấy thân phận Hoàng tử Ngọc Ngạn há cần gì phải oan ức chính mình như thế?

Lập tức không ít tầm mắt của mọi người đều rơi trên người Vân Tư Vũ, dựa vào Hoàng tử Ngọc Ngạn được sủng ái đến mức độ như vậy. Nữ hoàng bệ hạ rất có thể sẽ trực tiếp làm cho Nhàn vương điện hạ hưu phu tái giá đây!

Mà Nhàn vương điện hạ sẽ từ chối sao?

Đây căn bản đều không cần lựa chọn, một người là Hoàng tử điện cao quý nhất, một người là con thứ không được sủng ái của phủ Tướng quân, bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ cần đầu còn có một chút tỉnh táo đều có thể suy nghĩ rõ ràng.

Trong nháy mắt đại điện yên tĩnh có chút quỷ dị, Vân Tư Vũ phồng má, cắn răng hỏi Phong Lăng Hề: "Ta có thể tức giận không?"

Phong Lăng Hề vẫn là một thân lười biếng như cũ, thậm chí không có nhìn Hoàng Ngọc Ngạn một cái, khóe miệng mỉm cười gật đầu: "Có việc gì ta sẽ chống cho chàng."

Nghe vậy, Vân Tư Vũ dùng hết sức "Đùng", tức giận vỗ bàn một cái, đứng lên chỉ vào Hoàng tử Ngọc Ngạn đang quỳ trên đại điện nói: "Rõ ràng công khai ngấp nghé người của ta, ngươi xem bản Vương quân là người chết sao?" Vân Tư Vũ tức giận, có chết cũng không thể không lên. Bây giờ còn muốn lấy quyền ép người, đây chính là Hoàng tử điện hạ cao quý, hắn cũng thật là có kiến thức!

Ngồi trên ghế Phượng, Nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, khóe miệng co giật: "Nhàn vương quân đại nhân, ngươi xem trẫm là người chết sao? Ngươi chẳng lẽ không biết người quỳ ở nơi đó chính là đệ đệ ruột của ta sao?"

Nhìn mặt mũi Hoàng Ngọc Ngạn tràn đầy cứng cỏi, Nữ hoàng bệ hạ cũng rất đau đầu. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Ngọc Ngạn sẽ cho nàng một chiêu này, xem ra người đệ đệ này chấp nhất với Lăng Hề vượt quá tưởng tượng của nàng rồi, ai... đau đầu!

Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên sẽ không đi khiển trách Vân Tư Vũ, chuyện này cũng là nàng sai, nàng đã phát hiện tâm tư của Hoàng Ngọc Ngạn, nhưng không có đúng lúc cắt đứt ý nghĩ của hắn, thế cho nên chuyện mới phát triển đến mức độ như thế này.

Huống chi nàng cũng không dám đi khiển trách bảo bối của Phong Lăng Hề, nàng rất rõ ràng, Vân Tư Vũ dám giận dữ quát mắng người đánh chủ ý vào Phong Lăng Hề như vậy, đó chính là quyền lực Phong Lăng Hề cho hắn.

Hoàng Ngọc Ngạn không nói, chỉ là nhìn Nữ hoàng bệ hạ, mà những người khác lại bắt đầu líu ríu.

"Nhàn vương quân làm sao có thể có lòng dạ nhỏ mọn như vậy?" Không cần phải nói, đây tự nhiên không phải là một vị công tử ngấp nghé Nhàn vương điện hạ. 

"Rõ ràng lại kêu to gọi lớn với Hoàng tử điện hạ, đây là dĩ hạ phạm thượng."

"Thân là nam tử nhưng một chút cũng không có rộng lượng và hiền lành mà nam tử nên có, điểm này so ra mà hơn Hoàng tử điện hạ sao?"

"Ỷ vào Nhàn vương điện hạ sủng ái liền thị sủng mà kiêu..."

Phần đông trong tất cả giọng nói đều là trách cứ lời Vân Tư Vũ vừa nói, Vân Tư Vũ hiện tại vốn là đối tượng rất nhiều người đố kị, hơn nữa thân phận Hoàng Ngọc Ngạn làm cho rất nhiều người muốn nịnh bợ, cũng tạo thành loại cục diện này như hiện tại. Vân Tư Vũ hầu như trong nháy mắt liền trở thành mục tiêu công kích.

Vân Tư Vũ từ khi gả vào phủ Nhàn vương, Phong Lăng Hề liền một lòng che chở hắn, còn không chịu qua ủy khuất như thế.

Đối mặt mọi người thảo phạt, Vân Tư Vũ cười lạnh một tiếng, từng bước từng bước đi tới trước mặt Hoàng tử Ngọc Ngạn. Có lẽ là khí thế của hắn quá mức đáng sợ, cho nên những tiếng líu ríu kia cũng không khỏi dần dần ngừng lại. Đáy lòng giận dỗi Phong Lăng Hề cũng tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng. 

Cô tùy ý để hắn đi tới, về phần cuối cùng có thể nháo đến không cách nào kết thúc hay không, vậy cũng tuyệt đối là chuyện người khác nên lo lắng, cô có thể bảo đảm tiểu mèo hoang nhà mình sẽ không sao vậy thì được rồi. 

Giương mắt nhìn lướt qua Nữ hoàng bệ hạ, Phong Lăng Hề không chút nào cảm giác áy náy, ai bảo nàng không đúng lúc ngăn cản khúc hỗn loạn này, bằng không tiểu mèo hoang nhà cô cũng sẽ không tức giận như vậy.

Chuyện đó Nữ hoàng bệ hạ thật vô tội, nàng không phải đang suy nghĩ giải quyết như thế nào sao? Không nghĩ tới mọi chuyện trong nháy mắt liền đã biến thành như vậy, đều do bọn người phía dưới này thật nhiều chuyện, được rồi, Nữ hoàng bệ hạ lại bắt đầu giận chó đánh méo.

Vân Tư Vũ nhìn từ trên cao xuống nhìn Hoàng Ngọc Ngạn, ngoắc ngoắc môi, sâu kín nói: "Hoàng tử điện hạ, ngươi coi trọng Hề, nhưng không chút nào đem bản Vương quân để vào trong mắt, thật đúng là tâm rộng lớn thật. Trước mặt nhiều người như vậy buộc Nữ hoàng bệ hạ lưu thể diện cho ngươi, đây thật không phải là dĩ hạ phạm thượng sao? Thân là nam tử, xem trọng một nữ nhân liền trắng trợn cướp đoạt, đúng là rất hiền lành, ỷ vào Nữ hoàng bệ hạ và Thái hậu sủng ái, coi trời bằng vung, ngay cả ý nguyện của Nhàn vương điện hạ cũng đều không để ý, ngươi thật không có thị sủng mà kiêu!"

Trong giọng nói của Vân Tư Vũ mang theo quá mức hết sức chân thành, làm cho người vừa nghe là biết đạo đây là nói mát. Nụ cười khóe miệng cũng là tràn đầy châm chọc, đáy mắt mang theo một tia xem thường, thoáng qua liền đem toàn bộ những lời nói trách cứ kia của hắn dùng ở trên người Hoàng Ngọc Ngạn. Nghe xong những lời nói đó trong nháy mắt sắc mặt của Hoàng Ngọc Ngạn liền thay đổi, mà vốn là người nói ra những câu nói này cũng thay đổi sắc mặt, ngậm chặt miệng, cũng không dám nói nhiều nữa.

Hoàng Ngọc Ngạn làm mặt lạnh xuống: "Bản Hoàng tử nếu như thật sự bá đạo như vậy, liền sẽ không ở trước mặt mọi người thỉnh cầu Hoàng tỷ tứ hôn."

Vân Tư Vũ gật đầu, cười nói: "Cũng đúng, trước mặt mọi người lấy quyền ép người và sau lưng lấy quyền ép người cũng thật là không giống nhau lắm, ít nhất đủ quang minh chính đại."

Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn càng lạnh hơn một phần: "Vân Tư Vũ! Ngươi không nên quá phận, ngươi tự hỏi mình có điểm nào xứng với Nhàn vương điện hạ?" Hoàng Ngọc Ngạn hiển nhiên cũng nổi giận. Phong Lăng Hề liền hơn một ánh mắt dư thừa cũng không chịu cho hắn, lại đối với Vân Tư Vũ ngàn tốt vạn tốt, hắn cũng sẽ đố kị.

"Đùng..." Một tiếng, Thái hậu vỗ bàn một cái đứng lên: "Được rồi! Người đến, mang Hoàng tử điện hạ xuống dưới nghỉ ngơi."

"Phụ hậu..." Hoàng Ngọc Ngạn đã sớm đoán được Thái hậu có thể sẽ phản đối, cho nên mới cái gì cũng không dám nói với y. Thế nhưng không nghĩ tới y sẽ ở trước mặt mọi người không nể mặt hắn, kiên quyết như vậy.

"Dẫn đi!" Thái hậu trầm mặt xuống, hoàn toàn không có cho thương lượng, bất quá y có lý do để phản đối cùng suy nghĩ trong lòng của Hoàng Ngọc Ngạn cũng không giống nhau.

Nếu là đổi một người khác, chỉ cần Hoàng Ngọc Ngạn thích, coi như là có Chính quân, y cũng sẽ không kiên quyết phản đối như thế, y tự có biện pháp không cho Hoàng Ngọc Ngạn thua thiệt.

Chỉ là, người Hoàng Ngọc Ngạn coi trọng một mực lại là Phong Lăng Hề.

Tính tình của Phong Lăng Hề Nữ hoàng bệ hạ đều rõ ràng, Thái hậu cũng rõ ràng, không nên nhìn nàng bình thường biếng nhác. Trên thực tế nàng rất vô tình, người từng chính thức được chứng kiến đều sẽ sợ hãi.

Từ đầu tới cuối, nàng căn bản liền một ánh mắt cũng không có cho Hoàng Ngọc Ngạn, không đếm xỉa như vậy, đã cho thấy thái độ của nàng. Thái hậu kiên quyết như vậy, cũng là vì tốt cho Hoàng Ngọc Ngạn. Nếu như lại làm cho hắn tiếp tục dây dưa, Phong Lăng Hề một khi nổi giận, sẽ có hậu quả gì thì khó có thể dự liệu.

Đương nhiên, Thái hậu cũng không phải là bởi vì sợ Phong Lăng Hề liền không quản nhi tử của mình, cũng không phải thiên vị Phong Lăng Hề. Trên thực tế, Hoàng Ngọc Ngạn mới là y sinh ra, y mặc dù cũng rất thương Phong Lăng Hề. Thế nhưng cũng không đến nỗi thương đến mức không trông coi con mình sinh ra. Y chỉ là nhìn thấy quá rõ, theo tính tình của Phong Lăng Hề, nếu như thật sự muốn cưỡng ép nàng lấy Hoàng Ngọc Ngạn, cuối cùng Hoàng Ngọc Ngạn tuyệt đối sẽ không có một chút hạnh phúc nào, hắn chờ đợi có lẽ là làm cho hắn đau đến không muốn sống trong vận mệnh thê thảm.

Phong Lăng Hề một khi trả thù, sẽ rất có công kích, ngươi muốn nàng chắc chắn sẽ không để ngươi được, ngươi sợ sệt tuyệt đối sẽ lúc nào cũng đi theo ngươi, một số thời khắc trong mắt những người khác xem ra, căn bản không tính là hành vi trả thù, kỳ thật người trong cuộc đã bị hành hạ đến đau khổ vạn phần.

Thái hậu không hoài nghi chút nào, nếu là ép Phong Lăng Hề cuống lên, nàng sẽ làm Hoàng Ngọc Ngạn nhận thức một người có thể chạm tới, cảm giác lại cầu xin mà không được. Bởi vì thấy được hy vọng mà không cách nào hết hy vọng, hay bởi vì không chiếm được mà tiếp tục đau khổ, vô tận hành hạ. Y không muốn Hoàng Ngọc Ngạn đi nhận thức, cho nên y không thể để cho Hoàng Ngọc Ngạn tiếp tục sờ vảy ngược của Phong Lăng Hề.

Huống hồ, Vân Tư Vũ rõ ràng cũng không phải kẻ tầm thường.

Kỳ thật Thái hậu có chút dọa chính mình, Phong Lăng Hề cũng không phải không có nhân tính như vậy, xem trọng thể diện của y và Hoàng Vũ Hiên, nàng vẫn là sẽ thoáng hạ thủ lưu tình, đương nhiên cũng chỉ là thoáng mà thôi.

Đáng tiếc Hoàng Ngọc Ngạn cũng không biết Thái hậu khổ tâm, không muốn hết hy vọng, thật vất vả lấy dũng khí đi ra một bước này. Hắn không muốn cứ như vậy liền từ bỏ, quay đầu nhìn về phía Nữ hoàng bệ hạ, trong mắt rưng rưng: "Hoàng tỷ..."

Nữ hoàng bệ hạ còn chưa kịp nói cái gì, Hoàng Vũ Mặc đột nhiên quỳ xuống nói: "Hoàng tỷ, Ngọc Ngạn chưa từng có yêu cầu gì quá với tỷ, tỷ tác thành cho hắn đi!"

Ninh vương điện hạ mới từ trong đả kích Hoàng Ngọc Ngạn rõ ràng yêu thích Phong Lăng Hề phục hồi lại tinh thần. Mặc dù nàng không quá đồng ý để Hoàng Ngọc Ngạn gả cho Phong Lăng Hề, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Hoàng Ngọc Ngạn, nàng lại không đành lòng.

Thấy Ninh vương điện hạ nói như vậy, có mấy vị đại thần cũng quỳ theo xuống: "Nhàn vương quân dĩ hạ phạm thượng, bất chấp vương pháp, thỉnh Nữ hoàng bệ hạ giáng tội."

Đây là dự định thay Hoàng tử Ngọc Ngạn trực tiếp tiêu diệt chướng ngại.

Hoàng Ngọc Quỳnh chuyển ly rượu, khóe miệng mỉm cười, Hoàng Ngọc Ngạn muốn gả cho Phong Lăng Hề, nàng đúng là vui mừng thấy chuyện thành công.

Phong Lăng Hề cười lạnh một tiếng, rốt cuộc trừng mắt lên, nhìn về phía Vân Tư Vũ nói ra: "Có tức giận gì thì cứ nói ra, tức giận đến hỏng rồi ta sẽ đau lòng."

Loại lời nói này giống như tán tỉnh, ở trong không khí sốt sắng như vậy nói ra chỉ làm cho người ta cảm thấy quỷ dị. Mí mắt Nữ hoàng bệ hạ giật giật, còn chưa kịp đến ngăn cản, liền nhìn thấy Vân Tư Vũ xách đại thần thỉnh cầu giáng tội kia cho hắn một trận đánh no đòn.

Trong lòng Nữ hoàng bệ hạ cùng lúc mừng thầm, cũng rất đau đầu, ở trước mặt văn võ bá quan, đánh mệnh quan triều đình, Nhàn vương quân ngươi đây là muốn nháo như thế nào? Ngươi muốn trẫm bao che ngươi như thế nào chứ?

Nữ hoàng bệ hạ mặc dù cao cao tại thượng, thế nhưng bình thường cũng không ít bị những nam nhi này tức giận, vẫn không thể tùy tùy tiện tiện xử phạt. Bây giờ nhìn có người bị đánh, trong lòng nàng không khỏi thật thoải mái. Thế nhưng nàng cũng không thể lấy Nhàn vương quân thay trẫm xả giận, có công không qua như vậy làm sao lấy cớ bao che cho Vân Tư Vũ chứ?

Nhìn xem vốn là ra dáng người trong nháy mắt bị đánh thành đầu heo, ngay cả Thái hậu cũng không nhịn được giật giật khóe miệng. Y nên nói quả nhiên là người Phong Lăng Hề coi trọng sao? Bất chấp vương pháp như thế.

Người trong đại điện đều bị động tác hung hãn của Vân Tư Vũ hù dọa đến sững sờ cả người. Vân Vũ Dương lại càng không nhịn được run sợ, cũng may Vân Tư Vũ đã cùng phủ Tướng quân cắt đứt quan hệ.

Vân Vũ Dương hầu như không do dự, liền quỳ xuống nói: "Nữ hoàng bệ hạ, tiểu nhi vô lễ, thỉnh Bệ hạ giáng tội."

Vân Tư Vũ bỏ lại đại thần trong tay hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cười lạnh nói: "Vân tướng quân thật sự là quý nhân hay quên chuyện, bản Vương quân nhớ không lầm, hiện tại bản Vương quân và phủ Trấn quốc tướng quân đã không có bất cứ quan hệ gì."

Vân Vũ Dương không nói gì, chỉ là cúi đầu, trên mặt mang theo biểu cảm nghi là đau buồn.

Vân Tư Vũ trong nháy mắt phản ứng lại, bà già này rõ ràng chính là cố ý muốn cho hắn ở trước mặt văn võ bá quan nói ra chuyện hắn và phủ Trấn quốc tướng quân đã cắt đứt quan hệ, không để cho bà bị liên lụy, vẫn sẽ không làm cho người cảm thấy bà vô tình, chỉ sẽ cảm thấy là hắn bất hiếu, thật sự là tính toán khá lắm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương