Thê Chủ Tà Mị
-
Chương 102: Bắt tay giảng hòa
Thái hậu vội vã ôm lấy nó, rất sợ nó quá kích động lắc lư đến mức ngã xuống.
Hoàng Vũ Hiên cười gian trong lòng không ngớt, quả nhiên là tiểu ác ma mà! Mộ Dung Cầm chọc tới tiểu ác ma, đáng đời nàng gặp xui xẻo.
Lời này của bánh bao nhỏ với những người khác thật sự là khó nói, đó là cố ý nhục nhã, làm lớn chính là khiếu khích về nước Phượng Thiên. Thế nhưng bánh bao nhỏ lại nhỏ như thế tiểu, ai muốn mất thể diện mà so đo với nó chứ?
Nhục nhã thì nhục nhã thôi! Muốn lấy lại công đạo à? Ngươi có thể thảo luận với tiểu hài tử không tới một tuổi cái gì gọi là nhục nhã hả?
Khóe miệng của Phong Lăng Hề hơi nhếch lên mở miệng nói: “Sơ Tuyết, chúng ta phải rộng lượng hơn một chút.”
Nghe vậy bánh bao nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên lại cười khanh khách quơ móng vuốt nhỏ kêu lên: “Người đâu... vả miệng...”
Tay của Thái hậu run lên thiếu chút nữa ném bánh bao nhỏ ra ngoài. Xem ra sau này ở trước mặt bánh bao nhỏ muốn làm chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm thôi, nếu không bị nó học sẽ không tốt.
Lời này Thái hậu thật đúng là đã nói qua, trong hậu cung loại người gì cũng có, có người ngốc đến mức không thể cứu chữa nhưng cũng không chịu nổi bánh bao nhỏ được sủng ái, càng muốn phí sức nói loạn luyên thuyên cũng chẳng có kết quả tốt. Thái hậu tự nhiên đến dạy dỗ một chút, ai biết bánh bao nhỏ cứ như thế học theo.
Mọi người không nói gì mà nhìn tiểu bất điểm kia hưng phấn ở trong ngực của Thái hậu rất muốn hỏi một câu: "Xử phạt như vậy thật sự rất độ lượng à?"
Bất quá bọn họ đương nhiên sẽ không đi chen miệng vào, Mộ Dung Cầm không biết phân biệt như vậy ở trước mặt Nữ hoàng bệ hạ cũng dám làm càn, bị vả miệng mới tốt!
Bất quá các nàng biết rõ đây là chuyện không thể, trừ phi nước Hoàng Vũ thật sự dự định hoàn toàn khai chiến với nước Phượng Thiên.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm đã đen hơn đáy nồi nhìn tầm mắt của bánh bao nhỏ đều mang theo sát khí mãnh liệt. Bất đắc dĩ bánh bao nhỏ căn bản là không sợ, vui cười hớn hở kêu lên: “Vả miệng... vả miệng...”
Âu Dương Lăng Ca không nhịn được mở miệng nói: “Vị tiểu công tử này thật sự là không hiểu chuyện, bất quá là một chuyện hiểu lầm cần gì phải ầm ĩ đến không cách nào kết cuộc.”
Hắn ngược lại không muốn giúp Mộ Dung Cầm, đơn thuần là nhìn bánh bao nhỏ không vừa mắt, vừa nghĩ đến có nam nhân khác thay hắn sinh hài tử cho Phượng Lăng Tịch thì trong lòng hắn bị nghẹn thở không ra. Trên không ra trên dưới không ra dưới, bướng bỉnh đến ngông cuồng, vốn Phượng Lăng Tịch nên là của một mình hắn.
Hơn nữa thái độ của bánh bao nhỏ đối xử với hắn cũng làm cho hắn rất căm tức, không nhịn được nên nghĩ làm chút gì đó.
Âu Dương Lăng Ca tính tình mềm yếu cũng không phải nói hắn thật sự sẽ để cho người bắt nạt. Hắn kỳ thật chỉ là kính nể Âu Dương Dĩnh mà thôi, không dám làm trái ý của Âu Dương Dĩnh, đối với những khác người hắn ngược lại không phải mềm yếu có thể lừa gạt như vậy.
Mà từ khi gặp được Phượng Lăng Tịch thì tâm tình của hắn khó có thể khống chế, cũng đã quên Âu Dương Dĩnh dặn dò hết lần này đến lần khác, không nhịn được nên làm ra một chút chuyện không thông minh.
Hắn hoàn toàn đã quên bánh bao nhỏ bất quá chỉ là tiểu hài tử, tiểu hài tử không hiểu chuyện mới gọi là bình thường, so đo với một tiểu hài tử như vậy khó tránh khỏi làm cho người cảm thấy hắn lòng dạ hẹp hòi.
Đây vẫn là nhẹ, nếu như tất cả mọi người nhất trí nhận định hắn cố ý khiêu khích mới càng hỏng hết.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm âm trầm liếc hắn một cái, mắt thấy chuyện đã có kết cuộc không tốt. Âu Dương Lăng Ca lại còn gây sự với bánh bao nhỏ, đây không phải là muốn Phong Lăng Hề làm khó dễ nàng mới cam tâm hả? Hay là hắn ước gì nước Phượng Thiên và nước Hoàng Vũ bây giờ khai chiến?
Âu Dương Lăng Ca bị nàng trừng mắt cũng ý thức được không thích hợp. Hắn mặc dù không hiểu gì về quốc gia đại sự nhưng hiện tại không khí khẩn trương hắn vẫn cảm giác được, không khỏi cắn cắn môi không tiếp tục nói nữa.
Mà Phượng Lăng Tịch từ đầu đến cuối cũng không liếc qua hắn một cái, điều này làm cho trong lòng hắn vô cùng oan ức. Giống như hắn mặc kệ làm cái gì cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của nàng, mà nam nhân kia trong lòng nàng cái gì cũng không cần làm mà có thể được nàng vô cùng sủng ái.
Vốn là tất cả mọi thứ thuộc về mình, đợi được mất đi mới biết được quý giá hơn trong tưởng tượng của nhiều. Thế nhưng chờ hắn muốn tìm về thì lại phát hiện đã hoàn toàn thuộc về người khác, cái cảm giác này thật không dễ chịu, cũng không cách nào làm cho người ta cam tâm.
Lần nữa bị người nhằm vào làm cho bánh bao nhỏ không khỏi rất là mất hứng trừng mắt nhìn Âu Dương Lăng Ca một hồi lâu. Sau đó đột nhiên cười đến mặt mày cong cong, cặp mắt phượng kia híp lại, ánh nước sóng sánh lấp lòe trong mắt, rõ ràng lại mang theo vài phần mê hoặc.
Âu Dương Lăng Ca nhìn không khỏi sững sờ, hắn thiếu chút nữa cho rằng là nhìn thấy Phong Lăng Hề.
Là Phong Lăng Hề mà không phải Phượng Lăng Tịch, vốn là Phượng Lăng Tịch mặc dù có một đôi mắt phượng câu nhân. Thế nhưng đáy mắt kia lâu dài bị tối tăm chiếm cứ cũng sẽ không làm cho người cảm thấy mê hoặc. Thế nhưng lần này nhìn thấy Phong Lăng Hề, hắn lại phát hiện chỉ là cặp mắt kia cũng có thể làm cho người mặt hồng tim đập.
Trong mắt hắn Phong Lăng Hề và Phượng Lăng Tịch chính là cùng một người, hắn căn bản không có hoài nghi gì. Chẳng qua là cảm thấy Phượng Lăng Tịch trở nên càng thêm hấp dẫn tầm mắt người khác, tự nhiên càng thêm không cam lòng Phượng Lăng Tịch đã quên hắn.
Trong lúc hắn ngây người thì giọng nói mềm mại của bánh bao nhỏ truyền vào trong tai: “Thúc thúc, gia gia nói ngài phải gả cho di di, ngài không nên nghĩ đến dương dương nữa.”
Nghe xong lời này của bánh bao nhỏ thì đông đảo người xem cuộc vui thì tầm mắt đều rơi ở trên người Âu Dương Lăng Ca. Âu Dương Lăng Ca biểu hiện thật sự là quá rõ ràng, đối với suy nghĩ của hắn thì tất cả mọi người tự nhiên là rõ ràng trong lòng, chỉ là không có người nói ra thôi.
Bất quá nhìn bộ dáng thờ ơ không động lòng của Nhàn vương điện hạ tất cả mọi người không khỏi cảm thán một câu: hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.
Âu Dương Lăng Ca cầm lấy ống tay áo sắc mặt rất là khó coi. Nếu như không có gặp được Phượng Lăng Tịch có lẽ hắn thật sự tuân theo ý của mẫu thân gả cho vị Nữ hoàng này. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Phượng Lăng Tịch thì trong lòng hắn lại trăm nghìn lần không muốn.
Mộ Dung Cầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng bây giờ ước gì có người dời đi sự chú ý. Mặc dù tâm tư của Âu Dương Lăng Ca bị nói ra rất rõ ràng có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng hơn quan hệ của hai nước chuyển biến xấu.
Nàng ngược lại hy vọng Hoàng Vũ Hiên và Phong Lăng Hề bởi vì Âu Dương Lăng Ca mà đánh nhau càng tốt, đáng tiếc nàng biết chuyện đó là không thể. Phong Lăng Hề rõ ràng đối với Âu Dương Lăng Ca không có thiện cảm gì. Hoàng Vũ Hiên cũng không giống như là bị dáng vẻ của Âu Dương Lăng Ca mê hoặc.
Bánh bao nhỏ mím cái miệng nhỏ thưởng thức sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca. Sau đó lại nói: “Cho dù ngài chán ghét ta cũng vô dụng, dương dương sẽ không thích ngài.”
Toàn thân của Âu Dương Lăng Ca run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ. Hắn lớn như vậy còn chưa từng có bị người làm nhục như thế. Hắn yêu thích Phượng Lăng Tịch rất đáng xấu hổ hả? Lúc trước Phượng Lăng Tịch cả ngày theo đuổi hắn thì sao không ai cảm thấy nàng đáng xấu hổ chứ?
Trong lòng hắn cảm thấy không công bằng, cũng oán hận Phượng Lăng Tịch bây giờ đối xử lạnh lùng với hắn, hại hắn đến tình cảnh như thế. Nhưng hắn lại không biết Phượng Lăng Tịch lúc trước ở trước mặt Âu Dương Dĩnh là làm sao hạ mình thuận theo, làm sao để xuống tự tôn của mình đi nịnh nọt, đơn giản vì đó là mẫu thân của hắn.
Mặc kệ hắn oan ức thế nào, oán hận thế nào, Phượng Lăng Tịch bây giờ cũng sẽ không đi để ý tâm tình của hắn.
Chỉ thấy Nhàn vương điện hạ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, híp mắt nhìn bánh bao nhỏ khóe miệng hơi nhếch lên.
Sao cô lại cảm thấy bánh bao nhỏ đột nhiên trở nên càng thêm thông minh vậy chứ? Là bị kích thích hay là bình thường vốn là đang giả heo ăn hổ?*
(*Giả heo ăn hổ là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.)
Bánh bao nhỏ bị mẫu thân nhìn nên rụt cổ một cái, cười khúc khích về phía mẫu thân.
Phong Lăng Hề lắc lắc đầu cũng lười suy nghĩ, có thể xác định chính là bánh bao nhỏ rất thông minh, mà đây nhất định là bởi vì gen tốt.
Vừa nghĩ như thế trong lòng Nhàn vương điện hạ không khỏi bay lên một luồng kiêu ngạo.
Bánh bao nhỏ rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, bởi vì tức giận Âu Dương Lăng Ca cho nên đã quên đi Mộ Dung Cầm.
Thế nhưng ngay lúc Mộ Dung Cầm thở phào nhẹ nhõm thì Vân Tư Vũ đột nhiên nhỏ giọng thầm thì nói: “Mộ Dung tướng quân giống như không có thành ý gì xin lỗi nhỉ.”
Nhàn vương quân đại nhân cũng không phải dễ ức hiếp, muốn bắt nạt thê chủ nhà hắn càng không được.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm không khỏi cứng ngắc, bất quá chuyện xin lỗi này không thể tránh khỏi, chỉ là cái gì muốn hắn quỳ xuống dập đầu thì tự nhiên không thể thực hiện được, bất quá kính ly rượu thì vẫn là có thể.
Phong Lăng Hề ngược lại rất nể tình uống hết ly rượu nàng ta mời. Nếu như Hoàng Vũ Hiên còn chưa có ý khai chiến thì bây giờ tự nhiên không thể trở mặt với nước Phượng Thiên, càng không thể bởi vì cô mà trở mặt với nước Phượng Thiên. Nếu không đến lúc đó Nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối sẽ đổ thừa trên đầu cô rồi để cho cô đi dẫn nhận binh đánh trận.
Lần này trò khôi hài xem như là cuối cùng dùng bắt tay giảng hòa, bất quá Âu Dương Lăng Ca thuộc về vấn đề cũng là một chuyện đáng giá thảo luận.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được vị Âu Dương công tử này vừa ý chính là Nhàn vương điện hạ. Thế nhưng Nhàn vương điện hạ lại rõ ràng không trúng ý hắn.
Mộ Dung Cầm cũng không phải sốt ruột, thật vất vả tìm được lý do chính đáng đến nước Hoàng Vũ nàng tự nhiên không muốn trở về nhanh như vậy. Chuyện của Âu Dương Lăng Ca có thể mang xuống mới tốt.
Bây giờ nàng đã không muốn đi xác nhận Phong Lăng Hề rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay không. Dù sao Phong Lăng Hề là nhất định sẽ đối nghịch với nước Phượng Thiên, hơn nữa thái độ của Hoàng Vũ Hiên cũng quá mức quỷ dị.
Rõ ràng bắt nàng phải xin lỗi Phong Lăng Hề, cũng không giống như là vì cố ý nhục nhã nàng. Dù sao thân phận của Phong Lăng Hề cũng không thể thấp hơn nàng, bắt nàng nói lời xin lỗi cũng không tính là nhục nhã gì.
Chỉ là hành vi của Hoàng Vũ Hiên lần này lại làm cho người không thể không suy đoán, chẳng lẽ nàng ta là Nữ hoàng của một quốc gia còn không thể đại biểu cho Phong Lăng Hề?
Hơn nữa Phong Lăng Hề vừa có ý dàn xếp ổn thỏa thì Hoàng Vũ Hiên cũng lập tức xem như chuyện trước đây hoàn toàn chưa từng xảy ra. Điều này muốn nói là Hoàng Vũ Hiên quá tin tưởng Phong Lăng Hề không khỏi cũng quá mức, cho nàng cảm giác giống như là Hoàng Vũ Hiên làm việc gì đều phải xem sắc mặt của Phong Lăng Hề.
Không thể làm cho nàng hoài nghi, nước Hoàng Vũ này người chính thức làm chủ rốt cuộc là Hoàng Vũ Hiên hay là Phong Lăng Hề.
Nếu như Phong Lăng Hề thật sự có quyền thế ngập trời đến mức độ như vậy, nàng mặc kệ là thân phận gì cũng không phải quan trọng như thế. Căn bản không có cách nào từ bên trong được chỗ tốt gì tính thực chất.
Cho nên hiện tại quan trọng nhất vẫn là nắm giữ nhiều tin tức của nước Hoàng Vũ để Thái nữ điện hạ có thể quyết định bước kế tiếp đi như thế nào.
Suy nghĩ xong Mộ Dung Cầm mở miệng nói: “Nữ hoàng bệ hạ, nghe nói nước Hoàng Vũ có không ít cảnh đẹp, thần ngưỡng mộ trong lòng đã lâu rất muốn đi xem, hơn nữa Âu Dương công tử sau này đều sẽ sinh sống ở nước Hoàng Vũ cũng nên tìm hiểu trước một chút phong thổ của nước Hoàng Vũ.”
Hoàng Vũ Hiên không khỏi nhíu nhíu mày, chuyện này một khi lấy danh nghĩa đi ngắm cảnh ra kinh thành, khi nào trở về có thể cũng rất khó nói. Một nhân vật nguy hiểm như Mộ Dung Cầm vậy vẫn ở trong nước Hoàng Vũ, không phải là nàng vui vẻ có thể nhìn thấy.
Lập tức không khỏi giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề hơi suy nghĩ một chút khẽ gật đầu. Hoàng Vũ Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu như có Phong Lăng Hề đi theo thì nàng ngược lại rất yên tâm.
Lập tức đồng ý đề nghị của Mộ Dung Cầm, ngược lại nàng cũng không muốn mang Âu Dương Lăng Ca tiến vào hậu cung.
Phong Lăng Hề còn lại cảm thấy đi ra ngoài một chút cũng không tệ, để cho bánh bao nhỏ học thêm kiến thức, miễn cho mai một tài trí thông minh của nó.
Hoàng Vũ Hiên cười gian trong lòng không ngớt, quả nhiên là tiểu ác ma mà! Mộ Dung Cầm chọc tới tiểu ác ma, đáng đời nàng gặp xui xẻo.
Lời này của bánh bao nhỏ với những người khác thật sự là khó nói, đó là cố ý nhục nhã, làm lớn chính là khiếu khích về nước Phượng Thiên. Thế nhưng bánh bao nhỏ lại nhỏ như thế tiểu, ai muốn mất thể diện mà so đo với nó chứ?
Nhục nhã thì nhục nhã thôi! Muốn lấy lại công đạo à? Ngươi có thể thảo luận với tiểu hài tử không tới một tuổi cái gì gọi là nhục nhã hả?
Khóe miệng của Phong Lăng Hề hơi nhếch lên mở miệng nói: “Sơ Tuyết, chúng ta phải rộng lượng hơn một chút.”
Nghe vậy bánh bao nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên lại cười khanh khách quơ móng vuốt nhỏ kêu lên: “Người đâu... vả miệng...”
Tay của Thái hậu run lên thiếu chút nữa ném bánh bao nhỏ ra ngoài. Xem ra sau này ở trước mặt bánh bao nhỏ muốn làm chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm thôi, nếu không bị nó học sẽ không tốt.
Lời này Thái hậu thật đúng là đã nói qua, trong hậu cung loại người gì cũng có, có người ngốc đến mức không thể cứu chữa nhưng cũng không chịu nổi bánh bao nhỏ được sủng ái, càng muốn phí sức nói loạn luyên thuyên cũng chẳng có kết quả tốt. Thái hậu tự nhiên đến dạy dỗ một chút, ai biết bánh bao nhỏ cứ như thế học theo.
Mọi người không nói gì mà nhìn tiểu bất điểm kia hưng phấn ở trong ngực của Thái hậu rất muốn hỏi một câu: "Xử phạt như vậy thật sự rất độ lượng à?"
Bất quá bọn họ đương nhiên sẽ không đi chen miệng vào, Mộ Dung Cầm không biết phân biệt như vậy ở trước mặt Nữ hoàng bệ hạ cũng dám làm càn, bị vả miệng mới tốt!
Bất quá các nàng biết rõ đây là chuyện không thể, trừ phi nước Hoàng Vũ thật sự dự định hoàn toàn khai chiến với nước Phượng Thiên.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm đã đen hơn đáy nồi nhìn tầm mắt của bánh bao nhỏ đều mang theo sát khí mãnh liệt. Bất đắc dĩ bánh bao nhỏ căn bản là không sợ, vui cười hớn hở kêu lên: “Vả miệng... vả miệng...”
Âu Dương Lăng Ca không nhịn được mở miệng nói: “Vị tiểu công tử này thật sự là không hiểu chuyện, bất quá là một chuyện hiểu lầm cần gì phải ầm ĩ đến không cách nào kết cuộc.”
Hắn ngược lại không muốn giúp Mộ Dung Cầm, đơn thuần là nhìn bánh bao nhỏ không vừa mắt, vừa nghĩ đến có nam nhân khác thay hắn sinh hài tử cho Phượng Lăng Tịch thì trong lòng hắn bị nghẹn thở không ra. Trên không ra trên dưới không ra dưới, bướng bỉnh đến ngông cuồng, vốn Phượng Lăng Tịch nên là của một mình hắn.
Hơn nữa thái độ của bánh bao nhỏ đối xử với hắn cũng làm cho hắn rất căm tức, không nhịn được nên nghĩ làm chút gì đó.
Âu Dương Lăng Ca tính tình mềm yếu cũng không phải nói hắn thật sự sẽ để cho người bắt nạt. Hắn kỳ thật chỉ là kính nể Âu Dương Dĩnh mà thôi, không dám làm trái ý của Âu Dương Dĩnh, đối với những khác người hắn ngược lại không phải mềm yếu có thể lừa gạt như vậy.
Mà từ khi gặp được Phượng Lăng Tịch thì tâm tình của hắn khó có thể khống chế, cũng đã quên Âu Dương Dĩnh dặn dò hết lần này đến lần khác, không nhịn được nên làm ra một chút chuyện không thông minh.
Hắn hoàn toàn đã quên bánh bao nhỏ bất quá chỉ là tiểu hài tử, tiểu hài tử không hiểu chuyện mới gọi là bình thường, so đo với một tiểu hài tử như vậy khó tránh khỏi làm cho người cảm thấy hắn lòng dạ hẹp hòi.
Đây vẫn là nhẹ, nếu như tất cả mọi người nhất trí nhận định hắn cố ý khiêu khích mới càng hỏng hết.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm âm trầm liếc hắn một cái, mắt thấy chuyện đã có kết cuộc không tốt. Âu Dương Lăng Ca lại còn gây sự với bánh bao nhỏ, đây không phải là muốn Phong Lăng Hề làm khó dễ nàng mới cam tâm hả? Hay là hắn ước gì nước Phượng Thiên và nước Hoàng Vũ bây giờ khai chiến?
Âu Dương Lăng Ca bị nàng trừng mắt cũng ý thức được không thích hợp. Hắn mặc dù không hiểu gì về quốc gia đại sự nhưng hiện tại không khí khẩn trương hắn vẫn cảm giác được, không khỏi cắn cắn môi không tiếp tục nói nữa.
Mà Phượng Lăng Tịch từ đầu đến cuối cũng không liếc qua hắn một cái, điều này làm cho trong lòng hắn vô cùng oan ức. Giống như hắn mặc kệ làm cái gì cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của nàng, mà nam nhân kia trong lòng nàng cái gì cũng không cần làm mà có thể được nàng vô cùng sủng ái.
Vốn là tất cả mọi thứ thuộc về mình, đợi được mất đi mới biết được quý giá hơn trong tưởng tượng của nhiều. Thế nhưng chờ hắn muốn tìm về thì lại phát hiện đã hoàn toàn thuộc về người khác, cái cảm giác này thật không dễ chịu, cũng không cách nào làm cho người ta cam tâm.
Lần nữa bị người nhằm vào làm cho bánh bao nhỏ không khỏi rất là mất hứng trừng mắt nhìn Âu Dương Lăng Ca một hồi lâu. Sau đó đột nhiên cười đến mặt mày cong cong, cặp mắt phượng kia híp lại, ánh nước sóng sánh lấp lòe trong mắt, rõ ràng lại mang theo vài phần mê hoặc.
Âu Dương Lăng Ca nhìn không khỏi sững sờ, hắn thiếu chút nữa cho rằng là nhìn thấy Phong Lăng Hề.
Là Phong Lăng Hề mà không phải Phượng Lăng Tịch, vốn là Phượng Lăng Tịch mặc dù có một đôi mắt phượng câu nhân. Thế nhưng đáy mắt kia lâu dài bị tối tăm chiếm cứ cũng sẽ không làm cho người cảm thấy mê hoặc. Thế nhưng lần này nhìn thấy Phong Lăng Hề, hắn lại phát hiện chỉ là cặp mắt kia cũng có thể làm cho người mặt hồng tim đập.
Trong mắt hắn Phong Lăng Hề và Phượng Lăng Tịch chính là cùng một người, hắn căn bản không có hoài nghi gì. Chẳng qua là cảm thấy Phượng Lăng Tịch trở nên càng thêm hấp dẫn tầm mắt người khác, tự nhiên càng thêm không cam lòng Phượng Lăng Tịch đã quên hắn.
Trong lúc hắn ngây người thì giọng nói mềm mại của bánh bao nhỏ truyền vào trong tai: “Thúc thúc, gia gia nói ngài phải gả cho di di, ngài không nên nghĩ đến dương dương nữa.”
Nghe xong lời này của bánh bao nhỏ thì đông đảo người xem cuộc vui thì tầm mắt đều rơi ở trên người Âu Dương Lăng Ca. Âu Dương Lăng Ca biểu hiện thật sự là quá rõ ràng, đối với suy nghĩ của hắn thì tất cả mọi người tự nhiên là rõ ràng trong lòng, chỉ là không có người nói ra thôi.
Bất quá nhìn bộ dáng thờ ơ không động lòng của Nhàn vương điện hạ tất cả mọi người không khỏi cảm thán một câu: hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.
Âu Dương Lăng Ca cầm lấy ống tay áo sắc mặt rất là khó coi. Nếu như không có gặp được Phượng Lăng Tịch có lẽ hắn thật sự tuân theo ý của mẫu thân gả cho vị Nữ hoàng này. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Phượng Lăng Tịch thì trong lòng hắn lại trăm nghìn lần không muốn.
Mộ Dung Cầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng bây giờ ước gì có người dời đi sự chú ý. Mặc dù tâm tư của Âu Dương Lăng Ca bị nói ra rất rõ ràng có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng hơn quan hệ của hai nước chuyển biến xấu.
Nàng ngược lại hy vọng Hoàng Vũ Hiên và Phong Lăng Hề bởi vì Âu Dương Lăng Ca mà đánh nhau càng tốt, đáng tiếc nàng biết chuyện đó là không thể. Phong Lăng Hề rõ ràng đối với Âu Dương Lăng Ca không có thiện cảm gì. Hoàng Vũ Hiên cũng không giống như là bị dáng vẻ của Âu Dương Lăng Ca mê hoặc.
Bánh bao nhỏ mím cái miệng nhỏ thưởng thức sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca. Sau đó lại nói: “Cho dù ngài chán ghét ta cũng vô dụng, dương dương sẽ không thích ngài.”
Toàn thân của Âu Dương Lăng Ca run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ. Hắn lớn như vậy còn chưa từng có bị người làm nhục như thế. Hắn yêu thích Phượng Lăng Tịch rất đáng xấu hổ hả? Lúc trước Phượng Lăng Tịch cả ngày theo đuổi hắn thì sao không ai cảm thấy nàng đáng xấu hổ chứ?
Trong lòng hắn cảm thấy không công bằng, cũng oán hận Phượng Lăng Tịch bây giờ đối xử lạnh lùng với hắn, hại hắn đến tình cảnh như thế. Nhưng hắn lại không biết Phượng Lăng Tịch lúc trước ở trước mặt Âu Dương Dĩnh là làm sao hạ mình thuận theo, làm sao để xuống tự tôn của mình đi nịnh nọt, đơn giản vì đó là mẫu thân của hắn.
Mặc kệ hắn oan ức thế nào, oán hận thế nào, Phượng Lăng Tịch bây giờ cũng sẽ không đi để ý tâm tình của hắn.
Chỉ thấy Nhàn vương điện hạ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, híp mắt nhìn bánh bao nhỏ khóe miệng hơi nhếch lên.
Sao cô lại cảm thấy bánh bao nhỏ đột nhiên trở nên càng thêm thông minh vậy chứ? Là bị kích thích hay là bình thường vốn là đang giả heo ăn hổ?*
(*Giả heo ăn hổ là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.)
Bánh bao nhỏ bị mẫu thân nhìn nên rụt cổ một cái, cười khúc khích về phía mẫu thân.
Phong Lăng Hề lắc lắc đầu cũng lười suy nghĩ, có thể xác định chính là bánh bao nhỏ rất thông minh, mà đây nhất định là bởi vì gen tốt.
Vừa nghĩ như thế trong lòng Nhàn vương điện hạ không khỏi bay lên một luồng kiêu ngạo.
Bánh bao nhỏ rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, bởi vì tức giận Âu Dương Lăng Ca cho nên đã quên đi Mộ Dung Cầm.
Thế nhưng ngay lúc Mộ Dung Cầm thở phào nhẹ nhõm thì Vân Tư Vũ đột nhiên nhỏ giọng thầm thì nói: “Mộ Dung tướng quân giống như không có thành ý gì xin lỗi nhỉ.”
Nhàn vương quân đại nhân cũng không phải dễ ức hiếp, muốn bắt nạt thê chủ nhà hắn càng không được.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm không khỏi cứng ngắc, bất quá chuyện xin lỗi này không thể tránh khỏi, chỉ là cái gì muốn hắn quỳ xuống dập đầu thì tự nhiên không thể thực hiện được, bất quá kính ly rượu thì vẫn là có thể.
Phong Lăng Hề ngược lại rất nể tình uống hết ly rượu nàng ta mời. Nếu như Hoàng Vũ Hiên còn chưa có ý khai chiến thì bây giờ tự nhiên không thể trở mặt với nước Phượng Thiên, càng không thể bởi vì cô mà trở mặt với nước Phượng Thiên. Nếu không đến lúc đó Nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối sẽ đổ thừa trên đầu cô rồi để cho cô đi dẫn nhận binh đánh trận.
Lần này trò khôi hài xem như là cuối cùng dùng bắt tay giảng hòa, bất quá Âu Dương Lăng Ca thuộc về vấn đề cũng là một chuyện đáng giá thảo luận.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được vị Âu Dương công tử này vừa ý chính là Nhàn vương điện hạ. Thế nhưng Nhàn vương điện hạ lại rõ ràng không trúng ý hắn.
Mộ Dung Cầm cũng không phải sốt ruột, thật vất vả tìm được lý do chính đáng đến nước Hoàng Vũ nàng tự nhiên không muốn trở về nhanh như vậy. Chuyện của Âu Dương Lăng Ca có thể mang xuống mới tốt.
Bây giờ nàng đã không muốn đi xác nhận Phong Lăng Hề rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay không. Dù sao Phong Lăng Hề là nhất định sẽ đối nghịch với nước Phượng Thiên, hơn nữa thái độ của Hoàng Vũ Hiên cũng quá mức quỷ dị.
Rõ ràng bắt nàng phải xin lỗi Phong Lăng Hề, cũng không giống như là vì cố ý nhục nhã nàng. Dù sao thân phận của Phong Lăng Hề cũng không thể thấp hơn nàng, bắt nàng nói lời xin lỗi cũng không tính là nhục nhã gì.
Chỉ là hành vi của Hoàng Vũ Hiên lần này lại làm cho người không thể không suy đoán, chẳng lẽ nàng ta là Nữ hoàng của một quốc gia còn không thể đại biểu cho Phong Lăng Hề?
Hơn nữa Phong Lăng Hề vừa có ý dàn xếp ổn thỏa thì Hoàng Vũ Hiên cũng lập tức xem như chuyện trước đây hoàn toàn chưa từng xảy ra. Điều này muốn nói là Hoàng Vũ Hiên quá tin tưởng Phong Lăng Hề không khỏi cũng quá mức, cho nàng cảm giác giống như là Hoàng Vũ Hiên làm việc gì đều phải xem sắc mặt của Phong Lăng Hề.
Không thể làm cho nàng hoài nghi, nước Hoàng Vũ này người chính thức làm chủ rốt cuộc là Hoàng Vũ Hiên hay là Phong Lăng Hề.
Nếu như Phong Lăng Hề thật sự có quyền thế ngập trời đến mức độ như vậy, nàng mặc kệ là thân phận gì cũng không phải quan trọng như thế. Căn bản không có cách nào từ bên trong được chỗ tốt gì tính thực chất.
Cho nên hiện tại quan trọng nhất vẫn là nắm giữ nhiều tin tức của nước Hoàng Vũ để Thái nữ điện hạ có thể quyết định bước kế tiếp đi như thế nào.
Suy nghĩ xong Mộ Dung Cầm mở miệng nói: “Nữ hoàng bệ hạ, nghe nói nước Hoàng Vũ có không ít cảnh đẹp, thần ngưỡng mộ trong lòng đã lâu rất muốn đi xem, hơn nữa Âu Dương công tử sau này đều sẽ sinh sống ở nước Hoàng Vũ cũng nên tìm hiểu trước một chút phong thổ của nước Hoàng Vũ.”
Hoàng Vũ Hiên không khỏi nhíu nhíu mày, chuyện này một khi lấy danh nghĩa đi ngắm cảnh ra kinh thành, khi nào trở về có thể cũng rất khó nói. Một nhân vật nguy hiểm như Mộ Dung Cầm vậy vẫn ở trong nước Hoàng Vũ, không phải là nàng vui vẻ có thể nhìn thấy.
Lập tức không khỏi giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề hơi suy nghĩ một chút khẽ gật đầu. Hoàng Vũ Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu như có Phong Lăng Hề đi theo thì nàng ngược lại rất yên tâm.
Lập tức đồng ý đề nghị của Mộ Dung Cầm, ngược lại nàng cũng không muốn mang Âu Dương Lăng Ca tiến vào hậu cung.
Phong Lăng Hề còn lại cảm thấy đi ra ngoài một chút cũng không tệ, để cho bánh bao nhỏ học thêm kiến thức, miễn cho mai một tài trí thông minh của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook