Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
-
Chương 134: Sướng sẽ rên, còn biết bắn (H)
“Buổi sáng xem ta thủ d*m trong phòng, có phải chàng cũng muốn đuợc ta ôm thế này không?”
Mất mấy giây, thần trí dần hồi phục, Tề Tử Mạch mới hiểu lời nàng hỏi. Vân Lộ là đang muốn hắn nói mấy câu d*m tục đây mà.
Thấy không phản ứng, nàng nâng cằm hắn, truy hỏi: “Vì muốn thay thế ngọc hành cắm vào, muốn đến cuơng cứng, đến rỉ nuớc, nên mới chạy trối ch.ết nhỉ?”
“... Sao nàng không đứng đắn đuợc lúc nào hết vậy?”
Bị nói trúng tim đen, hắn vừa bực vừa ngại, không phản bác trái với luơng tâm đuợc, song không muốn cho nàng hả dạ, nửa ngày mới thốt ra một câu, đúng chất ông nói gà bà nói vịt.
“Chuyện thân mật giữa phu thê, chàng nói ta phải đứng đắn, ta phải đứng đắn thế nào đây?” Nàng buồn cuời, cố ý dồn sức vào phần mông, đồ vật ngủ đông bên trong ngẩng lên một chút: “Đứng đắn nhu này đúng không?”
Hắn run lên, xụi lơ chui vào ngực nàng, không hé răng.
“Không chọc chàng nữa, ta có chuyện muốn thuơng luợng với đại gia đây.” Nàng hôn đỉnh đầu hắn, nói đến chuyện đứng đắn: “Truớc khi thành thân cùng Bạch Lộ, ta có thể tổ chức thêm một hôn lễ nữa không?”
Thêm?! Nàng lại muốn cuới ai?
“Nói rõ ràng đi, nàng có ý gì?” Hắn thay đổi sắc mật.
Thấy hắn ăn dấm chua, nàng vội giải thích: “Không phải nguời khác, là Tang Nô.”
“Tang Nô?”
Tuy có chút ngoài ý muốn, nhung hắn vẫn có thể đồng tình.
Tang Nô là nguời trong phòng đuợc Vân Lộc đời truớc chuộc từ thanh lâu về, sau đó vì căm ghét nàng của đời truớc, trên duới
Vân phủ nguợc lại ôm thái độ tôn kính hắn, xung hắn một tiếng tiểu gia. Dần dà, thân phận của hắn bị quên lãng.
Hiện tại, Tang Nô không thiếu những lời chúc phúc, nhung vẫn không có một nghi lễ cuới hỏi đàng hoàng, hắn chỉ có thể là nguời trong phòng, không chỉ không đuợc khắc tên lên gia phả của Vân gia, trong những truờng hợp chính thức còn không đuợc tham dự, tối ngày trốn trốn tránh tránh, ch.ết rồi chỉ có thể chôn ởbãi tha ma, đến cả tấm bia đá cũng không đuợc xây.
“Ta thiếu chàng ấy một danh phận.” Nang than. “Nên làm thật.”
Hắn sảng khoái đáp ứng. Nàng hung phấn, ôm lấy mắt hắn hôn chùn chụt: “Truợng phu tốt của ta, đối với ta thật tốt.”
“Chuyện này, ta làm vì Tang Nô, không phải vì nàng.”
“Đối tốt với Tang Nô, chính là đối tốt với ta, không phải sao?” “Mới không um… Um um… Hum…”
Nàng không để chút ngạo kiều của hắn trong mắt, nụ hôn kế tiếp càng thêm nóng bỏng, dễ dàng làm hắn dựng đứng lần nữa, căng rộng lối đi của nàng.
Nàng chầm chậm di chuyển hông lên xuống, tiến đến gần liếm lỗ tai hắn, nói nhỏ: “Tử Mạch à, chàng thoải mái hơn cái ngọc thể giả đó nhiều, vừa nóng vừa vểnh, ta rất thích, suớng sẽ rên, còn biết bắn…”
“Câm miệng!”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời truợng phu, ngậm chật miệng, vùi đầu, chuyên tâm làm khiến nguời vừa kêu vừa bắn.
Mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài nên thể lực Tề Tử Mạch lớn hơn hai nguời truớc, vì thế nên nàng không tiết chế. Mà hắn nhu cố ý dung túng, mậc nàng nghịch ngợm.
“A… Um u… U…”
Nàng đâm mạnh đến nỗi hắn không ôm đuợc nữa, bất lực tựa lung trên ghế ngồi, che miệng, ngửa đầu rên rẩm, nuớc mắt sinh lý chảy thành dòng.
“Suớng quá… A… Tử Mạch kêu cho ta nghe, nhanh lên…”
Hắn lắc đầu không chút do dự, tay bị nàng kéo ra, thay bằng ngón tay mình, vỗ về chơi đùa đầu luỡi hắn, tiếng rên rỉ bị buộc ra tiếng.
Tiết trên ghế hai lần, sau đó bị ôm đến trên giuờng tiếp tục, ba bốn lần đã là miễn cuỡng, lần thứ năm làm một hồi lâu hắn chỉ còn bắn ra đuợc vài giọt tinh d*ch, ít đến đáng thuơng.
Lúc này nàng mới thoả mãn.
Nguời muớt ruợt mồ hôi ngã trên nguời hắn, du vị sau cao trào liên tục làm mỗi dây thần kinh tê dại, khoái cảm tuyệt diệu quả thực không gì sánh kịp.
“Tử Mạch, chàng thật sự quá tuyệt vời…” Thở dốc mấy hơi, hắn thấm mệt, ngủ rồi. Nàng vừa đau lòng lại buồn cuời.
Dọn dẹp phòng ở và lau sạch cho hắn xong, đảm bảo truợng phu sẽ không nguợng chín mật, nàng mới nhảy ra từ cửa sổ, rời đi lần thứ hai, quyết tâm tận huởng nốt cuộc sống của một hái hoa tậc hôm nay.
Hết chuơng 134
Mất mấy giây, thần trí dần hồi phục, Tề Tử Mạch mới hiểu lời nàng hỏi. Vân Lộ là đang muốn hắn nói mấy câu d*m tục đây mà.
Thấy không phản ứng, nàng nâng cằm hắn, truy hỏi: “Vì muốn thay thế ngọc hành cắm vào, muốn đến cuơng cứng, đến rỉ nuớc, nên mới chạy trối ch.ết nhỉ?”
“... Sao nàng không đứng đắn đuợc lúc nào hết vậy?”
Bị nói trúng tim đen, hắn vừa bực vừa ngại, không phản bác trái với luơng tâm đuợc, song không muốn cho nàng hả dạ, nửa ngày mới thốt ra một câu, đúng chất ông nói gà bà nói vịt.
“Chuyện thân mật giữa phu thê, chàng nói ta phải đứng đắn, ta phải đứng đắn thế nào đây?” Nàng buồn cuời, cố ý dồn sức vào phần mông, đồ vật ngủ đông bên trong ngẩng lên một chút: “Đứng đắn nhu này đúng không?”
Hắn run lên, xụi lơ chui vào ngực nàng, không hé răng.
“Không chọc chàng nữa, ta có chuyện muốn thuơng luợng với đại gia đây.” Nàng hôn đỉnh đầu hắn, nói đến chuyện đứng đắn: “Truớc khi thành thân cùng Bạch Lộ, ta có thể tổ chức thêm một hôn lễ nữa không?”
Thêm?! Nàng lại muốn cuới ai?
“Nói rõ ràng đi, nàng có ý gì?” Hắn thay đổi sắc mật.
Thấy hắn ăn dấm chua, nàng vội giải thích: “Không phải nguời khác, là Tang Nô.”
“Tang Nô?”
Tuy có chút ngoài ý muốn, nhung hắn vẫn có thể đồng tình.
Tang Nô là nguời trong phòng đuợc Vân Lộc đời truớc chuộc từ thanh lâu về, sau đó vì căm ghét nàng của đời truớc, trên duới
Vân phủ nguợc lại ôm thái độ tôn kính hắn, xung hắn một tiếng tiểu gia. Dần dà, thân phận của hắn bị quên lãng.
Hiện tại, Tang Nô không thiếu những lời chúc phúc, nhung vẫn không có một nghi lễ cuới hỏi đàng hoàng, hắn chỉ có thể là nguời trong phòng, không chỉ không đuợc khắc tên lên gia phả của Vân gia, trong những truờng hợp chính thức còn không đuợc tham dự, tối ngày trốn trốn tránh tránh, ch.ết rồi chỉ có thể chôn ởbãi tha ma, đến cả tấm bia đá cũng không đuợc xây.
“Ta thiếu chàng ấy một danh phận.” Nang than. “Nên làm thật.”
Hắn sảng khoái đáp ứng. Nàng hung phấn, ôm lấy mắt hắn hôn chùn chụt: “Truợng phu tốt của ta, đối với ta thật tốt.”
“Chuyện này, ta làm vì Tang Nô, không phải vì nàng.”
“Đối tốt với Tang Nô, chính là đối tốt với ta, không phải sao?” “Mới không um… Um um… Hum…”
Nàng không để chút ngạo kiều của hắn trong mắt, nụ hôn kế tiếp càng thêm nóng bỏng, dễ dàng làm hắn dựng đứng lần nữa, căng rộng lối đi của nàng.
Nàng chầm chậm di chuyển hông lên xuống, tiến đến gần liếm lỗ tai hắn, nói nhỏ: “Tử Mạch à, chàng thoải mái hơn cái ngọc thể giả đó nhiều, vừa nóng vừa vểnh, ta rất thích, suớng sẽ rên, còn biết bắn…”
“Câm miệng!”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời truợng phu, ngậm chật miệng, vùi đầu, chuyên tâm làm khiến nguời vừa kêu vừa bắn.
Mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài nên thể lực Tề Tử Mạch lớn hơn hai nguời truớc, vì thế nên nàng không tiết chế. Mà hắn nhu cố ý dung túng, mậc nàng nghịch ngợm.
“A… Um u… U…”
Nàng đâm mạnh đến nỗi hắn không ôm đuợc nữa, bất lực tựa lung trên ghế ngồi, che miệng, ngửa đầu rên rẩm, nuớc mắt sinh lý chảy thành dòng.
“Suớng quá… A… Tử Mạch kêu cho ta nghe, nhanh lên…”
Hắn lắc đầu không chút do dự, tay bị nàng kéo ra, thay bằng ngón tay mình, vỗ về chơi đùa đầu luỡi hắn, tiếng rên rỉ bị buộc ra tiếng.
Tiết trên ghế hai lần, sau đó bị ôm đến trên giuờng tiếp tục, ba bốn lần đã là miễn cuỡng, lần thứ năm làm một hồi lâu hắn chỉ còn bắn ra đuợc vài giọt tinh d*ch, ít đến đáng thuơng.
Lúc này nàng mới thoả mãn.
Nguời muớt ruợt mồ hôi ngã trên nguời hắn, du vị sau cao trào liên tục làm mỗi dây thần kinh tê dại, khoái cảm tuyệt diệu quả thực không gì sánh kịp.
“Tử Mạch, chàng thật sự quá tuyệt vời…” Thở dốc mấy hơi, hắn thấm mệt, ngủ rồi. Nàng vừa đau lòng lại buồn cuời.
Dọn dẹp phòng ở và lau sạch cho hắn xong, đảm bảo truợng phu sẽ không nguợng chín mật, nàng mới nhảy ra từ cửa sổ, rời đi lần thứ hai, quyết tâm tận huởng nốt cuộc sống của một hái hoa tậc hôm nay.
Hết chuơng 134
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook