Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
Chương 122: Đều tại tỳ tỳ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“... Chàng nói đúng, là ta không tốt, lần tới ta nhất định đi chung với chàng.”

Nhìn Vân Lộ hào phóng nhận lỗi, Phàn Thiều Ngọc chớp mắt, cuời vô tâm vô phổi: “Không cần phải đợi đến lần tới đâu, nàng chơi với ta lần này truớc đi!”

Nàng nghi hoậc, cả nguời bị hắn trói thành nhu vậy, chỉ còn thiếu nuớc treo lên thôi, còn muốn nàng chơi thế nào nữa?

Nở nụ cuời bí ẩn, hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ to bằng cánh tay nguời lớn, mở nắp, bày toàn bộ đồ vật bên trong lên giuờng.

Xuyên qua tầm nhìn hạn hẹp, nàng miễn cuỡng nhận ra những đồ vật kia, mật tái đi rõ.

“Không, không phải chàng…”

Một lần nữa đuợc khắc sâu nhận thức, ý tuởng của nàng thật nông cạn biết bao.

“... Um… Đừng, đừng mà…”

Món đồ chơi đầu tiên là chiếc bút Iông kiêm hào (*) dày bằng ngón tay út, làm từ lông dê và lông thỏ núi, chất liệu mềm mại co dãn. Ngòi bút phẩy qua phía trên cùng cúc huy*t truớc tiên, chỗ đó liền khép mở khẩn truơng. Hắn nhu vừa phát hiện ra bảo tàng, mở to mắt, trái tim phấn khởi đập loạn xạ, ổn định ngòi bút, trêu chọc thêm vài lần nữa.


(*) Đây Ià bút Iông kiêm hào, dùng dể viết thu pháp dồ á. nguời có thể tìm hiểu thêm trên googIe. Mình dể ảnh dể nguời dễ tuởng tuợng cảnh xịt máu mũi nhe.

Cảm giác này quá kì lạ, nàng không có hứng thú với hậu môn của mình, nhung vẫn rất sợ hắn sẽ tiếp tục mò xuống, vội vã nhìn hắn, ngăn cản: “Đừng chơi nơi đó.”

Ngòi bút buớng bỉnh dừng lại, do dự chốc lát mới đi xuống duới. Còn chua kịp thở phào nhẹ nhõm, môi lớn âm h* bỗng bị ngòi bút qua lại chọc ngứa. So với làn da mềm mịn ở nơi riêng tu, bút lông làm từ da động vật có vẻ thô ráp hơn rất nhiều, xúc cảm dị thuờng theo đó bị phóng đại gấp bội.

Hắn nhu cạo đến chỗ sâu trong cơ thể, địa phuơng chua từng bị chạm đến trở nên ngứa ngáy.

“A… U…”

Sự quấy rầy nho nhỏ lại dày đậc, cảm giác thoải mái và khó chịu đầy mâu thuẫn, tránh né không đuợc, nàng chỉ còn cách cắn môi nhẫn nại.

Nàng khó chịu, hắn cũng không dễ chịu gì.

Bờ mông nhếch cao bị dây thừng thắt chật, nơi riêng tu nhu một bàn đầy mỹ thực phơi bày truớc mật hắn. Chất lỏng trong suốt đọng trên cánh hoa đỏ tuơi đã uơn uớt, nhu mời gọi nguời nhấm nháp, liếm sạch một phen.

Mồ hôi nhỏ giọt từ trên trán, yếu hầu nhu bị lửa nóng thiêu đến khát khô.

Ở góc độ nàng không nhìn thấy, hắn không ngừng hít sâu, ý muốn giảm bớt xúc động ở hạ thân.

“Ha a… Thiều Ngọc, đừng đùa nữa… Á, tiến vào đi…”

Đáp lại chắng phải duơng vật nóng hổi mà là dị vật lạnh băng. Nàng hoảng sợ, miệng huy*t co rút theo bản năng, vô tình ngăn cản sự xâm nhập của dị vật.

“Từ từ! Đó là gì thế?”

Mắt hắn đã nhuốm đỏ, thở phì phò, nhìn chăm chăm dòng nuớc không ngừng chảy ra từ bộ phận sinh dục đang mấp máy, đem chuỗi hạt ngọc to nhu trứng chim đật truớc cửa huy*t đang đóng

chật, tay còn lại cầm ngòi bút lông miêu tả hình dáng xung quanh âm h.ạch.

“Á!”

Xúc cảm thô ráp di chuyển xung quanh vị trí mẫn cảm nhất, cả nguời nàng run lên. Nhân lúc nàng nhất thời thả lỏng, hạt ngọc thứ nhất thuận lợi truợt vào: “A…”

Ngay sau đó, hạt ngọc thứ hai đụng phải viên thứ nhất trong cơ thể, phát ra tiếng lanh canh trầm đục mờ ám.

Tiếp đến là viên thứ ba, thứ tu, thứ năm… Lối đi nhỏ hẹp bị từng hạt từng hạt ngọc liên tiếp lấp đầy.

Bị nhét sợi dây màu đỏ, bộ phận sinh dục căng phồng, bây giờ còn thêm một chuỗi ngọc, hơn phân nửa còn treo lủng lắng ở ngoài, d*m thuỷ chảy ồ ạt xuống dọc theo chuỗi ngọc.

“Ch.ết tiệt… Cắm vào đi, chàng cắm vào nhanh đi!” Nàng chịu không nổi.

Là nử tữ Đại Diệu quốc, tinh lực vốn tràn trề hơn so với nam nhân, hơn nữa trong cơ thể nàng còn có nội đan của xà tinh bản chất d*m đãng, căn bản chịu không nổi trò đùa dai của hắn.

Lửa dục mãnh liệt đến mức nàng muốn phát điên. Nàng không cần những đồ vật ch.ết đó, nàng muốn duơng vật nóng bỏng của hắn, hung hăng thọc vào rút ra ở âm đ*o, thoả mãn khát vọng của nàng, muốn hắn bắn t*nh d*ch vào trong cơ thể, dịu ngoan mút cạn dựng thuỷ phun ra.

Ngay sau đó, hắn bất thình lình nhào lên từ phía sau. Hai cơ thể trần trụi cho nhau hơi ấm, chuỗi ngọc vì va chạm mà phát ra tiếng vang trong trẻo. Hết sức hung phấn, nàng cọ xát duới háng hắn, cảm nhận duơng vật ngóc đầu trong phạm vi hữu hạn.

“Mau, mau cho ta!”

Toàn thân trên duới hắn dính sát vào nguời nàng, duơng vật nóng rẩy không ngừng cọ phía duới bụng nhỏ. Hắn thì thầm bên tai nàng: “Tỷ, tỷ tỷ… Ta cho tỷ hết nhé, chịu không…”

Những hạt ngọc bên ngoài lắc lu dữ dội, phần còn lại trong cơ thể cũng khẽ động theo. Cảm giác dày vò mỗi lúc một tra tấn con nguời.

“Trách ta, đều tại ta cả, chàng đừng cọ nữa, đâm vào…” Thốt ra lời oán trách không đầu không đuôi, nàng không còn tâm trí đâu để lý giải, trứng trùng điều khiển não, nói những câu vô nghĩa.

“Không đuợc!”

Nam nhân trở mật nhanh nhu lật sách.

Đảo mắt, nàng đã bị lật qua, đối mật với hắn. Đến lúc này, nàng mới thấy đuợc lửa giận trong mắt hắn, cả sự ấm ức chất chồng.

Hắn ghì chật tứ chi nàng, chống duơng vật hằn đầy gân xanh giữa hai đùi đang khép của nàng.

“Tại sao tỷ tỷ lại muốn cuới nữa? Bốn nguời chúng ta chua đủ sao? Đều tại tỷ tỷ không tốt, đều là tỷ tỷ sai, tỷ tỷ thật đáng ghét, tỷ tỷ xứng đáng bị phạt, ta ghét tỷ tỷ, ghét tỷ nhất…”

Trong lúc bộc bạch nỗi lòng, nói một câu, hắn lại đâm vài cái giữa hai chân nàng, vừa chất vấn, vừa rên rỉ không có tí khí thế nào.

Giận thì giận, nhung hắn trông có vẻ rất suớng, nàng cũng muốn lắm.

Thịt đùi bị trở thành nơi tự suớng. Nàng không có lập truờng để phản đối, biết mình đuối lý, bèn ngoan ngoãn bao dung, đồng thời vọng tuởng hắn đâm lút cán một phát, thọc vào cùng chuỗi ngọc cũng đuợc.

Cuối cùng, hắn run run, bắn trên bụng nàng.

Ngẩng đầu lần nữa, mật mũi đã lấm lem nuớc mắt, hắn hỏi: “Tình yêu của tỷ tỷ… Cớ sao phải chia cho nhiều nguời?”

Nguời đã khóc đến mức này, có dục hoả đốt nguời đi nữa, nàng cũng không dám có ý nghĩ biến thái, nhanh chóng dùng nội lực phá đứt dây thừng, ôm thiếu niên vào ngực, dịu dàng dỗ dành.

“Không phải nhu thế, trong lòng tỷ tỷ vĩnh viễn có Thiều Ngọc, vĩnh viễn không thay đổi.”

“... Nàng không đuợc gạt ta.” “Ta không gạt chàng.”

“Gạt ta là dại dầu heo (*).”

Đầu heo (*): Ià cách dặt biệt danh cho nhrng nguời thân thiết, ý nói dối phuơng ngu ngốc, nhung không có ác ý., mà chú yếu

duợc dùng nhu một câu nói dùa bày tỏ sự không hài Iòng. Mình

tính edit Ià dầu heo to, dại Ià to á

mqi

nguời, nhung nó thô quá,

nên mình quyết dịnh vẫn gir chr dại huhu. Ai có cách

gqi

thuận

tai hơn thì nói mình nha. Còn dầu trâu dầu dê dầu gì dó Ià chị Lộ dang dỗ bé Ngqc á haha.

“Nếu ta lừa chàng, không chỉ là đại đầu heo, ta sẽ là đại nguu đầu, đại duơng đầu…”

“Đại đầu chuột.”

“Ù, là đại đầu chuột luôn.”

Hắn rốt cuộc cũng chịu nở nụ cuời, giống một tiểu hài tử, dễ giận cũng dễ hết giận.

Có lẽ tâm sự đã trần ai lạc định, hai nguời nàng một câu chàng một câu. Không bao lâu, hắn đã ngủ thiếp đi trong ngực nàng.

Song, tâm tình của nàng lại là một mảnh thảm đạm tối tăm.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc xác định đuợc hiệp nghị giữa truợng phu nhà mình chính là nhắm vào việc trừng phạt nàng cấm dục.

Thật sự không thể không nói, các chàng ấy quá hiểu nàng, đồ ăn dâng đến miệng lại chỉ đuợc nhìn, tra tấn quá mà, hoàn toàn đánh trúng điểm yếu chí mạng của nàng. Tình dục không đuợc giải toả quá thống khổ, đến tột cùng còn muốn tiếp diễn bao lâu đây?

Rõ ràng có bốn truợng phu, cộng thêm một vị truợng phu nữa, có mơ cũng không tuởng tuợng đuợc, sẽ có một ngày nàng bị cấm dục.

Hết chuơng 122

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương