Không, không lầm chút nào.

Taehyung chớp mắt hàng trăm lần, nhưng kẻ đó vẫn hiện diện trước mặt cậu. Chiếc mặt nạ thỏ kì dị sừng sững giữa hàng ngàn mái đầu lổn ngổn, tại sao không có ai chú ý đến con người kì lạ ấy?

Bầy chim từ đâu cất lên tiếng quạnh quẽ, thành công đưa Taehyung chìm về lại đêm hôm tĩnh mịch đó. Vẫn là xưởng hoang, vẫn là đứng trước đám côn đồ đang chuẩn bị xâu xé người đàn ông xấu số nọ, Taehyung vẫn loay hoay tìm cách thoát ra khỏi đó. Nhưng thứ cậu tập trung không phải là lời kêu cứu của gã đàn ông ấy.

jk đã theo cậu vào đêm hôm đó.

Hắn đã quan sát cậu, dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Thậm chí cả khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ với một hi vọng sáng ngời rằng mọi thứ sẽ biến mất vào nay mai. Nhưng chỉ jk là không biến mất. Hắn đã can dự vào thế giới của cậu nhiều hơn lúc tương tác qua điện thoại nhiều.


Taehyung nhận ra, chiếc điện thoại biến mất đồng nghĩa với việc, khoảng cách giữa hai người lại một gần hơn.

Và giờ, hắn đang đứng đó. Tồn tại và hiên ngang với cái rìu bén ngót trên tay. Taehyung tỉnh khỏi cơn hỗn loạn mơ hồ bởi ánh đèn flash chớp nhoáng – phát ra từ cái máy ảnh cơ vừa rời khỏi mắt jk. Hắn nghiêng đầu, vẽ một hình bán nguyệt trên gương mặt thỏ vô tội đến ghê tởm đó.

Muốn chụp ảnh đẹp thì phải cười lên.

Với cái rìu rắn chắc trên tay, Taehyung biết mình không nên nán lại lâu hơn nữa. Cậu nhanh chóng lùi đi, mắt vẫn quan sát từng chuyển động của jk. Hắn không tiến thêm bước nào, nhưng dường như sẽ thực hiện một cuộc đua chạy nước rút. Hắn vặn cổ, bẻ tay và ti tỉ những động tác giãn cơ khác. Như một cuộc đua giữa thỏ và rùa, nhưng dù rùa có đi chậm đến mấy cũng vẫn thắng cuộc, phải không? jk có nhường cậu trước thì hắn sau rồi cũng tóm kịp.

Taehyung phải chạy đi thôi.


- Xin lỗi...cho tôi qua.

Cậu khổ sở tách đám đông, luồn lách qua những cô nàng yếu đuối đang khóc lên khóc xuống vì máu thịt ghê rợn hiện trước mắt mình. Lanh lẹ lách qua đám giáo viên đang run rẩy, ra lệnh và ổn định học sinh bằng những hành động không dứt khoát. Càng chạy tới nơi ít người, hai chân cảm nhận được không gian thoáng đãng bắt đầu di chuyển nhanh hơn.

Cậu không dám nhìn ra sau, nhưng âm vang của những cú nện chân mạnh mẽ dội liên hồi vào màng nhĩ. Hắn đang tiến tới gần, nơi đây là hành lang dẫn tới nhà kho, chẳng có ai ở đây cho cậu kêu cứu cả. Taehyung bất lực, mặc cho nhịp thở loạn xạ mà vẫn cắm đầu chạy.

Hôm qua, Park chính là người đã cứu cậu khỏi cuộc truy đuổi vô hình đó. Nhưng hôm nay, Park đã vắng mặt. Park không đi học. Chẳng ai cứu kịp cậu nữa.

Hàng loạt kịch bản tồi tệ ào ạt trong tâm trí. Thân thể mệt nhoài cố hớp lấy từng ngụm khí trong dải hành lang sâu thăm thẳm. Người chạy mất sức, kẻ đuổi theo lại càng tăng tốc hơn. Một cú vung rìu ngọt lịm vào bả vai khiến Taehyung hét lên thất thanh, cậu trượt chân vào vùng cảnh báo vệ sinh của các cô lao công, song ngã ầm xuống nền đất.

Trước khi tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, bóng tối dần nuốt trọn lấy hạt chân trâu hổ phách vẫn không ngừng chuyển động. Cơn đau như búa bổ gặm nhấm khắp cơ thể, vết rát bỏng và dòng chảy ấm nóng đọng ở nơi bả vai. Hai tiếng súng vang trời chính là âm thanh cuối cùng Taehyung nghe được, trước khi chìm sâu vào cơn u mê mộng mị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương