The Beginning After The End
-
Chương 10: Con đường phía trước
[] [] []
Chuyến đi qua cổng dịch chuyển có cảm giác rất lạ. Cứ như thể tôi ở trong một đoạn phim bị “tua nhanh” vậy. Màu sắc khung cảnh xung quanh tôi mờ dần đi, tôi quỳ xuống, thở hổn hễn.
Tôi quỳ xuống trên bãi có, đầu tôi cắm xuống đất và tay tôi thì khụy đó.
Bà ấy mất rồi.
Tôi sẽ không còn gặp được bà ấy nữa.
Hai dòng suy nghĩ đó đã kích hoạt một luồn sóng cảm xúc mạnh mẽ khác trong tôi, và tôi bắt đầu rơi nước mắt.
Tôi nhớ về 3 tháng trời ở cùng nhau. Nhớ về cách bà ấy quan tâm chăm sóc tôi ân cần như thể tôi chính là con ruột của bà. Tôi không hề nghĩ rằng bà ấy kéo dài việc đưa tôi về nhà chỉ là để tôi có thể ở bên cạnh bà ấy lâu hơn chút nữa. Và suốt khoảng thời gian ngắn ngũi bên cạnh Sylvia, bà đã dạy tôi rất rất nhiều điều, giúp tôi nhận ra một thứ mà tôi sẽ không thể tự mình tìm ra được.
Đau khổ tột cùng, tôi lăn lộn trên mặt đất, nhăn mày và nhắm chặt mắt.
Bỗng nhiên một cảm giác nóng rực phát ra từ lõi và một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
“A hèm! Thử loa một hai ba bốn… À được rồi! Chào Art ~ Là ta, Sylvia đây.”
Tim tôi đập liên hồi, tôi ngay lập tức đáp lại giọng nói. “Sylvia! Cháu đây! Bà có…”
“Nếu cháu đang nghe cái này, điều đó có nghĩa là ta đã cho cháu biết thân phận thật sự của ta…”
À. Nó chỉ là một dạng ghi âm mà bà ấy để lại trong tôi khi bà tạo một lỗ nhỏ trong lõi mana của tôi.
“… Bây giờ, cháu vẫn chưa hề sẵn sàng để biết toàn bộ sự thật đâu. Biết tính cháu, nếu ta nói cháu biết những kẻ đó là ai, cháu sẽ mù quáng cố gắng tìm bọn chúng trả thù. Art…cháu còn chưa được bốn tuổi nữa. Ngay khi nhìn thấy lõi mana của cháu, ta biết cháu có một tài năng khá hiếm có khi cháu đã đạt đến giai đoạn Đỏ đậm…”
Đó là lý do tại sao những đường cổ tự vàng và tím biến mất!
“Khi lõi mana cháu vượt qua giai đoạn Trắng cũng chính là lúc cháu sẽ nghe lại giọng ta một lần nữa. Và khi đó, ta sẽ giải thích mọi thứ, và những gì cháu quyết định làm khi đó là tùy cháu.”
Có cả giai đoạn sau Trắng nữa ư?
“Cuối cùng, Art… Ta biết cháu đang rất đau khổ, nhưng hãy nhớ rằng, cháu vẫn còn gia đình mình để chăm sóc và tảng đá mà ta tin tưởng giao cho cháu. Ước muốn duy nhất của ta là cháu có thể tận hưởng niềm vui và sự ngây ngô của thời thơ ấu, hãy huấn luyện chăm chỉ, và khiến cha mẹ cháu và ta tự hào. Đừng mù quáng đâm đầu vào công cuộc báo thù. Giết kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của ta cũng không giúp ta sống lại, và nó càng không khiến cháu cảm thấy tốt hơn. Mọi thứ đều có lý do của nó, và ta không hề hối tiếc về bất kì điều gì. Và tới đây thôi, tạm biệt cháu. Hãy nhớ điều này, luôn bảo vệ gia đình mình và tảng đá, nghiên cứu những gì ta để lại cho cháu, và tận hưởng kiếp sống này nhé, Vua Grey.”
Đó là tên và chức vị của tôi từ kiếp trước. Bà ấy đã biết suốt khoảng thời gian đó! Bà ấy đã phát hiện ra điều gì trong lõi mana của tôi ư? Bà ấy có thể nhìn thấu kí ức của tôi ư? Có rất nhiều câu hỏi trong đầu tôi, nhưng người duy nhất có thể trả lời đã mất.
Tôi không di chuyển được một lúc, vẫn nằm đó, đôi mắt tôi nhìn đăm chiu, chìm sâu trong mớ suy nghĩ.
Sylvia nói đúng. Bà ấy nói tất cả điều này vì bà biết cuộc sống của tôi ở kiếp trước như thế nào. Tôi sẽ không phạm lại sai lầm khi dành cả kiếp trước để đâm đầu vào luyện tập. Tôi sẽ mạnh hơn, nhưng tôi cũng sẽ sống cuộc sống này một cách không gì hối tiếc. Tôi sẽ sống một cuộc sống mà Sylvia sẽ tự hào. Tôi không nghĩ bà ấy sẽ vui ngay cả khi tôi đạt đến giai đoạn sau Trắng khi sống cả cuộc đời chỉ đâm đầu vào luyện tập điên cuồng. Không. Tôi cần phải nhanh chân lên và trở về với gia đình mình. Nhưng trước đó, tôi đang ở chỗ quái nào đây?
Nhìn xung quanh, xung quanh tôi toàn là cây cao chót vót. Có sương mù dày đặc che hết bất kì mặt đất, cao khoảng vài cm.
Cây cối và màn sương mù dày đặc đến bất thường…
Tôi quỳ xuống khi nhận ra điều đó có nghĩa là gì.
Tôi đang ở khu rừng Elshire
*Haizzz*
Đứng dậy, tôi chuẩn bị tâm trí. Có vẻ như tôi sẽ không gặp gia đình mình sớm. Đã khoảng 3-4 tháng kể từ khi tôi té vực. Gia đình tôi chắc hẳn hoặc đã về đến Ashber, hoặc quyết định ở lại Xyrus.
Tôi không có bất cứ thứ gì trên người ngoại trừ quần áo trên lưng và hòn đá kỳ lạ được bọc trong lông vũ của Sylvia. Lớp sương mù chết tiệt này giới hạn tầm nhìn của tôi khoảng một vài mét. Cường hóa đôi mắt của mình bằng mana đã giúp ích khá nhiều, nhưng điều đó đã không giải quyết được vấn đề là tôi cần đi theo hướng đéo nào để ra khỏi nơi này. Tôi cường hóa cơ thể của mình, việc kích hoạt Mana Rotation (Luân Chuyển Mana) dường như đã một điều rất tự nhiên đối với tôi bây giờ. Ngay bây giờ, tôi chỉ có thể hấp thụ khoảng 20% mana so với khi chỉ thiền định, nhưng tôi không phàn nàn.
Nhược điểm duy nhất của Luân Chuyển Mana là nó không thể thay thế cho việc tăng cường lõi mana của tôi. Để tôi có thể thanh lọc lõi mana của mình và đưa nó sang giai đoạn tiếp theo, tôi phải cần tập trung vào việc hấp thụ mana vào lõi, từ cả cơ thể và khu vực xung quanh, và sử dụng nó để loại bỏ tạp chất trong mana từng chút một. Một điều đáng chú ý mà tôi cảm thấy được sau khi nhận được lõi mana của mình thành màu đỏ đậm, đó là lượng mana tôi có thể dự trữ bên trong đã tăng lên đáng kể. Trong khi kích thước không tăng, tôi đoán tôi có thể hấp thụ nhiều mana hơn.
Tôi leo lên lên cây đầu tiên tôi tìm thấy một vài mét và ngồi trên cành cây. Lần này, tôi chỉ tập trung mana vào mắt, gia tăng tầm nhìn hơn nữa. Điều mà tôi đang tìm kiếm là một lối thoát, nhưng khá thốn là tôi còn chẳng tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của con người nữa huống chi. Sylvia nói rằng tôi sẽ được dịch chuyển đến gần chỗ của con người nên tôi đã hy vọng rằng có thể sẽ có những nhà thám hiểm du hành qua đây mà biết một đường ra.
Sau một hồi tìm kiếm, tôi tìm thấy thứ mà tôi muốn tìm. Có vẻ như tôi đã đúng; có vài con người ở đây.
Tôi nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, đi về phía họ. Dừng cách đó vài mét, tôi nấp mình sau thân cây trên cành cây đối diện với họ.
Có gì đó sai sai.
Tôi ẩn thân hoàn toàn đằng sau cành cây và vận mana vào tai.
“KHÔNG!!! CỨUUU! AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI! MẸ ƠI! CHA ƠI! KHÔNG, CON SỢ LẮM!!!”
“Thằng nào đến làm con nhỏ đó câm mẹ mồm vào hộ tao! Nó sẽ thu hút chú ý đấy!”
*BỤP*
“Nhanh lên. Đưa nó lên phía sau xe. Chúng ta chỉ còn vài ngày nữa là đến dãy núi rồi. Đến đó sẽ an toàn hơn. Đừng nghỉ ngơi và tiếp tục di chuyển đi.”
“Này ông chủ! Ông nghĩ con bé này sẽ đáng giá bao nhiêu? Gái elf bây giờ khá được giá đấy chứ? Hehe, con nhỏ này mà lại là con nít và còn trinh nữa! Tôi dám cá là nó sẽ đem về cho chúng ta một gia tài kếch sù hử!”
Buôn nộ lệ!
Tôi cẩn thận nhìn xung quanh và thấy một cỗ xe có kích thước nhỏ, đủ để nhét khoảng 5 người lớn. Tôi quay lại đúng lúc thấy một người đàn ông trung niên bế một bé gái vào sau xe ngựa. Cô ấy trông khoảng 6-7 tuổi với mái tóc bạc vàng ánh và đôi tai nhọn đặc trưng của người elf.
Tôi nên làm gì đây? Làm thế nào mà bọn chúng biết đường đi ở nơi đây? Lớp sương mù ma thuật của rừng Elshire khiến các giác quan lộn xộn ngay cả khi sử dụng mana.
Những gì tôi thấy tiếp theo đã trả lời cho câu hỏi thứ hai của tôi.
Những con thú mana bị xích lại trông giống như lai giống giữa một con nai và một con chó, với những con gạc trông giống như nhánh cây phức tạp. Tôi nhớ đã đọc về những con thú mana này trong bách khoa toàn thư mà tôi mang theo. Rõ ràng, những con chó săn rừng này có nguồn gốc từ Rừng Elshire và có thể điều hướng thậm chí còn tốt hơn một số Elf.
Tôi không biết làm thế nào mà những tên côn đồ có được những con thú mana quý hiếm đó, nhưng tôi cần phải nghĩ ra một kế hoạch.
Lựa chọn thứ nhất: Đánh cắp một trong những con chó săn rừng và dùng nó để đưa tôi ra khỏi rừng.
Lựa chọn thứ hai: Bắt cóc cô gái Elf bị bắt cóc đó để cô ấy giúp tôi ra ngoài. (Làm người ai làm thế hả Arthur?)
Lựa chọn thứ ba: Giết tất cả những kẻ buôn bán nô lệ và giải thoát cô gái elf trong khi tôi dùng bọn chó săn rừng để trở về nhà.
Suy ngẫm vài phút, tôi phải đối mặt với một vấn đề nan giải. Lựa chọn thứ nhất là dễ nhất, nhưng thật sự không phải đạo khi tôi để một cô gái elf phải chịu số phận cùng cực đấy.
Ai biết được, có lẽ cô ấy sẽ được mua bởi một ông lão tốt bụng, người sẽ đối xử tốt với cô ấy và để cô ấy đến thăm nhà cô ấy vài tháng một lần!
…Nghe có vẻ khá hư cấu hơn cả việc Na`Vi vô địch…
Lựa chọn thứ hai có một khuyết điểm rõ ràng rằng, một khi tôi cứu được đứa trẻ elf đó, cô ấy sẽ không đưa tôi ra khỏi rừng mà sẽ chỉ muốn trở về nhà; và đám người buôn nô lệ đó sẽ không tốt bụng đến mức để tôi bắt cóc cô bé ấy dễ dàng đâu. Lựa chọn thứ ba là tối ưu nhất nhưng cũng là khó nhất, vì tôi sẽ phải đối đầu với cả 4 người một mùng. Vì sương mù, tôi không thể cảm nhận được liệu bất kỳ ai trong số chúng là pháp sư không, nhưng tôi biết có ít nhất một người. Có thể bắt được một Elf trong rừng đồng nghĩa với việc bọn chúng không phải là những kẻ nghiệp dư.
Thôi địt mẹ! Lựa chọn ba đi vậy.
___________________________________________
Tôi đợi cho đến khi màn đêm buông xuống để hành động. Những tên buôn nô lệ chắc chắn đang khá cảnh giác. Bọn chúng không làm lửa trại và luôn có hai người canh gác.
Tôi sử dụng cơ hội khi một trong hai tên canh gác đi vòng sang phía bên kia của cỗ xe để làm yên lặng lũ chó săn rừng mà tôi đánh thức dậy với một hòn đá ném cẩn thận.
Một tên thì đang ngồi trên một khúc gỗ gẫy, nghịch ngợm thứ gì đó trong tay trong khi hai người đang ngủ ở trong lều dựng cạnh hắn. Cẩn thận nhảy đến một nhánh cây ngay phía trên xe ngựa, tôi chuẩn bị tấn công.
Tôi định sẽ hạ thủ tên đi làm mấy con sói yên lặng trước.
Tôi nhảy xuống với một tiếng uỵch lặng lẽ đằng sau một trong những tên buôn nô lệ. Hắn ta trông khá nhếch nhác. Trong khi có thể nhìn thấy được cơ bắp, hắn ta không quá mạnh mẽ và chỉ trang bị độc mỗi một con dao.
Nghe thấy tiếng uỵch nhỏ, hắn ta quay lại có lẽ chỉ mong đợi một con chồn hoặc con chuột. Khuôn mặt hắn lập tức biến thành như pha trộn giữa ngạc nhiên và bất ngờ khi nhìn thấy tôi, một đứa trẻ 4 tuổi mặc quần áo rách.
Trước khi hắn có cơ hội thốt lên lời, tôi nhảy về phía cổ họng của hắn. Tôi vận mana vào tay của mình, biến nó thành một lưỡi dao sắc nét. Đây được gọi là phong cách chiến đấu khi không có kiếm trong thế giới cũ của tôi, nhưng ở đây sẽ chính xác hơn nếu gọi nó là một kỹ thuật Phong hệ.
Hắn ta lùi lại theo phản xạ, hai tay cố gắng đưa lên mặt để bảo vệ bản thân khỏi một tên nhóc nhảy bắn về phía mình.
Đã quá muộn. Tôi lướt nhanh qua hắn, xẻ cuống họng hắn cùng với tĩnh mạch chính. Cổ hắn ta ngay lập tức phun máu tung tóe ra và tôi đáp xuống sau lưng hắn để đỡ lấy cơ thể vô hồn của hắn và nhẹ nhàng đặt hắn xuống để tránh gây ra tiếng động. Đúng như dự đoán, những con chó săn đã được tên này trấn tĩnh đã tỉnh dậy vì mùi máu và bắt đầu sủa lên một cơn bão.
“Này Pinky! Có mỗi việc làm lũ chó câm mồm mà cũng đé…Cái đéo gì thế này?!”
Tôi nhặt lên thanh dao của tên… Pinky? Rồi sau đó giấu thi thể hắn ở góc xe.
Trong khi tên lính gác khác đang chú ý vào xác chết của tên Pinky đang bị lũ chó rừng ăn thịt, tôi đi ra từ phía sau và đâm vào cổ hắn ta bằng dao.
Những con chó săn im lặng trong khi ngấu nghiến hai xác chết. Tôi đang tiến về phía lều để giết hai tên còn lại trong giấc ngủ nhưng rồi một điều nằm ngoài tính toán đã phá hỏng kế hoạch của tôi.
“CỨU VỚI! MẸ ƠI! AI ĐÓ! LÀM ƠNNN!!”
Lạy chúa quỷ thần ơi con nhóc này! Sao lại đúng lúc này cơ chứ!
Ngay lập tức, tôi tiếng xào xạt phát ra từ căn lều khi hai tên buôn nô lệ còn lại bước ra. Một tên làu bàu. “Pinky! Deuce! Con nhóc tỉnh giấc rồi kìa! Hai thằng mày làm cái đéo gì… mà”
Thật luôn đấy à? Pinky? Deuce? Ai trên đời lại đi đặt tên con mình là ngón út với cứt cơ chứ?
Hắn ngưng nói khi nhận ra có gì đó không ổn.
Tôi nhanh chóng trốn đằng sau cái cây bên cạnh cỗ xe và vận mana vào con dao của Pinky.
Hai tên buôn nô lệ còn lại đi vòng sang phía bên kia của cỗ xe nơi và trợn mắt lên khi chứng kiến hai người đồng hành của mình bị lũ chó rừng ăn thịt.
Nhân cơ hội này, tôi tấn công người gần nhất khi hắn ta quay mắt về tôi vung thẳng lưỡi kiếm của mình vào mặt tôi.
Nhanh chóng cúi xuống, tôi hạ thấp cơ thể và tăng tốc nhanh hơn, vào tầm tấn công của con dao. Tôi vung dao, vận thêm mana vào con dao và cắt qua gót chân phải Achilles của hắn ta. (Reference gót chân phải của A-Sin, một nhân vật thuần thoại Hi Lạp ấy)
“Địt cụ nó!!”
Với cái chân lành lặn còn lại của mình, hắn ta nhảy ra khỏi tầm tấn công của tôi trước khi tôi có thể kịp gây thêm sát thương.
“Danton, cẩn thận! Tao nghĩ thằng nhóc này là một pháp sư đấy.” Tên bị tôi chém vào gót hét lên.
Tôi thấy Danton rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và đứng với tư thế phòng thủ.
“Ngày nay nhiều thứ điên rồ xảy ra nhỉ! Có vẻ như một bao vàng khổng lồ vừa xuất hiện trước mặt chúng ta đấy hả George! Tao cá là thằng này sẽ đáng giá như con nhóc Elf kia. Thật đáng tiếc khi nó không phải là con gái.”
Những tên khốn này còn thậm chí đéo thèm quan tâm rằng tôi vừa giết thành viên của chúng.
Danton cường cơ thể mình bằng mana và đi về phía tôi với một nụ cười tự tin trên khuôn mặt đầy sẹo của mình.
George sẽ không thể tham chiến với cái chân tàn tật đó, nhưng tên Augmenter này sẽ là rắc rối to đây.
Gã Augmenter tên Danton đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của tôi và chớp mắt xuất hiện phía trên tôi, chuẩn bị tung một cú đấm. Hắn ta dường như không muốn sử dụng thanh kiếm của mình để đánh tôi để không để lại nhiều sẹo trên người tôi, khiến giá tiền của tôi ít hơn. Điều đó làm cho việc này dễ dàng hơn cho tôi.
Tôi kịp thời nhảy lùi lại để tránh cú đánh để lại một lỗ nhỏ trên mặt đất và tôi ném con dao của mình đi. Tôi sử dụng mánh khóe giống như tôi đã làm với tên Conjurer mà tôi đã kéo hắn xuống khỏi vách đá cùng với tôi, nhưng pháp sư này có kinh nghiệm hơn một chút. Hắn ta phá vỡ sợi dây mana bằng thanh kiếm của mình và bắt lấy con dao bằng tay không.
Ăn l** rồi.
Tôi đang gặp bất lợi lớn ngay bây giờ. Danton dường như không quá cao so với tuổi của mình, nhưng tầm với của hắn vẫn dài hơn tôi rất nhiều. Hắn cũng có một thanh kiếm, làm tăng thêm tầm tấn công của hắn ta.
Danton lao về phía tôi lúc này và ném con dao mà tôi vừa phóng vào hắn. Tôi né đòn, nhưng không kịp nhận ra rằng đó là một đòn đánh lạc hướng và hắn ta nắm lấy mắt cá chân của tôi và hất ngược tôi lại.
Đây là cơ hội của tôi! Tôi với lấy bàn tay đang giữ chặt lấy tôi trong khi vận mana. Tôi sử dụng một kỹ thuật Hỏa hệ, giải phóng tất cả mana đã vận trong nắm tay của mình và nhắm vào cổ tay hắn ta.
*RẮC*
“CÁI ĐÌN Đ.Ị.T. CON MẸ NHÀ MÀY!!”
Cổ tay đã gẫy của hắn buôn chân tôi ra, khiến tôi ngã lăn ra mặt đất. Nhanh chóng nhảy lên, tôi nhặt con dao của Pinky, và lao về phía Danton bị thương. Trong khi hắn ta vẫn còn bận tâm về cơn đau từ cổ tay của mình, hắn ta giận dữ hét lên. “Mày CHẾT mẹ mày với tao, thằng nhóc khốn kiếp! Tao đéo quan tâm tới việc có bán được mày hay không nữa!”
Cổ tay trái của hắn bị thương, để lại một sơ hở nhỏ trong phòng thủ. Tôi vận thêm mana vào chân mình và vào trong tầm để hạ một đòn về phía hắn ta, khi tôi thấy hắn vung kiếm xuống.
Hắn ta mắc bẫy rồi!
Tôi nhanh chóng xoay người sang phải bằng chân trái tại chỗ. Lẩn né cú vung bằng trong kẽ tóc, tôi vào tầm tấn công và vung dao về phía bên phải đầy sơ hở của hắn ta vì cú vung tuyệt vọng cuối cùng đó.
Hắn ta ngay lập tức cố gắng nhảy lại nhưng tôi đặt chân phải ra sau chân hắn ta để hắn mất thăng bằng. Bằng một cú đâm nhanh, tôi đâm con dao của mình ngay dưới nách hắn ta, qua khe hở giữa xương sườn và vào phổi hắn.
Khá dễ dàng kết liễu hắn sau khi hắn ta chỉ biết thở gấp gáp.
Bây giờ chỉ còn lại tôi với tên George bất động kia.
Tôi không thể sử dụng thanh kiếm của tên Danton, vì nó quá to so với cơ thể của tôi nên tôi đã sử dụng con dao của gã Pinky và cắt cổ George. Tên chiến binh tội nghiệp còn chẳng thể thực sự chống trả hoặc chạy trốn với đôi chân vô dụng của mình và chết với vẻ mặt không tin được. Giống như hai đồng chí của mình, hắn ta được đem làm mồi cho lũ chó săn.
Tôi nghĩ rằng cô gái elf biết rằng đã có một trận đánh nhau xảy ra bởi vì bây giờ cô ta yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi trèo lên phía sau xe ngựa nơi cô ấy ở và tôi phát hiện ra cô nàng đang run rẩy ở trong góc chỉ với đống giẻ rách che cơ thể mình. Cô ấy ngước lên nhìn tôi đầy nghi ngờ, đôi mắt cô ấy gần như muốn nói, “Đây là người vừa cứu mình á?”
Tôi cởi trói cho cô ấy trong khi cô ấy im lặng, đôi mắt màu ngọc lam không bao giờ rời khỏi mặt tôi.
Mệt mỏi và cảm thấy khó chịu, tôi giúp cô ấy dậy và nói đơn giản, “Cô nên trở về nhà ngay đi.”
“Hic…hic…”
Cô ấy có lẽ đã không biết tôi là thù hay bạn cho đến bây giờ bởi vì một khi tôi nói điều đó, một cái nhìn nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt căng thẳng của cô ấy và cô ấy đã khóc nức nở.
“Hic! Mình sợ lắm! Bọn họ định bán mình! Hic! Mình cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại gia đình của mình! Hic! WAAAAA”
[] [] []
#Darki
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook