The Beginning After The End
-
Chapter 229: Chiến Trường Tuyết Trắng Bạt Ngàn
[] [] []
Alduin đóng sầm cửa lại sau khi tức tối đi khỏi phòng. Cả căn phòng hơi run rẫy nhẹ từ cơn chấn động.
“Cũng không quá tệ. Ta không nghĩ rằng Alduin sẽ tuân theo chúng ta dễ đến vậy.” Virion thở dài và ngồi xuống ghế. Những ngày tháng qua thật sự đã quần quật ông lão elf già tội nghiệp hơn cả những năm tháng mà tôi biết ông trước đây.
“Cháu cũng thế,” tôi trầm ngâm, mắt tôi vẫn dán vào cánh cửa mà Alduin vừa đi ra.
Cuộc họp Hội Đồng vừa kết thúc tầm một tiếng trước, nhưng Alduin đã nán lại để phản đối quyết định mà Virion đưa ra. Ngay cả Tướng Quân Aya, người chưa bao giờ lên tiếng phát biểu ý kiến về bất kỳ mệnh lệnh nào, cũng đã cầu xin Tổng Tư Lệnh Virion xem xét lại.
Cũng chẳng trách được. Sau cùng thì Virion đã quyết định di chuyển toàn bộ lực lượng của Elenoir để tập trung quân lực vào biên giới phía Tây để phòng thủ chống lại hạm đội của Alacryan đang cập bờ. Với tộc elf, điều này có nghĩa là họ đã phải bỏ lại vùng đất quê hương của mình lại phía sau vì đại sự.
Cuối buổi tranh luận ban nãy, Alduin vẫn còn tức tối, nhưng cuối cùng ông ấy cũng tuân theo.
“Vì Alduin muốn là người vạch ra chiến lược di cư người dân nên ta cho là cuối cùng thì thằng bé cũng hiểu được rằng cuộc chiến này là để bảo vệ toàn thể Dicathen, chứ không chỉ riêng gì Elenoir.” Ông ấy thở dài và xoa vần thái dương. “Ít nhất thì việc này sẽ cho chúng ta thêm thời gian để tập trung vào kế hoạch rút quân.”
Tôi gật đầu. Việc vạch ra chiến lược cho các trận chiến chỉ mới xong một nửa công việc cần làm trong thời chiến thôi. Việc lập nên những kế hoạch dự trù và huấn luyện trước cho quân lính để họ biết nên làm gì khi kế hoạch không suôn sẻ cũng là một phần không kém quan trọng.
Cả hai chúng tôi im lặng ngồi trong phòng trong giây lát thì Virion hằn giọng. Tôi biết trước câu hỏi mà ông đang định hỏi. Virion đã luôn muốn hỏi tôi điều này kể từ khi tôi về lại Lâu Đài.
“Vậy, Arthur. Cháu nghĩ sao về lời đề nghị của ta?” Virion nói với ánh mắt quyết tâm đến lạnh lùng
Tôi nhìn thẳng ánh mắt cứng rắn của ông. “Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, và cháu e là cháu đành phải trịnh trọng từ chối.”
“Và nếu ta đổi từ đề nghị sang mệnh lệnh thì sao?” Ông ấy khích tôi.
“Thế thì cháu không còn lựa chọn nào ngoài việc tuân theo.”
Sau một khoảng lặng ngắn, Virion thở dài và lắc đầu. “Nếu cha cháu không chết, thì liệu cháu có đồng ý không?”
Tôi nghiến chặt răng và cố giữ bình tĩnh. “Rất có thể.”
Ông ấy xua tay rồi nói. “Rồi. Ta sẽ không ép cháu nữa.”
“Cảm ơn ông,” tôi nói một cách trầm lặng. “Hơn nữa, cháu nghe nói Tướng quân Bairon có kiến thức khá rộng về mặt trận chiến trường còn gì.”
“Gia tộc Wykes đã luôn có truyền thống chỉ dạy phương pháp dụng binh và chiến đấu cho các thế hệ sau này,” Virion nói. “Nhưng sau cùng thì những kiến thức đó đã quá lỗi thời rồi.”
"Nhưng không phải như thế là tốt hơn so với kiến thức của một đứa trẻ ư?" Tôi đáp lại với một nụ cười thích thú.
Virion phì cười. "Nếu ta cũng nghĩ rằng cháu là một thiếu niên bình thường, ta sẽ đối xử với cháu hệt như cháu gái của ta và đưa cả hai đứa cùng với những người thân trong gia đình đến nơi an toàn để bảo vệ."
“Cháu thích thế hơn đấy,” tôi trêu chọc.
“Không có chuyện dễ ăn thế đâu nhóc. Là Tổng Tư Lệnh, ta không thể để mất cháu được, vì vậy hãy cứng rắn lên,” ông nói. “Nếu cháu không muốn dẫn dắt binh lính, thì ít nhất hãy để tay mình vấy máu đi.”
“Tuân lệnh, thưa Tổng Tư Lệnh,” tôi đưa tay chào. “Nhớ cho cháu nghỉ hưu sớm đấy nhé.”
“Được thôi,” ông ấy khúc khích.
Hai chúng tôi nói chuyện với nhau thêm chút nữa, chủ yếu là Virion nói với tôi nên mong đợi gì khi tôi và Sylvie đến Etistin, nhưng đồng thời ông cũng kể lại những câu chuyện từ quá khứ của chúng tôi.
Sau tất cả, đây rất có thể là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
“Mẹ và em gái cháu chắc sẽ đến lâu đài trong nay hoặc mai. Xin hãy cho họ trong trường hợp cháu không thể quay về,” tôi nói trịnh trọng và chìa tay ra.
Có một phần tôi muốn đích thân nói lời tạm biệt với mẹ và em gái mình, để nhìn mặt họ lần cuối trong trường hợp tôi không thể sống sót sau trận chiến này, nhưng một phần lớn hơn là tôi lại sợ hãi không dám đối mặt với cả hai bọn họ.
Thú thật thì ngay cả khi tôi tử nạn thì tôi sẽ an tâm hơn khi biết rằng gia đình tôi sẽ khóc than cho tôi, thay vì nhìn mặt tôi với sự căm phẫn, khinh miệt và ruồng bỏ.
Nếu như thế biến tôi thành một thằng hèn hạ thì tôi cũng chấp nhận điều đó. Bây giờ, tôi chỉ chiến đấu để tìm lối thoát hơn là chiến đấu để giải cứu người dân của chúng tôi khỏi phe Alacryan.
Virion siết tay tôi và kéo tôi vào ôm. “Ta sẽ đối xử với Alice và Eleanor như ruột thịt của mình. Bọn họ sẽ được quyền ưu tiên cao nhất, như Tessia và toàn thể Hội Đồng.”
“Cảm ơn ông.” Tôi buông tay ông ra và đi ra cửa. Tôi quay lại để nhìn Virion lần cuối thì thấy ông đang nghiến chặt răng và cố đứng thẳng nghiêm nghị. “Cháu là một trong số ít người trong thế giới này khiến cuộc đời của ta đáng sống, và lục địa này đáng đấu tranh để bảo vệ.”
***
“Con có chắc là con không cần mặc giáp không?” Tôi hỏi cô rồng ước thú của mình, lo lắng khi cô ấy chỉ khoác trên mình một chiếc áo choàng đen bên trên tà áo tay dài và quần vải thường, tất cả đều được làm từ vảy của cô. Mái tóc màu lúa mì của cô ấy được buộc lại gọn gàng, làm nổi bật cặp sừng lớn trên đầu.
“Vảy của con đủ cứng rồi. Bên cạnh đó, áo giáp thông thường sẽ trở nên vô dụng khi con biến đổi hình dạng của mình,” cô ấy trả lời khi chúng tôi đi đến phòng dịch chuyển.
Các cánh cửa đã mở sẵn, và chỉ có một lính gác ở phía trước. Bởi vì nhiều binh lính trong Lâu đài đã được gửi đến Etistin vì thiếu hụt quân lực.
Tôi có thể nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc đang đứng chờ tiễn chúng tôi giữa đám đông công nhân bận rộn, đảm bảo rằng cổng dịch chuyển hoạt động suôn sẻ và dịch chuyển đúng nơi cần đến. Ngoài Tess và Trưởng lão Buhnd, Kathyln và Trưởng lão Hester cũng có mặt.
“Trông khá ngầu đó, anh hùng trẻ tuổi,” Trưởng lão Hester mỉm cười. "Quần áo thực sự tạo nên một người đàn ông."
“Thật tốt khi gặp lại bà một lần nữa, Trưởng Lão Hester.” Tôi chào và chìa tay ra. “Cháu mong bà không quá phật lòng vì những gì cháu đã làm.”
Bà Hester Flamesworth bắt tay tôi với một nụ cười. “Ta đã nghe chuyện về cha cháu, và cả kế hoạch của Trodius. Ta không quá chú trọng đến danh tiếng của gia tộc Flamesworth, và ta mong điều này sẽ dạy một bài học nhớ đời cho đứa... em trai của ta. Tất cả những gì ta có thể nói là cảm ơn cháu, vì đã cho phép Trodius tiếp tục sống.”
Tôi gật đầu và buông tay bà ra rồi quay sang trưởng lão Buhnd. Tôi đặt tay lên vai ông. “Qua mấy bữa họp dạo này, cháu thấy có vẻ ông ngứa ngáy muốn ra chiến trường lắm rồi ha. Ông nghĩ sao về việc đi cùng với cháu ra ngoài kia thoả sức tung hoành?”
“Bah, xúi dại để ta bị Virion lôi xác về đây à? Thôi ta xin kiếu. Với lại, có vẻ ông ấy cần một người phụ giúp với núi công việc trong các ngày này.” Ông ấy trả lời và nhìn lên thẳng vào mắt tôi. “Hãy cẩn thận ở ngoài đó. Ta biết điều này có hơi thừa thãi, nhưng vẫn có nhiều người quan tâm đến cháu và mong đợi cháu trở về đấy.”
Tôi chỉ gật đầu. Tôi đã không thể giữ lời hứa với mẹ của tôi—rằng tôi sẽ đảm bảo để mắt đến cha tôi để chắc rằng ông sẽ ổn. Do đó, tôi không muốn nói hay hứa trước những gì mà tôi không thể thực hiện.
Rồi tôi chuyển ảnh mắt sang Kathyln, người nãy giờ vẫn giữ im lặng.
“Cảm ơn, vì đã đến tiễn tôi nhé.” Tôi nói và chìa tay mình ra.
Kathyln chần chừ một lúc trước khi bắt tay tôi. Rồi cô nhìn lên, nheo mày trong lo lắng. “Tôi ước gì mình cũng có thể chiến đấu cùng với cậu và anh trai tôi.”
“Vì tương lai của toàn thể Dicatehn, nhiệm vụ của cậu cũng quan trọng không kém, có khi còn hơn nữa đấy. Nên đừng lo lắng.” Tôi an ủi và mỉm cười. Tôi có thể hiểu được nỗi lo lắng và bực bội khi không thể ra chiến trường chính để chiến đấu.
Hội đồng viên Blaine và Merial đã ‘lệnh’ cho cô ấy đến Tường Thành để giúp những người lính còn lại ở đó khảo sát khu vực xung quanh và đảm bảo không còn bất kỳ con quái mana nào đi lạc trong khu vực gần đó. Sau khi Trodius bị tước quyền lực và nhiều binh lính được thuyên chuyển đến thành phố Blackend để dịch chuyển đến Etistin, Tường Thành đang thiếu thốn chiến binh nghiêm trọng.
Cha mẹ của Kathyln nghĩ có lẽ ở Tường Thành sẽ an toàn hơn, và ít nhất đủ để chiều cô con gái quyết tâm của mình.
Cuối cùng, tôi quay sang Tess, người đang ôm và nói lời tạm biệt với Sylvie. Cả hai đã luôn gần gũi, thân thiết với nhau hơn, và cảnh tượng trước mắt tôi như thể hai chị em tạm biệt nhau vậy.
Khi đến lượt tôi, tôi ôm Tess thật chặt. “Anh nghe là em sẽ ở chung với mẹ anh và em gái anh. Anh sẽ để họ cho em chăm sóc.”
“Đừng lo, em sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy đến với họ đâu.” Cô ấy lẩm bẩm, rồi lôi mặt dây chuyền dưới áo ra. “Hãy nhớ lời hữa của chúng ta.”
“Anh sẽ cố hết sức,” tôi trả lời và lôi mặt dây chuyền của mình ra. Bọn tôi nhìn nhau một hồi, rồi tôi nhìn sang chỗ khác. Tôi không thể bỏ được hình ảnh thi thể của cha tôi ra khỏi tâm trí mỗi khi nhìn Tess.
Tôi là người sắp lâm trận, thế nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn rất lo lắng về Tess. Tôi biết điều này thật trẻ con và thiếu trách nhiệm, nhưng cái suy nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại cô ấy trong tình hệt như cha tôi, và tôi chẳng thể làm được gì với toàn bộ năng lực của mình, khiến tôi chỉ muốn đưa cô ấy cùng mẹ tôi và Ellie bỏ chạy đến một nơi thật xa xôi, tránh xa toàn bộ cuộc chiến này.
Một cú siết tay chặt lôi tôi ra khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ. Trước mặt tôi là Tess với nụ cười hệt như tối qua, cái đêm mà tôi đã suy sụp tinh thần trong nhà bếp. Chính nụ cười ấy đã gánh vác một phần mất mát trong tôi và đem đến tia hy vọng đủ để tiếp sức cho tôi bước qua cánh cổng dịch chuyển.
“Anh sẽ trở về để gặp tất cả mọi người.” Tôi tuyên bố trước khi bước qua cổng cùng Sylvie bên cạnh.
Sau khi cảm giác khó chịu của dịch chuyển dần biến mất, hai chúng tôi bước xuống bục. Những người lính mặc thiết giáp nặng nề đứng hai bên chúng tôi, đầu cúi xuống.
“Tướng Arthur, và tiểu thư Sylvie. Tướng Quân Bairon đang đợi cả hai người trong lâu đài,” người lính bên trái tôi thông báo.
"Và anh là người dẫn đường đi?" Tôi hỏi.
“Thực ra, đó sẽ là tôi,” một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ bên dưới.
Đó là Curtis Glayder. Bất chấp tất cả những biến cố đã xảy ra, những năm qua đã giúp anh dậy thì thành công. Khuôn mặt sáng sủa, cạo sạch sẽ và đường cắt tóc sắc bén của quân đội đã khiến Curtis trở thành hiệp sĩ mà anh luôn khao khát trở thành, với bộ áo giáp bóng bẩy và thanh kiếm buộc ở hai bên hông.
Bên cạnh anh ta là con Grawder, khế ước thú World Lion của anh.
“Curtis,” tôi gật đầu.
“Ở những nơi lạ lẫm như thế này, tôi nghĩ cậu sẽ thích gặp một khuôn mặt quen thuộc hơn,” anh nói với nụ cười rạng rỡ như bình minh. “Và ngay cả khi cậu đã từng đến đây thì tôi cho là cậu vẫn sẽ rất bỡ ngỡ vì quá nhiều điều đã thay đổi.”
“Em thực sự chưa từng đến đây, nhưng anh nói đúng. Nơi này không thực sự giống một thành phố bình thường,” tôi nói và ngắm nhìn quan cảnh kỳ lạ xung quanh.
Ngoài những cửa hàng đã được chuyển đổi thành công xưởng làm việc cho những thợ rèn và thợ luyện chuyên nghiệp, quảng trường thành phố trước chúng tôi cũng đầy nhóc lều với lều. Bên trong là những người phụ nữ, người già và thậm chí cả trẻ em đang giúp đỡ bằng cách giặt giữ, buộc các đầu mũi tên vào trục gỗ hoặc đóng gói khẩu phần ăn. Không ai nhàn rỗi, với tất cả mọi người đều làm hoặc vận chuyển gì đó.
Các binh sĩ tập luyện hành quân trong các trung đội của họ với các sĩ quan tương ứng của họ lớn tiếng ra lệnh. Ở bên cạnh là hai dãy tập bắn cung, mỗi dãy kéo dài hơn ba mươi thước. Ở đó, các cung thủ đứng kề vai nhau và bắn những mũi tên vào bức tường làm từ đống cỏ khô.
“Khung cảnh rất choáng ngợp, nhỉ?” Curtis hỏi và dẫn chúng tôi đi về phía một toà tháp khổng lồ ở phía xa. “Cả thành phố này đã được tái xây dựng để trở thành thành trì và trung tâm sản xuất chính cho trận chính sẽ diễn ra ở bờ biển.
Chúng tôi đi theo sau hoàng tử, không ở một chỗ quá lâu vì không muốn thu hút sự chú ý không cần thiết.
Tuy nhiên, tôi đánh giá cao chuyến tham quan ngắn ngủi, và các lời bình luận sôi nổi của Curtis đã giúp cả tôi và Sylvie thư giãn tâm trí. Ngoài việc các binh sĩ tập luyện thể lực và diễn tập chiến đấu, bầu không khí ở đây rất vui vẻ và lạc quan.
“Tôi tưởng rằng bầu không khí ở nơi này sẽ rất nghiêm trọng và căng thẳng,” khế ước thú của tôi lên tiếng, đầu cô ấy luôn quay xung quanh để nhìn nhiều thứ.
“Ừ thì, nơi này cách bờ biển nơi sắp nổ ra trận chiến quyết định vài dặm,” Curtis trả lời, chỉ vào những bức tường kiên cố mới được xây lên. "Chúng tôi chủ yếu củng cố phần phía tây của thành phố với sự giúp đỡ của thợ mộc và pháp sư thổ hệ. Một hệ thống đường hầm dưới đất đã được xây dựng để làm đường rút lui cho các thường dân trốn thoát."
Khi chúng tôi càng tới gần rìa của thành phố này thì bọn tôi ngày càng thấy nhiều binh lính hơn. Có nhiều cỗ xe chở vũ khí và tiếp tế đang được đẩy về chỗ cổng ra vào ở phía bờ biển.
“Đi lên thôi.” Curtus chỉ vào toà lâu đài sừng sững đã được xây dựng thành cả một pháo đài vững chãi. Một số phần thì vẫn đang được xây dựng khi các phiến đất đang được các pháp sư nâng lên. Cả toà lâu đài nằm trên một con đồi nhỏ nhìn ra cả thành phố, chỉ có duy nhất một toà tháp cao chót vót hơn năm mươi mét trên bức tường lớn.
“Anh nói Tướng Quân Bairon đang đợi tôi mà nhỉ? Mà anh có biết Tướng Quân Varay đang ở đâu không?” Tôi hỏi và nhìn lên toà tháp.
“Chị ấy vẫn đang giúp việc xây dựng ngoài khơi,” Curtis giải thích ngắn gọn, chào những người lính canh gác lối vào tòa tháp.
Sylvie và tôi nhìn nhau, bối rối. "Xây dựng?"
Curtis cười với tôi. “Cậu sẽ hiểu ngay khi đến đó. Đi thôi."
Rất may, đã có một hệ thống ròng rọc và thùng (thang máy phiên bản thời kỳ tối cổ) chạy bằng mana có thể nâng chúng tôi lên đỉnh chỉ trong vài phút.
Curtis giải thích: “Nhờ công của kỹ sư Gideon, người đang ở đâu đó trong thành phố này, và những thợ chế tác cùng kỹ sư khác vắt óc phát minh ra đấy.” Curtis giải thích. “Phòng chính ở trên vài tầng lầu nữa, nhưng ở tầng này cũng có cửa sổ. Cậu nên thử trải nghiệm đi.”
Tò mò, Sylvie và tôi bước ra phía rìa của căn phòng trống chỉ có một người lính gác khu câu thàng.
Cả hai người chúng tôi nhìn ra ngoài, ban đầu, bọn tôi chẳng biết phải nên nhìn gì. Tôi lướt mắt qua những ngọn núi nhỏ ở phía Bắc Etistin và nhìn sang phía nam cho đến khi thấy vịnh bờ biển Etistin.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đó là thứ Curtis muốn chúng tôi thấy.
Sylvie chỉ thở gắt còn tôi thì chỉ há hốc mồm.
Cả nửa vùng vịnh của Etistin không có gì khác ngoài một một màu trắng xoá.
Băng và tuyết hoà lẫn với nhau tạo nên một vùng chiến trường băng giá rộng lớn để chặn đứng hạm đội quân thù.
“Tuyệt vời chứ hả? Đây chính là tuyệt tác của Tướng Quân Varay đấy.” Curtis nghiêng người về trước. “Trận chiến lớn nhất của Dicathen sẽ diễn ra trên đó.”
[] [] []
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook