The Beginning After The End
-
Chapter 226: Hành Động Đáng Trừng Phạt
[] [] []
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Sự căm phẫn hòa cùng niềm đau đớn và tiếc nuối trong tôi kéo dài suốt khoảng thời gian tôi khóc than cho cha mình.
Tôi khóc, và nguyền rủa vạn vật trong khi từ chối chấp nhận sự thật cay đắng trước mắt.
Là một pháp sư, một thần đồng, một tướng quân, một Lance, tất cả những gì tôi muốn chỉ là bảo vệ những người quan trọng nhất với tôi, để họ được sống một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc đến cuối đời. Tôi đã từ bỏ ý định trở thành người hùng của mọi người dân Dicathen. Tôi đã từng làm như thế, và cái giá phải trả để cứu những con người lạ mặt kia chính là những người tôi quý trọng bằng cả tính mạng của mình.
Và dù tôi có cố gắng cách mấy, tôi vẫn đã thất bại. Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ bọn họ. Hai tay tôi giờ đã vấy máu của chình cha tôi—một vết nhơ không thể rửa sạch được dù tôi có cứu biết bao nhiêu người đi chăng nữa.
Sau khi nước mắt cạn khô và cổ họng khô rát đến mức không thể hét lên được nữa, trong lòng tôi giờ chỉ còn là một hố đen trống rỗng vô đáy.
Khi thi hài của cha được đưa đi và chú Durden được đưa đến trạm y tế, tôi đứng dậy và đi vào trong Tường Thành.
Ngay khi tôi bước qua cánh cổng khổng lồ, những lời reo hò la hét cổ vũ bùng nổ vang trời. Những người lính, thợ rèn và công nhân đều dừng việc mình đang làm lại. Một số người thì cúi đầu, số khác thì vỗ tay không ngừng, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Tôi không thể chịu được cảm giác này. Không phải là do bọn họ, hay lòng ngưỡng mộ hay biểu cảm nhẹ nhõm khi có người mạnh mẽ để họ dựa vào. Chỉ là tôi không muốn ở đây.
‘Sylvie. Tìm em gái ta và đưa con bé xuống lều y tế, nơi mẹ ta đang ở. Bà ấy sẽ cần ai đó ở cùng mình.’ Tôi nhắn và đi qua đống lều, rạp hỗ lốn kia.
Cô rồng khế ước thú của tôi kéo nhẹ tà áo của tôi. “Con sẽ tìm em gái người, nhưng Arthur… mẹ của người cũng sẽ rất cần người cùng em gái mình ở bên cạnh bà ấy vào lúc này đấy…”
Tôi chẳng buồn mở miệng nói lớn như cô ấy.
‘Ta là người cuối cùng mà bà ấy muốn gặp. Bà ấy đã không còn xem ta là con trai của mình, và bất kỳ cảm xúc yêu thương và cố gắng chấp nhận con người thật của ta sau khi ta kể toàn bộ sự thật… sẽ biến mất vì giờ đây ta đã thất bại trong việc giữ lời hứa là sẽ sống sót trở về cùng với ch—Reynolds.’
Tôi hất tay cô ấy ra và đi về phía lều họp.
***
“Tướng Quân… Arthur,” Trodius lí nhí, cả cơ thể bất giác ngồi sụp xuống ghế.
Tôi bước thêm một bước khác về phía tên chỉ huy cấp cao, trong khi đám quý tộc bên cạnh thì bối rối toàn tập.
“P-Phép của ta! Làm thế nào mà…” tên cao lêu ngêu lắp bắp và chĩa gậy phép về phía tôi sau khi tỉnh lại.
Gã béo bên trái Trodius thì có vẻ to mồm hơn, bất chấp đống nước khai rình bốc lên từ dưới quần mình.
“Lùi lại ngay! Bọn ta đây chính là quý tộc! Một con chó sai vặt của Hội đồng mà dám can thiệp vào buổi họp quan trọng này ư!?” Hắn ta đe dọa.
Tên quý tộc nhỏ hơn với bộ ria mép dày thì vẫn nằm lay lắt trên sàn, bất tỉnh sau màn ‘chào hỏi’ nhỏ của tôi.
Im lặng, tôi tiếp tục bước lên. Tên gầy còm sợ hãi réo lên còn tên mập thì giật mình. Chỉ có mỗi Trodius vẫn không biến sắc khi tôi chậm rãi tiến lại gần.
Cơn phẫn nộ lôi đình và nỗi đau thương ăn mòn tôi đã lắng xuống sau khi tôi khóc thương cha mình, chỉ để lại một khoảng trống vô tận trong thâm tâm tôi, khiến tôi có thể suy nghĩ thấu đáo hơn.
Những tiếng la hét hoảng loạng và những nỗi niềm lo lắng về hy vọng viễn vông về việc bảo vệ người thân yêu không còn lấn át tâm trí tôi nữa.
Giờ đây trong tâm thức tôi chỉ có sự im lặng đến mức rùng rợn. Ngọn lửa căm phẫn và những cảm xúc hỗn loạn kia đã dập tắt, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo trong tôi.
Theo lý nào đó, cảm giác này thật dễ chịu.
Nếu tôi mà đến sớm hơn mười phút thì chắc tôi đã giải quyết Trodius giống với cách tôi đã làm với Lucas.
Nhưng lần này, trong tâm trí trống rỗng và cực kỳ sáng suốt, tôi nhận ra rằng đầu óc Trodius không hề ngu dốt hay đơn giản như Lucas. Tôi sẽ chẳng được lợi gì từ việc giết chết Trodius, và lão ta thậm chí cũng sẽ chẳng hề sợ sệt hay ăn năn gì cả.
Lần này, tôi không thể dùng đau đớn để trừng phạt lão ta. Giờ thì tôi đã nhận ra rồi, tôi không thể đối xử với Trodius như cách tôi đã đối xử Lucas.
Khi tôi bước thêm một bước nữa thì Trodius cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Gã ta đứng thẳng dậy, lấy lại tinh thần và hằn giọng, nhìn vào mắt tôi và hỏi. “Ngọn gió phương nào đã mang ngài Lance danh tiếng đến chốn này gặp tôi thế?”
Qua ánh mắt chính trực giả tạo và cái nhếch mép nhỏ nhẹ đó, tôi dám chắc rằng lão ta không hề sợ những cơn đau đớn mà tôi sẽ gây ra, và thậm chí lão ta sẽ dám đối mặt với cả cái chết.
Với tâm địa tàn bạo và đầu óc ranh mãnh kia, lão ta hoàn toàn tự tin rằng lão sẽ thoát được vụ này, và lão sẽ được vinh danh là “kẻ đã hứng chịu toàn bộ cơn thịnh nộ của một tên Lance loạn trí vì mất mát.”
“K-Không được đến gần hơn nữa!” Tên mập nói và rút thanh gậy phép trông như đồ chơi con nít ra.
“Đặt nó xuống đi,” tôi lên tiếng, khiến cả hai tên quý tộc cứng người.
“Ngay cả khi cậu là một Tướng quân đi chăng nữa, thì trước mặt các quý tộc, cậu phải bày tỏ thái độ tôn trọng,” Trodius lắc đầu.
Lại một câu khích tướng. Hắn muốn khích tôi làm đó sai trái để gã có cớ để phản công.
Tôi bình thãn dạo bước xung quanh bàn, tiến lại trước mặt tên quý tộc mập kia và giơ một ngón tay. “Cút.”
“C-Cút á?” Hắn ta lắp bắp, thanh gậy phép trên hắn vẫn còn run rẩy.
Chắc hẳn cơn giận đã thắng thế nỗi sợ, hoặc có thể là do bị dồn vào đường cùng quá mức nên hắn quyết định cắn tôi, nhưng mọi chuyện đã kết thúc trước khi hắn kịp bắt đầu.
Thần chú mà gã tính thi triển bằng cây gậy phép bóng bẫy đó còn chưa kịp hình thành mà chỉ xì xì biến mất giống như niềm tự tôn của chính hắn sau tự đái ướt quần.
Trước khi gã mập kịp phản ứng thì một luồn gió gắt ghim thẳng cả cơ thể lão xuống vũng nước tiểu của chính mình.
Tôi dùng cả cơ thể to đùng của hắn để gác chân trong khi ngồi lên bàn họp của cách Trodius vài mét.
Khuôn mặt của tên chỉ huy cấp cao vẫn không biến sắc, mặc dù hắn có chút giận dữ, nhưng rồi hắn cũng bình tâm trở lại.
“Tướng Quân Arthur,” hắn bình thản nói. “Người quý tộc dưới chân cậu chính là Ngài Lionel Beynir của gia tộc Beynir danh tiếng. Bỏ chân xuống và hãy ngay lập tức—”
Tôi nghiêng người về trước, dẫm mạnh hơn vào Ngài Lionel Beynir đang bất cmn tỉnh kia. “Ông thấy đấy, Trodius, tôi chẳng quan tâm gì nhiều đến những kẻ đã từ bỏ quyền làm người dù cho chúng có giàu có, nổi tiếng hay vị thế cao đến đâu.”
Trodius nheo lỗi. “Xin lỗi? Tôi không biết cậu đã nghe được gì, nhưng dám to gan sỉ nhục một quý tộc là một tội tày trời dù cho cậu có nắm vị trí gì trong quân sự đi chăng nữa.”
“Ông cứ luôn mồm tự gọi mình và những tên ngu dốt này là quý tộc, nhưng tất cả những gì tôi thấy là bốn tên mặt thộn đang cố thừa nước đục thả câu, lợi dụng tình cảnh hiểm nghèo của đất nước để chuộc lợi và dám lợi dụng binh lính để làm bàn đạp nâng vị thế của mình lên cao.” Tôi nhìn tên quý tộc dưới chân tôi để nhấn mạnh ý của mình.
Trodius nhăn mặt tức giận. “Từ bỏ kế hoạch mà cậu đề ra không phải là một tội tày trời gì cả, Tướng Quân Arthur. Mặc dù có rất nhiều người lính đã anh dũng ngã xuống, nhưng cái chết của họ không hề vô ích vì họ đã ngã xuống để bảo vệ pháo đài này.”
“Điều đó chỉ đúng nếu như mục tiêu của ông là để bảo vệ Tường Thành, chứ không phải cố xây dựng một xã hội thu nhỏ của riêng mình để ông và đám lâu la dưới trướng mình thống trị.”
“H-Hồ đồ! Mục tiêu của tôi là tạo một nơi trú ẩn an toàn để cho thần dân của Dicathen có chỗ ngủ mà không phải lo sợ gì cả! Cậu dám vặn lời của t—”
Tôi đưa tay nắm lưỡi hắn ta và kéo nó ra khỏi mồm hắn. “Theo tôi biết thì cái thứ này mới là thứ hay thích vặn lời này.”
Một ngọn lửa xanh dương nhỏ phất lên ngay lưỡi của hắn khi tôi tiếp tục bóp chặt nó. Trodius trố mắt trong kinh hoàng và cố gắng vận mana hỏa hệ của chính mình với hy vọng bảo vệ cơ thể khỏi ngọn lửa của tôi.
Mùi thịt cháy khét bốc nghi ngút khắp căn lều khi tôi tiếp tục đốt cháy lưỡi hắn ta với tay mình.
Nhưng ông ta vẫn rất cứng rắn, thậm chí không từ bỏ cái tôi cao ngút trời của mình để rên rỉ vì đau đớn.
Tôi nắm áo kéo tên chỉ huy lại gần, ngón tay vẫn đốt cháy lũi gã ta. Rồi tôi thì thầm những lời tàn độc vào tai hắn. “Ông biết chứ, Trodius, một trong những người lính đã hy sinh ngoài kia bởi cái kế hoạch ngu đần của ông chính là cha tôi.”
Tôi có thể thấy lão nuốt nước bọt trong khi ngón tay tôi vẫn thiêu rụi lưỡi gã.
“Nên tin tôi đi, tất cả những gì tôi đang gây ra cho ông đều là vì lý do cá nhân cả.” Tôi buông tay khỏi cái lưỡi đen xì của hắn. Đầu lưỡi của hắn đã bị thiêu rụi hoàn toàn, thậm chí không sót lại dù chỉ một giọt máu.
Trodius ngay lập tức ngậm mồm lại, dùng tay che miệng như thể ông ta tưởng rằng mình có thể bảo vệ bản thân khỏi tôi vậy.
“Đừng lầm tưởng rằng nhờ mối quan hệ của chị mình cùng với người con gái bị ruồng bỏ chính là lý do tại sao tôi không giết quách ông đi,” tôi lẩm bẩm và cầm cuộn giấy vải trước mặt ông ta lên và đứng dậy. “Giết ông là quá nhân từ. Thay vào đó, tôi sẽ để ông tận hưởng hậu quả bằng cách tướt đoạt đi thứ ông quý trọng nhất.”
Rồi tôi quay sang Albanth, người nãy giờ chỉ biết im lặng quan sát. “Vì ông đã chứng kiến mọi chuyện hôm nay, hãy gửi tin nhắn đến Hội Đồng rằng: vì hành vi và ý đồ tạo phản và chống đối Hội Đồng Council, Trodius cùng toàn thể gia tộc Flameworth sẽ bị tước bỏ toàn bộ danh hiệu và quyền lực của quý tộc.”
“Kôn! Gươi kôn ó uyền đó!” Trodius hét lên, giọng nói biến dạng vì không kiềm được cảm xúc.
“Tôi tin là tôi có toàn quyền đấy, và chắc chắn Hội Đồng sẽ đồng ý một khi họ biết rằng ông đang âm mưu lừa dối họ để giữ những binh lính ở đây lại cho chính mình.” Tôi trả lời một cách lạnh lùng và vẫy tờ giấy trên tay mình.
Trodius loạng choạng lao về phía tôi, vấp phải tên quý tộc đang bất tỉnh kia trước khi tuyệt vọng bắn một quả cầu lửa về phía tờ giấy trên tai tôi.
“Ghi thêm tội cố ý chống đối người đại diện của Hội Đồng.” Tôi nói với Albanth, vận một kết giới băng để chặn quả cầu lửa.
“Ngươi ông thể àm ế!” Hắn tal la lên vào lao về trước bấu víu chân tôi. “Gia tộc Fwameswoth—”
“Sẽ chẳng còn là cái thá gì cả.” Tôi nói. “Di sản danh giá mà ông đã nâng niu xây dựng, thậm chí đi xa đến mức từ mặt chính con gái ruột của mình, sẽ là lý do gây ra sự sụp đổ của gia tộc Flamesworth vĩ đại một thời.”
Tôi quay sang Albanth. “Tôi cho rằng ông có một tin nhắn cần gửi, đúng chứ? Hay là ông vẫn còn xem xét lời đề nghị của Trodius?”
"Tấ-Tất nhiên là không rồi!" Albanth đứng thẳng người và cầm lấy tờ giấy da ra khỏi tay tôi. “Tôi sẽ lệnh cho sứ giả đưa tin nhanh nhất và đáng tin cậy nhất của tôi gửi thông điệp của cậu cho Hội đồng”.
“Còn nữa, hãy kêu Chỉ Huy Jesmiya và một vài người của cô ấy vào đây để vây bắt những tên này,” tôi nói thêm, và vẫy tay cho người chỉ huy kia lui đi, giờ chỉ còn mỗi Trodius và tôi là những người duy nhất còn tỉnh trong lều. Sau lưng tôi, vẫn còn trên mặt đất, là Trodius. Người đàn ông từng là đỉnh cao của sự quyền quý và kiêu hãnh giờ đã trở thành một con chó run rẩy trong khi hắn ta trừng mắt nhìn tôi với ánh nhìn hình viên đạn.
“Như tôi đã nói, giết ông là quá nhân từ.” Tôi bước ra khỏi lều và liếc nhìn lần cuối. “Tôi mong những nỗi nhục nhã này sẽ đeo bám ông suốt đời này mỗi khi ông cố thốt lên từ gì đó bằng cái lưỡi dị dạng của mình.”
***
Sylvie và tôi đứng trên đỉnh của vách núi quen thuộc nhìn ra Tường Thành. Từ độ cao này, hậu quả sót lại sau trận chiến thảm khốc ấy đã bị màn đêm che khuất, và trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, cả pháo đài này trông thật yên bình.
Tôi biết rất rõ là trong Tường Thành lúc này cực kỳ náo động và người người chạy đôn chạy đáo khắp nơi để làm việc: người thì sửa chữa vũ khí hư hỏng, người thì chăm sóc cho những thương binh, người thì chôn cất những liệt sĩ, nhưng tôi phải đè nén những cảm xúc hỗn loạn đang đe dọa dâng lên trong lòng.
Ở đây giúp tôi cảm thấy tốt hơn, cảm giác trống rỗng vô đáy bỗng thật dễ chịu giúp làm dịu đi cảm xúc xấu lẫn tốt trong tôi.
“Ellie hiện đang ở cùng mẹ của người. Họ định sẽ hỏa táng ông ấy.” Khế ước thú của tôi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy suýt bị gió cuốn trôi.
Lời nói của cô ấy chứa đựng những suy nghĩ và cảm xúc mà tôi đang cố rắng tránh xa trong tuyệt vọng. Tôi thấy em mình đang khóc và mẹ tôi chỉ quỳ sụp xuống đất, những ngón tay ướm đầy máu của bà bấu chặt xuống đất trong đau đớn tột cùng.
Tôi có thể cảm thấu được nỗi đâu mà khế ước thú tôi đang chịu đựng khi ánh mắt của mẹ tôi chứa đầy nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ muốn buộc tội ai đó. Liệu bà ấy có nhìn tôi với ánh mắt đó nếu tôi ở đó? Đó là câu hỏi mà tôi sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.
“Tốt nhất là ta không nên có mặt ở đó,” tôi trả lời, đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên đầu Sylvie.
Sylvie quay sang tôi, đôi mắt to màu vàng ròng nheo lại vì lo lắng. “Arthur…”
“Ta ổn mà, thực sự đấy.” Tôi nói, nhưng giọng tôi có hơi lạnh lùng. "Như thế này là tốt nhất.”
Cảm xúc của Sylvie chùn xuống, tôi có thể nói rằng cô ấy có thể đã cảm nhận được cảm xúc từ tôi, hay nói đúng hơn là chẳng có tý cảm xúc nào trong người tôi cả.
Đây chính là những gì tôi đã làm trong kiếp trước khi còn là Grey. Tôi biết rằng kìm nén cảm xúc của mình và khóa chúng lại là không hề tốt, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác cả.
Tôi không tự tin rằng mình có thể chịu được thứ cảm xúc mà tôi đang gồng mình kìm nén lại. Tôi biết làm như thế này chẳng khác gì chôn vùi một quả bom hẹn giờ vào sâu trong lòng, nhưng cho đến khi cuộc chiến này kết thúc, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Có thể sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi sẽ đối đầu với tất cả mọi chuyện và gặp lại mẹ tôi. Nhưng còn bây giờ, tôi không thể nào nhìn vào mắt mẹ tôi hay của em gái tôi được.
‘Đừng lặp lại sai lầm trước đây. Chính bản thân cháu biết rất rõ rằng một khi cháu càng lún sâu vào cái hố đó thì sẽ càng khó thoát trở ra lại.’ Những lời nói của bà Rinia vang vọng khắp tâm trí tôi, rồi tôi bắt đầu nghĩ về những lời tiên báo của bà trước khi lắc đầu.
Nhìn qua cô rồng ước thú đang lo lắng kia, tôi khóa chặt lại những suy nghĩ của mình. Tôi không muốn cô ấy—tôi không muốn bất kỳ ai biết rằng tôi đang thực sự suy nghĩ về lời đề nghị của Agrona.
“Đi thôi nào, Sylv.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook