The Beginning After The End
Chapter 225: Tận Cùng Của Đớn Đau

[] [] []

GÓC NHÌN CỦA SYLVIE:

Đáng ra tôi phải ngăn Arthur đến gần khi người cố gắng tìm đến chỗ tôi. Đáng ra tôi phải ngăn không để cảm xúc hoảng loạn và rối bời trong tôi lan sang tâm trí của người, và ước gì tôi đã ngăn không cho người chứng kiến điều này.

Khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy Arthur đến gần, đôi mắt của người như điên cuồng cầu xin rằng mình đã sai, trước khi người phải chứng kiến một cảnh tượng mà không ai—người lớn hay trẻ em—muốn phải nhìn thấy. Ruột gan tôi như quặn lại và nước mắt ứ đọng ngày càng nhiều trên mí. Nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Arthur và cách mà người thất thần mở to mắt và lắc đầu trong vô vọng như muốn phủ nhận sự thật, tôi chỉ ước mình biến mất đi.

Tôi muốn ở bất cứ đâu khác ở đây. Tôi thà đơn thân độc mã đối mặt với biển quái vật mana loạn trí khát máu còn hơn là chịu đựng cảnh tượng Arthur, người nắm giữ khế ước của tôi nhìn chằm chằm vô vọng vào thi thể tan nát của chính cha mình.

Arthur loạng choàng bước về phía trước. Người đẩy phắt bất kỳ ai trên đường ra và chỉ biết quỳ sụp xuống trước thi thể vô hồn của cha mình. Và trong khoảnh khắc dài tựa nghìn thế kỷ ấy, mọi thứ chìm trong im lặng não nề.

Những con quái thú và binh lính xung quanh dường như đã cảm nhận được bầu không khí ảm đạm nặng nề bao trùm toàn bộ khu vực, nhưng không ai có thể cảm nhận được tâm trạng hỗn loạn của Arthur nhiều hơn tôi được.

Đau lắm.

Một nỗi đau đớn kinh khủng… đến mức không thể nào chịu nổi.

Tôi không hề biết trái tim mình có thể đau đến mức này. Tôi chỉ biết ôm ngực ngồi phịch xuống đất, không thể chịu đựng được cảm xúc đau đến điếng người của Arthur.

Từng dòng nước mắt thi nhau chảy dài xuống má tôi và làm mờ đi mọi thứ. Tôi không thể thở nỗi, với những luồn cảm xúc quá mãnh liệt vẫn liên tục tràn vào tâm trí tôi bóp chặt lấy trái tim của tôi. Một nỗi căm phẫn sục sôi hơn cả ngọn lửa địa ngục, một nỗi buồn sầu thảm dâng trào như sóng thần nhấn chìm mọi thứ, sự tội lỗi dày vò xé nát con tim người và những hối tiếc muộn màng ngày càng phá nát tâm trí người đến mức điên loạn.

Tôi có thể cảm nhận hết những cảm xúc rõ ràng như thảm họa thiên tai ấy đang tàn phá trái tim rỉ máu, xé toạt tinh thần mong mảnh của Arthur.

Ấy thế mà, ở bên ngoài, Arthur vẫn chỉ im lặng, người chỉ quỳ đó như một pho tượng.

Tôi bò tới chỗ người, cố gắng hít thở qua các cơn nấc không ngừng khi trái tim tôi ngày càng quặn đau. Rồi tôi chỉ biết ôm chầm lấy lưng của người—tấm lưng cô đơn nhỏ bé phải gồng mình gánh vác gánh nặng của cả thế giới trên vai—rồi lớp vỏ bọc của người dần sụp đổ.

Thét lên một tiếng gầm điên dại và to đến mức rách cuống họng, Arthur chỉ biết nức nở khóc.

Cả đất trời dường như rung chuyển trước tiếng gào khóc của Arthur như thể để chia buồn cùng người. Nguồn mana trong không khí dao động điên cuồng và sục sôi như để chia sẽ sự phẫn nộ trong người, nhưng cũng đồng thời dịu êm như để an ủi người trong khi người khóc than và nắm chặt thi thể lạnh lẽo của cha mình.

Tôi vẫn ôm chặt tấm lưng của người nắm giữ khế ước của mình trong khi hàng ngàn móng vuốt vô hình cào cấu, xé nát ruột gan của tôi. Tôi muốn làm gì đó hơn nữa, tôi rất muốn nói gì đó để chia buồn cùng người, nhưng tôi lại không thể. Cổ họng tôi gần như nghẹn lại, tôi không thể thốt lên bất kỳ lời chia buồn nào dù tôi có muốn đến đâu đi nữa. Do đó, tôi chỉ làm một điều mà không ai khác ngoài tôi có thể làm được; tôi dùng thần giao cách cảm để chia buồn cùng Arthur.

Một pháp sư thần đồng đạt đến lõi Trắng, một con người tài ba xuất chúng đã trở thành một vị Lance, một vị Tướng Quân vang danh khắp lục địa, giờ đây chỉ là một cậu bé đã mất cha mình vĩnh viễn.

Thế giới vẫn tiếp tục di chuyển dù cho Arthur và tôi vẫn còn mắc kẹt trong khoảng thời gian cay đắng nghẹn ngào này. Trận chiến kéo dài hai đêm trời giờ đã đến hồi kết.

Chúng tôi đã chiến thắng, nhưng cái giá phải trả là quá lớn. Tường Thành đằng sau lưng chúng tôi vẫn đứng sừng sững như một vị vua thỏa mãn khi không bị trầy xước gì nhờ có vô số sinh mạng ngã xuống để bảo vệ nó.

Không phải cơn phẫn nộ của Arthur mới khiến tôi sôi máu… nó là chính cảm xúc tức giận của riêng tôi.

Thời gian dần trôi qua cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chỉ đến khi đó, Arthur mới trỗi dậy.

Tôi không rõ người đã đóng chặt cảm xúc của mình hay đè nén nó lại, nhưng giờ, tâm trí người lạnh giá hệt như cỗ quan tài băng mà người tạo ra để bảo quản thi thể của cha mình.

Durden đứng gần đó chẳng nói năng gì. Chú ấy chỉ giữ im lặng suốt cả buổi, không thèm để tâm đến cơn đau hay khó chịu bất chấp máu chảy ra từ lớp băng gạc mà chú ấy vội vàng buộc lại.

“Durden. Làm ơn hãy đưa thi thể của cha cháu về cho mẹ cháu và em gái cháu.” Giọng nói của người lạnh lùng hơn cả băng giá. Người đứng dậy và đi về Tường Thành như một vị thần chết với lưỡi hái sẵn sàng săn lùng những kẻ đến giờ tử nạn.

GÓC NHÌN CỦA CHỈ HUY ALBANTH KELRIS:

“Nhờ kế hoạch ban đầu của tôi, giờ chúng ta đã giành chiến thắng với ít tổn thất với Tường Thành và các địa đạo nhất.” Chỉ Huy Trodius khoe khang với nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị. “Sự cống hiến của cả hai sẽ không bị lãng quên, Chỉ Huy Albanth, Chỉ Huy Jesmiya. Làm tốt lắm.”

Jesmiya cúi đầu nhận lời khen trước tất cả các đại đội trưởng khác trong căn lều chính.

Tôi ngước nhìn xuống bức ảnh nhàu nát, xám màu trên tay tôi. Đó là một bức ảnh mà tôi tìm được trong lớp giáp ngực từ một người lính của tôi trước khi hỏa thiêu thi thể anh ta.

“Chỉ Huy Albanth?”

Ngước lên, tôi thấy chỉ huy trưởng đang nhướn mày. Bên cạnh ông ta là cách binh lính và quý tộc đã đầu tư khá nhiều cho Tường Thành, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt bối rối.

“Thật xin lỗi,” tôi nhanh chóng trả lời và nhét tấm ảnh vào trong túi và nghiến răng cúi đầu chấp nhận lời khen.

Đến đây sau khi hỏa táng hàng chục binh lính của tôi, những người mà tôi đã cùng ăn uống chung bàn và cười đùa về mọi thứ, tôi chỉ cảm thấy thật sai trái khi chấp nhận bất kỳ hình thức khen ngợi gì.

“Mặc dù một buổi lễ tưởng niệm những người lính hy sinh sẽ được tổ chức, nhưng chúng ta vẫn đang trong thời chiến và có rất nhiều thứ cần phải dọn dẹp.” Trodius nói. “Hãy tiếp tục làm tốt công việc của mình. Tôi sẽ nhờ ai đó gửi một món quà nhỏ đến gia đình các thương binh liệt sĩ ngay lập tức.”

“Quả không hổ danh là người đứng đầu gia tộc Flamesworth. Khả năng lãnh đạo của ngài thật không thể chê vào đâu được,” một người đàn ông lịch lãm đứng bên trái của chỉ huy cấp cao rạng rỡ. "Thật là một quyết định đúng đắn khi đầu tư vào pháo đài này."

Trong khi đó, tôi và Jesmiya liếc nhìn nhau, cả hai chúng tôi rõ ràng là bối rối về cách sử dụng cụm từ “dọn dẹp” của Chỉ Huy Trodius. Chắc chắn ông ta không thật sự có ý ám chỉ việc hỏa táng và chôn cất các đồng minh của chúng ta là "dọn dẹp", phải không?

Sau khi những người lính khác rời đi, Jesmiya và tôi tính rời đi thì Trodius gọi tên tôi.

“Chỉ huy Albanth, tôi cần gặp ông một chút,” ông ta nói, chờ Jesmiya rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trodius và ba người quý tộc— tôi nghĩ vậy dựa trên diện mạo và trang phục tinh tế không tỳ vết. Rồi Trodius ra hiệu cho tôi ngồi vào ghế.

Sau khi ngồi xuống, một trong số ba người quý tộc kia nâng gậy phép bóng bẩy của mình lên và cách âm toàn bộ căn phòng bằng thần chú Phong hệ.

“Chỉ Huy Albanth. Gia đình của ông hiện đang ở Etistin, đúng không?” Người chỉ huy trưởng cấp cao bắt chéo chân hỏi.

Tôi gật đầu. "Vâng thưa ngài."

“Và điều đó có nghĩa là sau khi toàn bộ thành phố được củng cố lại thì gia đình của ông đã được sơ tán, đúng chứ?” Ông ấy tiếp tục.

"Vâng thưa ngài. May mắn thay, nhờ vị thế và những đóng góp của tôi nên gia đình tôi đã được quyền sinh sống ở một nơi kiên cố gần tòa lâu đài bay.”

“Tôi hiểu rồi,” Trodius lẩm bẩm trước khi quay sang một người đàn ông đeo kính đeo kính cao lêu nghêu ở bên phải.

Nhận được cái gật đầu từ người chỉ huy cấp cao, người đàn ông quý tộc mở một cuộn giấy và lên tiếng. "Đây là thông tin mà Chỉ huy trưởng cấp cao Trodius Flamesworth nhận được trong cuộc tấn công của đám quái thú."

Tôi đọc những dòng chữ hoàn mỹ trong khi mồ hôi lạnh toát ra và tay run rẩy khi tôi lẩm nhẩm những gì mình đọc. “Vương quốc Elenoir… Hạm đội Alacryan đang tiến đến từ bờ biển phía tây. Hơn ba trăm con tàu… ”

“Sau khi thảo luận cùng Hội đồng, chúng tôi đã kết luận rằng đây sẽ cuộc chiến lớn nhất. Nó sẽ diễn ra ở bờ biển phía tây, ngay bên trên Etistin.

“Và ngoài ra, bởi vì chúng ta cần quân lực để chống lại đội quân của Alacryan nên Hội Đồng đã quyết định từ bỏ vương quốc Elf. Hầu hết đội quân elf sẽ được chuyển đến Etistin trong khi dân thường sẽ được sơ tán trước khi quân Alacryan hoàn toàn chiếm được Elshire,” Trodius giải thích một cách lạnh lùng.

“Đ-Đây…” cuộn giấy trượt khỏi tay tôi vì mồ hôi bám đầy trên tay tôi. “Tại sao tôi là người duy nhất được thông báo về việc này? Chúng ta cần phải thông báo cho Chỉ Huy Jesmiya và những người khác. Chúng ta cũng cần phải chuyển lực lượng còn lại của chúng ta về phía Tây nếu chúng ta muốn chiến thắng cuộc chiến này! Tướng Quân Arthur đã nói đúng!”

Biểu cảm của Chỉ Huy Trodius trở nên lạnh lùng hơn. “Nếu mục tiêu của tôi giống với cậu Lance kia thì tôi đã hy sinh Tường Thành rồi. Tuy nhiên, pháo đài này sẽ sớm trở thành một địa điểm tối quan trọng.”

Tôi nhíu mày bối rối. "Tôi không hiểu."

Lần này, người quý tộc khôi háo hức chồm tới và nói. “Như gia đình tôi luôn nói, chiến tranh là một túi tiền lớn đang chờ được mở r—”

“Ngài Niles, xin đừng nói chuyện thiếu tế nhị như vậy,” Trodius quát.

“Đ-Đúng. Thật xin lỗi." Niles ho một tiếng. “Dù sao thì, với việc chiến tranh sắp kết thúc và rất nhiều đất đai bị phá hủy hoặc bị người Alacryan chiếm đoạt, việc tất cả mọi người tuyệt vọng tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.”

“Thế còn thành phố Xyrus thì sao? Theo tôi biết thì ngoài tòa lâu đài bay ra thì đó sẽ là nơi an toàn nhất chứ?” Tôi trả lời.

Gã quý tộc với bộ ria mép dày giữ im lặng suốt thời gian qua cuối cùng cũng lên tiếng càu nhàu khó chịu. "Tảng đá nổi đó chẳng khác quái gì một quả bom hẹn giờ đang chực chờ phát nổ cả."

“Thành phố Xyrus vốn dĩ nằm ở một vị trí an toàn, nhưng thành phố này không được xây dựng kiên cố như một pháo đài. Một khi quyền truy cập vào thành phố lơ lửng bị đám Alacryan can thiệp—một điều này hoàn toàn khả thi từ các cổng dịch chuyển mà ông đã thấy trong các ngục tối ở rừng Beast Glades—những người ở đó chẳng khác gì cá nằm trên thớt cả.” Trodius giải thích.

“Đó là lý do tại sao việc giữ Tường Thành và các địa đạo ngầm nguyên vẹn là điều tối quan trọng. Hai điều này sẽ đóng nền tảng quan trọng trong việc thành lập một thành phố mới tuyệt vời,” người đàn ông quý tộc nói.“ Cậu nhóc tướng quân đó đúng là có thông minh, nhưng cậu ta quá thiển cận. Cậu ta muốn phá hủy kiệt tác tráng lệ này, nơi có khả năng trở thành thủ đô mới của Dicathen, hoặc thậm chí là nơi trú ẩn an toàn duy nhất chống lại người Alacryan!”

“Tôi xin lỗi nếu tôi tỏ ra thô lỗ, nhưng từ những gì ông đang nói, cứ như thể ông đang mong đợi hoặc thậm chí mong muốn phe Alacryan giành chiến thắng trong cuộc chiến này vậy,” tôi nói, hầu như không thể kiềm chế được cơn tức giận sục sôi trong tôi.

"Sao ông dám! Đó là lời buộc tội cực kỳ thiển cận đấy, Chỉ Huy.” Gã béo quát.

Trodius giơ một cánh tay lên, chặn họng gã ta lại. “Từ ngoài nhìn vào thì kế hoạch này không thể tránh khỏi việc bị lên án, nhưng những gì chúng tôi đang làm chỉ đơn thuần là gặt hái lợi ích từ kết cục không thể tránh khỏi thôi. Không đời nào tôi ủng hộ đám súc vật xâm lược bẩn thỉu đó, nhưng sẽ thật ngu ngốc khi xem nhẹ sức mạnh quân sự của chúng. Ngay cả khi chúng ta có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến này, Dicathen chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề. Với vương quốc Elenoir đã bị bỏ rơi, còn người dân vương quốc Darv thì ẩn náu trong chính nơi trú ẩn của mình, còn các nỗ lực củng cố các thành phố nhỏ hơn ở Sapin thì chỉ được giao cho các quan chức trong thành phố. "

Chỉ huy trưởng thở dài một tiếng trước khi tiếp tục. “Những gì chúng tôi muốn là xây dựng một nơi trú ẩn an toàn mới cho toàn thể mọi người. Một xã hội mới sẽ được thành lập và được gia tộc Flamesworth và những người bảo trợ cải tổ lại. "

Tôi lắc đầu và cười vì sự ngờ vực. Đứng dậy, tôi mở miệng, chuẩn bị từ bỏ cả chức vụ để kêu ông ta cút xéo đi.

“Hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi mở miệng đấy.” Trodius cảnh báo với một nụ cười nhạt. “Không phải ông nói rằng cha, mẹ, vợ và con của mình đều ở Etistin à?"

Mắt tôi mở to và miệng tôi liền ngậm chặt lại.

Điều này hoàn toàn sai trái. Những gì họ làm là sai trái, nhưng miệng tôi không thể mở ra để phản đối được.

“Danh tiếng và sự hiện diện của ông đã giúp nâng cao sĩ khí và tinh thần của rất nhiều binh lính và công nhân sinh sống ở đây. Hãy ở lại đây, cống hiến vì sự nghiệp của chúng tôi và tôi sẽ đảm bảo với ông rằng gia đình ông sẽ được đưa đến đây ngay lập tức. Tường Thành này sẽ tiếp tục được củng cố và mở rộng, các tuyến đường ngầm sẽ được tận dụng triệt để. Gia đình ông sẽ an toàn ở đây và vị thế của ông ở đây sẽ cao hơn và có ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc chỉ là một chỉ huy tầm thường.”

“T-Tôi kh-không ... còn những người lính ở đây thì sao? Tôi tưởng ông đã nhận được lệnh yêu cầu ông phải thuyên chuyển tất cả những người lính vẫn còn khả năng chiến đấu đến Etistin mà?" Tôi xoay sở để mở miệng và chắp tay ra sau lưng, cố gắng giữ cho chúng khỏi run.

“Trận chiến chống lại đám quái vật hung ác thật quá tàn khốc. Chúng ta đã mất rất nhiều—nói đúng ra là quá nhiều để có thể gửi ai về phía tây… đó là những gì tôi đang định ghi trong thư trả lời,” Trodius nói đơn giản. "Tôi nghĩ rằng Hội đồng sẽ đến để kiểm tra tất cả những gì có trên đĩa của họ."

Ngực tôi thắt lại và hơi thở của tôi ngày càng gắt hơn. “Vậy không lẽ ô-ông… đã cố tình đẩy những người lính này vào chỗ chết chỉ để—”

“Những người lính ở đây đã chiến đấu và hy sinh để bảo vệ Tường Thành, như kế hoạch ban đầu,” Trodius ngắt lời. "Không cần phải suy nghĩ quá nhiều."

"Ông nói đúng. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều,” một giọng nói lạnh lẽo hơn vô vàn tảng băng bỗng vang vọng lên sau lưng tôi.

Không phải lời nói lạnh lùng đến mức đóng băng không khí kia khiến tôi khiếp sợ, mà là áp lực khủng bố tỏa ra từ giọng nói trầm đó buộc tôi phải quỳ xuống và rút hết hơi thở trong phổi tôi ra một cách tàn nhẫn.

Tôi cố gắng quay lại, ít nhất để xác minh người rất có thể sẽ giết quách tôi đi, nhưng tôi không thể di chuyển được. Cả cơ thể tôi cứng đờ, và tôi chỉ biết giương mắt nhìn đám quý tộc kia, người thì sủi bọt mép, người thì bất tỉnh hoặc cả hai. Và rồi tôi thấy một biểu hiện của Trodius mà tôi chưa từng thấy trước đây… sự khiếp đãm.

Những nỗ lực chống lại áp lực kinh hồn này của ông ta đã thất bại thê thảm, các mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt ông khi lớp xung nhiệt mà ông ta tạo ra liền tan biến ngay lập tức.

Trodius nói bằng một giọng nói dường như nghẹn ngào.

“Tướng Quân… Arthur.”

[] [] []

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương