The Beginning After The End
Chapter 210: Chờ Đợi Kẻ Thù

[] [] []

Bọn tôi đến tầng trệt của Tường Thành, có một tiểu đội nhỏ được lệnh chờ ở đấy để đón và đưa chúng tôi đến khu vực chỉ định.

Sylvie, sau khi thả Boo xuống thì ngay lập tức biến trở lại dạng người.

“Ahh—oof!” Em gái tôi hét lên rồi ngã vào vòng tay tôi. “Sao anh không dùng thần chú phong hệ để… ừm, kiểu như… cho em hạ cánh từ từ xuống đất ấy?”

Tôi nhìn qua con bé và nháy mắt. “Anh cứ tưởng mấy đứa con khái thích được người khác bế kiểu công chúa lắm mà.”

“Thấy ghê,” Ellie rên rỉ. Rồi con bé phủi bụi bặm trên người mình trong khi liếc tới liếc lui và đỏ mặt.

‘Arthur,’ Sylvie dùng thân giao cách cảm lên tiếng.

Tôi rời mắt khỏi em tôi và thấy một đám đông đang bắt đầu hình thành, bọn họ đều im lặng chờ đợi tôi. Callum và Gavik đã đưa thú cưỡi của mình cho người giữ thú và đang đợi lệnh.

“T-Thả em xuống ngay, đồ anh trai ngốc!” Ellie nói nhỏ.

Thả em ấy xuống, tôi chọc. “Sao? Em xấu hổ vì anh mình à?”

“Tướng Quân Arthur,” một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay sang thì thấy Chỉ Huy Trodius Flamesworth cùng với Albanth và Jesmiya đứng cạnh ông ấy. Ngay khi tôi quay sang nhìn họ, cả ba người đều trịnh trọng cúi đầu chào.

Trước khi trả lời vị chỉ huy, tôi đảo mắt qua đám đông kia. Hầu hết bọn họ chỉ là thương nhân hoặc công nhân làm việc trong Tường Thành hơn là binh lính.

‘Đáng ra con nên giữ nguyên dạng rồng của mình cơ,’ tôi nói với Sylvie.

Bọn họ đang nhìn người chứ có nhìn con đâu mà,’ khế ước thú của tôi trả lời và nhếch mép.

Để giữ sĩ khí cao, các chỉ huy ở Tường Thành không tiết lộ cho những người lính ở đây biết rằng lực lượng kẻ thù lớn đến cỡ nào, nhưng ngay cả thế, trong ánh mắt họ vẫn tràn ngập sự lo lắng. Có vẻ như khi thấy một thằng nhóc chỉ trạc tuổi con cháu họ là quân tiếp viện cho cuộc chiến này không giúp họ tự tin chiến đấu cho lắm. Một số người còn lẩm bẩm với người kế bên liệu tôi có thật sự là một Lance không.

Thở dài, tôi kích hoạt Realmheart. Mana tuôn trào không ngừng, quang cảnh xung quanh ngay lập tức trở nên đơn sắc, ngoài những hạt mana trôi nổi gần tôi. Mặc dù những đường cổ tự sặc sỡ trên người tôi đã bị che khuất bởi lớp quần áo, nhưng chỉ cần đầu tóc và mắt tôi thay đổi thôi cũng đủ để khiến đám đông choáng ngợp rồi.

Tôi thậm chí còn nghe một số tiếng thở dốc từ tận chỗ tôi đang đứng, có một số người còn quỵ xuống đất vì không chịu đựng nỗi áp lực tỏa ra từ tôi—ngay cả khi tôi đã kiềm lại lắm rồi.

“Mặc dù sự hiện diện của tôi tại pháo đài này có thể là không cần thiết, nhưng mong muốn duy nhất của tôi là đảm bảo thắng lợi cho phe ta với ít thương vong nhất có thể.” Ngẩng cao đầu, tôi nói.

Đám đông ngay lập tức hò reo khi tôi bước về phía Trodius và hai vị chỉ huy đằng sau lưng ông.

Hủy ý chí rồng, đầu tóc tôi trở về màu nâu đỏ bình thường, rồi tôi đưa tay chào vị chỉ huy trưởng của Tường Thành.

“Trưởng Chỉ Huy Trodius Flamesworth.” Tôi chìa tay. “Tôi không ngờ rằng mình lại có dịp được gặp lại ngài sớm đến thế.”

Vị chỉ huy trưởng bắt tay tôi và nở một nụ cười mệt mỏi và đứng đó chờ trong khi tôi chào hai vị chỉ huy còn lại.

“Tướng Quân,” Jesmiya nói ngắn gọn.

Albanth cởi bỏ găng tay bọc thép và bắt tay tôi. “Tướng Quân Arthur. Thật hân hạnh khi có cậu đến đây.”

“Hãy cùng đến phòng họp,” tôi tuyên bố và đi cùng người đàn ông vạm vỡ chỉ huy sư đoàn Bulwark, sư đoàn chịu trách nhiệm chính trong việc bảo vệ Tường Thành. “Em gái tôi cũng muốn cống hiến cho cuộc chiến này. Kỹ năng cung thủ của con bé có thể sẽ có ích cho sư đoàn của ông. Nếu ông muốn kiểm tra năng lực con bé thì…”

“Không cần thiết đâu, Tướng Quân. Chỉ cần Lance yêu cầu như thế thôi là đủ để người của tôi hiểu rồi,” Chỉ Huy Albanth trả lời ngay lập tức. “Ngoài ra, tôi sẽ cho người lính tinh nhuệ của tôi nhất hướng dẫn cho cô bé ấy.”

“Benjamin!” Albanth ngay lập tức la lên để gọi người đưa tin rồi kêu anh ta đi tìm người lính kia.

“Em đâu cần người trông trẻ đâu,” em gái tôi phần nàn và bước nhanh để theo kịp tôi. “Em vẫn còn mặt dây chuyền mà anh cho em và mẹ mà, nhớ chứ?”

Ellie lôi mặt dây chuyền làm từ con Long Phụng ra, cái mà tôi đã tặng cho mẹ và em ấy vào sinh nhật lần thứ mười hai của em.

“Anh cho phép em đến đây như đã hứa, nhưng em không được phép phàn nàn về những biện pháp bảo vệ này.” Tôi nói. “Vả lại, cái mặt dây chuyền ấy chỉ có tác dụng một lần, và kiếm cái thứ hai không có dễ đâu.”

Khi bọn tôi đến căn lều họp quen thuộc thì người lính được Albanth triệu tập đã đến đó nãy giờ.

“Stella,” Albanth gọi. “Đây là em gái của Tướng Quân Arthur…”

“Eleanor Leywin,” em tôi nói và đưa tay chào.

“Eleanor Leywin. Em ấy là một cung thủ lành nghề, và ta sẽ để em ấy cho cô trực tiếp trông coi,” vị chỉ huy của sư đoàn Bulwark ra lệnh. “Hãy đảm bảo giúp em ấy trang bị đầy đủ trước khi đưa em ấy lên khu phía trên.”

Nếu nữ binh lính tên Stella khó chịu khi bị mắc kẹt với việc trông em tôi thì cô ấy đã che giấu điều đó rất tốt. Khuôn mặt đầy sẹo của cô ấy nghiêm nghị nhìn em tôi, trên tay cô ấy là nón bảo vệ và tay còn lại cầm một thanh chùy.

“Vâng, thưa chỉ huy,” nữ lính ấy liền nói lớn và đứng thẳng tắp người. “Xin hãy theo tôi, tiểu thư Eleanor.”

“Làm ơn đấy. Chỉ cần gọi em là Eleanor, hay thậm chí là người lính là đủ rồi.” Em gái tôi gãi đầu bối rối và đi theo sau Stella.

“Thật xin lỗi khi bắt lính của ông phải trông chừng cho em gái tôi như thế. Chỉ là con bé nhất quyết muốn giúp ích, và tôi nghĩ rằng Tường Thành sẽ là nơi an toàn để bắt đầu.”

“Thường thì tôi sẽ đồng tính với điều đó. Nhưng với quân số đông đảo quái thú đang tiến đến, tôi thật sự không dám chắc về điều đó cho lắm,” Albanth trả lời.

Sau khi mọi người ổn định chỗ người xung quanh bàn họp thì chúng tôi bắt đầu họp đề ra chiến lược. Những người có mặt trong phòng họp hiện giờ là Chỉ Huy Trưởng Trodius, Chỉ Huy Jesmiya, Chỉ Huy Albanth, Callum, Gavik, Sylvie và tôi.

“Mặc dù việc bàn chiến lược rất quan trọng, tôi tin là chúng ta nên ưu tiên việc tìm hiểu rõ hơn về lực lượng của chúng ta hiện có ở Tường Thành, bên trong khu rừng Beast Glades, và lực lượng đang trên đường đến đây,” Trodius nói.

Vị Chỉ Huy Trưởng bắt đầu trải tấm bản đồ khổng lồ lên mặt bàn và đặt những con dấu lên trên bản đồ và dùng một cây gậy bạc di chuyển con dấu.

“Mỗi con dấu lớn tượng trưng cho một lực lượng khoảng một ngàn người, còn con dấu nhỏ thì khoảng một trăm người. Như thế này có đúng chưa?” Trodius hỏi lại Jesmiya và Albanth để xác nhận.

“Chưa kể đến những thám hiểm giả tự do đang dưới quyền của tôi, thì chúng ta có xấp xỉ hai ngàn quân,” Albanth xác nhận.

Jesmiya dùng thanh kiếm của mình để di chuyển vài con dấu nhỏ xung quanh lãnh thổ của rừng Beast Glades. “Một trong số các quân trinh sát của tôi vừa trở về vài phút trước trước khi Tướng Quân Arthur đến. Các đại đội trưởng sẽ đến báo cáo sớm thôi.”

“Cảm ơn cả hai người,” Trodius gật đầu. “Chúng ta có thêm nhiều thám hiểm giả đang trên đường đến đây, nhưng số lượng của họ chỉ xấp xỉ một trăm người nên chúng ta buộc phải tận dụng đối đa quân lực ở đây hiện giờ. Tướng Quân Arthur, tôi có nghe Tổng Tư Lệnh Virion khen ngợi khả năng vạch chiến lược của cậu nhiều lần, cậu có cao kiến nào không?”

Cả Albanth và Jesmiya đều nhìn tôi một cách ngạc nhiên khi biết rằng tôi không chỉ giỏi trong việc chiến đấu mà cả trong việc đề ra chiến lược quân sự.

Nhưng tôi chỉ lắc đầu. “Tôi không biết rõ cách thức hoạt động trong Tường Thành và cư dân trong đây như ngài. Tôi nghĩ tốt nhất là ngài nên chỉ huy, nhưng đôi lúc tôi sẽ đưa ra ý kiến của mình.”

“Đã hiểu,” Trodius trả lời rồi bắt đầu nói về kế hoạch của mình.

Mặc dù tôi không ưa gì người đàn ông đã nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của mình sang một bên như một mòn đồ chơi hỏng, nhưng tôi thực sự phải thừa nhận rằng khả năng chỉ huy của Trodius rất hiệu quả và cực kì tàn nhẫn khi ông nhậm chức Chỉ Huy Trưởng Cấp Cao của Tường Thành.

Kế hoạch cơ bản của ông ta là giết quái đột biến trước khi chúng kịp đến Tường Thành càng nhiều càng tốt. Điều đó có nghĩa là gửi một số trung đội ra khỏi phạm vi tấn công của các pháp sư trên Tường Thành để thí mạng.

Trodius tiếp tục nói ra kế hoạch của mình và di chuyển bốn con dấu trên bản đồ, rồi đề ra đường lối di chuyển của quân ta tới chỗ đám quái vật.

“Tôi tin rằng lợi thế hàng đầu của chúng ta trước quân thù đang ồ ạt kéo đến đó là chúng không có chiến lược cụ thể nào ngoài việc mù quáng hành quân đến cổng Tường Thành chỉ với một vài pháp sư Alacryan dẫn đám quái vật.” Vị Chỉ Huy Trưởng nói và di chuyển hai con dấu lớn về hai phía của Tường Thành. “Do đó, trong khi quân lính bộ binh và các pháp sư Augmenters của Sư Đoàn Bulwark liên tiếp xuất quân kiềm hãm bước tiến của kẻ địch thì hai trung đội của Sư Đoàn Trailblazer sẽ tản ra và tấn công kẻ thù từ hai phía, tạo nên thế gọng kìm.”

Vị Chỉ Huy Trưởng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Cứ liên tục tấn công phủ đầu và từ hai bên như thế, khi đám quái vật tiến vào tầm bắn của các pháp sư Conjurer trên Tường Thành thì họ, cùng với sự giúp đỡ của Tướng quân Arthur, sẽ có thể kết liễu số còn lại.”

Chỉ Huy Albanth tỏ thái độ bất bình, không tán thành phương án đưa binh lính mình vào chỗ chết, và thậm chỉ cả Chỉ Huy Jesmiya cũng nghiên cứu bản đồ kỹ lưỡng để cố gắng tìm giải pháp thay thế khác.

Có gì đó sai sai.

Mặc dù kế hoạch này khiến nhiều binh lính phe ta thiệt mạng, nhưng nó nghe cũng khá hợp lý mà,’ Sylvie trả lời và nhìn vào bản đồ.

Không, không phải thế.

“Tướng Quân Arthur? Có chuyện gì không ổn sao?” Trodius hỏi.

“Hử?” Tôi nhìn lên thì thấy cả ba Chỉ Huy, cùng với những pháp sư có mặt trong đây đang nhìn tôi chằm chằm.

“Ngón tay của cậu.” Người Chỉ Huy Trưởng chỉ vào tay tôi. Trong vô thức, tôi đã liên tục gõ tay mình vào bàn.

“Xin lỗi. Chỉ là do tôi mãi suy nghĩ.”

Trodius nhăn mày. “Nếu cậu không hài lòng với kế hoạch tôi đề ra thì—”

“Không phải thế.” Tôi giơ tay ngắt lời. “Tôi không rõ đây có phải là một phương án tốt hay tồi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy có vẻ đợt tấn công này của phe chúng sẽ là đợt tất công trực diện cuối cùng ở chiến tuyến này.”

“Ý cậu là sao?” Chỉ Huy Albanth hỏi.

“Phe Alacryans đã liên tục cho những con quái đột biến cùng pháp sư phe chúng tấn công Tường Thành suốt đó giờ, mặc dù chiến thuật đó khá hữu ích, nhưng xét trên mặt chiến lược tổng thể thì chiến thuật đó không hề hiệu quả trong cuộc chiến lâu dài,” tôi trả lời.

“Chỉ Huy Jesmiya.” Tôi nhìn thẳng vào mắt của nữ chỉ huy tóc vàng. “Cô có nói rằng lính của cô đã quét sạch hầu hết những hầm ngục mà phe Alacrya dùng để che giấu cổng dịch chuyển, đúng chứ?”

Cô ấy gật đầu. “Đúng thế. Có một vài cánh cổng được lính tôi phát hiện gần đây đã hư sẵn rồi.”

Chúng tôi biết rằng những cổng dịch chuyển mà phe Alacrya dùng trong rừng Beast Glades chỉ có thể được sử dụng vài lần. Thậm chí những cái cổng tốt nhất mà Sư Đoàn Trailblazer đã tìm thấy cũng được cho là quá bất ổn định để đi qua. Mỗi lần muốn đưa quân sang lục địa chúng tôi, phe Alacryan đã phải đánh cược khá lớn, và điều đó đã phần nào nói lên được độ tàn nhẫn của lãnh đạo phe chúng.

“Vì có rất ít cổng dịch chuyển để quân Alacryan vào được Dicathen, nên tôi cho rằng những tên Alacryan đã bước qua cổng trong rừng Beast Glades sẽ không có lương thực tiếp tế,” tôi tiếp tục.

“Vì đấy là một vùng đất hoang dã cực kỳ nguy hiểm, một khi bọn chúng hết lương thực thì bọn chúng sẽ chật vật tìm cách sống sót chứ huống gì nói đến việc tổ chức tấn công,” Gavik nói.

“Đó chính là lý do tại sao tôi nghĩ rằng bọn chúng sẽ tung hết tất cả những gì mình có vào đợt tấn công này.” Tôi nói và nhăn mày nghiên cứu bản đồ.

“Không phải là tôi không đồng tình với cậu, Tướng Quân Arthur, nhưng chỉ như thế thì ảnh hưởng gì đến chiến lược ban đầu của chúng ta?” Trodius hỏi một cách mất kiên nhẫn.

Tôi dùng ngón tay khoanh vùng vị trí của chúng tôi trên bản đồ. “Điều đó có nghĩa là chúng ta cần phải suy nghĩ lại về việc hy sinh binh lính để bảo vệ hoàn toàn Tường Thành.”

Albanth lên tiếng “Nếu điều đó đồng nghĩa với việc không phải đưa lính của tôi đến chỗ thần chết đang chờ thì tôi sẵn lòng lắng nghe đây, Tướng Quân Arthur.”

“Tôi cũng thế,” Jesmiya đồng tình.

“Chờ chút đã nào,” Trodius lên giọng. “Mặc dù tôi rất đồng tình với việc tránh nhiều thương vong nhất có thể, nhưng tôi không an tâm khi nghe một kế hoạch chỉ dựa trên ‘cảm nghĩ’ hoặc ‘linh cảm’.”

“Đúng.” Tôi gật đầu. “Đây chỉ là suy đoán của riêng tôi, nhưng theo tôi, trong giai đoạn này thì việc tránh nhiều thương vong nhất có thể nên là ưu tiên hàng đầu. Tường Thành mất thì chúng ta có thể xây lại một Tường Thành khác, Chỉ Huy. Nhưng người mất thì không.”

Trodius nhăn mày. “Đó thật sự là một phép so sánh đơn giản hóa quá mức của tình huống hiện giờ đấy, Tướng Quân. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu quân đội Alacryan tấn công ngay sau khi đám quái vật đột biến kia chọc thủng Tường Thành?”

“Ông nghĩ rằng một bức Tường Thành kiên cố sẽ chống lại được đám pháp sư phe địch tốt hơn chính các pháp sư phe ta ư?” Tôi hỏi ngược lại. “Chỉ Huy, tôi không nói rằng chúng ta nên hy sinh cả Tường Thành. Tôi chỉ khuyên rằng chúng ta nên hy sinh một phần Tường Thành để bảo tồn lực lượng phe ta.”

Sau một hồi im lặng, Trodius thờ dài và đưa tôi cây gậy bạc mà ông ta dùng để di chuyển các con dấu trên bản đồ. “Hãy tiếp tục đi.”

Chấp nhận cây gậy, tôi đứng lên và di chuyển những con dấu với những ánh mắt của mọi người đổ dồn vào tôi. “Đây là kế hoạch của tôi...”

[] [] []

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương