The Beginning After The End
-
Chapter 194: Kẻ Chủ Mưu
[] [] []
Tôi có thể thấy mặt mình tái đi như máu bị rút hết khỏi mặt tôi, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh. Bất chấp dáng vẻ vô tư lự đó, tôi có thể nói rằng Syl—không, Agrona đang thận trọng quan sát cách tôi phản ứng. Cặp mắt màu vàng ròng từng rất ngây thơ và bối rối giờ bỗng trở thành màu ruby lấp lánh và toát ra một thần thái tự tin và uy nghiêm—nếu hắn mà nói là hắn là một dạng thực thể ngoài hành tinh có thể biến đổi hình dạng thì chắc tôi sẽ dễ tin hơn.
Tôi chỉ đơn thuần vẫy tay, không để lộ bất kì cảm xúc nào khác, và thi triển hàng loạt thần chú một cách đồng thời. Cánh cửa ra vào đóng sầm lại và được một phiến đá to chắn lại trong khi một lớp gió bao quanh chúng tôi không để dù chỉ một tiếng động nhỏ nhất thoát ra ngoài. Tôi cũng tạo một kết giới xung quanh căn phòng này để đề phòng ai đó tình cờ đến gần.
“Sylvie vẫn an toàn khi ông điều khiển cơ thể cô ấy chứ?” Tôi hỏi.
“Sylvie… cái tên đẹp đấy.” Agrona hít thở như đang tận hưởng bầu không khí trong lành. “Đúng thế, ta có thể nói chuyện với cậu thông qua một thần chú vô hại mà ta đã ếm vào con bé khi nó còn trong trứng. Sylvie chỉ đang ngủ thôi.”
Hai cái ghế bằng đá trồi lên từ sàn nhà và tôi ngồi xuống, ra hiệu cho Agrona ngồi xuống cùng.
Y ngồi xuống và ngả lưng vào ghế một cách thoải mái. “Cảm ơn vì lòng hiếu khách, và cũng như việc giữ bình tĩnh trong tình huống này. Điều này khiến việc trò chuyện trở nên dễ dàng hơn khi cậu không cố gắng giết ta.”
“Ông đang chiếm giữ cơ thể của khế ước thú của tôi, nên việc làm hại ông sẽ không phải là ý hay cho lắm.” Tôi trả lời một cách điềm đạm.
Y nhún vai. “Dù gì thì ta cũng chẳng đánh đấm gì được vì ta có dùng được mana thuật trong hình dạng này đâu, nhưng kệ đi. Giờ thì chúng ta nên nói về điều gì khác quan trọng hơn thay vì hình thức giao tiếp kỳ quặc này không?”
Từng giây im lặng trôi qua, chỉ có những tiếng rít liên hồi từ kết giới bằng gió bao quanh chúng tôi khi chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
Đầu óc tôi điên cuồng cố gắng tiếp thu sự kiện đột ngột này và tìm cách thông minh nhất để tận dụng tình cảnh này. Sau cùng thì đâu phải ngày nào tôi cũng có dịp được nói truyện trực tiếp với lãnh đạo tối cao của phe địch giữa thời chiến đâu. Nhưng không rõ là do tôi đang không muốn tin điều này đang diễn ra hay tôi đang lo lắng về sự an nguy của Sylvie, nhưng tâm trí tôi không tài nào suy nghĩ được gì nên hồn cả. Do đó, tôi đã hỏi điều đã bức rức tôi kể từ ông ta kiểm soát Sylvie.
“Ông nói rằng ông rất mừng vì tôi tình cờ ở chung phòng với ông khi ông “nhập” vào Sylvie. Tại sao ông chỉ tìm mỗi tôi thôi?”
“Một câu hỏi hay đấy. Lý do đầu tiên, và cũng là điều hiển nhiên nhất, là vì ta tin chắc rằng những thành viên lãnh đạo khác của cậu sẽ không thích thú gì với việc ta bỗng xuất hiện dưới dạng một cô gái nhỏ tuổi đâu. Và cứ cho là họ tin ta đi, thì điều này cũng dọa cho họ hồn xiêu phách lạc trôi khi ta có thể xâm nhập vào thánh địa an toàn nhất của lục địa này một cách dễ dàng.” Ông ta trả lời. “Mặc dù thế… ta cũng tò mò muốn thấy phản ứng của họ.”
“Và lý do thứ hai?”
“Đó là vì”—y nghiêng người về trước và mỉm cười—“cậu là người duy nhất trong lục địa này mà ta rất hứng thú muốn được gặp mặt.”
Tôi không hề mong chờ câu trả lời đó. Thế quái nào mà một trưởng tộc hơn cả trăm, nếu không muốn nói là cả ngàn tuổi của cả gia tộc asura phản loạn lại hứng thú với tôi. Tôi không biết lý do là gì, nhưng dù là gì thì nó cũng không tốt chút nào.
Biểu cảm của tôi chắc hẳn đã bị gã asura ấy đọc thấu nên y chỉ bật cười. “Đừng có lo, ta không định đè cậu xuống đất và làm chuyện bậy bạ gì đâu. Mà cứ cho là tự nhiên ta nổi hứng đi, thì trong bộ dạng này có hơi khó làm điều đó một chút.”
Tôi chỉ biết đảo mắt trước người chủ mưu đằng sau cuộc chiến đa lục địa này vì chẳng thể hiểu nổi tính cách của y.
“Ông trông có vẻ kỳ quặc hơn tôi tưởng… theo hướng hòa đồng ấy.” Tôi nhận xét.
Agrona nhướn mày tỏ vẻ thích thú. “Bộ cậu tưởng rằng ta là một tên độc tài tàn ác chuyện ăn diện đồ đen xì và muốn thâu tóm cả thế giới cho riêng mình ư?”
“Đoại loại thế.”
Y làm biểu cảm ảm đạm và nghiêng người về trước. “Ừ thì…”
“Cậu đúng một phần rồi đấy!” Agrona nở một nụ cười.
Rồi y nghiêng người dựa lại vào ghế và cố tìm vị trí thoải mái nhất để ngồi. “Đừng để thần thái ung dung tự tại này đánh lừa cậu. Ta cũng có mục tiêu và tham vọng và bộ mặt khác khi đứng trước thần dân của ta. Nhưng sau khi trải qua hàng chục thế hệ chung sống với chủng loài hạ đẳng các cậu thì có vẻ như điều đó đã làm thay đổi bản tính của ta; dù gì thì việc giữ vẻ uy nghiêm và lạnh lùng miết cũng mệt mỏi lắm. Ví dụ này, trong lục địa của ta khoảng vài trăm năm trước thì việc hành hình hay tra tấn công khai là điều rất chi là bình thường luôn, có người thậm chí còn đem đồ ăn vặt tới để xem như đi xem kịch vậy. Còn giờ? Tự nhiên điều đó đã trở thành một điều gì đó rất cấm kị và khiến họ hãi hùng.”
Y xua tay. “Ta để cho người của ta điều hành và quản lý chủng tộc hạ đẳng theo ý họ dựa trên phạm trù đạo đức đúng sai luôn thay đổi của chúng.”
Chà, ông ta lắm mồm thật. Dù gì thì có rất nhiều kiến thức tồn đọng trong những lời nói của ông ta. Từ những gì tôi đã thấy sau khi đối mặt với quân đội Alacryan và những giả thuyết tôi đưa ra dựa trên những tên Vritra điên khùng như Uto và ả phù thủy trước đây, tôi cứ tưởng rằng lục địa của kẻ thù kiểu như là một nơi hoang tàn đầy rẫy những người hạ đẳng chúng tôi bị ép buộc phải tuân theo lệnh của Vritra.
Nhưng từ những gì Argrona vừa kể, lục địa Alacrya nghe có vẻ giống hệt như những vùng đất đang phát triển với các nhà lãnh đạo thật sự quan tâm đến thần dân của mình.
“Nét mặt hiện giờ của cậu.” Y chỉ tay về phía tôi. “Cái nét mặt ngạc nhiên dễ chịu đến mức khó ưa đó… cậu đang cảm thấy thật lạ khi ta thật sự rãnh đít đến mức quan tâm về đám người hạ đẳng ở Alacrya, đúng chứ hử?”
“Ừ thì, tất nhiên rồi, sau những gì các asuras khác đã kể cho tôi nghe rằng ông đã thực hiện hàng ngàn thí nghiệm trên chủng tộc hạ đẳng và phối giống với họ trước khi ông bị đá ra khỏi Epheotus,” tôi lặp lại.
Tôi đã nghĩ rằng ông ta sẽ nổi nóng—hoặc ít nhất tỏ ra khó chịu—nhưng thay vào đó, biểu cảm của ông ta lại nhẹ nhõm đi. “Ta cho là lời nói dối dễ tin nhất chính là một nửa của sự thật. Kezess hay tên thuộc hạ của ông ta, Windsom, chưa bao giờ nói cậu lý do tại sao ta lại làm chuyện này, đúng chứ?”
“Vậy ra tên của Lãnh Chúa Indrath là Kezess,” tôi tự nhủ rồi trả lời. “Là để xây dựng một đội quân đủ sức để hạ bệ các asuras, không phải à?”
“Bọn chúng chỉ nói nhiêu đó thôi á?” Agrona đảo mắt và gõ tay lên tay dựa ghế một cách thiếu kiên nhẫn. “Arthur, bộ cậu thật sự nghĩ rằng vào một ngày nắng đẹp trời, ta ngủ dậy rồi quyết định tàn sát đồng hương của mình á?”
“Bất kì lý do nào ông đưa ra cũng chẳng thể biện minh được chưa những gì ông đã và đang làm.” Tôi trả lời một cách cứng rắn.
Y phì cười. “Chật, đáng ra ta phải lường trước rằng ít nhiều gì thì cậu cũng có tư tưởng hệ như Kezess và đám thuộc hạ của ông ta.”
Bực bội, tôi hỏi lại, “Ý ông là gì?”
“Giờ, hãy giả sử rằng cậu sống trong lục địa này nhưng không dùng được phép thuật, thì liệu mọi người có đối xử với cậu như ngày hôm nay không? Gia đình hoàng tộc mà cậu biết, liệu họ có thèm đá động gì đến cậu không? Những người thân quen của cậu ở Xyrus? Cậu sẽ không bao giờ có thể gặp được họ và khá chắc kèo cậu chỉ có thể giao du với đám côn đồ và dân đen cùng đẳng cấp xã hội với cậu. Còn gia đình cậu? Ừ thì họ sẽ là người duy nhất yêu thương cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không cảm thấy thất vọng vì sự thấp kém của cậu.”
Tôi nhướn mày. “Và… người ông đang nhắc đến phải chăng là người thân quen của ông?”
“Chủng tộc Basilisks được xem là một chủng tộc khét tiếng giữa những chủng tộc khác, nhưng thử tưởng tượng thành viên chủng tộc lẫn gia tộc của ta bị xem thường bởi những tài năng mà mình không có quyền quyết định xem. Chính tên Lãnh Chúa Indrath cục cằn và ‘bí ẩn’ đã công nhận cậu còn chẳng thèm muốn hít chung bầu không khí với ta nữa kìa,” Agrona phỉ báng, ngón tay của y siết chặt cán ghế.
“Vậy ông coi đó là lý do để biện minh cho việc thực hiện vô số thí nghiệm vô nhân đạo lên chủng ‘người hạ đẳng’ ư? Tất cả chỉ để cho phép ông trở nên mạnh hơn ư?” Tôi đáp trả.
Y nghiêng đầu. “Cậu có bao giờ thấy sót thương cho những con kiến mà cậu dẫm đạp lên hằng ngày không?”
Một cơn phẫn nộ cháy âm ỉ trong lòng tôi, nhưng qua giọng nói và biểu cảm của y, có vẻ như y không có ý thật sự xem thường tôi. Chỉ là y luôn xem giống loài hạ đẳng chúng tôi chẳng khác gì sâu bọ với y cả.
Tôi chỉ thở dài. “Thật ngây thơ khi nghĩ rằng chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện nên hồn.”
Agrona dang tay ra và mỉm cười nhìn tôi một cách đầy tự hào. “Những thành tựu ta đạt được từ những cuộc thí nghiệm đó không chỉ có lợi cho ta, mà còn có lợi cho cả những người hạ đẳng trong Alacrya đến mức mà họ tôn thờ ta—không phải vì sợ, mà là niềm kính trọng tuyệt đối. Với họ, ta chính là đấng cứu thế.”
“Đấng cứu thế?” Tôi cười. “Bộ ông đã tìm ra cách xóa bỏ ký ức về những việc giết chóc và tra tấn tổ tiên của họ hay gì?”
“Giết chóc và tra tấn… Ở tận Alacrya đây mà ta có thể cảm nhận sự chua chát trong lời nói của cậu đấy, Arthur.” Y nói và giả vờ tỏ vẻ đau lòng. “Tại sao? Ta chỉ đơn thuần là tận dụng những người hạ đẳng mà ta có sẵn để nâng cấp khả năng của chủng tộc ta thôi mà. Ta dám chắc là những đối tượng thí nghiệm đó còn biết ơn ta khi họ đã có thể cống hiến bản thân mình để thế hệ con cháu của họ sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.”
Tôi rất muốn với tay ra và tát bay đi cái nét mặt ngạo mạn kia, nhưng tên điên tự cao tự đại này thật sự tin rằng những gì mình làm là điều đúng đắn.
“Thế ông đã làm được điều vĩ đại gì cho thế hệ tương lai của họ, đến mức họ sẵn sàng bỏ qua việc ông đã thí nghiệm tổ tiên mình hàng thập kỷ?” Tôi hỏi và thuận theo ông ta.
“Ta sẽ trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi khác.” Y nói. “Ta biết tỷ lệ thống kê số lượng pháp sư trên người thường ở Dicathen là một trên một trăm. (Darkie: Tức trong một trăm người thì một người sẽ là pháp sư). Vậy, đố cậu tỷ lệ của Alacrya là bao nhiêu?”
Tôi giữ im lặng.
Agrona nhếch mép. “Một trên năm.”
“Một trên n-năm?” Tôi lắp bắp.
“Thật khó tin với tiêu chuẩn bây giờ, đúng không?” Ông ta nháy mắt.
“Tôi phải thừa nhận những gì ông đạt được là rất ấn tượng đấy, nhưng ông không sợ rằng với nhiều pháp sư như thế thì những người vẫn còn giữ mối hận thù sẽ liên kết lại và bạo động ư?”
Agrona nhìn tôi im lặng một chút rồi phì cười.
“Ồ… cậu đang thật sự nghiêm túc đấy à?” Ông ta vừa nói vừa cười sau khi thấy mặt tôi. “Như ta đã nói hồi nãy, thần dân của ta, dù cho họ có gene của ta hay họ là một người hạ đẳng chính cống đi nữa, tất cả đều kính trọng ta tuyệt đối. Bởi vì hệ thống thức tỉnh sức mạnh mà ta đã thiết kế cho họ, đã có rất nhiều người có thể dùng phép thuật để khiến cuộc sống mình trở nên dễ dàng hơn trước đây.”
“Vậy ông đang nói rằng ông dành ra hàng đống thời gian và nỗ lực để thật sự mang đến lợi ích cho Alacryans á?” Tôi hỏi một cách hoài nghi. “Tôi có nghe những asuras khác nói, nhưng vì có lẽ tư tưởng họ quá hạn hẹp nên tôi muốn nghe từ chính miệng ông. Mục đích thật sự của ông trong việc này là gì?”
“Ooh, đây là lúc mà phản diện chính sẽ bắt đầu luyên thuyên độc thoại và kể cho người anh hùng chính diện về kế hoạch xấu xa của mình đúng không?” Y trả lời một cách hào hứng và giơ ngón tay lên.
Tôi lắc đầu. “Ông điên rồi.”
“Điên hay không là tùy vào quan điểm của từng cá nhân,” y bình thản nói. “Và còn câu hỏi của cậu, ta không có ý định tiết lộ bất kỳ gì cả.”
“Ban nãy ông nói rằng ông hứng thú với tôi mà. Tôi cho là vì ông muốn tôi giúp đỡ, nhưng việc giữ bí mật mục đích thật sự của tất cả việc này chỉ càng hạ thấp cơ hội tôi nhảy sang phe ông thôi.” Tôi nói, ráng moi móc thêm câu trả lời từ y.
Agrona ngả người về sau. “Ta chưa hề mong rằng cậu sẽ về phe ta chỉ bằng cuộc đối thoại nhỏ này cả. Ta chỉ nói với cậu những điều này với mong muốn rằng cậu sẽ rời khỏi cuộc chiến tranh này.”
“Cái gì? Mắc gì tôi—”
Agrona giơ tay lên. “Trước khi cậu từ chối, hãy nghĩ đến điều này. Cho đến hiện giờ, ta đã tiến hành cuộc chiến này một cách thận trọng—tránh những cái chết vô nghĩa của dân thường vì ta cần bọn chúng—nhưng như vậy không có nghĩa là điều này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cậu chỉ mới mới đến với cuộc đời này có được bao nhiêu năm đâu, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Tính thử đi, cậu nghĩ tỷ lệ phe của cậu sẽ thắng với gia đình và tất cả người thân yêu của cậu vẫn còn sống là bao nhiêu?”
Y dừng một lúc rồi nói tiếp.
“Cậu có thể trốn và ẩn náu tại Alacrya, lên rừng ở ẩn hay bất kì điều gì khác, thật đấy. Chỉ miễn là cậu không đối đầu với quân đội của ta, thì ta đảm bảo rằng cậu và người thân yêu của mình sẽ bình an vô sự.”
Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng một phần trong tôi không bị cám dỗ. “Và ông đạt được gì khi tôi làm thế? Việc bảo tôi ở ẩn hoặc ẩn náu tại Alacrya hiển nhiên có nghĩa là ông muốn tôi sống. Tại sao? Nếu tôi không về phe ông thì không phải tôi sẽ tiếp tục là một mối đe dọa à?”
“Bất chấp những điều xấu xa mà bọn họ thường nói về ta và những điều đáng quan ngại mà ta đã làm để đạt được đến vị trí như hôm nay, ta tin rằng một liên minh không thể đạt được thông qua vũ lực hay ép buộc. Nếu ta muốn cậu về phe mình, ta sẽ không dùng những lời đe dọa để đạt được điều đó.”
Cả hai bọn tôi im lặng một chút. Ông ta đang chờ tôi trả lời, nhưng tôi không biết phải trả lời như thế nào. Tôi rất muốn từ chối—tôi chắc chắn nên từ chối—nhưng vì điều gì đó, những lời nói của ông ta thật sự khiến tôi phải nghĩ ngợi.
“Có vẻ như cậu đang thật sự xem xét đề nghị của ta đấy à.” Y bật cười. “Như một món quà cảm ơn nho nhỏ vì điều đó, ta sẽ tiết lộ cho cậu vài điều mà không rõ cậu có tò mò hay không.” Agrona vuốt thẳng nết nhăn trên chiếc đầm đen mà Sylvie đang mặc. “Điều đầu tiên. Cha mẹ cậu đã bị tấn công cách đây không lâu khi đang vận chuyển hàng tiếp tế cho lực lượng của cậu tại Tường Thành, đúng chứ?”
Tôi bắn thẳng khỏi ghế và ngay lập tức vận mana bao bọc cơ thể.
Agrona giơ tay lên với thế giảng hòa trong khi vẫn đang ngồi. Tuy nhiên, ánh mắt của y vẫn hung bạo không chút sợ sệt. “Có thể cậu sẽ không tin đâu, nhưng cha mẹ cậu không hề hấn gì là vì đích thân ta ra lệnh như thế.”
“Điều thứ hai cũng như là điều cuối cùng. Những tên asura dạo này đã không còn liên lạc với các lãnh đạo phe cậu, đúng chứ?” Hắn ta còn chẳng thèm đợi tôi trả lời. Tên asura chiếm hữu thân xác của khế ước thú tôi liền đứng lên với vẻ tôn nghiêm. “Đó là bởi vì một số asuras, bao gồm của Aldir và Windsom đã cố gắng thâm nhập vào lâu đài của ta tại Alacrya với hy vọng rằng chúng sẽ thành công trong việc ám sát ta khi lực lượng của ta đang phân tán khắp nơi…”
“Đã cố gắng? Điều đó có nghĩa là họ thất bại rồi ư?” Tôi trả lời, tim đập mỗi lúc một mạnh hơn. “Không phải điều đó cũng đồng nghĩa với việc hiệp định đã bị phá vỡ ư?”
Agrona lắc đầu. “Không. Phe ta lẫn phe asuras tại Epheotus không hề mong muốn điều này, nhưng họ vẫn phải trả giá cho việc thiếu tôn trọng hiệp ước nên bọn ta đã thiết lập hiệp ước mới.”
Tôi đã rất sợ phải hỏi, nhưng tôi vẫn phải hỏi. “Thế hiệp ước mới là gì?”
“Các asuras tại Epheotus sẽ không còn được phép hỗ trợ phe cậu theo bất kỳ cách thức nào xuyên suốt cuộc chiến này,” ông ta trả lời và bước lại gần hơn. “Windsom, Aldir, và những người còn lại của asuras mà cậu đã gặp đã từ bỏ cậu lẫn Dicathen rồi.”
Tôi rất muốn nói rằng tôi tiếp thu tin tức này một cách bình tĩnh và điềm đạm, nhưng như thế sẽ là nói dối. Trong đầu tôi giờ đang nghĩ ra mọi từ chửi thề mà tôi biết để chửi rủa mọi thứ, và nỗi lo âu hoảng loạn bắt đầu tràn về trong tâm trí tôi.
Cuối cùng tôi cũng đủ bình tĩnh để nói thành lời. “...Tại sao ông lại nói với tôi những điều này?”
“Tất nhiên là để lấy lòng cậu rồi. Sau cùng thì ta muốn cậu đứng về phía của ta một cách tự nguyện mà, nhớ chứ?” Agrona nháy mắt. “Nói thật này, ta chẳng hiểu mắc gì mà cậu lại trung thành với đám asura đó cơ chứ. Kezess và những asura khác đúng là có giúp cậu huấn luyện, nhưng họ chỉ làm thế vì điều đó cũng có lợi cho họ, và cậu làm thế cũng là vì cậu cần phải trở nên mạnh hơn để bảo vệ người thân yêu của mình. Với ta, điều này chẳng khác gì hợp đồng bình đẳng cả.”
Tôi lắc đầu. “Ngay cả thế. Ông nói rằng ông đã tiến hành chiến tranh một cách thận trọng, nhưng trong khi tính cách ông có vẻ lịch thiệp thì đám retainer điên khùng của ông lại mặc sức tàn sát binh lính phe tôi như ngóe vậy.”
“Đúng như cậu đã nói. Binh lính…” Agrona nói và búng tay. “Mà này… thật sự mà nói thì không công bằng tý nào khi cậu được quyền nói thế, vì phe cậu đối xử với người của phe ta cũng có tốt lành gì hơn đâu. Việc đóng băng thi thể của Jagrette tội nghiệp của ta và trưng bày xác cô ấy như một chiến lợi phẩm trước quý tộc bọn cậu thì cũng chẳng tốt đẹp gì hơn những điều mà cô ấy hay lính của ta đã làm cả.”
Tôi cạn lời, bất lực không biết nói gì. Tôi không hề ngạc nhiên khi Argrona bằng cách nào đó đã biết điều này, nhưng y nói đúng.
Bầu không khí im lặng lại bao trùm căn phòng này lần nữa, chỉ có những tiếng gió xào xạc vang lên.
“Điều mà chúng ta đã bàn bạc hôm nay không phải là điều cậu có thể suy nghĩ thấu đáo chỉ trong vài phút nên ta sẽ cho cậu một chút thời gian để suy nghĩ về mọi thứ.” Cuối cùng y cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. “Ngoài ra, Sylvie có vẻ sắp tỉnh dậy rồi, nên sau khi cậu đã suy nghĩ xong xuôi, hãy cho ta câu trả lời bằng cách niệm câu thần chú này với Sylvie.”
Y lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ kỳ lạ thông qua thần giao cách cảm, giúp tôi có thể ghi nhớ chúng. “Ta khuyên cậu nên đưa quyết định sớm đi. Như ta đã nói ban nãy, cuộc chiến này đang dần chuyển sang giai đoạn mới, và ta đảm bảo rằng phe cậu sẽ không có lợi đâu. Nếu cậu có từ chối hay hoãn lại câu trả lời của mình, đề nghị của ta sẽ hết tác dụng.”
“Chờ đã,” tôi la lên. “Điều ban nãy ông nói… rằng tôi là người duy nhất trong lục địa này mà ông hứng thú. Ông chưa nói với tôi tại sao lại thế.”
“Ta cho rằng tiết lộ một chút cũng chẳng sao.” Agrona gõ cằm mình và nghĩ ngợi một lúc. “Là vì ta rất thích cuộc trò chuyện với một người bạn cũ của cậu đấy, Vua Grey.”
[] [] []
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook