The Beginning After The End
-
Chapter 189: Bên trong căn hầm
[] [] []
Suy nghĩ của tôi ngay lập tức nghĩ lại cảnh hình dạng của Sylvie thay đổi khi cô ấy hấp thụ mana từ sừng của Uto. Đã vài ngày trôi qua kể từ đêm đó, nhưng sự thay đổi không thể giải thích được của cô ấy khiến tôi khá lo lắng. Những ngày qua của tôi rất bận rộn; nếu tôi không tập luyện thì tôi phải tham dự các cuộc họp hoặc cố vấn cho Gideon về dự án xe lửa hoặc tư vấn cá nhân cho Virion về các khía cạnh khác nhau của cuộc chiến. Ngay cả như vậy, suy nghĩ của tôi vẫn lảng vảng về những gì tôi thấy đêm đó.
Sylvie, dường như không cảm thấy có gì bất thường - ngược lại thì đúng hơn. Cô khế ước thú của tôi đã trở nên say mê hoàn toàn với chiếc sừng và lượng mana mà nó cung cấp cho cô ấy. Sau đêm đó, cô ấy đã yêu cầu tôi cho cô ấy không gian riêng để cô ấy có thể tiếp tục hấp thụ mana của rên retainer mà không bị gián đoạn. Tôi đã không gặp cô ấy kể từ đó — điều duy nhất an ủi tôi là những tâm trạng tịnh tâm của cô ấy thông qua khế ước ràng buộc của chúng tôi.
"-Tướng Arthur!"
Tôi giật nảy mình trên ghế bởi giọng nói vang dội, chỉ để thấy rằng mọi người trong phòng đều đổ dồn mắt vào tôi. Chiếc bàn tròn lớn thay thế cái nhỏ hơn, có ba Lance còn lại, ngoài tôi và năm thành viên của Hội đồng đều ngồi trên những chiếc ghế đệm lớn. Tham gia với chúng tôi hôm nay trong cuộc họp thú vị và vui vẻ là Gideon, người dường như đang hoàn toàn tập trung vào việc ngoáy tai trái của mình.
Ồ đúng rồi, tôi đang họp.
"Cậu có cảm thấy ổn không, Tướng Arthur?" Vua Glayder hỏi, vẻ mặt của ông ấy lộ ra vẻ bực bội hơn là lo lắng.
Tôi chuyển chỗ ngồi. "Tất nhiên."
Nhà vua nhìn xuống tay tôi và tôi nhìn theo ánh mắt của ông ấy, chỉ để nhận ra rằng cây bút lông tôi cầm trên tay đã bị gãy một nửa trên tay tôi.
Hắng giọng, tôi đối mặt với mọi người. "Xin thứ lỗi. Có vẻ như thần quá chìm trong suy nghĩ trong giây lát. Xin vui lòng tiếp tục."
“Chúng ta đang chuyển sang chủ đề về cái gọi là 'xe lửa' mà cậu và kỹ sư Gideon đang lên kế hoạch. Chúng ta hy vọng hai người có thể cập nhật cho chúng ta thêm về tình hình diễn biến của nó,” Hoàng hậu Eralith nói, ánh mắt chuyển sang giữa tôi và Gideon, người đang ngồi cách tôi vài ghế.
Gideon và tôi đã thảo luận chỉ một ngày trước đó về các chi tiết cuối cùng của dự án. Chúng tôi đã chuẩn bị để thực sự chế tạo chiếc xe nhằm đảm bảo một tuyến đường tiếp tế an toàn và nhanh chóng từ Thành phố Blackbend đến Tường Thành.
“À vâng” —người kỹ sư già làm phẳng một nếp gấp trên chiếc áo khoác phòng thí nghiệm bẩn thỉu của mình —“con thuyền b—ý tôi là đoàn tàu này sẽ có thể chứa lượng tiếp tế nhiều hơn ít nhất hai mươi lần so với việc sử dụng các đội xe chở tiếp tế như chúng ta có hiện nay."
“Còn những nguy hiểm tiềm tàng khi đi ngang giữa Blackbend đến Tường Thành thì sao?” Varay hỏi với vẻ tò mò. “Theo những gì tôi đọc thì cái 'tàu lửa' này dường như chỉ có thể di chuyển trên một con đường cố định mà. Không phải điều này sẽ làm cho những tên cướp, hoặc thậm chí là phe Alacryan có thể dễ dàng tấn công và bao vây ư? "
"Tôi đồng ý. Tôi cho rằng sẽ dễ dàng phá hủy một phần đường ray mà đoàn tàu dùng để di chuyển hơn là phá hủy cả đoàn tàu,” Aya thản nhiên nói thêm.
"Cả hai quan điểm rất thú vị, các tướng quân!" Gideon thốt lên. “Arth — Tướng Arthur và tôi cũng coi đó là một trong những khó khăn nảy sinh và đã đưa ra giải pháp.”
"Ồ? Và đó là gì?" Virion nhướng mày hỏi.
Người kỹ sư già trả lời với một nụ cười cáu kỉnh. "Đặt nó dưới lòng đất, thưa Tổng Tư Lệnh!"
Có một khoảnh khắc im lặng khi các hoàng tộc và các Lance có mặt cân nhắc giải pháp trước khi Vua Glayder lên tiếng với giọng điệu cộc cằn. “Chi phí để làm tất cả những điều này sẽ là cực kỳ tốn kém, mấy người không nghĩ vậy à?”
Gideon ho một tiếng và nhìn về phía tôi, ánh mắt của ông như cầu xin tôi tiếp quản. Vốn là một nhà thiết kế nổi tiếng, Gideon có đủ tài sản và tầm ảnh hưởng để chế tạo hầu hết các phát minh mà ông muốn, nhưng việc tính toán chi phí và lợi ích của việc tạo ra thứ gì đó với quy mô lớn như điều này vô cùng xa lạ với ông ta.
May mắn thay, là một người đã đọc rất nhiều sách về kinh tế học và được đích thân chỉ dạy bởi người lãnh đạo tài giỏi và tháo vát của Hội đồng ở thế giới trước đây của tôi, Marlorn, tôi đã có câu trả lời. “Ngài đang nghĩ sai hướng rồi, Đức Vua Glayder. Chi phí trả trước nghe có vẻ rất nhiều, nhưng dự án này có khả năng giải quyết ba vấn đề cùng một lúc. "
“Ta đang nghe đây,” ông ta nhướng mày trả lời trong khi mọi người chỉ nghiêng người gần hơn một chút.
Tôi hít một hơi và thu thập suy nghĩ của mình. “Ngoài vấn đề chính mà chúng ta đang cố gắng giải quyết, một cách hiệu quả hơn để vận chuyển tiếp tế cho những người lính đóng tại Tường Thành, thì việc xây dựng đoàn tàu giúp giải quyết hai vấn đề khác biệt cùng một lúc. Một là chi phí mua những con thú mana đã được thuần hóa tăng cao ngất ngưỡng vì tình trạng chiến tranh ở khu rừng Beast Glades bây giờ, trong khi vấn đề còn lại là tình trạng nghèo đói đang ngày càng gia tăng. ”
“Gia tăng nghèo đói? Thật vớ vẩn.” Bairon buột miệng. "Vì chiến tranh, doanh thu đang bùng nổ!"
"Hãy để Tướng Arthur nói hết!" Nữ hoàng Glayder ngắt lời một cách mạnh mẽ, làm tôi ngạc nhiên.
“Cảm ơn,” tôi nói với mẹ của Kathyln trước khi tiếp tục. “Tôi không muốn nói điều này là nhẫn tâm, nhưng lợi ích kinh doanh bùng nổ chủ yếu chỉ đem đến lợi nhuận cho các chủ doanh nghiệp và những người bảo trợ có tay nghề cao, chứ không phải những công dân thuộc tầng lớp thấp hơn. Hoàng Hậu Glayder, thần cho rằng các báo cáo của người từ các thành phố khác nhau đều đề cập đến số lượng bạo loạn ngày càng tăng do tăng thuế và giá hàng hóa cơ bản do nhu cầu từ chiến tranh, đúng không?”
Nữ hoàng lật vài trang trong tập giấy ngay ngắn trước mặt. "Làm sao mà cậu biết được điều đó?"
Giải thích mọi thứ sẽ trở nên rườm rà nên tôi chỉ nhún vai. “Chỉ là quy luật cung cầu đơn giản thôi. Cuộc chiến này được ưu tiên hơn so với mọi thứ khác, có nghĩa là những người tham gia cuộc chiến này sẽ được ưu tiên hơn. Còn với những người không tham chiến khác thì thì chi phí sinh hoạt tăng trong khi lương của họ có thể sẽ không tăng. Hơn nữa, vì các cuộc tấn công gần đây xảy ra ở gần bờ biển và biên giới, các ngư dân không thể đánh bắt cá và đất canh tác đã bị phá hủy. "
"Và vì vậy cậu đang nói rằng dự án này sẽ là một phương tiện để tạo việc làm cho những người đó?" Vua Eralith kết thúc.
Tôi gật đầu. “Con đường ngầm để tàu hỏa chạy này sẽ là một dự án lớn không thể hoàn thành chỉ với một vài pháp sư trái thổ hệ lành nghề. Và trong khi các pháp sư sẽ cần thiết cho việc bảo đảm an ninh cho các đường ray ở những địa điểm được xác định trước, có rất nhiều nhiệm vụ mà công nhân bình thường có thể thực hiện trong quá trình xây dựng và bảo trì. ”
“Đó là lập luận rất có lý đấy, Tướng quân Arthur, nhưng chỉ sử dụng nô lệ thì sao?” Vua Glayder lập luận. “Không phải sẽ hiệu quả và tiết kiệm chi phí hơn nếu để nô lệ làm công việc đó thay vì trả công cho công nhân sao?”
Thay vì trả lời, tôi liếc nhìn Virion. Tôi cùng ông ấy đã thảo luận rất nhiều chủ đề liên quan đến chế độ nô lệ, và trùng hợp thay câu hỏi của Blaine vừa rồi rơi vào một trong những lời giải thích mà tôi đã đưa ra cho vị Tổng tư Lệnh.
“Lao động nô lệ có giới hạn của nó, và công việc này đòi hỏi kỹ năng lao động khá cao, Đức Vua Glayder. Ta không nghĩ chúng ta nên coi dự án xe lửa này là một dự án mạo hiểm, mà là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Sự ra đời của động cơ hơi nước đã cung cấp một dòng công việc mới cho những người lao động không cần dùng đến phép thuật. Điều này cũng vậy, cho dù có là công nhân xây dựng đường ray hay các nhà thiết kế các tuyến đường từ thành phố này đến thành phố khác, tất cả đều đòi hỏi những kỹ năng mà các nô lệ sẽ không bao giờ có được,” ông nói với sự tự tin.
Phòng họp lần đầu tiên yên lặng trong hàng giờ đồng hồ cho đến khi một bàn tay trắng giơ lên.
Mọi người quay sang Gideon, người đang dựa đầu vào một tay trong khi ông nâng tay kia lên. “Tôi không biết liệu có thích hợp để nói trong sự im lặng khá khó chịu này không. Dù sao, tôi chỉ muốn nói rằng dự án này thực sự sẽ là khởi đầu của nhiều điều, và nó thậm chí sẽ là nền móng cho các kỹ năng lao động mới. Nếu có thể, tôi không muốn làm việc với những nô lệ buộc phải ở đó vì họ chắc chắn sẽ làm ở mức tối thiểu nhất, điều đó sẽ làm giảm năng suất của dự án khá khẩn cấp này. "
Khi cuộc thảo luận kết thúc và mọi người bỏ phiếu ẩn danh trên một mảnh giấy. Sau khi xem qua kết quả, tôi rất vui vì hàng giờ thảo luận về vấn đề này không phải là vô ích. Dự án xây dựng tuyến đường ngầm và xe lửa đã đã được thông qua cùng với một số chính sách liên quan đến dự án — một trong số đó bao gồm lệnh cấm lao động nô lệ. Tôi tin tưởng Gideon, người sẽ là người đứng đầu dự án này, có thể quản lý đúng những người làm việc trong dự án này để nó có thể hoạt động trơn tru—và nếu làm đủ tốt thì có thể sẽ có nhiều dự án tuyến đường tàu tiếp theo được thông qua.
Thật thú vị khi chứng kiến một kỷ nguyên mới dần mở ra, một kỷ nguyên chỉ tồn tại trong sách giáo khoa ở kiếp trước của tôi. 'Cuộc cách mạng công nghiệp' này có lẽ bắt đầu bằng sự ra đời của động cơ hơi nước của tôi, và nó chắc chắn đã được thúc đẩy nhanh hơn bởi cuộc chiến với Alacrya.
Mặc dù tôi sẽ không bao giờ là người ủng hộ chiến tranh, nhưng tôi phải thừa nhận rằng nó đã mang lại một số khía cạnh khá thuận lợi cho cuộc chiến.
“Những cuộc 'nói chuyện' nhỏ của chúng ta dường như đang đơm hoa kết trái rồi nhỉ," Virion cười khúc khích khi chúng tôi bước xuống một hành lang hẹp, vừa đủ rộng để vừa đủ cho ba người đi cùng. Hai lính canh bọc thép theo sát phía sau trong khi một người dẫn đầu chỉ vài bước trước chúng tôi.
"Ý ông là những lời khuyên sâu sắc của cháu về chiến tranh và kinh tế á?" Tôi đã sửa lại.
“Ồ, thôi thôi. Ta coi đó là khoản thanh toán tiền nhà cho cậu trong khi cậu còn chung sống với gia tộc của ta hơn ba năm khi còn nhỏ đấy,” ông ấy vặn lại.
Tôi nhún vai. “Cháu không phiền. Cháu chắc rằng dù sao thì ông cũng sẽ đi đến một kết luận tương tự về việc sử dụng lao động nô lệ. "
“Có lẽ không quá hùng hồn như cách cháu đã trình bày trong cuộc họp,” Virion thừa nhận. “Tộc elf đã cấm chế độ nô lệ hơn một trăm năm nay, nhưng đó là vì lý do đạo đức. Ta đã không nghĩ về lợi ích kinh tế của nó cho đến khi cậu chỉ ra vào tuần trước. ”
“Chà, trong một thế giới chủ yếu bị phân chia bởi những người có thể sử dụng phép thuật và những người không thể thì rất khó để nhìn thấu được nhiều thứ,” tôi nói khi chúng tôi tiếp tục đi xuống hành lang đi xuống.
“Cháu nói như thể cháu đã sống ở trong một thế giới không bị phân chia bởi người dùng phép thuật và người bình thường vậy,” Virion trêu chọc.
Tôi đáp lại với một nụ cười mỉm, chọn một chút im lặng kéo dài cho đến khi chúng tôi đến một cánh cửa kim loại dày chỉ có một người bảo vệ.
Chàng Elf trẻ tuổi - qua đôi tai dài nhọn thò ra sau mái tóc cắt ngắn - có thân hình nhỏ nhắn nhưng săn chắc với cơ vân linh hoạt được bảo vệ tối thiểu bởi lớp giáp. Qua ánh hào quang màu vàng đậm tỏa ra từ người anh giống như tôi, tôi cho rằng nếu dùng bất kỳ loại áo giáp dày nào sẽ cản trở nhiều hơn là để bảo vệ. Người lính canh gác có hai thanh kiếm cong ngắn, không có hoa văn phụ tiết gì treo ngang hông trái ngược với những ngọn giáo lòe loẹt của những người lính theo sau chúng tôi, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi có thể biết rằng anh ta sẽ dễ dàng quét sạch cả ba người lính đang 'bảo vệ' chúng tôi.
Đôi mắt đờ đẫn vì chán nản của anh ấy trợn lên khi nhìn thấy tôi và Virion. “Chào buổi tối, Tổng Tư Lệnh Virion và… Tướng Arthur. Hay trời đã sáng rồi? Thật xin lỗi vì không có cửa sổ nào ở đây cả."
“Đã lâu không gặp, Albold,” Virion cười nhếch mép đáp lại trước khi quay sang tôi. “Arthur. Đây là Albold Chaffer của Gia Tộc Chaffer. Gia tộc của cậu ta là gia tộc quân sự hùng mạnh đã phục vụ gia đình Eralith qua nhiều thế hệ. Albold, ta chắc rằng cậu đã biết Arthur Leywin là ai. ”
“Thần đã được thông báo rằng ngài ấy có thể trở thành người thừa kế mới của gia tộc Eralith đấy,” Albold nói, đôi mắt sắc bén lấp lánh đầy thích thú.
Tôi ho khan một tiếng, trừng trừng trừng trừng nhìn Virion. "Người thừa kế mới á?"
“Nhóc cũng biết đấy, Tướng quân Arthur, khi hoàng gia không có con trai, người đàn ông được kết hôn với—”
Tôi đưa tay ra. "Cháu biết rồi."
“Thần luôn muốn gặp trực tiếp vị tướng trẻ tuổi này, nhưng thần đã bị mắc kẹt, à không, may mắn được giao nhiệm vụ tối quan trọng là canh giữ cánh cửa này,” cậu ta nói và chỉ vào cánh cửa kim loại dày, rồi quay sang tôi. "Tôi đã đoán rằng ngài đang đến đây, nhưng thật khó tin rằng ngài thậm chí còn oai hùng hơn tôi đã tưởng tượng."
Tôi nghiêng đầu. "Tôi khá chắc rằng mình đã kìm hãm aura rồi mà."
“Gia tộc Chaffer nổi tiếng nhờ các giác quan siêu nhạy cảm đấy,” Virion giải thích.
“Thế thì cậu ta làm gì ở đây?” Tôi hỏi, cho rằng cậu ta không lớn hơn tôi là bao. “Không phải kỹ năng đó sẽ phù hợp ngoài chiến trường hơn sao?”
“Albold đang thực hiện nhiệm vụ ngoài rừng Beast Glades cho đến khi cậu ta bất tuân lệnh trực tiếp từ đại đội trưởng của trung đội mình.” Virion thở dài. “Thường thì như thế đồng nghĩa với việc bị cách chức và chịu án phạt nặng nề, nhưng ta biết cậu ta và cũng tình cờ có mặt ở đó nên ta đã can thiệp và đưa cậu ta vào vị trí hiện tại.”
“Và sự biết ơn của thần dành cho ngài là rộng mênh mông như bờ biển phương Bắc vậy!” Albold nói và trịnh trọng cúi đầu.
Những người lính phía sau lẩm bẩm chỉ trích nhưng ngay lập tức cứng miệng khi Albold nhìn thằng vào bọn họ.
“Dù gì thì tới đây được rồi.” Virion nói. “Albold, mở cửa để chúng ta vào và khóa cửa lại sau đó.”
“Tuân lệnh thưa Tổng Tư Lệnh!” Cậu elf đưa tay chào và mở khóa cánh cửa.
Một mùi hôi thối nồng nặt của nhiều thứ tạp nham đang phân hủy hòa vào nhau ngay lập tức ập vào mũi tôi ngay khi cánh cửa dẫn vào hầm ngục được mở ra.
“Đi tham quan vui vẻ nhé,” Albold nói và đưa tay chỉ chỏ như các hướng dẫn viên du lịch vậy.
Virion chỉ biết đảo mắt thở dài và dọa rằng sẽ báo cho cha Albold về việc này trong khi cậu ta đi theo sau. Thật hài hước khi thấy mặt mày Albold tái nhợt đi khi nghe nhắc về cha mình.
Ngạc nhiên thay, tầng đầu tiên của hầm ngục không tệ như tôi nhớ sau lần đầu tôi xuống đây vì sự cố ở Xyrus. Cả khu vực này được thắp sáng với nhiều ngục trông như thể nó đã trống không từ lâu rồi. Nếu mấy bức tường không được làm từ loại đá bí ẩn hấp thụ mana và cánh cửa ngục là cánh cửa thường thì chắc ai cũng sẽ nghĩ rằng người thiết kế khu vực này làm biếng thiết kế phòng ngục và chỉ gọi đại nó là ngục tối cho ngầu thôi.
Tuy nhiên vì thiếu hệ thống thông khí nên không khí nơi này khác nhớp nháp, và mặc dù các ngục kia không có người ở thì chúng cũng chẳng sạch sẽ gì sất.
“Nhớ đến vài ký ức không vui à?” Virion hỏi khi thấy tôi đang chăm chú quan sát chính hầm ngục mà tôi từng bị giam cầm trong đó.
“Đoại loại thế. Cháu nghĩ thật buồn cười khi cháu vừa rời khỏi cuộc họp với chính người đàn ông đã cấu kết với gia tộc Greysunders và Vritra hòng giết cháu,” tôi giải thích và lờ đi những cái liếc nhìn lo lắng của các lính canh.
Virion nói nghiêm túc. “Nếu ta mà có toàn quyền thì ta chắc chắn sẽ giam cầm bọn họ lại, nhưng ngài Aldir nói đúng, chúng ta vẫn cần gia tộc Glayders. Gia tộc Greysunders không được tôn trọng nhiều trong chính vương quốc của họ, nhưng gia tộc Glayders thì khác, bọn họ được tôn trọng—gần như được tôn kính bởi gần hết loài người. Sapin sẽ lâm vào vòng xoáy hỗn loạn nếu họ biết được chuyện gì đã xảy ra. Và trong thời chiến thì chúng ta không cần điều này.”
Tôi gật gù. “Nói mới nhớ, dạo này cái ông asura ba mắt đâu rồi nhỉ. Ông ấy thậm chí cũng không xuất hiện sau chuyện của Rahdeas và Olfred.”
“Asura ba mắt… là do chuyến đi tới Epheotus nên cháu đã trở nên thân thiết với các asura rồi nhỉ.” Virion khúc khích. “Mà ta cũng chẳng liên lạc được với ngài Aldir qua vật phẩm giao tiếp mà ngài ấy đưa cho ta.”
“Không tốt chút nào,” tôi thở dài và tiếp tục bước đi về phía cuối hầm ngục. “Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.”
“Đồng ý,” Virion trả lời một cách sầu thảm và đi theo sau.
Chúng tôi đến cuối dãy, nơi hai ngục đã được phá tường để biến thành một ngục rộng lớn. Trong ngục ấy có một cái giường lớn đầy thú nhồi bông và một cái ghế sofa cùng bộ tách trà đặt trên một cái bàn nhỏ đằng trước nó. Người trong ngục là một cô gái nhỏ nhắn đang sắp ngủ gật trong khi đang đọc sách.
Tôi ra hiệu cho người lính gác mở cửa ngục và bước vào trong. “Chào, Mica. Xin lỗi vì đã không thăm cô sớm hơn.”
Nữ lance đặt sách xuống và đứng dậy duỗi cơ thể. “Chào, Arthur.”
Bọn tôi tán gẫu một chút trong khi Virion và các lính canh đứng ngoài cửa. Vị elf già có biểu cảm tội lỗi vì đã giam cầm cô ấy ở đây vì cuộc điều tra vẫn đang được tiến hành.
Vì vị thế của cô ấy, cộng với việc cả Olfred và Rahdeas đã phản bội Dicathen nên việc điều tra kỹ lưỡng toàn bộ sự việc cần phải được ưu tiên hàng đầu trước khi cô ấy được trao trả lại sự tự do.
Nữ lance người lùn và bọn tôi chỉ toàn nói chuyện trên trời dưới đất, tôi nói cô ấy nghe về tiến trình tập luyện của mình. Cô ấy cho tôi vài mẹo trong việc sử dụng thần chú Trọng Trường, nhưng tôi chẳng thể hiểu nổi những lời giải thích quái đản của cô.
“Đội mà Virion điều đi thu thập chứng cứ sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ của họ thôi.” Tôi an ủi.
Mica mỉm cười. “Mica biết mà. Đừng lo về Mica và cứ làm điều cậu phải làm đi. Mica không trách ai ngoại trừ lão già Rahdeas chết tiệt.”
“Chà, tôi sẽ cho cô biết là phòng giam của ông ta không đẹp bằng phòng giam của cô đâu,” tôi cười khúc khích.
Cô ấy gật đầu. “Đưa Mica ra sớm nhé? Ở đây một mình mà không sử dụng được phép thuật thì thật chán lắm luôn.”
“Tất nhiên rồi,” tôi hứa, ôm cô ấy trước khi bước ra khỏi phòng giam.
Tôi vẫy tay chào một lần nữa trước khi đi theo Virion và các lính canh đến cánh cửa dị biệt ở cuối hành lang.
"Sẵn sàng chưa?" Virion hỏi với vẻ mặt nhăn nhó.
"Làm càng nhanh càng tốt thôi."
Tôi đã nghĩ rằng mùi hôi thối ở tầng đầu tiên của hầm ngục là đã khủng khiếp lắm rồi, nhưng tầng dưới thì kinh khủng đến mức muốn nôn ọe hết ra.
Tôi có thể cảm thấy dạ dày của mình nổi loạn khi có mùi tanh và mùi kim loại của hóa chất và máu đang dợn lên. Kìm nén cảm giác nôn lại, tôi đi theo Virion xuống cầu thang tối tăm cho đến khi chúng tôi đến một khu vực nhỏ dùng để làm nơi giam giữ những tên tội phạm ghê tởm nhất. Tôi rất ngạc nhiên rằng tôi có thể sử dụng phép thuật bên trong, nhưng sau khi quan sát các bức tường và các hầm kín trong phòng, tôi khá chắc chắn rằng phép thuật sử dụng chỉ giới hạn ở lối đi nhỏ giữa các phòng giam.
Một người đàn ông vạm vỡ trong chiếc tạp dề đẫm máu, bịt khẩu trang đen chào đón chúng tôi cùng với một người đàn ông già gầy gò, lưng còng và mũi móc.
"Tổng Tư Lệnh. Tướng quân. Chúng tôi rất vinh dự khi có hai người ở đây,” ông già nói với một giọng khàn đặc.
“Gentry,” Virion chào lại. "Hãy đưa chúng ta đến chỗ Rahdeas trước."
Trưởng lão nhìn tôi với vẻ không chắc chắn nhưng đáp lại bằng một tiếng rít. “Theo lệnh của ngài,” trưởng lão nói lớn.
Chúng tôi đi theo sau ông ấy cho đến khi ông nghiêng người chỉ vào một phòng giam nhỏ bên trái chúng tôi và ra hiệu bằng một cái cúi đầu. "Đây là phòng của tên tội phạm đó."
Mặc dù là đây là người chăm sóc của Elijah và thậm chí là hình tượng người cha của của cậu ấy, tôi chẳng có chút xót thương hay cảm tình với kẻ phản bội này, nhưng thậm chí tôi cũng khó tự tin nói rằng ông ấy xứng đáng có được tình trạng như bây giờ.
Phòng giam tối và bóng tối đã che đi hầu hết các vết thương của ông ấy, nhưng tôi có thể nói rằng, qua những vết cắt và vết máu trên cơ thể trần truồng hoàn toàn của ông ấy thì ông ấy đã bị tra tấn liên tục. Hai tay bị trói vào chiếc ghế mà ông đang ngồi đều rướm máu ở đầu ngón tay.
‘Móng tay của ông ta bị rút hết rồi,’ tôi nhăn mặt ghi nhận.
Hơn cả những chấn thương về thể chất, điều khiến tôi rùng mình là vẻ mặt thất thần như người mất hồn của Rahdeas. Đôi mắt mờ sương và một vệt nước bọt chảy dài từ khóe miệng.
“À, “tình trạng” hiện tại của ông ấy là do tác dụng phụ từ việc tra tấn thôi,” người đàn ông lớn tuổi nói, để ý đến ánh mắt của tôi.
“Gentry chuyên về phép thuật Phong hệ và Âm Thanh để tạo ra ảo giác thích hợp cho việc tra hỏi,” Virion giải thích.
Chính những lúc như thế này tôi mới nghĩ đến chức năng thực sự của phép thuật. Giống như công nghệ, phép thuật có thể dễ dàng được sử dụng để phá hủy cũng như nó có thể được sử dụng để tạo ra một thứ gì đó tuyệt vời như vậy.
“Kẻ phản bội rất cứng rắn. Tôi e rằng sẽ mất thêm một chút thời gian để bẻ gẫy ý chỉ của hắn ta,” Gentry cay đắng nói.
“Chúng ta bắt buộc phải cạy được mọi thông tin mà ông ta biết,” Virion trả lời cụt lủn, nhìn Rahdeas một cái nhìn khinh thường trước khi quay lại với ông già. "Bây giờ, còn tên retainer thì sao?"
“À, vâng. Hắn là một mẫu vật hấp dẫn nhất. Làn da hắn rất dày dù không có khả năng sử dụng ma thuật và một tâm lý rất mạnh mẽ. Mặc dù vậy, tôi cảm thấy chúng tôi sắp bẻ gẫy ý chí hắn rồi. Việc giữ hắn trong căn hầm nhỏ, hạn chế di chuyển đang dần khiến hắn ta phát điên,” ông ấy nói với vẻ vui mừng.
Virion ném cho Gentry một cái nhìn không bằng lòng nhưng không nói gì.
Ho khan một tiếng, Gentry ra hiệu cho người cộng sự vạm vỡ của mình mở căn hầm dày có khắc đầy cổ tự trên mỗi inch của chiếc hộp trông giống như một chiếc quan tài cho một đứa trẻ hơn. “Xin hãy cẩn thận, ngài Tổng Tư lệnh. Mặc dù hầm ngục sẽ ngăn tên Vritra sử dụng ma thuật, hắn ta vẫn khá mạnh và hiện tại tâm trí hắn đang trong trạng thái khá điên cuồng".
Cửa hầm kêu cót két và tôi thấy mình đang nhắm mắt với một Uto xộc xệch trong bộ quần áo cố định. Chỉ một cái ánh nhìn thôi cũng đủ nói với tôi rằng ý chí của hắn còn lâu mới bị gẫy.
Tên retainer cười toe toét rồi hắn ta nháy mắt. “Xin chào, thằng chó con."
[] [] []
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook