The Beginning After The End
-
Chapter 174: Vòng Tay Của Mẹ Trái Đất
[] [] []
Hắn đi đứng một cách ngạo nghễ đầy tự tin, đôi tay gầy gò quấn đầy băng gạc đen xì của hắn thì lủng lẳng ở hai bên người. Hắn có hơi gù nên thấp hơn, nhưng dù thế hắn vẫn cao hơn 2m. Ngay cả trước khi hắn đến đủ hắn để tôi thấy mặt thì tôi thừa biết hắn ta là ai.
Làm thế quái nào mà tôi có thể quên tên retainer đã giết nữ Lance mà tôi đã thế chỗ chứ?
“Uto,” tôi nói một cách điềm tĩnh, bất chấp ngọn lửa căm phẫn sôi sục trong tôi.
Đôi môi thâm đen của hắn cong lên thành một nụ cười nham hiểm. “Chào đứa trẻ kỳ diệu.”
“Retainer Uto,” Olfred nghiêng người chào.
Tôi cố kiềm không bật cười trước hành vi của Lance Olfred. Bất chấp diễn biến sự việc, tôi thật sự nhẹ nhõm khi biết tên retainer mình sắp đối đầu là Uto. Khác với Cylrit hay bất kì tên Vritra nào khác, động cơ của hắn ta rất rõ ràng.
Uto lờ đi người lance già và tiếp tiến gần tôi, dang hai tay mình ra. “Ngươi không thể tưởng tượng được ta hào hứng thế nào khi gặp được ngươi ở đây đâu.”
“Thật ư?” Tôi nhéch mép, thuận theo màn kịch. “Ta đã mong sẽ gặp một retainer khác cơ đấy.”
Tôi có thể thấy Olfred có chút phản ứng từ mép mắt mình.
“Ồ?” Uto hạ thấp đầu để ngang bằng tầm mắt với tôi. Cái mũi xám nhợt nhạt của hắn gần như chạm vào mũi tôi. “Có vẻ ngươi biết khá nhiều điều hơn ta tưởng đấy.”
Với Realmheart vẫn còn kích hoạt, tôi có thể nhìn thấy rõ lớp aura bao bọc hắn, một luồng năng lượng dữ dội và điên cuồng như bão tố, khác xa thần thái vô tư hiện tại của hắn. Nhưng dù nếu không thấy nó thì tôi vẫn có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ hắn ta. Một áp lực vô hình như hút sạch không khí ra khỏi phổi tôi.
‘Còn hai người kia,’ Sylvie nhắc nhở khi vẫn còn bên trong áo khoác tôi.
Hai tên thuộc hạ của tên Sabastian bị hóa thạch chỉ biết trợn mắt há hốc mồm trước Uto. Bọn họ chẳng hề biết hắn ta là ai; chỉ có cơ thể của họ mới cảm nhận được uy quyền tối cao của thực thể trước mặt mình.
“Hãy chiến đấu ở chỗ khác đi.” Tôi nói một cách đơn giản, quay đầu lại nhìn tên Vritra.
Uto nghiêng đầu. “Đấu? Ngươi nghĩ một tên hạ đẳng như ngươi đáng để ta phí thời gian á?”
“Bởi vì do ngươi đang ở đây.” Tôi trả lời, càng lúc càng thiếu kiên nhẫn. “Nếu ngươi muốn giết ta hoặc bắt giữ ta nhanh chóng thì ta dám chắc chỉ cần Olfred và một vài tên lính phe ngươi là đủ.”
Tên retainer không trả lời, ánh mắt hắn vẫn mang vẻ nhìn… vô tâm bất cần.
Bỗng nhiên hắn ta bật cười lớn. “Hèn gì các ngươi cố gắng để che giấu động cơ đến thế. Với những lúc như thế này thì nó quả là hiệu quả đến bất ngờ đấy.”
Hắn ta quay lại và xua tay ra hiệu. “Dẫn đường đi.”
“Retainer Uto!” Olfred la lên. “Ngài Rahdeas yêu cầu phải giải quyết cậu ta nhanh gọn để giảm thiểu nguy cơ—”
Vị lance già còn chẳng kịp kết thúc câu nói thì ông đã liền hét lên trong đau đớn. Một ngọn giáo đen khác bắn lên từ dưới mặt đất dưới chân Olfred và đâm xuyên mũi ông.
“Bộ ngươi nghĩ ta rảnh đít mà thèm quan tâm đến yêu cầu từ tên chủ nhân phản trắc của ngươi ư?” Uto phỉ báng, quay đầu lại và tiếp tục bước đi.
Tôi kiểm tra lại hai tên thuộc hạ ban nãy. Bọn họ đã bất tỉnh, nhưng vẫn còn thở. Khi tôi đi qua cửa ra vào, tôi kiểm tra sơ bộ các nô lệ nhiều nhất có thể. Hầu hết đều bất tỉnh nhân sự, còn những người vẫn còn tỉnh thì cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Tôi liếc nhìn Olfred một lần cuối, ông ấy đã tạo một cột đá đủ cao để nhấc ông ta khỏi cái gai nhọn đâm xuyên qua mũi.
Bất chấp sự nghi ngờ của tôi, trong suốt chuyến đi ngắn ngũi này, tôi đã có một niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng những nghi ngờ của tôi không phải thật. Giờ thì nó đã thành hiện thực, thật khó để suy nghĩ thấu đáo với những cảm xúc rối bời trong tôi hiện giờ. Tôi chưa bao giờ giỏi giải quyết chuyện này trong kiếp trước, và tôi cứ tưởng rằng kiếp này mình đã tốt hơn, nhưng có vẻ là vẫn chưa đủ.
Tôi phá một trong những hạt nhộng mà Aya đã đưa cho tôi, kích hoạt hiệu ứng của nó trước khi ném nó vào cánh cửa ra vào. Olfred mở to mắt trong bàng hoàng khi chứng kiến điều này, bởi ông ta biết chính xác điều tôi vừa làm là gì.
GÓC NHÌN CỦA OLFRED WAREND:
Tôi nguyền rủa khi mọi chuyện thành ra thế này. Thật không ngờ là cô ta cũng ở gần đây. Không còn thời gian nữa rồi.
Xoa cái mũi bị đâm thủng đang bắt đầu lành lại, tôi đi xuống lòng đất. Cả mặt đất tuân theo ý chí của tôi và tách ra, tạo đường đi xuống tầng bên dưới tòa nhà dùng để ngụy trang.
Tôi nhảy xuống dưới, khiến một số binh lính hét lên trong ngạc nhiên.
Tầng hầm mà tôi đã tạo ra thì rộng hơn nhiều so với khu ngục giam ở phía trên. Ở đây có thể chứa hàng ngàn binh lính đứng chờ lệnh.
“Di tản toàn bộ khu vực ngay lập tức.” Tôi ra lệnh, giọng tôi vang vọng khắp nơi.
Mọi người đều phản ứng khác nhau. Một số binh lính Alacryan thì liếc nhìn nhau, số khác thì chẳng thèm đếm xỉa gì tới lệnh của tôi. Cả bọn họ và tôi đều có chung mục đích chiến đấu, nhưng vì đây là lục địa quê nhà của tôi nên bọn họ xem tôi chẳng hơn gì một tên phản bội không phù hợp để dẫn dắt họ mặc cho sức mạnh và kinh nghiệm hơn người của tôi.
Tôi lặp lại mệnh lệnh một lần nữa, lần này tôi khiến cả mặt đất rung lên. “Chúng ta không còn thời gian nữa.”
Các binh lính từ từ đi lên cầu thang dẫn lên trên mặt đất. Tôi tạo thêm một số cầu thang nữa để đẩy nhanh tiến trình thì bỗng những vật phẩm phát quang gắn trên tường bỗng nổ từng cái một. Tôi biết là đã quá trễ rồi.
Tôi rủa thầm, tạo ra một tá Mắcma Kị Sĩ xung quanh mình, nhưng cả khu vực này đã chìm trong bóng tối vô tận.
Những tiếng la hét bối rối từ những người lính vang vọng khắp căn phòng được dùng để bảo vệ họ. Giờ thì tôi e là bọn họ mắc kẹt trong một ngục tù rồi.
Tôi vận một lớp mana cường hóa cơ thể và gửi xung thổ lan khắp nơi để cố định vị cô ta.
“Lộ diện đi, Aya. Sẽ có một Vritra—một Scythe—đến đây sớm thôi. Nếu cô bỏ chạy ngay bây giờ thì tôi đảm bảo cô sẽ sống sót.” Tôi cố gắng lý lẽ với cô ta. Tôi chẳng thương xót gì những tên lính ngoại tộc kia, nhưng bọn họ là một phần trong đại kế hoạch, và thời gian thì không hề ở phe của tôi. Nếu Aya thoát khỏi đây và có thể về thông báo cho vị asura—Aldir—về việc tạo phản của tôi, thì ông ta sẽ giết bỏ tôi bằng cách kích hoạt cổ vật ràng buộc linh hồn, nhưng bây giờ, tôi thà chịu như vậy còn hơn là chiến đấu với cô ta ở đây.
“Quan tâm ghê ta.”
Những lời thì thầm của cô ta vang lên dịu dạng trong tai tôi, như thể cô ta đứng ngay kế bên tôi vậy.
Kị sĩ mắcma của tôi ngay lập tức vung kiếm của mình. Một đường cong đầy nham thạch bắn thẳng về phía giọng nói của Aya, nhưng nó chỉ đập thẳng vào tường. Đòn tấn công ấy vỡ nát thành từng tia lửa lấp lánh, thắp sáng cả căn phòng tối đen trong giây lát. Rồi tôi để ý thấy một điều.
Sương mù.
Cả căn phòng đều chìm ngập trong làn sương mù dày đặc di chuyển khắp nơi như thể nó có tâm trí của riêng mình. Và trong làn sương ấy, mọi thứ bắt đầu hỗn loạn.
Những tia sáng do thần chú được thi triển thắp sáng cả căn phòng khi những người lính cố tấn công kẻ xâm nhập, nhưng chúng ngày càng ít dần đi khi Aya bắt tay vào việc.
“Tôi phải cảm ơn ông vì đã nhốt cả đống lính Alacryans vào một chỗ.” Cô ta thì thầm vào tai tôi. “Điều này khiến công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
“Quá đủ với mấy chiêu trò ảo giác và ma thuật rồi!” Tôi gầm lên. “Lộ diện và chiến đấu mặt đối mặt đi! Là Lance mà cô chọn cách hèn hạ này ư?”
“Hèn hạ?” Giọng nói của Aya vang lên đồng thanh khắp nơi, có ít nhất là mười hai chỗ khác nhau. “Đây là điều bình thường mà, Olfred. Mắc gì tôi phải từ bỏ lợi thế của mình cơ chứ?”
Lời nói bông đùa của cô ta nghe thật ngạo mạn ngay cả trong tình huống này. Cô ta lúc nào cũng luôn như thế. Chưa bao giờ thật sự nghiêm túc cả.
“Cô không cho ta lựa chọn nào khác,” tôi nghiến răng trả lời. “Tiêu diệt một Lance sẽ bù đắp cho sai lầm này của ta.”
Tôi đập mạnh tay xuống đất, tạo những khe nứt dọc sàn và tường của cả căn phòng này, thắp sáng cả căn phòng bằng một màu đỏ rực hung bạo. Nhiệt độ trong đây tăng mạnh, mắcma tràn ra từ những khe nứt mà tôi đã tạo thắp sáng cả tầng hầm này.
Làn sương dày đặc trong đây dần dần bốc hơi, các giác quan của tôi bắt đầu nhạy bén trở lại. Thần chú của Aya có tác dụng hệt như làn sương mù trong khu rừng Elshire, chỉ có điều ngoài việc tạo ảo giác ra, nó còn cho phép cô ta tự do dịch chuyển khắp nơi.
Bất chấp lượng mana Hỏa hệ và Thổ hệ bao quanh tôi, tình hình đang dần chuyển xấu. Linh cảm của tôi muốn tôi thoát khỏi đây và tìm đến nơi trống trải hơn để tôi có thể thoát khỏi làn sương đó, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ hàng ngàn binh lính bị mắc kẹt dưới này. Tôi rất muốn nâng cả nơi này lên mặt đất, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phá hủy tòa nhà trên đầu chúng tôi. Tôi không muốn vấy máu của những người vô tội, đặc biệt là của dân tộc tôi.
Tôi dùng xung thổ quét xung quanh mình. Mặc dù bị cản trở bởi làn sương, tôi có thể lờ mờ đếm được số lượng những binh lính vẫn còn đứng vững và những người đã nằm chết hoặc bị tàn phế. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà đã hơn một phần tư người gục ngã.
Tôi chửi rủa thêm lần nữa, nhưng ngay lập tức hối hận khi một tiếng cười giòn giã vang lên bên cạnh tôi.
“Pháo đài thép không thể xuyên thủng của quý ngài Olfred Warend đang dần dần sụp đổ rồi hả?” Lần này Aya thì thầm ở phía sau lưng tôi.
Một nhóm lính trong đội hình phòng thủ bắn ra nhiều thần chú trước khi từng người trong số họ ngã xuống, tay nắm chặt cổ mình.
‘Cứ đà này thì mình không thể bảo vệ được ai cả.’ Tôi nghĩ trước khi một đàn quái wryms (google để biết hình dạng quái nhé) hung bạo bỗng xuất hiện.
Tôi lờ đi những ảo giác đó. Thay vào đó, tôi cho phun trào nham thạch từ các vết nứt dưới kia. Những đợt nham thạch phun trào bắn ra dữ dội, rồi tôi cảm nhận được dao động mana của Aya.
Cô ta dính đòn rồi.
“Quả như mong đợi. Đúng là không nên hạ thấp cánh giác khi đấu với ông,” Aya cười khúc khích và lộ diện, ôm chặt cánh tay bị bỏng của mình.
Trong khi đó, những tiếng la hét và đâm chém phát ra khắp nơi vì những người lính không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo ảnh bệnh hoạn của cô ấy.
“Cô vẫn bạo dâm như mọi khi nhỉ, Aya.” Tôi phỉ bàng trong khinh bỉ. “Sở thích tra tấn nạn nhân bệnh hoạn đấy chính là lý do tại sao cô luôn bị tẩy chay, thậm chí là bởi người dân của mình.”
“Tôi thấy bức tượng người đáng yêu mà ông đã tạo trên đó đấy.” Aya trả lời, rồi dần biến mất. “Nếu ông hỏi tôi, thì tôi thà bị hút hết không khí ra khỏi phổi còn hơn là chết cháy một cách đau đớn và chậm rãi trong một cỗ quan tài bằng nham thạch.”
“Tên khốn đó xứng đáng với kết cục như vậy.” Tôi tạo ra một kị sĩ mắcma khác ngay chỗ phát ra giọng nói. “Ta đã cho hắn ta kết cục hệt như những người mà hắn đã bắt làm nô lệ để bán kiếm tiền.”
“Vậy đó cũng là lý do khiến ông phản bội Dicathen ư?” Giọng cô ta trở nên đanh đá hơn, một điều rất hiếm thấy.
“Elf các người làm gì hiểu được nỗi khổ cực mà tộc bọn ta đã phải trải qua. Ngay cả sau khi chiến tranh giữa con người và elf các người kết thúc, tộc người lùn vẫn bị đối xử như chủng tộc thấp hèn. Chỉ bởi vì tộc bọn ta muốn dùng phép thuật để chế tạo thay vì phá hủy, bọn ta đã bị sỉ nhục, xem thường và lợi dụng. Ta tin tưởng quyết định mà Ngài Rahdeas đã lựa chọn là đi theo Vritra và quân đội Alacryan của họ.”
“Ông thật sự nghĩ rằng Vritra sẽ quan tâm đến Rahdeas và người dân của ông? Tộc Vritras và những asuras khác gọi chúng ta là tộc hạ đẳng bởi so với họ chúng ta chẳng là cái thá gì hết!” Cô ta nói một cách giận dữ hơn, tôi chưa từng thấy cô ta như thế này trước đây. “Ông cũng đã đọc báo cáo mà bọn họ đưa rồi, đúng chứ? Cách mà tộc Vritra đã thí nghiệm dân Alacryans để nâng cao tiềm lực quân sự của họ để đối đầu với những tộc asuras khác! Bọn chúng cũng sẽ làm như thế với người dân của ông—của tất cả chúng ta. Người lùn, con người và cả elf đều phải chịu chung kết cục!”
Ngay bây giờ!
Tôi vận mana nhiều nhất có thể, tạo ra một vụ nổ long trời lở đất xung quanh tôi.
Màn sương ảo giác biến mất và nữ Lance elf lộ diện.
Cô ta nghiêng đầu mình. “Ông đã từ bỏ việc bảo vệ lính Alacryan rồi à?”
“Những người còn ở đây đã chết cả rồi. Số khác thì đã trốn qua những đường hầm mà ta tạo trong khi cô đang bận giảng đạo ta.” Tôi trả lời.
Aya vẫn giữ biểu cảm vô tâm, nhưng cái nhướn mày nhẹ trên mặt như thể muốn nói rằng cô ta đã tính toán sai.
Không nao núng, tôi lao thẳng về phía cô ta. Aya liền tốc biến về sau trong khi vận những luồng khí gắt được nén lại và bắn vào tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi chẳng cần phải bảo vệ bất kì ai nữa.
Những phiến nham thạch từ dưới đất và trên tường bắt đầu bao quanh tôi, tạo thành một bộ giáp nham thạch. Những luồn gió nén làm mòn lớp giáp của tôi bao nhiêu thì những phiến nham thạch kia liền sửa nó lại.
Những kỵ sĩ mắcma mà tôi triệu hồi đều lao về phía nữ Lance kia và vung vũ khí, nhưng Aya quá nhanh. Ngay cả khi không còn màn sương che dấu hiện diện của mình, cô ta vẫn dễ dàng nhanh chân hơn đám golems và phá nát chúng.
Thời gian dường như trôi chậm đi khi chúng tôi giao chiến với nhau. Tôi không thể đuổi kịp tốc độ của cô ta, nhưng cô ta cũng không thể vượt qua lớp phòng thủ của tôi.
“Có vẻ như chúng ta hòa nhau rồi,” tôi nói và hồi phục một vết nứt khác lớp áo giáp.
Aya đã băng bó lại vết phỏng do đòn mắcma của tôi ăn xuyên qua lớp aura bảo vệ của cô, nhưng về tổng thể thì cô ấy vẫn không bị thương gì nhiều.
“Chà, nếu trận chiến này kéo dài thêm một tiếng nữa thì có thể ông sẽ có lợi thế đấy.” Cô ta nói, mỉm cười một cách thoải mái.
“Như tôi đã nói. Có một Vritra khác sắp đến. Vẫn chưa quá trễ để chạy đâu.”
Cô ta đáp trả bằng một đống lưỡi kiếm khí bắn vào tôi từ mọi góc độ.
Lờ đi những thiệt hại trên bộ giáp đang tự sửa của mình, tôi tạo ra một thanh giáo mắcma lởm chởm ở tay trái mình.
Tôi lao vào tấn công Aya và đồng thời tạo thêm nhiều gai nham thạch dưới đất và trên bức tường đằng sau cô ta.
Trong thoáng chốc, tôi tưởng rằng mình đã đánh trúng cô ta thì bỗng cơ thể cô ta biến thành không khí.
Đám ảo ảnh chết tiệt.
Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng có vẻ như Aya không có ý định đánh bại tôi. Đòn tấn công của cô ta ngày càng kém tự tin hẳn đi. Cứ như thể cô ấy sắp cạn mana, nhưng trực giác tôi mách bảo rằng tôi nên cảnh giác. Cô ta đang toan tính gì đó.
Tôi cố tình hạ thấp cảnh giác, hy vọng cô ta sẽ tiến lại gần hơn.
Cô ta đã mắc bẫy và tốc biến ngay trên đầu tôi với một thanh giáo gió chuẩn bị vung xuống. Cô ta phá nát mũ bảo hộ của tôi thành từng mảnh và suýt nữa thì đục thẳng qua đầu tôi.
Phản ứng ngay lập tức, bộ giáp mắcma của tôi liền quấn lấy tay Aya, giữ chặt cô ta lại. Nữ elf tròn mắt trong bàng hoàng khi tôi dùng tay cường hóa bằng mana đâm thẳng qua người cô ta.
Aya cố nói gì đó nhưng không thành lời, chỉ biết lắp bắp há hốc và thở gấp khi tôi xoay tay mình ở trong người cô ta để đảm bảo rằng cô ta sẽ không thể sống sót sau chiêu này. “Cô rất mạnh và có nhiều thủ đoạn đấy, Aya, nhưng kiên nhẫn chưa bao giờ là thế mạnh của cô. Thật đáng tiếc, ta không hề mong mọi chuyện phải kết thúc như thế này.”
Tôi rút tay ra, nhưng tay tôi bị kẹt cứng ngắt trong cơ thể cô ta.
Và rồi tôi thấy nó—những sợi mana mỏng như tóc gắn đầy trên bộ giáp của tôi.
Tôi ngay lập tức cố cắt đứt những sợi mana mỏng đó, nhưng đòn tấn công của tôi đi xuyên qua chúng.
“Ông nói đúng,” Giọng của Aya thì thầm bên cạnh tôi. Lần này đúng là cô ta thật. “Tôi có rất nhiều thủ đoạn.”
Cô ta có từng nhắc với tôi về một thần chú mà cô ta đang phát triển, nhưng thật không ngờ cô ta có thể làm điều này.
Những sợi mana phát sáng rực lên, và tôi bắt đầu cảm thấy không khí bị hút ra khỏi phổi mình. Tôi vẫn còn thở chỉ bởi vì cô ta muốn như thế. Giờ tôi mới nhận ra rằng suốt cả cuộc chiến này, cô ta đã cẩn thận chờ đợi thời cơ chín muồi.
“Ngạc nhiên chứ?” Cô ta nói. “Tôi cần tìm cách để ngài Olfred siêu cảnh giác đây hạ thấp phòng thủ, và cách duy nhất để làm thế là khiến ông nghĩ mình trên cơ tôi. Và ngoài ra, bộ giáp đá cồng kềnh đó cũng đã khiến giác quan của ông chai sạn đi.”
Những sợi mana đều tụ lại trên đầu ngón tay của cô ta, và một lần nữa, một cơn đau điến người đâm xuyên qua ngực tôi.
Tuy nhiên, thay vì giết tôi, cô ta tiếp tục nói chuyện, đắm chìm trong chiến thắng vẻ vang của mình. “Tôi vẫn nhớ rằng ông khá hứng thú với phép thuật của tôi, Olfred. Bất kì là chủng tộc nào, cơ thể của mỗi người đều có một cơ chế phòng thủ tự nhiên khỏi các phép thuật ngoại tộc. Đó là lý do tại sao pháp sư Thủy hệ không thể cứ rút cạn dung dịch ra khỏi cơ thể người khác, hoặc pháp sư Thổ hệ không thể cứ thao túng lượng sắt trong máu người khác.”
“Bất kì pháp sư có kĩ năng tốt đều biết khái niệm cơ bản đó, nhưng để thành lập một liên kết để thao túng cơ thể người khác bằng mana… làm thế nào cô có thể làm thế?”
“Nó chẳng quan trọng đâu.” Cô ta trả lời ngắn gọn.
Phổi tôi nhói đau khi tôi cố hít thở thật sâu lần cuối. Bất chấp sức mạnh của mình, cái cảm giác chỉ được thở khi được cho phép bởi người khác thật quá đáng sợ.
Tôi giơ tay đầu hàng và quay sang đối mặt với Aya. Đôi mắt dịu dàng thường thấy đã bị thay thế bởi đôi mắt sắc bén—giống hệt như lúc cô ấy nhìn kẻ thù của mình. “Qua ánh mắt cô, ta biết số mình đã định. Và sẽ rất vô lý nếu ta yêu cầu cô nhân từ với với Ngài Rahdeas, nhưng làm ơn hãy tha cho Mica. Cô ấy không hề dính líu gì đến việc này. Ta đã phải chuốc thuốc mê để cô ấy không tình cờ mò ra đây.”
Aya nhăn mày trầm tư một chút rồi trả lời. “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, nhưng tôi không quyền định đoạt bất kì điều gì.”
Tôi chỉ gật đầu. Đây là câu trả lời tốt nhất mà tôi có thể nhận được. “Bất chấp bất đồng ý kiến, ta rất vinh hạnh khi làm việc cùng cô suốt năm tháng qua.”
Tôi nghĩ rằng tôi thoáng thấy chút hối hận trong đôi mắt lạnh lùng ấy, nhưng giờ tôi cũng chẳng thể khẳng định gì nữa rồi. Hơi thở cuối cùng rời khỏi người tôi như thể nó bị hút mạnh ra khỏi phổi. Tầm nhìn tôi tối dần đi, và tôi có thể cảm nhận được vòng tay lạnh lẽo của Mẹ Trái Đất đang ôm chầm lấy tôi.
[] [] []
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook