Thẻ Bài Mật Thất
Chương 26: Lá phong nhuốm máu (7) - Bí ẩn nguyền rủa

Chẳng mấy chốc hiện trường nhảy lầu tự sát của Ứng Tiểu Nhã đã được rửa trôi sạch sẽ, các lớp khác cũng tan tiết như bình thường. Các bạn học sinh đói sắp ngất nối đuôi nhau ra khỏi tòa nhà dạy học mà mặt vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, túm năm tụm ba ghé vào thảo luận với nhau –

"Có chuyện gì thế nhỉ?"

"Hình như cái xe vừa lái ra khỏi trường kia là xe cảnh sát? Không lẽ cảnh sát đến sao?"

"Có phải lớp 3 có chuyện gì không? Tôi thấy tiết này bọn họ đi chơi bóng rổ, sau đó hình như Du Huy và Tạ Tinh Hà xông vào đánh nhau."

"Du Huy và Tạ Tinh Hà không hợp nhau nhỉ? Nghe bọn lớp 3 nói là hai tên này thường xuyên gây gổ."

"Lần thi tháng vừa rồi Tạ Tinh Hà lại xếp thứ nhất toàn khóa, không hiểu đầu nó làm bằng gì luôn."

"Toán khó như thế mà làm được điểm tối đa, Lý cũng được 295 điểm, quái vật thật sự!"


Cấp ba Phong Lâm là trường ngoại trú, trong trường không có học sinh ở lại.

Buổi sáng tan học lúc 12:00, buổi chiều 14:30 vào tiết, có tận hai tiếng rưỡi nghỉ trưa, phần lớn học sinh đều về nhà ăn cơm, cũng có một số ít ở xa thì đạp xe đạp lao nhanh ra khỏi cổng trường – hôm nay tự nhiên bị chủ nhiệm giữ lại trong lớp gần một tiếng đồng hồ chẳng hiểu vì sao, thời gian ăn cơm trưa cũng trở nên gấp gáp.

Chẳng mấy chốc, sau khi học sinh về hết, sân trường lại chìm trong yên tĩnh.

Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu nấp ở gần cổng trường, nghe ngóng học sinh đi lại bàn tán. Rõ ràng Du Huy và Tạ Tinh Hà là hai nhân vật khá nổi trong trường, thậm chí học sinh nào cũng biết chuyện quan hệ của hai người không tốt.

13:30

Du Huy, Tạ Tinh Hà lần lượt đi tới cổng trường.

Tạ Tinh Hà bước nhanh đuổi theo Du Huy, nói: "Chuyện của Tiểu Nhã, cậu đừng quá đau buồn..."


Du Huy quay đầu trợn trừng, tơ máu vằn vện trong mắt: "Mày bớt cái trò mèo khóc chuột giả từ bi ở đây đi! Nếu không phải lúc chơi bóng mày cố tình va vào tao thì Tiểu Nhã cũng không mất tích khỏi tầm mắt tao!"

Tạ Tinh Hà nhíu mày, hai tay buông bên hông siết lại thành nắm đấm: "Rất xin lỗi, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này."

Dịch Như đi bên cạnh hai người, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc bọn họ cãi nhau.

Cô bé như mất hồn, gương mặt đờ đẫn dại cả ra, dáng đi tựa như người máy không có ý thức. Du Huy giữ cô lại, nói: "Tiểu Nhã rời đi cùng với cô, cô đã nói gì với con bé?"

Hiện tại cậu ta không khác gì chó điên, gặp ai cũng cắn. Dịch Như hoảng sợ đến tái nhợt cả mặt, nơm nớp nói: "Bạn ấy bảo mình đi mua đồ ăn, chưa nói gì khác cả... Mình không biết tại sao bạn ấy lại tự sát, vẻ mặt lúc đó của bạn ấy rất bình thường..."


Du Huy quát: "Im miệng! Con bé sẽ không tự sát, chắc chắn có nguyên nhân, có phải cô đẩy nó xuống lầu không?!"

Dịch Như hoảng sợ lui về phía sau mấy bước: "Du Huy, bạn nói bậy gì thế..."

Du Huy nói: "Cô thích thầm Tạ Tinh Hà, nhưng Tạ Tinh Hà lại thích Tiểu Nhã hơn, có phải cô ghen tị với con bé không?!"

Tạ Tinh Hà sầm mặt ngăn Du Huy lại: "Đủ rồi, cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế. Quan hệ giữa Dịch Như và Tiểu Nhã tốt như vậy, sao có thể xảy ra chuyện như thế?! Chiều nay tốt nhất cậu xin nghỉ ở nhà mà điều chỉnh lại tâm lý đi, ổn định lại hẵng đi học."

Du Huy liếc xéo cậu ta một cái, đỏ mắt xoay người rời đi.

Tạ Tinh Hà nhìn Dịch Như đang nhăn nhó, nói: "Cậu cũng xin phép luôn đi, cố gắng nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm."

Dịch Như gật đầu: "Cảm ơn lớp trưởng..."
Ba người lần lượt rời khỏi trường. Vì từ sau khi tình tiết mật thất bắt đầu thì khu vực hoạt động của người khiêu chiến cũng bị giới hạn trong khuôn viên cấp ba Phong Lâm, không thể đuổi theo ra ngoài trường, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang chỉ có thể xoay người trở lại.

Giờ nghỉ trưa, sân trường im ắng đến lạ.

Còn một tiếng nữa mới vào giờ học chiều, bụng của Tiêu Lâu cũng réo lên – anh bỗng nhớ ra từ sau khi vào thế giới thẻ bài anh vẫn chưa ăn gì, tối qua lại ngủ cả đêm ở chân cầu thang, hiện tại thật sự vừa mệt vừa đói.

Thấy Ngu Hàn Giang đang chau mày, dường như suy nghĩ điều gì đó, Tiêu Lâu đành nhắc nhở: "Ngu đội, hay là chúng ta ăn gì trước đã? Vụ án này không kết thúc trong hôm nay được đâu, nếu không ăn thì tối cũng chẳng còn sức mà đi thu thập chứng cớ nữa."
Ngu Hàn Giang gật đầu, đi theo Tiêu Lâu tới căn-tin.

Bọn họ không thể ra khỏi cổng trường, kim tệ kiếm được trong mật thất bài Nhép chỉ có thể sử dụng ở căn-tin.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, thấy hai người xa lạ trước mặt cũng có chút tò mò. Tiêu Lâu bình tĩnh cười cười với Ngu Hàn Giang: "Thầy Ngu, thầy muốn ăn gì?"

Ngu Hàn Giang đưa tay lấy một hộp mì ăn liền cỡ lớn ở quầy, hai cây xúc xích, hai quả trứng kho, đặt lên bàn nói: "Tôi ăn thế này thôi."

Tiêu Lâu chỉ lấy một hộp mì ăn liền: "..."

Ngu đội cao gần mét chín, cơ thể cao lớn, ăn nhiều là chuyện bình thường.

Nhưng căn-tin này cắt cổ quá, có tí tẹo thức ăn mà mất những 1,400 kim tệ.

Tiêu Lâu có chút đau ruột, móc hai đồng kim tệ 1,000 ra khỏi túi để thanh toán: "Ở đây có nước sôi không ạ? Có thể cho chúng tôi một chút để úp mì không?"
Bà chủ nói: "Có, hai thầy chờ chút."

Bà lấy phích nước sôi đưa cho hai người, sau đó trả lại 600 đồng lẻ cho Tiêu Lâu.

Ngu Hàn Giang bỗng hỏi: "Bà chủ, có đèn pin không?"

Bà chủ: "Có, 300 đồng."

Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu hỏi ý: "Hay dùng nốt tiền thừa mua hai cái đèn pin được không?"

Hiện tại Tiêu Lâu quản tiền, Ngu Hàn Giang muốn mua gì cũng phải hỏi ý Tiêu Lâu trước. Tất nhiên mua đèn pin là để ban đêm tiện hành động, Tiêu Lâu đành phải đưa lại 600 đồng cho bà chủ, cười nói: "Cho chúng tôi hai cây đèn pin."

Trong túi có tổng cộng 17 đồng kim tệ, ăn bữa trưa tí tẹo tiêu hết luôn hai đồng... Cuộc sống sau này sẽ phải bươn chải thế nào đây?

Sau khi rót nước sôi, hai người bưng mì đi tới bên cạnh rừng phong, vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.

Tiêu Lâu đau đầu nói: "Giá cả ở thế giới thẻ bài này đắt đỏ thật, 2,000 kim tệ chỉ mua được có chút đồ thế này, cảm giác chẳng khác gì 20 tệ ở thế giới thật, chúng ta giờ chỉ còn 15 đồng kim tệ, sau này phải ăn tiêu tiết kiệm chút."
Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu đang tính toán rất nghiêm túc, nói hùa theo: "Ừ đúng, sau này ăn tiêu tiết kiệm." Sau đó hắn lại nhìn cây xúc xích vẫn chưa bóc và trứng kho trước mặt, nghĩ một lúc lại đặt một cây xúc xích và trứng vào trong bát Tiêu Lâu: "Anh cũng ăn nhiều chút."

Tiêu Lâu dở khóc dở cười.

Anh biết nấu cơm, bình thường hoặc là ăn cơm suất ở trường, hai là tự về nhà nấu. Ở thế giới thật anh chưa bao giờ phải ăn thứ mì tôm dầu mỡ thế này. Nhưng hiện tại đối với hai người bọn họ, mì tôm lại trở thành đồ xa xỉ – ăn thêm mấy hộp nữa là hết tiền mua, thảm ơi là thảm.

Tiêu Lâu trầm mặc một lát, cảm khái: "Sau này vào phòng bài Nhép thì kiếm nhiều chút."

Ngu Hàn Giang: "... Ừa."

Hai tên quỷ nghèo liếc nhìn nhau, im lặng cúi đầu húp mì.

***

14:00 chiều, hai người đứng dậy trở lại tòa nhà dạy học.
Đám học sinh cũng lần lượt quay về trường, cấp ba Phong Lâm cũng trở lại trật tự vốn có.

Theo tiếng chuông vào học, giáo viên đi qua những hành lang nối giữa các tòa để vào lớp, chỉ có lớp 3 khối 12 là chìm trong không khí căng thẳng, chỗ ngồi của Du Huy và Dịch Như đều bỏ trống, cả hai đều xin phép nghỉ. Lớp trưởng Tạ Tinh Hà thì vẫn tới học.

Thời khóa biểu buổi chiều gồm có Ngữ văn, Sinh, Toán. Có điều giáo viên môn Ngữ văn cũng chính là chủ nhiệm hoàn toàn không có tâm trạng giảng bài, ông ta đứng trên bục, mệt mỏi day huyệt Thái Dương, nói: "Tiết này tự học."

Đám học sinh bên dưới ban đầu còn trật tự đọc sách, dần dần lại nhận ra thầy chủ nhiệm vẫn cứ luôn ngẩn người, không thèm quản bọn họ, mấy cô bé ngồi phía sau bắt đầu lén truyền giấy.

Cũng không biết bọn họ viết gì trên giấy mà vẻ mặt ai cũng hoảng sợ, lúc ném lên phía trước bị chệch quỹ đạo bay, thế nào lại rơi xuống đất, làm thầy chủ nhiệm trên bục giảng chú ý.
Thầy chủ nhiệm cau mày nhặt mảnh giấy lên, nhìn thoáng qua, bỗng nhiên mặt đổi sắc: "Đừng có tin mấy lời đồn vô căn cứ! Gì mà oan hồn đòi mạng, bóng quỷ bay quanh, còn ai nói vớ vẩn nữa tôi cho ra sân chạy mười vòng!"

Mấy cô bé bị dọa cho trắng bệch cả mặt, lập tức cúi đầu cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Thầy chủ nhiệm đi ra khỏi phòng học, vò tờ giấy thành một cục ném vào thùng rác ngoài hành lang.

Ngu Hàn Giang nhanh chóng xoay người tới tìm cục giấy, sau đó đi đến góc rẽ mở ra xem cùng Tiêu Lâu – trên giấy có vài dòng viết ngoáy.

"Mấy bồ nói xem, liệu có phải Ứng Tiểu Nhã bị nguyền rủa nên mới nhảy lầu không?"

"Có khi thế ấy, trước đây trường chúng ta vốn là nơi tử hình phạm nhân mà, có rất nhiều người chết ở đây. Nghe bảo có đứa nào nửa đêm đi qua trường còn nghe thấy tiếng khóc nữa!"
"Tuần trước thi thử xong tui về nhà muộn, thấy có bóng ma bay lơ lửng chỗ rừng phong đó, sợ hết hồn!"

"Có khi nào là hồn ma báo thù không?"

"Nghe bảo nếu tổ chức sinh nhật 18 tuổi ở trường là bị nguyền rủa đó. Cái năm mà trường mình mới xây chẳng phải có một cô gái cũng để lại thư tuyệt mệnh rồi nhảy lầu vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi hay sao? Hôm nay Tiểu Nhã 18 tuổi này, trùng hợp quá rồi..."

"Hình như mấy năm trước còn có người mất tích đó!"

"Có khi nào là quỷ chết oan quay về nguyền rủa trường mình?"

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.

Rốt cuộc từ khóa 'nguyền rủa' này cũng xuất hiện rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương