The Authors Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
-
Chương 4: : Tôi Chuyển Sinh Vào Tiểu Thuyết Của Mình [3]
"Haaah......"
Thở ra một hơi dài, tôi sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt.
"Mình đã mong đợi một điều gì đó bất bình thường, nhưng thứ này......"
'Choáng ngợp' sẽ là từ hoàn hảo để mô tả cảm giác mà tôi đang cảm thấy vào lúc này.
Một cái cây cao lớn sừng sững đứng trước mặt tôi. Bộ rễ lớn của nó đâm sâu vào lớp đá cứng, như thể làđất sét, và nhìn những chiếc lá xanh tươi tốt của nó khiến người ta tự hỏi liệu có thực sự là không có ánh sáng mặt trời ở đây hay không.
Ngay trên ngọn cây là một quả màu đỏ nhạt trông mọng nước vô cùng. Nó giống một quả đào, nhưng khác với một quả đào thông thường, nó có một màu vàng rực xung quanh nó nên rõ ràng rằng nó không chỉ là quả đào thông thường mà bạn có thể mua từ siêu thị.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn thẳng vào trái cây chứa [Hạt giống giới hạn] với khao khát cháy bỏng.
‘Nó đây rồi... một khi mình chạm tay vào trái cây, tương lai của mình sẽ thay đổi hoàn toàn.'
Tôi nghĩ và mắt tôi không rời mắt khỏi trái cây màu đỏ nhạt nằm trên ngọn cây.
Tôi sẽ không còn là một tác giả vô dụng nào đó quanh quẩn trong nhà, chửi lộn với độc giả của chính mình.
Không.
Thay vì viết truyện cho người khác, tôi sẽ viết truyện của riêng mình, và...
Liếc nhìn trái cây phía trên mình, tôi đưa tay lên và từ từ nắm chặt nó.
"Tất cả đều bắt đầu từ thứ này"
...
Tìm được trái này cũng không khó lắm.
Ngay từ đầu, thực ra thì nhân vật chính tình cờ tìm ra nó khi cậu ta khám phá dãy núi Clayton trong học kỳ đầu. Hơn nữa, nếu tôi không nhớ nhầm, tôi không nghĩ rằng nhân vật chính còn thậm chí còn chạm tay vào trái đào này, vì lúc mà cậu ta đến, thứ duy nhất cậu ta tìm thấy là [Hạt giống giới hạn].
Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi nói điều này, nhưng .....
Khi tôi viết phần này trong tiểu thuyết, tôi hoàn toàn quên bén đi việc viết thêm thử thách để đạt được hạt giống.
Thì mọi người biết biết đấy... kiểu như thử thách hay chướng ngại vật gì gì đó mà nhân vật chính cần phải vượt qua để tăng cường sức mạnh của chính mình, đoại loại vậy á.
Nếu đây mà như bao cuốn tiểu thuyết điển trên mạng thì lẽ ra phải có một vệ thần hoặc người bảo hộ trái cây, hoặc ít nhất là một cơ chế phòng thủ nào đó khiến nhân vật chính khó có thể lấy được thứ trái cây này, nhưng ... tôi lười lắm. Dù gì thì thứ này chỉ được coi là một nâng cấp nhỏ cho nhân vật chính thôi.
Mục đích chính duy nhất là để tăng tốc quá trình huấn luyện của nhân vật chính bằng cách loại bỏ giới hạn của cậu ta, nên tôi chẳng buồn viết thêm thử thách gì cả. Tôi lười biếng như vậy là để tôi có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết nhanh hơn, vì lúc đó tôi đã chán cuốn tiểu thuyết này rồi.
Nhưng bây giờ khi đang cầm thành quả trên tay, tôi mới nhận ra mình đã quá tự mãn và ngu ngốc đến nhường nào.
Ý tôi là, đây là một món đồ gian lận cực kỳ OP!
Bảo sao độc giả bắt đầu ném gạch tôi...
Tôi đã quăng quá nhiều vật phẩm bá đạo cho nhân vật chính. Hơn nữa, [Hạt giống giới hạn] về cơ bản là một tấm vé để trở thành ngôi sao, vì nó cắt đứt giới hạn sức mạnh của người ăn nó.
Trên thực tế... cũng không hẳn là đúng.
Mặc dù [Hạt giống giới hạn] có thể được coi là một vật phẩm gian lận, nhưng nó không quá OP cho lắm.
Mặc dù nó sẽ xóa bỏ giới hạn của người dùng, nhưng điều đó không có nghĩa là nó nâng cấp tài năng của người đó.
Trên thực tế, tài năng của người đó vẫn không thay đổi gì, và ngoài việc họ sẽ không có giới hạn sức mạnh nữa, và tốc độ huấn luyện của họ tăng nhanh, nhưng [Hạt giống giới hạn] không giúp ích gì cho việc phát triển tài năng thực sự cả.
Ví dụ, nếu một người không có tài năng trong chiến đấu đột nhiên nhận được hạt giống giới hạn, họ sẽ không đột nhiên trở thành một chiến thần đấu trường gì đâu. Không, nếu một món đồ như vậy thực sự tồn tại, tôi viết tới đâu rồi dẹp mẹ tiểu thuyết đi chứ viết gì thêm chi cho rãnh nợ.
Ý tôi là, ai lại muốn đọc một cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính cứ thế mà ở trên đỉnh quyền lực mà chẳng cần cố gắng gì? (Darkie: ahem.. One Punch Man? Mà này là truyện tranh hơn là tiểu thuyết)
May mắn thay, tôi không đến mức ngu ngốc để tạo ra một món đồ như vậy.
Với [Hạt giống giới hạn] ta chỉ có thể loại bỏ giới hạn cấp bậc của mình, nhưng ngoài tốc độ luyện tập nhanh hơn, [Hạt giống giới hạn] chẳng còn công dụng gì khác. Hơn nữa, ngay cả khi một người không có tài năng lấy [Hạt giống giới hạn] thì cùng lắm thì họ cũng có thể rèn luyện chỉ số của mình để trở nên mạnh hơn bình thường, nhưng nếu họ phải đối đầu với một người mạnh như họ thì họ sẽ ngay lập tức bị đánh bại.
Tuy nhiên, hãy tưởng tượng nếu hạt giống rơi vào tay một cá nhân nào đó rất tài năng mà không phải là nhân vật chính xem... Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi rùng mình.
Đẩy mạnh cảm giác tội lỗi xuống, tôi cẩn thận quan sát thành quả của mình.
Nuốt nước bọt đọng lại trong cổ họng, tôi nhẹ nhàng mở miệng và cắn một miếng nhỏ vào quả đó.
Ngay lập tức, một hương vị ngọt ngào bao trùm lấy vị giác của tôi, khiến lưỡi tôi như nhảy múa vì sung sướng. Nước trái cây trào ra trong miệng tôi, và vị mọng nước ngọt ngào như khiến tôi quên đi mọi thứ xung quanh trong giây lát.
Ngay sau khi nuốt miếng đầu tiên, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi. Đôi mắt của tôi trở nên sắc sảo hơn, đầu của tôi trở nên rõ ràng hơn và cơ bắp của tôi trở nên bùng nổ hơn.
Tôi có thể cảm thấy mình đang dần trở nên mạnh mẽ hơn
Nhìn lướt qua trạng thái của mình, tôi nhận thấy số liệu thống kê của mình thay đổi theo từng giây trôi qua, một cảm giác hưng phấn tràn qua tôi, khiến tôi thèm thuồng ăn trái cây trước mặt.
Càng ăn nhiều, tôi càng cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể trở nên cứng cáp hơn.
=== Bảng Trạng thái ===
Tên: Ren Dover
Cấp bậc: G +
Sức mạnh: G +
Nhanh nhẹn: G +
Thể lực: G +
Trí thông minh: G +
Trữ lượng mana: G +
May mắn: E
Sức hút: G-
-> Nghề nghiệp: [Kiếm sư lv.1]
==========
"Haa......"
Dùng áo sơ mi của mình để lau sạch nước trái cây còn đọng lại quanh miệng, tôi nhìn kỹ vào bảng trạng thái của mình.
Khi tôi nhìn vào bảng trạng thái của mình, tôi nhìn chằm chằm vào chỉ số sức hút của mình ...
Tại sao sức hút của tôi không tăng lên?
Tôi biết rằng mình không quá đẹp trai nhưng thôi nào, tất cả các chỉ số ngoại trừ May mắn vốn đã khá cao đều tăng lên ít nhất là một hoặc hai bậc. Tại sao sức hút của tôi thì lại không?
Là do tôi là trai tân à?
Thôi kệ xừ vậy!
Vỗ nhẹ vào má để xóa tan những suy nghĩ đen tối của mình, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.
Một hạt nhỏ màu nâu nằm giữa hai bàn tay tôi.
"Đây có phải là [Hạt giống giới hạn] không nhỉ?"
Giờ thì tôi đã chú ý đến nó, và tôi thực sự không thể xác định sự khác biệt giữa hạt giống này và bất kỳ loại hạt nào bình thường khác mua ở siêu thị.
Nó không quá lớn cũng không quá nhỏ, chỉ bằng kích thước của một đồng xu và nếu tôi mà không biết nó là hạt giống của trái cây kia, thì tôi sẽ không tài nào biết được đây là [Hạt giống giới hạn].
Ý tôi là, nó trông rất bình thường nên tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ai đó sẽ cười nhạo tôi khi tôi nói với họ rằng đây là một vật phẩm gian lận.
Nhưng tất nhiên, vì tôi là tác giả, tôi biết rằng hạt giống có vẻ ngoài bình thường này thực chất là chìa khóa dẫn đến tương lai tươi sáng của tôi.
Tôi đã đề cập đến điều này trước đây, nhưng nhân vật chính chưa bao giờ thực sự ăn trái cây kia. Tại sao? Bởi vì ngay ngay từ đầu cậu ta là gì có cơ hội mà ăn nó...
Trong cốt truyện ban đầu, nhân vật chính và các bạn cùng lớp của cậu ta sẽ tham gia một cuộc buổi ngoại khoá ở dãy núi Clayton.
Trong chuyến du ngoạn, người đầu tiên tìm thấy nơi này không phải là nhân vật chính, mà là đối thủ của nhân vật chính. Khi tìm thấy cây có chứa trái cây, cậu ta ngay lập tức ăn trái cây và vứt bỏ hạt giống này đi, sau đó được nhân vật chính tìm thấy, và may mắn đã phát hiện ra tác dụng của nó và ăn nó.
Rồi rồi rồi, tôi biết, tôi biết. Tôi đang tự suy ngẫm đây. Càng dành nhiều thời gian trên thế giới này, tôi càng nhận ra rằng cốt truyện của tôi dở tệ...
Bây giờ thì nghĩ lại, vì tôi đã ăn trái cây nên tôi đã ngăn không cho đối thủ của main tăng cấp lên.
... điều này không tốt chút nào.
Đối thủ của nhân vật chính rất quan trọng đối với cốt truyện. Cậu ta cũng là một trong những lý do tại sao nhân vật chính trở nên mạnh mẽ như vậy. Tôi gián tiếp tác động quá trình phát triển của cậu ta, và cũng gián tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân vật chính.
Mhmm ... Thôi để lần sau bù lại vậy.
Vì tôi đã lỡ rồi, nên tôi thực sự không thể quay ngược thời gian và hoàn tác những gì mình đã làm. Thay vì lo lắng về nó, tôi sẽ làm điều mà tôi giỏi nhất, đó là... để lại vấn đề này giải quyết sau.
Coi như tôi nợ họ một lần vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn thận xem xét hạt giống trong tay và từ từ đặt hạt giống vào đầu lưỡi của mình.
-Ực!
Nuốt hạt giống, tôi ngồi xuống đất và đợi [Hạt giống giới hạn] phát huy tác dụng. Sau đó .....
1 phút trôi qua
2 phút trôi qua
5 phút trôi qua
10 phút trôi qua, và vẫn không có gì xảy ra.
Ngay khi tôi định nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, một nguồn năng lượng khủng bố tràn trề ập xuống cơ thể tôi.
Cảm giác như thể một con đập vỡ ra, khiến các mạch máu và cơ thể tôi phải gồng lên chịu tiếng nước chảy ra từ con đập.
'Kinh hoàng' sẽ là từ tốt nhất để mô tả cảm giác của tôi lúc này, vì tôi cảm thấy một cơn đau không thể diễn tả được bao trùm khắp cơ thể mình. Cơn đau dữ dội đến nỗi tôi không thốt được nên lời nào. Cảm giác như thể tất cả xương và tĩnh mạch của tôi đều như tan vỡ ngay lập tức.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi bất tỉnh là cái cây bên trong hang động dần dần khô héo đi.
"Haa ... mình thực sự quá liều lĩnh"
...
Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu thời gian, nhưng điều đó không thực sự quan trọng vào lúc này.
Cơ thể đau nhức khắp người khiến tôi khó đứng vững. Thu người lại, tôi từ từ thò tay vào túi trước, rồi lấy ra một viên thuốc hình chữ nhật nhỏ.
Chạm vào màn hình, một hình ảnh 3D của chính tôi hiện ra.
Tôi vẫn chưa quen với mấy cái đồ công nghệ ba chiều này nọ, do đó, mỗi khi dữ liệu ba chiều xuất hiện trước mặt tôi, lần nào tôi cũng giật mình.
Vuốt sang phải, tôi mở khóa máy tính bảng và kiểm tra ngày tháng.
========================
Thời gian: 06:47 Ngày: 07/09/2055
Thư (5) Cuộc gọi (0) Tin nhắn (0) Trình duyệt
========================
Đóng máy tính bảng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ mới ba giờ trôi qua kể từ khi tôi bất tỉnh. May mắn thay cho tôi là tôi đã không ngất đi trong nhiều ngày.
Nếu không may mà tôi không kịp thức dậy trước khi học viện khai giảng, tôi sẽ gặp rắc rối to.
Thông thường thì tôi sẽ không quan tâm đến việc trốn học vì tôi không muốn lặp lại những gì tôi đã trải qua hồi trung học, nhưng vì tôi đã viết ra học viện Lock, tôi biết các giảng viên nghiêm khắc như thế nào. Đặc biệt là với những đứa không được xếp hạng cao, như tôi. Họ chỉ đơn thuần đối xử với chúng tôi như những tên dễ dàng thay thế được, kiểu như những người ở đầu tiên chết ở chiến tuyến ấy. Do đó, nếu không may gây ấn tượng xấu với một số giáo sư nào đó thì tốt nhất là bạn nên đóng gói và cút khỏi đó thôi, vì bạn có thể sẽ không bao giờ có thể tốt nghiệp đâu.
Đây là điều cuối cùng tôi muốn, vì có rất nhiều thứ tôi cần phải hoàn thành trong Lock trước khi tôi có thể ra ngoài lãnh thổ nhân loại một cách an toàn.
Đầu tiên, tôi cần tham gia vào một vài sự kiện sẽ xảy ra bên trong Lock.
Nhưng nếu tôi tham gia thì có ảnh hưởng đến cốt truyện không? Tất nhiên là có, nhưng vì tôi không biết liệu việc tái sinh của mình có ảnh hưởng gì đến tình tiết của câu chuyện hay không, nên tôi sẽ cần phải tự mình kiểm tra lại và xem liệu cốt truyện có giống như những gì tôi đã viết hay không.
Cho đến nay mọi thứ dường như vẫn giống tôi viết, nhưng nếu lỡ sự tái sinh của tôi tạo hiệu ứng cánh bướm đến cốt truyện thì nó có thể tạo ra hậu quả thảm khốc. Vì vậy, ... cân nhắc kỹ điều này, tôi quyết định tham gia và sẽ cố đẩy cốt truyện trở về đúng nguyên trạng mà tôi đã viết.
Thứ hai, vì Lock là học viện quan trọng nhất trong việc phát triển các anh hùng của toàn nhân loại, nên tôi sẽ mất rất nhiều điều bổ ích nếu bị đuổi học. Ý tôi là, nếu tôi muốn trở nên đủ mạnh để sống sót sau đại tận thế thứ ba, tôi chắc chắn không nên bỏ lỡ cơ hội có sẵn này. Với cơ sở vật chất hiện đại, tôi sẽ không mất nhiều thời gian để trở nên đủ mạnh mẽ để tự mình sống thoải mái.
Nhưng trước khi làm điều đó, trước tiên tôi phải tìm được kiếm thuật này để không bị đuổi trong năm đầu tiên do không có năng khiếu.
Cũng giống như bất kỳ học viện thông thường khác, nếu bạn không qua môn thì bạn sẽ bị giữ lại một năm. Vì vậy, nếu tôi không tìm được [Kiếm Kỹ Keiki], ngay cả khi giới hạn của tôi đã bị dỡ bỏ nhờ [Hạt giống giới hạn], tôi cũng khó có thể vượt qua năm đầu tiên. Đâu phải khi không mà tự nhiên mạnh được. Nếu không có nỗ lực và dành nhiều thời gian, tôi không thể bắt kịp nhân vật chính và những người bạn đồng hành của cậu ta.
Kiểm tra trạng thái của mình, tôi nhận thấy rằng sau khi tiêu thụ [Hạt giống giới hạn], các chỉ số của tôi đều không tăng lên. Chà, cũng chẳng ngạc nhiên, vì [Hạt giống giới hạn] là một vật phẩm chủ yếu tập trung vào việc phá vỡ giới hạn cấp bậc của người dùng, chỉ có thứ trái cây mới tập trung vào việc tăng chỉ số.
Nhưng giờ tôi không còn bị ràng buộc bởi luật lệ của thế giới này nữa, tôi có thể tự do tập luyện bao nhiêu tùy thích mà không lo bị nghẽn lại.
...
Tôi thực sự mất nhiều thời gian để ra khỏi hang hơn dự kiến. Đúng 2 giờ sau khi tỉnh dậy, tôi đã ra khỏi hang một cách an toàn. Không phải vì tôi không thể tìm thấy lối ra, mà phần đó cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng thực tế là cơ thể tôi không chịu nghe lời tôi. Bằng cách nào đó, tôi có thể cử động cánh tay của mình nhưng cảm giác như nó cực kỳ cứng.
Trong một giờ đồng hồ, tôi phải từ từ căng cơ, bắt đầu từ ngón tay xuống ngón chân. Tất cả các cơ của tôi không chịu nghe lời tôi. Cảm giác như thể cơ thể mà tôi vừa quen này lại trở nên xa lạ, gần giống như khi tôi vừa tái sinh trong cơ thể này.
"Haa ... cuối cùng cũng có chút không khí trong lành"
Hít thở sâu bên ngoài, tôi cảm thấy cơ thể từ từ thư giãn, giúp tôi lấy lại một phần năng lượng.
Không khí bên ngoài hoàn toàn khác biệt so với không khí bên trong hang động vô cùng ngột ngạt.
Nhìn chằm chằm về phía đông với tầm nhìn được cường hoá, tôi có thể thoáng thấy siêu đô thị khổng lồ ở phía chân trời. Những tòa nhà cao chọc trời và những chuyến tàu điện chạy không ngừng nghỉ khiến thành phố trông vô cùng sống động và nhộn nhịp.
"Xinh đẹp thật..."
Là câu duy nhất tôi có thể thốt lên khi nhìn chằm chằm vào thành phố Ashton.
Thật sự thú vị khi bất chấp hoàn cảnh hiểm nghèo của nhân loại, họ vẫn đoàn kết và xây dựng một thành phố xinh đẹp như vậy. Và bây giờ thành phố xinh đẹp mà tôi đang ngắm nhìn này sẽ là ngôi nhà mới của tôi.
"Được rồi!"
Với sức sống mới, tôi ngay lập tức đi xuống núi.
Đã đến lúc tôi thu thập [Kiếm Kỹ Keiki] rồi.
Thở ra một hơi dài, tôi sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt.
"Mình đã mong đợi một điều gì đó bất bình thường, nhưng thứ này......"
'Choáng ngợp' sẽ là từ hoàn hảo để mô tả cảm giác mà tôi đang cảm thấy vào lúc này.
Một cái cây cao lớn sừng sững đứng trước mặt tôi. Bộ rễ lớn của nó đâm sâu vào lớp đá cứng, như thể làđất sét, và nhìn những chiếc lá xanh tươi tốt của nó khiến người ta tự hỏi liệu có thực sự là không có ánh sáng mặt trời ở đây hay không.
Ngay trên ngọn cây là một quả màu đỏ nhạt trông mọng nước vô cùng. Nó giống một quả đào, nhưng khác với một quả đào thông thường, nó có một màu vàng rực xung quanh nó nên rõ ràng rằng nó không chỉ là quả đào thông thường mà bạn có thể mua từ siêu thị.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn thẳng vào trái cây chứa [Hạt giống giới hạn] với khao khát cháy bỏng.
‘Nó đây rồi... một khi mình chạm tay vào trái cây, tương lai của mình sẽ thay đổi hoàn toàn.'
Tôi nghĩ và mắt tôi không rời mắt khỏi trái cây màu đỏ nhạt nằm trên ngọn cây.
Tôi sẽ không còn là một tác giả vô dụng nào đó quanh quẩn trong nhà, chửi lộn với độc giả của chính mình.
Không.
Thay vì viết truyện cho người khác, tôi sẽ viết truyện của riêng mình, và...
Liếc nhìn trái cây phía trên mình, tôi đưa tay lên và từ từ nắm chặt nó.
"Tất cả đều bắt đầu từ thứ này"
...
Tìm được trái này cũng không khó lắm.
Ngay từ đầu, thực ra thì nhân vật chính tình cờ tìm ra nó khi cậu ta khám phá dãy núi Clayton trong học kỳ đầu. Hơn nữa, nếu tôi không nhớ nhầm, tôi không nghĩ rằng nhân vật chính còn thậm chí còn chạm tay vào trái đào này, vì lúc mà cậu ta đến, thứ duy nhất cậu ta tìm thấy là [Hạt giống giới hạn].
Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi nói điều này, nhưng .....
Khi tôi viết phần này trong tiểu thuyết, tôi hoàn toàn quên bén đi việc viết thêm thử thách để đạt được hạt giống.
Thì mọi người biết biết đấy... kiểu như thử thách hay chướng ngại vật gì gì đó mà nhân vật chính cần phải vượt qua để tăng cường sức mạnh của chính mình, đoại loại vậy á.
Nếu đây mà như bao cuốn tiểu thuyết điển trên mạng thì lẽ ra phải có một vệ thần hoặc người bảo hộ trái cây, hoặc ít nhất là một cơ chế phòng thủ nào đó khiến nhân vật chính khó có thể lấy được thứ trái cây này, nhưng ... tôi lười lắm. Dù gì thì thứ này chỉ được coi là một nâng cấp nhỏ cho nhân vật chính thôi.
Mục đích chính duy nhất là để tăng tốc quá trình huấn luyện của nhân vật chính bằng cách loại bỏ giới hạn của cậu ta, nên tôi chẳng buồn viết thêm thử thách gì cả. Tôi lười biếng như vậy là để tôi có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết nhanh hơn, vì lúc đó tôi đã chán cuốn tiểu thuyết này rồi.
Nhưng bây giờ khi đang cầm thành quả trên tay, tôi mới nhận ra mình đã quá tự mãn và ngu ngốc đến nhường nào.
Ý tôi là, đây là một món đồ gian lận cực kỳ OP!
Bảo sao độc giả bắt đầu ném gạch tôi...
Tôi đã quăng quá nhiều vật phẩm bá đạo cho nhân vật chính. Hơn nữa, [Hạt giống giới hạn] về cơ bản là một tấm vé để trở thành ngôi sao, vì nó cắt đứt giới hạn sức mạnh của người ăn nó.
Trên thực tế... cũng không hẳn là đúng.
Mặc dù [Hạt giống giới hạn] có thể được coi là một vật phẩm gian lận, nhưng nó không quá OP cho lắm.
Mặc dù nó sẽ xóa bỏ giới hạn của người dùng, nhưng điều đó không có nghĩa là nó nâng cấp tài năng của người đó.
Trên thực tế, tài năng của người đó vẫn không thay đổi gì, và ngoài việc họ sẽ không có giới hạn sức mạnh nữa, và tốc độ huấn luyện của họ tăng nhanh, nhưng [Hạt giống giới hạn] không giúp ích gì cho việc phát triển tài năng thực sự cả.
Ví dụ, nếu một người không có tài năng trong chiến đấu đột nhiên nhận được hạt giống giới hạn, họ sẽ không đột nhiên trở thành một chiến thần đấu trường gì đâu. Không, nếu một món đồ như vậy thực sự tồn tại, tôi viết tới đâu rồi dẹp mẹ tiểu thuyết đi chứ viết gì thêm chi cho rãnh nợ.
Ý tôi là, ai lại muốn đọc một cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính cứ thế mà ở trên đỉnh quyền lực mà chẳng cần cố gắng gì? (Darkie: ahem.. One Punch Man? Mà này là truyện tranh hơn là tiểu thuyết)
May mắn thay, tôi không đến mức ngu ngốc để tạo ra một món đồ như vậy.
Với [Hạt giống giới hạn] ta chỉ có thể loại bỏ giới hạn cấp bậc của mình, nhưng ngoài tốc độ luyện tập nhanh hơn, [Hạt giống giới hạn] chẳng còn công dụng gì khác. Hơn nữa, ngay cả khi một người không có tài năng lấy [Hạt giống giới hạn] thì cùng lắm thì họ cũng có thể rèn luyện chỉ số của mình để trở nên mạnh hơn bình thường, nhưng nếu họ phải đối đầu với một người mạnh như họ thì họ sẽ ngay lập tức bị đánh bại.
Tuy nhiên, hãy tưởng tượng nếu hạt giống rơi vào tay một cá nhân nào đó rất tài năng mà không phải là nhân vật chính xem... Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi rùng mình.
Đẩy mạnh cảm giác tội lỗi xuống, tôi cẩn thận quan sát thành quả của mình.
Nuốt nước bọt đọng lại trong cổ họng, tôi nhẹ nhàng mở miệng và cắn một miếng nhỏ vào quả đó.
Ngay lập tức, một hương vị ngọt ngào bao trùm lấy vị giác của tôi, khiến lưỡi tôi như nhảy múa vì sung sướng. Nước trái cây trào ra trong miệng tôi, và vị mọng nước ngọt ngào như khiến tôi quên đi mọi thứ xung quanh trong giây lát.
Ngay sau khi nuốt miếng đầu tiên, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi. Đôi mắt của tôi trở nên sắc sảo hơn, đầu của tôi trở nên rõ ràng hơn và cơ bắp của tôi trở nên bùng nổ hơn.
Tôi có thể cảm thấy mình đang dần trở nên mạnh mẽ hơn
Nhìn lướt qua trạng thái của mình, tôi nhận thấy số liệu thống kê của mình thay đổi theo từng giây trôi qua, một cảm giác hưng phấn tràn qua tôi, khiến tôi thèm thuồng ăn trái cây trước mặt.
Càng ăn nhiều, tôi càng cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể trở nên cứng cáp hơn.
=== Bảng Trạng thái ===
Tên: Ren Dover
Cấp bậc: G +
Sức mạnh: G +
Nhanh nhẹn: G +
Thể lực: G +
Trí thông minh: G +
Trữ lượng mana: G +
May mắn: E
Sức hút: G-
-> Nghề nghiệp: [Kiếm sư lv.1]
==========
"Haa......"
Dùng áo sơ mi của mình để lau sạch nước trái cây còn đọng lại quanh miệng, tôi nhìn kỹ vào bảng trạng thái của mình.
Khi tôi nhìn vào bảng trạng thái của mình, tôi nhìn chằm chằm vào chỉ số sức hút của mình ...
Tại sao sức hút của tôi không tăng lên?
Tôi biết rằng mình không quá đẹp trai nhưng thôi nào, tất cả các chỉ số ngoại trừ May mắn vốn đã khá cao đều tăng lên ít nhất là một hoặc hai bậc. Tại sao sức hút của tôi thì lại không?
Là do tôi là trai tân à?
Thôi kệ xừ vậy!
Vỗ nhẹ vào má để xóa tan những suy nghĩ đen tối của mình, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.
Một hạt nhỏ màu nâu nằm giữa hai bàn tay tôi.
"Đây có phải là [Hạt giống giới hạn] không nhỉ?"
Giờ thì tôi đã chú ý đến nó, và tôi thực sự không thể xác định sự khác biệt giữa hạt giống này và bất kỳ loại hạt nào bình thường khác mua ở siêu thị.
Nó không quá lớn cũng không quá nhỏ, chỉ bằng kích thước của một đồng xu và nếu tôi mà không biết nó là hạt giống của trái cây kia, thì tôi sẽ không tài nào biết được đây là [Hạt giống giới hạn].
Ý tôi là, nó trông rất bình thường nên tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ai đó sẽ cười nhạo tôi khi tôi nói với họ rằng đây là một vật phẩm gian lận.
Nhưng tất nhiên, vì tôi là tác giả, tôi biết rằng hạt giống có vẻ ngoài bình thường này thực chất là chìa khóa dẫn đến tương lai tươi sáng của tôi.
Tôi đã đề cập đến điều này trước đây, nhưng nhân vật chính chưa bao giờ thực sự ăn trái cây kia. Tại sao? Bởi vì ngay ngay từ đầu cậu ta là gì có cơ hội mà ăn nó...
Trong cốt truyện ban đầu, nhân vật chính và các bạn cùng lớp của cậu ta sẽ tham gia một cuộc buổi ngoại khoá ở dãy núi Clayton.
Trong chuyến du ngoạn, người đầu tiên tìm thấy nơi này không phải là nhân vật chính, mà là đối thủ của nhân vật chính. Khi tìm thấy cây có chứa trái cây, cậu ta ngay lập tức ăn trái cây và vứt bỏ hạt giống này đi, sau đó được nhân vật chính tìm thấy, và may mắn đã phát hiện ra tác dụng của nó và ăn nó.
Rồi rồi rồi, tôi biết, tôi biết. Tôi đang tự suy ngẫm đây. Càng dành nhiều thời gian trên thế giới này, tôi càng nhận ra rằng cốt truyện của tôi dở tệ...
Bây giờ thì nghĩ lại, vì tôi đã ăn trái cây nên tôi đã ngăn không cho đối thủ của main tăng cấp lên.
... điều này không tốt chút nào.
Đối thủ của nhân vật chính rất quan trọng đối với cốt truyện. Cậu ta cũng là một trong những lý do tại sao nhân vật chính trở nên mạnh mẽ như vậy. Tôi gián tiếp tác động quá trình phát triển của cậu ta, và cũng gián tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân vật chính.
Mhmm ... Thôi để lần sau bù lại vậy.
Vì tôi đã lỡ rồi, nên tôi thực sự không thể quay ngược thời gian và hoàn tác những gì mình đã làm. Thay vì lo lắng về nó, tôi sẽ làm điều mà tôi giỏi nhất, đó là... để lại vấn đề này giải quyết sau.
Coi như tôi nợ họ một lần vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn thận xem xét hạt giống trong tay và từ từ đặt hạt giống vào đầu lưỡi của mình.
-Ực!
Nuốt hạt giống, tôi ngồi xuống đất và đợi [Hạt giống giới hạn] phát huy tác dụng. Sau đó .....
1 phút trôi qua
2 phút trôi qua
5 phút trôi qua
10 phút trôi qua, và vẫn không có gì xảy ra.
Ngay khi tôi định nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, một nguồn năng lượng khủng bố tràn trề ập xuống cơ thể tôi.
Cảm giác như thể một con đập vỡ ra, khiến các mạch máu và cơ thể tôi phải gồng lên chịu tiếng nước chảy ra từ con đập.
'Kinh hoàng' sẽ là từ tốt nhất để mô tả cảm giác của tôi lúc này, vì tôi cảm thấy một cơn đau không thể diễn tả được bao trùm khắp cơ thể mình. Cơn đau dữ dội đến nỗi tôi không thốt được nên lời nào. Cảm giác như thể tất cả xương và tĩnh mạch của tôi đều như tan vỡ ngay lập tức.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi bất tỉnh là cái cây bên trong hang động dần dần khô héo đi.
"Haa ... mình thực sự quá liều lĩnh"
...
Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu thời gian, nhưng điều đó không thực sự quan trọng vào lúc này.
Cơ thể đau nhức khắp người khiến tôi khó đứng vững. Thu người lại, tôi từ từ thò tay vào túi trước, rồi lấy ra một viên thuốc hình chữ nhật nhỏ.
Chạm vào màn hình, một hình ảnh 3D của chính tôi hiện ra.
Tôi vẫn chưa quen với mấy cái đồ công nghệ ba chiều này nọ, do đó, mỗi khi dữ liệu ba chiều xuất hiện trước mặt tôi, lần nào tôi cũng giật mình.
Vuốt sang phải, tôi mở khóa máy tính bảng và kiểm tra ngày tháng.
========================
Thời gian: 06:47 Ngày: 07/09/2055
Thư (5) Cuộc gọi (0) Tin nhắn (0) Trình duyệt
========================
Đóng máy tính bảng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ mới ba giờ trôi qua kể từ khi tôi bất tỉnh. May mắn thay cho tôi là tôi đã không ngất đi trong nhiều ngày.
Nếu không may mà tôi không kịp thức dậy trước khi học viện khai giảng, tôi sẽ gặp rắc rối to.
Thông thường thì tôi sẽ không quan tâm đến việc trốn học vì tôi không muốn lặp lại những gì tôi đã trải qua hồi trung học, nhưng vì tôi đã viết ra học viện Lock, tôi biết các giảng viên nghiêm khắc như thế nào. Đặc biệt là với những đứa không được xếp hạng cao, như tôi. Họ chỉ đơn thuần đối xử với chúng tôi như những tên dễ dàng thay thế được, kiểu như những người ở đầu tiên chết ở chiến tuyến ấy. Do đó, nếu không may gây ấn tượng xấu với một số giáo sư nào đó thì tốt nhất là bạn nên đóng gói và cút khỏi đó thôi, vì bạn có thể sẽ không bao giờ có thể tốt nghiệp đâu.
Đây là điều cuối cùng tôi muốn, vì có rất nhiều thứ tôi cần phải hoàn thành trong Lock trước khi tôi có thể ra ngoài lãnh thổ nhân loại một cách an toàn.
Đầu tiên, tôi cần tham gia vào một vài sự kiện sẽ xảy ra bên trong Lock.
Nhưng nếu tôi tham gia thì có ảnh hưởng đến cốt truyện không? Tất nhiên là có, nhưng vì tôi không biết liệu việc tái sinh của mình có ảnh hưởng gì đến tình tiết của câu chuyện hay không, nên tôi sẽ cần phải tự mình kiểm tra lại và xem liệu cốt truyện có giống như những gì tôi đã viết hay không.
Cho đến nay mọi thứ dường như vẫn giống tôi viết, nhưng nếu lỡ sự tái sinh của tôi tạo hiệu ứng cánh bướm đến cốt truyện thì nó có thể tạo ra hậu quả thảm khốc. Vì vậy, ... cân nhắc kỹ điều này, tôi quyết định tham gia và sẽ cố đẩy cốt truyện trở về đúng nguyên trạng mà tôi đã viết.
Thứ hai, vì Lock là học viện quan trọng nhất trong việc phát triển các anh hùng của toàn nhân loại, nên tôi sẽ mất rất nhiều điều bổ ích nếu bị đuổi học. Ý tôi là, nếu tôi muốn trở nên đủ mạnh để sống sót sau đại tận thế thứ ba, tôi chắc chắn không nên bỏ lỡ cơ hội có sẵn này. Với cơ sở vật chất hiện đại, tôi sẽ không mất nhiều thời gian để trở nên đủ mạnh mẽ để tự mình sống thoải mái.
Nhưng trước khi làm điều đó, trước tiên tôi phải tìm được kiếm thuật này để không bị đuổi trong năm đầu tiên do không có năng khiếu.
Cũng giống như bất kỳ học viện thông thường khác, nếu bạn không qua môn thì bạn sẽ bị giữ lại một năm. Vì vậy, nếu tôi không tìm được [Kiếm Kỹ Keiki], ngay cả khi giới hạn của tôi đã bị dỡ bỏ nhờ [Hạt giống giới hạn], tôi cũng khó có thể vượt qua năm đầu tiên. Đâu phải khi không mà tự nhiên mạnh được. Nếu không có nỗ lực và dành nhiều thời gian, tôi không thể bắt kịp nhân vật chính và những người bạn đồng hành của cậu ta.
Kiểm tra trạng thái của mình, tôi nhận thấy rằng sau khi tiêu thụ [Hạt giống giới hạn], các chỉ số của tôi đều không tăng lên. Chà, cũng chẳng ngạc nhiên, vì [Hạt giống giới hạn] là một vật phẩm chủ yếu tập trung vào việc phá vỡ giới hạn cấp bậc của người dùng, chỉ có thứ trái cây mới tập trung vào việc tăng chỉ số.
Nhưng giờ tôi không còn bị ràng buộc bởi luật lệ của thế giới này nữa, tôi có thể tự do tập luyện bao nhiêu tùy thích mà không lo bị nghẽn lại.
...
Tôi thực sự mất nhiều thời gian để ra khỏi hang hơn dự kiến. Đúng 2 giờ sau khi tỉnh dậy, tôi đã ra khỏi hang một cách an toàn. Không phải vì tôi không thể tìm thấy lối ra, mà phần đó cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng thực tế là cơ thể tôi không chịu nghe lời tôi. Bằng cách nào đó, tôi có thể cử động cánh tay của mình nhưng cảm giác như nó cực kỳ cứng.
Trong một giờ đồng hồ, tôi phải từ từ căng cơ, bắt đầu từ ngón tay xuống ngón chân. Tất cả các cơ của tôi không chịu nghe lời tôi. Cảm giác như thể cơ thể mà tôi vừa quen này lại trở nên xa lạ, gần giống như khi tôi vừa tái sinh trong cơ thể này.
"Haa ... cuối cùng cũng có chút không khí trong lành"
Hít thở sâu bên ngoài, tôi cảm thấy cơ thể từ từ thư giãn, giúp tôi lấy lại một phần năng lượng.
Không khí bên ngoài hoàn toàn khác biệt so với không khí bên trong hang động vô cùng ngột ngạt.
Nhìn chằm chằm về phía đông với tầm nhìn được cường hoá, tôi có thể thoáng thấy siêu đô thị khổng lồ ở phía chân trời. Những tòa nhà cao chọc trời và những chuyến tàu điện chạy không ngừng nghỉ khiến thành phố trông vô cùng sống động và nhộn nhịp.
"Xinh đẹp thật..."
Là câu duy nhất tôi có thể thốt lên khi nhìn chằm chằm vào thành phố Ashton.
Thật sự thú vị khi bất chấp hoàn cảnh hiểm nghèo của nhân loại, họ vẫn đoàn kết và xây dựng một thành phố xinh đẹp như vậy. Và bây giờ thành phố xinh đẹp mà tôi đang ngắm nhìn này sẽ là ngôi nhà mới của tôi.
"Được rồi!"
Với sức sống mới, tôi ngay lập tức đi xuống núi.
Đã đến lúc tôi thu thập [Kiếm Kỹ Keiki] rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook