Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 69
Ngày hôm đó, ánh sáng chiếu vào Tử Cấm Thành đều làm tất cả mọi người nheo mắt.
Một đêm khá dài cuối cùng cũng qua.
Tất cả cũng nên kết thúc rồi.
Tất cả mọi người thức một đêm, cả người đau vô cùng, một số đại nhân tuổi cao càng có chút không chịu nổi.
Tất cả mọi người đều nhớ nhà, cũng muốn về gặp vợ con.
Xung quanh truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Đúng lúc đó, Triệu Đức Toàn chợt chạy đến, sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt giống như là vừa gặp chuyện rất kinh động.
Triệu Đức Toàn đi ra không lâu, các thái y cũng đều đi ra.
Từng người sắc mặt trắng bệch, giống như là mất hồn vậy.
Trong lòng mọi người hơi hồi hộp một chút.
Không phải là thái y ở trong điện đang chữa trị cho thân thể hoàng thượng ư, sao lại đi ra hết rồi?
Trong lòng mọi người đều mơ hồ đoán được chuyện đó, nhưng lúc nghe thấy Triệu Đức Toàn nói "Hoàng Thượng băng hà rồi", bọn họ vẫn không nhịn được lung lay thân thể.
Cho dù thế nào, cũng là hoàng đế của triều Đại Chu.
Xung quanh im lặng.
Một loạt các đại thần quỳ xuống kín mít cả điện.
Đại sự của hoàng đế giao cho ngự tân thiên, bọn họ nên đưa tiên đế đến đoạn đường cuối cùng.
Toàn bộ Tử Cấm Thành, giờ khắc này vô cùng an tĩnh.
Qua một lát, mới vang lên tiếng khóc liên miên không dứt.
Khóc xong, các đại thần mới đứng lên.
Hoàng đế băng hà, đây chính là một sự kiện lớn, không biết có bao nhiêu công việc và nghi thức đang chờ bọn họ.
Một chuyện nữa chính là tân hoàng đăng cơ.
Tân hoàng càng đăng cơ sớm, triều Đại Chu cũng càng an ổn.
Những việc này đều được chuẩn bị ráo riết.
Nhưng việc quan trọng nhất vẫn là đưa tiên đế vào đế lăng.
Chuyện lớn như vậy cần phải có người dẫn đầu, mấy đại thần đều nhìn về phía mấy vị cố mệnh đại thần mà tiên hoàng nhắc tới trong di chỉ.
Trong mấy vị cố mệnh đại thần này, đặc biệt có Lục Tễ đứng đầu.
Thậm chí có thể nói Lục Tễ là trụ cột của triều Đại Chu.
Nhưng Lục Tễ cũng còn bệnh nặng trong người, tối hôm qua lại thức một đêm, hiện tại sợ là không chịu nổi.
Mấy đại thần nói cho Lục Tễ đi về trước, những việc này để Khương Sĩ An Khương đại nhân làm là được.
Đã như vậy, Lục Tễ tự nhiên cũng không từ chối.
Hắn rất nghe lời mà trở về nhà.
…
Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Tô Đào một đêm không ngủ, nàng ngồi ở trên giường mỹ nhân cả đêm.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng ở một bên hầu hạ.
Tô Đào nhìn ánh nắng bên ngoài, sao Lục Tễ vẫn chưa trở về?
Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện đi, nếu không tại sao bây giờ hắn vẫn chưa trở về.
Nàng tưởng tượng đến đây liền lắc đầu, không, sẽ không.
Lục Tễ nhất định sẽ bình an không có việc gì.
Trong lúc Tô Đào miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông này vang lên chín hồi, cuối cùng mới dừng lại.
Trong phòng, mọi người đều tái mặt.
Ở triều Đại Chu, tiếng chuông vang chín hồi có nghĩa là Hoàng Thượng băng hà rồi...
Tuyết Liễu ngập ngừng nói: "Hoàng Thượng băng hà..."
Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, một khi đã như vậy, Lục Tễ hẳn là thành công rồi.
Lại qua nửa khắc sau, Lục Tễ mới trở về.
Tô Đào vẫn luôn ở hành lang chờ, thấy thế vội vàng chạy đến đón: "Phu quân, chàng không sao chứ?"
Nàng vừa nói vừa nhìn cả người hắn từ trên xuống dưới.
Cả người Lục Tễ không có vết thương nào, hiển nhiên là hắn không sao.
Tuy Lục Tễ hứa với nàng rằng hắn nhất định không có việc gì, nhưng sao nàng có thể an tâm, nàng vẫn lo lắng sợ hãi cả đêm.
Hiện tại nhìn thấy Lục Tễ bình yên vô sự, Tô Đào rốt cuộc không nhịn được.
Nàng ôm chặt Lục Tễ, nước mắt giống như trân châu rơi xuống: "Thật tốt quá, phu quân!"
Lục Tễ không chịu nổi khi thấy Tô Đào khóc, hắn giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Tô Đào, thấp giọng nói: "Niên Niên, không có việc gì, kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi."
Về sau, không còn phải nguy hiểm như vậy nữa.
Hắn có thể ở bên cạnh Tô Đào thật lâu.
Tô Đào nghẹn ngào gật đầu: "Vâng."
…
Tiên đế băng hà, sau đó là tân hoàng đăng cơ, đều là đại sự, không thể để sai sót việc gì.
Gần một tháng, cuối cùng mới hoàn thành nghi thức.
Các đại nhân đều mệt mỏi như bị lột một lớp da vậy.
Nhưng bọn họ hoàn toàn chưa có tâm tư nghỉ ngơi.
Bởi vì Ngoã Lạt ở phía bắc lại ngo ngoe rục rịch, có ý muốn khai chiến!
Hơn nữa cũng không phải bởi vì tiên đế băng hà, mà bởi vì họ biết được Lục Tễ không sống được lâu nữa!
Ngoã Lạt là cường địch nhiều năm của Đại Chu.
Trước kia, đều là Đại Chu không địch lại Ngoã Lạt, thậm chí còn phải triều cống cho Ngoã Lạt.
Đến khi có Lục Tễ, hắn mới thống lĩnh Đại Chu đánh lui Ngoã Lạt.
Đại Chu cũng từ đây mát mày mát mặt.
Lục Tễ chính là chiến thần không hơn không kém.
Có Lục Tễ ở một ngày, Ngoã Lạt liền kính sợ Lục Tễ như thần, cũng không dám có tâm tư động thủ.
Nhưng hiện tại, bọn họ biết được Lục Tễ có quái bệnh trong người, không sống được mấy ngày, lại bắt đầu rục rịch âm mưu.
Nếu Lục Tễ thật sự chết, không có chiến thần Lục Tễ, chỉ sợ Đại Chu không đánh lại được Ngoã Lạt.
Đặc biệt, tân đế còn nhỏ, mới mười tuổi, sao có thể ổn định dân tâm Đại Chu.
Lúc này, tất cả mọi người đều đem hy vọng ký thác ở trên người Lục Tễ.
Lục Tễ không thể chết được!
Lục Tễ mà chết, Đại Chu tất loạn.
Bá tánh trong kinh thành bắt đầu cầu thần bái phật, cầu cho quái bệnh của Lục Tễ được chữa khỏi, cũng cầu thần Phật phù hộ cho triều Đại Chu.
Tiểu hoàng đế thậm chí hạ thánh chỉ, triệu các thần y trong thiên hạ đến chữa khỏi quái bệnh cho Lục Tễ.
Tiểu hoàng đế là do Lục Tễ chọn.
Lục Tễ là người thông tuệ cỡ nào, là người rất cẩn thận, sao có thể tùy tiện chọn hoàng đế.
Hoàng đế này có thiên tư bất phàm, nhân phẩm đáng quý, cũng là người tôn sư trọng đạo.
Đặc biệt, trước đó Lục Tễ và tiểu hoàng đế có quen biết, quan hệ giữa hai người càng giống như là thầy trò.
Tiểu hoàng đế hạ chiếu lần này, không chỉ vì thiên hạ, cũng là vì lo lắng cho Lục Tễ.
Đối với mấy chuyện này, Tĩnh Viễn Hầu phủ tự nhiên đều nghe được.
Nhưng điều mọi người không biết chính là, người trong mắt mọi người vốn nên triền miên trên giường bệnh, lúc nào cũng có khả năng đi đời nhà ma là Lục Tễ, giờ phút này lại đang ngồi ở trong thư phòng, vui vẻ thoải mái mà đọc sách.
Tô Đào bưng chén canh mới vừa nấu xong vào phòng: "Phu quân, đây là đầu bếp nữ mới vừa nấu xong, đợi chút nữa chàng uống mấy chén đi."
Tuy nói hiện tại Lục Tễ đã khỏe lại, không cần thường xuyên uống thuốc nữa.
Nhưng Tô Đào đã dưỡng thành thói quen, thường thường cho đầu bếp nữ nấu canh cho Lục Tễ.
Uống nhiều canh cũng không có hại gì, còn tốt cho thân thể nữa.
Lục Tễ buông quyển sách trong tay xuống: "Được."
Lúc này đã là đầu tháng 11, sáng sớm trong phủ đã có gió.
Trong nhà ấm áp như xuân.
Tô Đào nhìn Lục Tễ uống canh, không nhịn được hỏi: "Phu quân, hiện tại Ngoã Lạt đã ngo ngoe rục rịch, trong kinh thành lòng dân cũng hoang mang, chàng tính khi nào sẽ khỏe lại?"
Tô Đào cảm thấy bây giờ là lúc Lục Tễ nên thông báo hắn đã khỏe lại.
Nhưng làm thế nào để thông báo với bên ngoài?
Lục Tễ đưa một muỗng canh đến trước mặt Tô Đào: "Niên Niên, nàng nếm thử."
Tô Đào cũng nếm một ngụm: "Ừm, hương vị không tồi."
Lục Tễ nhếch khóe môi cười một chút: "Đừng lo lắng, ta đã sớm sắp xếp tất cả rồi."
…
Trong đêm đó, có tin tức truyền ra.
Nói là sau khi các đại phu trong thiên hạ nhìn thấy thánh chỉ đã tới kinh thành, muốn thử một lần, nói không chừng có thể trị hết bệnh cho Lục Tễ.
Cũng thật may mắn, trong đó thật sự có vị thần y có thể trị bệnh cho Lục Tễ.
Nói như vậy, không ít người đều tin chuyện này.
Nhưng cũng có không ít người hoài nghi.
Tuy nhiên, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều ngóng trông Lục Tễ có thể sống lâu trăm tuổi, tiếp tục bảo vệ triều Đại Chu.
Kết quả là, mọi người đều tìm hiểu.
Ngay cả trong cung, tiểu hoàng đế cũng truyền khẩu dụ xuống, hỏi Lục Tễ rằng thực sự có việc này hay không.
Lục Tễ nói là đúng.
Xem như đã hoàn toàn xác định tin tức này là thật.
Không khoa trương chút nào, từ hoàng đế đến bá tánh, không một ai là không vui.
Thậm chí là vui sướng!
Lục Tễ trị được quái bệnh, vậy tức là Lục Tễ có thể tiếp tục lãnh binh tác chiến.
Kể từ đó, Ngoã Lạt cũng không dám động thủ.
Bọn họ có thể sống một cuộc sống bình an rồi!
Ngày hôm sau, tin bệnh của Lục Tễ ngày ngày tốt lên không ngừng được truyền ra.
Hoàn toàn an ủi được lòng dân.
Thám tử Ngoã Lạt ở triều Đại Chu cũng dò xét được chuyện này.
Ngoã Lạt không biết tin này có thật hay không, nếu triều Đại Chu thả tin tức giả thì phải làm sao.
Bọn họ liền tiếp tục canh giữ ở biên giới bắc cảnh, tính toán chờ thêm một thời gian.
Hơn nửa tháng sau, Lục Tễ lại xuất hiện ở trên triều, lúc này người trong thiên hạ và bá tánh mới xác định tin tức là thật sự.
Ngoã Lạt nghe vậy liền lập tức thu binh, lui về biên giới.
Lục Tễ là người cỡ nào, hắn đánh Ngoã Lạt bọn họ giống như đánh chó trong nhà vậy.
Bọn họ nào dám động đến Lục Tễ.
Vừa nghe đến Lục Tễ khôi phục sức khỏe, bọn họ liền sợ tới mức vỡ mật.
Ngoã Lạt lui binh, thiên hạ bá tánh đều hoan hô.
Đây là không đánh mà cũng thắng.
Thật không hổ là chiến thần triều Đại Chu!
Thiên hạ náo nhiệt, trong kinh thành cũng như thế.
Cả triều văn võ bá quan đều yên tâm.
Tiểu hoàng đế còn cho Lục Tễ nghỉ ngơi một thời gian, chờ thân thể hoàn toàn khôi phục rồi mới trở lại triều.
Rốt cuộc trong mắt người đời, quái bệnh của Lục Tễ rất ghê gớm, dù sao cũng phải mất chút thời gian mới có thể hoàn toàn khỏe lên.
Lục Tễ tất nhiên là nghe lời trở về phủ, quang minh chính đại nghỉ ngơi.
Lại qua một thời gian, Lục Tễ mới hoàn toàn tuyên bố thân thể đã khỏe lại hoàn toàn.
Nếu thân thể đã khỏe, đương nhiên phải thượng triều.
Tiểu hoàng đế vừa mới đăng cơ, hắn có thông tuệ thế nào, cũng chỉ là một hài tử, sao hiểu được việc xử lý quốc gia đại sự, phần lớn vẫn phải dựa vào triều thần, đặc biệt là cố mệnh đại thần.
Lục Tễ là cố mệnh đại thần đứng đầu, cũng là trụ cột của Đại Chu.
Đặc biệt, tiểu hoàng đế và Lục Tễ thân nhau, hai người giống như thầy trò, tất nhiên là kính trọng Lục Tễ.
Kết quả là, hơn phân nửa sự vụ đều giao cho Lục Tễ.
Đối với chuyện này, các đại thần đều không có ý kiến gì.
Ai cũng biết Ngoã Lạt rất sợ Lục Tễ.
Luận công lao, không ai có thể so sánh được với Lục Tễ.
Lục Tễ có thể quyền thế càng lớn cũng là bình thường.
Tiểu hoàng đế vừa mới đăng cơ, đế vị còn chưa ổn định, trong thiên hạ có chuyện bất thường, sự vụ vô cùng nhiều.
Lục Tễ cũng bận rộn hẳn.
Có thể nói là chuyện lớn trong thiên hạ đều đến tay Lục Tễ xử lý.
Như vậy muốn vội cũng không được, mãi cho đến tháng 3 năm sau, thiên hạ mới xem như dần dần bình ổn.
…
Xuân về hoa nở.
Nơi nơi đều là cảnh đẹp.
Tô Đào cũng thay xuân sam.
Nàng soi gương, ừ, vẫn là xuân sam đẹp, vào mùa đông xiêm y thật sự là quá dày.
Kỳ thật nàng sớm đã thay xuân sam, nhưng Lục Tễ cổ hủ kia lại nói cái gì mà xuân che thu đông lạnh, buộc nàng mặc nhiều trang phục mùa đông, lúc này nàng mới được mặc xuân sam.
Thay xuân sam xong, tâm tình Tô Đào cũng sảng khoái vài phần.
Cả ngày, tâm tình Tô Đào cũng rất tốt.
Ngay cả khi xử lý sổ sách nàng cũng cười khúc khích.
Chẳng qua khi nhìn một chồng thư kia, nét cười trên mặt Tô Đào cười cũng nhạt đi.
Thật sự là quá nhiều thư, Tuyết Liễu đơn giản bỏ thư vào hòm.
Thế nhưng thư vẫn đầy một hòm!
Đặc biệt, số thư này được đưa đến trong phủ mấy ngày gần đây.
Có thể thấy được hiện tại Lục Tễ chạm tay là bỏng, ngay cả nàng cũng được hoan nghênh...
Không sai.
Hiện nay Lục Tễ có quyền thế còn lớn hơn so với lúc trước, có thể nói là người chỉ đứng sau hoàng đế.
Đặc biệt, tiểu hoàng đế đối đãi với Lục Tễ như thầy, hơn nữa tiểu hoàng đế còn có tính tình đôn hậu lễ phép.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, sau khi tiểu hoàng đế trưởng thành, cũng sẽ không kiêng kị Lục Tễ, ngược lại sẽ càng kính trọng Lục Tễ.
Nói cách khác, này không chỉ là một thế hệ phú quý.
Mọi người đương nhiên đều muốn kết thân với Lục Tễ.
Thư và thiệp đến tay Tô Đào cũng càng nhiều, Tô Đào xem đến hoa mắt.
Lúc Lục Tễ trở về, hắn nhìn thấy Tô Đào mặt ủ mày chau ở đó.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi Tô Đào.
Tô Đào nhíu mày: "Phu quân, chàng nhìn số thiệp đó đi, thật sự là quá nhiều..."
Nàng nên đi đâu mới tốt đây?
Thật ra nàng đều không muốn đi, nàng lười đến kết bạn, những người này cũng không phải vì nàng tới, còn không bằng nàng tự ở trong phủ đợi.
Lục Tễ tất nhiên là nhìn ra tâm tư Tô Đào: "Niên Niên, nàng không muốn đi thì thôi."
Tô Đào mở to hai mắt nhìn: "Thật sao?"
Lục Tễ bật cười, hắn xoa xoa tóc Tô Đào: "Đương nhiên là thật."
Thê tử của Lục Tễ muốn làm gì thì làm cái đó.
Tô Đào cũng mới nghĩ thông suốt quan khiếu.
Có phu quân Lục Tễ lợi hại như vậy, nàng thật đúng là có thể tung hoành ngang dọc ở kinh thành.
Muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tưởng tượng như vậy, cả người Tô Đào đều vui sướng: "Thật tốt quá."
Tâm trạng Tô Đào cũng thay đổi: "Phu quân, lúc này không còn sớm, dùng bữa đi, ta bảo phòng bếp làm một ít đồ ăn chàng thích."
Lục Tễ: "Được."
Hai người vừa dùng bữa, vừa nói chuyện phiếm.
Lục Tễ nhớ tới một chuyện: "Niên Niên, mấy ngày nay cảnh xuân vừa lúc, chúng ta đi thôn trang ở vài ngày đi."
Ánh mắt Tô Đào sáng lên: "Chàng không bận sao?"
Thời gian này, Lục Tễ vẫn luôn vội vàng, thời gian về nhà hơn phân nửa là nửa đêm.
Nàng đau lòng, nhưng cũng biết lúc này thời cuộc đang ở mấu chốt, nên không quấy rầy Lục Tễ.
Nhưng nghe ý của Lục Tễ, hắn có thời gian nghỉ ngơi sao?
Lục Tễ gật đầu: "Hiện tại trong triều đã ổn định, ta có thể nghỉ ngơi một thời gian."
Mắt Tô Đào cong cong: "Thật tốt quá, ta ở trong phủ cũng rất buồn!"
Tô Đào không nhịn được hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chúng ta đi thôn trang nào?"
Thôn trang biệt viện dưới danh nghĩa Lục Tễ thật sự là quá nhiều, nàng không biết rõ lắm.
Nhưng nhớ tới thôn trang suối nước nóng đã đến trước đó, còn cả biệt viện kia đều có cảnh vật không tồi.
Tô Đào bắt đầu chờ mong xem lần này sẽ đi thôn trang nào.
Lục Tễ: "Không nói, chờ ngày mai nàng sẽ biết."
Tô Đào thầm nghĩ, sao hắn còn thần bí vậy.
Nhưng Lục Tễ nói như vậy, nàng càng thêm tò mò.
Sáng sớm hôm sau, Tô Đào bắt đầu trang điểm chải chuốt.
Hôm nay nàng cố ý mặc bộ váy sáng màu, thượng thường là đại sưởng tay áo.
Váy còn lại là mười hai phúc nguyệt hoa váy, phối hợp như nguyệt hoa, tựa như ảo mộng.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Đẹp không?"
Lục Tễ gật đầu: "Đẹp."
Hắn đã nhìn ra, Tô Đào rất mong chờ, nếu không nàng cũng sẽ không chú trọng trang điểm như vậy.
Chuẩn bị xong, hai người liền lên xe ngựa.
Tô Đào không phải quá quen thuộc đường trong kinh thành, nhưng nàng cũng biết một ít.
Xe ngựa chạy phương hướng là hướng Tây Sơn bên kia kinh thành.
Đi không biết bao lâu, xe ngựa ngừng lại.
Nhìn thôn trang quen thuộc trước mắt, Tô Đào không nhịn được nói: "Đây không phải là thôn trang chúng ta cùng nhau mua sao?"
Đó là chuyện từ lâu, khi đó nàng nghĩ nàng và Lục Tễ kiếm chút tiền, cùng Lục Tễ mua thôn trang này.
Nàng còn bảo Lục Tễ tu sửa thôn trang một chút, sau đó cho thuê.
Nhưng nhìn thế này, hẳn là Lục Tễ không cho thuê, ngược lại hắn lưu lại để chính mình ở?
Lục Tễ nắm lấy tay Tô Đào: "Ừ."
Hắn mang Tô Đào đi vào thôn trang.
Đi xuyên cây liễu, lướt qua nhà cửa rộng rãi, rốt cuộc đã tới mặt sau hoa viên.
Tô Đào nhớ rõ, lần trước nàng cùng Lục Tễ tới, nàng rất thích khu vườn này.
Vườn này ở dưới chân núi, không có tường vây quanh, mà nằm sát với chân núi, khung cảnh rất hùng vĩ.
Khi đó nàng còn nghĩ, có thể trồng một ít hoa trong vườn, đến lúc đó nhất định rất đẹp.
Hiện tại, nàng liền thấy được một vườn toàn hoa đào.
Liếc mắt một cái, là một biển hoa.
Từng cụm hoa đào vừa nở, lay động ở trên đầu.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi xuống, đẹp tựa như ảo mộng.
Lục Tễ nắm tay nàng, một đường đi tới biển hoa.
Tô Đào ngửa đầu nhìn này hoa đào không có điểm cuối, bị chấn động hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Lần trước, lúc tới đây, trong vườn vẫn trụi lủi.
Hiện nay lại trồng đầy hoa đào.
Này rõ ràng là được trồng từ lâu, Lục Tễ từ thật lâu trước kia đã bắt đầu chuẩn bị.
Hoa đào...
Tên nàng cũng có một chứ Đào.
Nàng biết, đây là Lục Tễ muốn đưa nàng đến vườn toàn là hoa đào.
Mang suy nghĩ như vậy, Tô Đào cảm động không thôi, không biết nên nói chút thêm gì.
Lục Tễ nhìn về phía Tô Đào: "Niên Niên, nàng thích không?"
Hốc mắt Tô Đào có chút ướt át: "Thích, ta rất thích, rất thích, rất thích!"
Nàng liên tiếp nói mấy câu rất thích, sau đó nhón mũi chân hôn Lục Tễ một chút.
Thấy Lục Tễ không phản ứng lại, Tô Đào vội vàng xoay người đi vào trong biển hoa.
Mặt Tô Đào có chút hồng, rõ ràng đều là lão phu thê, sao nàng còn đỏ mặt?
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tô Đào, khóe môi Lục Tễ hơi hơi nhếch lên.
Trước kia, hắn ngóng trông mỗi năm đều có thể cùng Tô Đào tới chỗ này xem hoa đào.
Hiện tại nguyện vọng này rốt cuộc đã thành.
Không biết tại sao, Lục Tễ bỗng nhiên nhớ tới khi hắn cho rằng hắn bệnh nặng sắp chết, hắn viết cho Tô Đào lá thư kia.
Hắn còn nhớ rõ một câu cuối cùng trong thư…
"Niên Niên, nếu một ngày kia nàng có thể nhận được phong thư này, hy vọng nàng biết, có một người như ta, cho dù thân ở địa ngục, cũng từng vì nàng mà hướng tới ánh mặt trời."
Hắn là người ở địa ngục đi lên, rốt cuộc cũng có được ánh sáng thuộc về chính mình.
Về sau, hắn sẽ cùng Tô Đào xem càng nhiều loại hoa đào quý khác.
Một đêm khá dài cuối cùng cũng qua.
Tất cả cũng nên kết thúc rồi.
Tất cả mọi người thức một đêm, cả người đau vô cùng, một số đại nhân tuổi cao càng có chút không chịu nổi.
Tất cả mọi người đều nhớ nhà, cũng muốn về gặp vợ con.
Xung quanh truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Đúng lúc đó, Triệu Đức Toàn chợt chạy đến, sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt giống như là vừa gặp chuyện rất kinh động.
Triệu Đức Toàn đi ra không lâu, các thái y cũng đều đi ra.
Từng người sắc mặt trắng bệch, giống như là mất hồn vậy.
Trong lòng mọi người hơi hồi hộp một chút.
Không phải là thái y ở trong điện đang chữa trị cho thân thể hoàng thượng ư, sao lại đi ra hết rồi?
Trong lòng mọi người đều mơ hồ đoán được chuyện đó, nhưng lúc nghe thấy Triệu Đức Toàn nói "Hoàng Thượng băng hà rồi", bọn họ vẫn không nhịn được lung lay thân thể.
Cho dù thế nào, cũng là hoàng đế của triều Đại Chu.
Xung quanh im lặng.
Một loạt các đại thần quỳ xuống kín mít cả điện.
Đại sự của hoàng đế giao cho ngự tân thiên, bọn họ nên đưa tiên đế đến đoạn đường cuối cùng.
Toàn bộ Tử Cấm Thành, giờ khắc này vô cùng an tĩnh.
Qua một lát, mới vang lên tiếng khóc liên miên không dứt.
Khóc xong, các đại thần mới đứng lên.
Hoàng đế băng hà, đây chính là một sự kiện lớn, không biết có bao nhiêu công việc và nghi thức đang chờ bọn họ.
Một chuyện nữa chính là tân hoàng đăng cơ.
Tân hoàng càng đăng cơ sớm, triều Đại Chu cũng càng an ổn.
Những việc này đều được chuẩn bị ráo riết.
Nhưng việc quan trọng nhất vẫn là đưa tiên đế vào đế lăng.
Chuyện lớn như vậy cần phải có người dẫn đầu, mấy đại thần đều nhìn về phía mấy vị cố mệnh đại thần mà tiên hoàng nhắc tới trong di chỉ.
Trong mấy vị cố mệnh đại thần này, đặc biệt có Lục Tễ đứng đầu.
Thậm chí có thể nói Lục Tễ là trụ cột của triều Đại Chu.
Nhưng Lục Tễ cũng còn bệnh nặng trong người, tối hôm qua lại thức một đêm, hiện tại sợ là không chịu nổi.
Mấy đại thần nói cho Lục Tễ đi về trước, những việc này để Khương Sĩ An Khương đại nhân làm là được.
Đã như vậy, Lục Tễ tự nhiên cũng không từ chối.
Hắn rất nghe lời mà trở về nhà.
…
Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Tô Đào một đêm không ngủ, nàng ngồi ở trên giường mỹ nhân cả đêm.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng ở một bên hầu hạ.
Tô Đào nhìn ánh nắng bên ngoài, sao Lục Tễ vẫn chưa trở về?
Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện đi, nếu không tại sao bây giờ hắn vẫn chưa trở về.
Nàng tưởng tượng đến đây liền lắc đầu, không, sẽ không.
Lục Tễ nhất định sẽ bình an không có việc gì.
Trong lúc Tô Đào miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông này vang lên chín hồi, cuối cùng mới dừng lại.
Trong phòng, mọi người đều tái mặt.
Ở triều Đại Chu, tiếng chuông vang chín hồi có nghĩa là Hoàng Thượng băng hà rồi...
Tuyết Liễu ngập ngừng nói: "Hoàng Thượng băng hà..."
Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, một khi đã như vậy, Lục Tễ hẳn là thành công rồi.
Lại qua nửa khắc sau, Lục Tễ mới trở về.
Tô Đào vẫn luôn ở hành lang chờ, thấy thế vội vàng chạy đến đón: "Phu quân, chàng không sao chứ?"
Nàng vừa nói vừa nhìn cả người hắn từ trên xuống dưới.
Cả người Lục Tễ không có vết thương nào, hiển nhiên là hắn không sao.
Tuy Lục Tễ hứa với nàng rằng hắn nhất định không có việc gì, nhưng sao nàng có thể an tâm, nàng vẫn lo lắng sợ hãi cả đêm.
Hiện tại nhìn thấy Lục Tễ bình yên vô sự, Tô Đào rốt cuộc không nhịn được.
Nàng ôm chặt Lục Tễ, nước mắt giống như trân châu rơi xuống: "Thật tốt quá, phu quân!"
Lục Tễ không chịu nổi khi thấy Tô Đào khóc, hắn giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Tô Đào, thấp giọng nói: "Niên Niên, không có việc gì, kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi."
Về sau, không còn phải nguy hiểm như vậy nữa.
Hắn có thể ở bên cạnh Tô Đào thật lâu.
Tô Đào nghẹn ngào gật đầu: "Vâng."
…
Tiên đế băng hà, sau đó là tân hoàng đăng cơ, đều là đại sự, không thể để sai sót việc gì.
Gần một tháng, cuối cùng mới hoàn thành nghi thức.
Các đại nhân đều mệt mỏi như bị lột một lớp da vậy.
Nhưng bọn họ hoàn toàn chưa có tâm tư nghỉ ngơi.
Bởi vì Ngoã Lạt ở phía bắc lại ngo ngoe rục rịch, có ý muốn khai chiến!
Hơn nữa cũng không phải bởi vì tiên đế băng hà, mà bởi vì họ biết được Lục Tễ không sống được lâu nữa!
Ngoã Lạt là cường địch nhiều năm của Đại Chu.
Trước kia, đều là Đại Chu không địch lại Ngoã Lạt, thậm chí còn phải triều cống cho Ngoã Lạt.
Đến khi có Lục Tễ, hắn mới thống lĩnh Đại Chu đánh lui Ngoã Lạt.
Đại Chu cũng từ đây mát mày mát mặt.
Lục Tễ chính là chiến thần không hơn không kém.
Có Lục Tễ ở một ngày, Ngoã Lạt liền kính sợ Lục Tễ như thần, cũng không dám có tâm tư động thủ.
Nhưng hiện tại, bọn họ biết được Lục Tễ có quái bệnh trong người, không sống được mấy ngày, lại bắt đầu rục rịch âm mưu.
Nếu Lục Tễ thật sự chết, không có chiến thần Lục Tễ, chỉ sợ Đại Chu không đánh lại được Ngoã Lạt.
Đặc biệt, tân đế còn nhỏ, mới mười tuổi, sao có thể ổn định dân tâm Đại Chu.
Lúc này, tất cả mọi người đều đem hy vọng ký thác ở trên người Lục Tễ.
Lục Tễ không thể chết được!
Lục Tễ mà chết, Đại Chu tất loạn.
Bá tánh trong kinh thành bắt đầu cầu thần bái phật, cầu cho quái bệnh của Lục Tễ được chữa khỏi, cũng cầu thần Phật phù hộ cho triều Đại Chu.
Tiểu hoàng đế thậm chí hạ thánh chỉ, triệu các thần y trong thiên hạ đến chữa khỏi quái bệnh cho Lục Tễ.
Tiểu hoàng đế là do Lục Tễ chọn.
Lục Tễ là người thông tuệ cỡ nào, là người rất cẩn thận, sao có thể tùy tiện chọn hoàng đế.
Hoàng đế này có thiên tư bất phàm, nhân phẩm đáng quý, cũng là người tôn sư trọng đạo.
Đặc biệt, trước đó Lục Tễ và tiểu hoàng đế có quen biết, quan hệ giữa hai người càng giống như là thầy trò.
Tiểu hoàng đế hạ chiếu lần này, không chỉ vì thiên hạ, cũng là vì lo lắng cho Lục Tễ.
Đối với mấy chuyện này, Tĩnh Viễn Hầu phủ tự nhiên đều nghe được.
Nhưng điều mọi người không biết chính là, người trong mắt mọi người vốn nên triền miên trên giường bệnh, lúc nào cũng có khả năng đi đời nhà ma là Lục Tễ, giờ phút này lại đang ngồi ở trong thư phòng, vui vẻ thoải mái mà đọc sách.
Tô Đào bưng chén canh mới vừa nấu xong vào phòng: "Phu quân, đây là đầu bếp nữ mới vừa nấu xong, đợi chút nữa chàng uống mấy chén đi."
Tuy nói hiện tại Lục Tễ đã khỏe lại, không cần thường xuyên uống thuốc nữa.
Nhưng Tô Đào đã dưỡng thành thói quen, thường thường cho đầu bếp nữ nấu canh cho Lục Tễ.
Uống nhiều canh cũng không có hại gì, còn tốt cho thân thể nữa.
Lục Tễ buông quyển sách trong tay xuống: "Được."
Lúc này đã là đầu tháng 11, sáng sớm trong phủ đã có gió.
Trong nhà ấm áp như xuân.
Tô Đào nhìn Lục Tễ uống canh, không nhịn được hỏi: "Phu quân, hiện tại Ngoã Lạt đã ngo ngoe rục rịch, trong kinh thành lòng dân cũng hoang mang, chàng tính khi nào sẽ khỏe lại?"
Tô Đào cảm thấy bây giờ là lúc Lục Tễ nên thông báo hắn đã khỏe lại.
Nhưng làm thế nào để thông báo với bên ngoài?
Lục Tễ đưa một muỗng canh đến trước mặt Tô Đào: "Niên Niên, nàng nếm thử."
Tô Đào cũng nếm một ngụm: "Ừm, hương vị không tồi."
Lục Tễ nhếch khóe môi cười một chút: "Đừng lo lắng, ta đã sớm sắp xếp tất cả rồi."
…
Trong đêm đó, có tin tức truyền ra.
Nói là sau khi các đại phu trong thiên hạ nhìn thấy thánh chỉ đã tới kinh thành, muốn thử một lần, nói không chừng có thể trị hết bệnh cho Lục Tễ.
Cũng thật may mắn, trong đó thật sự có vị thần y có thể trị bệnh cho Lục Tễ.
Nói như vậy, không ít người đều tin chuyện này.
Nhưng cũng có không ít người hoài nghi.
Tuy nhiên, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều ngóng trông Lục Tễ có thể sống lâu trăm tuổi, tiếp tục bảo vệ triều Đại Chu.
Kết quả là, mọi người đều tìm hiểu.
Ngay cả trong cung, tiểu hoàng đế cũng truyền khẩu dụ xuống, hỏi Lục Tễ rằng thực sự có việc này hay không.
Lục Tễ nói là đúng.
Xem như đã hoàn toàn xác định tin tức này là thật.
Không khoa trương chút nào, từ hoàng đế đến bá tánh, không một ai là không vui.
Thậm chí là vui sướng!
Lục Tễ trị được quái bệnh, vậy tức là Lục Tễ có thể tiếp tục lãnh binh tác chiến.
Kể từ đó, Ngoã Lạt cũng không dám động thủ.
Bọn họ có thể sống một cuộc sống bình an rồi!
Ngày hôm sau, tin bệnh của Lục Tễ ngày ngày tốt lên không ngừng được truyền ra.
Hoàn toàn an ủi được lòng dân.
Thám tử Ngoã Lạt ở triều Đại Chu cũng dò xét được chuyện này.
Ngoã Lạt không biết tin này có thật hay không, nếu triều Đại Chu thả tin tức giả thì phải làm sao.
Bọn họ liền tiếp tục canh giữ ở biên giới bắc cảnh, tính toán chờ thêm một thời gian.
Hơn nửa tháng sau, Lục Tễ lại xuất hiện ở trên triều, lúc này người trong thiên hạ và bá tánh mới xác định tin tức là thật sự.
Ngoã Lạt nghe vậy liền lập tức thu binh, lui về biên giới.
Lục Tễ là người cỡ nào, hắn đánh Ngoã Lạt bọn họ giống như đánh chó trong nhà vậy.
Bọn họ nào dám động đến Lục Tễ.
Vừa nghe đến Lục Tễ khôi phục sức khỏe, bọn họ liền sợ tới mức vỡ mật.
Ngoã Lạt lui binh, thiên hạ bá tánh đều hoan hô.
Đây là không đánh mà cũng thắng.
Thật không hổ là chiến thần triều Đại Chu!
Thiên hạ náo nhiệt, trong kinh thành cũng như thế.
Cả triều văn võ bá quan đều yên tâm.
Tiểu hoàng đế còn cho Lục Tễ nghỉ ngơi một thời gian, chờ thân thể hoàn toàn khôi phục rồi mới trở lại triều.
Rốt cuộc trong mắt người đời, quái bệnh của Lục Tễ rất ghê gớm, dù sao cũng phải mất chút thời gian mới có thể hoàn toàn khỏe lên.
Lục Tễ tất nhiên là nghe lời trở về phủ, quang minh chính đại nghỉ ngơi.
Lại qua một thời gian, Lục Tễ mới hoàn toàn tuyên bố thân thể đã khỏe lại hoàn toàn.
Nếu thân thể đã khỏe, đương nhiên phải thượng triều.
Tiểu hoàng đế vừa mới đăng cơ, hắn có thông tuệ thế nào, cũng chỉ là một hài tử, sao hiểu được việc xử lý quốc gia đại sự, phần lớn vẫn phải dựa vào triều thần, đặc biệt là cố mệnh đại thần.
Lục Tễ là cố mệnh đại thần đứng đầu, cũng là trụ cột của Đại Chu.
Đặc biệt, tiểu hoàng đế và Lục Tễ thân nhau, hai người giống như thầy trò, tất nhiên là kính trọng Lục Tễ.
Kết quả là, hơn phân nửa sự vụ đều giao cho Lục Tễ.
Đối với chuyện này, các đại thần đều không có ý kiến gì.
Ai cũng biết Ngoã Lạt rất sợ Lục Tễ.
Luận công lao, không ai có thể so sánh được với Lục Tễ.
Lục Tễ có thể quyền thế càng lớn cũng là bình thường.
Tiểu hoàng đế vừa mới đăng cơ, đế vị còn chưa ổn định, trong thiên hạ có chuyện bất thường, sự vụ vô cùng nhiều.
Lục Tễ cũng bận rộn hẳn.
Có thể nói là chuyện lớn trong thiên hạ đều đến tay Lục Tễ xử lý.
Như vậy muốn vội cũng không được, mãi cho đến tháng 3 năm sau, thiên hạ mới xem như dần dần bình ổn.
…
Xuân về hoa nở.
Nơi nơi đều là cảnh đẹp.
Tô Đào cũng thay xuân sam.
Nàng soi gương, ừ, vẫn là xuân sam đẹp, vào mùa đông xiêm y thật sự là quá dày.
Kỳ thật nàng sớm đã thay xuân sam, nhưng Lục Tễ cổ hủ kia lại nói cái gì mà xuân che thu đông lạnh, buộc nàng mặc nhiều trang phục mùa đông, lúc này nàng mới được mặc xuân sam.
Thay xuân sam xong, tâm tình Tô Đào cũng sảng khoái vài phần.
Cả ngày, tâm tình Tô Đào cũng rất tốt.
Ngay cả khi xử lý sổ sách nàng cũng cười khúc khích.
Chẳng qua khi nhìn một chồng thư kia, nét cười trên mặt Tô Đào cười cũng nhạt đi.
Thật sự là quá nhiều thư, Tuyết Liễu đơn giản bỏ thư vào hòm.
Thế nhưng thư vẫn đầy một hòm!
Đặc biệt, số thư này được đưa đến trong phủ mấy ngày gần đây.
Có thể thấy được hiện tại Lục Tễ chạm tay là bỏng, ngay cả nàng cũng được hoan nghênh...
Không sai.
Hiện nay Lục Tễ có quyền thế còn lớn hơn so với lúc trước, có thể nói là người chỉ đứng sau hoàng đế.
Đặc biệt, tiểu hoàng đế đối đãi với Lục Tễ như thầy, hơn nữa tiểu hoàng đế còn có tính tình đôn hậu lễ phép.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, sau khi tiểu hoàng đế trưởng thành, cũng sẽ không kiêng kị Lục Tễ, ngược lại sẽ càng kính trọng Lục Tễ.
Nói cách khác, này không chỉ là một thế hệ phú quý.
Mọi người đương nhiên đều muốn kết thân với Lục Tễ.
Thư và thiệp đến tay Tô Đào cũng càng nhiều, Tô Đào xem đến hoa mắt.
Lúc Lục Tễ trở về, hắn nhìn thấy Tô Đào mặt ủ mày chau ở đó.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi Tô Đào.
Tô Đào nhíu mày: "Phu quân, chàng nhìn số thiệp đó đi, thật sự là quá nhiều..."
Nàng nên đi đâu mới tốt đây?
Thật ra nàng đều không muốn đi, nàng lười đến kết bạn, những người này cũng không phải vì nàng tới, còn không bằng nàng tự ở trong phủ đợi.
Lục Tễ tất nhiên là nhìn ra tâm tư Tô Đào: "Niên Niên, nàng không muốn đi thì thôi."
Tô Đào mở to hai mắt nhìn: "Thật sao?"
Lục Tễ bật cười, hắn xoa xoa tóc Tô Đào: "Đương nhiên là thật."
Thê tử của Lục Tễ muốn làm gì thì làm cái đó.
Tô Đào cũng mới nghĩ thông suốt quan khiếu.
Có phu quân Lục Tễ lợi hại như vậy, nàng thật đúng là có thể tung hoành ngang dọc ở kinh thành.
Muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tưởng tượng như vậy, cả người Tô Đào đều vui sướng: "Thật tốt quá."
Tâm trạng Tô Đào cũng thay đổi: "Phu quân, lúc này không còn sớm, dùng bữa đi, ta bảo phòng bếp làm một ít đồ ăn chàng thích."
Lục Tễ: "Được."
Hai người vừa dùng bữa, vừa nói chuyện phiếm.
Lục Tễ nhớ tới một chuyện: "Niên Niên, mấy ngày nay cảnh xuân vừa lúc, chúng ta đi thôn trang ở vài ngày đi."
Ánh mắt Tô Đào sáng lên: "Chàng không bận sao?"
Thời gian này, Lục Tễ vẫn luôn vội vàng, thời gian về nhà hơn phân nửa là nửa đêm.
Nàng đau lòng, nhưng cũng biết lúc này thời cuộc đang ở mấu chốt, nên không quấy rầy Lục Tễ.
Nhưng nghe ý của Lục Tễ, hắn có thời gian nghỉ ngơi sao?
Lục Tễ gật đầu: "Hiện tại trong triều đã ổn định, ta có thể nghỉ ngơi một thời gian."
Mắt Tô Đào cong cong: "Thật tốt quá, ta ở trong phủ cũng rất buồn!"
Tô Đào không nhịn được hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chúng ta đi thôn trang nào?"
Thôn trang biệt viện dưới danh nghĩa Lục Tễ thật sự là quá nhiều, nàng không biết rõ lắm.
Nhưng nhớ tới thôn trang suối nước nóng đã đến trước đó, còn cả biệt viện kia đều có cảnh vật không tồi.
Tô Đào bắt đầu chờ mong xem lần này sẽ đi thôn trang nào.
Lục Tễ: "Không nói, chờ ngày mai nàng sẽ biết."
Tô Đào thầm nghĩ, sao hắn còn thần bí vậy.
Nhưng Lục Tễ nói như vậy, nàng càng thêm tò mò.
Sáng sớm hôm sau, Tô Đào bắt đầu trang điểm chải chuốt.
Hôm nay nàng cố ý mặc bộ váy sáng màu, thượng thường là đại sưởng tay áo.
Váy còn lại là mười hai phúc nguyệt hoa váy, phối hợp như nguyệt hoa, tựa như ảo mộng.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Đẹp không?"
Lục Tễ gật đầu: "Đẹp."
Hắn đã nhìn ra, Tô Đào rất mong chờ, nếu không nàng cũng sẽ không chú trọng trang điểm như vậy.
Chuẩn bị xong, hai người liền lên xe ngựa.
Tô Đào không phải quá quen thuộc đường trong kinh thành, nhưng nàng cũng biết một ít.
Xe ngựa chạy phương hướng là hướng Tây Sơn bên kia kinh thành.
Đi không biết bao lâu, xe ngựa ngừng lại.
Nhìn thôn trang quen thuộc trước mắt, Tô Đào không nhịn được nói: "Đây không phải là thôn trang chúng ta cùng nhau mua sao?"
Đó là chuyện từ lâu, khi đó nàng nghĩ nàng và Lục Tễ kiếm chút tiền, cùng Lục Tễ mua thôn trang này.
Nàng còn bảo Lục Tễ tu sửa thôn trang một chút, sau đó cho thuê.
Nhưng nhìn thế này, hẳn là Lục Tễ không cho thuê, ngược lại hắn lưu lại để chính mình ở?
Lục Tễ nắm lấy tay Tô Đào: "Ừ."
Hắn mang Tô Đào đi vào thôn trang.
Đi xuyên cây liễu, lướt qua nhà cửa rộng rãi, rốt cuộc đã tới mặt sau hoa viên.
Tô Đào nhớ rõ, lần trước nàng cùng Lục Tễ tới, nàng rất thích khu vườn này.
Vườn này ở dưới chân núi, không có tường vây quanh, mà nằm sát với chân núi, khung cảnh rất hùng vĩ.
Khi đó nàng còn nghĩ, có thể trồng một ít hoa trong vườn, đến lúc đó nhất định rất đẹp.
Hiện tại, nàng liền thấy được một vườn toàn hoa đào.
Liếc mắt một cái, là một biển hoa.
Từng cụm hoa đào vừa nở, lay động ở trên đầu.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi xuống, đẹp tựa như ảo mộng.
Lục Tễ nắm tay nàng, một đường đi tới biển hoa.
Tô Đào ngửa đầu nhìn này hoa đào không có điểm cuối, bị chấn động hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Lần trước, lúc tới đây, trong vườn vẫn trụi lủi.
Hiện nay lại trồng đầy hoa đào.
Này rõ ràng là được trồng từ lâu, Lục Tễ từ thật lâu trước kia đã bắt đầu chuẩn bị.
Hoa đào...
Tên nàng cũng có một chứ Đào.
Nàng biết, đây là Lục Tễ muốn đưa nàng đến vườn toàn là hoa đào.
Mang suy nghĩ như vậy, Tô Đào cảm động không thôi, không biết nên nói chút thêm gì.
Lục Tễ nhìn về phía Tô Đào: "Niên Niên, nàng thích không?"
Hốc mắt Tô Đào có chút ướt át: "Thích, ta rất thích, rất thích, rất thích!"
Nàng liên tiếp nói mấy câu rất thích, sau đó nhón mũi chân hôn Lục Tễ một chút.
Thấy Lục Tễ không phản ứng lại, Tô Đào vội vàng xoay người đi vào trong biển hoa.
Mặt Tô Đào có chút hồng, rõ ràng đều là lão phu thê, sao nàng còn đỏ mặt?
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tô Đào, khóe môi Lục Tễ hơi hơi nhếch lên.
Trước kia, hắn ngóng trông mỗi năm đều có thể cùng Tô Đào tới chỗ này xem hoa đào.
Hiện tại nguyện vọng này rốt cuộc đã thành.
Không biết tại sao, Lục Tễ bỗng nhiên nhớ tới khi hắn cho rằng hắn bệnh nặng sắp chết, hắn viết cho Tô Đào lá thư kia.
Hắn còn nhớ rõ một câu cuối cùng trong thư…
"Niên Niên, nếu một ngày kia nàng có thể nhận được phong thư này, hy vọng nàng biết, có một người như ta, cho dù thân ở địa ngục, cũng từng vì nàng mà hướng tới ánh mặt trời."
Hắn là người ở địa ngục đi lên, rốt cuộc cũng có được ánh sáng thuộc về chính mình.
Về sau, hắn sẽ cùng Tô Đào xem càng nhiều loại hoa đào quý khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook