Thật sự là việc này rất kỳ lạ, vừa nói hòa ly xong, sau khi lên thuyền nàng lại lập tức nói trở về.

Rốt cuộc là vì sao?

Tô Đào cũng không biết nên nói như thế nào.

Việc Lục Tễ trúng độc là cơ mật, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.

Cuối cùng, Tô Đào không thể làm gì khác hơn, nói: "Trước đó ta và phu quân làm loạn thôi, nhưng bây giờ đã tốt rồi."

Rất rõ ràng, đây là lí do Tô Đào thuận miệng nói cho có.

Phòng ma ma và Tuyết Liễu vừa nghe liền hiểu, đây là việc các nàng tạm thời không thể biết.

Nhưng bất kể nói thế nào, nếu như Tô Đào đã trở về, tối hôm qua hai người còn nằm chung một cái giường, có thể nói là nàng và Hầu gia rất có thể đã hòa hảo rồi.

Không có gì tốt hơn điều đó cả!

Phòng ma ma và Tuyết Liễu để lộ sắc mặt vui mừng.

Lục Tễ và Tô Đào xứng đôi như vậy, nên ở cùng một chỗ, như bây giờ chính là tốt nhất.

Tuyết Liễu hỏi Tô Đào: "Phu nhân, chúng nô tỳ nên làm gì đây?"

Tô Đào trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Cất kỹ hành lý đi đi.”

Nàng đã quyết định rồi, mặc kệ Lục Tễ nói cái gì, nàng vẫn sẽ ở lại.

Nếu như muốn ở lại, vậy thì phải cất kỹ hành lý.

Tuyết Liễu đáp: “Vâng.”

Đã có Tô Đào phân phó, một đám nha hoàn rất nhanh đã bận rộn làm việc lu bù.

Trong phòng bắt đầu có chút ồn ào.

Tô Đào đến gian ngoài, sau đó nói: "Phòng ma ma, ngươi đi lấy sổ sách ra đây."

Nàng đã vài ngày không xử lý sổ sách rồi.

Phòng ma ma nghe vậy, vội vàng lấy sổ sách đến.

Tô Đào cũng bắt đầu bận rộn.

Nàng cũng không mang nhiều hành lý, nên không mất nhiều thời gian đã sắp xếp xong.

Tô Đào còn thuận tiện bảo nha hoàn cất hòm và sửa sang tủ quần áo một chút.

Coi như là có dấu hiệu tốt.

Một lát sau, Tô Đào chợt nghe một tiểu nha hoàn nói: "Kỳ lạ, đây là quần áo của ai vậy, nhìn như là của Hầu gia lúc nhỏ, nhưng phủ chúng ta căn bản chưa từng làm ra xiêm y thế này.

Xiêm y trong phủ cũng làm theo luật lệ, đều được ghi chép trong danh sách, các nàng quả thực chưa thấy xiêm y này.

Trong lòng Tô Đào khẽ động, nàng đi vào trong phòng.

Vừa mới vào phòng, nàng liền thấy bộ đồ tiểu nha hoàn kia cầm trong tay.

Vải vóc của bộ xiêm y nhìn rất quen mắt.

Nhìn kỹ, đường may của nó cũng rất quen thuộc, ống tay áo thêu lên mặt trời nhỏ cong cong, kiểu dáng mới lạ vô cùng.

Đây chẳng phải là lúc ở trong tiểu viện, nàng may nó cho Lục Tễ sao?

Tiểu nha hoàn nhìn thấy Tô Đào liền hành lễ, nói: "Nô tài bái kiến phu nhân." Nàng nói xong thì dâng bộ y phục lên cho Tô Đào.

Tiểu nha hoàn giải thích.

Bộ y phục vốn bị vải bông bao lại, đặt ở góc trong cùng, tới hôm nay Tô Đào nói sắp xếp lại tất cả tủ quần áo, bộ xiêm y mới lại thấy ánh mặt trời.

Tô Đào kinh ngạc nhìn bộ xiêm y.

Trách không được...

Trước kia nàng đã tò mò không biết bộ xiêm y này đi đâu.

Thì ra là Lục Tễ giấu kỹ nó rồi.

Nước mắt rơi Tô Đào từng giọt vào bộ xiêm y.

Bởi vì đó là xiêm y nàng may cho hắn, vì vậy hắn mới có thể quý trọng cất giữ xiêm y như vậy sao?

Lục Tễ đúng là một tên ngốc mà!

Thích nàng như vậy mà còn muốn gạt nàng, đưa nàng rời đi.

Tô Đào tự hỏi, nàng không làm được như Lục Tễ.

Ví dụ như nàng thích Lục Tễ, nàng muốn cùng Lục Tễ ở cùng một chỗ.

Nhưng Lục Tễ lại có thể chịu đựng, chỉ vì an nguy của nàng mà đưa nàng rời đi.

Hốc mắt Tô Đào hồng hồng.

Sao hắn lại ngu như vậy!

Tất cả nha hoàn đều chú ý tới Tô Đào khác lạ, Phòng ma ma vội vàng cho tất cả các nàng lui ra.

Tô Đào khóc một hồi lâu, mới dừng nước mắt.

Tô Đào gói kỹ bộ xiêm y một lần nữa: "Phòng ma ma, ngươi cho các nàng tiếp tục đi, trả bộ xiêm y này về chỗ cũ."

Phòng ma ma cúi đầu: “Vâng.”

Tô Đào lau khô nước mắt.

Thấy được bộ xiêm y này, nàng càng không thể đi được.



Rất nhanh đã đến xế chiều.

Lục Tễ trực tiếp trở về trong phủ.

Hắn đi vào chính viện, thấy Tô Đào vội vàng từ trong nhà đi ra, đứng ở hành lang vẫy tay với hắn.

Tô Đào nắm tay Lục Tễ: "Phu quân, sao hôm nay chàng trở về sớm như vậy?"

Lẽ ra thường ngày vào lúc này, Lục Tễ vẫn còn đang xử lý việc công.

Món nợ của nàng còn chưa hỏi xong đâu.

Lục Tễ và Tô Đào đi vào trong phòng.

Tô Đào vừa đi vừa nói: "Phu quân, tối nay ăn chút gì, thanh đạm, hay chua ngọt, để ta cho người hầu đi làm."

Tuy nói như thế, nhưng Tô Đào nói xong hai từ chua ngọt thì lắc đầu, dường như Lục Tễ không thích đồ chua ngọt lắm.

Bây giờ hắn trúng độc, ăn một chút đồ thanh đạm vẫn hơn.

Lục Tễ mở miệng nói: "Đều được."

Hắn vừa vào nhà thì phát hiện có gì đó không đúng.

Sổ sách trên bàn trà bên cạnh giường mỹ nhân, bên cạnh còn tấu chương, rất hiển nhiên, Tô Đào vừa mới xử lý sổ sách.

Tô Đào chú ý tới ánh mắt Lục Tễ, nàng vội vàng nói: "Ta sẽ xử lý xong ngay thôi."

Lục Tễ lại nhìn vào trong phòng, bên trong lại dần dần tràn đầy dấu vết của Tô Đào.

Hòm đồ của nàng, còn khuyên tai nữa, toàn bộ đều trở về rồi.

Rất hiển nhiên, Tô Đào đã cho nha hoàn mang những thứ đó trở về một lần nữa.

Nàng đã hạ quyết tâm muốn ở lại rồi, nếu không nàng đã không làm như thế.

Nhưng thấy ngày hôm qua hắn nói nhiều như vậy, nàng một chút cũng không để trong lòng.

Lục Tễ nhìn chung quanh một cái, sau đó nói: "Niên Niên, bây giờ còn sớm, chúng ta đi ra ngoài đi."

Đi ra ngoài?

Tô Đào có chút khó hiểu.

Lẽ ra bây giờ bệnh của Lục Tễ đang ở giai đoạn then chốt, nàng và Lục Tễ còn đang xoắn xuýt có nên ở lại hay không, xem ai nhận thua trước.

Lục Tễ lại đột nhiên nhàn hạ thoải mái đưa nàng ra ngoài sao?

Tô Đào cảm thấy là lạ.

Trong nội tâm nàng đột nhiên xuất hiện một cái suy nghĩ: "Phu quân, không lẽ chàng muốn thừa dịp ta ra ngoài, cho nha hoàn lấy hành lý của ta ra chứ?"

Tô Đào càng nghĩ càng thấy đúng là có thể như vậy.

Nàng nhấp môi: "Chẳng lẽ chàng còn muốn hạ dược ta, sau đó cho thuộc hạ lén đưa ta đi?"

Lục Tễ thật sự có thể làm ra việc này.

Tô Đào vội vàng nói: "Ta đã nói với chàng rồi, phu quân, tuyệt đối ta không thể đi!"

"Nếu chàng dám làm ta hôn mê, cho người đưa ta đi, đợi ta tỉnh lại, ta nhất định sẽ quay về, chân trên người ta, bọn hắn không quản được ta, cùng lắm thì ta lấy cái chết ép chàng, ta sẽ không để yên đâu!"

Lương Nguyên ở một bên nghe vậy thì yên lặng cúi đầu.

Phu nhân của bọn họ đúng là có tính cách vô cùng quyết liệt, cái gì cũng không sợ, còn dám lấy tính mạng ra uy hiếp.

Đợi đến lúc đó, thuộc hạ như bọn hắn sẽ phải đồng ý.

Lục Tễ có chút bất đắc dĩ: "Nàng nghĩ linh tinh gì vậy?"

Không biết mỗi ngày cái đầu nhỏ của Tô Đào đang suy nghĩ cái gì.

Nàng luôn suy nghĩ kỳ lạ, người bình thường không thể nghĩ ra được như nàng.

Tô Đào thấy thế nhẹ nhàng thở ra, không phải là tốt rồi.

Nhưng mà, nếu như không phải vì vậy thì tại sao Lục Tễ muốn đưa nàng ra ngoài?

Lục Tễ: "Đợi lát nữa nàng sẽ biết."

Hắn và Tô Đào lên xe ngựa lên phố.



Lúc này là buổi chiều, còn chưa tới thời gian dùng bữa tối.

Người đi nườm nượp trên đường phố vô cùng náo nhiệt.

Hai bên đường phố bán hàng rong, đâu đâu cũng rất náo nhiệt.

Tô Đào thở phào một cái, nàng ngước mắt nhìn Lục Tễ bên cạnh: "Chúng ta nên làm gì?"

Đã đi tới phố rồi, sao lại chỉ đi dạo mà không nói câu nào.

Tô Đào càng không hiểu, trong hồ lô của Lục Tễ bán thuốc gì.

Tô Đào vừa dứt lời, chợt thấy trên đùi giống như là bị cái gì va vào một phát.

Nàng cúi đầu nhìn, người đụng vào nàng chính là một tiểu oa nhi, tiểu oa nhi này mới bốn năm tuổi là cùng, vừa trắng trẻo vừa đáng yêu.

Đứa bé đang đi chơi với cha mẹ, nhất thời không thấy rõ đường nên đụng phải chân của nàng.

Tô Đào vội vàng cúi người: "Không sao chứ?"

Bé trai tinh xảo vô cùng, nhìn thấy Tô Đào cũng không sợ, âm thanh như trẻ còn đang bú sữa: "Tỷ tỷ xinh đẹp."

Tô Đào nhìn vậy cũng biết là đứa bé không bị đụng đau.

Nếu không đứa bé đã oa oa khóc lên rồi.

Đúng vào lúc này, cha mẹ của đứa bé cũng đuổi kịp rồi.

Bọn họ liên tục xin lỗi: "Vị phu nhân này, ban nãy thật sự là ngại quá, người không sao chứ?"

Tô Đào khoát tay: "Không có gì."

Đứa bé nhỏ xíu, mặc dù đụng phải nàng một cái, nhưng nàng có thể có chuyện gì được.

Hai vợ chồng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ thấy Tô Đào xinh đẹp như vậy, ăn mặc lại hoa lệ, trong đầu đều vô cùng lo lắng.

Không nghĩ tới Tô Đào tốt tính như vậy.

Hai vợ chồng vội vàng ôm lấy đứa con trai nhỏ: "Mau nói xin lỗi đi."

Đứa con trai nhỏ hiển nhiên được giáo dục rất tốt: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi."

Dáng vẻ nghiêm trang đáng yêu cực kỳ.

Tô Đào nói: "Không sao."

Xin lỗi xong, hai vợ chồng liền ôm hài tử rời đi.

Bé trai hiển nhiên không có sợ, vẫn muốn cha mẹ đến quán mứt quả.

Mứt quả là dính mật đường, cũng không lạnh, không sợ làm tổn thương dạ dày hài tử.

Hai vợ chồng liền dừng lại, mua cho bé trai một chuỗi đường hồ lô, sau đó một nhà ba người tiếp tục đi lên phía trước.

Lục Tễ và Tô Đào cũng nhìn thấy cảnh này.

Lục Tễ thấy được nụ cười trên mặt Tô Đào: "Nàng cũng cảm thấy cả nhà bọn họ rất hạnh phúc?"

Tô Đào gật đầu: "Đương nhiên."

Ai lại không muốn một nhà hoà thuận vui vẻ chứ, ai cũng hâm mộ điều đó.

Màu mắt Lục Tễ có chút trầm xuống: "Đúng vậy, đó mới thực sự là một nhà ba người."

Hắn lại dừng một chút: "Nhưng những thứ… này, ta đều không cho nàng được."

Trái tim Tô Đào nhảy dựng lên: "Phu quân?"

Lục Tễ tiếp tục nói: "Lấy thê tử, cuộc sống sau này, cùng một chỗ đến già, nhìn con cháu vây quanh, đây là chuyện mà mỗi người mong đợi, nhưng ta không còn sống lâu nữa, ta không thể bên nàng đến già, càng không nói đến mấy việc này."

Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Niên Niên, đó mới là cuộc sống nàng nên có, mà không phải là bên cạnh một người như ta."

Giọng điệu hắn bình thản, nhưng cũng làm người ta cảm thấy sầu não.

Lục Tễ cũng nghĩ như vậy.

Hắn muốn Tô Đào sống như một người bình thường, mà không phải là vì cái chết của hắn mà thương tâm.

Hắn muốn sống thật Tô Đào tốt.

Tô Đào cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Tễ đưa nàng ra ngoài, thì ra là vì cái này.

Không sai, Lục Tễ nói rất đúng.

Nàng cũng muốn có con và Lục Tễ, sau đó nuôi hài tử lớn, cho hài tử xiêm y đẹp, cho hài tử học vỡ lòng.

Nó đều là những gì mà nàng đã từng tưởng tượng trong lòng.

Nhưng những… chuyện này có quan trọng đến đâu, thì cũng không quan trọng bằng Lục Tễ.

Lông mi Tô Đào run rẩy: "Phu quân, chàng nói không sai, nhưng mà ta đã nói rồi, chàng mới là quan trọng nhất."

"Nếu không phải là chàng, ta sẽ không kết hôn sinh con với bất kỳ ai khác, ta chỉ muốn chàng."

Đổi thành người khác, nàng còn khó có khả năng rung động, chứ đừng nói đến kết hôn sinh con.

Lục Tễ chính là niềm vui lớn nhất trong sinh mệnh của hắn.

Coi như Lục Tễ nói đúng, không lâu nữa hắn cũng sẽ chết, nàng cũng sẽ không hối hận.

Hoặc là chăm sóc Lục Tễ cho đến khi chết, hoặc là hắn may mắn còn sống, nàng cũng cảm thấy đời này vậy là đủ rồi, ít nhất nàng đã từng đi qua với Lục Tễ.

Lục Tễ mãi không thể nói nên lời.

Hắn vốn đưa Tô Đào ra ngoài chính là vì muốn khuyên Tô Đào.

Thật không ngờ rằng hắn lại nghe được mấy câu như vậy.

Dù trái tim của hắn kiên định như sắt, hiện tại cũng không nhịn được có chút dao động.

Hắn có nên tôn trọng ý nguyện của Tô Đào không đây?

So với an nguy của Tô Đào thì vế sau quan trọng hơn.

Tô Đào cũng hiểu rõ tâm tư của Lục Tễ.

Nàng không muốn Lục Tễ khuyên nàng nữa: "Phu quân, chúng ta về nhà đi, được không?"

Lục Tễ gật đầu: "Cũng được."



Sau khi về phủ, hai người không đề cập đến chuyện này nữa, an ổn sống tiếp.

Nhưng Tô Đào biết rõ, việc này vẫn chưa chấm dứt.

Tính tình của nàng kiên định, nhưng Lục Tễ cũng không kém phần kiên định so với nàng.

Nếu như không bỏ đi ý tưởng của Lục Tễ triệt để, chỉ sợ sau này Lục Tễ sẽ còn nghĩ ra cách khác.

Chờ tới ngày thứ hai, lúc Lục Tễ đến nha môn, Tô Đào cũng không làm gì.

Nàng ngồi ở trên giường mỹ nhân, suy nghĩ xem nàng nên làm những gì mới có thể loại bỏ hoàn toàn chủ ý của Lục Tễ.

Nhưng mà nàng nghĩ mãi không ra kế sách nào ổn thỏa.

Phòng ma ma thấy Tô Đào hơi lạ.

Bà có lòng muốn giúp Tô Đào, nhưng lại không biết chuyện đã xảy ra giữa Lục Tễ và Tô Đào, nên cũng không biết cách giải quyết mâu thuẫn.

Phòng ma ma đành hâm nóng cho Tô Đào một chén ngưu nhũ: "Phu nhân, cả ngày người vẫn chưa ăn gì, đợi lát nữa Hầu gia trở lại. Hay người uống chút ngưu nhũ đi, nếu không sẽ bị đau dạ dày."

Tô Đào lấy lại tinh thần: "Cảm ơn ma ma."

Mấy ngày nay Phòng ma ma và Tuyết Liễu không biết chuyện gì, nhưng hai người vẫn rất quan tâm nàng.

Tô Đào nghĩ, chắc chắn các nàng đang rất lo lắng.

Tô Đào nhấp một thìa ngưu nhũ, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn hẳn.

Nhìn Phòng ma ma, trong nội tâm nàng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, tại sao nàng không hỏi Phòng ma ma?

Phòng ma ma lớn tuổi như vậy, lại ở trong cung rất nhiều năm, trải qua rất nhiều việc, nói không chừng sẽ có cách nào đó.

Nhưng mà nàng mở miệng thế nào đây?

Tô Đào sắp xếp lại câu từ rồi mới nói: "Phòng ma ma, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Phòng ma ma sững sờ, nói: "Phu nhân, người nói đi."

Bà thầm nghĩ, có thể là Tô Đào đang gặp việc khó khăn gì, nhưng lại không biết giải quyết nên mới muốn hỏi bà.

Tô Đào có chút khó khăn, nàng làm thế nào để miêu tả tình cảnh của Lục Tễ đây?

Tô Đào suy nghĩ một chút, nói: "Phòng ma ma, là như vậy, ta và Hầu gia có chút không hòa hợp, ta nên dùng cách gì mới có thể ở lại với Hầu gia, để hắn đồng ý cho ta ở lại?"

Ông trời có mắt, nàng chỉ có thể nói đến mức độ này thôi.

Lượng tin tức trong câu nói của Tô Đào thật sự quá lớn.

Dù là Phòng ma ma ổn trọng lão luyện cũng nhịn không được mà tự bổ não.

Suy nghĩ xong, Phòng ma ma lại cảm thấy không hợp lý lắm.

Các nàng là hạ nhân, cũng không biết giữa Hầu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện gì.

Có phải phu nhân không biết nên nói như thế nào nên mới nói với bà như vậy?

Rốt cuộc giữa Hầu gia và phu nhân có chuyện gì?

Dù Phòng ma ma từng trải nhiều nhưng lúc này bà cũng không nghĩ cách gì hiệu quả.

Thật sự là chuyện của Tô Đào và Lục Tễ rất khó nói.

Phòng ma ma đành phải đoán ý từ câu nói của Tô Đào: "Hay là phu nhân sinh cho Hầu gia một đứa bé, nếu như vậy, Hầu gia nhất định sẽ mềm lòng."

Giữa vợ chồng có hài tử thì liên hệ sẽ càng chặt chẽ hơn, mối quan hệ cũng thân mật hơn so với trước đó.

Tô Đào đang uống ngưu nhũ, nghe vậy thì nàng suýt nữa sặc.

Phòng ma ma rất nhanh đã ý thức được, ý tưởng của bà không ổn.

Khuôn mặt già nua của Phòng ma ma đỏ lên: "Lão nô chỉ nói bậy, phu nhân tuyệt đối đừng tin."

Tô Đào khó khăn lắm mới hít thở bình thường được.

Nàng biết rõ nàng nàng cũng đã làm Phòng ma ma khó xử rồi, liền nói: "Không sao, ma ma đến phòng bếp xem một chút đi, phu quân sắp trở lại rồi."

Phòng ma ma đáp: “Vâng.”

Phòng ma ma đi rồi, Tô Đào vẫn còn nhớ câu nói của Phòng ma ma.

Nhưng mà, lời của Phòng ma ma quả thực đã cho nàng một gợi ý.

Chưa nói đến hài tử, nếu như nàng và Lục Tễ gạo nấu thành cơm rồi, Lục Tễ chắc chắn sẽ biết quyết tâm của nàng.

Tô Đào cẩn thận suy nghĩ một phen, trước mắt, đây chính là biện pháp duy nhất.

Tô Đào cắn cánh môi.



Sau khi Lục Tễ trở về thì phát hiện Tô Đào im lặng khác thường.

Ăn xong bữa tối, Lục Tễ nói: "Ta đến thư phòng xử lý văn thư."

Tô Đào gật đầu: "Đi đi."

Lục Tễ có chút bất ngờ, trước đó Tô Đào kiên quyết không muốn hắn đi, hôm nay sao lại đột ngột đổi ý?

Lục Tễ nhất thời không nghĩ ra được, đành phải đến thư phòng.

Chờ hắn xử lý xong, đã là đêm khuya rồi.

Tắm xong, Lục Tễ lên giường.

Hắn nằm xuống giường, vừa nhắm mắt lại, hắn đã nghe thấy âm thanh sột soạt bên cạnh.

Lục Tễ có chút bất ngờ, Tô Đào còn chưa ngủ sao?

Hắn mở mắt.

Sau đó chỉ thấy Tô Đào chui từ trong chăn của nàng ra, sau đó chui vào trong chăn của hắn.

Không chỉ thế, Tô Đào còn nằm sấp trên ngực của hắn.

Thân thể hai người dính sát, không có một chút khe hở nào.

Đêm nay trăng sáng, soi sáng tất cả mọi thứ trong phòng.

Hắn thấy rõ, Tô Đào mặc cái yếm màu hồng đỏ, hai dây lưng mỏng manh nghiêng nghiêng thắt ở phía sau cổ.

Màu da trắng nõn, sóng mắt lả lướt, xinh đẹp giống như yêu tinh ngàn năm khó gặp trong thoại bản.

Câu hồn đoạt phách.

Tô Đào rất đẹp, vòng eo rất nhỏ, ngực lại lớn.

Lúc này nàng nằm trên ngực Lục Tễ, phần trắng tuyết trong cái yếm lộ ra, hoàn toàn làm choáng váng mắt người nhìn.

Lục Tễ chưa từng nghĩ tới cảnh này.

Hắn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.

Tô Đào chưa từng làm loại chuyện này, nàng vô cùng xấu hổ.

Nhưng việc đã đến bước này, nàng cũng không được phép hối hận nữa, Tô Đào âm thầm ra quyết định.

Nàng nâng hai cánh tay non mềm, trắng như ngọc lên ôm lấy mặt Lục Tễ, sau đó cúi đầu hôn lên cằm Lục Tễ, lên môi của hắn.

Tô Đào chưa từng chủ động hôn người khác, cũng không biết nên hôn môi như thế nào.

Nụ hôn này chỉ thoáng qua, nàng hôn Lục Tễ xong thì rời khỏi đôi môi của hắn.

Nhưng mà, như vậy có chút không đúng...

Tô Đào lại cúi đầu hôn môi Lục Tễ, một cái rồi lại một cái, giống như hài tử đang thưởng thức bánh ngọt mỹ vị vậy.

Tô Đào thử thăm dò, ngậm lấy cánh môi Lục Tễ, nhẹ nhàng cắn lên.

Đầu óc Lục Tễ như bị nổ tung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương