Thầy Thái Có Chút Ngọt
-
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Hữu Dương hâm mộ Dư Hi Thanh vừa có chó vừa có bạn nhỏ, Lục Phong nhìn thấy lại không có cách nào thoả mãn nguyện vọng của y. Hai người họ đều bận bịu công việc, qua hết năm, có ai có thể rảnh rỗi mà đi chăm vật nuôi đâu? Nếu có trẻ con thì càng không cần phải nói nữa.
Lục Phong để công việc trên tay sang một bên, tỉ mỉ phân tích tình huống trong nhà với Thái Hữu Dương. Trong lòng Thái Hữu Dương rất ngứa ngáy, nhưng mà điều kiện không cho phép, tất nhiên vẫn có thể hiểu được. Y sợ trong lòng Lục Phong có vướng mắc, kéo cánh tay anh an ủi ngược lại: “Em có anh là đủ rồi, muốn chó mèo gì chứ, tự dưng chiếm diện tích lại còn làm lỡ hai ta nói chuyện yêu đương nữa.”
Lục Phong vuốt tóc Thái Hữu Dương cảm thán: “Làm thầy giáo mấy năm, thật sự rất hiểu chuyện.” Anh nhớ lúc học đại học, trường cảnh sát quản rất nghiêm, Thái Hữu Dương không thể thường xuyên gặp mình, vì thế còn khó chịu ồn ào một thời gian.
Thái Hữu Dương buồn bực nói: “Trước đây em cũng săn sóc hiền huệ ôn nhu hào phóng như thế mà, anh nói đi, em không hiểu chuyện lúc nào, em lập tức thay đổi liền.” Y còn làm như đang thật sự nhớ lại.
Lục Phong dưới ánh mắt chăm chú của y, bình tĩnh nói: “Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng chẳng có chỗ nào cần thay đổi cả.”
Sắc mặt Thái Hữu Dương trong nháy mắt sáng sủa hắn ra, nhưng cũng không quên cần phải rụt rè, nói: “Nếu có thì lại sửa đổi, còn không thì càng thêm cố gắng mà.”
“Không cần nói đâu,” Lục Phong suy nghĩ một chút, “Chi là thể lực quá kém, mỗi lần chưa kiên trì được bao lâu, đã…”
Thái Hữu Dương: “Được rồi.”
Lục Phong ôm lấy y, nhanh chân bước về phòng ngủ: “Điểm này thật sự em nên sửa một chút đi.”
“Bây giờ vẫn đang là ban ngày có được không?” Thái Hữu Dương gấp đến độ nện vào sau lưng Lục Phong. Mông y vẫn còn đang đau, không muốn làm tiếp tẹo nào. Cái tên đàn ông bị nửa thân dưới chi phối này, chỉ biết lôi kéo mình lên giường thôi.
Thái Hữu Dương dùng ánh mắt nhìn cầm thú mà dòm Lục Phong. Lục Phong vốn chỉ muốn trêu y một chút, y vừa nhìn như thế, trong lòng lại bốc lửa lên.
Kết quả trời không chiều lòng người, một chân Lục Phong vừa bước vào cửa phòng ngủ, di động đã vang lên. Thái Hữu Dương rút di động từ túi anh ra, vừa nhìn tên hiển thị đã vội vàng đẩy vai anh: “Phó cục trưởng của bọn anh này.”
Lục Phong sững sờ, nhận lấy di động, theo phản xạ mà đứng nghiêm: “Cục phó Đàm!”
Phó cục trưởng: “Kỳ nghỉ trải qua thế nào?”
Lục Phong: “….”
Phó cục trưởng: “Nếu không xảy ra án mạng, tôi cũng không đến bắt cậu vào hôm nay đâu.”
Lục Phong giơ tay nhìn đồng hồ một cái: “Đúng năm rưỡi em sẽ chạy đến!”
Phó cục trưởng: “Được, những người khác cũng gọi đến đi”
Lục Phong: “Vâng.”
Thái Hữu Dương nhìn thấy Lục Phong cúp điện thoại liền lập tức gọi cho cấp dưới Tiểu Chu, còn lấy giấy chứng nhận, tìm chìa khoá đi ra, là biết Lục Phong có nhiệm vụ.
Trong lòng Thái Hữu Dương chua xót mà nghĩ, ok i’m fine, hiện giờ y không những không có chó, không bạn nhỏ, bạn trai cũng sắp đi rồi. Y mở tủ giày, lấy giày của Lục Phong ra, phủi bụi dính lên đó, đang định quét dầu thì Lục Phong đã đi tới.
“Không kịp nữa đâu.” Lục Phong nói, đi giày vào liền chuẩn bị rời đi.
Thái Hữu Dương theo bản năng mà “Ôi” một tiếng, muốn giữ người lại. Lục Phong quay đầy lại nhìn y, xin lỗi nói: “Chăn phải để mình em thu lại rồi.”
“Em cũng vừa định hoạt động một chút đây.” Thái Hữu Dương nói, đi đến trước ngẩng đầu lên hôn Lục Phong một cái, “Trên đường đi nhớ cẩn thận, sắp tới giờ cơm rồi, gọi chút thức ăn ngoài chứ đừng ăn mì ăn liền nhé.”
Lục Phong “Ừ” một tiếng, hôn trán y một cái, cười cười khoá áo khoá, mở cửa rời đi. Đi tới cầu thang, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên thầy Thái vẫn đang đứng ở đó nhìn bóng lưng của anh. Anh phất tay một cái, để Thái Hữu Dương quay về nhà.
Thái Hữu Dương gật đầu, chờ Lục Phong xuống lầu, đóng cửa lại đi tới ban công, chậm rãi thu chăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuồng dưới lầu. Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao lớn xuất hiện, tay đút rúi, đầu hơi rủ xuống nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Thái Hữu Dương đi về phía trước vài bước, thân thể dán lên gạch sứ lạnh lẽo. Y nhĩn kỹ bóng lưng đang đi xa của Lục Phong, vừa có chút khổ sở lại có chút tự hào.
Bạn trai y phải đi gìn giữ ổn định quốc gia, bảo vệ an toàn của nhân dân, ha ha…
Thái Hữu Dương nằm nhoài trên ban công nghĩ, bóng lưng của anh ấy thật giống một anh hùng.
“Anh hùng” hắt xì một cái, như có điều suy nghĩ mà quay đầu lại. Anh nhìn thấy trên ban công tầng tám cao cao, Thái Hữu Dương đang hứng gió nhẹ ở đằng kia, ánh tà dương khảm viền vàng lên người y, cả người đẹp đẽ như hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Lục Phong nở nụ cười, suy nghĩ buối tối có nên mang một chút sò lụa* trở về cho hoàng tử bé của mình ăn khuya không. Gần thành phố có một chợ đêm, làm sò nướng giấy bạc vị cay, nhưng khẩu vị không nặng lắm, vừa vặn có thể xua lạnh, ấm dạ dày.
*Sò lụa: con này nè, cảm ơn bạn Annie Dinh đã giải đáp giúp mình
Sò lụa 花甲
Sò lụa nướng giấy bạc
Chỉ là giữ ấm có hơi phiền phức, anh hơi nhíu mày, sau đó liếc mắt nhìn di động. Biết Tiểu Chu đã gọi mọi người đên, anh bèn tăng tốc sải bước đến bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe của tiểu khu họ ở chia thành trên đất và dưới ngầm, bãi đỗ trên mặt đất thì miễn phí, anh liền trực tiếp đỗ xe ở đó.
Lúc này, anh lại nhận được một tin nhắn, vốn tưởng là Phó Cục trưởng đang thúc giục, không ngờ lại là Thái Hữu Dương gửi cho mình.
“Buổi tối muốn ăn sò lụa, ở chỗ lão Nhai cạnh cục cảnh sát ấy.”
Lục Phong không khỏi mỉm cười, một mặt cảm thấy họ không hổ là người yêu, đúng là tâm ý tương thông, một mặt lại muốn trêu Thái Hữu Dương, bèn nhắn lại: “Thầy Thái, đêm mà ăn đồ ăn sẽ không có lợi cho dưỡng sinh đấy.”
Thái Hữu Dương sốt ruột như anh dự liệu: “Cái gì? Ăn sò lụa cũng tính là ăn đồ ăn á! Em nhất định phải ăn, làm thế nào bây giờ?” Phía sau còn kèm thêm một icon con dao.
Lục Phong giả vờ như bị uy hiếp, làm dáng vẻ như không thể không khuất phục, trả lời: “Được rồi, mang về cho em, được chưa?”
Thái Hữu Dương gửi lại một icon “Vậy còn tạm được”, xem ra rất đắc ý.
Lục Phong lắc đầu một cái, cất di động, mở cửa ngồi lên xe đi về phía cục công an.
Trong nhà, Thái Hữu Dương gửi một tin cho Người dùng 181xxxxxxxx muốn giới thiệu đối tượng mà hôm qua làm phiền y, nói, Bạn trai tui lại muốn mua sò lụa cho tui ăn, thiệt phiền.
Người dùng 181xxxxxxxxx luôn online, sau khi nhận được rep lại: “Thật sự rất ước ao với cậu đó, do đó có thể giới thiệu cho tui một bạn trai tốt như vậy không?”
Thái Hữu Dương lễ phép nói: “Thật ngại qué, bạn giai tốt như thế toàn thế giới chỉ có một thôi, đã trở thành của tui rồi.”
Thái Hữu Dương hâm mộ Dư Hi Thanh vừa có chó vừa có bạn nhỏ, Lục Phong nhìn thấy lại không có cách nào thoả mãn nguyện vọng của y. Hai người họ đều bận bịu công việc, qua hết năm, có ai có thể rảnh rỗi mà đi chăm vật nuôi đâu? Nếu có trẻ con thì càng không cần phải nói nữa.
Lục Phong để công việc trên tay sang một bên, tỉ mỉ phân tích tình huống trong nhà với Thái Hữu Dương. Trong lòng Thái Hữu Dương rất ngứa ngáy, nhưng mà điều kiện không cho phép, tất nhiên vẫn có thể hiểu được. Y sợ trong lòng Lục Phong có vướng mắc, kéo cánh tay anh an ủi ngược lại: “Em có anh là đủ rồi, muốn chó mèo gì chứ, tự dưng chiếm diện tích lại còn làm lỡ hai ta nói chuyện yêu đương nữa.”
Lục Phong vuốt tóc Thái Hữu Dương cảm thán: “Làm thầy giáo mấy năm, thật sự rất hiểu chuyện.” Anh nhớ lúc học đại học, trường cảnh sát quản rất nghiêm, Thái Hữu Dương không thể thường xuyên gặp mình, vì thế còn khó chịu ồn ào một thời gian.
Thái Hữu Dương buồn bực nói: “Trước đây em cũng săn sóc hiền huệ ôn nhu hào phóng như thế mà, anh nói đi, em không hiểu chuyện lúc nào, em lập tức thay đổi liền.” Y còn làm như đang thật sự nhớ lại.
Lục Phong dưới ánh mắt chăm chú của y, bình tĩnh nói: “Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng chẳng có chỗ nào cần thay đổi cả.”
Sắc mặt Thái Hữu Dương trong nháy mắt sáng sủa hắn ra, nhưng cũng không quên cần phải rụt rè, nói: “Nếu có thì lại sửa đổi, còn không thì càng thêm cố gắng mà.”
“Không cần nói đâu,” Lục Phong suy nghĩ một chút, “Chi là thể lực quá kém, mỗi lần chưa kiên trì được bao lâu, đã…”
Thái Hữu Dương: “Được rồi.”
Lục Phong ôm lấy y, nhanh chân bước về phòng ngủ: “Điểm này thật sự em nên sửa một chút đi.”
“Bây giờ vẫn đang là ban ngày có được không?” Thái Hữu Dương gấp đến độ nện vào sau lưng Lục Phong. Mông y vẫn còn đang đau, không muốn làm tiếp tẹo nào. Cái tên đàn ông bị nửa thân dưới chi phối này, chỉ biết lôi kéo mình lên giường thôi.
Thái Hữu Dương dùng ánh mắt nhìn cầm thú mà dòm Lục Phong. Lục Phong vốn chỉ muốn trêu y một chút, y vừa nhìn như thế, trong lòng lại bốc lửa lên.
Kết quả trời không chiều lòng người, một chân Lục Phong vừa bước vào cửa phòng ngủ, di động đã vang lên. Thái Hữu Dương rút di động từ túi anh ra, vừa nhìn tên hiển thị đã vội vàng đẩy vai anh: “Phó cục trưởng của bọn anh này.”
Lục Phong sững sờ, nhận lấy di động, theo phản xạ mà đứng nghiêm: “Cục phó Đàm!”
Phó cục trưởng: “Kỳ nghỉ trải qua thế nào?”
Lục Phong: “….”
Phó cục trưởng: “Nếu không xảy ra án mạng, tôi cũng không đến bắt cậu vào hôm nay đâu.”
Lục Phong giơ tay nhìn đồng hồ một cái: “Đúng năm rưỡi em sẽ chạy đến!”
Phó cục trưởng: “Được, những người khác cũng gọi đến đi”
Lục Phong: “Vâng.”
Thái Hữu Dương nhìn thấy Lục Phong cúp điện thoại liền lập tức gọi cho cấp dưới Tiểu Chu, còn lấy giấy chứng nhận, tìm chìa khoá đi ra, là biết Lục Phong có nhiệm vụ.
Trong lòng Thái Hữu Dương chua xót mà nghĩ, ok i’m fine, hiện giờ y không những không có chó, không bạn nhỏ, bạn trai cũng sắp đi rồi. Y mở tủ giày, lấy giày của Lục Phong ra, phủi bụi dính lên đó, đang định quét dầu thì Lục Phong đã đi tới.
“Không kịp nữa đâu.” Lục Phong nói, đi giày vào liền chuẩn bị rời đi.
Thái Hữu Dương theo bản năng mà “Ôi” một tiếng, muốn giữ người lại. Lục Phong quay đầy lại nhìn y, xin lỗi nói: “Chăn phải để mình em thu lại rồi.”
“Em cũng vừa định hoạt động một chút đây.” Thái Hữu Dương nói, đi đến trước ngẩng đầu lên hôn Lục Phong một cái, “Trên đường đi nhớ cẩn thận, sắp tới giờ cơm rồi, gọi chút thức ăn ngoài chứ đừng ăn mì ăn liền nhé.”
Lục Phong “Ừ” một tiếng, hôn trán y một cái, cười cười khoá áo khoá, mở cửa rời đi. Đi tới cầu thang, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên thầy Thái vẫn đang đứng ở đó nhìn bóng lưng của anh. Anh phất tay một cái, để Thái Hữu Dương quay về nhà.
Thái Hữu Dương gật đầu, chờ Lục Phong xuống lầu, đóng cửa lại đi tới ban công, chậm rãi thu chăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuồng dưới lầu. Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao lớn xuất hiện, tay đút rúi, đầu hơi rủ xuống nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Thái Hữu Dương đi về phía trước vài bước, thân thể dán lên gạch sứ lạnh lẽo. Y nhĩn kỹ bóng lưng đang đi xa của Lục Phong, vừa có chút khổ sở lại có chút tự hào.
Bạn trai y phải đi gìn giữ ổn định quốc gia, bảo vệ an toàn của nhân dân, ha ha…
Thái Hữu Dương nằm nhoài trên ban công nghĩ, bóng lưng của anh ấy thật giống một anh hùng.
“Anh hùng” hắt xì một cái, như có điều suy nghĩ mà quay đầu lại. Anh nhìn thấy trên ban công tầng tám cao cao, Thái Hữu Dương đang hứng gió nhẹ ở đằng kia, ánh tà dương khảm viền vàng lên người y, cả người đẹp đẽ như hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Lục Phong nở nụ cười, suy nghĩ buối tối có nên mang một chút sò lụa* trở về cho hoàng tử bé của mình ăn khuya không. Gần thành phố có một chợ đêm, làm sò nướng giấy bạc vị cay, nhưng khẩu vị không nặng lắm, vừa vặn có thể xua lạnh, ấm dạ dày.
*Sò lụa: con này nè, cảm ơn bạn Annie Dinh đã giải đáp giúp mình
Sò lụa 花甲
Sò lụa nướng giấy bạc
Chỉ là giữ ấm có hơi phiền phức, anh hơi nhíu mày, sau đó liếc mắt nhìn di động. Biết Tiểu Chu đã gọi mọi người đên, anh bèn tăng tốc sải bước đến bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe của tiểu khu họ ở chia thành trên đất và dưới ngầm, bãi đỗ trên mặt đất thì miễn phí, anh liền trực tiếp đỗ xe ở đó.
Lúc này, anh lại nhận được một tin nhắn, vốn tưởng là Phó Cục trưởng đang thúc giục, không ngờ lại là Thái Hữu Dương gửi cho mình.
“Buổi tối muốn ăn sò lụa, ở chỗ lão Nhai cạnh cục cảnh sát ấy.”
Lục Phong không khỏi mỉm cười, một mặt cảm thấy họ không hổ là người yêu, đúng là tâm ý tương thông, một mặt lại muốn trêu Thái Hữu Dương, bèn nhắn lại: “Thầy Thái, đêm mà ăn đồ ăn sẽ không có lợi cho dưỡng sinh đấy.”
Thái Hữu Dương sốt ruột như anh dự liệu: “Cái gì? Ăn sò lụa cũng tính là ăn đồ ăn á! Em nhất định phải ăn, làm thế nào bây giờ?” Phía sau còn kèm thêm một icon con dao.
Lục Phong giả vờ như bị uy hiếp, làm dáng vẻ như không thể không khuất phục, trả lời: “Được rồi, mang về cho em, được chưa?”
Thái Hữu Dương gửi lại một icon “Vậy còn tạm được”, xem ra rất đắc ý.
Lục Phong lắc đầu một cái, cất di động, mở cửa ngồi lên xe đi về phía cục công an.
Trong nhà, Thái Hữu Dương gửi một tin cho Người dùng 181xxxxxxxx muốn giới thiệu đối tượng mà hôm qua làm phiền y, nói, Bạn trai tui lại muốn mua sò lụa cho tui ăn, thiệt phiền.
Người dùng 181xxxxxxxxx luôn online, sau khi nhận được rep lại: “Thật sự rất ước ao với cậu đó, do đó có thể giới thiệu cho tui một bạn trai tốt như vậy không?”
Thái Hữu Dương lễ phép nói: “Thật ngại qué, bạn giai tốt như thế toàn thế giới chỉ có một thôi, đã trở thành của tui rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook