Thầy Thái Có Chút Ngọt
-
Chương 25
Vốn ý định ban đầu của Thái Hữu Dương là tìm cô giáo dạy tự nhiên để hợp tác dạy học, nhưng nghe được những đoản văn từ chỗ cô ấy, cộng thêm cả ngày đều là vẻ mặt “Ha ha ha”, Lục Phong mà thấy sẽ cho rằng y bên ngoài có con chó khác, à không, bạn trai khác.
Kỳ thực, ở một mức độ nào đó mà nói, Thái Hữu Dương vẫn cảm thấy áp lực. Tuy rằng y chỉ phụ trách một lớp, nhưng dù sao cũng là lớp sáu, chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi. Mà trong cuộc thi tháng lần thứ nhất kể từ khi khai giảng, kết quả học tập của lớp này cũng không xuất sắc lắm, trong bảy lớp của khối thì đứng ở vị trí thứ tư. Nếu là thầy giáo năng nổ một chút, hẳn sẽ nghĩ biện pháp tóm lấy học sinh, tranh thủ để tiến vào ba vị trí đầu. Nhưng mà tên Thái Hữu Dương này không ôm chí lớn, chỉ biết cùng học sinh đùa giỡn vui vẻ, chứ không phấn đấu sức lực theo hướng này.
Thế là Phó Hiệu trưởng lại tìm y nữa. Phó Hiệu trưởng nói với y, thầy Thái à, thầy có thể nghiêm túc chút được không!
Thái Hữu Dương nhớ lại một cái, hai tuần này y vừa không trốn chạy bộ vừa không ngủ gật trong cuộc họp, sao Phó Hiệu trưởng lại tới phê bình y nữa vậy?
Thế nhưng lãnh đạo đã nói chuyện thì mài phải nghe, y không nghĩ ra mình đã phạm lỗi gì, nhưng vẫn cứ làm vẻ khiêm tốn tiếp thu dạy bảo. Lúc Phó Hiệu trưởng nói chuyện, y chỉ vâng dạ mà gật đầu.
Nghe xong một lúc, y cảm thấy không đúng. Cái Phó Hiệu trưởng đang ân cần dạy bảo lại là đang dạy y làm thế nào để cướp tiết học.
Phó Hiệu trưởng nói: “Ví dụ như giờ Thể dục. Lớp tốt nghiệp thì học Thể dục cái gì? Cậu có thể đi theo thầy Thể dục để thương thuyết mà. Thầy ấy quanh năm vận động, trên người vết thương cũ cũng nhiều. Hôm nay lúc đi dạy, hẳn là sẽ bị thương ở lưng chứ? Hôm sau lại có thể là gãy xương, phải nghỉ ngơi một ngày nửa tháng gì đó. Tiết Thể dục không ai dạy, cậu làm thầy Ngữ Văn nhàn nhất, đi thay một hay tiết thì cũng không thể nói là nặng quá đúng không?”
Thái Hữu Dương: “Hai năm qua đều đề xướng giáo dục thể chất, trường chúng ta cũng rất tích cực hưởng ứng. Em ngang nhiên cướp tiết học như thế có phải không ổn lắm không ạ?” Đùa gì thế, chính y lúc đi học, chuyện ghét nhất chính là thầy Thể dục bị bệnh.
Mặt Phó Hiệu trưởng sầm xuống: “Cướp tiết cái gì chứ? Tôi nói à! Cái tôi nói chính là, thân thể thầy Thể dục không tốt lắm. Cậu là thầy giáo trẻ tuổi thì không thể thông cảm được sao?” Ông lắc đầu, dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim, “Cậu đó!” Ông nặng nề thở dài một hơi, “Không có cách nào có thể nói với cậu được!”
Thái Hữu Dương: “….” Y lau mồ hôi, nhìn bóng lưng dần xa của thầy Phó Hiệu trưởng, nghĩ thầm, các em à, hãy cảm ơn thầy dạy Văn của các em đi. Nếu không có thầy giáo Văn đẹp trai này, thầy Thể dục của các em lại phải xin nghỉ bệnh rồi.
Thái Hữu Dương cho rằng chuyện này cứ thế mà qua, ai ngờ sự kiên quyết của Phó Hiệu trưởng không phải là thứ y có thể tưởng tượng.
Hôm nay thầy Ngô đi vào văn phòng, giục y mau mau đi dạy. Thái Hữu Dương còn cho rằng mình nhớ nhầm, bèn nhìn lại thời khoá biểu một cái, không sai mà. Tiết một này là tiết Thể dục, không phải là tiết Văn của y.
Thầy Ngô lại nói: “Không sai đâu. Hôm nay chủ nhiệm khối thông báo, tập thể tổ Thể dục xin nghỉ.”
Mí mắt Thái Hữu Dương giật một cái, theo bản năng cảm thấy đây là chuyện phó Hiệu trưởng làm.
Thái Hữu Dương nói: “Nghỉ ốm sao?”
Thầy Ngô: “Không phải.”
Thái Hữu Dương thở phào nhẹ nhõm. Khiến cả tập thể tổ Thể dục xin nghỉ bệnh thì cũng không khỏi quá không cho thầy cô dạy Thể dục mặt mũi rồi
Thầy Ngô lại nói: “Là Phó Hiệu trưởng đề nghị, nói cái thầy cô quanh năm ở trạng thái nửa khoẻ nửa không, nên cần phải bố trí cho họ làm một lần kiểm tra tỉ mỉ.”
Thái Hữu Dương: “Tới kiểm tra sức khoẻ?”
Thầy Ngô: “Ừ.”
Thái Hữu Dương: “Lúc nào thì đến lượt chúng ta?”
Thầy Ngô: “Đại khải là phải đợi đến khi kết thúc thi học kỳ đấy.”
Thái Hữu Dương: “….” Được rồi, y vẫn nên đàng hoàng đi dạy đi.
Thái Hữu Dương vào lớp, tuyên bố giáo viên thể dục bị bệnh, nên tiết này y sẽ dạy thay. Còn chưa nói xong, dưới lớp đã truyền đến tiếng than thở liên tiếp. Trên mặt Thái Hữu Dương thì cười cười, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Chuyện này có thể trách y sao? Y cũng có muốn dạy thêm đâu. Ngồi trong phòng làm việc, ăn đồ ăn vặt xem phim không phải thoải mái hơn ư.
Trong lòng Thái Hữu Dương có nỗi khổ, chỉ có thể tìm Lục Phong để trút. Lục Phong nói với y, không phải là nói để em dạy thay à? Kéo học sinh đến sân thể dục luôn, dù sao thì y đang dạy thay tiết Thể dục. Tuy rằng để thầy dạy Văn dạy thay tiết Thể dục có hơi gây khó dễ cho người ta, nhưng đây là quyết định của trường, y chỉ là một thầy giáo nho nhỏ thì có thể làm gì chứ?
Thái Hữu Dương: “Đúng là ý kiến hay, nhưng em sợ thầy phó Hiệu trưởng biết rồi lại mắng em.”
Lục Phong nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng sợ.”
Thái Hữu Dương rất cảm động.
Lục Phong còn nói: “Dù sao cũng không phải là mắng anh.”
Thái Hữu Dương: “….”
Thầy giáo Thái tức giận, cảnh sát Lục có mua sò nướng bồi tội cũng vô dụng. Cảnh sát Lục không được vào phòng ngủ, không lên được giường, chỉ có thể chịu thua nói: “Em nói cho anh biết nhà thầy Phó Hiệu trưởng ở đâu, anh sẽ dẫn người đi bắt ông ta lại.”
Trong lòng Thái Hữu Dương cảm thấy không thể, nhưng nghe chút lời ngon tiếng ngọt cũng mát dạ, tuy vẫn còn đóng cửa, nhưng vãn nửa muốn nửa không: “Anh lừa người.” Y ngọt ngào nói, tuy vẫn nghiêm mặt, nhưng lại như đang làm nũng.
Lục Phong thấy y nhũn dần, nhíu mày. Vốn muốn cho qua chuyện này, nhưng không biết sợi dây nào của Lục đại cảnh sát bị giật, vẫn thuần tuý muốn kiếm chuyện
Lục Phong vỗ tay cái bộp, cúi đầu nở nụ cười với Thái Hữu Dương: “Em đoán đúng rồi đấy.”
Thái Hữu Dương: “….”
Thái Hữu Dương một cước đá Lục Phong ra khỏi cửa, đóng cửa đồng thời “Răng rắc” một tiếng khoá lại luôn.
Lục Phong nhìn cửa phòng bị đóng chặt, lắc đầu một cái, không chút hoang mang mà đứng lên đi phòng ngủ phụ kiếm chìa khoá, Từng có kinh nghiệm bị nhốt ngoài cửa một lần, anh đã đề phòng. Cảnh sát Lục có thể ngã hai lần tại một nơi ư? Không thể.
Lục Phong cầm chìa khoá mở cửa, rón rén đi vào, chuân bị tấn công khiến Thái Hữu Dương không thể kịp ứng phó. Không ngờ, Thái Hữu Dương đang quay lưng về phía anh gọi điện thoại.
“…Đúng, lần thứ nhất đúng là rất đau, anh với Lục Phong cũng thế đấy, Nhưng Lục Phong rất xót anh, do đó mà anh chỉ đau một hồi là tốt hơn rồi…”
Lục Phong đứng phía sau Thái Hữu Dương, nhớ đến lần đầu tiên của họ, Thái Hữu Dương đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn muốn để anh làm tiếp. Trái tim của Lục Phong trở nên mềm mại, chỉ muốn cho thầy Thái một cái ôm, không muốn hù doạ y.
Nhưng lúc này, Thái Hữu Dương lại nói: “…Cậu đúng là chả có chí khí gì cả. Cậu xem anh đi, anh đã thượng Lục Phong mấy lần rồi đấy…”
Lục Phong: “…” Anh tiến lên một bước, để bóng mình phủ lên người Thái Hữu Dương.
Thái Hữu Dương đột nhiên cảm thấy trên người lạnh vù vù, quay đầu liếc mắt nhìn, sợ đến mức di động văng ra.
“Anh vào bằng cách nào vậy!”Yy nhớ là cả hai chìa khoá đều nằm trong tay mình.
Lục Phong cúi người xuống, một tay đáp lên vai Thái Hữu Dương, mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thái Hữu Dương nhìn thấy nụ cười kinh khủng của anh, liền biết cái gì anh cũng nghe thấy rồi. Thái Hữu Dương khoanh tay trước ngực, lắp bắp nói: “Em, em có thể giải thích…”
Lục Phong đẩy ngã y lên giường, cới nút buộc ra, nói: “Dùng miệng nào để giải thích?”
Thái Hữu Dương: “….”
Di động rơi dưới giường lấp loé hai lần, sau đó màn hình tối thui. Một đầu khác Nghiêm Thực cúp điện thoại, đỡ trán thở dài. Đỗ Oản mới giặt xong ga giường vội vã ôm vai cậu, ôn nhu hỏi: “Có phải là còn không thoải mái không?”
Nghiêm Thực lắc đầu, nói: “Em không sao, chỉ là thầy Thái… Anh ấy lại tự đi tìm đường chết rồi.”
Kỳ thực, ở một mức độ nào đó mà nói, Thái Hữu Dương vẫn cảm thấy áp lực. Tuy rằng y chỉ phụ trách một lớp, nhưng dù sao cũng là lớp sáu, chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi. Mà trong cuộc thi tháng lần thứ nhất kể từ khi khai giảng, kết quả học tập của lớp này cũng không xuất sắc lắm, trong bảy lớp của khối thì đứng ở vị trí thứ tư. Nếu là thầy giáo năng nổ một chút, hẳn sẽ nghĩ biện pháp tóm lấy học sinh, tranh thủ để tiến vào ba vị trí đầu. Nhưng mà tên Thái Hữu Dương này không ôm chí lớn, chỉ biết cùng học sinh đùa giỡn vui vẻ, chứ không phấn đấu sức lực theo hướng này.
Thế là Phó Hiệu trưởng lại tìm y nữa. Phó Hiệu trưởng nói với y, thầy Thái à, thầy có thể nghiêm túc chút được không!
Thái Hữu Dương nhớ lại một cái, hai tuần này y vừa không trốn chạy bộ vừa không ngủ gật trong cuộc họp, sao Phó Hiệu trưởng lại tới phê bình y nữa vậy?
Thế nhưng lãnh đạo đã nói chuyện thì mài phải nghe, y không nghĩ ra mình đã phạm lỗi gì, nhưng vẫn cứ làm vẻ khiêm tốn tiếp thu dạy bảo. Lúc Phó Hiệu trưởng nói chuyện, y chỉ vâng dạ mà gật đầu.
Nghe xong một lúc, y cảm thấy không đúng. Cái Phó Hiệu trưởng đang ân cần dạy bảo lại là đang dạy y làm thế nào để cướp tiết học.
Phó Hiệu trưởng nói: “Ví dụ như giờ Thể dục. Lớp tốt nghiệp thì học Thể dục cái gì? Cậu có thể đi theo thầy Thể dục để thương thuyết mà. Thầy ấy quanh năm vận động, trên người vết thương cũ cũng nhiều. Hôm nay lúc đi dạy, hẳn là sẽ bị thương ở lưng chứ? Hôm sau lại có thể là gãy xương, phải nghỉ ngơi một ngày nửa tháng gì đó. Tiết Thể dục không ai dạy, cậu làm thầy Ngữ Văn nhàn nhất, đi thay một hay tiết thì cũng không thể nói là nặng quá đúng không?”
Thái Hữu Dương: “Hai năm qua đều đề xướng giáo dục thể chất, trường chúng ta cũng rất tích cực hưởng ứng. Em ngang nhiên cướp tiết học như thế có phải không ổn lắm không ạ?” Đùa gì thế, chính y lúc đi học, chuyện ghét nhất chính là thầy Thể dục bị bệnh.
Mặt Phó Hiệu trưởng sầm xuống: “Cướp tiết cái gì chứ? Tôi nói à! Cái tôi nói chính là, thân thể thầy Thể dục không tốt lắm. Cậu là thầy giáo trẻ tuổi thì không thể thông cảm được sao?” Ông lắc đầu, dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim, “Cậu đó!” Ông nặng nề thở dài một hơi, “Không có cách nào có thể nói với cậu được!”
Thái Hữu Dương: “….” Y lau mồ hôi, nhìn bóng lưng dần xa của thầy Phó Hiệu trưởng, nghĩ thầm, các em à, hãy cảm ơn thầy dạy Văn của các em đi. Nếu không có thầy giáo Văn đẹp trai này, thầy Thể dục của các em lại phải xin nghỉ bệnh rồi.
Thái Hữu Dương cho rằng chuyện này cứ thế mà qua, ai ngờ sự kiên quyết của Phó Hiệu trưởng không phải là thứ y có thể tưởng tượng.
Hôm nay thầy Ngô đi vào văn phòng, giục y mau mau đi dạy. Thái Hữu Dương còn cho rằng mình nhớ nhầm, bèn nhìn lại thời khoá biểu một cái, không sai mà. Tiết một này là tiết Thể dục, không phải là tiết Văn của y.
Thầy Ngô lại nói: “Không sai đâu. Hôm nay chủ nhiệm khối thông báo, tập thể tổ Thể dục xin nghỉ.”
Mí mắt Thái Hữu Dương giật một cái, theo bản năng cảm thấy đây là chuyện phó Hiệu trưởng làm.
Thái Hữu Dương nói: “Nghỉ ốm sao?”
Thầy Ngô: “Không phải.”
Thái Hữu Dương thở phào nhẹ nhõm. Khiến cả tập thể tổ Thể dục xin nghỉ bệnh thì cũng không khỏi quá không cho thầy cô dạy Thể dục mặt mũi rồi
Thầy Ngô lại nói: “Là Phó Hiệu trưởng đề nghị, nói cái thầy cô quanh năm ở trạng thái nửa khoẻ nửa không, nên cần phải bố trí cho họ làm một lần kiểm tra tỉ mỉ.”
Thái Hữu Dương: “Tới kiểm tra sức khoẻ?”
Thầy Ngô: “Ừ.”
Thái Hữu Dương: “Lúc nào thì đến lượt chúng ta?”
Thầy Ngô: “Đại khải là phải đợi đến khi kết thúc thi học kỳ đấy.”
Thái Hữu Dương: “….” Được rồi, y vẫn nên đàng hoàng đi dạy đi.
Thái Hữu Dương vào lớp, tuyên bố giáo viên thể dục bị bệnh, nên tiết này y sẽ dạy thay. Còn chưa nói xong, dưới lớp đã truyền đến tiếng than thở liên tiếp. Trên mặt Thái Hữu Dương thì cười cười, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Chuyện này có thể trách y sao? Y cũng có muốn dạy thêm đâu. Ngồi trong phòng làm việc, ăn đồ ăn vặt xem phim không phải thoải mái hơn ư.
Trong lòng Thái Hữu Dương có nỗi khổ, chỉ có thể tìm Lục Phong để trút. Lục Phong nói với y, không phải là nói để em dạy thay à? Kéo học sinh đến sân thể dục luôn, dù sao thì y đang dạy thay tiết Thể dục. Tuy rằng để thầy dạy Văn dạy thay tiết Thể dục có hơi gây khó dễ cho người ta, nhưng đây là quyết định của trường, y chỉ là một thầy giáo nho nhỏ thì có thể làm gì chứ?
Thái Hữu Dương: “Đúng là ý kiến hay, nhưng em sợ thầy phó Hiệu trưởng biết rồi lại mắng em.”
Lục Phong nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng sợ.”
Thái Hữu Dương rất cảm động.
Lục Phong còn nói: “Dù sao cũng không phải là mắng anh.”
Thái Hữu Dương: “….”
Thầy giáo Thái tức giận, cảnh sát Lục có mua sò nướng bồi tội cũng vô dụng. Cảnh sát Lục không được vào phòng ngủ, không lên được giường, chỉ có thể chịu thua nói: “Em nói cho anh biết nhà thầy Phó Hiệu trưởng ở đâu, anh sẽ dẫn người đi bắt ông ta lại.”
Trong lòng Thái Hữu Dương cảm thấy không thể, nhưng nghe chút lời ngon tiếng ngọt cũng mát dạ, tuy vẫn còn đóng cửa, nhưng vãn nửa muốn nửa không: “Anh lừa người.” Y ngọt ngào nói, tuy vẫn nghiêm mặt, nhưng lại như đang làm nũng.
Lục Phong thấy y nhũn dần, nhíu mày. Vốn muốn cho qua chuyện này, nhưng không biết sợi dây nào của Lục đại cảnh sát bị giật, vẫn thuần tuý muốn kiếm chuyện
Lục Phong vỗ tay cái bộp, cúi đầu nở nụ cười với Thái Hữu Dương: “Em đoán đúng rồi đấy.”
Thái Hữu Dương: “….”
Thái Hữu Dương một cước đá Lục Phong ra khỏi cửa, đóng cửa đồng thời “Răng rắc” một tiếng khoá lại luôn.
Lục Phong nhìn cửa phòng bị đóng chặt, lắc đầu một cái, không chút hoang mang mà đứng lên đi phòng ngủ phụ kiếm chìa khoá, Từng có kinh nghiệm bị nhốt ngoài cửa một lần, anh đã đề phòng. Cảnh sát Lục có thể ngã hai lần tại một nơi ư? Không thể.
Lục Phong cầm chìa khoá mở cửa, rón rén đi vào, chuân bị tấn công khiến Thái Hữu Dương không thể kịp ứng phó. Không ngờ, Thái Hữu Dương đang quay lưng về phía anh gọi điện thoại.
“…Đúng, lần thứ nhất đúng là rất đau, anh với Lục Phong cũng thế đấy, Nhưng Lục Phong rất xót anh, do đó mà anh chỉ đau một hồi là tốt hơn rồi…”
Lục Phong đứng phía sau Thái Hữu Dương, nhớ đến lần đầu tiên của họ, Thái Hữu Dương đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn muốn để anh làm tiếp. Trái tim của Lục Phong trở nên mềm mại, chỉ muốn cho thầy Thái một cái ôm, không muốn hù doạ y.
Nhưng lúc này, Thái Hữu Dương lại nói: “…Cậu đúng là chả có chí khí gì cả. Cậu xem anh đi, anh đã thượng Lục Phong mấy lần rồi đấy…”
Lục Phong: “…” Anh tiến lên một bước, để bóng mình phủ lên người Thái Hữu Dương.
Thái Hữu Dương đột nhiên cảm thấy trên người lạnh vù vù, quay đầu liếc mắt nhìn, sợ đến mức di động văng ra.
“Anh vào bằng cách nào vậy!”Yy nhớ là cả hai chìa khoá đều nằm trong tay mình.
Lục Phong cúi người xuống, một tay đáp lên vai Thái Hữu Dương, mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thái Hữu Dương nhìn thấy nụ cười kinh khủng của anh, liền biết cái gì anh cũng nghe thấy rồi. Thái Hữu Dương khoanh tay trước ngực, lắp bắp nói: “Em, em có thể giải thích…”
Lục Phong đẩy ngã y lên giường, cới nút buộc ra, nói: “Dùng miệng nào để giải thích?”
Thái Hữu Dương: “….”
Di động rơi dưới giường lấp loé hai lần, sau đó màn hình tối thui. Một đầu khác Nghiêm Thực cúp điện thoại, đỡ trán thở dài. Đỗ Oản mới giặt xong ga giường vội vã ôm vai cậu, ôn nhu hỏi: “Có phải là còn không thoải mái không?”
Nghiêm Thực lắc đầu, nói: “Em không sao, chỉ là thầy Thái… Anh ấy lại tự đi tìm đường chết rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook