Sau khi Thái Hữu Dương gọi cho Lục Phong, điện thoại của đồn công an đã tới. Ngữ khí ân cần, thái độ thành khẩn, đầu tiên là mong y chờ một chốc lát, sau đó tỏ ý sẽ lập tức phái người đến.

Thực sự là một điểm sai cũng tìm không ra. Nếu không phải vì lúc thầy Ngô báo cảnh sát không ai để ý, Thái Hữu Dương có lẽ sẽ cảm động, Nhưng hiện giờ y chỉ thấy không chút dễ chịu, do đó nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.

Lúc này thầy Ngô hiểu được, nói: “Cậu có người trong đồn công an à?”

Thái Hữu Dương lắc đầu: “Không.”

Thầy Ngô lộ vẻ nghi ngờ.

Thái Hữu Dương: “Bạn thân tôi ở trong cục cảnh sát thành phố.”

“…..” Thầy Ngô lẩm bẩm, “Chả trách.” Anh chỉ là có bệnh thì vái tứ phương, không ngờ thầy Thái lại là chân nhân bát lộ tướng. Lúc này anh đã ôm đúng chân phật rồi.

Nếu như đồn công an chịu quản, thầy Ngô cũng không định một mình xông vào cô nhi viện nữa. Chỗ này hẻo lánh, nếu đi về phía Bắc hai dặm nữa là đến nông thôn, nếu như người của cô nhi viện tàn nhẫn, quyết tâm liều chết, ném anh xuống ao làm phân bón, huỷ thi diệt tích, ai có thể tìm được anh nữa chứ. Nghĩ đến đây, thầy Ngô rùng mình một cái.

Tuy rằng cái vừa rồi chỉ là suy đoán cực đoan, nhưng mà để cảnh cáo thì vẫn rất có khả năng sẽ đánh anh một trận, bẻ gãy một tay một chân gì đó. Thầy Ngô biết mình là thầy giáo, có trách nhiệm xã hội, nhưng để tự mình chạm vào thân thể mình, anh vẫn thật sự không dám.

Thái Hữu Dương nói: “Chúng ta rẽ một lần nữa là có thể đến cô nhi viện, nhưng tôi vẫn kéo lại không muốn cho anh đi. Tuy rằng cảnh sát sẽ nhanh tới, nhưng không chắc là có trẻ em đang chịu khổ. trong lòng anh không chê tôi nhát gan chứ?”

“Không hề.” Thầy Ngô nói: “Là tôi lừa cậu tới. Hơn nữa chính tôi cũng không can đảm.”

Thái Hữu Dương: “Tôi cứ nghĩ là anh rất sốt ruột, hận không thể lập tức xông tới giải cứu lũ trẻ chứ. Nếu như anh sợ, sao lại phải quản chuyện này?”

Thầy Ngô cười: “Cậu còn hỏi tôi à. Tại sao cậu lại đồng ý theo tôi đến đây, thì tôi cũng vì lẽ đó mà phải quản. Không phải là tinh thần trọng nghĩa của chúng ta mạnh bao nhiêu, chỉ là trong lòng không thể làm lơ được. Không biết thì thôi đi, biết rồi mà không nghe không hỏi, sau này nhớ lại, lương tâm cắn rứt, tháng ngày có thể dễ chịu được ư?” Anh thu lại nụ cười, buồn bã nói, “Tôi không phải là Chúa cứu thế, tôi chỉ là một người bình thường nhu nhược mà thôi.”

Thái Hữu Dương thấy anh nhíu mày, ánh mắt ưu sầu bèn có ý định khuyên anh một chút, liền giả vờ nói lảng sang chuyện khác: “Quanh đây có quán không nhỉ? Tôi hơi khát.”

“Có.” Thầy Ngô nói, nhìn ra cửa sổ một cái, màn đêm đã bao phủ đất trời, ánh sao mờ tối, mặt trăng núp sau màn mây đen, “Trời tối rồi, chúng ta cùng nhau đi đi.”

“Được.” Thái Hữu Dương nói.

Thầy Ngô liền tắt đèn, cùng Thái Hữu Dương xuống xe, dẫn y đến quán nhỏ. Hai người mua một bình nước uống, vừa uống vừa quay về, đang nói không có đèn đường có muốn lấy di động ra chiếu sáng không.

Thái Hữu Dương nói: “Không mấy bước nữa, đừng…” Vốn y chỉ tuỳ ý liếc về chỗ xe một cái, nhưng lúc nhìn thấy xung quanh xe liền im bặt.

Thầy Ngô nhìn theo ánh mắt y, ven đường có chừng mười cái xe máy đang đỗ, quanh chiếc xe màu đen bình thường của anh có đầy người, có kẻ đang cầm gậy sắt và búa cứu hoả đập đầu xe và cửa xe. Cửa kính đã nát, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt người kia sự sợ hãi khó kiềm chế. Hoá ra xe của thầy Ngô đã bị người ta theo dõi!

Còn người trong xe là ai, họ tạm thời không có tinh lực để suy nghĩ.

Thái Hữu Dương kéo thầy Ngô lui vào chỗ tối, đột nhiên cảm thấy di động rung rung, đoán là người của đồn công an sắp tới, vội vã lấy ra. Nhưng y còn chưa nhìn thấy rõ tên hiển thij đã nghe phía xa có người rống về phía y một tiếng.

“Đại ca! Bên kia còn hai đứa nữa!”

Tay Thái Hữu Dương run lên, di động rơi xuống đất. Y nhặt lên muốn nghe, tên kia đã chạy về phía họ. Y vừa định kéo thầy Ngô chạy trốn đã nghe được tiếng động cơ xe máy bắt đầu gầm rú, nhìn lên đã thấy trong chớp mắt có vài kẻ leo lên xe.

Đối phương phản ứng quá nhanh.

Thái Hữu Dương nghiến răng, đột nhiên thả thầy Ngô ra, nhỏ giọng nói một câu: “Chờ lát nữa đừng nói chuyện, cứ nhìn tôi.”

Thầy Ngô thấy Thái Hữu Dương đi qua đón đám người kia, trong lòng thầm lau mồ hôi. Nhưng anh không lên tiếng, chỉ yên lặng đuổi theo chân Thái Hữu Dương.

Thái Hữu Dương nghênh ngang đi tới dưới đèn đường, mấy kẻ đang tăng ga đột nhiên sửng sốt. Ở đâu ra vậy?

Đại ca đi đầu đeo kính đen, trên đầu đội lệch một cái mũ bóng chày, che hơn nửa khuôn mặt. Gã áng chừng búa cứu hoả trên tay, nhìn Thái Hữu Dương dần dần đến gần, cười ha ha một tiếng: “Ây da, xe này của mày hả?”

Thái Hữu Dương lạnh lùng nói: “Mới từ ngoài tới à? Tao mà mày cũng không nhận ra.”

Đại ca sững sờ: “Mày là ai? Không quen.”

Thái Hữu Dương có chút khinh bỉ mà nói: “Tao là anh em kết nghĩa với La Nhị, chưa từng nghe à?” La Nhượng thường nói trước kia mình là lão đại của Tân Thành, người thấy hắn đều gọi một tiếng “Nhị ca”, Thái Hữu Dương vẫn không tin, nhưng lúc này cũng chỉ hi vọng không phải là hắn khoác lác.

Đại ca nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không biết.”

Thái Hữu Dương: “….”

“Không biết chứ gì? Vậy để tao cho mày biết.” Thái Hữu Dương lấy di động trong túi ra, giả bộ gọi điện cho La Nhượng, nhưng thực tế là muốn gọi cho Lục Phong.

Chỉ một tí nữa là được, gã đại ca kia lại đột nhiên đi tới, giơ tay đánh văng di động của y: “Con mẹ nó tao thèm quản mày là ai, chỗ này sớm đã là địa bàn của đầu trọc tao rồi, có gan thì tự tới mà bắt.”

Thái Hữu Dương đau lòng mà liếc nhìn di động đã vỡ nát trên đát, nhưng vẫn phải diễn tiếp, hung tợn bỏ lại một câu: “Có gan thì mày chờ ở đây đi!” Sau đó bày ra dáng vẻ muốn quay lại gọi người, quay lưng rời đi.

“Không đúng, đại ca.” Cái tên lúc đầu hô lên vị trí của y và thầy Ngô lại nói, “Bọn chúng không giống chúng ta.”

Đại ca: “Phí lời! Có thể giống chắc?”

“Ý em không phải thế, hai tên đó nhìn giống thầy giáo!”

Thái Hữu Dương không đổi sắc nhìn người nói chuyện, trong lòng cạn lời. Sao có thể luyện ra đôi mắt hoả nhãn kim tinh như thế? Cái này mà cũng có thể nhìn ra.

Đại ca vốn đã tin Thái Hữu Dương, nghe tên kia nói, sờ sờ cằm: “Lịch sự nhã nhặn, là ý này.” gã nghĩ tới đây, đột nhiên nhíu mày quát,”Không được đi!”

Thái Hữu Dương tê da đầu, gắng gượng giữ vẻ mặt lạnh lùng quay lại, trong lòng đã nguội lạnh phân nửa. Y nghĩ hiện giờ xin tha có kịp nữa không, khoé mắt lại liếc bốn phía một chút, muốn tìm cơ hội chạy trốn, đã thấy trog xe thầy Ngô, chỗ tài xế có người, trên đầu bê bết máu, nằm bẹp ở đó không rõ sống chết.

Thái Hữu Dương suýt chút nữa không có cốt khí mà xin tha, may sao đúng lúc này lại vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

“Mẹ kiếp, cảnh sát đến rồi!” Gã đại ca lúc nãy vẫn còn hung thần ác sát giờ lại bỏ búa cứu hoả quay người nhảy lên xe máy, “Chạy!”

Một lũ côn đồ tan tác như chim.

Mười mấy cái xe máy gầm rú rời đi, không lâu sau, đèn cảnh át xuất hiện trước mặt Thái Hữu Dương. Một hơi y cố găng chống đỡ nhất thời rút đi phân nửa, hai chân như nhũn ra, hầu như đứng không vững.

Thầy Ngô vội vàng lại đỡ y.

Lúc này y nghe tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu lên muốn chỉ hướng bọn côn đồ chạy đi, đã thấy tiến tới là người mình quen nhất.

Lúc đó nước mắt của y xoạch một cái rơi xuống. Đáng sợ quá. Nếu như y và thầy Ngô không đi mua đồ uống, hiện giờ người nằm trong xe hẳn là hai người họ.

” Lục Phong.” Y có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng hô một câu, theo bản năng giơ tay về phía Lục Phong. Mà sau Lục Phong có rất nhiều cảnh sát theo tới, y chỉ có thể khống chế lại tâm tình của mình.

“Hung thủ là một đám côn đồ, chạy về phía Đông rồi.” Y chỉ vào hướng lũ kia đã trốn.

Lục Phong đi vài bước về phía Thái Hữu Dương, nhưng không đi qua nữa. ANh kiềm chế lại cảm xúc nôn nóng và không kiên nhẫn, thu xếp hiện trường: “Tiểu Chu, cậu đuổi theo đi.”

“Vâng.” Tiểu Chu dẫn người rời đi.

“Duy Thanh, cậu đi nhìn tình huống của người kia.”

Một cảnh sát cao gầy mặc áo blouse trắng đi tới cạnh xe, sờ bên gáy người bị thương một lúc: “Vẫn còn sống.” Y thở phào nhẹ nhõm, sai trợ lý pháp y lấy hộp thuốc ra, tiến hành cấp cứu cho người bị thương.

Lục Phong nhìn lướt qua, thấy người kia mặc rất nhiều, quần áo căng phồng. ANh hơi cau mày, trong đầu loé lên mấy ý nghĩ, nhưng không nói ra. Anh để cho những cảnh sát khác tiến hành cấp cứu, cũng điều tra xung quanh, còn mình thì tới cạnh Thái Hữu Dương, cúi đầu, vô cùng khắc chế mà hỏi: “Thế nào rồi?” Anh chỉ đơn giản hỏi một câu, trên mặt cũng không có biểu tình gì, lại khiến Thái Hữu Dương lập tức cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của anh.

Thái Hữu Dương rất muốn nhào vào lồng ngực anh, nhưng vẫn nhịn được, lắc đầu một cái, nói: ‘Không sao, nhưng người kia…”

Lục Phong không chút biến sắc mà quét mấy lượt trên người y, xác định không có bất kỳ vết thương ngoài nào, mới thoáng bình tĩnh lại: “Hắn không sao, chỉ ngất xỉu thôi. Các cậu biết hắn sao?”

Thái Hữu Dương quay lại liếc thầy Ngô, thầy Ngô lắc đầu, Thái Hữu Dương liền nói: “Không quen.”

“Tôi đoán hắn là tên trộm, các cậu đi nhìn xem trên người hắn có giấu đồ của mình không.” Lục Phong nói xong, kéo tay Thái Hữu Dương, làm như là để dẫn y tới bên xe.

Lục Phong sờ phải một tay mồ hôi lạnh, nhưng không thả ra, mà dùng bàn tay to lớn khô ráo ấm áp kéo bàn tay lạnh lẽo ấy lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương