Thầy Thái Có Chút Ngọt
-
Chương 17
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Lục Phong “lơ đãng” nhắc đến chuyện này. “Nghe nói Đỗ Oản lại bị bệnh.” Anh nói, “Lúc em với Nghiêm Thực ra ngoài chơi, bảo cậu ta khuyên Đỗ Oản đi. Thân thể không tốt cũng không cần cố gắng chống đỡ.”
“Được.” Thái Hữu Dương nói, “Trước đây không phải anh không hợp với Đỗ Oản à? Giờ lại quan tâm đến anh ta thế.”
Lục Phong nói: “Dù sao anh ta cũng là cố vấn của bọn anh, thân thể kém như thế thì làm sao mà tiến hành công việc được?” Lúc nói đến “Thân thể kém”, anh liếc Thái Hữu Dương một chút.
Thái Hữu Dương gật đầu: “Anh nói đúng.”
Do đó tâm tình Lục Phong liền trở nên rất tốt.
Lúc này Thái Hữu Dương còn không có phản ứng, lòng nói quan hệ của Lục Phong và Đỗ Oản rốt cuộc cũng tốt hơn. Y và Nghiêm Thực cũng không cần lo hai người này mâu thuẫn nữa. Nhưng sau đó Lục Phong lại nói với y mấy lần, rằng Đỗ Oản già rồi sinh bệnh già rồi sinh bệnh, y liền cảm thấy bất thường.
Thái Hữu Dương lén lút hỏi Nghiêm Thực, có phải thân thể Đỗ Oản có bệnh không.
Nghiêm Thực liền “Phi” ba tiếng, trừng mắt xắn tay áo lên nói: “Mẹ nó ai dám bịa đặt như thế?”
Thái Hữu Dương tất nhiên không thể bán đứng bạn trai mình, chỉ hàm hồ nói: “Nghe người ta nói thế thôi. Là anh hiểu lầm rồi.”
“Lục Phong?”
Thái Hữu Dương vọi vàng lắc đầu: “Không phải đâu.”
Nghiêm Thực ngờ vực: “Không biết anh nghe được từ đâu, người ta vẫn khoẻ lắm.”
Thái Hữu Dương: “Xin lỗi xin lỗi, chúc hai người trăm năm hảo hợp, anh còn có có việc đi trước đây.”
Nghiêm Thực nắm lấy y, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là ai nói Đỗ Oản không được. Y kiên trì nói vài câu rồi cuống quít chạy trốn.
Buổi tối Lục Phong tan làm, Thái Hữu Dương nửa thật nửa giả oán giận, nói đều do Lục Phong lừa mình.
Lục Phong không nói lời nào.
Thái Hữu Dương dò xét sắc mặt anh: “Chỉ đùa chút thôi, anh giận rồi sao? Biết là anh tâm tính thiện lương…”
“Không phải.” Lục Phong rũ mắt xuống, Thái Hữu Dương liền bước qua, xoải chân ngồi trên gối Lục Phong, hiếm thấy mà cương quyết nâng mặt anh lên.
“Anh làm sao vậy?” Thái Hữu Dương nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lục Phong căng thẳng, ánh mắt có chút né tránh. Thái Hữu Dương càng lúc càng ngạc nhiên, chạm mũi vào mũi anh, dịu dàng hỏi: “Anh với em còn có cái gì không thể nói ư?”
Vẻ mặt Lục Phong có chút thoả hiệp, nhưng rõ ràng càng lúng túng hơn. “Là anh lừa em.” Anh nói xong bèn dùng tay phủ sau gáu Thái Hữu Dương, dùng lực khiến y gác lên hõm vai mình, “Đừng nhìn anh.” Anh nói, “Không đẹp đâu.”
Chóp mũi Thái Hữu Dương va vào vai Lục Phong, môi dán lên xương quai xanh của anh, miệng mũi đều tràn đầy khí tức của Lục Phong, tim đập thình thịch.
Lục Phong không giống ngày xưa.
Lục Phong yếu thế với mình.
Gương mặt Thái Hữu Dương để lộ nụ cười của một bà thím, dùng ngữ khí hỏi thăm học sinh nhỏ trong lớp, nói: “Sao anh lại phải làm thế nhỉ?”
Lục Phong hít sâu một hơi, hôn sau gáy Thái Hữu Dương một cái. Trong lòng Thái Hữu Dương yêu thương anh, rồi lại cảm thấy lần này có thể tóm lấy nhược điểm của Lục Phong, bèn âm thầm vui vẻ.
Thái Hữu Dương dùng thanh âm ngọt như mật dụ dỗ nói: “Ở trước mặt em, aưkhông cần che giấu đâu anh.”
Rốt cục Lục Phong cũng có phản ứng. Anh vuốt ve sau gáy Thái Hữu Dương, nói: “Là đố kỵ đã che mắt anh.”
Thái Hữu Dương trong nháy mắt ngơ ra: “Anh có thể đố kỵ Đỗ Oản vì cái gì? Cái anh ta có anh cũng có, cái anh ta không có anh cũng có nốt.”
Lục Phong: “Anh ta không có?”
Thái Hữu Dương: “Em đó.”
Lục Phong: “…”
Lục Phong đột nhiên đứng đậy, cảm giác bay lên không khiến Thái Hữu Dương sợ hết hồn. Thái Hữu Dương giống như bạch tuộc ôm chặt lấy Lục Phong, nhỏ giọng nói: “Làm gì thế?”
Lục Phong không nói lời nào, trực tiếp ôm y tới phòng ngủ.
Chờ Thái Hữu Dương bị ném lên trên giường rồi chặn lại, y mới biết Lục Phong muốn làm gì.
Đương nhiên chính là –
Làm – y.
Mãi đến khi trận mây mưa dữ dội kết thúc, Thái Hữu Dương vẫn không rõ ràng, rốt cuộc là đoạn nào sai mới khiến cho Lục Phong hiểu nhầm ý mình. Y đã có năng lực bạn trai đến thế, sao Lục Phong có thể vừa mới có biểu hiện buồn bã vừa cảm động, đã chịch y một lần lại một lần vậy?
Rõ ràng ở tình huống bình thường, hẳn là Lục Phong phải hiến thân cho y mới đúng!
“Được.” Thái Hữu Dương nói, “Trước đây không phải anh không hợp với Đỗ Oản à? Giờ lại quan tâm đến anh ta thế.”
Lục Phong nói: “Dù sao anh ta cũng là cố vấn của bọn anh, thân thể kém như thế thì làm sao mà tiến hành công việc được?” Lúc nói đến “Thân thể kém”, anh liếc Thái Hữu Dương một chút.
Thái Hữu Dương gật đầu: “Anh nói đúng.”
Do đó tâm tình Lục Phong liền trở nên rất tốt.
Lúc này Thái Hữu Dương còn không có phản ứng, lòng nói quan hệ của Lục Phong và Đỗ Oản rốt cuộc cũng tốt hơn. Y và Nghiêm Thực cũng không cần lo hai người này mâu thuẫn nữa. Nhưng sau đó Lục Phong lại nói với y mấy lần, rằng Đỗ Oản già rồi sinh bệnh già rồi sinh bệnh, y liền cảm thấy bất thường.
Thái Hữu Dương lén lút hỏi Nghiêm Thực, có phải thân thể Đỗ Oản có bệnh không.
Nghiêm Thực liền “Phi” ba tiếng, trừng mắt xắn tay áo lên nói: “Mẹ nó ai dám bịa đặt như thế?”
Thái Hữu Dương tất nhiên không thể bán đứng bạn trai mình, chỉ hàm hồ nói: “Nghe người ta nói thế thôi. Là anh hiểu lầm rồi.”
“Lục Phong?”
Thái Hữu Dương vọi vàng lắc đầu: “Không phải đâu.”
Nghiêm Thực ngờ vực: “Không biết anh nghe được từ đâu, người ta vẫn khoẻ lắm.”
Thái Hữu Dương: “Xin lỗi xin lỗi, chúc hai người trăm năm hảo hợp, anh còn có có việc đi trước đây.”
Nghiêm Thực nắm lấy y, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là ai nói Đỗ Oản không được. Y kiên trì nói vài câu rồi cuống quít chạy trốn.
Buổi tối Lục Phong tan làm, Thái Hữu Dương nửa thật nửa giả oán giận, nói đều do Lục Phong lừa mình.
Lục Phong không nói lời nào.
Thái Hữu Dương dò xét sắc mặt anh: “Chỉ đùa chút thôi, anh giận rồi sao? Biết là anh tâm tính thiện lương…”
“Không phải.” Lục Phong rũ mắt xuống, Thái Hữu Dương liền bước qua, xoải chân ngồi trên gối Lục Phong, hiếm thấy mà cương quyết nâng mặt anh lên.
“Anh làm sao vậy?” Thái Hữu Dương nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lục Phong căng thẳng, ánh mắt có chút né tránh. Thái Hữu Dương càng lúc càng ngạc nhiên, chạm mũi vào mũi anh, dịu dàng hỏi: “Anh với em còn có cái gì không thể nói ư?”
Vẻ mặt Lục Phong có chút thoả hiệp, nhưng rõ ràng càng lúng túng hơn. “Là anh lừa em.” Anh nói xong bèn dùng tay phủ sau gáu Thái Hữu Dương, dùng lực khiến y gác lên hõm vai mình, “Đừng nhìn anh.” Anh nói, “Không đẹp đâu.”
Chóp mũi Thái Hữu Dương va vào vai Lục Phong, môi dán lên xương quai xanh của anh, miệng mũi đều tràn đầy khí tức của Lục Phong, tim đập thình thịch.
Lục Phong không giống ngày xưa.
Lục Phong yếu thế với mình.
Gương mặt Thái Hữu Dương để lộ nụ cười của một bà thím, dùng ngữ khí hỏi thăm học sinh nhỏ trong lớp, nói: “Sao anh lại phải làm thế nhỉ?”
Lục Phong hít sâu một hơi, hôn sau gáy Thái Hữu Dương một cái. Trong lòng Thái Hữu Dương yêu thương anh, rồi lại cảm thấy lần này có thể tóm lấy nhược điểm của Lục Phong, bèn âm thầm vui vẻ.
Thái Hữu Dương dùng thanh âm ngọt như mật dụ dỗ nói: “Ở trước mặt em, aưkhông cần che giấu đâu anh.”
Rốt cục Lục Phong cũng có phản ứng. Anh vuốt ve sau gáy Thái Hữu Dương, nói: “Là đố kỵ đã che mắt anh.”
Thái Hữu Dương trong nháy mắt ngơ ra: “Anh có thể đố kỵ Đỗ Oản vì cái gì? Cái anh ta có anh cũng có, cái anh ta không có anh cũng có nốt.”
Lục Phong: “Anh ta không có?”
Thái Hữu Dương: “Em đó.”
Lục Phong: “…”
Lục Phong đột nhiên đứng đậy, cảm giác bay lên không khiến Thái Hữu Dương sợ hết hồn. Thái Hữu Dương giống như bạch tuộc ôm chặt lấy Lục Phong, nhỏ giọng nói: “Làm gì thế?”
Lục Phong không nói lời nào, trực tiếp ôm y tới phòng ngủ.
Chờ Thái Hữu Dương bị ném lên trên giường rồi chặn lại, y mới biết Lục Phong muốn làm gì.
Đương nhiên chính là –
Làm – y.
Mãi đến khi trận mây mưa dữ dội kết thúc, Thái Hữu Dương vẫn không rõ ràng, rốt cuộc là đoạn nào sai mới khiến cho Lục Phong hiểu nhầm ý mình. Y đã có năng lực bạn trai đến thế, sao Lục Phong có thể vừa mới có biểu hiện buồn bã vừa cảm động, đã chịch y một lần lại một lần vậy?
Rõ ràng ở tình huống bình thường, hẳn là Lục Phong phải hiến thân cho y mới đúng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook