Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
-
Chương 386: Có Lẽ Cũng Sắp Chạm Đất Đến Nơi Rồi
Tòa cao ốc Phương Viên cao tới mấy chục tầng, mặc dù cảnh tượng trong tòa cao ốc giờ đã không còn giống như lúc trước nhưng độ cao thì không hề thay đổi.
Tôi rơi xuống từ chiếc thang cao nhất, nếu thực sự đáp xuống đất thì e rằng lúc đó tôi sẽ trở thành một đống bầy nhầy máu thịt.
"Nếu biết sớm mình chết thảm như vậy thì thà lúc đó chết luôn trong ảo ảnh trận của Linh Lăng cho rồi".
Sau khi giãy giụa một hồi trên không mà không có kết quả gì, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi vụt tắt.
"Hừ, có bổn tiên ở đây, cậu đâu có chết dễ vậy?"
Trong lúc tôi đang tuyệt vọng thì đột nhiên tượng người gỗ liễu đã lâu không gặp trên người tôi đột nhiên nhảy ra.
Trông vị tiên gia này vẫn trẻ trung như trước, vừa hiện thân đã bay ra trước mặt tôi rồi lao cùng tôi xuống dưới.
Vào thời khắc đối mặt với cái chết này, đột nhiên nhìn thấy tượng người gỗ liễu này khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Tôi đã quên béng mất vị đại tiên có tính mạng bị gắn chặt với tôi này!
"Bớt nói lời thừa thãi đi, mau nghĩ cách, sắp chạm đất đến nơi rồi! Nếu tôi chết, ông cũng chết theo đấy!"
Tôi lo sợ quay đầu nhìn lại, phần dưới cơ thể tôi đã bị sát khí vây chặt lấy, không thể nhìn thấy mình còn đang cách mặt đất bao xa.
Tôi nhẩm tính thời gian rơi xuống, có lẽ cũng sắp chạm đất đến nơi rồi.
Trong lúc nguy cấp tôi vừa cầu xin vừa uy hiếp tượng người gỗ liễu nhưng ông ta không hề có ý định sẽ lập tức ra tay ứng cứu.
Ông ta như thể nghĩ ngợi gì đó, sau đó phất ống tay áo một cái, năm cái bóng đen vọt ra từ trong ống tay áo.
Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đột nhiên cảm thấy tay chân mình như bị bóp chặt còn cổ thì đột nhiên rất lạnh.
Tiếp đó, tứ chi của tôi như thể bị bốn lực kéo mạnh đi theo các hướng khác nhau.
Lực quán tính mạnh khiến cơ thể đang rơi xuống của tôi đột ngột dừng lại giữa không trung.
Dù dừng lại được nhưng tôi cũng cảm thấy như thể mình bị xé rách người ra đến nỗi tay chân mất hết cảm giác.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook