Tôi cầm thư lên , đóng cửa rồi vào ngồi ở phòng khách, cầm bức thư lên nhìn ,bên trên có đánh 9 chữ: Hậu Hải, Thính Đào, sân thượng, góc Đông Nam.

Nghĩa là gì?

Hậu Hải? Muốn nói đến Hậu Hải ở trên kinh à? Mình chưa từng đến đó, mình căn bản không tìm hiểu tình hình bên đó.

Tôi cầm điện thoại lên gọi điện cho Đường Tư Giai.

Có lẽ chị ấy đang ngủ vì vậy tôi gọi một lúc lâu cũng không có ai bắt máy.

Tôi tiếp tục gọi, rất nhanh sau đó, chị nghe máy.

“Xin lỗi thầy, tôi ngủ say mất, vừa mới nghe thấy...” nghe tiếng của chị , rõ ràng là mới tỉnh dậy.

“Chị biết Hậu Hải không?”

“Hậu Hải?” chị ngây ra một lúc, sau đó phản ứng rất nhanh: “ À, biết, tôi từng đến đó.”

Tôi nhìn phong thư: “ Vậy chị có biết ở Hậu Hải có nơi nào tên là Thính Đào không?”

“Biết, đó là một quán bar có sân thượng ở lầu hai, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng đó là nơi đậm chất nghệ thuật” chị nói.

Trong lòng tôi đã chắc chắn.

“Chị rửa mặt đi rồi lái xe đến đón tôi” tôi nói “ Chúng ta đến Hậu Hải.”

“Được!”

Gọi điện thoại xong tôi cũng đi tắm , thay quần áo , uống cốc nước ấm , cho hình nhân tạc bằng xương được bọc bằng vải đỏ cho vào trong túi, rồi xuống lầu đợi ở bên ngoài.



Rất nhanh sau đó, Đường Tư Giai đã đến.

Mở cửa bước lên xe, chúng tôi đi thẳng đến Hậu Hải.

Quán bar Thính Đào ở phía trên Hồ Hải ,nằm trên con đường có các quán bar xa hoa trụy lạc , quán bar này không lớn, có hai tầng trên dưới, đó là một nơi khá nghệ thuật.

Đến nơi, tôi dặn dò Đường Tư Giai : “ Chị đừng lên, cứ ở bên ngoài đợi tôi.”

“Thầy đi một mình có ổn không? Liệu có nguy hiểm không ?” chị lo lắng.

“ Yên tâm đi, hắn ta không dám đâu” tôi đeo túi cặp lên , bước vào quán bar.

Đường Tư Giai mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng.

Tầng một của quán bar là đại sảnh, có một người con gái đang ngồi hát trên sân khấu, bên dưới có cả nam cả nữ , còn có người nước ngoài, người đến nghe không nhiều nhưng rất náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi như thế này, nhìn cái gì cũng thấy lạ mắt, nhất thời tôi có chút mê mẫn, dưới ánh đèn lờ mờ, ngay cả cầu thang tôi cũng tìm không ra.

Có một người đàn ông bước đến : “ Xin chào, cậu đi một mình à?”

“ Có hẹn bạn....cầu thang ở đâu vậy?” tôi hỏi.

Người đàn ông đó dẫn tôi đến bên cạnh cầu thang , không quên nhắc nhở tôi : “ Cậu đi chậm thôi, cầu thang hơi trơn.”

Lên đến sân thượng, thời điểm tôi bước qua cánh cửa , bầu không gian trở nên yên tịnh. m thanh ở đại sảnh inh tai nhức óc, nhưng ở trên sân thượng lại vô cùng yên tĩnh, quả là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Ở đây có kê năm chiếc bàn, trong đó ba bàn có các cặp tình nhân đang ngồi, còn chiếc bàn nhỏ góc Đông Nam có một người đàn ông trung niên đã ngồi sẵn ở đó, người đang run rẩy.

Tôi đi đến ngồi xuống trước mặt ông ta, đặt phong thư lên trên bàn, đẩy về hướng ông ta.

Ông ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột đổ như mưa, nhìn tôi đầy hận thù, ông ta hận không thể dùng ánh mắt để xé toạc tôi ra.



“Khó chịu lắm nhỉ?” tôi hỏi.

“Thừa lời!” ông ta không dám mở miệng mà chỉ phát ra tiếng qua các kẽ răng : “ Đáng đời tôi đen đủi, không học đến nơi đến chốn, rồi để thua trong tay một cậu nhóc vị thành niên....” ông ta chau mày đau khổ, cầm cốc lên rồi nhổ hết máu trong miệng vào đó, hít thở mấy cái rồi để cốc xuống, nhìn thờ ơ : “ Mang thứ đó đến chưa?”

Tôi gật đầu.

Ông ta lấy thẻ ngân hàng ở trong túi áo rồi đẩy ra trước mặt tôi : “ Tôi thu của chủ 400 nghìn tệ. Theo luật giang hồ, cậu phá trấn yểm của tôi thì tôi sẽ trả gấp đôi để chuộc lại! Trong đây có 1 triệu Nhân dân tệ, mật mã là 564239, đủ chứ?”

Tôi ngạc nhiên, trên giang hồ có luật này sao?

1 triệu Nhân dân tệ! 1 triệu Nhân dân tệ à!

Nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh trở lại, trên giang hồ có luật của giang hồ, Ngô gia có phép tắc của Ngô gia. Số tiền này không phải của tôi, đừng nói là 1 triệu Nhân dân tệ, cho dù là 10 triệu Nhân dân tệ thì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Thấy tôi không phản ứng gì, hắn liền chau mày : “ Cậu có ý gì? Nói đi chứ!”

“ Tôi không cần thứ này” tôi thản nhiên đáp lại.

“ Vậy cậu muốn cái gì?”

“Tôi cần chủ nhân của ông.”

“Vậy ....cậu đi đi!”

“Dù có chết cũng không bán đứng chủ của ông?” tôi chằm chằm nhìn ông ta.

“ Tôi không thể bán đứng chủ của mình, đó là phép tắc trong môn của chúng tôi!” ông ta nhắm mắt lại, nở một nụ cười lạnh lẽo : “ Tôi còn có vợ con, tôi có thể chết, nhưng luật của giang hồ , tự gây họa tự mình chịu, không liên lụy đến vợ con, cậu đừng làm hại người nhà của tôi. Cậu đi đi.”

Tôi lặng lẽ nhìn ông ta, trong lòng không có chủ ý gì cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương