Trong chớp mắt người xem xung quanh tụ tập càng nhiều.

Thậm chí còn có một vài người nổi tiếng trên mạng xã hội cũng chen lấn vào để mở livestream, bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Thượng Quan Tuyết cũng trở nên sốt ruột rồi, nếu cứ tiếp diễn như vậy thì chuyện phố Phù Dung có kẻ lừa gạt sẽ lan truyền rộng khắp mất.

Lâm Tư Ngữ lúc này nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Cô chủ, không thể để yên như vậy được nữa đâu, chị mau ra lệnh đi, chỉ cần một câu nói của chị, đường bên kia sẽ lập tức có nhân viên bảo vệ chạy tới, phá bỏ cửa tiệm của anh ta”.

Bên kia đường sở dĩ không có người xuất hiện là bởi vì bọn họ đều biết Thượng Quan Tuyết đang ở bên này.

Nhưng Thượng Quan Tuyết lại rất rối rắm, theo lý trí, cô thực sự nên lập tức dẹp tiệm của Trương Mặc Vũ và đuổi anh đi.

Nhưng không hiểu sao, chỉ cần cô nhìn thấy anh con †im sẽ luôn dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu và vô thức lựa chọn tin tưởng anh.

Thượng Quan Tuyết quả thực rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. 

Mắt thấy sự việc càng lúc càng ầm ï, một người phụ nữ mập mạp đột nhiên lao ra khỏi đám đông, khản giọng kêu lên: “Bối Bối, Bối Bối của tôi!”

Mọi người nghe thấy giọng nói này đều đưa mắt nhìn sang.

Đó là một người phụ nữ có tướng mạo khá phúc hậu, †uy rằng dáng người phát tướng nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp, cho dù không lộ ra ngoài món trang sức đặc biệt nào nhưng vẫn có thể cho người ta cảm giác đây là một phu nhân nhà giàu có.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của bà ấy lại vô cùng kích động, thậm chí có thể nói là nóng ruột, vừa luôn miệng kêu Bối Bối, vừa sải bước lao về phía con chó hoang kia.

Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, con chó hoang giật mình quay đầu lại, sau đó nó liều mạng vùng vẫy về phía bà ấy, như thể nhìn thấy chủ nhân của mình!

“Bối Bối, Bối Bối!", người phụ nữ giàu có kích động kêu lên, tựa như gặp được đứa con trai thất lạc nhiều năm của mình.

Còn thanh niên bị chó cắn kia cũng có chút hoang mang thả con chó hoang kia ra.

Con chó hoang thoáng cái bổ nhào vào trong lòng người phụ nữ giàu có, liều mạng lè lưỡi và liếm điên cuồng lên trên cổ bà ấy.

Người phụ nữ thì ôm chặt lấy nó, xúc động nói: “Bối Bối, con cuối cùng cũng trở lại rồi, Bối Bối, hu hu hu, đều tại mẹ không thể chăm sóc tốt cho con, ngoan, không cần sợ nữa rồi, về nhà, về nhà thôi...”

Cùng lúc đó, Thượng Quan Tuyết và Thượng Quan Tỉnh cũng đứng bật dậy với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Bà Sáu!", Thượng Quan Tuyết bỗng nhiên thốt lên, trên mặt còn lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Thượng Quan Tỉnh cũng bất ngờ trở lên hiền lành cung kính giống như một đứa bé ngoan.

Hiển nhiên, thân phận của người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này không nhỏ.

Còn thanh niên bị chó cắn thì hoàn toàn chết lặng, anh ta vốn còn tưởng rằng cắn mình chỉ là một con chó hoang, chẳng ngờ lại là một "phú nhị đại".

Đúng lúc này, người phụ nữ bỗng dưng ngoảnh đầu, nhìn hướng anh ta hỏi: “Là cậu giúp tôi tìm được Bối Bối sao?”

Chàng thanh niên vội vàng gật đầu, đồng thời đưa cánh tay bị cắn của mình ra cho bà ấy xem: “Nó còn cắn tôi nữa”.

Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, hãy giải quyết chuyện tiền thuốc men đi.

Người phụ nữ giàu có không chút nghĩ ngợi nói thẳng: "Yên tâm, Bối Bối cắn cậu tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!”

“Hơn nữa, sau khi Bối Bối mất tích, tôi đã từng treo thưởng ai có thể tìm được Bối Bối sẽ được thưởng hai triệu tệ, người nhà họ Kim chúng tôi nói được làm được, quyết không nuốt lời”.

Lời này vừa vang lên toàn trường liền rơi vào yên lặng!

Nhà họ Kim, treo giải thưởng hai triệu tệt

Lúc này, vẻ mặt của những người xung quanh đều †rở nên cứng ngắc!

Không bàn đến chuyện khác, chỉ riêng ba chữ nhà họ Kinï này thôi cũng đã đủ khiến người ta phải choáng váng rồi.

Bởi ba gia tộc lớn nhất Kim Lăng lần lượt là nhà họ Kim, nhà họ Châu cùng nhà Thượng Quan.

Mà trong số ba gia tộc đó, gia tộc bí ẩn và điệu thấp nhất, cũng có thực lực vững mạnh nhất chính là nhà họ Kim.

Kim Lăng từng lưu truyền một câu nói, thành phố Kim Lăng chính là thiên hạ của nhà họ Kim làm bằng sắt, là danh gia vọng tộc lâu đời.

Nghe nói kể từ khi thành phố Kim Lăng được thành lập, nhà họ vẫn luôn là gia tộc lớn mạnh nhất, chưa từng suy bại qua. 

Những gia tộc khác có lúc hưng thịnh cũng có thời lụn bại, không nói đâu xa, hai mươi năm trước ở Kim Lăng từng có bốn gia tộc lớn, lúc đó nhà họ Kim vẫn chiếm một ghế trong đó..

Sau này ba nhà kia suy tàn, nhà họ Châu và Thượng Quan của hiện tại bứt phá ngoạn mục mới trở thành thế cục như ngày hôm nay.

Do đó tại Kim Lăng, ba chữ "nhà họ Kim chắc chắn đại diện cho một loại bối cảnh và khí thế đặc biệt.

Bây giờ người phụ nữ giàu có nói con chó này đáng giá hai triệu tệ tiền thưởng, vậy tuyệt đối là hai triệu hàng thật giá thật, thậm chí người ta còn lo liệu đủ các loại thuế cho bạn, bảo đảm việc bạn lấy tới tay hai triệu hoàn chỉnh.

Giờ phút này, trong lòng vô số người chỉ gào thét hai: chữ: hâm một

Một giây sau, có người hô lên: “Ôi chao tôi nhớ ra rồi, hơn mười ngày trước có phải là có lệnh treo thưởng Tìm chó không? Tôi nhớ lúc đó khắp các ngõ ngách đều có người phát tờ rơi đó”.

Ai đó vội vã mở điện thoại lên tìm xem tin tức từ hơn mười ngày trước.

Chẳng mấy chốc đã có người giơ điện thoại nói: “Tìm được rồi, quả thực là tiền thưởng hai triệu tệ  nhưng... con cho lớn này không giống với con chó trên lệnh treo thưởng mà”. 

Rất nhiều người lúc này cũng đã tìm thấy bài viết vài ngày trước.

Con chó trong tờ rơi kia trông oai vệ biết bao nhưng lại béo như heo với bộ lông bóng mượt, nói là hóa thân của Bát Giới cũng không ngoa, muốn bao nhiêu thoải mái thì thoải mái bấy nhiêu.

Còn con chó đi lạc này trông gầy như que củi, toàn thân bẩn thỉu bụi bặm, giống như vừa được vớt ra từ thùng rác vậy, sao có thể liên tưởng được với nhau?

Tất nhiên nếu quan sát kỹ cũng có thể nhận thấy những điểm tương đồng giữa chúng, chẳng hạn như sự phân bố màu lông, hay đôi mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương