Thầy Phong Thủy Ở Rể
-
Chương 13
Mã Quốc Tùng cũng nói: “Không thể nào, gia đình tôi chưa từng đối xử tệ với mẹ, mẹ tôi không thể nghĩ quẩn mà tự sát được”.
Trương Mặc Vũ thì bảo: “Tìm thử xem, có lẽ sẽ có thứ gì đó giống di thư đấy”.
Mã Quốc Tùng nghe vậy thì bắt đầu tìm trong túi mẹ mình.
Anh ta nhanh chóng tìm thấy một túi nilon chống nước trong túi áo, trong túi thật sự có một bức di thư.
Mã Quốc Tùng lấy di thư ra đọc, hai mắt thoáng chốc trở nên đờ đẫn, anh ta đứng sững sờ tại chỗ liên tục rơi nước mắt.
Trương Mặc Vũ duỗi tay nhận lấy di thư đọc lướt qua, đương nhiên Thượng Quan Tuyết cũng xem.
Đọc xong, mọi người đều im lặng.
Di thư khá ngắn, nhưng lại tràn đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
Nói một cách đơn giản thì mẹ của Mã Quốc Tùng là tự sát, nguyên nhân chỉ có một – chết vì nghèo.
Nội dung trong di thư rất đơn giản, mấy ngày trước mẹ của Mã Quốc Tùng cảm thấy không được khỏe nên đi bệnh viện kiểm tra.
Ung thư gan giai đoạn cuối!
Mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn ảnh hưởng đến con cái, bà ấy không muốn điều trị.
Nhưng bà ấy biết nếu người nhà biết được tình hình của mình chắc chắn sẽ muốn bà ấy nhập viện.
Mà người nghèo một khi nhập viện thì cả nhà coi như xong.
Đập nồi bán sắt không nói làm gì, gia đình ly tán cũng là chuyện thường thấy.
Vì bệnh mà nghèo, vì nghèo ly hôn, đây là một chuyện quá bình thường trong thế giới của người nghèo.
Cho nên mẹ của Mã Quốc Tùng chọn cách tự sát.
Lý do nhảy xuống hồ tự sát còn ôm theo một tảng đá là vì bà ấy không muốn người khác phát hiện ra mình, không muốn hỏa táng.
Không phải sợ bị thiêu sau khi chết mà là vì ở thành phố này, nghề mai táng đã bị nhà họ Châu – một trong ba gia tộc lớn lũng đoạn. Chết thật sự quá đắt tiền.
Mấy tháng trước, một ông lão hàng xóm nói đùa với người qua đường không ngờ lại cười đến chết, hỏa táng xong cũng mất tận bảy tám mươi nghìn.
Hũ tro, chỗ chôn đều rất đắt.
Nếu anh không mua hũ tro của người ta thì người ta sẽ không đưa tro cho anh.
Anh không muốn hỏa táng, lén tìm một nơi để chôn ư?
Xin lỗi, chỉ cần bị người khác phát hiện thì không chỉ bị phạt tiền mà còn phải đào lên chôn lại lần nữa, cuối cùng vẫn phải mua hũ tro đắt tiền của người ta.
Không mua chỗ chôn? Vậy chỉ có thể rải tro xuống sông, nếu không thì không chỗ nào cho chôn cả.
Mẹ của Mã Quốc Tùng sợ con cái tốn tiền nên mới nhảy xuống hồ tự sát.
Trong di thư của bà có nói đợi thi thể của mình thối rữa, lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì cứ xử lý bừa là được.
Thậm chí bà còn không viết tên mình trên di thư, không muốn sau khi thi thể bị phát hiện sẽ tìm được người thân, lại phải mất tiền.
Thượng Quan Tuyết đọc nội dung trong thư xong thì vô cùng kinh ngạc!
Vì Trương Mặc Vũ bói quá chuẩn, từ đầu anh đã nói mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn con trai mình tìm thấy thi thể.
“Hầy, người bình thường chết cũng khó”, không ít người xung quanh cảm thán.
Trương Mặc Vũ cũng thầm lẩm bẩm: “Làm người nhất định phải kiếm nhiều tiền một chút, nếu không thì quá thê thảm”.
Lúc này, Mã Quốc Tùng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ, dập đầu thật mạnh với anh: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh!”
Trương Mặc Vũ thản nhiên đón nhận cái dập đầu của anh ta, vì anh xứng đáng nhận phần công đức này.
Mà sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu xong, Trương Mặc Vũ đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên mơ hồ, trong hư không như có thứ gì đó tiến vào đầu anh.
Trương Mặc Vũ biết đây là giá trị công đức, chỉ cần người khác thật lòng biết ơn anh, anh sẽ nhận được giá trị công đức này.
Lúc này, khuôn mặt của Thượng Quan Tuyết trong mắt Trương Mặc Vũ chợt trở nên hư ảo.
Một khoảnh khắc nào đó, dáng vẻ của Thượng Quan Tuyết và sư phụ ma nữ như chồng lên nhau!
Trương Mặc Vũ sợ đến mức nín thở: “Mẹ ơi, sư phụ muốn làm gì vậy? Mượn cơ thể của Thượng Quan Tuyết để sống lại sao?”
Nhưng giây tiếp theo, một tia sáng chợt bay ra từ trên người Thượng Quan Tuyết rồi bay vào giữa chân mày của Trương Mặc Vũ.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện bóng dáng của sư phụ ma nữ đã bay vào trong thức hải của mình.
“Chuyện gì thế này?”, Trương Mặc Vũ thầm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện kỳ lạ như thế.
Lúc này, Trương Mặc Vũ vội vàng nhắm mắt quan sát dáng vẻ của sư phụ ma nữ trong đầu.
Đó là một không gian tối đen, bên trong có rất nhiều ánh nến bí ẩn, sư phụ ma nữ nằm yên bên trong ánh nến.
Lúc này sư phụ ma nữ đang mặc đồ cổ trang tơ lụa màu đỏ như máu, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.
Mà trên người sư phụ ma nữ còn có mười mấy phù hiệu bí ẩn mờ tối xoay vòng.
Một phù hiệu bí ẩn đột nhiên dao động rồi sáng lên.
Nhưng những cảnh tượng này cũng nhanh chóng biến mất.
Dù là sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt hay mười mấy phù hiệu bí ẩn cũng đều biến mất.
Trương Mặc Vũ thầm thấy lo lắng, anh muốn tìm lại khung cảnh đó, nhưng dù anh tìm kiếm trong đầu thế nào, hình ảnh đó vẫn tựa như tia lửa, không xuất hiện lại nữa.
Lúc này, Trương Mặc Vũ mở mắt ra nhìn về phía Thượng Quan Tuyết, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện ánh mắt Thượng Quan Tuyết nhìn anh có thêm chút mơ hồ và lưu luyến...
“Hả?”, Trương Mặc Vũ thầm nghĩ: “Sao hồn phách của cô ta lại yếu đuối như thế?”
Sau đó, Trương Mặc Vũ hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, khiến tim anh đập thình thịch:
“Chết tiệt, linh hồn của cô ta sinh ra cộng hưởng gì đó với linh hồn của sư phụ mình, sư phụ muốn truyền tin cho mình nhưng không đủ sức mạnh, cho nên mới mượn một phần linh hồn của cô ta!”
Trương Mặc Vũ thì bảo: “Tìm thử xem, có lẽ sẽ có thứ gì đó giống di thư đấy”.
Mã Quốc Tùng nghe vậy thì bắt đầu tìm trong túi mẹ mình.
Anh ta nhanh chóng tìm thấy một túi nilon chống nước trong túi áo, trong túi thật sự có một bức di thư.
Mã Quốc Tùng lấy di thư ra đọc, hai mắt thoáng chốc trở nên đờ đẫn, anh ta đứng sững sờ tại chỗ liên tục rơi nước mắt.
Trương Mặc Vũ duỗi tay nhận lấy di thư đọc lướt qua, đương nhiên Thượng Quan Tuyết cũng xem.
Đọc xong, mọi người đều im lặng.
Di thư khá ngắn, nhưng lại tràn đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
Nói một cách đơn giản thì mẹ của Mã Quốc Tùng là tự sát, nguyên nhân chỉ có một – chết vì nghèo.
Nội dung trong di thư rất đơn giản, mấy ngày trước mẹ của Mã Quốc Tùng cảm thấy không được khỏe nên đi bệnh viện kiểm tra.
Ung thư gan giai đoạn cuối!
Mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn ảnh hưởng đến con cái, bà ấy không muốn điều trị.
Nhưng bà ấy biết nếu người nhà biết được tình hình của mình chắc chắn sẽ muốn bà ấy nhập viện.
Mà người nghèo một khi nhập viện thì cả nhà coi như xong.
Đập nồi bán sắt không nói làm gì, gia đình ly tán cũng là chuyện thường thấy.
Vì bệnh mà nghèo, vì nghèo ly hôn, đây là một chuyện quá bình thường trong thế giới của người nghèo.
Cho nên mẹ của Mã Quốc Tùng chọn cách tự sát.
Lý do nhảy xuống hồ tự sát còn ôm theo một tảng đá là vì bà ấy không muốn người khác phát hiện ra mình, không muốn hỏa táng.
Không phải sợ bị thiêu sau khi chết mà là vì ở thành phố này, nghề mai táng đã bị nhà họ Châu – một trong ba gia tộc lớn lũng đoạn. Chết thật sự quá đắt tiền.
Mấy tháng trước, một ông lão hàng xóm nói đùa với người qua đường không ngờ lại cười đến chết, hỏa táng xong cũng mất tận bảy tám mươi nghìn.
Hũ tro, chỗ chôn đều rất đắt.
Nếu anh không mua hũ tro của người ta thì người ta sẽ không đưa tro cho anh.
Anh không muốn hỏa táng, lén tìm một nơi để chôn ư?
Xin lỗi, chỉ cần bị người khác phát hiện thì không chỉ bị phạt tiền mà còn phải đào lên chôn lại lần nữa, cuối cùng vẫn phải mua hũ tro đắt tiền của người ta.
Không mua chỗ chôn? Vậy chỉ có thể rải tro xuống sông, nếu không thì không chỗ nào cho chôn cả.
Mẹ của Mã Quốc Tùng sợ con cái tốn tiền nên mới nhảy xuống hồ tự sát.
Trong di thư của bà có nói đợi thi thể của mình thối rữa, lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì cứ xử lý bừa là được.
Thậm chí bà còn không viết tên mình trên di thư, không muốn sau khi thi thể bị phát hiện sẽ tìm được người thân, lại phải mất tiền.
Thượng Quan Tuyết đọc nội dung trong thư xong thì vô cùng kinh ngạc!
Vì Trương Mặc Vũ bói quá chuẩn, từ đầu anh đã nói mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn con trai mình tìm thấy thi thể.
“Hầy, người bình thường chết cũng khó”, không ít người xung quanh cảm thán.
Trương Mặc Vũ cũng thầm lẩm bẩm: “Làm người nhất định phải kiếm nhiều tiền một chút, nếu không thì quá thê thảm”.
Lúc này, Mã Quốc Tùng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ, dập đầu thật mạnh với anh: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh!”
Trương Mặc Vũ thản nhiên đón nhận cái dập đầu của anh ta, vì anh xứng đáng nhận phần công đức này.
Mà sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu xong, Trương Mặc Vũ đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên mơ hồ, trong hư không như có thứ gì đó tiến vào đầu anh.
Trương Mặc Vũ biết đây là giá trị công đức, chỉ cần người khác thật lòng biết ơn anh, anh sẽ nhận được giá trị công đức này.
Lúc này, khuôn mặt của Thượng Quan Tuyết trong mắt Trương Mặc Vũ chợt trở nên hư ảo.
Một khoảnh khắc nào đó, dáng vẻ của Thượng Quan Tuyết và sư phụ ma nữ như chồng lên nhau!
Trương Mặc Vũ sợ đến mức nín thở: “Mẹ ơi, sư phụ muốn làm gì vậy? Mượn cơ thể của Thượng Quan Tuyết để sống lại sao?”
Nhưng giây tiếp theo, một tia sáng chợt bay ra từ trên người Thượng Quan Tuyết rồi bay vào giữa chân mày của Trương Mặc Vũ.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện bóng dáng của sư phụ ma nữ đã bay vào trong thức hải của mình.
“Chuyện gì thế này?”, Trương Mặc Vũ thầm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện kỳ lạ như thế.
Lúc này, Trương Mặc Vũ vội vàng nhắm mắt quan sát dáng vẻ của sư phụ ma nữ trong đầu.
Đó là một không gian tối đen, bên trong có rất nhiều ánh nến bí ẩn, sư phụ ma nữ nằm yên bên trong ánh nến.
Lúc này sư phụ ma nữ đang mặc đồ cổ trang tơ lụa màu đỏ như máu, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.
Mà trên người sư phụ ma nữ còn có mười mấy phù hiệu bí ẩn mờ tối xoay vòng.
Một phù hiệu bí ẩn đột nhiên dao động rồi sáng lên.
Nhưng những cảnh tượng này cũng nhanh chóng biến mất.
Dù là sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt hay mười mấy phù hiệu bí ẩn cũng đều biến mất.
Trương Mặc Vũ thầm thấy lo lắng, anh muốn tìm lại khung cảnh đó, nhưng dù anh tìm kiếm trong đầu thế nào, hình ảnh đó vẫn tựa như tia lửa, không xuất hiện lại nữa.
Lúc này, Trương Mặc Vũ mở mắt ra nhìn về phía Thượng Quan Tuyết, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện ánh mắt Thượng Quan Tuyết nhìn anh có thêm chút mơ hồ và lưu luyến...
“Hả?”, Trương Mặc Vũ thầm nghĩ: “Sao hồn phách của cô ta lại yếu đuối như thế?”
Sau đó, Trương Mặc Vũ hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, khiến tim anh đập thình thịch:
“Chết tiệt, linh hồn của cô ta sinh ra cộng hưởng gì đó với linh hồn của sư phụ mình, sư phụ muốn truyền tin cho mình nhưng không đủ sức mạnh, cho nên mới mượn một phần linh hồn của cô ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook