Người đàn ông lập tức trợn mắt há hốc mồm: “Cái này… Anh cũng có thể nhìn ra à?”  

Trương Mặc Vũ phất tay: “Mau cút, đến chỗ tôi đùa giỡn gì thế hả?”  

Người đàn ông liền chạy trối chết.  

Chẳng mấy chốc, một người trẻ tuổi mặc đồ bảo vệ đi đến trước cửa tiệm của Trương Mặc Vũ.  

“Đại sư, thu nhập của tôi một tháng là 2 ngàn 8, mỗi tháng có thể tiết kiệm được 1 ngàn, gần đây tôi quen một người bạn gái, tôi muốn anh xem giúp tôi bạn gái của tôi có nhìn vào tiền của tôi không?”  

Trương Mặc Vũ đánh giá người trẻ tuổi từ trên xuống dưới: “Tôi đoán, ngoại trừ tiền, hẳn là cậu còn có năng khiếu đặc biệt gì đó!”  

“Lưỡi của tôi khá dài!”  

Trương Mặc Vũ gật đầu: “Vậy thì được rồi, trả tôi 10 tệ, bạn gái của cậu không nhìn vào tiền của cậu đâu!”  

“Được, đại sư!”, bảo vệ vô cùng cảm kích, sau khi để lại 10 tệ, anh ta phấn khởi rời đi.  

Theo bảo vệ trẻ tuổi thấy, chỉ cần bạn gái không nhìn vào tiền của mình thì đã đủ để phát triển mối quan hệ này rồi.  

Trương Mặc Vũ không biết nói gì cho phải, tuy trên phố Phù Dung có rất nhiều người, nhưng hầu hết đều đến để giải trí, có rất ít người thật sự có việc cần xem quẻ.  

Một số người đến đây đơn thuần chỉ là để trêu chọc Trương Mặc Vũ.  

Nhưng cũng đành vậy, ai bảo Trương Mặc Vũ còn chưa tạo được danh tiếng gì ở đây.  

Đợi sau này, khi đã có danh tiếng, mấy tên thích pha trò kia có lẽ sẽ không dám đến tiệm của Trương Mặc Vũ nữa.  

Lúc này, Thượng Quan Tuyết chợt nói: “Xem ra, người bình thường cũng không tin anh có thể đoán mệnh, nói vậy, anh có còn là thầy tướng số đúng nghĩa không?”  

Đúng lúc này, Trương Mặc Vũ bỗng thấy hai con chim sẻ từ trên cao rơi xuống, dường như là đang tranh giành thức ăn.  

Hai con chim này tranh giành vô cùng thảm thiết, một trong hai con rõ ràng là đã bị thương, trên mặt đất có vương một ít máu.  

Một ý niệm vụt qua trong đầu Trương Mặc Vũ, trong bói toán, đây gọi là “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng”.  

Người bình thường nhìn thấy quẻ tượng này, đa phần sẽ vì một ít lợi lộc mà tốn hao thời gian, làm nhiều nhưng vô dụng, bỏ tâm sức nhiều vô kể nhưng lại không chiếm được thứ mình muốn.  

Còn dân làm ăn nếu nhìn thấy quẻ tượng này thì có nghĩa là trong ngày hôm đó chỉ có thể làm một vụ làm ăn cuối cùng, hơn nữa, vụ làm ăn này về cơ bản không được bao nhiêu lợi lộc.  

Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng, phí công vô ích! Xem ra hôm nay chỉ có thể nhận một vụ làm ăn cuối cùng rồi, đợi lát nữa có lẽ sẽ phải đóng cửa tiệm”.  

Nữ thư ký lập tức mất hứng: “Này, thầy tướng số, đừng nói là do chúng tôi ở đây giám sát nên anh cố tình đóng cửa sớm đấy nhé?”  

Thượng Quan Tuyết cũng hỏi: “Mới đó mà đã chột dạ rồi à?”  

Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Không phải tôi chột dạ, mà là vụ làm ăn tiếp theo có vấn đề, hẳn là phải ra ngoài một chuyến, tốn không ít thời gian”.  

“Thôi đi người ơi, đừng có lừa chúng tôi, nhìn thấy hai con chim sẻ đánh nhau liền đoán được việc làm ăn à?”, nữ thư ký tỏ vẻ không tin.  

Thượng Quan Tuyết cũng bắt đầu có hứng thú, cô ngước nhìn ra cửa với vẻ tò mò.  

Vài phút sau, cửa tiệm bị đẩy ra, một người trẻ tuổi có sắc mặt tiều tụy bước vào.  

Người mở cửa thoạt nhìn rất chán nản, anh ta mặc quần áo cũ kỹ, nhưng khá là sạch sẽ, có điều sắc mặt trông rất hốc hác và có một chút sốt ruột.  

Vừa vào cửa, người trẻ tuổi liền hỏi: “Ai là thầy tướng số?”  

“Tôi”, Trương Mặc Vũ nói.  

Người trẻ tuổi liếc nhìn Trương Mặc Vũ, ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc.  

Hiển nhiên, bởi vì Trương Mặc Vũ quá trẻ, không hề giống với thầy tướng số một chút nào.  

Nhưng ngay sau đó, người trẻ tuổi cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, anh ta sốt ruột hỏi: “Anh có thể tìm người được không? Mẹ tôi mất tích đã ba ngày rồi, tôi thật sự hết cách”.  

“Mất tích sao không đi báo cảnh sát?”, Thượng Quan Tuyết liền hỏi.  

Người trẻ tuổi chán nản đáp: “Đã sớm báo cảnh sát rồi, nhưng không có đầu mối”.  

Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh có thể tìm người không? Chỉ cần anh giúp tôi tìm được mẹ,…”  

Người trẻ tuổi há miệng, có lẽ định nói là “Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được”, nhưng nghĩ đến cái túi trống hoác của mình, anh ta lại không dám mở miệng nói ra lời này.  

Trương Mặc Vũ lại không quá để ý, cửa tiệm phong thủy của anh vừa mới khai trương, hiện tại không cần chú trọng vào lợi lộc, mà trước hết phải tạo danh tiếng cái đã.  

Khởi đầu, có tiền hay không có tiền không quan trọng, quan trọng là… danh tiếng.  

Vì vậy Trương Mặc Vũ liền nói: “Ba trăm tệ là được, tôi giúp anh tìm người, đợi tìm được rồi mới phải trả tiền”.  

“Ồ? Vậy thì tốt quá!”, người trẻ tuổi lộ vẻ mừng rỡ.  

Trương Mặc Vũ hỏi: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra”.  

Người trẻ tuổi tên là Mã Quốc Tùng.  

Lúc này, Mã Quốc Tùng nói: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ của tôi thì rất là bình thường, cũng không có vấn đề thần kinh, ba ngày trước, đột nhiên bà không nói tiếng nào mà bỏ đi”.  

“Ban đầu, cả nhà tôi cho rằng mẹ đi ra ngoài chạy bộ, nên cũng không quá để ý”.  

“Mãi đến tám, chín giờ tối vẫn chưa thấy bà về nhà, gọi điện thì không liên lạc được. Đêm đó chúng tôi đã báo cảnh sát, sau đó, cả nhà túa ra đi tìm khắp nơi”.  

“Nhưng suốt ba ngày, không hề có một chút manh mối nào cả. Tôi thật sự đã hết cách, mới chạy đến khu phố sầm uất này cầu may, định sẽ kiểm tra mấy cái camera ở gần đây”.  

“Vừa khéo thấy ở đây có tiệm bói toán nên đã đến”.  

Nghe xong, Trương Mặc Vũ gật đầu: “Hóa ra là vậy”.  

“Anh có thể đoán được mẹ của tôi đã đi đâu không?”, Mã Quốc Tùng hỏi.  

Trương Mặc Vũ liếc nhìn gương mặt người trẻ tuổi, rồi bật thốt: “Cung phụ mẫu trũng, nguyệt giác xiêu vẹo, bà cụ đã qua đời”.  

Lúc này, Trương Mặc Vũ đang dùng phương pháp xem tướng bình thường.  

Tướng mạo con người có 12 cung, trong đó cung phụ mẫu nằm ở hai bên nhật giác và nguyệt giác.  

Nhật giác bên trái đại diện cho cha, nguyệt giác bên phải đại diện cho mẹ.  

Trương Mặc Vũ chỉ liếc mắt nhìn đã có thể đoán ra mẹ của đối phương đã qua đời.  

“Hả?”, người trẻ tuổi bàng hoàng.  

Nhưng ngay sau đó, anh ta quát lên: “Anh đừng có nói lung tung! Mẹ tôi mới mất tích ba ngày, sao có thể qua đời được chứ?”  

Trương Mặc Vũ lại nói chắc nịch: “Tôi không nhìn lầm đâu”.  

Kế đó, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi tìm mẹ anh!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương