Thấy Máu Liền Vô Địch
-
Chapter 22: Lãng Phí
Hoàng Hữu Tài kêu lên:
“Mỗi người một tay, mọi người mau qua nâng con hổ này về.”
Có vài người thấy con hổ thực sự nằm im re thì vây lại xem.
“Là hổ thật này, lần đầu tôi thấy đó.”
“Tài thật, vậy là chết rồi đó hả?”
“Tiểu tử Tô gia, ngươi cũng lợi hại phết đấy, sao mà làm được thế?”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Tô An Lâm với đủ loại ánh mắt không giống nhau.
Lý Thúc vỗ vào con hổ, xúc động bùi ngùi:
“Cừ thật, đây là hổ đó, trước đây ta có hai người huynh đệ đều bị loài này cắn chết, Tô An Lâm, ngươi được lắm.”
Hoàng Hữu Tài cười nói:
“Ngày mai mấy thôn khác mà biết, Tô An Lâm, cửa nhà ngươi chắc chắn sẽ bị người ta tới đạp phá để mai mối.”
Hoàng Hữu Tài vừa nói xong thì nghĩ đến con gái mình. Chỉ tiếc là con gái hắn đã tới võ quán rồi, nếu không thì hắn cũng muốn để con gái mình thử cân nhắc Tô An Lâm xem sao.
Cái khác không nói làm gì, nhưng nếu lần này Tô An Lâm bán xong con hổ thì ít nhất cũng kiếm được mấy trăm lượng bạc.
Những người khác cũng nghĩ tới điều này, trong chốc lát đã thấy toàn là ánh mắt hâm mộ.
“Được rồi, cũng đã trễ nên mọi người cứ về trước đi.”
Thím Trương nói.
“Đến đây phụ một tay đi.”
Hoàng Hữu Tài la lên:
“Khiêng con hổ này về đã.”
Tô An Lâm chắp tay với mọi người:
“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, chờ bán xong con hổ nhất định ta sẽ không quên mọi người đâu.”
“Không dám không dám.”
“Hahaha…”
Nghe Tô An Lâm nói vậy, mọi người càng ra sức hơn.
“Lên nào!”
Mấy người đàn ông chia nhau kéo chân hổ lên đường trở về. Trên đường đi ai cũng mồm năm miệng mười hỏi làm sao mà hắn giết được hổ.
“Ta leo lên cây bắn tên, con hổ không bắt được ta nên ta cứ bắn thôi, thế là giết được.”
Tô An Lâm thuận miệng nói.
Lý Thúc vểnh tai, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ:
“Mai mốt ta cũng đi mua cung.”
“Dẹp đi ông, con trai nói nó muốn cưới vợ rồi, còn ông mua cung thì hết bao nhiêu tiền?”
Vợ Lý Thúc nói.
Mọi người cười nói rôm rả cho tới khi về đến nhà. Tô An Lâm cảm ơn thêm lần nữa rồi đám người nhao nhao rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau, Tô An Lâm vừa mới mở cửa đã thấy hàng xóm kéo tới xem hổ.
“Bán con hổ này là kiếm được không ít tiền đâu, đúng là có phúc mà.”
“Không phải chứ, đậu xanh rau má, ta còn không nhấc nổi một cái chân của nó nữa.”
Một người phụ nữ có tuổi thử nhấc một cái chân hổ lên rồi nói.
“Thằng Tiểu tử Tô gia, ngươi bán hổ có tiền rồi không được quên ta với mọi người đâu đấy.”
Một người phụ nữ vừa cắn hạt dưa vừa cười nói.
“Được rồi được rồi, tối hôm qua chắc Tô An Lâm đã mệt lắm rồi mà mấy người còn không cho người ta nghỉ ngơi nữa, giải tán hết đi.”
Hoàng Hữu Tài tới, tỏ ra cực kỳ oai phong.
Sau đó hắn kéo Tô An Lâm qua một bên, nói:
“An Lâm, tốt nhất là xử lý cho xong con hổ này trong vòng hai ngày tới đi, để nó bốc mùi sẽ không hay lắm.”
“Ừm, hôm nay ta định vào thành.”
Tô An Lâm nghĩ một lát rồi nói:
“Trưởng thôn, hay là ngươi cũng đi chung với ta, kêu thêm cả Lý Thúc và Trương thúc, còn phải làm phiền Hoàng Cường ca nữa.”
Hoàng Cường là con trai của Hoàng Hữu Tài.
Giúp hắn khiêng hổ vào thành là có thể lấy được tiền, Tô An Lâm cố ý nhờ cả hai người nhà trưởng thôn tới giúp, thế là họ có được hai phần tiền. Tối hôm qua Tô Ngọc Ngọc xin nhờ mọi người đi tìm hắn, phần lớn mọi người đều không vui vẻ gì. May mà có Hoàng Hữu Tài kêu gọi mọi người ra ruộng một chuyến, ơn nghĩa này hắn phải trả.
Còn về Lý Thúc và Trương thúc. Lý Thúc là thợ săn có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ biết ai mua hổ. Trương thúc sống sát ngay bên cạnh, quan hệ khá tốt, tương lai họ vẫn còn qua lại nhiều.
Hoàng Hữu Tài khẽ gật đầu, nghĩ thầm Tô An Lâm này cũng khá biết điều. Hắn không vạch trần, chỉ gật đầu nói:
“Vậy được, để ta nói Hoàng Cường kéo chiếc xe đẩy ở nhà tới.”
“Làm phiền ngươi rồi.”
“Không sao, ta đi gọi người.”
Hoàng Hữu Tài quay người rời đi.
Một lát sau khi Tô An Lâm đã lùa được mấy miệng cơm mới thấy Hoàng Hữu Tài dẫn con trai là Hoàng Cường tới. Hoàng Cường kéo một chiếc xe đẩy có hai cái bánh bằng gỗ, theo sau là Lý Thúc và Trương thúc.
Tô An Lâm vội đặt cái bát không xuống, quay đầu nói:
“Muội, ta chuẩn bị vào thành, ngươi có muốn mua gì không?”
“Không muốn gì hết, trong nhà cũng không thiếu.”
Tô Ngọc Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Đừng có lãng phí tiền.”
“Được được được.”
Mặc dù Tô An Lâm không nói gì nhưng hắn vẫn quyết định mua quần áo, quần áo của Tô Ngọc Ngọc quá ít, ngay cả đồ để thay cũng không có. Hơn nữa cái áo duy nhất hắn có cũng tơi tả sau tối hôm qua rồi, mua quần áo là việc cần thiết.
Ngoài ra thì chăn mền trong nhà cũng đã bốc mùi rồi, đen sì sì mà lại chẳng ấm áp chút nào. Mùa đông sắp tới rồi, như này thì không ổn lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook