Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai
Chương 16: Đẹp trai cũng biết ghen (1)

Trời đã tối. Hoài Trông mới từ trường trở về nhà liền nghe tiếng ti vi phát ra rõ to. Cậu biết được nguyên nhân tại sao, sau khi dẹp chiếc xe đạp thì thật nhanh bước vào nhà, cười vui vẻ nói: “Anh Đức hôm nay rảnh hay sao mà đến nhà em chơi vậy?” Vừa nói cậu vừa đi vào nhà bếp, rót chút nước uống.

Phước Đức đang ngồi trên ghế sô pha, cái điều khiển ti vi để trên đùi, tay cầm miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng: “Sao em không bảo hai bác mua cho chiếc xe máy đi học đi. Đi xe đạp không mệt sao?”

Hoài Trông đi ra ngồi kế Phước Đức, cũng lấy một miếng khoai tây chiên cho vào miệng: “Em chưa biết chạy xe máy, nhưng mà đi xe đạp cũng rất tốt. Rèn luyện được sức khỏe nữa. Còn anh đến đây bằng chiếc xe đậu trong sân đó hả? Ba mẹ em đâu rồi?”

“Đi chợ rồi.”

“Thế hai bác sao không ở lại chơi?”

“Họ thì có khi nào rảnh đâu.”

“Ba mẹ em cũng bận suốt ngày. Mà sao hôm nay anh tới nhà em chơi mà không báo trước thế? Việc tập luyện của anh cũng nhiều mà nhỉ?”

Phước Đức chuyển sang kênh khác, vừa nói: “Sao ti vi nhà em không có gì để coi hết vậy!” Đợi sau khi tìm được một chương trình để coi mới nói tiếp: “Anh vừa kết thúc học kì, được trường cho nghỉ vài hôm, nên anh mới về đó chứ. Nhưng ba mẹ anh thì lại đi tối ngày nên anh ghé qua đây chơi với em cho đỡ chán.”

“Thì ra em cũng chỉ là lựa chọn cuối cùng thôi sao? Buồn anh quá đó. Nhưng mà em cũng đi học suốt.”

Hoài Trông nhìn người con trai bên cạnh. Đây là Phước Đức, con trai của bác của cậu, tức hai người là anh em họ. Chỉ hơn kém nhau có một tuổi nhưng xem ra người này phát triển hoàn toàn bỏ xa Hoài Trông. Thân hình đã có nét giống một người trưởng thành, gương mặt tuy không đẹp trai nhưng rất ưa nhìn. Khuyết điểm lớn nhất và duy nhất chính là làn da đen. Có lẽ là do luyện tập thể thao dưới nắng nhiều. Anh ấy đang học ở một trường thể thao lớn của thành phố, thành tích cũng khá nhiều.

“Thôi em đi tắm đây.”

Nửa tiếng sau, ba mẹ Hoài Trông về. Cậu cùng mẹ chuẩn bị bữa tối. Bốn người ăn cơm rất vui vẻ, náo nhiệt hơn bình thường nhiều. Hoài Trông gấp một miếng thịt bỏ vào bát của Phước Đức: “Anh ăn nhiều vào, đừng ngại.”


“Không biết em thấy anh ngại ở chỗ nào. Anh rất tự nhiên.”

Ba của Hoài Trông cười: “Đêm nay con ngủ ở lại đây đi.”

Mẹ của cậu cũng góp lời: “Đúng đó, thật hiếm khi con có thời gian rảnh đến đây chơi. Để chút nữa bác dọn dẹp giường ngủ cho con.”

Phước Đức từ chối: “Dạ không cần đâu, con ngủ chung với Hoài Trông là được rồi.”

Hoài Trông nghe thấy liền phản ứng: “Không được, anh lại đá em văng xuống sàn thì sao?”

“Yên tâm, lần đó là anh còn nhỏ, giờ anh lớn rồi không có như vậy nữa đâu.”

Cả nhà cười rộ lên. Nhớ lại khi Hoài Trông và Phước Đức đều là những đứa trẻ. Lần đó hai người ngủ chung, Phước Đức lúc ngủ không biết đã nằm mơ thấy ác mộng gì mà vừa la hét vừa đá chân khiến Hoài Trông té xuống sàn, đầu u lên một cục lớn.

Sau khi ăn cơm xong, bốn người cùng nhau xem phim. Trong lúc xem không ngừng nói hết chuyện này đến chuyện khác, tiếng cười cũng phát đi khắp nơi. Thật lâu trong nhà không có vui như vậy. Hoài Trông đương nhiên là phấn khích lắm.

Hoài Trông đi lên phòng trước, lấy bài tập ra làm. Cậu vẫn là một học sinh chăm chỉ. Đang học thì có một cuộc điện thoại gọi tới, Hoài Trông không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới: “Xin chào, Trông đẹp trai học giỏi xin nghe ạ.” Không biết là cậu học câu này từ đâu nhưng mà cậu cố tình nói như vậy cho thêm phần vui vẻ. Bình thường cậu nói câu này bạn bè sẽ chọc cậu.

“Nhóc đang học nữa sao?” Ngày nào Phương Nam gọi hỏi cũng nghe được cùng một câu trả lời nên đoán được luôn.

Hoài Trông tâm tình dường như rất tốt: “Thầy đoán được luôn, hay ghê. Hôm nay…”


Có tiếng gõ cửa cắt đứt lời đang nói của Hoài Trông. Phước Đức bước vào, giọng nói có gấp gáp: “Em lại xem coi trong mắt anh có gì không, sao anh thấy thốn thốn khó chịu quá.” Vừa nói vừa vạch con mắt to ra đi lại gần Hoài Trông.

“Chắc là bụi bay vào rồi.” Cậu bỏ điện thoại xuống bàn, đứng lên, nhón người lên mới miễn cưỡng thấy được trong mắt anh ấy có một dị vật gì đó rất nhỏ: “Để em thổi thổi thử.”

“Em thổi cẩn thận, nước bọt văng vào mặt anh kìa!!”

“Anh im lặng chút đi.”

Loay hoay một hồi cũng xong. Phước Đức lắc lắc đầu, dụi dụi mắt. Sau khi thấy ở mắt bình thường lại mới nhìn xung quanh căn phòng, đánh giá: “Xem ra cũng không có thay đổi gì nhiều.”

“Ba mẹ em cũng về phòng rồi hả?”

“Ừm. Em đang học bài hả? Em có quyển truyện Cô-nan nào không, cho anh mượn đọc với.”

“Em có để ở trên đầu giường mấy quyển đó. Mấy tập mới nhất.”

Phước Đức liếc nhìn, sau đó đi lại lấy lên coi sơ qua: “Được đó. Mấy năm nay cũng không có đọc. Hay là em lại đọc cho anh nghe đi. Nhớ hồi còn nhỏ em hai chúng ta thường chụm đầu lại với nhau, em đọc còn anh thì chỉ coi hình và nghe giọng em thôi. Ha ha.”

Hoài Trông cũng bật cười nhớ lại: “Ha ha, lúc nhỏ chúng ta cứ dính lấy nhau suốt. Nhưng giờ em đang bận học rồi.”

“Lớn lên em lại trở thành một con mọt sách rồi!” Nói xong đứng lên đi hướng về phòng vệ sinh. Hoài Trông hỏi: “Anh đi vệ sinh à?”


“Em còn hỏi? Là muốn đi chung hả?”

“Gì mà đi chung chứ!”

Đợi sau khi Phước Đức đi, Hoài Trông cầm điện thoại lên thì thấy Phương Nam đã cúp máy. Mình cũng quên mất. Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục chơi với đống bài tập. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, điện thoại reo lên. Hoài Trông nhấc máy, nhỏ nhẹ nói chuyện, sợ đánh thức Phước Đức đã ngủ say.

“Thầy nói sao?” Cậu không giấu được bất ngờ, nhanh chóng chạy xuống phía dưới. Bên ngoài cũng có một chiếc xe đang đậu. Ánh đèn đường soi sáng bóng người đang dựa trên chiếc xe ấy. Kì diệu, một người dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo lại càng trở nên đẹp mắt hơn!

“Sao rồi, nhóc đêm nay rất vui nhỉ?”

Phương Nam nói câu này là có ẩn ý của riêng anh. Trong giọng nói cũng không có cảm xúc gì. Còn Hoài Trông lại hiểu theo một ý nghĩa khác nên trả lời: “Đương nhiên là rất vui rồi.” Được gặp thầy thì dù trong hoàn cảnh nào cũng đều khiến người ta thích.

Phương Nam đi lại gần Hoài Trông, cúi xuống nhìn cậu rồi lại nhìn vào trong nhà: “Cậu ta là ai?”

Hoài Trông sửng sốt quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai, run sợ: “Thầy hỏi ai? Không lẽ ngoài chúng ta ra còn có người khác sao? Em không thấy. Không lẽ chỉ có mỗi mình thầy thấy. Không lẽ…” Có ma sao?

Phương Nam cốc đầu Hoài Trông một cái: “Đồ ngốc! Cái người xuất hiện trong phòng nhóc khi nãy. Xem ra quan hệ rất thân thiết.”

Hoài Trông mới hiểu ra vấn đề: “À, người đó là anh họ của em, hôm nay đến chơi, ngủ qua đêm.”

“Ngủ cùng nhóc?” Không hài lòng.

“Dạ. Nhưng sao đêm khuya thầy lại đến nhà em? Lại còn không báo trước.”

Anh trực tiếp bỏ qua câu hỏi đó, chuyên tâm vào trọng điểm của mình: “Tối nay anh ngủ cùng nhóc được không?”

Một câu hỏi khiến cho cậu không tin tưởng vào tai mình, tự trào phúng: “Em có nghe nhầm không đó? Ha ha, chắc em bị lãng tai rồi. Thế mà lại nghe thành như vậy.”


“Là thật.”

Cậu thu hồi nụ cười gượng gạo, nghiêm túc: “Thế thì không được đâu, em chưa xin ba mẹ, hơn nữa giường em nằm hai người thôi, nếu thầy ngủ cùng thì không có chỗ.”

“Thế thì đến nhà anh ngủ.” Phương Nam giống như không kiềm chế được tâm tình.

“Sao, sao, sao hôm nay thầy lại yêu cầu như vậy?”

Phương Nam không trả lời, quay lại lấy một bọc đồ đưa cho Hoài Trông. Hoài Trông nhận lấy mở ra coi: “Là quà các bạn tặng thầy nữa sao? Cho em sao? Em không ngại nhận đâu nhé, thầy cho rồi dù có hối hận đòi lại cũng không được.”

Phương Nam cúi thấp người xuống, dán mặt lại thật gần mặt của Hoài Trông. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt giống như chỉ bằng một sợi chỉ, tùy thời đều có thể chạm vào nhau. Hơi thở của Phương Nam mang theo mị lực, đánh bại mọi phòng thủ của Hoài Trông: “Thế đòi lại thứ khác được không?”

Hoài Trông ngây người, đang không ngừng đấu tranh bảo mình không được, không được hôn, không được hôn, không được hôn. Nhưng đôi môi đó quá nhiều cám dỗ! Cậu dùng chút lí trí còn sót lại: “Em, em,… Khuya rồi hay là thầy về đi. Nguy hiểm lắm.” Cậu hơi dịch chuyển về sau, nhưng giống như Phương Nam cũng dịch chuyển theo: “Hứa với anh tối nay hai người chỉ ngủ thôi, không được làm gì.”

“Chúng em còn có thể làm gì?”

“Hứa nhanh đi nhóc.”

Mỗi câu chữ phát ra hơi thở. Cậu sợ mình sắp không kiềm chế được rồi nên gật đầu mong cứu vãn tình thế. Nếu mình hôn thật thì sẽ rất khó xử!

Phương Nam mang theo nụ cười như mật ngọt dần dần tạo ra khoảng cách với Hoài Trông: “Vậy được rồi, thất hứa sẽ chịu hậu quả.”

Hoài Trông vẫn còn nửa mê nửa tỉnh nói: “Thầy về cẩn thận nhé. Còn nữa, thầy ngủ ngon.”

Nhìn Phương Nam dần khuất khỏi tầm mắt, cậu mới tự hỏi mình. Liệu khi nãy hôn thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương