Chương 60: Vận may đã đến
|by Liêu Phong: someone yours till eternity

Khuôn mặt Hoài Trông nhìn lướt qua thôi cũng đã thấy được niềm vui sướng tột độ: “Nào, cùng cụng ly chúc mừng cho em bình an trở về.” Cậu giơ ly nước chanh lên, hướng về phía Phương Nam đang ngồi ở đối diện.
Phương Nam: “Em đi đánh trận về à?”
“Còn hơn cả đánh trận nữa.

Cái này gọi là thoát chết trong gang tấc đó.

Thầy xem, nhém chút nữa là em đã bị kỉ luật hạ hạnh kiểm rồi.

Vậy mà lại được tha tội.

Thầy thấy có phải là người tốt sẽ gặp lành không?” Cậu nhớ lại chuyện mình làm hư cơ sở vật chất của nhà trường, án tử gần như đã nằm trên tay, vậy mà ngày hôm nay thầy hiệu phó lại chỉ bảo mình viết kiểm điểm thôi, không bị làm sao nữa cả.

Rồi cậu cũng chỉ nghĩ được lí do giải thích cho việc này chỉ có thể là do cậu trước giờ ăn ở tốt, học hành cũng giỏi, tham gia các phong trào cũng nhiệt tình, cho nên hôm nay mới may mắn như thế.

Cậu lại tự cảm thấy tự hào về bản thân, và càng thêm tin vào chính nghĩa mà bấy lâu nay cậu theo đuổi.
Hoài Trông ra vẻ ta đây: “Thầy nên lấy em làm gương, sống ngay thẳng, làm chuyện tốt, chắc chắc chuyện dữ cũng sẽ hóa lành.”
Phương Nam không khỏi không nhịn cười, nhưng anh cũng không muốn nói gì thêm.

Vậy mà Hoài Trông càng lúc càng ngứa miệng, cứ huyên thuyên: “Anh cười là cười cái gì chứ?”
“Cười hạnh phúc vì người yêu của mình sống tử tế nên gặp chuyện tử tế không được sao?” Ngay lập tức anh bị Hoài Trông nhào tới che miệng lại.

Cậu đưa mắt dò thám xung quanh, rồi nói nhỏ: “Thầy nói nhỏ lại chứ.

Ở đây đông người như vậy.”

“Hay là em nói trái với lương tâm nên không dám cho người khác biết là mình tử tế?”
Hoài Trông lại luýnh quýnh cho thẳng cái đùi gà bỏ vào miệng Phương Nam, giọng nói vẫn chưa hết thủ thỉ, giống như tên trộm chó nói chuyện với đồng bọn sợ bị chủ nhà phát hiện: “Thầy mau ăn hết đống này đi.

Lâu lâu em mới bao thầy một bữa đó.

Thầy đừng nói hai từ người yêu lớn như vậy, người ta nghe được sẽ để ý đó.”
Phương Nam khó chịu cầm cái đùi gà ăn, vừa ăn vừa nói: “Rốt cục anh không biết tại sao em lại sợ bị người khác phát hiện như vậy? Anh đây đẹp trai như vậy còn không sợ, sao em lại xoắn?” Câu này anh vừa như giỡn vừa như muốn biết thật sự.
“Chẳng phải là vì muốn tốt cho thầy thôi sao?” Rồi cậu cho vào miệng một miếng gà, nhai một cách ngon miệng.
Phương Nam cũng không muốn đào sâu nữa, nếu không sẽ có thể hủy đi không khí thoải mái lúc này.

Anh ngã người ra sau lưng ghế, chân này gác lên chân kia, nhăn mày lại tạo ra biểu cảm khó chịu: “Này, này, chẳng phải là mời anh đi ăn để chúc mừng tai qua nạn khỏi sao? Rốt cục anh không biết tại sao em lại chọn cái chỗ vừa đông vừa không được sang trọng này?” Anh nhìn xung quanh quán ăn một vòng đánh giá.
“Chẳng phải là vì muốn tốt cho thầy thôi sao?”
“Tốt chỗ nào?”
“Tiết kiệm tiền cho thầy còn gì?”
“Ơ, chứ không phải em là người sẽ trả tiền sao?”
Hoài Trông lập tức diễn ra nét mặt khả ái ngây ngất lòng người: “Hi hi, em làm gì có tiền chứ!!”
Dù biết là Hoài Trông chỉ đang giả vờ đáng yêu thôi, nhưng Phương Nam lại tự nguyện đổ gục vì đó: “Vậy sao không nói sớm? Biết trước anh đã dẫn em đi ăn ở chỗ khác rồi.”
Hoài Trông cảm thấy số của mình dạo này cực kì đỏ.

Trả bài Văn trên lớp dù không học bài nhưng cậu chém gió vẫn được 9 điểm.

Đi ăn mì cay cậu quay số trúng thưởng được thêm một phần gà và khoai tây chiên.

Lúc chạy xe trên đường, vì lo nhẩm lại bài trong đầu mà không để ý đường xá, cậu vượt qua đèn đỏ, nhưng không bị xe tông.

Còn rất nhiều chuyện khác nữa.


Hoài Trông cảm thấy mình đang trong giai đoạn thịnh vượng như thế, còn không chớp lấy thời cơ thì uổng lắm.

Vậy nên sáng sớm cậu đã mua hẳn năm tờ vé số của bà cụ lớn tuổi hay bán trước trường.

Cậu xòe năm tờ vé số ra, giơ lên cao, hướng về phía ánh mặt trời, để xem chiều này mình có một bước lên hương trở thành Trông đại gia không.
Cậu mơ mơ màng màng trong dòng suy nghĩ mà đi dò kết quả thi học sinh giỏi.

Đi đến bảng thông báo, cậu vừa huýt sáo vừa dò tìm tên mình trong danh sách.

Ngón tay dừng lại ở chỗ tên mình, sau đó cậu khẽ tịnh tiến ngón tay sang ô bên cạnh.

Trong phút chốc cậu nhảy cẫng lên, không nói nên lời, chỉ biết cười không thành tiếng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra gọi ngay cho ba mẹ mình: “ Mẹ ơi, con trai của mẹ không làm mẹ thất vọng đâu.

Con đạt giải nhì rồi đấy.”
Đầu dây bên kia truyền tới sự bất ngờ và hạnh phúc tột cùng của một người mẹ: “Con trai của mẹ là giỏi nhất!”
Rồi Hoài Trông lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút, rồi quyết định nhắn tin thay vì gọi điện.
[Hoài Trông: Hôm nay thầy có vào trường không? Em có chuyện này muốn nói.

Nghiêm trọng lắm.

Khi nào thì có thể gặp được á? ]
Cậu bỏ điện thoại vào trong cặp, tiếp tục dò kết quả của những người khác.

Khi thấy kết quả của Bé Thơ cậu cảm thấy vô cùng hài lòng.


Cậu hí hửng đi vào lớp, nhưng đi được mấy bước cậu chợt sực nhớ đến chuyện gì đó, quay lại, dò tên của một người bạn trên bảng điểm.

Khi tra được điểm số, cậu chợt giật mình, thở dài một tiếng.

Cậu nói nhỏ: “Thảo Nhi không thi đậu, ngay cả giải khuyến khích cũng không đạt được, chắc là cô ấy sẽ buồn lắm.” Trong đầu cậu bây giờ lại nhớ đến chuyện hôm trước cô ấy bị mẹ la chỉ vì tan học trễ.

Trông mẹ của Thảo Nhi rất đáng sợ.

Nếu như thế, rất có thể mẹ cô ấy sẽ có những hành động dữ dội hơn nữa.

Nghĩ làm sao cậu cũng không khỏi rùng mình.
Suốt hai tiết đầu ngày hôm đó, Hoài Trông không thể nào tập trung vào chuyện học hành được.

Trong đầu cứ lẩn quẩn đến Thảo Nhi.

Cô ấy luôn đối xử tốt với mình như vậy, có lẽ đã đến lúc mình cũng nên làm một điều gì đó cho cô ấy.

Vậy rồi cậu quyết định nhắn tin hỏi thăm cô ấy.
[ Hoài Trông: Ra chơi tụi mình gặp được không? Mình có chuyện muốn nói.

]
Giờ ra chơi đến, Hoài Trông đến trước cửa lớp của Thảo Nhi tìm cô ấy.

Đứng một hồi không thấy cậu thử hỏi một bạn cùng lớp của cô thì được biết Thảo Nhi lúc nãy có vào học tiết một nhưng sau đó tự nhiên khóc rất nhiều, và đã xin về sớm.

Khỏi nói Hoài Trông cũng biết là chuyện gì, nên cậu cũng an ủi bằng tin nhắn.
[ Hoài Trông: Cứ cho bản thân buồn, nhưng chỉ được buồn 3 ngày thôi nhé.

Có cần tâm sự gì tớ vẫn luôn sẵn sàng.

]

Gửi xong, cậu mở lên đọc tin nhắn của Phương Nam.

Anh ấy hẹn tối nay đi công viên chơi.

Cậu thấy lựa chọn này cũng không tồi, coi như là cho bản thân đi hóng mát thư giãn sau những ngày học hành vất vả, hơn nữa hôm nay lại có kết quả như ý như vậy.
Cậu xuống căn tin, mua một chai nước, vừa đi vừa uống.

Lúc đi ngang cầu thang dãy nhà học C, cậu thấy Phương Nam đang đứng nói chuyện gì đó với Đức Hải.

Cậu hớn hở chạy tới để nghe ngóng hai người nói chuyện gì, nhưng khi vừa nhìn thấy mình Đức Hải đã thật nhanh chạy đi.
“Ế, ế, thấy tui sao không chào mà chạy vậy bạn?” Hoài Trông nhìn Đức Hải chạy như bị ma đuổi, có chút khó hiểu, lại có chút khó chịu, quay sang nói với Phương Nam: “Thầy xem, tuổi trẻ bây giờ thật không có phép tắc.

Thấy người học thức cao siêu như em đây cũng không thèm chào.

Một chút vào lớp em cho nó biết thế nào là lễ độ.” Dừng lại một chút, cậu dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Phương Nam: “Ây, đừng nói là hai người làm chuyện phi pháp gì đó nhé? Không lẽ là buôn bán ma túy trong trường học?”
Câu nói này nhận được một cái cốc đầu từ Phương Nam: “Nói năng bậy bạ coi chừng rước họa vào thân.”
“Không sao, số em dạo này may mắn lắm.

Mà thầy với nó vừa nói chuyện gì á?”
“Không có gì.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Hình như thầy đang nói dối.” Hoài Trông chạy theo Phương Nam.

Anh ấy vừa mới cướp lấy chai nước của cậu, uống hết rồi đưa lại chai không cho cậu.

Hoài Trông tức muốn ói máu: “Thầy có ngang ngược quá không vậy? Hơn nữa lại không biết vệ sinh sao?”
“Vệ sinh?” Phương Nam vặn nhỏ âm lượng chỉ đủ để hai người nghe: “Người yêu với nhau mà còn quan trọng vệ sinh sao?”
Câu nói này khiến Hoài Trông liên tưởng đến những chuyện không được trong sáng cho lắm, khiến cậu không khỏi thích thú nhưng cũng thật ngượng ngùng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương