Thầy Giáo Nông Thôn ( H )
Chapter 6: Đường về.

Mã Lương xách hai cái vali, cũng không cảm thấy mệt mỏi, có chút thoải mái lướt qua mấy người.

 

"Ngồi đây sao? "Tô Vũ Dao nhíu mày, trước khi nàng tới cũng đã hiểu rõ tình huống bên này, biết nơi này rất khổ rất nghèo, nhưng không nghĩ tới nghèo đến mức này.

 

Từ huyện thành tới đây, mất hơn một giờ, đường tương đối khó đi, hơn nữa trên xe chen chúc rất nhiều người, mùi vị rất khó ngửi. Bây giờ lại phải ngồi trên một chiếc xe máy rách nát như thế này.

 

"Cô giáo Tô, chỗ chúng ta ở điều kiện không tốt, vốn muốn dùng xe ba bánh để đón cô nhưng xe kia cuối cũng lại bị hư, cho nên hiệu trưởng bảo tôi đến đón cô. Thật sự xin lỗi”.  Mã Lương thành khẩn xin lỗi, hắn hiện tại mới chú ý tới sự thật rằng đại mỹ nữ này sau này chính là giáo viên của thôn Đào Thủy. 

 

Bất quá phỏng chừng nàng làm không được bao lâu cũng sẽ rời đi, thôn Đào Thủy, ngay cả rất nhiều người địa phương cũng chịu không nổi, dùng điện cũng là chuyện xa xỉ.

 

Tô Vũ Dao không nói thêm gì nữa.

 

Mã Lương đến nhà bên cạnh mượn dây thừng, trước tiên buộc lại hai cái vali. Sau đó, hắn ngồi trên xe máy.

 

"Cô giáo Tô, lên đây đi" Mã Lương chào hỏi.

 

“Thế này làm sao ngồi đây?” Tô Vũ Dao nghiêng người ngồi xuống, như vậy có thể tránh không để tiếp xúc quá nhiều.

 

"Cô giáo Tô, ngồi như vậy, chỉ sợ không tiện, đường rất khó đi" Mã Lương có chút khó xử nói.

 

"Trong lòng tôi biết rõ" Tô Vũ Dao tận lực không chạm phải người Mã Lương, nếu nàng đã nói như vậy, Mã Lương cũng không còn gì để nói, nổ máy xe, bắt đầu trở về.

 

Lúc đầu Tô Vũ Dao còn tưởng rằng Mã Lương muốn chiếm tiện nghi nên mới nói như vậy, chờ đi được một đoạn đường, nàng mới biết được cái gì gọi là đường xấu, so sánh với con đường mình đi từ huyện thành xuống, đường kia còn coi như là đường tốt.

 

Mấy khúc cua nhiều đến mức không đếm được, khắp nơi đều là đá tảng, về sau, nàng chỉ có thể nắm chặt quần áo bên hông Mã Lương. Mà Mã Lương lại đau mà không dám nói, bởi vì nàng nhéo trúng thịt trên người hắn.

 

Cuối cùng không còn cách nào khác, hắn dừng lại.

 

"Cô giáo Tô, có chuyện này…." Mã Lương nói.

 

"Chuyện gì" Tô Vũ Dao lo lắng, chẳng lẽ hắn cũng là cầm thú, muốn làm gì với mình ở vùng hoang dã này?

 

"Cô đổi vị trí tay đi, thắt lưng tôi đau quá, chịu không nổi" Mã Lương kéo quần áo lên, bên phải eo đều có hai dấu ấn thấm máu thật sâu.

 

"Biết rồi"

 

Một lần nữa lên xe, lần này Tô Vũ Dao rốt cục cũng chịu thay đổi tư thế, ngồi trên xe máy, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì khoảng cách. Nhưng ngực nàng đầy đặn vểnh lên nên thỉnh thoảng vẫn đụng phải lưng Mã Lương.

 

Lúc đầu Mã Lương còn chưa chú ý, sau đó dần dần phát giác, cũng cảm giác được trái tim mình đều sắp bay lên, cho dù học trung học ở huyện thành, cũng chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy.

 

Đại khái là bảo trì khoảng cách quá mệt mỏi, sau đó Tô Vũ Dao thấy hắn coi như thành thật, cũng không còn cố ý tránh né, ngồi gần lại hơn một chút.

 

Bởi vì mang theo rất nhiều thứ, cho nên xe chạy chậm hơn.

 

"Tên anh là gì?" Tô Vũ Dao hỏi.

 

"Tôi tên là Mã Lương, cũng là giáo viên trong trường học", "

 

“Đúng rồi, phía trước có giếng, nước rất ngon, cô giáo Tô, nếu cô khát, có thể dừng lại thử xem" Mã Lương nghĩ đến nói.

 

Tô Vũ Dao quả thật rất khát, liền đồng ý.

 

Ở vùng nông thôn này, cái khác không nhiều lắm, nhưng nước ngọt lại nhiều không đếm xuể, dùng mấy tảng đá liền xây thành cái giếng, nước suối lạnh lẽo từ bên trong không ngừng chảy ra, hình thành một con kênh nhỏ, trải đầy cát mịn.

 

Nàng lo lắng không sạch sẽ, nhưng nước trong suốt thấy đáy, cuối cùng cũng không chịu nổi tò mò, thử một lần, ngọt ngào ngon miệng, nhịn không được lại uống thêm vài điểm. Sau đó dùng tay múc nước,  vẩy về phía chân.

 

Mã Lương nhìn thấy thì ngây người, chân nàng tinh xảo như ngọc, thập phần xinh đẹp, theo nước chảy qua nhìn trong suốt sáng bóng. Mà cô mang giày xăng đan, cho nên nhìn không sót một chút nào, thì ra chân cũng có thể đẹp như vậy?

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương