Sở Hồng Vũ hé mắt, mắt phượng hẹp dài sát ý phun trào, người trước mắt chính là hung thủ tạo thành bị kịch cho cả nhà bọn họ khiến ba người tách ra hai mươi năm, làm hại Hải Tử âu sầu mà chết, nếu như không phải Lehmann uy hiếp Tạp Nhĩ Tát công tước, Hải Tư làm sao sẽ nói dối lừa ông như vậy, dùng tính tình cao ngạo của Hải Tư, đến trước khi chết cũng không thể cùng ông giải thích một câu. Mà bảy năm trước, người này lại đối với con trai của bọn họ ra tay, trước khi Sở Du Nhiên bị đuổi giết tinh thần lực cơ hồ bị phá hủy, mối thù này, có thể nào không báo?

Vừa nhìn Sở Hồng Vũ bộ dáng này, công tước Lehmann giễu cợt cười cười, “Làm sao? Muốn ở chỗ này động thủ?”

Đế quốc luật pháp điều thứ nhất: Ở đế tinh sử dụng tranh đấu vào mục đích cá nhân, giống như khiêu khích vào hoàng quyền, phải xử nặng!

Dùng đẳng cấp dị năng của Sở Hồng Vũ, chỉ cần sử dụng dị năng tuyệt đối có thể đem xung quanh quấy nhiễu long trời lở đất.

Sở Hồng Vũ nhưng là nở nụ cười gằn, không thèm để ý chút nào hỏi: “Vậy thì như thế nào?” Ông từ lâu đã đem sinh tử không để ý, những năm này sống một mình toàn bộ là vì nuôi con, hiện nay con trai rất tốt, ông liền có cái gì không bỏ xuống được đâu?

Binh lính chung quanh đã nhận được mệnh lệnh không thể cùng Sở Hồng Vũ động thủ, muốn đem sự tình làm lớn, không muốn kết thúc, trưởng quan binh lính đi tới, khổ sở nói: “Hiệu trưởng các hạ, mời ngài bình tĩnh một chút.”

Sở Hồng Vũ lòng bàn tay đã nắm ở trên chuôi kiếm, lạnh lùng đối vệ binh quát một câu: “Cút!”

Binh lính chung quanh đều vào trận địa sẵn sàng đón quân địch, đều biết Sở Hồng Vũ sẽ không nghe lời khuyên, chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, Sở Hồng Vũ một người dùng khí thế toàn bộ đè lại một cái chiếm hạm, nhìn dáng dấp một lời không hợp liền rút kiếm, sinh tử bất luận.

Sở Du Nhiên xa xa liền thấy tình cảnh hai người đối lập, cũng không biết thế nào, một luồng tà hỏa xông thẳng trán, cậu hiện tại có một loại kích động muốn xông lên ngắt lấy cái cổ của Sở Hồng Vũ, con sâu đáng thương ở đối diện kia có cái gì đáng giá để cha tự mình đi trả thù, mèo lớn tùy tiện dùng cái cớ có thể giết chết lão ta có được hay không? Để cho đối phương gánh chịu quả báo, cha làm gì phải tự mình ra tay? Mỗi ngày trôi qua đều bị quá khứ làm cho ảnh hưởng, có phải là ngốc không?!

Sở Du Nhiên đánh cửa sổ phi hành khí, trên không trung tức giận hướng về phía Sở Hồng Vũ hô một tiếng nói: “Cha không trở về nhà ăn cơm chạy đến đây làm gì?!”

Wells vững vàng ôm chặt Sở Du Nhiên, chỉ lo cậu xông tới nhảy xuống, Wells cũng hơi kinh ngạc, Sở Du Nhiên tính khí đã vậy còn quá táo bạo. Đem Sở Du Nhiên kéo ra phía sau, chỉ lo cậu bị khí thế của hai người ảnh hưởng, Wells thấy cậu tức giận sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đau lòng liền đem người ôm vào trong ngực, nhìn về phía Sở Hồng Vũ: “Ở đế tinh động thủ là tội danh gì, cha nên rõ ràng, con để cho ông ta đến đế tinh chính là giải quyết chuyện lúc trước, cha bình tĩnh chút.”Sở Hồng Vũ cũng bị thái độ của Sở Du Nhiên làm cho bối rối, Sở Du Nhiên lúc thường đều nghe lời ông, dụ dỗ ông, tính khí ôn nhuyễn, nói chuyện cũng không lớn, bây giờ lại lộ ra biểu tình tức giận như vậy, còn dám hướng ông la to?

Sát khí trên người vừa chậm, không muốn tại trước mặt con trai chính mình giết người, Sở Hồng Vũ sắc mặt thay đổi, bất mãn trừng Wells liếc mắt một cái, “Cho nó ăn ít muối đi! Tính khí nó mặn như vậy!” Nói xong quay người liền muốn đi, ông sợ khắc chế không nổi, hiện tại liền làm thịt Lehmann. Chỉ cần Lehmann không đi, ông có rất nhiều cơ hội. Vốn muốn tới tinh cầu Royal tìm ông ta, không nghĩ tới tên súc sinh này tự mình đưa tới cửa, Sở Hồng Vũ nắm thật chặc nắm đấm, ông chắc chắn sẽ không cứ như vậy giảng hoà.

Phi hành khí sau khi rơi xuống đất, Sở Du Nhiên vội vàng từ bên trong chạy xuống, nhìn tình cảnh trước mắt, bất mãn trừng Sở Hồng Vũ: Cha cứ làm đi! Sớm muộn cha cũng hối hận!

Công tước Lehmann vừa nhìn thấy Wells, cũng thu chiến ý trên người, đảo mắt nhìn thấy Sở Du Nhiên, Lehmann khiếp sợ sững sờ ở tại chỗ, nhìn ngũ quan đẹp đẽ của Sở Du Nhiên khóe miệng giật giật, “Hải Tư...”

Vừa nghe đến Lehmann gọi ra danh tự này, vốn là đã bước ra một bước Sở Hồng Vũ đột nhiên quay người, thân thể cực nhanh mà quay về, Sở Du Nhiên chỉ cảm thấy một luồng gió nóng từ bên người thổi qua, sau đó liền nhìn thấy phụ thân trên danh nghĩa của cậu, bị cha đẻ mới vừa nhận ra đạp ra ngoài xa mười mấy mét, trực tiếp ở trên đất đạp cái hầm, toàn bộ thân thể công tước Lehmann đều bị rơi vào trong lòng đất, trên đất rạn nứt mười mấy mét.

Binh lính chung quanh mỗi một người đều nhìn Wells, không biết có cần tiến lên hay không.

Hai vị bố vợ đánh nhau, bệ hạ có ý gì?

Sở Du Nhiên cũng khẩn trương cầm lấy cổ áo Wells, “Động thủ rồi? Làm sao bây giờ? Hội nghị có thể tìm ông ấy để gây sự hay không?”

Wells thở dài, năng lực của Sở Hồng Vũ vì Sở Du Nhiên nhịn đến bây giờ, đã là cực hạn.

Sở Hồng Vũ giễu cợt nhìn Lehmann, trên mặt biểu tình dù là ai cũng có thể nhìn ra được ông đang cực lực nhẫn nhịn, khắc chế không nổi sát khí muốn giết người trước mắt.

Sở Du Nhiên vội vàng đem tinh thần lực thả ra ngoài, dần dần tiếp cận Sở Hồng Vũ, ôn nhu bao vây lấy hạch dị năng đã xao động của đối phương, từ từ an ủi, đợi đến Sở Hồng Vũ sắc mặt bình tĩnh, cậu mới bị Wells thả ra, đi tới kêu lên: “Phụ thân.”

Công tước Lehmann ho khan vài tiếng, nhìn mặt Sở Du Nhiên, trong mắt lại có mấy phần thống khổ cùng si mê, “Landseer!”

Sở Du Nhiên phảng phất không có nghe thấy công tước Lehmann nói, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không hề nhìn ông ta, lôi kéo thắt lưng Sở Hồng Vũ, như một đứa con mê man, lại kêu một tiếng: “Phụ thân.”

Sở Hồng Vũ cả người run lên một cái, khí thế chậm rãi tản đi, sắc mặt cứng ngắc.

Công tước Lehmann đồng tử co rụt lại, cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Nghiệt tử, con dĩ nhiên gọi ông ta phụ thân? Ta mới phải cha của con!”Sở Hồng Vũ sắc mặt lạnh lẽo, lão ta lại dám mắng con trai ông, muốn chết!

Sở Du Nhiên vừa nhìn sắc mặt Sở Hồng Vũ mới vừa hoà hoãn lại thay đổi, ôm chặt lấy cánh tay Sở Hồng Vũ, “Phụ thân, con gan hơi nhỏ, cha đừng làm con sợ!”

Bị Sở Du Nhiên nháo trò như thế, Sở Hồng Vũ đã tỉnh táo lại, thu kiếm nhưng không cắm vào vỏ, đứng lên đem Sở Du Nhiên ngăn ở phía sau, ngữ khí bình thản lại sát khí bức người: “Lần sau mệnh của mày sẽ không tốt như vậy.”

Dị năng vô dụng, Sở Hồng Vũ chỉ bằng sức mạnh của thân thể phát tiết một chút, dùng thể chất của công tước Lehmann, cũng là không chút nào ảnh hưởng.

Sở Du Nhiên thấy Sở Hồng Vũ thu kiếm, tâm lý buông lỏng, ôm cánh tay Sở Hồng Vũ không buông.

Sau khi đi ra ngoài mười mấy bước, Sở Hồng Vũ thiếu kiên nhẫn, “Con đứa nhỏ này, làm cái gì vậy? Lôi kéo cha làm gì?”

Sở Du Nhiên chính là không buông tay, “Con buông cha ra, cha chạy mất làm sao bây giờ?”

Công tước Lehmann nhìn bóng lưng hai người rời đi, móc ra khăn lau lau vết máu khoé miệng, đáy mắt một mảnh lạnh.

Xa xa, Wells liếc mắt nhìn ông ta, mâu sắc sâu thẳm, đối phương từ sau câu nói mắng Sở Du Nhiên kia, hắn liền trực tiếp cho đội phương tội tử hình.

Wells cũng không có ý tứ nói lời nào, Lehmann cũng không thể có bất kỳ ý kiến gì, dù sao đây là đang bên ngoài, Wells nói mình là một người qua đường Giáp, người khác cũng đều đến trợn tròn mắt nói mò: Đây là một người qua đường Giáp.

Cuối cùng đem Sở Hồng Vũ mang về, Sở Du Nhiên trực tiếp đem ông kéo vào trong cung, không cho đi. Sở Hồng Vũ không cản được cậu, ngồi ở bên cửa sổ không nói lời nào. Ông không muốn thừa nhận thân phận của chính mình, Sở Du Nhiên cũng toàn bộ coi như không biết, không ép ông.”Sau khi ăn xong cơm tối, cha liền ở lại nơi này, ngày mai lại trở về.” Sở Du Nhiên tự mình bưng một bình rượu dỗ Sở Hồng Vũ một điểm tính khí cũng không có, chỉ có thể phối hợp.

Chờ mọi người sau khi ngồi xuống, Dillow cũng không biết từ nơi nào chạy một vòng nhảy lên ghế tựa, móng vuốt tâm lý cầm lấy một khoả đường quả, giống như hiến vật quý đưa cho Sở Du Nhiên, “Cho thầy ăn.”

Sở Du Nhiên hé miệng, Dillow nhanh chóng nhét vào trong miệng cậu, cười híp mắt nhìn cậu, “Ăn ngon không?”

Sở Du Nhiên vốn là không có khẩu vị gì, kết quả sau khi được Dillow cho ăn đường quả, mùi vị kỳ lạ kích thích đầu lưỡi, cậu dĩ nhiên cảm thấy được có chút đói bụng. Cậu gật gật đầu, “Ai cho con?”

“Lindsay cho, phu nhân Taylor sắp làm phụ mẫu, trong nhà có rất nhiều loại quả này.” Dillow lại từ bên trong không gian lấy ra một khối, cho Sở Du Nhiên ăn, Dillow điện hạ cho là, loại đường quả này có sức mạnh thần kỳ, ăn nó có thể sinh ra thật nhiều đệ đệ.

Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, “Nói như vậy, đây là phụ thân Taylor ăn?” Đồ vật của người mang thai hướng trong miệng cậu nhét là có ý gì? Tiểu than quả bàng đang suy nghĩ gì vậy?

Lindsay đang chuẩn bị hầu hạ Sở Du Nhiên ăn cơm, vừa nhìn Dillow đem đường quả cho Sở Du Nhiên ăn, nghi ngờ nháy mắt một cái, cảm thấy vị giác của Sở Du Nhiên cũng rất quái dị. Loại đường quả này là chị dâu hắn thích ăn, hắn ăn ở trong miệng đều muốn phun, mùi vị đặc biệt quái. Lấy ra vốn là dụ dỗ Dillow điện hạ chơi đùa, không nghĩ tới Sở Du Nhiên còn một bộ dạng hương vị không sai.

Khẩu vị tốt, Sở Du Nhiên như trước ăn thật nhiều đồ vật.

Lo lắng Sở Hồng Vũ nửa đêm chạy, Sở Du Nhiên còn đi vào bếp tự mình nấu canh an thần, tự mình bưng một bát lớn cho Sở Hồng Vũ uống hết, để cho ông buổi tối không nên chạy loạn, an tâm ngủ. Dillow hiếu kỳ, cũng cùng uống một chút, ăn no nằm úp sấp ở trên thảm trải sàn, ôm bàn chân ngủ say, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng ngáy khò khè.

Wells khom lưng đem tiểu tử nhấc lên, gọi cháu trai hoàn toàn không có ý tứ mở mắt, ghét bỏ lắc lắc đầu: “Thật ngu!” Nói xong ném cho quan hầu của Dillow, người sau nhanh chóng ôm đi, bất quá nhìn dáng dấp ôm có chút mất công tốn sức, Dillow càng ngày càng nặng, đoán chừng phải nặng hơn mười cân.

Báo tử năm mươi cân, hình thể cân xứng, cân xứng có thịt!

Ăn cơm tối Sở Du Nhiên cũng có chút mệt rã rời, để Wells nhất định phải coi chừng Sở Hồng Vũ không thể để cho ông gây rắc rối, trở lại tắm rửa liền ngủ.

Thời điểm Wells tìm Sở Hồng Vũ, đối phương ngay cả đèn đều không mở, an vị tại bệ cửa sổ nhìn bầu trời đêm. Từ hoàng cung xem sao, vừa sáng vừa thuần túy, dường như đưa tay là có thể đem chúng nó hái xuống. Lúc trước Wells cũng biết, Sở Hồng Vũ thích ngồi ở bệ cửa sổ xem sao, mỗi một lần, trên người đều bao phủ một luồng tuyệt vọng cùng ưu thương.

Wells không có mở đèn, đi tới ngồi ở trên ghế, thầy trò hai người đều không nói gì, Sở Hồng Vũ ngắm sao, Wells cũng cùng ngắm sao, bầu không khí lúng túng, liền thật giống như ai cũng không thèm để ý.

Vẫn luôn ngồi gần một canh giờ, Wells đứng lên, trước khi đi nói: “Con sẽ đem chuyện này xử lý tốt, cho cha có cơ hội báo thù, làm việc trước tiên phải nghĩ một chút, cha còn có con trai chờ cha.”

Ngồi ở trên bệ cửa sổ Sở Hồng Vũ sắc mặt hơi biến, khóe miệng run nhúc nhích một chút, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Thời điểm Wells trở lại, Sở Du Nhiên đã đang ngủ, cậu rất muốn chờ, cũng muốn đi cùng Sở Hồng Vũ nói một chút, nhưng là thân thể không rõ rất mệt mỏi, buồn ngủ ôm gối của Wells nằm xuống liền không bò dậy nổi. Sau khi Wells nằm xuống đem gối từ trong lồng ngực của cậu lôi ra, Sở Du Nhiên tự giác thiếp lại đây, ôm lấy eo Wells, mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Hết bận?”

Wells đáp một tiếng, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa hai mặt Sở Du Nhiên, nhìn sắc mặt cậu có chút không quá tốt, còn có chút uể oải, nghĩ sự tình của Sở Hồng Vũ làm cho cậu phân tâm, cũng không có suy nghĩ nhiều, đem người ôm chầm lấy, nghe qua Sở Du Nhiên hô hấp vững vàng, không khỏi khẽ cười một tiếng, đến gần hôn một cái trên trán của tiểu bạn lữ

Hết chương 43.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương