Thầy Giáo Lớp Mẫu Giáo Ở Tinh Tế
-
Chương 1
Đế quốc Tariweya, phía đông một góc của học viện quân sự hoàng gia, chính là vườn trẻ quý tộc.
Ánh nắng vừa vặn ấm áp thoải mái, một trận gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lay động cành lá trên cây, phiến lá hình quạt xào xạc thì thầm đua nhau thăm hỏi mọi người, tâm tình nhàn nhạt mùi thơm ngát từ trên cây tản mát ra, quanh quẩn toàn bộ vườn trường, khiến cho lòng người thư thái.
Tại một năm này là thời tiết tốt nhất, học viện quân sự hoàng gia hoàn thành tuyển sinh duy nhất một năm một lần, vườn trẻ hoàng gia cũng vào mấy ngày qua hoàn mỹ khai giảng.
Vườn trẻ quý tộc, tên như ý nghĩa, nơi này tất cả đều là đời sau của quý tộc đế quốc, bọn trẻ đang ở thời kỳ ấu tể thân phận ẩn tàng liền bị đưa tới đây học tập. Đúng, ấu tể, toàn bộ đều không thể biến thành hình người, vẫn còn ở hình dạng thú nhỏ, liền được gọi chung là ấu tể. Ở cái tinh hệ này, không quản giống cái hay là giống đực, trước sáu tuổi đều chỉ có thể bảo trì hình dạng thú thân. Sau sáu tuổi giống đực có thể biến thành hình người, theo quan hệ hình thú chuyển đổi lẫn nhau, giống cái triệt để biến thành hình người. Sau đó bọn nhỏ liền được đưa đến ngôi trường bên cạnh, tiếp thu giáo dục quân sự hóa nghiêm chỉnh. Đi học ở vườn trẻ chính là tạo trụ cột cho bọn nhỏ sau này.
Rất sớm Sở Du Nhiên đã chờ ở cửa lớn, cậu mới vừa được hiệu trưởng thông báo, có báo đen nhỏ mới nhập học, muốn gia nhập lớp của cậu, hiệu trưởng ra nghiêm lệnh, để cho cậu nhất định phải tự mình tiếp đón. Không cần nghĩ cũng biết, thân phận khẳng định không bình thường. Khoảng cách đóng cửa còn sót lại năm phút đồng hồ, Sở Du Nhiên mới nhìn thấy một chiếc tàu vũ trụ màu bạc không có bất kỳ đánh dấu nào cấp tốc bay đến.
Tàu vũ trụ vững vàng đứng ở trêm đỉnh đầu Sở Du Nhiên, khoang cửa mở ra, một con liệp báo màu đen mắt vàng ngậm một con báo nhỏ màu đen, từ mười mấy thước trên không nhẹ nhàng nhảy xuống, phần eo liệp báo đường nét trôi chảy, tràn ngập sức dãn cùng sức mạnh đẹp đẽ. Cả người da lông màu đen dưới ánh mặt trời dĩ nhiên hiện ra một tầng vầng sáng màu vàng, toàn thân bắp thịt rắn chắc bám vào trên xương cốt cường tráng, vóc người dĩ nhiên so với loài báo bình thường lớn hơn gấp đôi. Tròng mắt của báo đen màu vàng óng tại thời điểm nhìn thấy Sở Du Nhiên hơi co lại thành hình tròn, Sở Du Nhiên nheo lại đôi mắt xinh đẹp, luôn cảm thấy dưới lớp lông đen này giống như ẩn chứa gì đó, có chút chói mắt, nhìn kỹ lại không nhìn ra bất cứ thứ gì.
Báo đen lớn hất đầu, đem báo đem nhỏ vứt cho Sở Du Nhiên, hành động giống như quăng một quả bóng cao su, hơn nữa lại đặc biệt thuận miệng, hiển nhiên thường ngày ném không ít.
Lần thứ nhất thấy người ta ném đứa nhỏ thuận miệng như thế Sở Du Nhiên đột nhiên có chút không kịp chuẩn bị, hơn nữa tuy báo nhỏ nhìn đường nét không sai, trên thực tế cả người đều là thịt, chân sau của nhãi con liền đạp vào lồng ngực của cậu, chớp mắt liền vọt ra ngoài, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đáng tiếc, còn không đợi báo nhỏ chạy xa, báo đen lớn dùng một móng vuốt trực tiếp đánh xuống, đem báo nhỏ trực tiếp ấn xuống, bốn móng vuốt dán sát mặt đất, chỉ còn dư lại một cái đuôi lắc lư, báo đen nhỏ bị nhấn trên đất nhe răng giọng nói ngọt như sữa nói: “Con không muốn đi học! Không muốn tìm thầy giáo! Thầy giáo đều là mấy ông già xấu xí!”Wells đem cháu trai bắt lại, cảm giác lông trên người báo nhỏ run rẩy, lần này là đưa cho Sở Du Nhiên, âm thanh của hắn trầm thấp lạnh lẽo giống như đàn cello, nghe tới đặc biệt gợi cảm, hắn nhìn mặt Sở Du Nhiên, trên mặt không có một tia biểu cảm, phi thường khách quan cho ra đánh giá: “Người này không xấu, mặt còn có thể xem.”
Sở Du Nhiên hoàn toàn không thèm để ý đối phương đánh giá cậu, vẫn giống như trước híp mắt cười, cậu là người hiếm thấy có tóc đen con ngươi cũng màu đen, một đôi mắt màu mực trong lúc cười lên càng lộ vẻ thâm thúy mơ hồ, dường như muốn đem hồn phách hút vào. Lúc này yên lặng đứng ở chỗ này, lại như một bộ tranh thủy mặc cổ xưa, đẹp đến chẳng hề chói mắt, lại làm cho người ta không dời nổi mắt.
Báo nhỏ theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu, hơi sửng sốt vài giây, sau đó không được tự nhiên hất cằm lên, kiêu ngạo đánh giá, “Không dễ nhìn!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, báo nhỏ lại không nghĩ chạy trốn nữa.
Sở Du Nhiên nhận được đánh giá của học sinh, bởi vì gương mặt cậu còn có thể xem nên thằng nhóc mới miễn cưỡng đáp ứng lưu lại, Sở Du Nhiên không thèm để ý chút nào chỉ cười nói, “Ngài là cha của Dillow đúng không? Tôi là thầy giáo trường học sắp xếp cho Dillow, cứ gọi tôi là Sở Du Nhiên.” Thanh âm cậu thanh nhã mang theo mùi vị chỉ có ở vùng sông nước Giang Nam, giống như cả con người cậu, ôn nhuận hòa hợp, mang theo động lực không rõ.
Được Sở Du Nhiên ôm Dillow dần trở nên thành thật, khí tức trên người Sở Du Nhiên đặc biệt tinh khiết, khẽ ngửi một chút mùi vị trên người cậu, báo nhỏ bắt đầu tò mò đánh giá Sở Du Nhiên. Đứa trẻ càng nhỏ đối với khí tức càng mẫn cảm, giống cái trước mắt so với những người ngày thường lấy lòng bé không giống nhau, hơn nữa bộ dạng kỳ thực rất phù hợp con mắt của bé, so với mấy lão già ngày thường giáo dục bé tốt hơn nhiều. Sở Du Nhiên nhân cơ hội thả ra tinh thần lực, chậm rãi an ủi tâm tình nóng nảy bất an của báo nhỏ, tâm tình của Dillowtốt lên không ít, lè lưỡi liếm hai cái, sau khi nhớ rõ mùi vị của Sở Du Nhiên liền dựng lên lỗ tai tròn trịa, đứa nhỏ ghét bỏ giơ giơ móng vuốt kháng nghị: “Đây là chú con, không phải cha, sớm muộn con cũng phải đánh chú một trận.”
“Chú?” Sở Du Nhiên sửng sốt một chút, sau đó áy náy nói: “Xin lỗi, thường thường đều là cha mẹ đưa đứa nhỏ đến đây.”
“Vị hôn thê của ta mất tích sáu năm trước, đến nay chưa kết hôn.” Wells giải thích một câu, sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn thiếu niên tao nhã ôn nhuận trước mắt, ánh mắt rơi vào nốt ruồi son trên vành tai của cậu ta, trong tròng mắt màu vàng óng ánh giấu giếm cảm xúc phức tạp khó lường, hắn rõ ràng thầy hiệu trưởng nói sẽ cho hắn một bất ngờ là cái gì.
Sở Du Nhiên bị một con mãnh thú to lớn nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên có một loại ảo giác một giây sau đối phương sẽ nhào lên một hơi cắn chặt cuống họng cậu. Bầu không khí có chút cứng ngắc, Sở Du Nhiên lần thứ hai tiếc nuối nói: “Xin lỗi, là tôi nói sai.”
Lỗ tai Wells run một cái, không có trả lời, sau khi quay người rời đi nện bước đặc biệt tao nhã, chính là đuôi có chút cứng ngắc.
Sở Du Nhiên bị hành vi không đầu không đuôi của đối phương làm cho đầu óc mơ hồ, cậu khẽ lắc đầu, cũng có khi cậu suy nghĩ nhiều, nhìn báo nhỏ trong lồng ngực, cười khổ: Trong lớp tất cả đều là quái thai, hiện tại lại tới một đứa nữa rồi!Lớp khác đều là mười mấy, hai mươi mấy đứa trẻ chủng tộc giống nhau, trong lớp cậu cũng chỉ có bảy con ấu tể. Hơn nữa tư liệu rất ít, ngoại trừ họ tên, tuổi tác, sở thích và chủng tộc, không có thứ gì khác, thậm chí ngay cả tinh thần đẳng cấp đều không có. Đồng thời chủng tộc quá loạn, một con báo đen, một con sư tử, một con sói trắng, một con gấu mèo, một con mèo, một con chó, một con chuột đồng... Nghĩ tới đây Sở Du Nhiên lại lắc đầu, loại phối hợp này hoàn toàn không phù hợp quy luật quá khứ.
Trường mẫu giáo có quy định, ấu tể cùng chủng tộc hoặc là không có tính chất công kích được phân ở trong một lớp học, nơi này của cậu có ba con mãnh thú lại không nói, mèo cùng chuột ở chung một lớp cũng có chút không nói được, thiên tính đối với ấu tể mà nói căn bản là không có cách khắc chế, trường học sắp xếp như thế chỉ có một cái khả năng: Bọn họ cũng không phải ấu tể bình thường, tối thiểu thông minh cũng rất cao.
Sáu năm trước, Sở Du Nhiên ở trong động đất vì bảo vệ học sinh của mình bất hạnh qua đời, vừa mở mắt cậu liền trọng sinh đến một tinh cầu thú nhân hoang vu, thành một giống cái không thể biến thân. Bởi vì đánh mất ký ức nguyên chủ, cậu cũng không biết thân phận của mình lúc trước. Không có quang não, không có chứng minh thân phận, càng không có tinh tệ, khắp toàn thân cậu ngoại trừ một bộ quần áo thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, cậu không còn gì cả. Đói bụng xung quanh là hoàn cảnh xa lạ, bởi vì tướng mạo quá mức tinh xảo, còn là bộ dạng thiếu niên Sở Du Nhiên suýt chút nữa bị người ta trắng trợn cướp đoạt về nhà làm con dâu nuôi từ bé.
May là khi đó gặp hiệu trưởng trong đoàn lữ hành, đối phương để cậu tắm rửa sạch sẽ, hỏi cậu mấy câu hỏi nhưng cậu lại không biết trả lời, trực tiếp đem cậu đánh ngất xỉu nhét vào chiếm hạm tư nhân của mình, sau khi tỉnh lại cậu đã có chứng minh thư tên là Sở Du Nhiên. Thuận tiện có thêm một người cha nuôi, người cha nuôi này không ai khác chính là hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất đế tinh đồng thời là thầy giáo của đương kim bệ hạ- Sở Hồng Vũ. Người ngoài nhìn vào tò mò, tự hỏi tại sao hiệu trưởng chưa kết hôn mà lại có con?! Hiệu trưởng trợn tròn mắt nói dối, nói cậu chính là con trai của ông không cẩn thận mất tích, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, trực tiếp đem tên cậu viết trên bản hộ khẩu của nhà họ Sở, nghĩa chính ngôn từ: Đây là con tôi, là cùng tình nhân 108 lén lút sinh ra, ai dám nói không phải, đứng ra đây đánh nhau với tôi!
Không có ai dở hơi cùng một tên lưu manh tinh thần lực dị năng đều đạt đến cấp S đánh nhau, cho nên Sở Du Nhiên cứ như vậy có một ngôi nhà, tuy rằng người nhà không đáng tin, đối với đời trước mặc dù xuất thân thế gia lại có kết cục thê lương mà nói, đây là sự sắp xếp tốt nhất.
Tuy rằng thành một giống cái, nhưng cậu cũng không cần để ý, ở cái tinh hệ này, giống cái sau sáu tuổi tuy rằng không thể biến thân thành động vật, không thể tham dự chiến đấu, nhưng có thể đồng dạng nắm giữ tinh thần lực mạnh mẽ, có thể trị cho giống đực bởi vì chiến đấu mà tổn thương hạch dị năng, động viên tinh thần lực của giống đực. Nắm giữ một trái tim lạnh nhạt, Sở Du Nhiên ở nơi nào đều có thể sinh hoạt hạnh phúc.
Ánh mắt Sở Du Nhiên rơi vào trên người Dillow, trên mặt biểu tình ấm áp, ba năm kế tiếp, cậu chỉ muốn cùng bảy con ấu tể đồng thời trải qua, bọn nhỏ là thiên sứ thuần khiết nhất, không có tâm cơ cũng không có xấu xa.
Trở lại trong sân lớp của mình, Sở Du Nhiên đem Dillow để dưới đất, cổ vũ bé: “Đi thôi, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ giống như con.”
Vì cho bọn nhỏ một hoàn cảnh tự do lớn lên, mỗi một lớp đều có khu nhà nhỏ riêng biệt, trong viện tràn đầy thiết bị giải trí để bọn nhỏ chơi đùa, ngoài ra còn có cây mài móng vuốt chuyên dụng được trồng thành hàng. Có thể thấy được đế quốc đối rất coi trọng việc bảo vệ và giáo dục ấu tể.
Dillow nhìn xung quanh, lại như một vương giả thị sát lãnh địa của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực bước chân nhỏ ưu nhã bước vào trong, Sở Du Nhiên từ phía sau đuổi tới, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự đặc biệt có ý tứ.
Trong phòng học, chuột đồng Vic đang nằm ngửa bốn móng vuốt của bé hướng lên trời, chó con Miller cùng gấu mèo Panda một người duỗi ra hai cái móng vuốt nhấn thân thể của chuột đồng, sư tử con Archer dùng móng vuốt kéo tay chuột đồng. Vic cứ bình tĩnh như vậy nằm ở nơi đó, tuy rằng móng vuốt không thể động, nhưng miệng vẫn rung lên, vô tư từ trong túi lấy ra đồ ăn, không tìm không phổi mà ăn đồ ăn.
Sở Du Nhiên vừa trở về liền thấy hình ảnh này, nhất thời kinh sợ: “Bọn nhỏ, các con đang làm gì? Thầy Hal đâu?”
Thấy thầy giáo trở về ngoại trừ Vic nằm không thể động, tất cả đứa nhỏ đều giống như tranh công ngoắc ngoắc cái đuôi, Archer đặc biệt kích động rung lên chóp đuôi hồng hồng, đắc ý nói: “Thầy giáo mỹ nhân, trên bụng Vic có con sâu, chúng con đang giúp cậu ấy bắt xuống.
Dillow thấy rõ tình huống bên trong, không khỏi ghét bỏ, lạnh giọng phun ra một câu nói: “Một đám ngu xuẩn!”
...
Trong toà cung điện cao nhất toàn bộ tinh cầu, bên cạnh cửa sổ có một bóng người cao to đứng chắp tay, lẳng lặng phóng tầm mắt tới viễn cảnh ngoài cửa sổ. Trên kính đặc chế phản chiếu ngũ quan tuấn lãng của hắn, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo được một nghệ thuật gia sáng tạo, hoàn toàn bới không ra một chút tỳ vết. Đặc biệt đôi con ngươi màu vàng kia, vắng lặng mà lãnh túc. Cho dù đứng bất động, khí thế quanh người cũng đã nội liễm, nhưng tới gần có thể cảm nhận được áp lực bức bách.
Sau khi phó quan Crewe đi vào nghiêm túc chào theo nghi lễ quân đội, trầm ổn nói: “Bệ hạ, ngài tìm tại hạ.”
Wells ừ một tiếng, bây giờ vẫn duy trì tư thế như thế, lạnh giọng nói: “Đi tra một chút lại lịch của Sở Du Nhiên, đặc biệt sáu năm trước.”
Hết chương một.
Ánh nắng vừa vặn ấm áp thoải mái, một trận gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lay động cành lá trên cây, phiến lá hình quạt xào xạc thì thầm đua nhau thăm hỏi mọi người, tâm tình nhàn nhạt mùi thơm ngát từ trên cây tản mát ra, quanh quẩn toàn bộ vườn trường, khiến cho lòng người thư thái.
Tại một năm này là thời tiết tốt nhất, học viện quân sự hoàng gia hoàn thành tuyển sinh duy nhất một năm một lần, vườn trẻ hoàng gia cũng vào mấy ngày qua hoàn mỹ khai giảng.
Vườn trẻ quý tộc, tên như ý nghĩa, nơi này tất cả đều là đời sau của quý tộc đế quốc, bọn trẻ đang ở thời kỳ ấu tể thân phận ẩn tàng liền bị đưa tới đây học tập. Đúng, ấu tể, toàn bộ đều không thể biến thành hình người, vẫn còn ở hình dạng thú nhỏ, liền được gọi chung là ấu tể. Ở cái tinh hệ này, không quản giống cái hay là giống đực, trước sáu tuổi đều chỉ có thể bảo trì hình dạng thú thân. Sau sáu tuổi giống đực có thể biến thành hình người, theo quan hệ hình thú chuyển đổi lẫn nhau, giống cái triệt để biến thành hình người. Sau đó bọn nhỏ liền được đưa đến ngôi trường bên cạnh, tiếp thu giáo dục quân sự hóa nghiêm chỉnh. Đi học ở vườn trẻ chính là tạo trụ cột cho bọn nhỏ sau này.
Rất sớm Sở Du Nhiên đã chờ ở cửa lớn, cậu mới vừa được hiệu trưởng thông báo, có báo đen nhỏ mới nhập học, muốn gia nhập lớp của cậu, hiệu trưởng ra nghiêm lệnh, để cho cậu nhất định phải tự mình tiếp đón. Không cần nghĩ cũng biết, thân phận khẳng định không bình thường. Khoảng cách đóng cửa còn sót lại năm phút đồng hồ, Sở Du Nhiên mới nhìn thấy một chiếc tàu vũ trụ màu bạc không có bất kỳ đánh dấu nào cấp tốc bay đến.
Tàu vũ trụ vững vàng đứng ở trêm đỉnh đầu Sở Du Nhiên, khoang cửa mở ra, một con liệp báo màu đen mắt vàng ngậm một con báo nhỏ màu đen, từ mười mấy thước trên không nhẹ nhàng nhảy xuống, phần eo liệp báo đường nét trôi chảy, tràn ngập sức dãn cùng sức mạnh đẹp đẽ. Cả người da lông màu đen dưới ánh mặt trời dĩ nhiên hiện ra một tầng vầng sáng màu vàng, toàn thân bắp thịt rắn chắc bám vào trên xương cốt cường tráng, vóc người dĩ nhiên so với loài báo bình thường lớn hơn gấp đôi. Tròng mắt của báo đen màu vàng óng tại thời điểm nhìn thấy Sở Du Nhiên hơi co lại thành hình tròn, Sở Du Nhiên nheo lại đôi mắt xinh đẹp, luôn cảm thấy dưới lớp lông đen này giống như ẩn chứa gì đó, có chút chói mắt, nhìn kỹ lại không nhìn ra bất cứ thứ gì.
Báo đen lớn hất đầu, đem báo đem nhỏ vứt cho Sở Du Nhiên, hành động giống như quăng một quả bóng cao su, hơn nữa lại đặc biệt thuận miệng, hiển nhiên thường ngày ném không ít.
Lần thứ nhất thấy người ta ném đứa nhỏ thuận miệng như thế Sở Du Nhiên đột nhiên có chút không kịp chuẩn bị, hơn nữa tuy báo nhỏ nhìn đường nét không sai, trên thực tế cả người đều là thịt, chân sau của nhãi con liền đạp vào lồng ngực của cậu, chớp mắt liền vọt ra ngoài, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đáng tiếc, còn không đợi báo nhỏ chạy xa, báo đen lớn dùng một móng vuốt trực tiếp đánh xuống, đem báo nhỏ trực tiếp ấn xuống, bốn móng vuốt dán sát mặt đất, chỉ còn dư lại một cái đuôi lắc lư, báo đen nhỏ bị nhấn trên đất nhe răng giọng nói ngọt như sữa nói: “Con không muốn đi học! Không muốn tìm thầy giáo! Thầy giáo đều là mấy ông già xấu xí!”Wells đem cháu trai bắt lại, cảm giác lông trên người báo nhỏ run rẩy, lần này là đưa cho Sở Du Nhiên, âm thanh của hắn trầm thấp lạnh lẽo giống như đàn cello, nghe tới đặc biệt gợi cảm, hắn nhìn mặt Sở Du Nhiên, trên mặt không có một tia biểu cảm, phi thường khách quan cho ra đánh giá: “Người này không xấu, mặt còn có thể xem.”
Sở Du Nhiên hoàn toàn không thèm để ý đối phương đánh giá cậu, vẫn giống như trước híp mắt cười, cậu là người hiếm thấy có tóc đen con ngươi cũng màu đen, một đôi mắt màu mực trong lúc cười lên càng lộ vẻ thâm thúy mơ hồ, dường như muốn đem hồn phách hút vào. Lúc này yên lặng đứng ở chỗ này, lại như một bộ tranh thủy mặc cổ xưa, đẹp đến chẳng hề chói mắt, lại làm cho người ta không dời nổi mắt.
Báo nhỏ theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu, hơi sửng sốt vài giây, sau đó không được tự nhiên hất cằm lên, kiêu ngạo đánh giá, “Không dễ nhìn!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, báo nhỏ lại không nghĩ chạy trốn nữa.
Sở Du Nhiên nhận được đánh giá của học sinh, bởi vì gương mặt cậu còn có thể xem nên thằng nhóc mới miễn cưỡng đáp ứng lưu lại, Sở Du Nhiên không thèm để ý chút nào chỉ cười nói, “Ngài là cha của Dillow đúng không? Tôi là thầy giáo trường học sắp xếp cho Dillow, cứ gọi tôi là Sở Du Nhiên.” Thanh âm cậu thanh nhã mang theo mùi vị chỉ có ở vùng sông nước Giang Nam, giống như cả con người cậu, ôn nhuận hòa hợp, mang theo động lực không rõ.
Được Sở Du Nhiên ôm Dillow dần trở nên thành thật, khí tức trên người Sở Du Nhiên đặc biệt tinh khiết, khẽ ngửi một chút mùi vị trên người cậu, báo nhỏ bắt đầu tò mò đánh giá Sở Du Nhiên. Đứa trẻ càng nhỏ đối với khí tức càng mẫn cảm, giống cái trước mắt so với những người ngày thường lấy lòng bé không giống nhau, hơn nữa bộ dạng kỳ thực rất phù hợp con mắt của bé, so với mấy lão già ngày thường giáo dục bé tốt hơn nhiều. Sở Du Nhiên nhân cơ hội thả ra tinh thần lực, chậm rãi an ủi tâm tình nóng nảy bất an của báo nhỏ, tâm tình của Dillowtốt lên không ít, lè lưỡi liếm hai cái, sau khi nhớ rõ mùi vị của Sở Du Nhiên liền dựng lên lỗ tai tròn trịa, đứa nhỏ ghét bỏ giơ giơ móng vuốt kháng nghị: “Đây là chú con, không phải cha, sớm muộn con cũng phải đánh chú một trận.”
“Chú?” Sở Du Nhiên sửng sốt một chút, sau đó áy náy nói: “Xin lỗi, thường thường đều là cha mẹ đưa đứa nhỏ đến đây.”
“Vị hôn thê của ta mất tích sáu năm trước, đến nay chưa kết hôn.” Wells giải thích một câu, sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn thiếu niên tao nhã ôn nhuận trước mắt, ánh mắt rơi vào nốt ruồi son trên vành tai của cậu ta, trong tròng mắt màu vàng óng ánh giấu giếm cảm xúc phức tạp khó lường, hắn rõ ràng thầy hiệu trưởng nói sẽ cho hắn một bất ngờ là cái gì.
Sở Du Nhiên bị một con mãnh thú to lớn nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên có một loại ảo giác một giây sau đối phương sẽ nhào lên một hơi cắn chặt cuống họng cậu. Bầu không khí có chút cứng ngắc, Sở Du Nhiên lần thứ hai tiếc nuối nói: “Xin lỗi, là tôi nói sai.”
Lỗ tai Wells run một cái, không có trả lời, sau khi quay người rời đi nện bước đặc biệt tao nhã, chính là đuôi có chút cứng ngắc.
Sở Du Nhiên bị hành vi không đầu không đuôi của đối phương làm cho đầu óc mơ hồ, cậu khẽ lắc đầu, cũng có khi cậu suy nghĩ nhiều, nhìn báo nhỏ trong lồng ngực, cười khổ: Trong lớp tất cả đều là quái thai, hiện tại lại tới một đứa nữa rồi!Lớp khác đều là mười mấy, hai mươi mấy đứa trẻ chủng tộc giống nhau, trong lớp cậu cũng chỉ có bảy con ấu tể. Hơn nữa tư liệu rất ít, ngoại trừ họ tên, tuổi tác, sở thích và chủng tộc, không có thứ gì khác, thậm chí ngay cả tinh thần đẳng cấp đều không có. Đồng thời chủng tộc quá loạn, một con báo đen, một con sư tử, một con sói trắng, một con gấu mèo, một con mèo, một con chó, một con chuột đồng... Nghĩ tới đây Sở Du Nhiên lại lắc đầu, loại phối hợp này hoàn toàn không phù hợp quy luật quá khứ.
Trường mẫu giáo có quy định, ấu tể cùng chủng tộc hoặc là không có tính chất công kích được phân ở trong một lớp học, nơi này của cậu có ba con mãnh thú lại không nói, mèo cùng chuột ở chung một lớp cũng có chút không nói được, thiên tính đối với ấu tể mà nói căn bản là không có cách khắc chế, trường học sắp xếp như thế chỉ có một cái khả năng: Bọn họ cũng không phải ấu tể bình thường, tối thiểu thông minh cũng rất cao.
Sáu năm trước, Sở Du Nhiên ở trong động đất vì bảo vệ học sinh của mình bất hạnh qua đời, vừa mở mắt cậu liền trọng sinh đến một tinh cầu thú nhân hoang vu, thành một giống cái không thể biến thân. Bởi vì đánh mất ký ức nguyên chủ, cậu cũng không biết thân phận của mình lúc trước. Không có quang não, không có chứng minh thân phận, càng không có tinh tệ, khắp toàn thân cậu ngoại trừ một bộ quần áo thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, cậu không còn gì cả. Đói bụng xung quanh là hoàn cảnh xa lạ, bởi vì tướng mạo quá mức tinh xảo, còn là bộ dạng thiếu niên Sở Du Nhiên suýt chút nữa bị người ta trắng trợn cướp đoạt về nhà làm con dâu nuôi từ bé.
May là khi đó gặp hiệu trưởng trong đoàn lữ hành, đối phương để cậu tắm rửa sạch sẽ, hỏi cậu mấy câu hỏi nhưng cậu lại không biết trả lời, trực tiếp đem cậu đánh ngất xỉu nhét vào chiếm hạm tư nhân của mình, sau khi tỉnh lại cậu đã có chứng minh thư tên là Sở Du Nhiên. Thuận tiện có thêm một người cha nuôi, người cha nuôi này không ai khác chính là hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất đế tinh đồng thời là thầy giáo của đương kim bệ hạ- Sở Hồng Vũ. Người ngoài nhìn vào tò mò, tự hỏi tại sao hiệu trưởng chưa kết hôn mà lại có con?! Hiệu trưởng trợn tròn mắt nói dối, nói cậu chính là con trai của ông không cẩn thận mất tích, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, trực tiếp đem tên cậu viết trên bản hộ khẩu của nhà họ Sở, nghĩa chính ngôn từ: Đây là con tôi, là cùng tình nhân 108 lén lút sinh ra, ai dám nói không phải, đứng ra đây đánh nhau với tôi!
Không có ai dở hơi cùng một tên lưu manh tinh thần lực dị năng đều đạt đến cấp S đánh nhau, cho nên Sở Du Nhiên cứ như vậy có một ngôi nhà, tuy rằng người nhà không đáng tin, đối với đời trước mặc dù xuất thân thế gia lại có kết cục thê lương mà nói, đây là sự sắp xếp tốt nhất.
Tuy rằng thành một giống cái, nhưng cậu cũng không cần để ý, ở cái tinh hệ này, giống cái sau sáu tuổi tuy rằng không thể biến thân thành động vật, không thể tham dự chiến đấu, nhưng có thể đồng dạng nắm giữ tinh thần lực mạnh mẽ, có thể trị cho giống đực bởi vì chiến đấu mà tổn thương hạch dị năng, động viên tinh thần lực của giống đực. Nắm giữ một trái tim lạnh nhạt, Sở Du Nhiên ở nơi nào đều có thể sinh hoạt hạnh phúc.
Ánh mắt Sở Du Nhiên rơi vào trên người Dillow, trên mặt biểu tình ấm áp, ba năm kế tiếp, cậu chỉ muốn cùng bảy con ấu tể đồng thời trải qua, bọn nhỏ là thiên sứ thuần khiết nhất, không có tâm cơ cũng không có xấu xa.
Trở lại trong sân lớp của mình, Sở Du Nhiên đem Dillow để dưới đất, cổ vũ bé: “Đi thôi, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ giống như con.”
Vì cho bọn nhỏ một hoàn cảnh tự do lớn lên, mỗi một lớp đều có khu nhà nhỏ riêng biệt, trong viện tràn đầy thiết bị giải trí để bọn nhỏ chơi đùa, ngoài ra còn có cây mài móng vuốt chuyên dụng được trồng thành hàng. Có thể thấy được đế quốc đối rất coi trọng việc bảo vệ và giáo dục ấu tể.
Dillow nhìn xung quanh, lại như một vương giả thị sát lãnh địa của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực bước chân nhỏ ưu nhã bước vào trong, Sở Du Nhiên từ phía sau đuổi tới, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự đặc biệt có ý tứ.
Trong phòng học, chuột đồng Vic đang nằm ngửa bốn móng vuốt của bé hướng lên trời, chó con Miller cùng gấu mèo Panda một người duỗi ra hai cái móng vuốt nhấn thân thể của chuột đồng, sư tử con Archer dùng móng vuốt kéo tay chuột đồng. Vic cứ bình tĩnh như vậy nằm ở nơi đó, tuy rằng móng vuốt không thể động, nhưng miệng vẫn rung lên, vô tư từ trong túi lấy ra đồ ăn, không tìm không phổi mà ăn đồ ăn.
Sở Du Nhiên vừa trở về liền thấy hình ảnh này, nhất thời kinh sợ: “Bọn nhỏ, các con đang làm gì? Thầy Hal đâu?”
Thấy thầy giáo trở về ngoại trừ Vic nằm không thể động, tất cả đứa nhỏ đều giống như tranh công ngoắc ngoắc cái đuôi, Archer đặc biệt kích động rung lên chóp đuôi hồng hồng, đắc ý nói: “Thầy giáo mỹ nhân, trên bụng Vic có con sâu, chúng con đang giúp cậu ấy bắt xuống.
Dillow thấy rõ tình huống bên trong, không khỏi ghét bỏ, lạnh giọng phun ra một câu nói: “Một đám ngu xuẩn!”
...
Trong toà cung điện cao nhất toàn bộ tinh cầu, bên cạnh cửa sổ có một bóng người cao to đứng chắp tay, lẳng lặng phóng tầm mắt tới viễn cảnh ngoài cửa sổ. Trên kính đặc chế phản chiếu ngũ quan tuấn lãng của hắn, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo được một nghệ thuật gia sáng tạo, hoàn toàn bới không ra một chút tỳ vết. Đặc biệt đôi con ngươi màu vàng kia, vắng lặng mà lãnh túc. Cho dù đứng bất động, khí thế quanh người cũng đã nội liễm, nhưng tới gần có thể cảm nhận được áp lực bức bách.
Sau khi phó quan Crewe đi vào nghiêm túc chào theo nghi lễ quân đội, trầm ổn nói: “Bệ hạ, ngài tìm tại hạ.”
Wells ừ một tiếng, bây giờ vẫn duy trì tư thế như thế, lạnh giọng nói: “Đi tra một chút lại lịch của Sở Du Nhiên, đặc biệt sáu năm trước.”
Hết chương một.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook