Thầy Giáo Hot Boy
-
Chương 62: Sẽ không để em một mình
“Xin lỗi, khuya vậy mà còn phiền em.”
Minh Huy nói với Thảo Vân. Thảo Vân khóa cửa nhà lại, đi vào phòng bếp rót cốc nước đem ra cho Minh Huy, sau đó mới hỏi, trong giọng nói không giấu được bất ngờ: “Sao anh đến tìm em vào giờ này?” Lời vừa xong, cô mới để ý đến rương hành lý to ở bên cạnh Minh Huy, cô nhăn mày lại: “Có chuyện gì sao? Anh bỏ nhà đi?”
Minh Huy cầm cốc nước lên, uống một hớp, rồi nhẹ gật đầu một cái.
Thảo Vân vô cùng bất ngờ, muốn xác nhận lại một lần nữa: “Anh nói thật hay giỡn? Không được rồi, không được rồi, là em bị mộng du rồi, nhất định là mộng du.” Cô đứng dậy khỏi ghế sa lon: “Phải đi ngủ thôi, thì ra nãy giờ chỉ là ảo giác.” Ngay khi chuẩn bị đi về phòng, cô bị câu nói của Minh Huy làm cho chết đứng tại chỗ: “Anh dọn ra khỏi nhà, đây là sự thật.”
Chết lặng vài giây, Thảo Vân mới lấy lại giác quan, hỏi: “Tại sao?”
“Khi nào có cơ hội anh sẽ nói em nghe sau.”
“Không thể nói bây giờ sao?”
“Không thích hợp. Nhà em còn phòng trống nào không?”
Thảo Vân gật đầu: “Còn một phòng. Để em giúp anh mang hành lý vào phòng.”
Minh Huy đáp: “Cũng được, phiền em rồi. Anh ở lại đây vài ngày nhé, em có ngại không?”
Thảo Vân đi qua cầm tay kéo của rương hành lý, nhẹ mỉm cười: “Không phiền cũng không ngại. Mặc dù chưa biết anh là gì nguyên nhân gì mà phải tới tá túc nhà em, nhưng em sẵn lòng giúp đỡ anh, huống hồ chi anh với em là…”
Minh Huy cắt ngang: “Thảo Vân, có những chuyện không phải muốn là có, thích là được đâu em.”
Nhiều năm về trước, khi mình thể hiện tình cảm với Minh Huy một cách rõ ràng, anh ấy cũng dùng cách này để từ chối khéo mình. Xem ra đã nhiều năm như vậy anh ấy vẫn không thay đổi. Còn tưởng rằng khuya như vậy đến đây là vì nhớ mình, không ngờ…
Thảo Vân có cảm giác không đành lòng, nhưng cô biết làm thế nào?
Minh Huy lên tiếng phá vỡ không khí gượng gạo lúc này: “Em đi ngủ đi, anh đi ra ngoài, em không cần phải chờ cửa anh đâu.”
“Anh đi đâu?”
“Đến tìm một người.” Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Thảo Vân nhìn cánh cửa vừa khép lại, tự vấn trong lòng. Rốt cục là anh đi tìm người nào? Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh như vậy, người đó quan trọng lắm sao?
Bảo Khang đã tỉnh lại trong đêm. Cậu cảm giác đau đớn nơi cổ tay, cơ thể vẫn còn yếu ớt. Cậu nhìn sang bên cạnh. Người phụ nữ cậu yêu thương vì trông nom cậu mà mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên giường bên cạnh. Cậu càng đau hơn nữa. Bây giờ cậu cảm thấy hối hận vì hành vi dại dột của mình.
Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra. Ở cửa xuất hiện một hình dáng quen thuộc mà cho dù có hóa thành tro cậu cũng sẽ nhận ra. Lồng ngực cậu lại nhảy lên, trên khóe môi lại nở nụ cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng bị thu hồi lại. Cho dù trong đêm tối vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi, gầy gò trên gương mặt của Minh Huy. Bảo Khang thật sự không còn dũng cảm để nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Tất cả đều là tại mình! Mình không thể đem đến cho người khác niềm vui, trái lại còn khiến cho mọi người lo lắng! Mình đúng là con quạ đen mà!
Minh Huy từng bước tiến lại gần Bảo Khang, nhanh chóng thấy được những giọt nước mắt rỉ ra từ trong đôi mắt đang nhắm nghiền lại. Anh đưa tay lau chúng đi, sau đó dùng bàn tay bao lấy gò má của Bảo Khang, xoa nhẹ: “Em đang gặp ác mộng sao? Ngay cả hôn mê cũng khóc được. Nhanh tỉnh lại đi. Anh có rất nhiều thứ muốn nói với em.” Nói xong anh khẽ cong khóe miệng cười. Anh định lấy tay ra khỏi gò má của Bảo Khang thì Bảo Khang đột nhiên đưa tay ghì chặt lại, chủ động áp một bên mặt vào lòng bàn tay của Minh Huy, giọng nói yếu ớt: “Ấm áp thật.”
Minh Huy cười càng mãnh liệt hơn, nhưng chỉ thể hiện ở trong lòng, không biểu hiện ra ngoài.
“Anh đi đâu nãy giờ vậy?”
“Xin lỗi, đã để em một mình. Sau này sẽ không để em một mình ở bất kì đâu nữa.”
“Được, là anh hứa đó. Em cũng sẽ ở luôn đi theo làm phiền anh, không có anh có chút tự do.”
“Được, chúng ta đều hứa. Nếu ai không giữ lời sẽ trở thành con vi khuẩn xấu xí nhất.”
Cả hai im lặng nhìn nhau, nhưng giữa họ dường như đang có cuộc trao đổi tâm ý. Người ta nói im lặng là cách thể hiện ồn ào nhất. Ai trong hai người họ cũng đều không giấu được tình cảm nồng nàn của mình dành cho đối phương.
“Bảo Khang, sau này không được khóc trước mặt người khác. Khi nào muốn khóc phải kiềm chế, đợi khi anh đến thì mới được khóc, nghe rõ chưa.”
“Lúc trước có thể em sẽ gật đầu đồng ý liền, nhưng bây giờ thì không. Bởi vì em sẽ không yếu đuối như vậy nữa đâu.”
Minh Huy hôn nhẹ lên trán của Bảo Khang.
Bảo Khang biết, đi trên con đường này không phải là lựa chọn của cậu, mà cậu chỉ là thuận theo tự nhiên, thuận theo kim nam châm chỉ đường nằm sâu trong lồng ngực của cậu. Cậu cũng biết, để vượt qua con đường này còn cần rất nhiều mạnh mẽ, cậu cần phải trưởng thành hơn để không là gánh nặng cho Minh Huy.
Thế giới này, khoảnh khắc này, từng chút từng chút một tựa hồ như đều chỉ dành riêng cho hai người bọn họ.
Minh Huy nói với Thảo Vân. Thảo Vân khóa cửa nhà lại, đi vào phòng bếp rót cốc nước đem ra cho Minh Huy, sau đó mới hỏi, trong giọng nói không giấu được bất ngờ: “Sao anh đến tìm em vào giờ này?” Lời vừa xong, cô mới để ý đến rương hành lý to ở bên cạnh Minh Huy, cô nhăn mày lại: “Có chuyện gì sao? Anh bỏ nhà đi?”
Minh Huy cầm cốc nước lên, uống một hớp, rồi nhẹ gật đầu một cái.
Thảo Vân vô cùng bất ngờ, muốn xác nhận lại một lần nữa: “Anh nói thật hay giỡn? Không được rồi, không được rồi, là em bị mộng du rồi, nhất định là mộng du.” Cô đứng dậy khỏi ghế sa lon: “Phải đi ngủ thôi, thì ra nãy giờ chỉ là ảo giác.” Ngay khi chuẩn bị đi về phòng, cô bị câu nói của Minh Huy làm cho chết đứng tại chỗ: “Anh dọn ra khỏi nhà, đây là sự thật.”
Chết lặng vài giây, Thảo Vân mới lấy lại giác quan, hỏi: “Tại sao?”
“Khi nào có cơ hội anh sẽ nói em nghe sau.”
“Không thể nói bây giờ sao?”
“Không thích hợp. Nhà em còn phòng trống nào không?”
Thảo Vân gật đầu: “Còn một phòng. Để em giúp anh mang hành lý vào phòng.”
Minh Huy đáp: “Cũng được, phiền em rồi. Anh ở lại đây vài ngày nhé, em có ngại không?”
Thảo Vân đi qua cầm tay kéo của rương hành lý, nhẹ mỉm cười: “Không phiền cũng không ngại. Mặc dù chưa biết anh là gì nguyên nhân gì mà phải tới tá túc nhà em, nhưng em sẵn lòng giúp đỡ anh, huống hồ chi anh với em là…”
Minh Huy cắt ngang: “Thảo Vân, có những chuyện không phải muốn là có, thích là được đâu em.”
Nhiều năm về trước, khi mình thể hiện tình cảm với Minh Huy một cách rõ ràng, anh ấy cũng dùng cách này để từ chối khéo mình. Xem ra đã nhiều năm như vậy anh ấy vẫn không thay đổi. Còn tưởng rằng khuya như vậy đến đây là vì nhớ mình, không ngờ…
Thảo Vân có cảm giác không đành lòng, nhưng cô biết làm thế nào?
Minh Huy lên tiếng phá vỡ không khí gượng gạo lúc này: “Em đi ngủ đi, anh đi ra ngoài, em không cần phải chờ cửa anh đâu.”
“Anh đi đâu?”
“Đến tìm một người.” Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Thảo Vân nhìn cánh cửa vừa khép lại, tự vấn trong lòng. Rốt cục là anh đi tìm người nào? Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh như vậy, người đó quan trọng lắm sao?
Bảo Khang đã tỉnh lại trong đêm. Cậu cảm giác đau đớn nơi cổ tay, cơ thể vẫn còn yếu ớt. Cậu nhìn sang bên cạnh. Người phụ nữ cậu yêu thương vì trông nom cậu mà mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên giường bên cạnh. Cậu càng đau hơn nữa. Bây giờ cậu cảm thấy hối hận vì hành vi dại dột của mình.
Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra. Ở cửa xuất hiện một hình dáng quen thuộc mà cho dù có hóa thành tro cậu cũng sẽ nhận ra. Lồng ngực cậu lại nhảy lên, trên khóe môi lại nở nụ cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng bị thu hồi lại. Cho dù trong đêm tối vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi, gầy gò trên gương mặt của Minh Huy. Bảo Khang thật sự không còn dũng cảm để nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Tất cả đều là tại mình! Mình không thể đem đến cho người khác niềm vui, trái lại còn khiến cho mọi người lo lắng! Mình đúng là con quạ đen mà!
Minh Huy từng bước tiến lại gần Bảo Khang, nhanh chóng thấy được những giọt nước mắt rỉ ra từ trong đôi mắt đang nhắm nghiền lại. Anh đưa tay lau chúng đi, sau đó dùng bàn tay bao lấy gò má của Bảo Khang, xoa nhẹ: “Em đang gặp ác mộng sao? Ngay cả hôn mê cũng khóc được. Nhanh tỉnh lại đi. Anh có rất nhiều thứ muốn nói với em.” Nói xong anh khẽ cong khóe miệng cười. Anh định lấy tay ra khỏi gò má của Bảo Khang thì Bảo Khang đột nhiên đưa tay ghì chặt lại, chủ động áp một bên mặt vào lòng bàn tay của Minh Huy, giọng nói yếu ớt: “Ấm áp thật.”
Minh Huy cười càng mãnh liệt hơn, nhưng chỉ thể hiện ở trong lòng, không biểu hiện ra ngoài.
“Anh đi đâu nãy giờ vậy?”
“Xin lỗi, đã để em một mình. Sau này sẽ không để em một mình ở bất kì đâu nữa.”
“Được, là anh hứa đó. Em cũng sẽ ở luôn đi theo làm phiền anh, không có anh có chút tự do.”
“Được, chúng ta đều hứa. Nếu ai không giữ lời sẽ trở thành con vi khuẩn xấu xí nhất.”
Cả hai im lặng nhìn nhau, nhưng giữa họ dường như đang có cuộc trao đổi tâm ý. Người ta nói im lặng là cách thể hiện ồn ào nhất. Ai trong hai người họ cũng đều không giấu được tình cảm nồng nàn của mình dành cho đối phương.
“Bảo Khang, sau này không được khóc trước mặt người khác. Khi nào muốn khóc phải kiềm chế, đợi khi anh đến thì mới được khóc, nghe rõ chưa.”
“Lúc trước có thể em sẽ gật đầu đồng ý liền, nhưng bây giờ thì không. Bởi vì em sẽ không yếu đuối như vậy nữa đâu.”
Minh Huy hôn nhẹ lên trán của Bảo Khang.
Bảo Khang biết, đi trên con đường này không phải là lựa chọn của cậu, mà cậu chỉ là thuận theo tự nhiên, thuận theo kim nam châm chỉ đường nằm sâu trong lồng ngực của cậu. Cậu cũng biết, để vượt qua con đường này còn cần rất nhiều mạnh mẽ, cậu cần phải trưởng thành hơn để không là gánh nặng cho Minh Huy.
Thế giới này, khoảnh khắc này, từng chút từng chút một tựa hồ như đều chỉ dành riêng cho hai người bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook