Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh
-
Chương 62
Thoáng chốc đã đến ngày chủ nhật.
Nay trời đẹp hơn mọi hôm một chút.
Tuyết đã ngừng rơi, không khí cũng ấm lên, hiếm hoi lắm mới thấy mặt trời lấp ló sau đám mây chiếu những tia sáng yếu ớt xuống mặt đất.
Trên nền đất gồ ghề vẫn sót lại những bãi tuyết trắng cô đọng, lộ ra đường đá, chắc hẳn chỉ vài ngày nữa nó lại ngập tuyết.
Mọi người mặc áo khoác dày, đã bắt đầu đổ xô ra đường, tranh thủ ngày cuối tuần thời tiết đẹp mà đi chơi và mua thức ăn dự trữ.
Trên đường phố đông xe cộ qua lại, những gian hàng vỉa hè lại bày bán, tiếng ầm ĩ xôm tụ náo nhiệt làm nhốn nháo chốn đô thành sầm uất.
Ôn Dĩ Hoài mặc tây trang chỉn chu, tóc tai chải chuốt gọn gàng, nhìn chững chạc trưởng thành hơn hẳn so với độ tuổi.
Đứng chờ bên cạnh con xe sang chảnh đắt tiền, khuôn mặt điển trai luôn mang biểu cảm nhẹ nhàng điềm tĩnh với nụ cười tỏa nắng, da trắng môi hồng, thân hình cân đối cao ráo, đẹp như trong tranh.
Vẻ ngoài anh thu hút biết bao ánh nhìn, những thiếu nữ đi ngang qua đều ngượng ngùng đỏ mặt, không nhịn được ngoái đầu len lén nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Giản Chiêu đứng bên vệ đường nhìn sang đấy, y không sửa soạn gì hết, đối với một con ma bệnh rất nhạy cảm với thời tiết như y thì trời hôm nay không ấm lên là mấy, từng con gió nhè nhẹ thổi qua cũng đủ làm cả người gầy yếu run lẩy bẩy, cái lạnh nó thấm nhuần vào da thịt, khiến xương cốt tê cứng, mỗi lần hít thở mạnh đều khiến lồng ngực như bị chèn ép.
Hôm bữa nghịch tuyết với Triệu Thiên Kiệt quá hăng làm cả người ẩn ẩn phát bệnh, nhưng tiếc hùi hụi bộ phim mình mong đợi nên vẫn cố lết đi.
Giản Chiêu mặc hai ba lớp áo len, khoác thêm áo ngoài màu nâu sữa sờn cũ rộng thùng thình, mái tóc hạt dẻ vẫn xù lên và rối tung, cả người như chôn mặt trong cái khăn quàng màu đỏ, chỉ lộ ra đôi mắt hổ phách sau gọng kính tròn gãy gọng chắp vá, da mặt nhợt nhạt tái xanh cùng gò má hốc hác gầy yếu.
Ăn mặc luộm thuộm nhìn chán đời là thế, nhưng không hiểu sao vẫn trở thành tiêu điểm trên con đường y đi qua, mọi người quan sát y với ánh mắt tò mò và thương hại như nhìn kẻ lập dị.
Giản Chiêu chẳng quan tâm, lững thững đi về phía chủ nhân của con xe hào nhoáng kia.
Ôn Dĩ Hoài liếc mắt đã nhận ra y, hai bên má anh ửng hồng, nét vui vẻ dễ dàng thể hiện trên khuôn mặt, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Giản Chiêu, mừng rỡ chào hỏi:
“Buổi sáng tốt lành, thầy Giản.
Thầy đã ăn sáng đầy đủ chưa?”
“Ừm, tôi ăn rồi.” Giản Chiêu vỗ vỗ phần bụng no căng của mình, chủ yếu là vì uống thuốc nên mới đầy bụng, mỉm cười với anh.
Ôn Dĩ Hoài quan sát y từ trên xuống dưới, không những không chê bai phong cách ăn mặc bê tha nghèo nàn của y mà còn tỏ ra yêu thích.
Í chà, anh chàng này chết mê chết mệt với bộ dạng này của Giản Chiêu, nếu so sánh thì y giống con thú nhỏ bệnh tật quấn mình trong lớp chăn dày, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn sáng long lanh, trong mắt anh ta thì cực kì đáng yêu(?).
Phải biết ngay từ lần đầu gặp mặt, cái cách ngờ nghệch cùng vẻ ngoài nhếch nhác gầy gò của y khi mới đặt chân lên ngôi trường này đã thu hút ánh nhìn của anh, và bây giờ vẫn không rời mắt được.
Ôn Dĩ Hoài mở cửa xe cho Giản Chiêu ngồi vào, nói với y:
“Em đã đổi con xe khác mùi nhẹ hơn, với lại lát khi chạy xe em sẽ bảo tài xế hạ cửa kính xe xuống cho thầy dễ chịu.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Giản Chiêu trả lời “Tôi uống thuốc chống say rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Ôn Dĩ Hoài gật đầu, ngồi kế cạnh y.
Còn lôi từ trong cốp sau ra túi bánh ngọt và sữa nhét vào lòng Giản Chiêu, chu đáo hạ nhiệt độ máy lạnh xuống thấp nhất.
Xe được khởi động, bắt đầu lăn bánh.
Thẳng hướng đến rạp chiếu phim lớn nhất tại trung tâm thành phố.
Mỗi lần ngồi trong xe hơi Giản Chiêu có thói quen không muốn nói chuyện, vì theo y thấy thì càng nói chuyện nhiều cảm giác đau đầu chóng mặt buồn nôn càng tăng lên, vì thế co người rụt vào một góc, vùi mặt vào khăn quàng cổ, đôi mắt nhắm hờ.
Ôn Dĩ Hoài cũng biết ý, không lên tiếng gợi chuyện, chỉ là ngồi sát bên để y dựa vào người mình, truyền hơi ấm qua.
Tiếng nhạc không lời từ máy phát truyền đến cùng khung cảnh di chuyển ngoài khung cửa, làm Giản Chiêu buồn ngủ dần, cuối cùng cũng không chống cự nổi, chìm vào mộng đẹp.
Mãi đến khi bả vai được lay nhẹ y mới giật mình thức giấc phát hiện bản thân ngủ quên, vội chỉnh lại gọng kính xách lên tinh thần mở cửa bước ra khỏi xe.
Khung cảnh náo nhiệt bên ngoài cùng không khí mát lạnh rười rượi khiến tinh thần căng thẳng của Giản Chiêu tan biến.
Y quay lại nhìn Ôn Dĩ Hoài đứng đằng sau, hai người đối mắt với nhau, cùng nở nụ cười.
Rạp phim vừa to vừa rộng, quy mô lớn, hàng loạt những poster quảng cáo phim cùng ảnh động treo ở khắp nơi.
Ôn Dĩ Hoài đột nhiên đưa tay nắm nhẹ lấy cổ tay của Giản Chiêu, lòng bàn tay anh chảy mồ hôi, có vẻ đang hồi hộp và còn ngại ngùng.
Hai người đi vào sảnh chính, nhìn thấy sự hoành tráng và hoa lệ.
Rạp chiếu này được đầu tư nhiều, có thể xem là rạp lớn nhất ở quận thành này.
Người đến xem xếp hàng cũng đông không kém.
Ôn Dĩ Hoài mua hai suất đặc biệt, vì thế có cổng đi riêng, không cần chen chúc mà vẫn dễ dàng đi vào, sau khi kiểm tra vé là có thể vào khán phòng.
Ôn Dĩ Hoài mua hai phần đồ ăn vặt, tự tay xách theo, đưa Giản Chiêu vào cửa.
Khán phòng rộng rãi, màn hình chiếu to lớn nằm chính giữa, những hàng ghế hai bên đã có vài người ngồi chờ sẵn.
Ôn Dĩ Hoài mua vé đặc biệt, tất nhiên chỗ ngồi là nơi tốt nhất, có thể quan sát toàn bộ hình chiếu và những đặc quyền riêng, ghế ngồi thoải mái và mềm mại.
Giản Chiêu ngồi xuống chỗ của mình, nhìn xung quanh, trái tim đập thình thịch, âm thầm suy nghĩ xem không biết phải tốn bao nhiêu tiền để có chỗ tốt thế này, vừa có tầm nhìn ổn vừa không bị những thành phần bất lịch sự gây rối.
Hai người đến hơi sớm, trong lúc ngồi chờ Giản Chiêu đã nhét vào miệng một nắm bắp răng ngon lành, thoải mái dựa ra đằng sau nghe Ôn Dĩ Hoài nói chuyện vu vơ.
Đúng mười một giờ, những người đến xem phim đều có mặt đầy đủ.
Bộ phim này xem ra cũng rất ăn khách, hai bên hàng ghế đều ngồi kín người, không có dư chỗ.
Tiếng xì xào bàn tán về nội dung phim rôm rả khắp nơi.
Ánh sáng cũng dần thay đổi, những tia sáng từ trần nhà le lói chuyển sang màu hơi sắc tím và tối dần xuống, chỉ đủ cho mọi người dễ thích nghi để lờ mờ nhìn xung quanh.
Màn ảnh rộng được bật lên, đầu tiên là nhạc nền, một bản nhạc được đệm bằng đủ thứ nhạc cụ, nhẹ nhàng và du dương, sau đó có giới thiệu dạo đầu, một cảnh quay ngắn có nội dung về một phân đoạn mở màn.
Khi âm thanh xung quanh lắng xuống cũng là lúc bộ phim chính thức bắt đầu.
Phim kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.
Xoay quanh về việc một nghiên cứu sinh vô danh tiểu tốt bị bắt ép tham gia vào kế hoạch cải tạo cơ thể người, rồi nhân vật chính phải đối mặt với những cái chết đáng sợ do sinh vật huyền bí ngoài không gian gây ra, dấn thân vào con đường phá án, bắt tay mở ra kỉ nguyên mới.
Phim chiếu rõ nét, âm thanh sống động, nội dung cuốn hút.
Từng phân cảnh cao trào đều có logic đầy đủ, cuốn hút người xem không thể rời mắt.
Giản Chiêu mải nhìn theo dõi diễn biến phim, quên hết mọi việc xảy ra xung quanh.
Có một bàn tay thon dài trắng trẻo thò xuống sờ lấy mu bàn tay y, rồi nhẹ nhàng nắm lấy mà Giản Chiêu không phát giác ra, để mặc cho bàn tay lạ lẫm ấy nắm chặt lấy tay mình, rồi nhanh như cắt thả ra.
Tầm mắt của Ôn Dĩ Hoài từ lúc đầu phim đến đoạn cuối đều đặt trên sườn mặt của y, thu hết mọi biểu cảm của Giản Chiêu vào mắt.
Bộ phim kết thúc, Giản Chiêu thở ra một hơi, thỏa mãn quay sang cười với anh:
“Phim hay quá hén?”
“Ơ…ừm, dạ, đúng rồi.” Ôn Dĩ Hoài lúng túng trả lời “Thầy có thích không?”
“Thích chứ, quả không hổ danh là phim được đầu tư lớn, chuyển thể từ bộ truyện đình đám như thế thì phải hay chứ.” Giản Chiêu vừa đứng dậy cùng anh sánh vai đi ra khỏi khán phòng, vừa kích động kể những phân cảnh cao trào mà mình yêu thích, bàn luận chuyên sâu “Nội dung có thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên chiều hướng được khai thác của truyện, diễn xuất của diễn viên cũng đạt nữa.”
Ôn Dĩ Hoài lơ đễnh gật đầu phụ họa, căn bản anh không có xem hay để ý gì đến tình tiết phim, tuy vậy thỉnh thoảng anh vẫn đáp lại y.
Chờ cho Giản Chiêu nói xong, Ôn Dĩ Hoài mới ngỏ lời:
“Thầy đứng đây chờ em đi bảo tài xế lái xe lại đây.
À, dù sao cũng đến bữa trưa rồi, cho phép em mời thầy đi ăn luôn nhé?”
Giản Chiêu vừa định từ chối thì bắt gặp đôi mắt mang đầy ý cười cùng mong chờ của Ôn Dĩ Hoài.
Bụng cũng đang cồn cào, dạ dày réo vang, y chần chừ nhìn thời gian trên điện thoại, gật đầu.
Ngay lập tức, Ôn Dĩ Hoài nở một nụ cười rạng rỡ, tâm trạng của anh đang rất tốt, vội vã rời đi gọi xe để nhanh chóng đưa y đi ăn.
Giản Chiêu đóng lại cúc áo khoác, vừa định tìm chỗ đứng chờ thì đám đông từ bên trong đột nhiên túa ra ngoài, chen lấn xô đẩy nhau, tiếng hò hét ầm ĩ truyền đến làm màn nhĩ Giản Chiêu chấn động.
Nghe có vẻ một nữ diễn viên nổi tiếng nào đó vừa đặt chân đến rạp chiếu này, vì thế người hâm mộ đông đảo đồng loạt kéo đến muốn chiêm ngưỡng thần tượng.
Giản Chiêu không liên quan gì cũng bị đám đông ép kéo theo, bị chen giữa đám người đang loạn xạ.
Cả người choáng váng, đầu ẩn ẩn lên cơn đau sau những tiếng hét chói tai, xây xẩm mặt mày, không khí như tắt nghẽn, ngực bị ai vô ý đập vào làm thân thể lảo đảo chịu cơn đau xông lên đầu óc.
Mãi mới chen ra ngoài được, đứng giữa khung cảnh náo loạn, Giản Chiêu ôm ngực ho khan.
Cảm giác lạnh buốt bủn rủn tay chân đột ngột ập đến không báo trước.
Nóng lạnh đan xen giày vò cơ thể tàn tạ, tầm nhìn lúc mờ lúc rõ.
Giản Chiêu khổ sở cố đứng vững, thầm đoán có lẽ lên cơn sốt rồi, mệt lử, lại không đem theo thuốc dự phòng.
Y cố mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân bị đẩy đến chỗ nào lạ hoắc, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
Giản Chiêu nhấc chân, đầu óc vì bị bệnh đột ngột mà suy nghĩ hành động cũng trì độn theo, tìm bừa một hướng mà đi.
Bước chân chao đảo, y không biết bản thân đang đứng đâu, mọi thứ xung quanh quá xa lạ, Ôn Dĩ Hoài chắc hẳn đã quay lại, không thấy y đứng đó ắt hẳn anh cũng lo lắng lắm.
Trong lúc đang cố chống đỡ bản thân không lăn đùng ra ngất xỉu, Giản Chiêu lại nảy ra ý định muốn vào nhà dân tìm người giúp đỡ.
Y đi đến căn nhà gần nhất, trùng hợp nhìn thấy có người đi ra, còn chưa kịp hỏi thăm gì thì cánh tay bất ngờ bị một gã đàn ông to cao bặm trợn bắt lấy, lôi xềnh xệch y vào trong nhà.
Nhận thức được nguy hiểm, Giản Chiêu liều mạng giãy giụa, cảm giác mệt mỏi nhân đôi, càng bị thô bạo kéo vào trong.
Chết dở, chẳng lẽ đi nhầm vào động buôn người?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook